Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 263: Chương 263
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Đại Bảo và Tiểu Bảo thấy cô nhỏ yêu quý của mình bị dọa thành như vậy, thì giang hai tay chắn trước người nàng ấy, giống như gà mẹ đang bảo vệ gà con vậy.Để Khương Tiểu Muội trốn ở phía sau."Hai tên nhóc kia, lấy đâu ra lá gan đấy hả?"Bà Khương mắng một câu, thậm chí còn muốn vươn tay véo Tiểu Bảo.Đường Tuế nhíu mày, giơ tay ra đánh.Bàn tay đánh vào mu bàn tay của bà Khương."Ai ôi."Bà Khương lập tức phát ra tiếng hét giống như heo sắp bị cắt tiết."Cái đồ phụ nữ xảo quyệt đáng chém ngàn đao nhà ngươi, lại dám vô lễ với mẹ chồng thế này, ta sẽ bảo con ta hưu ngươi."Bà Khương cực kì tức giận khi thấy hai bàn tay của mình sưng đỏ lên, giống như móng heo, thoạt nhìn có chút đáng sợ.Thế nên ánh mắt bà ta nhìn Đường Tuế hận không thể xé xác nàng ra."Bà là cái giống gì vậy, mà ngay cả trẻ con cũng muốn đánh.Bọn chúng còn bé như thế, sao có thể chịu được lực tay của bà?"Đường Tuế nhíu mày, hỏi."Huống chi, đây là con của ta, đến ta còn không nỡ đánh chúng nó, bà có tư cách gì mà đòi đánh con ta?"Bà Khương nghiến răng nghiến lợi."Đừng nói lời vô nghĩa với bọn họ."Lúc này, ông Khương đứng đằng sau hừ lạnh một tiếng, kéo bà Khương lùi lại."Nhanh dẫn Tiểu Muội về đi."Đúng vậy, bà ta đâu phải đến đây để gây sự.Bà ta phải lấy được hai mươi vạn, lúc này cho dù nói gì cũng phải đưa Tiểu Muội đi, để đổi lấy hai mươi vạn."Tiểu Muội, đi theo nương."Bà Khương từ phía sau tiến lên, cũng không thèm nói mấy lời thừa thãi.Mà trực tiếp vọt thẳng tới trước mặt Khương Tiểu Muội, túm lấy tay Khương Tiểu Muội.Lại bị Khương Vân Thần giữ chặt cổ tay."Ngươi làm gì hả?"Bà Khương lườm Khương Vân Thần một cái.Tên bất hiếu này, sẽ không phải muốn giúp đỡ con đàn bà xảo quyệt Đường Tuế chứ?"Về rồi nói sau."Khương Vân Thần nhìn một vòng xung quanh, một đám người đang bao quanh hóng chuyện, ít nhiều cũng nên giữ cho Tiểu Muội một chút thể diện."Về cái gì mà về, ngươi nhanh buông tay ra, chúng ta không có gì để nói với các ngươi cả."Bà Khương không muốn ở đây lãng phí thời gian với Khương Vân Thần.Bà ta hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy Khương Vân Thần ra.Mạnh mẽ kéo Tiểu Muội đi."Tam ca."Khương Tiểu Muội thấy Khương Vân Thần đột nhiên không giúp mình nữa thì sợ hãi kêu lên.Nàng ấy vươn tay muốn kéo lấy Khương Vân Thần.Lại thấy Khương Vân Thần lạnh lùng tránh đi.Khương Tiểu Muội trợn tròn mắt, miệng hơi mở ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói ra.Nàng ấy mất mác cúi đầu xuống, bị bà Khương mạnh mẽ kéo đi.Sau khi Khương Tiểu Muội bị lôi đi, người nhà họ Khương cũng không tiếp tục dây dưa nữa.Mọi người xung quanh vốn đang chờ để xem kịch vui, cũng đều rời khỏi.