Tác giả:

Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…

Chương 457: Chương 457

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… "Được." Đường Thiển Thiển cũng cảm thấy những thời khắc như thế này không cần dùng lòng dạ đàn bà, huống chi, cô ta không ưa gì Đường Tuế, cô ta chỉ muốn đạp Đường Tuế vào vũng bùn lầy trước mặt, không gục mình dậy nổi.“Ha.” Đường Tuế bật cười, liếc các ả, dường như cũng không đặt bọn họ vào mắt.“Mày, sắp chết đến nơi rồi, mà vẫn còn mạnh miệng.” Lena nghiến răng nghiến lợi.“Thật ồn ào!”Đường Tuế xoa xoa lỗ tai, không chỉ ồn mà còn chướng mắt.“Ngay mai tôi kết hôn, vốn không muốn thấy máu, nhưng giờ đột nhiên lại cảm thấy, máu cũng không có chỗ gì xấu, đỏ tươi, nhỉ?”Đường Tuế cười cợt, rõ ràng chỉ là nụ cười như bình thường, nhưng trong mắt bọn Đường Thiển Thiển lại thành bùa đòi mạng.“Cô nhanh lên!”Đường Thiển Thiển kéo Lena lại, muốn ả chắn trước mặt mình, để cô ta có thể chạy trốn.Sao Lena không biết ý của Đường Thiển Thiển được, nên lúc này ả kéo tóc Đường Thiển Thiển, không cần Đường Tuế động thủ, hai ả phụ nữ này đã tự làm nhau máu chảy đầu rơi rồi.Đường Tuế nâng ly rượu đổ, thản nhiên uống một hớp, vẻ mặt lười biếng dựa vào sofa, cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Lục Nghiễn. Hoắc Chi Châu dẫn một đám người tới.“Tuế Tuế, em không sao chứ!”Đường Tuế đang nghiêng người trên sofa, ánh mắt mông lung.Thấy Hoắc Chi Châu bất chợt vọt đến trước mặt mình thì khẽ nhếch môi cười rồi vòng tay ôm cổ anh: “Em cũng không gọi anh mà, sao anh lại đến.”“Anh lo cho em.”Hoắc Chi Châu sờ gò má của Đường Tuế, thấy cô bình yên vô sự, trái tim mới buông lỏng.Anh cúi đầu, hôn lên mặt cô một cái.Rồi giả bộ giận tái mặt: “Chuyện lớn như vậy, sao em chỉ nói cho Lục Nghiễn mà không nói với anh?”“Có lớn gì đâu, trong mắt em chỉ là chút chuyện nhỏ.” “Mặc quần áo vào.”Lúc này Hoắc Chi Châu mới phát hiện trên người cô chỉ khoác một áo ngủ tơ lụa thắt eo, anh nhanh chóng cởi áo khoác mình ra khoác lên người cô.“Cậu chủ, anh thế mà có thể đứng lên.”Lena trợn mắt lên, không thể tin nhìn Hoắc Chi Châu, cô ta đã ở đây một năm nhưng vẫn không phát hiện manh mối gì.Nghe vậy, Đường Thiển Thiển cũng nhìn sang.Thấy hai người bọn họ đứng đấy, Hoắc Chi Châu ôm chặt Đường Tuế vào lòng, động tác thân mật rất đỗi đẹp đôi, làm người ta ao ước.Vậy mà Hoắc Chi Châu lại có thể đứng trên mặt đất, anh vốn là không có chuyện gì.Anh không phải thằng què, cũng không có tâm lý biến thái, những lời kia, chỉ là người ta nói tào lao.Hiểu rõ điểm này, lòng Đường Thiển Thiển càng thêm hối hận.Sớm biết vậy, lúc đó sẽ không để Đường Tuế tới.Sớm biết vậy, cô ta...Thuốc hối hận ngàn vàng khó mua.“Dẫn bọn họ đi, cẩn thận thẩm vấn rõ ràng.”“Hễ là người có liên quan, ai cũng không được buông tha.”Hoắc Chi Châu ôm Đường Tuế, trong lòng đầy thỏa mãn, nhưng khi nhìn hai người kia, ánh mắt anh như hầm băng lạnh lẽo.“Cậu chủ, tha mạng!”.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1.Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!2.Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga3.Đợi Mùa Phượng Nở4.Đau Đến Mấy Vẫn Yêu=====================================“Cậu Hoắc, không liên quan gì đến tôi, thật sự không liên quan gì đến tôi.”.

