Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 438: Chương 438
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Cái gì cũng thèm muốn, ngay cả quà bà nội đưa cho cô cũng muốn đoạt lấy.Thật đúng là không biết xấu hổ!Đáng tiếc, cô không phải là nguyên chủ, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không được như ý nguyện."Quà cưới?" Mẹ Đường nghe Đường Tuế nói như vậy, không nhịn được bật cười một tiếng: "Mày chẳng qua chỉ là một món đồ chơi đưa đến bên cạnh cậu Hoắc mà thôi, vậy mà suy nghĩ muốn kết hôn, nằm mơ.""Mẹ."Đường Thiển Thiển ngồi ở một bên khác, nghe bà ta nói như vậy thì đưa tay kéo mẹ Đường một cái.Ra hiệu lời bà ta nói thật sự có hơi quá đáng.Mẹ Đường mím chặt môi, vẻ mặt có chút không vui, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa."Tóm lại, cái vòng tay này là của bà nội đưa cho tôi." Dứt lời, không kịp để cho mẹ Đường phản ứng, cô trực tiếp vén váy rời đi.Đường Tuế mới vừa đi ra ngoài cửa, Đường Thiển Thiển đã đuổi tới."Tuế Tuế, em chờ một chút."Đường Tuế cau mày, lạnh lùng quay người lại, thờ ơ nhìn Đường Thiển Thiển.Tỉ lệ cơ thể của cô rất hoàn mỹ, làn da trắng nõn, eo thon, chân dài, thế nhưng không phải kiểu trắng của trẻ con.Hôm nay lại đổi phong cách, mọi hành động đều mang cho người ta cảm giác động lòng người.Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng vừa lúc trung hòa với vẻ nói năng tùy tiện kia, bên trong đôi mắt hồ ly có ý cười kia giờ phút này có mang theo ý cười, chậm rãi nhuộm thêm vài phần quyến rũ đa tình.Đường Thiển Thiển sửng sốt một chút: "Em...!Là Đường Tuế?""Chứ không lẽ là quỷ sao?" Đường Tuế dựa theo tính tình của nguyên chủ, không chút khách sáo nói.Nguyên chủ đối với người chị gái bạch liên hoa này căn bản không có chút hảo cảm nào, tất cả mọi người đều biết cô và Đường Thiển Thiển không hợp nhau.Giọng nói quen thuộc làm Đường Thiển Thiển hoàn hồn, ánh mắt cô ta hơi lóe lên: "Em đột nhiên thay đổi phong cách, chị thiếu chút nữa đã không nhận ra."Đường Thiển Thiển có ý ám chỉ, cười quan sát Đường Tuế từ trên xuống dưới. Loại ánh mắt ác ý quan sát đó rơi trên người Đường Tuế, cô vẫn bình tĩnh như thường, loại ánh mắt này, cô gặp nhiều rồi."Tìm tôi có chuyện gì?" Cô dựa vào cánh cửa lười biếng hỏi.Đường Thiển Thiển hoàn hồn, lúc này mới nhớ đến mục đích của mình.Trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: "Tuế Tuế, mẹ và bọn họ nói như vậy, cũng không có ý gì khác, thật ra bọn họ cũng chỉ lo lắng cho em, đặc biệt là em biết vị kia nhà họ Hoắc...!Haizzz?""Ừ, thì sao?”Đường Thiển Thiển bấm bấm đầu ngón tay nhọn, thở dài nói: "Em tự cầu phúc đi, nói thật với em, những lời đồn đãi bên ngoài...!đều là thật." Ánh mắt thương hại của cô ta rơi vào trên người Đường Tuế: "Lời đồn ngài Hoắc vì bóng ma khi còn nhỏ nên vô cùng ghét phụ nữ, bây giờ hai chân anh ta lại tàn tật, tính cách lại vặn vẹo biến thái, em qua bên kia, chị rất lo lắng em có thể...!" Còn sống đi ra hay không.Đường Thiển Thiển tin rằng Đường Tuế có thể nghe hiểu lời nói còn đang dở ở đầu lưỡi cô ta.Đường Tuế chớp mắt: "Wow, thật là kích thích!"Đường Thiển Thiển đang chờ Đường Tuế sợ hãi khóc lên thấy vậy đầu đầy dấu hỏi chấm: "Em...!Em không sợ sao?""Sợ quá, sợ quá cơ!"Đầu lưỡi đỏ thẫm liếm qua cánh môi, trong hành lang mờ tối, đôi mắt thiếu nữ có sự u ám không rõ."Nhưng mà, thuần phục biến thái hình như rất có cảm giác thành tựu.""Huống chi..." Đường Tuế bỗng nhiên dừng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ như thủy quái của cô nở một nụ cười nhẹ: "Tôi cũng sắp bắt được Hoắc Chi Châu rồi.""Cô cảm thấy sao?""Hừ." Đường Thiển Thiển cảm thấy nụ cười của cô vô cùng chướng mắt, giận dữ bỏ đi."Thuần phục biến thái?""Sắp bắt được tôi?".