Đường Tuế trợn tròn mắt lườm Khương Vân Thần.Mỗi tay nàng dắt một đứa nhỏ, hoàn toàn không để ý đến Khương Vân Thần, cứ thế đi thẳng.Khương Vân Thần thấy bóng dáng của bọn họ, ánh mắt có chút âm u.Ở chỗ bị ống tay áo che khuất, ngón tay siết chặt.Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần +5, tổng là 45.Củ Cải Nhỏ cẩn thận nha.Đường Tuế nghe được thông báo này, bước chân cũng dừng lại một chút.Khiến hai đứa con cũng không nhịn được mà ngửa đầu lên nhìn Đường Tuế."Nương, sao vậy ạ?"Đại Bảo nhỏ giọng hỏi."Không có việc gì, chúng ta về trước thôi."Đường Tuế nghĩ đến những tủi thân mà Khương Tiểu Muội phải chịu.Rõ ràng lúc trước đã nói với Khương Vân Thần rồi, vậy mà hắn còn!Đường Tuế chỉ cần nghĩ vậy là đã cảm thấy tức giận.Ba người họ vừa về đến nhà, Khương Vân Thần rất nhanh đã đuổi theo sau.Người vừa bước đến cửa lớn, "bộp", cửa lớn đã bị Đường Tuế đóng lại..
Đại Bảo và Tiểu Bảo thấy cô nhỏ yêu quý của mình bị dọa thành như vậy, thì giang hai tay chắn trước người nàng ấy, giống như gà mẹ đang bảo vệ gà con vậy.
Để Khương Tiểu Muội trốn ở phía sau.
"Hai tên nhóc kia, lấy đâu ra lá gan đấy hả?"
Bà Khương mắng một câu, thậm chí còn muốn vươn tay véo Tiểu Bảo.
Đường Tuế nhíu mày, giơ tay ra đánh.
Bàn tay đánh vào mu bàn tay của bà Khương.
"Ai ôi.
"
Bà Khương lập tức phát ra tiếng hét giống như heo sắp bị cắt tiết.
"Cái đồ phụ nữ xảo quyệt đáng chém ngàn đao nhà ngươi, lại dám vô lễ với mẹ chồng thế này, ta sẽ bảo con ta hưu ngươi.
"
Bà Khương cực kì tức giận khi thấy hai bàn tay của mình sưng đỏ lên, giống như móng heo, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Thế nên ánh mắt bà ta nhìn Đường Tuế hận không thể xé xác nàng ra.
"Bà là cái giống gì vậy, mà ngay cả trẻ con cũng muốn đánh.
Bọn chúng còn bé như thế, sao có thể chịu được lực tay của bà?"
Đường Tuế nhíu mày, hỏi.
"Huống chi, đây là con của ta, đến ta còn không nỡ đánh chúng nó, bà có tư cách gì mà đòi đánh con ta?"
Bà Khương nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng nói lời vô nghĩa với bọn họ.
"
Lúc này, ông Khương đứng đằng sau hừ lạnh một tiếng, kéo bà Khương lùi lại.
"Nhanh dẫn Tiểu Muội về đi.
"
Đúng vậy, bà ta đâu phải đến đây để gây sự.
Bà ta phải lấy được hai mươi vạn, lúc này cho dù nói gì cũng phải đưa Tiểu Muội đi, để đổi lấy hai mươi vạn.
"Tiểu Muội, đi theo nương.
"
Bà Khương từ phía sau tiến lên, cũng không thèm nói mấy lời thừa thãi.
Mà trực tiếp vọt thẳng tới trước mặt Khương Tiểu Muội, túm lấy tay Khương Tiểu Muội.
Lại bị Khương Vân Thần giữ chặt cổ tay.
"Ngươi làm gì hả?"
Bà Khương lườm Khương Vân Thần một cái.
Tên bất hiếu này, sẽ không phải muốn giúp đỡ con đàn bà xảo quyệt Đường Tuế chứ?
