Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 423: Chương 423
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Hoắc Tấn Vân ngồi đó, nhìn bể bơi rộng lớn ngoài cửa sổ sát đất, dưới ánh mặt trời, bể bơi trong veo như một viên ngọc sáng lấp lánh.Hoắc Tấn Vân nhìn cà phê trên bàn, chậm rãi uống.Nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng động, Hoắc Tấn Vân đặt ly cà phê trên tay xuống, nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười nhìn Hoắc Chi Châu đang tiến lại gần."Anh cả."Lục Nghiễn đẩy Hoắc Chi Châu tới, sau bọn họ còn có mấy người đàn ông vạm vỡ lực lưỡng.Hoắc Tấn Vân nhìn một cái, lập tức biết những người này không đơn giản, một đám cơ bắp rắn chắc, ánh mắt nguy hiểm."Anh cả, dàn cảnh này của anh đáng sợ phết đấy."Hoắc Tấn Vân cười cợt, ngay sau đó lại ngồi xuống.Hoắc Chi Châu vẫy tay, để họ lui xuống."Chú tới đây làm gì?""Bố mẹ lo lắng cho anh, anh ở đây mấy tháng không biết đã khôi phục ra sao rồi."Trong lúc nói chuyện, Hoắc Tấn Vân liếc xe lăn của Hoắc Chi Châu một cái.Trong lòng liên tục cười mỉa.Đã là một thằng què, còn ra vẻ như thế cho ai xem?Cười chết.Dù bây giờ bố chưa hoàn toàn ghét bỏ anh, nhưng chờ thêm một thời gian nữa, hai anh em bọn họ biểu hiện tốt một chút, ai còn nhớ đến anh ta nữa?"Tôi thế nào, mấy người không biết sao?"Hoắc Chi Châu lạnh lùng quét mắt qua.Dưới ánh mắt của anh, Hoắc Tấn Vân cũng cảm thấy mình hơi yếu thế.Nhưng anh ta chỉ cười khan: "Anh cả, anh biết nói đùa thật, bọn em sao mà biết được?"Hoắc Chi Châu không tiếp tục nói chuyện, chỉ thản nhiên đưa tay sờ tay vịn.Không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.Lần này Hoắc Tấn Vân vốn tới đây để xem Hoắc Chi Châu thế nào.Căn biệt thự này kiên cố như trụ sắt, căn bản không thể gài cắm tai mắt được.Anh ta chỉ đành hạ mình tới đây xem thằng què này đã hồi phục hay chưa.Ha, thằng què chưa hồi phục thành người bình thường, nhưng lại kiêu căng như cũ.Một kẻ như vậy, thậm chí còn chẳng đứng dậy nổi.Còn làm được mẹ gì nữa.Cuối cùng, nhà họ Hoắc sẽ thuộc về anh em họ thôi.Chờ sau khi hoàn toàn nắm quyền nhà họ Hoắc, anh ta sẽ hung hăng chà đạp Hoắc Chi Châu dưới chân mình.Hoắc Tấn Vân hơi nghiêng mắt, tầm mắt đột nhiên bị một bóng hình xinh đẹp ngoài cửa sổ sát đất hấp dẫn.Bên cạnh bể bơi, không biết từ khi nào đã có một cô gái thân hình bốc lửa đứng đó.Mái tóc dài được búi lên, chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh cũng lộ ra ngoài.Làn da trắng như tuyết, dưới ánh nắng như sáng bừng lên."Ùm! ", cô nhảy vào bể bơi.Bộ đồ bơi màu xanh lục cùng với nước da trắng tuyết tạo nên sự tượng phản rõ rệt, dây lưng mảnh lỏng lẹo buộc sau ấm lưng mịn như ngọc dương chi.Nhất thời, Hoắc Tấn Vân đã bị hấp dẫn.Trước đó nghe nói nhà họ Đường đưa một cô gái trông cực kỳ quyến rũ tới, đã được Hoắc Chi Châu giữ lại.Hiển nhiên đó là cô gái trước mắt này.Hoắc Chi Châu cũng nghe tiếng vang bên ngoài nên lập tức đoán ra, đáng chú ý là ánh mắt si mê của Hoắc Tấn Vân lúc này.Trong lòng Hoắc Chi Châu có hơi không vui.Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì.Biết Hoắc Tấn Vân tới nên muốn trắng trợn quyến rũ Hoắc Tấn Vân một cách ư.Hoắc Chi Châu nghiêng mắt nhìn lại, ánh mắt rơi trên cơ thể mảnh mai trong nước.Cô ở trong nước, tự do như cá, uyển chuyển nhẹ nhàng..
