Tác giả:

Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…

Chương 414: Chương 414

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… “Cậu chủ, ăn một chút đi.”Hoắc Chi Châu cụp mắt xuống, nhìn không ra biểu cảm trên mặt.“Đây là cái gì.”Cũng không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào trong giọng nói trầm thấp này.Từ trước đến nay anh chưa từng ăn qua món ăn không có mỹ cảm như vậy.“Bánh mì nướng bơ mật ong kèm một ly trà hoa hồng.”“Mang đi đi.”Trong mắt Hoắc Chi Châu mang theo sự khinh thường, anh thu hồi ánh mắt, giọng cũng đầy giễu cợt.“Anh chưa nếm thử, sao biết ăn không ngon!” Hoắc Chi Châu ngẩng đầu lên: “Cô có biết lý lịch của Lục Nghiễn không?”Đường Tuế hơi sửng sốt, hiện tại đang ăn uống, sao lại nhắc đến lý lịch chứ.“Cậu chủ, món này ăn rất ngon đó.”Đường Tuế cầm lấy một miếng bánh mì đưa đến trước mặt Hoắc Chi Châu.Giữa lông mày Hoắc Chi Châu ngưng đọng sự tàn bạo, vừa muốn nói cô cút đi thì lại nhìn thấy đôi tay trắng nõn đang cầm miếng bánh mì nướng màu vàng.Bánh mì nướng màu vàng càng tôn lên sự nõn nà của tay cô.“Thật sự rất ngon đó.”Đường Tuế thấy anh đang nhìn, trong lòng khẽ động đây.Lại đưa tay về phía trước.Giọng nói càng thêm mềm mại: “Cậu chủ, anh có muốn ăn thử một chút không.”Hoắc Chi Châu há miệng cắn miếng bánh mì nướng, đồng thời cũng cắn tay cô.“Á!”Đường Tuế khẽ kêu lên một tiếng, muốn rút tay lại.Khóe môi Hoắc Chi Châu gợi lên ý cười xấu xa.Cô chỉ cảm thấy chỗ bị anh cắn có chút nóng rát.Hoắc Chi Châu thả lỏng ra, Đường Tuế lập tức rút tay lại.Chờ Hoắc Chi Châu ăn xong miếng bánh mì nướng, Đường Tuế mới hỏi: “Anh muốn ăn nữa không?”“Nữa.”Hoắc Chi Châu khẽ gật đầu.Đường Tuế vươn hai tay ra, nhẹ nhàng đẩy đĩa nhỏ trên bàn về phía Hoắc Chi Châu.“Cậu chủ, mời.”Nói xong, cô còn xòe tay ra.“Này.”Hoắc Chi Châu: “Dùng tay của cô.”Giọng anh trầm thấp lại bình tĩnh, Đường Tuế nghe vào cảm giác như có một dòng điện nào đó.Cô chưa từng đối mặt với một người như vậy.Bàn tay trắng nõn cầm miếng bánh mì nướng đưa đến bên môi anh.Thậm chí cô cũng không dám nhìn, chỉ dời ánh mắt qua hướng khác.Hoắc Chi Châu cười cợt, lần này không cắn ngón tay của Đường Tuế nữa.Quả nhiên, Đường Tuế thở phào một hơi.“Cậu chủ, anh còn muốn ăn không.”Đường Tuế cười hì hì, tiếp tục cầm một cái đưa đến bên môi Hoắc Chi Châu.Hoắc Chi Châu cắn một miếng, môi không cẩn thận chạm vào ngón tay Đường Tuế.Bùm, mặt Đường Tuế đỏ lên, đỏ đến tận mang tai.“Không ăn nữa.”Hoắc Chi Châu cầm trà hoa hồng lên, uống một ngụm.Nhưng tầm mắt lại dừng trên khuôn mặt đỏ ửng của Đường Tuế.Lục Nghiễn đã điều tra thông tin, cũng không có vấn đề gì, chỉ là nhà họ Đường muốn leo lên nên đưa cô đến đây, sau lưng cô cũng không còn người khác.Rất sạch sẽ.Cũng rất thú vị.“Vậy tôi bưng xuống đây.”Đường Tuế không chờ Hoắc Chi Châu lấy lại tinh thần đã bưng khay, chán nản rời đi.Đường Tuế đứng ở ngoài cửa thì nhận ra trái tim của mình đập thình thịch không thôi.Cô là tiểu yêu, giỏi âm luật, biết quyến rũ, người bình thường không chơi lại cô.Nhưng khi đối mắt với anh, cô liền bó tay hết cách.Đường Tuế cắn môi, bưng khay đến phòng bếp.Nhớ lại vừa rồi Hoắc Chi Châu nói đến lý lịch của Lục Nghiễn, cô có hơi tò mò..

