Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 417: Chương 417
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Loại hành động cũ rít như cố ý ngã xuống người anh, anh đã thấy nhiều rồi.“Thật xin lỗi.”Đường Tuế cảm thấy không ổn, lập tức rời khỏi người Hoắc Chi Châu, trong lúc hoảng loạn khuỷu tay đụng phải chân bàn bên cạnh.Tay đau đớn, cơ thể lại ngã xuống người Hoắc Chi Châu.Hoắc Chi Châu đen mặt lại.Gương mặt rơi vào một chỗ mềm mại không thể tưởng tượng nổi, còn có mùi hương nhàn nhạt.Tức thời Hoắc Chi Châu ngẩn ra.Khuôn mặt hơi đỏ lên, người phụ nữ này cố ý.Hoắc Chi Châu đưa tay dùng sức đẩy Đường Tuế ra, môi mỏng cũng mím chặt lại.“Tôi… Chuyện này…”Đường Tuế chỉ tay vào xe lăn, cô thật sự không cố ý.“Nếu cô thích như vậy, tôi đưa cho cô một cái nhé?”Mặc dù giọng Hoắc Chi Châu rất lạnh nhạt, nhưng Đường Tuế có thể nghe ra ý lạnh trong đó.Anh đưa xe lăn cho cô, nghĩa là muốn đánh gãy chân mình.“Không thích, không thích.”Đường Tuế lùi về sau một bước, còn đưa tay đẩy xe lăn đi.Hoắc Chi Châu hừ lạnh một tiếng, lại nhắm mắt, lông mày nhíu chặt lại.Đường Tuế thấy anh như vậy: “Cậu chủ, tôi hát cũng không tệ lắm, hay là tôi hát cho anh nghe nhé, dễ ngủ.”Hoắc Chi Châu vốn không có thói quen ngủ trưa, chỉ muốn làm cho những người kia hiểu lầm chân của anh tàn phế, ý chí tinh thần sa sút.Vì thế giữa trưa mỗi ngày đều phải nằm nghỉ một lúc.Đường Tuế muốn hát, Hoắc Chi Châu cũng không ngăn lại.Giọng cô rất mềm mại, còn mang theo âm điệu của cô gái xứ Giang Nam, cô hát chắc cũng rất êm tai.Đường Tuế cũng vô cùng tự tin.Cô là giao nhân, vốn hiểu rõ âm luật, cô cảm thấy mình hát xong một bài, giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu cũng sẽ giảm đi một nửa.Đường Tuế suy nghĩ, quyết định hát bài đang nổi tiếng gần đây.Tối hôm qua cô lướt điện thoại, nghe được một ca khúc, hay là em dứt khoát xóa số tôi đi.“Tôi đã kiểm tra điện thoại, không hề nợ phí, thông báo đã bật, mạng cũng không lag, loa cũng đã mở! ”Hoắc Chi Châu bỗng mở mắt ra.Lông mày càng nhíu chặt hơn.“Câm miệng.” “Cậu chủ, tôi hát không dễ nghe á?”Đường Tuế cảm thấy mình hát vẫn như thế mà, chỉ là thấy Hoắc Chi Châu nhíu mày chặt thế cô cũng ngậm miệng lại.“Cậu chủ, tôi còn chưa hát đến đoạn điệp khúc, tôi cảm thấy anh sẽ thích nghe đoạn đó.”Đường Tuế cảm thấy mình còn có thể thử một lần.“Không thích.”Hoắc Chi Châu xoay người, đưa lưng về phía Đường Tuế.Đường Tuế bất đắc dĩ ngồi xuống sô pha bên cạnh, có chút khó hiểu.Vì sao, Hoắc Chi Châu không thích cô hát.Lúc này, bên ngoài!“Này, cô biết gì không? Đường Tuế đang gào khóc om sòm trong phòng cậu chủ đó.”“Biết không? Đường Tuế bị cậu chủ ở trong phòng đánh cho quỷ khóc sói gào.”“Cô biết gì chưa? Đường Tuế sắp bị đánh chết rồi.”Lời này truyền tới tai Lena, cô ta đắc ý cười cợt.Cô ta biết Đường Tuế sẽ không chịu được.Xem đi, mới một ngày… Đã bị cậu chủ đánh chết.Nhưng đương sự đang dựa vào sô pha ngủ một giấc, cuối cùng bị Hoắc Chi Châu đánh thức.Hoắc Chi Châu trầm mặt điều khiển xe lăn đi về trước, Đường Tuế nhắm mắt đi theo phía sau.Mãi cho đến thư phòng.Ầm, cửa bị đóng lại.Đường Tuế chớp mắt.“Cô Đường.”Lục Nghiễn bỗng nhiên đứng ở bên cạnh cô..
