Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 210: Chương 210
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… “Được ạ, anh Lưu.”Đường Tuế gật đầu.Long Hạo ở bên cạnh suy nghĩ, cũng nhỏ giọng nói: “Tiểu Đường, nếu không cô cũng đừng gọi tôi là anh Hạo nữa, gọi Hạo Hạo được không?”Dù sao bọn họ cũng vừa trải qua tình đồng chí.“Được.”Đường Tuế không quan tâm đến mấy thứ này lắm, chỉ là một tiếng xưng hô mà thôi.Nếu bọn họ muốn vậy thì cô cũng thuận theo.Đường Tuế vung cánh tay nhỏ lên, đi theo sau hai người họ.“Tiểu Đường, để tôi đưa cái mũ cho cô mang.Mặt cô phơi nắng đến đỏ bừng rồi kìa.”Nói rồi Long Hạo đưa mũ rơm đang mang trên đầu cho cô.“Không cần đâu.”“Cảm ơn.”Vậy là Đường Tuế cũng chỉ có thể cảm ơn.Ba người bọn họ lại đi thêm vài bước, lúc sắp đến bờ sông.Đường Tuế chợt nghe thấy âm thanh máy móc.“Phải tìm cách để Đường Tuế rơi xuống sông.Nếu thành công...!thưởng mắt hạnh rực rỡ, nếu thất bại thì lấy lại đôi chân thon dài.”Đường Tuế nghe vậy liền biết đám người Tống Thiên Thiên cũng đang ở gần đây.Quả nhiên, khi bọn họ đi đến ngã rẻ thì nhìn thấy ba người Tống Thiên Thiên đứng bên cây cổ thụ.“Ôi, anh Lưu, các anh cũng tới rồi à.Có phải đến bây giờ vẫn chưa có điểm tích lũy nào không?”Lúc nói chuyện Hà Vân Tường còn cực kỳ giễu cợt liếc Đường Tuế một cái.Ha ha, đi theo loại người như Đường Tuế sao mà có điểm được.Sợ là tối nay bọn anh ta ở đây ăn ngon, còn bọn Đường Tuế chỉ có thể uống nước lã thôi.Đúng là cười ẻ.Nghe Hà Vân Tường nói vậy, Long Hạo cảm thấy có chút khó chịu.Trước đó anh ta cũng có một vài thành kiến với Đường Tuế, nên nếu có nghe được cũng xem như chưa nghe.Nhưng bây giờ thì khác.Giờ anh ta đã xem Đường Tuế là bạn của mình.Giờ nghe mấy cái ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Hà Vân Tường, anh ta cảm thấy siêu cấp khó chịu.“Các cậu đạt được bao nhiêu điểm tích lũy rồi?”Long Hạo hỏi ngược lại.Hà Vân Tường được hỏi đúng vấn đề, cười cợt: “Cũng không nhiều lắm, có hai mươi điểm thôi.”“Haizzz, nhiệm vụ lần này thực sự quá khó.Cũng may là chúng ta có nữ thần may mắn Thiên Thiên.Nếu không thì chúng tôi ở đây cũng không may mắn như vậy.”Hà Vân Tường tâng bốc xong, còn nhướng mày lên.Long Hạo gật đầu đồng ý.“Đúng là không nhiều thật.”La Chí Nam cũng tỏ vẻ khó hiểu.Sắc mặt của Tống Thiên Thiên cũng cứng đờ ra.“Anh Lưu, lấy thẻ tích lũy của chúng ta ra.”Long Hạo kéo Lưu Chấn Đông đến bên cạnh, Lưu Chấn Đông là người lớn tuổi nhất, tuy anh ta không so đo với mấy người nhỏ tuổi, nhưng vẫn lấy hai tấm thẻ tích lũy năm mươi điểm ra.“Một trăm điểm!”La Chí Nam nhìn thẻ tích lũy, nhịn không được thét lớn lên.“Sao các người lại có một trăm điểm được!”“Ha ha, lát nữa các người xem chương trình chẳng phải sẽ biết ngay sao.”Lưu Chấn Đông cất thẻ tích lũy đi, lại nhìn vào ao cá trước mặt.“Tiểu Đường, nhiệm vụ lần này là câu một con cá, có thể nhận được ba mươi điểm.”Đường Tuế gật đầu, thật ra chuyện này rất đơn giản.“Anh Lưu, không thì chúng ta đi cùng nhau đi!”Mặc dù Tống Thiên Thiên rất ghen tị khi bọn họ đột nhiên có được một trăm điểm.Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành của mình thì cô ta vẫn tranh thủ một phen.Chỉ cần khiến Đường Tuế rơi xuống nước là cô ta có thể lấy lại đôi mắt sáng ngời.Phải biết rằng, bởi vì gần đây mất đi đôi mắt to làm cô ta phải dậy sớm hơn một tiếng mỗi ngày để trang điểm.Cho nên!Bất kể như thế nào, cũng phải làm cho Đường Tuế rơi xuống nước!.