Hoắc Tấn Vân ngồi đó, nhìn bể bơi rộng lớn ngoài cửa sổ sát đất, dưới ánh mặt trời, bể bơi trong veo như một viên ngọc sáng lấp lánh.
Hoắc Tấn Vân nhìn cà phê trên bàn, chậm rãi uống.
Nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng động, Hoắc Tấn Vân đặt ly cà phê trên tay xuống, nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười nhìn Hoắc Chi Châu đang tiến lại gần.
"Anh cả.
"
Lục Nghiễn đẩy Hoắc Chi Châu tới, sau bọn họ còn có mấy người đàn ông vạm vỡ lực lưỡng.
Hoắc Tấn Vân nhìn một cái, lập tức biết những người này không đơn giản, một đám cơ bắp rắn chắc, ánh mắt nguy hiểm.
"Anh cả, dàn cảnh này của anh đáng sợ phết đấy.
"
Hoắc Tấn Vân cười cợt, ngay sau đó lại ngồi xuống.
Hoắc Chi Châu vẫy tay, để họ lui xuống.
"Chú tới đây làm gì?"
"Bố mẹ lo lắng cho anh, anh ở đây mấy tháng không biết đã khôi phục ra sao rồi.
"
Trong lúc nói chuyện, Hoắc Tấn Vân liếc xe lăn của Hoắc Chi Châu một cái.
Trong lòng liên tục cười mỉa.
Đã là một thằng què, còn ra vẻ như thế cho ai xem?
Cười chết.
Dù bây giờ bố chưa hoàn toàn ghét bỏ anh, nhưng chờ thêm một thời gian nữa, hai anh em bọn họ biểu hiện tốt một chút, ai còn nhớ đến anh ta nữa?
"Tôi thế nào, mấy người không biết sao?"
Hoắc Chi Châu lạnh lùng quét mắt qua.
Dưới ánh mắt của anh, Hoắc Tấn Vân cũng cảm thấy mình hơi yếu thế.
Nhưng anh ta chỉ cười khan: "Anh cả, anh biết nói đùa thật, bọn em sao mà biết được?"
Hoắc Chi Châu không tiếp tục nói chuyện, chỉ thản nhiên đưa tay sờ tay vịn.
Không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.
Lần này Hoắc Tấn Vân vốn tới đây để xem Hoắc Chi Châu thế nào.
Căn biệt thự này kiên cố như trụ sắt, căn bản không thể gài cắm tai mắt được.
Anh ta chỉ đành hạ mình tới đây xem thằng què này đã hồi phục hay chưa.
Ha, thằng què chưa hồi phục thành người bình thường, nhưng lại kiêu căng như cũ.
Một kẻ như vậy, thậm chí còn chẳng đứng dậy nổi.
Còn làm được mẹ gì nữa.
Cuối cùng, nhà họ Hoắc sẽ thuộc về anh em họ thôi.
Chờ sau khi hoàn toàn nắm quyền nhà họ Hoắc, anh ta sẽ hung hăng chà đạp Hoắc Chi Châu dưới chân mình.
Hoắc Tấn Vân hơi nghiêng mắt, tầm mắt đột nhiên bị một bóng hình xinh đẹp ngoài cửa sổ sát đất hấp dẫn.
Bên cạnh bể bơi, không biết từ khi nào đã có một cô gái thân hình bốc lửa đứng đó.
Mái tóc dài được búi lên, chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh cũng lộ ra ngoài.
Làn da trắng như tuyết, dưới ánh nắng như sáng bừng lên.
"Ùm! ", cô nhảy vào bể bơi.
Bộ đồ bơi màu xanh lục cùng với nước da trắng tuyết tạo nên sự tượng phản rõ rệt, dây lưng mảnh lỏng lẹo buộc sau ấm lưng mịn như ngọc dương chi.
Nhất thời, Hoắc Tấn Vân đã bị hấp dẫn.
Trước đó nghe nói nhà họ Đường đưa một cô gái trông cực kỳ quyến rũ tới, đã được Hoắc Chi Châu giữ lại.
Hiển nhiên đó là cô gái trước mắt này.
Hoắc Chi Châu cũng nghe tiếng vang bên ngoài nên lập tức đoán ra, đáng chú ý là ánh mắt si mê của Hoắc Tấn Vân lúc này.
Trong lòng Hoắc Chi Châu có hơi không vui.
Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì.
Biết Hoắc Tấn Vân tới nên muốn trắng trợn quyến rũ Hoắc Tấn Vân một cách ư.
Hoắc Chi Châu nghiêng mắt nhìn lại, ánh mắt rơi trên cơ thể mảnh mai trong nước.
