Tác giả:

Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…

Chương 312: Chương 312

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Thế nhưng, dưới cái nhìn của Cố Đình Uyên, xem ra cô thật sự sợ hãi."Được."Cố Đình Uyên thỉnh thoảng vẫn qua đây ở, cho nên trong tủ quần áo ở đây cũng có đồ của anh.Anh gọi một cuộc điện thoại, bảo trợ lý mang máy tính và tài liệu đến.Còn có một số việc anh cần làm.Đường Tuế thấy anh cúp điện thoại, trong lòng ít nhiều có ngại ngùng."Em sao thế?"Cố Đình Uyên thấy vẻ mặt cô, không nhịn được hỏi."Có phải em quấy rầy công việc của anh không?""Ừ."Cố Đình Uyên cũng không chần chờ, khẽ gật đầu.Ài.Đường Tuế cắn ngón út mình, không hé răng.Hai người cùng ngồi trong phòng khách, không nói gì với nhau.Không khí bỗng dưng trở nên kỳ quái.Rất nhanh, cánh cửa bị đẩy ra.Trợ lý cầm đồ của Cố Đình Uyên đến, vẻ mặt anh ta cũng rất khó hiểu.Trước giờ anh ta chưa từng thấy ông chủ mình như vậy bao giờ cả.Tuy nhiên, nếu ông chủ cảm thấy hứng thú với Đường Tuế thì có lẽ sẽ không bảo anh ta mang máy tính đến.Thật là kỳ lạ.Trợ lý âm thầm liếc nhìn hai người vài lần, dù trong lòng thấy lạ, nhưng vẫn bỏ đồ xuống rồi rời đi luôn."Tôi đi làm việc, em nghỉ ngơi sớm đi."Cố Đình Uyên nói xong, mắt nhìn thẳng, cầm máy tính đi vào thư phòng.Đường Tuế ngồi trên sô pha, nghiêng đầu, miễn cưỡng nhắm mắt lại.Ừm, thật ra Cố Đình Uyên cũng không có vấn đề gì lớn, cô bảo anh ở lại, anh ở lại rồi.Đường Tuế ngáp một cái, đi thẳng vào phòng.Ngủ tới nửa đêm thì bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm sét ầm ầm.Đường Tuế nửa mê nửa tỉnh thì nghe Luân Hồi Kính giao nhiệm vụ cho mình.Luân Hồi Kính: Ôm Cố Đình Uyên một cái.Đường Tuế dụi dụi mắt, chu môi.Làm cái quái gì thế không biết, đang yên đang lành, hơn nửa đêm lại phải đi ôm Cố Đình Uyên.Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược 30 phút, nếu không sẽ bị điện giật đấy nhé.Nghe được lời nhắc nhở này, Đường Tuế không còn cách nào, đành phải bò dậy, xỏ đôi dép lê mềm mại đi ra ngoài.Vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn phòng ngủ chính phía đối diện, cửa mở toang, trên giường trong phòng đã không có người.Đường Tuế cảm thấy là lạ, đi dép lê ra ngoài.Trong phòng khách không bật đèn, chỉ khi tia chớp bên ngoài lóe lên thì trong phòng mới có chút ánh sáng.Đường Tuế thấy Cố Đình Uyên ngồi trên sô pha, đôi tay thon dài cầm một chén rượu.Dưới ánh sáng chập chờn, cô thấy được mấy bình rượu vươn vãi trên bàn, hiển nhiên đều bị Cố Đình Uyên uống sạch.Hình như tâm trạng anh không tốt.Cố Đình Uyên nghe thấy tiếng động, lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt không chút lưu tình quét qua người Đường Tuế, đảo qua đảo lại rồi thu hồi ánh mắt.Ánh mắt anh chợt rét lạnh như băng tuyết.Băng lạnh, khiến người ta rùng mình.Đường Tuế có thể cảm nhận được, Cố Đình Uyên bây giờ với Cố Đình Uyên cô nhìn thấy trước đây dường như là hai người.Cố Đình Uyên trước đây quá lắm cũng chỉ coi như là một người hơi lạnh lùng, nhưng sẽ không từ chối cô.Người như vậy, Đường Tuế thật sự không cảm thấy Cố Đình Uyên là nhân vật phản diện.Ngược lại, Cố Đình Uyên bây giờ mới khiến người ta cảm thấy lạnh mình.Đường Tuế cắn chặt răng..