"Về rồi nói sau.
"
Khương Vân Thần nhìn một vòng xung quanh, một đám người đang bao quanh hóng chuyện, ít nhiều cũng nên giữ cho Tiểu Muội một chút thể diện.
"Về cái gì mà về, ngươi nhanh buông tay ra, chúng ta không có gì để nói với các ngươi cả.
"
Bà Khương không muốn ở đây lãng phí thời gian với Khương Vân Thần.
Bà ta hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy Khương Vân Thần ra.
Mạnh mẽ kéo Tiểu Muội đi.
"Tam ca.
"
Khương Tiểu Muội thấy Khương Vân Thần đột nhiên không giúp mình nữa thì sợ hãi kêu lên.
Nàng ấy vươn tay muốn kéo lấy Khương Vân Thần.
Lại thấy Khương Vân Thần lạnh lùng tránh đi.
Khương Tiểu Muội trợn tròn mắt, miệng hơi mở ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói ra.
Nàng ấy mất mác cúi đầu xuống, bị bà Khương mạnh mẽ kéo đi.
Sau khi Khương Tiểu Muội bị lôi đi, người nhà họ Khương cũng không tiếp tục dây dưa nữa.
Mọi người xung quanh vốn đang chờ để xem kịch vui, cũng đều rời khỏi.
Đường Tuế trợn tròn mắt lườm Khương Vân Thần.
Mỗi tay nàng dắt một đứa nhỏ, hoàn toàn không để ý đến Khương Vân Thần, cứ thế đi thẳng.
Khương Vân Thần thấy bóng dáng của bọn họ, ánh mắt có chút âm u.
Ở chỗ bị ống tay áo che khuất, ngón tay siết chặt.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần +5, tổng là 45.
Củ Cải Nhỏ cẩn thận nha.
Đường Tuế nghe được thông báo này, bước chân cũng dừng lại một chút.
Khiến hai đứa con cũng không nhịn được mà ngửa đầu lên nhìn Đường Tuế.
"Nương, sao vậy ạ?"
Đại Bảo nhỏ giọng hỏi.
"Không có việc gì, chúng ta về trước thôi.
"
Đường Tuế nghĩ đến những tủi thân mà Khương Tiểu Muội phải chịu.
Rõ ràng lúc trước đã nói với Khương Vân Thần rồi, vậy mà hắn còn!
Đường Tuế chỉ cần nghĩ vậy là đã cảm thấy tức giận.
Ba người họ vừa về đến nhà, Khương Vân Thần rất nhanh đã đuổi theo sau.
Người vừa bước đến cửa lớn, "bộp", cửa lớn đã bị Đường Tuế đóng lại.
.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Đại Bảo và Tiểu Bảo thấy cô nhỏ yêu quý của mình bị dọa thành như vậy, thì giang hai tay chắn trước người nàng ấy, giống như gà mẹ đang bảo vệ gà con vậy.Để Khương Tiểu Muội trốn ở phía sau."Hai tên nhóc kia, lấy đâu ra lá gan đấy hả?"Bà Khương mắng một câu, thậm chí còn muốn vươn tay véo Tiểu Bảo.Đường Tuế nhíu mày, giơ tay ra đánh.Bàn tay đánh vào mu bàn tay của bà Khương."Ai ôi."Bà Khương lập tức phát ra tiếng hét giống như heo sắp bị cắt tiết."Cái đồ phụ nữ xảo quyệt đáng chém ngàn đao nhà ngươi, lại dám vô lễ với mẹ chồng thế này, ta sẽ bảo con ta hưu ngươi."Bà Khương cực kì tức giận khi thấy hai bàn tay của mình sưng đỏ lên, giống như móng heo, thoạt nhìn có chút đáng sợ.Thế nên ánh mắt bà ta nhìn Đường Tuế hận không thể xé xác nàng ra."Bà là cái giống gì vậy, mà ngay cả trẻ con cũng muốn đánh.Bọn chúng còn bé như thế, sao có thể chịu được lực tay của bà?"