Cái gì cũng thèm muốn, ngay cả quà bà nội đưa cho cô cũng muốn đoạt lấy.
Thật đúng là không biết xấu hổ!
Đáng tiếc, cô không phải là nguyên chủ, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không được như ý nguyện.
"Quà cưới?" Mẹ Đường nghe Đường Tuế nói như vậy, không nhịn được bật cười một tiếng: "Mày chẳng qua chỉ là một món đồ chơi đưa đến bên cạnh cậu Hoắc mà thôi, vậy mà suy nghĩ muốn kết hôn, nằm mơ."
"Mẹ."
Đường Thiển Thiển ngồi ở một bên khác, nghe bà ta nói như vậy thì đưa tay kéo mẹ Đường một cái.
Ra hiệu lời bà ta nói thật sự có hơi quá đáng.
Mẹ Đường mím chặt môi, vẻ mặt có chút không vui, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa.
"Tóm lại, cái vòng tay này là của bà nội đưa cho tôi." Dứt lời, không kịp để cho mẹ Đường phản ứng, cô trực tiếp vén váy rời đi.
Đường Tuế mới vừa đi ra ngoài cửa, Đường Thiển Thiển đã đuổi tới.
"Tuế Tuế, em chờ một chút."
Đường Tuế cau mày, lạnh lùng quay người lại, thờ ơ nhìn Đường Thiển Thiển.
Tỉ lệ cơ thể của cô rất hoàn mỹ, làn da trắng nõn, eo thon, chân dài, thế nhưng không phải kiểu trắng của trẻ con.
Hôm nay lại đổi phong cách, mọi hành động đều mang cho người ta cảm giác động lòng người.
Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng vừa lúc trung hòa với vẻ nói năng tùy tiện kia, bên trong đôi mắt hồ ly có ý cười kia giờ phút này có mang theo ý cười, chậm rãi nhuộm thêm vài phần quyến rũ đa tình.
Đường Thiển Thiển sửng sốt một chút: "Em...!Là Đường Tuế?"
"Chứ không lẽ là quỷ sao?" Đường Tuế dựa theo tính tình của nguyên chủ, không chút khách sáo nói.
Nguyên chủ đối với người chị gái bạch liên hoa này căn bản không có chút hảo cảm nào, tất cả mọi người đều biết cô và Đường Thiển Thiển không hợp nhau.
Giọng nói quen thuộc làm Đường Thiển Thiển hoàn hồn, ánh mắt cô ta hơi lóe lên: "Em đột nhiên thay đổi phong cách, chị thiếu chút nữa đã không nhận ra."
Đường Thiển Thiển có ý ám chỉ, cười quan sát Đường Tuế từ trên xuống dưới. Loại ánh mắt ác ý quan sát đó rơi trên người Đường Tuế, cô vẫn bình tĩnh như thường, loại ánh mắt này, cô gặp nhiều rồi.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Cô dựa vào cánh cửa lười biếng hỏi.
Đường Thiển Thiển hoàn hồn, lúc này mới nhớ đến mục đích của mình.
Trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: "Tuế Tuế, mẹ và bọn họ nói như vậy, cũng không có ý gì khác, thật ra bọn họ cũng chỉ lo lắng cho em, đặc biệt là em biết vị kia nhà họ Hoắc...!Haizzz?"
"Ừ, thì sao?”
Đường Thiển Thiển bấm bấm đầu ngón tay nhọn, thở dài nói: "Em tự cầu phúc đi, nói thật với em, những lời đồn đãi bên ngoài...!đều là thật." Ánh mắt thương hại của cô ta rơi vào trên người Đường Tuế: "Lời đồn ngài Hoắc vì bóng ma khi còn nhỏ nên vô cùng ghét phụ nữ, bây giờ hai chân anh ta lại tàn tật, tính cách lại vặn vẹo biến thái, em qua bên kia, chị rất lo lắng em có thể...!" Còn sống đi ra hay không.
Đường Thiển Thiển tin rằng Đường Tuế có thể nghe hiểu lời nói còn đang dở ở đầu lưỡi cô ta.
Đường Tuế chớp mắt: "Wow, thật là kích thích!"
Đường Thiển Thiển đang chờ Đường Tuế sợ hãi khóc lên thấy vậy đầu đầy dấu hỏi chấm: "Em...!Em không sợ sao?"
"Sợ quá, sợ quá cơ!"
Đầu lưỡi đỏ thẫm liếm qua cánh môi, trong hành lang mờ tối, đôi mắt thiếu nữ có sự u ám không rõ.
"Nhưng mà, thuần phục biến thái hình như rất có cảm giác thành tựu."
"Huống chi..." Đường Tuế bỗng nhiên dừng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ như thủy quái của cô nở một nụ cười nhẹ: "Tôi cũng sắp bắt được Hoắc Chi Châu rồi."
"Cô cảm thấy sao?"
"Hừ." Đường Thiển Thiển cảm thấy nụ cười của cô vô cùng chướng mắt, giận dữ bỏ đi.
"Thuần phục biến thái?"