“Được ạ, anh Lưu.”
Đường Tuế gật đầu.
Long Hạo ở bên cạnh suy nghĩ, cũng nhỏ giọng nói: “Tiểu Đường, nếu không cô cũng đừng gọi tôi là anh Hạo nữa, gọi Hạo Hạo được không?”
Dù sao bọn họ cũng vừa trải qua tình đồng chí.
“Được.”
Đường Tuế không quan tâm đến mấy thứ này lắm, chỉ là một tiếng xưng hô mà thôi.
Nếu bọn họ muốn vậy thì cô cũng thuận theo.
Đường Tuế vung cánh tay nhỏ lên, đi theo sau hai người họ.
“Tiểu Đường, để tôi đưa cái mũ cho cô mang.
Mặt cô phơi nắng đến đỏ bừng rồi kìa.”
Nói rồi Long Hạo đưa mũ rơm đang mang trên đầu cho cô.
“Không cần đâu.”
“Cảm ơn.”
Vậy là Đường Tuế cũng chỉ có thể cảm ơn.
Ba người bọn họ lại đi thêm vài bước, lúc sắp đến bờ sông.
Đường Tuế chợt nghe thấy âm thanh máy móc.
“Phải tìm cách để Đường Tuế rơi xuống sông.
Nếu thành công...!thưởng mắt hạnh rực rỡ, nếu thất bại thì lấy lại đôi chân thon dài.”
Đường Tuế nghe vậy liền biết đám người Tống Thiên Thiên cũng đang ở gần đây.
Quả nhiên, khi bọn họ đi đến ngã rẻ thì nhìn thấy ba người Tống Thiên Thiên đứng bên cây cổ thụ.
“Ôi, anh Lưu, các anh cũng tới rồi à.
Có phải đến bây giờ vẫn chưa có điểm tích lũy nào không?”
Lúc nói chuyện Hà Vân Tường còn cực kỳ giễu cợt liếc Đường Tuế một cái.
Ha ha, đi theo loại người như Đường Tuế sao mà có điểm được.
Sợ là tối nay bọn anh ta ở đây ăn ngon, còn bọn Đường Tuế chỉ có thể uống nước lã thôi.
Đúng là cười ẻ.
Nghe Hà Vân Tường nói vậy, Long Hạo cảm thấy có chút khó chịu.
Trước đó anh ta cũng có một vài thành kiến với Đường Tuế, nên nếu có nghe được cũng xem như chưa nghe.
Nhưng bây giờ thì khác.
Giờ anh ta đã xem Đường Tuế là bạn của mình.
Giờ nghe mấy cái ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Hà Vân Tường, anh ta cảm thấy siêu cấp khó chịu.
“Các cậu đạt được bao nhiêu điểm tích lũy rồi?”
Long Hạo hỏi ngược lại.
Hà Vân Tường được hỏi đúng vấn đề, cười cợt: “Cũng không nhiều lắm, có hai mươi điểm thôi.”
“Haizzz, nhiệm vụ lần này thực sự quá khó.
Cũng may là chúng ta có nữ thần may mắn Thiên Thiên.
Nếu không thì chúng tôi ở đây cũng không may mắn như vậy.”
Hà Vân Tường tâng bốc xong, còn nhướng mày lên.
Long Hạo gật đầu đồng ý.
“Đúng là không nhiều thật.”
La Chí Nam cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Sắc mặt của Tống Thiên Thiên cũng cứng đờ ra.
“Anh Lưu, lấy thẻ tích lũy của chúng ta ra.”
Long Hạo kéo Lưu Chấn Đông đến bên cạnh, Lưu Chấn Đông là người lớn tuổi nhất, tuy anh ta không so đo với mấy người nhỏ tuổi, nhưng vẫn lấy hai tấm thẻ tích lũy năm mươi điểm ra.
“Một trăm điểm!”
La Chí Nam nhìn thẻ tích lũy, nhịn không được thét lớn lên.
“Sao các người lại có một trăm điểm được!”
“Ha ha, lát nữa các người xem chương trình chẳng phải sẽ biết ngay sao.”
Lưu Chấn Đông cất thẻ tích lũy đi, lại nhìn vào ao cá trước mặt.
“Tiểu Đường, nhiệm vụ lần này là câu một con cá, có thể nhận được ba mươi điểm.”
Đường Tuế gật đầu, thật ra chuyện này rất đơn giản.
“Anh Lưu, không thì chúng ta đi cùng nhau đi!”
Mặc dù Tống Thiên Thiên rất ghen tị khi bọn họ đột nhiên có được một trăm điểm.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành của mình thì cô ta vẫn tranh thủ một phen.
Chỉ cần khiến Đường Tuế rơi xuống nước là cô ta có thể lấy lại đôi mắt sáng ngời.
Phải biết rằng, bởi vì gần đây mất đi đôi mắt to làm cô ta phải dậy sớm hơn một tiếng mỗi ngày để trang điểm.
Cho nên!