Loại hành động cũ rít như cố ý ngã xuống người anh, anh đã thấy nhiều rồi.
“Thật xin lỗi.
”
Đường Tuế cảm thấy không ổn, lập tức rời khỏi người Hoắc Chi Châu, trong lúc hoảng loạn khuỷu tay đụng phải chân bàn bên cạnh.
Tay đau đớn, cơ thể lại ngã xuống người Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu đen mặt lại.
Gương mặt rơi vào một chỗ mềm mại không thể tưởng tượng nổi, còn có mùi hương nhàn nhạt.
Tức thời Hoắc Chi Châu ngẩn ra.
Khuôn mặt hơi đỏ lên, người phụ nữ này cố ý.
Hoắc Chi Châu đưa tay dùng sức đẩy Đường Tuế ra, môi mỏng cũng mím chặt lại.
“Tôi… Chuyện này…”
Đường Tuế chỉ tay vào xe lăn, cô thật sự không cố ý.
“Nếu cô thích như vậy, tôi đưa cho cô một cái nhé?”
Mặc dù giọng Hoắc Chi Châu rất lạnh nhạt, nhưng Đường Tuế có thể nghe ra ý lạnh trong đó.
Anh đưa xe lăn cho cô, nghĩa là muốn đánh gãy chân mình.
“Không thích, không thích.
”
Đường Tuế lùi về sau một bước, còn đưa tay đẩy xe lăn đi.
Hoắc Chi Châu hừ lạnh một tiếng, lại nhắm mắt, lông mày nhíu chặt lại.
Đường Tuế thấy anh như vậy: “Cậu chủ, tôi hát cũng không tệ lắm, hay là tôi hát cho anh nghe nhé, dễ ngủ.
”
Hoắc Chi Châu vốn không có thói quen ngủ trưa, chỉ muốn làm cho những người kia hiểu lầm chân của anh tàn phế, ý chí tinh thần sa sút.
Vì thế giữa trưa mỗi ngày đều phải nằm nghỉ một lúc.
Đường Tuế muốn hát, Hoắc Chi Châu cũng không ngăn lại.
Giọng cô rất mềm mại, còn mang theo âm điệu của cô gái xứ Giang Nam, cô hát chắc cũng rất êm tai.
Đường Tuế cũng vô cùng tự tin.
Cô là giao nhân, vốn hiểu rõ âm luật, cô cảm thấy mình hát xong một bài, giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu cũng sẽ giảm đi một nửa.
Đường Tuế suy nghĩ, quyết định hát bài đang nổi tiếng gần đây.
Tối hôm qua cô lướt điện thoại, nghe được một ca khúc, hay là em dứt khoát xóa số tôi đi.
“Tôi đã kiểm tra điện thoại, không hề nợ phí, thông báo đã bật, mạng cũng không lag, loa cũng đã mở! ”
Hoắc Chi Châu bỗng mở mắt ra.
Lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Câm miệng.
” “Cậu chủ, tôi hát không dễ nghe á?”
Đường Tuế cảm thấy mình hát vẫn như thế mà, chỉ là thấy Hoắc Chi Châu nhíu mày chặt thế cô cũng ngậm miệng lại.
“Cậu chủ, tôi còn chưa hát đến đoạn điệp khúc, tôi cảm thấy anh sẽ thích nghe đoạn đó.
”
Đường Tuế cảm thấy mình còn có thể thử một lần.
“Không thích.
”
Hoắc Chi Châu xoay người, đưa lưng về phía Đường Tuế.
Đường Tuế bất đắc dĩ ngồi xuống sô pha bên cạnh, có chút khó hiểu.
Vì sao, Hoắc Chi Châu không thích cô hát.
Lúc này, bên ngoài!
“Này, cô biết gì không? Đường Tuế đang gào khóc om sòm trong phòng cậu chủ đó.
”
“Biết không? Đường Tuế bị cậu chủ ở trong phòng đánh cho quỷ khóc sói gào.
”
“Cô biết gì chưa? Đường Tuế sắp bị đánh chết rồi.
”
Lời này truyền tới tai Lena, cô ta đắc ý cười cợt.
Cô ta biết Đường Tuế sẽ không chịu được.
Xem đi, mới một ngày… Đã bị cậu chủ đánh chết.
Nhưng đương sự đang dựa vào sô pha ngủ một giấc, cuối cùng bị Hoắc Chi Châu đánh thức.
Hoắc Chi Châu trầm mặt điều khiển xe lăn đi về trước, Đường Tuế nhắm mắt đi theo phía sau.
Mãi cho đến thư phòng.
Ầm, cửa bị đóng lại.
Đường Tuế chớp mắt.
“Cô Đường.
”
Lục Nghiễn bỗng nhiên đứng ở bên cạnh cô.