Cô ở trong nước, tự do như cá, uyển chuyển nhẹ nhàng.
.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Hoắc Tấn Vân ngồi đó, nhìn bể bơi rộng lớn ngoài cửa sổ sát đất, dưới ánh mặt trời, bể bơi trong veo như một viên ngọc sáng lấp lánh.Hoắc Tấn Vân nhìn cà phê trên bàn, chậm rãi uống.Nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng động, Hoắc Tấn Vân đặt ly cà phê trên tay xuống, nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười nhìn Hoắc Chi Châu đang tiến lại gần."Anh cả."Lục Nghiễn đẩy Hoắc Chi Châu tới, sau bọn họ còn có mấy người đàn ông vạm vỡ lực lưỡng.Hoắc Tấn Vân nhìn một cái, lập tức biết những người này không đơn giản, một đám cơ bắp rắn chắc, ánh mắt nguy hiểm."Anh cả, dàn cảnh này của anh đáng sợ phết đấy."Hoắc Tấn Vân cười cợt, ngay sau đó lại ngồi xuống.Hoắc Chi Châu vẫy tay, để họ lui xuống."Chú tới đây làm gì?""Bố mẹ lo lắng cho anh, anh ở đây mấy tháng không biết đã khôi phục ra sao rồi."Trong lúc nói chuyện, Hoắc Tấn Vân liếc xe lăn của Hoắc Chi Châu một cái.Trong lòng liên tục cười mỉa.Đã là một thằng què, còn ra vẻ như thế cho ai xem?Cười chết.Dù bây giờ bố chưa hoàn toàn ghét bỏ anh, nhưng chờ thêm một thời gian nữa, hai anh em bọn họ biểu hiện tốt một chút, ai còn nhớ đến anh ta nữa?"Tôi thế nào, mấy người không biết sao?"Hoắc Chi Châu lạnh lùng quét mắt qua.Dưới ánh mắt của anh, Hoắc Tấn Vân cũng cảm thấy mình hơi yếu thế.Nhưng anh ta chỉ cười khan: "Anh cả, anh biết nói đùa thật, bọn em sao mà biết được?"Hoắc Chi Châu không tiếp tục nói chuyện, chỉ thản nhiên đưa tay sờ tay vịn.Không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.Lần này Hoắc Tấn Vân vốn tới đây để xem Hoắc Chi Châu thế nào.Căn biệt thự này kiên cố như trụ sắt, căn bản không thể gài cắm tai mắt được.Anh ta chỉ đành hạ mình tới đây xem thằng què này đã hồi phục hay chưa.Ha, thằng què chưa hồi phục thành người bình thường, nhưng lại kiêu căng như cũ.Một kẻ như vậy, thậm chí còn chẳng đứng dậy nổi.Còn làm được mẹ gì nữa.Cuối cùng, nhà họ Hoắc sẽ thuộc về anh em họ thôi.Chờ sau khi hoàn toàn nắm quyền nhà họ Hoắc, anh ta sẽ hung hăng chà đạp Hoắc Chi Châu dưới chân mình.Hoắc Tấn Vân hơi nghiêng mắt, tầm mắt đột nhiên bị một bóng hình xinh đẹp ngoài cửa sổ sát đất hấp dẫn.Bên cạnh bể bơi, không biết từ khi nào đã có một cô gái thân hình bốc lửa đứng đó.Mái tóc dài được búi lên, chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh cũng lộ ra ngoài.Làn da trắng như tuyết, dưới ánh nắng như sáng bừng lên."Ùm! ", cô nhảy vào bể bơi.Bộ đồ bơi màu xanh lục cùng với nước da trắng tuyết tạo nên sự tượng phản rõ rệt, dây lưng mảnh lỏng lẹo buộc sau ấm lưng mịn như ngọc dương chi.Nhất thời, Hoắc Tấn Vân đã bị hấp dẫn.Trước đó nghe nói nhà họ Đường đưa một cô gái trông cực kỳ quyến rũ tới, đã được Hoắc Chi Châu giữ lại.Hiển nhiên đó là cô gái trước mắt này.Hoắc Chi Châu cũng nghe tiếng vang bên ngoài nên lập tức đoán ra, đáng chú ý là ánh mắt si mê của Hoắc Tấn Vân lúc này.Trong lòng Hoắc Chi Châu có hơi không vui.Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì.Biết Hoắc Tấn Vân tới nên muốn trắng trợn quyến rũ Hoắc Tấn Vân một cách ư.Hoắc Chi Châu nghiêng mắt nhìn lại, ánh mắt rơi trên cơ thể mảnh mai trong nước.Cô ở trong nước, tự do như cá, uyển chuyển nhẹ nhàng..