“Cậu chủ, ăn một chút đi.

Hoắc Chi Châu cụp mắt xuống, nhìn không ra biểu cảm trên mặt.

“Đây là cái gì.

Cũng không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào trong giọng nói trầm thấp này.

Từ trước đến nay anh chưa từng ăn qua món ăn không có mỹ cảm như vậy.

“Bánh mì nướng bơ mật ong kèm một ly trà hoa hồng.

“Mang đi đi.

Trong mắt Hoắc Chi Châu mang theo sự khinh thường, anh thu hồi ánh mắt, giọng cũng đầy giễu cợt.

“Anh chưa nếm thử, sao biết ăn không ngon!” Hoắc Chi Châu ngẩng đầu lên: “Cô có biết lý lịch của Lục Nghiễn không?”

Đường Tuế hơi sửng sốt, hiện tại đang ăn uống, sao lại nhắc đến lý lịch chứ.

“Cậu chủ, món này ăn rất ngon đó.

Đường Tuế cầm lấy một miếng bánh mì đưa đến trước mặt Hoắc Chi Châu.

Giữa lông mày Hoắc Chi Châu ngưng đọng sự tàn bạo, vừa muốn nói cô cút đi thì lại nhìn thấy đôi tay trắng nõn đang cầm miếng bánh mì nướng màu vàng.

Bánh mì nướng màu vàng càng tôn lên sự nõn nà của tay cô.

“Thật sự rất ngon đó.

Đường Tuế thấy anh đang nhìn, trong lòng khẽ động đây.

Lại đưa tay về phía trước.

Giọng nói càng thêm mềm mại: “Cậu chủ, anh có muốn ăn thử một chút không.

Hoắc Chi Châu há miệng cắn miếng bánh mì nướng, đồng thời cũng cắn tay cô.

“Á!”

Đường Tuế khẽ kêu lên một tiếng, muốn rút tay lại.

Khóe môi Hoắc Chi Châu gợi lên ý cười xấu xa.

Cô chỉ cảm thấy chỗ bị anh cắn có chút nóng rát.

Hoắc Chi Châu thả lỏng ra, Đường Tuế lập tức rút tay lại.

Chờ Hoắc Chi Châu ăn xong miếng bánh mì nướng, Đường Tuế mới hỏi: “Anh muốn ăn nữa không?”

“Nữa.

Hoắc Chi Châu khẽ gật đầu.

Đường Tuế vươn hai tay ra, nhẹ nhàng đẩy đĩa nhỏ trên bàn về phía Hoắc Chi Châu.

“Cậu chủ, mời.

Nói xong, cô còn xòe tay ra.

“Này.

Hoắc Chi Châu: “Dùng tay của cô.

Giọng anh trầm thấp lại bình tĩnh, Đường Tuế nghe vào cảm giác như có một dòng điện nào đó.

Cô chưa từng đối mặt với một người như vậy.

Bàn tay trắng nõn cầm miếng bánh mì nướng đưa đến bên môi anh.

Thậm chí cô cũng không dám nhìn, chỉ dời ánh mắt qua hướng khác.

Hoắc Chi Châu cười cợt, lần này không cắn ngón tay của Đường Tuế nữa.

Quả nhiên, Đường Tuế thở phào một hơi.

“Cậu chủ, anh còn muốn ăn không.

Đường Tuế cười hì hì, tiếp tục cầm một cái đưa đến bên môi Hoắc Chi Châu.

Hoắc Chi Châu cắn một miếng, môi không cẩn thận chạm vào ngón tay Đường Tuế.

Bùm, mặt Đường Tuế đỏ lên, đỏ đến tận mang tai.

“Không ăn nữa.

Hoắc Chi Châu cầm trà hoa hồng lên, uống một ngụm.

Nhưng tầm mắt lại dừng trên khuôn mặt đỏ ửng của Đường Tuế.

Lục Nghiễn đã điều tra thông tin, cũng không có vấn đề gì, chỉ là nhà họ Đường muốn leo lên nên đưa cô đến đây, sau lưng cô cũng không còn người khác.

Rất sạch sẽ.

Cũng rất thú vị.

“Vậy tôi bưng xuống đây.

Đường Tuế không chờ Hoắc Chi Châu lấy lại tinh thần đã bưng khay, chán nản rời đi.

Đường Tuế đứng ở ngoài cửa thì nhận ra trái tim của mình đập thình thịch không thôi.

Cô là tiểu yêu, giỏi âm luật, biết quyến rũ, người bình thường không chơi lại cô.

Nhưng khi đối mắt với anh, cô liền bó tay hết cách.

Đường Tuế cắn môi, bưng khay đến phòng bếp.

Nhớ lại vừa rồi Hoắc Chi Châu nói đến lý lịch của Lục Nghiễn, cô có hơi tò mò.