Bất kể như thế nào, cũng phải làm cho Đường Tuế rơi xuống nước!.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… “Được ạ, anh Lưu.”Đường Tuế gật đầu.Long Hạo ở bên cạnh suy nghĩ, cũng nhỏ giọng nói: “Tiểu Đường, nếu không cô cũng đừng gọi tôi là anh Hạo nữa, gọi Hạo Hạo được không?”Dù sao bọn họ cũng vừa trải qua tình đồng chí.“Được.”Đường Tuế không quan tâm đến mấy thứ này lắm, chỉ là một tiếng xưng hô mà thôi.Nếu bọn họ muốn vậy thì cô cũng thuận theo.Đường Tuế vung cánh tay nhỏ lên, đi theo sau hai người họ.“Tiểu Đường, để tôi đưa cái mũ cho cô mang.Mặt cô phơi nắng đến đỏ bừng rồi kìa.”Nói rồi Long Hạo đưa mũ rơm đang mang trên đầu cho cô.“Không cần đâu.”“Cảm ơn.”Vậy là Đường Tuế cũng chỉ có thể cảm ơn.Ba người bọn họ lại đi thêm vài bước, lúc sắp đến bờ sông.Đường Tuế chợt nghe thấy âm thanh máy móc.“Phải tìm cách để Đường Tuế rơi xuống sông.Nếu thành công...!thưởng mắt hạnh rực rỡ, nếu thất bại thì lấy lại đôi chân thon dài.”Đường Tuế nghe vậy liền biết đám người Tống Thiên Thiên cũng đang ở gần đây.Quả nhiên, khi bọn họ đi đến ngã rẻ thì nhìn thấy ba người Tống Thiên Thiên đứng bên cây cổ thụ.“Ôi, anh Lưu, các anh cũng tới rồi à.Có phải đến bây giờ vẫn chưa có điểm tích lũy nào không?”Lúc nói chuyện Hà Vân Tường còn cực kỳ giễu cợt liếc Đường Tuế một cái.Ha ha, đi theo loại người như Đường Tuế sao mà có điểm được.Sợ là tối nay bọn anh ta ở đây ăn ngon, còn bọn Đường Tuế chỉ có thể uống nước lã thôi.Đúng là cười ẻ.Nghe Hà Vân Tường nói vậy, Long Hạo cảm thấy có chút khó chịu.Trước đó anh ta cũng có một vài thành kiến với Đường Tuế, nên nếu có nghe được cũng xem như chưa nghe.Nhưng bây giờ thì khác.Giờ anh ta đã xem Đường Tuế là bạn của mình.Giờ nghe mấy cái ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Hà Vân Tường, anh ta cảm thấy siêu cấp khó chịu.“Các cậu đạt được bao nhiêu điểm tích lũy rồi?”Long Hạo hỏi ngược lại.Hà Vân Tường được hỏi đúng vấn đề, cười cợt: “Cũng không nhiều lắm, có hai mươi điểm thôi.”“Haizzz, nhiệm vụ lần này thực sự quá khó.Cũng may là chúng ta có nữ thần may mắn Thiên Thiên.Nếu không thì chúng tôi ở đây cũng không may mắn như vậy.”Hà Vân Tường tâng bốc xong, còn nhướng mày lên.Long Hạo gật đầu đồng ý.“Đúng là không nhiều thật.”La Chí Nam cũng tỏ vẻ khó hiểu.Sắc mặt của Tống Thiên Thiên cũng cứng đờ ra.“Anh Lưu, lấy thẻ tích lũy của chúng ta ra.”Long Hạo kéo Lưu Chấn Đông đến bên cạnh, Lưu Chấn Đông là người lớn tuổi nhất, tuy anh ta không so đo với mấy người nhỏ tuổi, nhưng vẫn lấy hai tấm thẻ tích lũy năm mươi điểm ra.“Một trăm điểm!”La Chí Nam nhìn thẻ tích lũy, nhịn không được thét lớn lên.“Sao các người lại có một trăm điểm được!”“Ha ha, lát nữa các người xem chương trình chẳng phải sẽ biết ngay sao.”Lưu Chấn Đông cất thẻ tích lũy đi, lại nhìn vào ao cá trước mặt.“Tiểu Đường, nhiệm vụ lần này là câu một con cá, có thể nhận được ba mươi điểm.”Đường Tuế gật đầu, thật ra chuyện này rất đơn giản.“Anh Lưu, không thì chúng ta đi cùng nhau đi!”Mặc dù Tống Thiên Thiên rất ghen tị khi bọn họ đột nhiên có được một trăm điểm.Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành của mình thì cô ta vẫn tranh thủ một phen.Chỉ cần khiến Đường Tuế rơi xuống nước là cô ta có thể lấy lại đôi mắt sáng ngời.Phải biết rằng, bởi vì gần đây mất đi đôi mắt to làm cô ta phải dậy sớm hơn một tiếng mỗi ngày để trang điểm.Cho nên!Bất kể như thế nào, cũng phải làm cho Đường Tuế rơi xuống nước!.