Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 315: Chương 315
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… "Em nói gì cơ?"Giọng Cố Đình Uyên càng trở nên trầm thấp, Đường Tuế có thể nghe ra sự phẫn nộ trong đó.Cô lập tức càng sợ hãi.Cô cắn môi, nắm chặt váy mình."Anh đừng tức giận, em thật sự có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."Nói xong, đối mặt với sự bộc phát của Cố Đình Uyên, Đường Tuế lùi về sau thêm vài bước.Hu hu hu, Cố Đình Uyên bỗng nhiên trở nên đáng sợ quá.Chẳng qua, Cố Đình Uyên bây giờ so với người hôm qua cô nhìn thấy vẫn còn đỡ hơn một chút."Ai nói phải coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"Cố Đình Uyên nhíu mày, khoanh tay trước ngực, nhìn Đường Tuế từ trên cao xuống."Hả?"Đường Tuế hơi ngạc nhiên, cô không hiểu ý trong lời của Cố Đình Uyên cho lắm."Anh nói như vậy! Là! Có ý gì?"Đường Tuế ấp a ấp úng hỏi, lúc này cô không hiểu nổi ý của Cố Đình Uyên.||||| Truyện đề cử: Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng |||||Cố Đình Uyên nhìn dáng vẻ này của cô, có chút thú vị.Y hệt con thỏ trắng ngu ngốc.Anh lập tức nghiêng người, duỗi tay đè Đường Tuế lên cửa."Ưm."Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt Đường Tuế.Đường Tuế sợ tới mức không dám thở, chỉ trợn mắt, ánh mắt nhìn Cố Đình Uyên cũng có chút bất lực.Cố Đình Uyên không những không giận mà còn bật cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô, khiến cô đối mặt với anh."Sao nào? Ăn anh xong liền muốn chùi mép bỏ đi, không muốn thừa nhận?"Giọng Cố Đình Uyên bỗng dưng trở nên cực kỳ trầm thấp, mang theo sức hút mãnh liệt.Trong nháy mắt đó, tim Đường Tuế đập nhanh vô cùng.Cô trừng mắt, đôi môi mềm mại như thạch trái cây cũng há to vì ngạc nhiên.Người này nói chuyện kiểu gì đấy."Rõ ràng là anh mà!"Khuôn mặt nhỏ tức giận đỏ bừng lên."Anh cái gì?"Cố Đình Uyên nghiêng đầu, cười xấu xa nhìn cô.Cái tên yêu nghiệt này, vừa nhìn anh là mặt đỏ tim run."Sao thế?"Cố Đình Uyên bật cười, không muốn cho cô lảng tránh nên lập tức duỗi tay nhéo gương mặt nhỏ của Đường Tuế, khiến cô phải đối mặt với mình.Mặc dù cái tên này là trùm phản diện.Nhưng mà bây giờ cô cũng không có nhiệm vụ, không lo bị điện giật.Đến cả tượng đất còn có lúc tức giận.Đường Tuế nghiến răng nghiến lợi."Hôm qua, hôm qua! ""Hôm qua làm sao?"Cố Đình Uyên cười như không cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve má cô.Đường Tuế sững sờ.Người đàn ông này thật sự quá yêu nghiệt mà.Rõ ràng chỉ đứng đó chẳng làm gì, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự quyến rũ.Khiến người ta đỏ mặt."Rõ ràng là anh."Đường Tuế tức giận nhưng không dám đối mắt với Cố Đình Uyên.Nên cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nói lớn."Hửm?"Ý cười trên khóe miệng Cố Đình Uyên càng sâu hơn.Anh duỗi tay sờ cằm mình, trong khoảnh khắc này, chỗ nào đó trong tim anh bị chạm vào.Xem ra cô rất thú vị, hệt như mèo con đang xù lông.Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -10, tổng còn 73.Hả?Sao tự dựng giá trị hắc hóa giảm nhiều như thế.Đường Tuế mở mắt, đôi mắt trong veo như trân châu đen trong hồ, toát lên ánh sáng kiều diễm."Cố Đình Uyên?""Không gọi anh nữa à?".
"Em nói gì cơ?"