.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Loại hành động cũ rít như cố ý ngã xuống người anh, anh đã thấy nhiều rồi.“Thật xin lỗi.”Đường Tuế cảm thấy không ổn, lập tức rời khỏi người Hoắc Chi Châu, trong lúc hoảng loạn khuỷu tay đụng phải chân bàn bên cạnh.Tay đau đớn, cơ thể lại ngã xuống người Hoắc Chi Châu.Hoắc Chi Châu đen mặt lại.Gương mặt rơi vào một chỗ mềm mại không thể tưởng tượng nổi, còn có mùi hương nhàn nhạt.Tức thời Hoắc Chi Châu ngẩn ra.Khuôn mặt hơi đỏ lên, người phụ nữ này cố ý.Hoắc Chi Châu đưa tay dùng sức đẩy Đường Tuế ra, môi mỏng cũng mím chặt lại.“Tôi… Chuyện này…”Đường Tuế chỉ tay vào xe lăn, cô thật sự không cố ý.“Nếu cô thích như vậy, tôi đưa cho cô một cái nhé?”Mặc dù giọng Hoắc Chi Châu rất lạnh nhạt, nhưng Đường Tuế có thể nghe ra ý lạnh trong đó.Anh đưa xe lăn cho cô, nghĩa là muốn đánh gãy chân mình.“Không thích, không thích.”Đường Tuế lùi về sau một bước, còn đưa tay đẩy xe lăn đi.Hoắc Chi Châu hừ lạnh một tiếng, lại nhắm mắt, lông mày nhíu chặt lại.Đường Tuế thấy anh như vậy: “Cậu chủ, tôi hát cũng không tệ lắm, hay là tôi hát cho anh nghe nhé, dễ ngủ.”Hoắc Chi Châu vốn không có thói quen ngủ trưa, chỉ muốn làm cho những người kia hiểu lầm chân của anh tàn phế, ý chí tinh thần sa sút.Vì thế giữa trưa mỗi ngày đều phải nằm nghỉ một lúc.Đường Tuế muốn hát, Hoắc Chi Châu cũng không ngăn lại.Giọng cô rất mềm mại, còn mang theo âm điệu của cô gái xứ Giang Nam, cô hát chắc cũng rất êm tai.Đường Tuế cũng vô cùng tự tin.Cô là giao nhân, vốn hiểu rõ âm luật, cô cảm thấy mình hát xong một bài, giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu cũng sẽ giảm đi một nửa.Đường Tuế suy nghĩ, quyết định hát bài đang nổi tiếng gần đây.Tối hôm qua cô lướt điện thoại, nghe được một ca khúc, hay là em dứt khoát xóa số tôi đi.“Tôi đã kiểm tra điện thoại, không hề nợ phí, thông báo đã bật, mạng cũng không lag, loa cũng đã mở! ”Hoắc Chi Châu bỗng mở mắt ra.Lông mày càng nhíu chặt hơn.“Câm miệng.” “Cậu chủ, tôi hát không dễ nghe á?”Đường Tuế cảm thấy mình hát vẫn như thế mà, chỉ là thấy Hoắc Chi Châu nhíu mày chặt thế cô cũng ngậm miệng lại.“Cậu chủ, tôi còn chưa hát đến đoạn điệp khúc, tôi cảm thấy anh sẽ thích nghe đoạn đó.”Đường Tuế cảm thấy mình còn có thể thử một lần.“Không thích.”Hoắc Chi Châu xoay người, đưa lưng về phía Đường Tuế.Đường Tuế bất đắc dĩ ngồi xuống sô pha bên cạnh, có chút khó hiểu.Vì sao, Hoắc Chi Châu không thích cô hát.Lúc này, bên ngoài!“Này, cô biết gì không? Đường Tuế đang gào khóc om sòm trong phòng cậu chủ đó.”“Biết không? Đường Tuế bị cậu chủ ở trong phòng đánh cho quỷ khóc sói gào.”“Cô biết gì chưa? Đường Tuế sắp bị đánh chết rồi.”Lời này truyền tới tai Lena, cô ta đắc ý cười cợt.Cô ta biết Đường Tuế sẽ không chịu được.Xem đi, mới một ngày… Đã bị cậu chủ đánh chết.Nhưng đương sự đang dựa vào sô pha ngủ một giấc, cuối cùng bị Hoắc Chi Châu đánh thức.Hoắc Chi Châu trầm mặt điều khiển xe lăn đi về trước, Đường Tuế nhắm mắt đi theo phía sau.Mãi cho đến thư phòng.Ầm, cửa bị đóng lại.Đường Tuế chớp mắt.“Cô Đường.”Lục Nghiễn bỗng nhiên đứng ở bên cạnh cô..