.

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… “Cậu chủ, ăn một chút đi.”Hoắc Chi Châu cụp mắt xuống, nhìn không ra biểu cảm trên mặt.“Đây là cái gì.”Cũng không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào trong giọng nói trầm thấp này.Từ trước đến nay anh chưa từng ăn qua món ăn không có mỹ cảm như vậy.“Bánh mì nướng bơ mật ong kèm một ly trà hoa hồng.”“Mang đi đi.”Trong mắt Hoắc Chi Châu mang theo sự khinh thường, anh thu hồi ánh mắt, giọng cũng đầy giễu cợt.“Anh chưa nếm thử, sao biết ăn không ngon!” Hoắc Chi Châu ngẩng đầu lên: “Cô có biết lý lịch của Lục Nghiễn không?”Đường Tuế hơi sửng sốt, hiện tại đang ăn uống, sao lại nhắc đến lý lịch chứ.“Cậu chủ, món này ăn rất ngon đó.”Đường Tuế cầm lấy một miếng bánh mì đưa đến trước mặt Hoắc Chi Châu.Giữa lông mày Hoắc Chi Châu ngưng đọng sự tàn bạo, vừa muốn nói cô cút đi thì lại nhìn thấy đôi tay trắng nõn đang cầm miếng bánh mì nướng màu vàng.Bánh mì nướng màu vàng càng tôn lên sự nõn nà của tay cô.“Thật sự rất ngon đó.”Đường Tuế thấy anh đang nhìn, trong lòng khẽ động đây.Lại đưa tay về phía trước.Giọng nói càng thêm mềm mại: “Cậu chủ, anh có muốn ăn thử một chút không.”Hoắc Chi Châu há miệng cắn miếng bánh mì nướng, đồng thời cũng cắn tay cô.“Á!”Đường Tuế khẽ kêu lên một tiếng, muốn rút tay lại.Khóe môi Hoắc Chi Châu gợi lên ý cười xấu xa.Cô chỉ cảm thấy chỗ bị anh cắn có chút nóng rát.Hoắc Chi Châu thả lỏng ra, Đường Tuế lập tức rút tay lại.Chờ Hoắc Chi Châu ăn xong miếng bánh mì nướng, Đường Tuế mới hỏi: “Anh muốn ăn nữa không?”“Nữa.”Hoắc Chi Châu khẽ gật đầu.Đường Tuế vươn hai tay ra, nhẹ nhàng đẩy đĩa nhỏ trên bàn về phía Hoắc Chi Châu.“Cậu chủ, mời.”Nói xong, cô còn xòe tay ra.“Này.”Hoắc Chi Châu: “Dùng tay của cô.”Giọng anh trầm thấp lại bình tĩnh, Đường Tuế nghe vào cảm giác như có một dòng điện nào đó.Cô chưa từng đối mặt với một người như vậy.Bàn tay trắng nõn cầm miếng bánh mì nướng đưa đến bên môi anh.Thậm chí cô cũng không dám nhìn, chỉ dời ánh mắt qua hướng khác.Hoắc Chi Châu cười cợt, lần này không cắn ngón tay của Đường Tuế nữa.Quả nhiên, Đường Tuế thở phào một hơi.“Cậu chủ, anh còn muốn ăn không.”Đường Tuế cười hì hì, tiếp tục cầm một cái đưa đến bên môi Hoắc Chi Châu.Hoắc Chi Châu cắn một miếng, môi không cẩn thận chạm vào ngón tay Đường Tuế.Bùm, mặt Đường Tuế đỏ lên, đỏ đến tận mang tai.“Không ăn nữa.”Hoắc Chi Châu cầm trà hoa hồng lên, uống một ngụm.Nhưng tầm mắt lại dừng trên khuôn mặt đỏ ửng của Đường Tuế.Lục Nghiễn đã điều tra thông tin, cũng không có vấn đề gì, chỉ là nhà họ Đường muốn leo lên nên đưa cô đến đây, sau lưng cô cũng không còn người khác.Rất sạch sẽ.Cũng rất thú vị.“Vậy tôi bưng xuống đây.”Đường Tuế không chờ Hoắc Chi Châu lấy lại tinh thần đã bưng khay, chán nản rời đi.Đường Tuế đứng ở ngoài cửa thì nhận ra trái tim của mình đập thình thịch không thôi.Cô là tiểu yêu, giỏi âm luật, biết quyến rũ, người bình thường không chơi lại cô.Nhưng khi đối mắt với anh, cô liền bó tay hết cách.Đường Tuế cắn môi, bưng khay đến phòng bếp.Nhớ lại vừa rồi Hoắc Chi Châu nói đến lý lịch của Lục Nghiễn, cô có hơi tò mò..

Chương 414: Chương 414