Thế nhưng, dưới cái nhìn của Cố Đình Uyên, xem ra cô thật sự sợ hãi.

"Được.

"

Cố Đình Uyên thỉnh thoảng vẫn qua đây ở, cho nên trong tủ quần áo ở đây cũng có đồ của anh.

Anh gọi một cuộc điện thoại, bảo trợ lý mang máy tính và tài liệu đến.

Còn có một số việc anh cần làm.

Đường Tuế thấy anh cúp điện thoại, trong lòng ít nhiều có ngại ngùng.

"Em sao thế?"

Cố Đình Uyên thấy vẻ mặt cô, không nhịn được hỏi.

"Có phải em quấy rầy công việc của anh không?"

"Ừ.

"

Cố Đình Uyên cũng không chần chờ, khẽ gật đầu.

Ài.

Đường Tuế cắn ngón út mình, không hé răng.

Hai người cùng ngồi trong phòng khách, không nói gì với nhau.

Không khí bỗng dưng trở nên kỳ quái.

Rất nhanh, cánh cửa bị đẩy ra.

Trợ lý cầm đồ của Cố Đình Uyên đến, vẻ mặt anh ta cũng rất khó hiểu.

Trước giờ anh ta chưa từng thấy ông chủ mình như vậy bao giờ cả.

Tuy nhiên, nếu ông chủ cảm thấy hứng thú với Đường Tuế thì có lẽ sẽ không bảo anh ta mang máy tính đến.

Thật là kỳ lạ.

Trợ lý âm thầm liếc nhìn hai người vài lần, dù trong lòng thấy lạ, nhưng vẫn bỏ đồ xuống rồi rời đi luôn.

"Tôi đi làm việc, em nghỉ ngơi sớm đi.

"

Cố Đình Uyên nói xong, mắt nhìn thẳng, cầm máy tính đi vào thư phòng.

Đường Tuế ngồi trên sô pha, nghiêng đầu, miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Ừm, thật ra Cố Đình Uyên cũng không có vấn đề gì lớn, cô bảo anh ở lại, anh ở lại rồi.

Đường Tuế ngáp một cái, đi thẳng vào phòng.

Ngủ tới nửa đêm thì bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm sét ầm ầm.

Đường Tuế nửa mê nửa tỉnh thì nghe Luân Hồi Kính giao nhiệm vụ cho mình.

Luân Hồi Kính: Ôm Cố Đình Uyên một cái.

Đường Tuế dụi dụi mắt, chu môi.

Làm cái quái gì thế không biết, đang yên đang lành, hơn nửa đêm lại phải đi ôm Cố Đình Uyên.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược 30 phút, nếu không sẽ bị điện giật đấy nhé.

Nghe được lời nhắc nhở này, Đường Tuế không còn cách nào, đành phải bò dậy, xỏ đôi dép lê mềm mại đi ra ngoài.

Vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn phòng ngủ chính phía đối diện, cửa mở toang, trên giường trong phòng đã không có người.

Đường Tuế cảm thấy là lạ, đi dép lê ra ngoài.

Trong phòng khách không bật đèn, chỉ khi tia chớp bên ngoài lóe lên thì trong phòng mới có chút ánh sáng.

Đường Tuế thấy Cố Đình Uyên ngồi trên sô pha, đôi tay thon dài cầm một chén rượu.

Dưới ánh sáng chập chờn, cô thấy được mấy bình rượu vươn vãi trên bàn, hiển nhiên đều bị Cố Đình Uyên uống sạch.

Hình như tâm trạng anh không tốt.

Cố Đình Uyên nghe thấy tiếng động, lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt không chút lưu tình quét qua người Đường Tuế, đảo qua đảo lại rồi thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt anh chợt rét lạnh như băng tuyết.

Băng lạnh, khiến người ta rùng mình.

Đường Tuế có thể cảm nhận được, Cố Đình Uyên bây giờ với Cố Đình Uyên cô nhìn thấy trước đây dường như là hai người.

Cố Đình Uyên trước đây quá lắm cũng chỉ coi như là một người hơi lạnh lùng, nhưng sẽ không từ chối cô.

Người như vậy, Đường Tuế thật sự không cảm thấy Cố Đình Uyên là nhân vật phản diện.

Ngược lại, Cố Đình Uyên bây giờ mới khiến người ta cảm thấy lạnh mình.

Đường Tuế cắn chặt răng.