Giọng Cố Đình Uyên càng trở nên trầm thấp, Đường Tuế có thể nghe ra sự phẫn nộ trong đó.
Cô lập tức càng sợ hãi.
Cô cắn môi, nắm chặt váy mình.
"Anh đừng tức giận, em thật sự có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"
Nói xong, đối mặt với sự bộc phát của Cố Đình Uyên, Đường Tuế lùi về sau thêm vài bước.
Hu hu hu, Cố Đình Uyên bỗng nhiên trở nên đáng sợ quá.
Chẳng qua, Cố Đình Uyên bây giờ so với người hôm qua cô nhìn thấy vẫn còn đỡ hơn một chút.
"Ai nói phải coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"
Cố Đình Uyên nhíu mày, khoanh tay trước ngực, nhìn Đường Tuế từ trên cao xuống.
"Hả?"
Đường Tuế hơi ngạc nhiên, cô không hiểu ý trong lời của Cố Đình Uyên cho lắm.
"Anh nói như vậy! Là! Có ý gì?"
Đường Tuế ấp a ấp úng hỏi, lúc này cô không hiểu nổi ý của Cố Đình Uyên.
||||| Truyện đề cử: Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng |||||
Cố Đình Uyên nhìn dáng vẻ này của cô, có chút thú vị.
Y hệt con thỏ trắng ngu ngốc.
Anh lập tức nghiêng người, duỗi tay đè Đường Tuế lên cửa.
"Ưm.
"
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt Đường Tuế.
Đường Tuế sợ tới mức không dám thở, chỉ trợn mắt, ánh mắt nhìn Cố Đình Uyên cũng có chút bất lực.
Cố Đình Uyên không những không giận mà còn bật cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô, khiến cô đối mặt với anh.
"Sao nào? Ăn anh xong liền muốn chùi mép bỏ đi, không muốn thừa nhận?"
Giọng Cố Đình Uyên bỗng dưng trở nên cực kỳ trầm thấp, mang theo sức hút mãnh liệt.
Trong nháy mắt đó, tim Đường Tuế đập nhanh vô cùng.
Cô trừng mắt, đôi môi mềm mại như thạch trái cây cũng há to vì ngạc nhiên.
Người này nói chuyện kiểu gì đấy.
"Rõ ràng là anh mà!"
Khuôn mặt nhỏ tức giận đỏ bừng lên.
"Anh cái gì?"
Cố Đình Uyên nghiêng đầu, cười xấu xa nhìn cô.
Cái tên yêu nghiệt này, vừa nhìn anh là mặt đỏ tim run.
"Sao thế?"
Cố Đình Uyên bật cười, không muốn cho cô lảng tránh nên lập tức duỗi tay nhéo gương mặt nhỏ của Đường Tuế, khiến cô phải đối mặt với mình.
Mặc dù cái tên này là trùm phản diện.
Nhưng mà bây giờ cô cũng không có nhiệm vụ, không lo bị điện giật.
Đến cả tượng đất còn có lúc tức giận.
Đường Tuế nghiến răng nghiến lợi.
"Hôm qua, hôm qua! "
"Hôm qua làm sao?"
Cố Đình Uyên cười như không cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve má cô.
Đường Tuế sững sờ.
Người đàn ông này thật sự quá yêu nghiệt mà.
Rõ ràng chỉ đứng đó chẳng làm gì, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự quyến rũ.
Khiến người ta đỏ mặt.
"Rõ ràng là anh.
"
Đường Tuế tức giận nhưng không dám đối mắt với Cố Đình Uyên.
Nên cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nói lớn.
"Hửm?"
Ý cười trên khóe miệng Cố Đình Uyên càng sâu hơn.
Anh duỗi tay sờ cằm mình, trong khoảnh khắc này, chỗ nào đó trong tim anh bị chạm vào.
Xem ra cô rất thú vị, hệt như mèo con đang xù lông.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -10, tổng còn 73.
Hả?
Sao tự dựng giá trị hắc hóa giảm nhiều như thế.
Đường Tuế mở mắt, đôi mắt trong veo như trân châu đen trong hồ, toát lên ánh sáng kiều diễm.