Đường Tuế nhíu mày, hỏi."Huống chi, đây là con của ta, đến ta còn không nỡ đánh chúng nó, bà có tư cách gì mà đòi đánh con ta?"Bà Khương nghiến răng nghiến lợi."Đừng nói lời vô nghĩa với bọn họ."Lúc này, ông Khương đứng đằng sau hừ lạnh một tiếng, kéo bà Khương lùi lại."Nhanh dẫn Tiểu Muội về đi."Đúng vậy, bà ta đâu phải đến đây để gây sự.Bà ta phải lấy được hai mươi vạn, lúc này cho dù nói gì cũng phải đưa Tiểu Muội đi, để đổi lấy hai mươi vạn."Tiểu Muội, đi theo nương."Bà Khương từ phía sau tiến lên, cũng không thèm nói mấy lời thừa thãi.Mà trực tiếp vọt thẳng tới trước mặt Khương Tiểu Muội, túm lấy tay Khương Tiểu Muội.Lại bị Khương Vân Thần giữ chặt cổ tay."Ngươi làm gì hả?"Bà Khương lườm Khương Vân Thần một cái.Tên bất hiếu này, sẽ không phải muốn giúp đỡ con đàn bà xảo quyệt Đường Tuế chứ?"Về rồi nói sau."Khương Vân Thần nhìn một vòng xung quanh, một đám người đang bao quanh hóng chuyện, ít nhiều cũng nên giữ cho Tiểu Muội một chút thể diện."Về cái gì mà về, ngươi nhanh buông tay ra, chúng ta không có gì để nói với các ngươi cả."Bà Khương không muốn ở đây lãng phí thời gian với Khương Vân Thần.Bà ta hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy Khương Vân Thần ra.Mạnh mẽ kéo Tiểu Muội đi."Tam ca."Khương Tiểu Muội thấy Khương Vân Thần đột nhiên không giúp mình nữa thì sợ hãi kêu lên.Nàng ấy vươn tay muốn kéo lấy Khương Vân Thần.Lại thấy Khương Vân Thần lạnh lùng tránh đi.Khương Tiểu Muội trợn tròn mắt, miệng hơi mở ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói ra.Nàng ấy mất mác cúi đầu xuống, bị bà Khương mạnh mẽ kéo đi.Sau khi Khương Tiểu Muội bị lôi đi, người nhà họ Khương cũng không tiếp tục dây dưa nữa.Mọi người xung quanh vốn đang chờ để xem kịch vui, cũng đều rời khỏi.Đường Tuế trợn tròn mắt lườm Khương Vân Thần.Mỗi tay nàng dắt một đứa nhỏ, hoàn toàn không để ý đến Khương Vân Thần, cứ thế đi thẳng.Khương Vân Thần thấy bóng dáng của bọn họ, ánh mắt có chút âm u.Ở chỗ bị ống tay áo che khuất, ngón tay siết chặt.Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần +5, tổng là 45.Củ Cải Nhỏ cẩn thận nha.Đường Tuế nghe được thông báo này, bước chân cũng dừng lại một chút.Khiến hai đứa con cũng không nhịn được mà ngửa đầu lên nhìn Đường Tuế."Nương, sao vậy ạ?"Đại Bảo nhỏ giọng hỏi."Không có việc gì, chúng ta về trước thôi."Đường Tuế nghĩ đến những tủi thân mà Khương Tiểu Muội phải chịu.Rõ ràng lúc trước đã nói với Khương Vân Thần rồi, vậy mà hắn còn!Đường Tuế chỉ cần nghĩ vậy là đã cảm thấy tức giận.Ba người họ vừa về đến nhà, Khương Vân Thần rất nhanh đã đuổi theo sau.Người vừa bước đến cửa lớn, "bộp", cửa lớn đã bị Đường Tuế đóng lại..