.

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Thế nhưng, dưới cái nhìn của Cố Đình Uyên, xem ra cô thật sự sợ hãi."Được."Cố Đình Uyên thỉnh thoảng vẫn qua đây ở, cho nên trong tủ quần áo ở đây cũng có đồ của anh.Anh gọi một cuộc điện thoại, bảo trợ lý mang máy tính và tài liệu đến.Còn có một số việc anh cần làm.Đường Tuế thấy anh cúp điện thoại, trong lòng ít nhiều có ngại ngùng."Em sao thế?"Cố Đình Uyên thấy vẻ mặt cô, không nhịn được hỏi."Có phải em quấy rầy công việc của anh không?""Ừ."Cố Đình Uyên cũng không chần chờ, khẽ gật đầu.Ài.Đường Tuế cắn ngón út mình, không hé răng.Hai người cùng ngồi trong phòng khách, không nói gì với nhau.Không khí bỗng dưng trở nên kỳ quái.Rất nhanh, cánh cửa bị đẩy ra.Trợ lý cầm đồ của Cố Đình Uyên đến, vẻ mặt anh ta cũng rất khó hiểu.Trước giờ anh ta chưa từng thấy ông chủ mình như vậy bao giờ cả.Tuy nhiên, nếu ông chủ cảm thấy hứng thú với Đường Tuế thì có lẽ sẽ không bảo anh ta mang máy tính đến.Thật là kỳ lạ.Trợ lý âm thầm liếc nhìn hai người vài lần, dù trong lòng thấy lạ, nhưng vẫn bỏ đồ xuống rồi rời đi luôn."Tôi đi làm việc, em nghỉ ngơi sớm đi."Cố Đình Uyên nói xong, mắt nhìn thẳng, cầm máy tính đi vào thư phòng.Đường Tuế ngồi trên sô pha, nghiêng đầu, miễn cưỡng nhắm mắt lại.Ừm, thật ra Cố Đình Uyên cũng không có vấn đề gì lớn, cô bảo anh ở lại, anh ở lại rồi.Đường Tuế ngáp một cái, đi thẳng vào phòng.Ngủ tới nửa đêm thì bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm sét ầm ầm.Đường Tuế nửa mê nửa tỉnh thì nghe Luân Hồi Kính giao nhiệm vụ cho mình.Luân Hồi Kính: Ôm Cố Đình Uyên một cái.Đường Tuế dụi dụi mắt, chu môi.Làm cái quái gì thế không biết, đang yên đang lành, hơn nửa đêm lại phải đi ôm Cố Đình Uyên.Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược 30 phút, nếu không sẽ bị điện giật đấy nhé.Nghe được lời nhắc nhở này, Đường Tuế không còn cách nào, đành phải bò dậy, xỏ đôi dép lê mềm mại đi ra ngoài.Vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn phòng ngủ chính phía đối diện, cửa mở toang, trên giường trong phòng đã không có người.Đường Tuế cảm thấy là lạ, đi dép lê ra ngoài.Trong phòng khách không bật đèn, chỉ khi tia chớp bên ngoài lóe lên thì trong phòng mới có chút ánh sáng.Đường Tuế thấy Cố Đình Uyên ngồi trên sô pha, đôi tay thon dài cầm một chén rượu.Dưới ánh sáng chập chờn, cô thấy được mấy bình rượu vươn vãi trên bàn, hiển nhiên đều bị Cố Đình Uyên uống sạch.Hình như tâm trạng anh không tốt.Cố Đình Uyên nghe thấy tiếng động, lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt không chút lưu tình quét qua người Đường Tuế, đảo qua đảo lại rồi thu hồi ánh mắt.Ánh mắt anh chợt rét lạnh như băng tuyết.Băng lạnh, khiến người ta rùng mình.Đường Tuế có thể cảm nhận được, Cố Đình Uyên bây giờ với Cố Đình Uyên cô nhìn thấy trước đây dường như là hai người.Cố Đình Uyên trước đây quá lắm cũng chỉ coi như là một người hơi lạnh lùng, nhưng sẽ không từ chối cô.Người như vậy, Đường Tuế thật sự không cảm thấy Cố Đình Uyên là nhân vật phản diện.Ngược lại, Cố Đình Uyên bây giờ mới khiến người ta cảm thấy lạnh mình.Đường Tuế cắn chặt răng..

Chương 312: Chương 312