"Sắp bắt được tôi?".
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Cái gì cũng thèm muốn, ngay cả quà bà nội đưa cho cô cũng muốn đoạt lấy.Thật đúng là không biết xấu hổ!Đáng tiếc, cô không phải là nguyên chủ, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không được như ý nguyện."Quà cưới?" Mẹ Đường nghe Đường Tuế nói như vậy, không nhịn được bật cười một tiếng: "Mày chẳng qua chỉ là một món đồ chơi đưa đến bên cạnh cậu Hoắc mà thôi, vậy mà suy nghĩ muốn kết hôn, nằm mơ.""Mẹ."Đường Thiển Thiển ngồi ở một bên khác, nghe bà ta nói như vậy thì đưa tay kéo mẹ Đường một cái.Ra hiệu lời bà ta nói thật sự có hơi quá đáng.Mẹ Đường mím chặt môi, vẻ mặt có chút không vui, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa."Tóm lại, cái vòng tay này là của bà nội đưa cho tôi." Dứt lời, không kịp để cho mẹ Đường phản ứng, cô trực tiếp vén váy rời đi.Đường Tuế mới vừa đi ra ngoài cửa, Đường Thiển Thiển đã đuổi tới."Tuế Tuế, em chờ một chút."Đường Tuế cau mày, lạnh lùng quay người lại, thờ ơ nhìn Đường Thiển Thiển.Tỉ lệ cơ thể của cô rất hoàn mỹ, làn da trắng nõn, eo thon, chân dài, thế nhưng không phải kiểu trắng của trẻ con.Hôm nay lại đổi phong cách, mọi hành động đều mang cho người ta cảm giác động lòng người.Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng vừa lúc trung hòa với vẻ nói năng tùy tiện kia, bên trong đôi mắt hồ ly có ý cười kia giờ phút này có mang theo ý cười, chậm rãi nhuộm thêm vài phần quyến rũ đa tình.Đường Thiển Thiển sửng sốt một chút: "Em...!Là Đường Tuế?""Chứ không lẽ là quỷ sao?" Đường Tuế dựa theo tính tình của nguyên chủ, không chút khách sáo nói.Nguyên chủ đối với người chị gái bạch liên hoa này căn bản không có chút hảo cảm nào, tất cả mọi người đều biết cô và Đường Thiển Thiển không hợp nhau.Giọng nói quen thuộc làm Đường Thiển Thiển hoàn hồn, ánh mắt cô ta hơi lóe lên: "Em đột nhiên thay đổi phong cách, chị thiếu chút nữa đã không nhận ra."Đường Thiển Thiển có ý ám chỉ, cười quan sát Đường Tuế từ trên xuống dưới. Loại ánh mắt ác ý quan sát đó rơi trên người Đường Tuế, cô vẫn bình tĩnh như thường, loại ánh mắt này, cô gặp nhiều rồi."Tìm tôi có chuyện gì?" Cô dựa vào cánh cửa lười biếng hỏi.Đường Thiển Thiển hoàn hồn, lúc này mới nhớ đến mục đích của mình.Trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: "Tuế Tuế, mẹ và bọn họ nói như vậy, cũng không có ý gì khác, thật ra bọn họ cũng chỉ lo lắng cho em, đặc biệt là em biết vị kia nhà họ Hoắc...!Haizzz?""Ừ, thì sao?”Đường Thiển Thiển bấm bấm đầu ngón tay nhọn, thở dài nói: "Em tự cầu phúc đi, nói thật với em, những lời đồn đãi bên ngoài...!đều là thật." Ánh mắt thương hại của cô ta rơi vào trên người Đường Tuế: "Lời đồn ngài Hoắc vì bóng ma khi còn nhỏ nên vô cùng ghét phụ nữ, bây giờ hai chân anh ta lại tàn tật, tính cách lại vặn vẹo biến thái, em qua bên kia, chị rất lo lắng em có thể...!" Còn sống đi ra hay không.Đường Thiển Thiển tin rằng Đường Tuế có thể nghe hiểu lời nói còn đang dở ở đầu lưỡi cô ta.Đường Tuế chớp mắt: "Wow, thật là kích thích!"Đường Thiển Thiển đang chờ Đường Tuế sợ hãi khóc lên thấy vậy đầu đầy dấu hỏi chấm: "Em...!Em không sợ sao?""Sợ quá, sợ quá cơ!"Đầu lưỡi đỏ thẫm liếm qua cánh môi, trong hành lang mờ tối, đôi mắt thiếu nữ có sự u ám không rõ."Nhưng mà, thuần phục biến thái hình như rất có cảm giác thành tựu.""Huống chi..." Đường Tuế bỗng nhiên dừng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ như thủy quái của cô nở một nụ cười nhẹ: "Tôi cũng sắp bắt được Hoắc Chi Châu rồi.""Cô cảm thấy sao?""Hừ." Đường Thiển Thiển cảm thấy nụ cười của cô vô cùng chướng mắt, giận dữ bỏ đi."Thuần phục biến thái?""Sắp bắt được tôi?".