"Cố Đình Uyên?"
"Không gọi anh nữa à?".
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… "Em nói gì cơ?"Giọng Cố Đình Uyên càng trở nên trầm thấp, Đường Tuế có thể nghe ra sự phẫn nộ trong đó.Cô lập tức càng sợ hãi.Cô cắn môi, nắm chặt váy mình."Anh đừng tức giận, em thật sự có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."Nói xong, đối mặt với sự bộc phát của Cố Đình Uyên, Đường Tuế lùi về sau thêm vài bước.Hu hu hu, Cố Đình Uyên bỗng nhiên trở nên đáng sợ quá.Chẳng qua, Cố Đình Uyên bây giờ so với người hôm qua cô nhìn thấy vẫn còn đỡ hơn một chút."Ai nói phải coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"Cố Đình Uyên nhíu mày, khoanh tay trước ngực, nhìn Đường Tuế từ trên cao xuống."Hả?"Đường Tuế hơi ngạc nhiên, cô không hiểu ý trong lời của Cố Đình Uyên cho lắm."Anh nói như vậy! Là! Có ý gì?"Đường Tuế ấp a ấp úng hỏi, lúc này cô không hiểu nổi ý của Cố Đình Uyên.||||| Truyện đề cử: Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng |||||Cố Đình Uyên nhìn dáng vẻ này của cô, có chút thú vị.Y hệt con thỏ trắng ngu ngốc.Anh lập tức nghiêng người, duỗi tay đè Đường Tuế lên cửa."Ưm."Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt Đường Tuế.Đường Tuế sợ tới mức không dám thở, chỉ trợn mắt, ánh mắt nhìn Cố Đình Uyên cũng có chút bất lực.Cố Đình Uyên không những không giận mà còn bật cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô, khiến cô đối mặt với anh."Sao nào? Ăn anh xong liền muốn chùi mép bỏ đi, không muốn thừa nhận?"Giọng Cố Đình Uyên bỗng dưng trở nên cực kỳ trầm thấp, mang theo sức hút mãnh liệt.Trong nháy mắt đó, tim Đường Tuế đập nhanh vô cùng.Cô trừng mắt, đôi môi mềm mại như thạch trái cây cũng há to vì ngạc nhiên.Người này nói chuyện kiểu gì đấy."Rõ ràng là anh mà!"Khuôn mặt nhỏ tức giận đỏ bừng lên."Anh cái gì?"Cố Đình Uyên nghiêng đầu, cười xấu xa nhìn cô.Cái tên yêu nghiệt này, vừa nhìn anh là mặt đỏ tim run."Sao thế?"Cố Đình Uyên bật cười, không muốn cho cô lảng tránh nên lập tức duỗi tay nhéo gương mặt nhỏ của Đường Tuế, khiến cô phải đối mặt với mình.Mặc dù cái tên này là trùm phản diện.Nhưng mà bây giờ cô cũng không có nhiệm vụ, không lo bị điện giật.Đến cả tượng đất còn có lúc tức giận.Đường Tuế nghiến răng nghiến lợi."Hôm qua, hôm qua! ""Hôm qua làm sao?"Cố Đình Uyên cười như không cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve má cô.Đường Tuế sững sờ.Người đàn ông này thật sự quá yêu nghiệt mà.Rõ ràng chỉ đứng đó chẳng làm gì, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự quyến rũ.Khiến người ta đỏ mặt."Rõ ràng là anh."Đường Tuế tức giận nhưng không dám đối mắt với Cố Đình Uyên.Nên cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nói lớn."Hửm?"Ý cười trên khóe miệng Cố Đình Uyên càng sâu hơn.Anh duỗi tay sờ cằm mình, trong khoảnh khắc này, chỗ nào đó trong tim anh bị chạm vào.Xem ra cô rất thú vị, hệt như mèo con đang xù lông.Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -10, tổng còn 73.Hả?Sao tự dựng giá trị hắc hóa giảm nhiều như thế.Đường Tuế mở mắt, đôi mắt trong veo như trân châu đen trong hồ, toát lên ánh sáng kiều diễm."Cố Đình Uyên?""Không gọi anh nữa à?".