"Được." Đường Thiển Thiển cũng cảm thấy những thời khắc như thế này không cần dùng lòng dạ đàn bà, huống chi, cô ta không ưa gì Đường Tuế, cô ta chỉ muốn đạp Đường Tuế vào vũng bùn lầy trước mặt, không gục mình dậy nổi.

“Ha.” Đường Tuế bật cười, liếc các ả, dường như cũng không đặt bọn họ vào mắt.

“Mày, sắp chết đến nơi rồi, mà vẫn còn mạnh miệng.” Lena nghiến răng nghiến lợi.

“Thật ồn ào!”

Đường Tuế xoa xoa lỗ tai, không chỉ ồn mà còn chướng mắt.

“Ngay mai tôi kết hôn, vốn không muốn thấy máu, nhưng giờ đột nhiên lại cảm thấy, máu cũng không có chỗ gì xấu, đỏ tươi, nhỉ?”

Đường Tuế cười cợt, rõ ràng chỉ là nụ cười như bình thường, nhưng trong mắt bọn Đường Thiển Thiển lại thành bùa đòi mạng.

“Cô nhanh lên!”

Đường Thiển Thiển kéo Lena lại, muốn ả chắn trước mặt mình, để cô ta có thể chạy trốn.

Sao Lena không biết ý của Đường Thiển Thiển được, nên lúc này ả kéo tóc Đường Thiển Thiển, không cần Đường Tuế động thủ, hai ả phụ nữ này đã tự làm nhau máu chảy đầu rơi rồi.

Đường Tuế nâng ly rượu đổ, thản nhiên uống một hớp, vẻ mặt lười biếng dựa vào sofa, cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Lục Nghiễn. Hoắc Chi Châu dẫn một đám người tới.

“Tuế Tuế, em không sao chứ!”

Đường Tuế đang nghiêng người trên sofa, ánh mắt mông lung.

Thấy Hoắc Chi Châu bất chợt vọt đến trước mặt mình thì khẽ nhếch môi cười rồi vòng tay ôm cổ anh: “Em cũng không gọi anh mà, sao anh lại đến.”

“Anh lo cho em.”

Hoắc Chi Châu sờ gò má của Đường Tuế, thấy cô bình yên vô sự, trái tim mới buông lỏng.

Anh cúi đầu, hôn lên mặt cô một cái.

Rồi giả bộ giận tái mặt: “Chuyện lớn như vậy, sao em chỉ nói cho Lục Nghiễn mà không nói với anh?”

“Có lớn gì đâu, trong mắt em chỉ là chút chuyện nhỏ.” “Mặc quần áo vào.”

Lúc này Hoắc Chi Châu mới phát hiện trên người cô chỉ khoác một áo ngủ tơ lụa thắt eo, anh nhanh chóng cởi áo khoác mình ra khoác lên người cô.

“Cậu chủ, anh thế mà có thể đứng lên.”

Lena trợn mắt lên, không thể tin nhìn Hoắc Chi Châu, cô ta đã ở đây một năm nhưng vẫn không phát hiện manh mối gì.

Nghe vậy, Đường Thiển Thiển cũng nhìn sang.

Thấy hai người bọn họ đứng đấy, Hoắc Chi Châu ôm chặt Đường Tuế vào lòng, động tác thân mật rất đỗi đẹp đôi, làm người ta ao ước.

Vậy mà Hoắc Chi Châu lại có thể đứng trên mặt đất, anh vốn là không có chuyện gì.

Anh không phải thằng què, cũng không có tâm lý biến thái, những lời kia, chỉ là người ta nói tào lao.

Hiểu rõ điểm này, lòng Đường Thiển Thiển càng thêm hối hận.

Sớm biết vậy, lúc đó sẽ không để Đường Tuế tới.

Sớm biết vậy, cô ta...

Thuốc hối hận ngàn vàng khó mua.

“Dẫn bọn họ đi, cẩn thận thẩm vấn rõ ràng.”

“Hễ là người có liên quan, ai cũng không được buông tha.”

Hoắc Chi Châu ôm Đường Tuế, trong lòng đầy thỏa mãn, nhưng khi nhìn hai người kia, ánh mắt anh như hầm băng lạnh lẽo.

“Cậu chủ, tha mạng!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

2.

Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga

3.

Đợi Mùa Phượng Nở

4.

Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

=====================================

“Cậu Hoắc, không liên quan gì đến tôi, thật sự không liên quan gì đến tôi.”.

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… "Được." Đường Thiển Thiển cũng cảm thấy những thời khắc như thế này không cần dùng lòng dạ đàn bà, huống chi, cô ta không ưa gì Đường Tuế, cô ta chỉ muốn đạp Đường Tuế vào vũng bùn lầy trước mặt, không gục mình dậy nổi.“Ha.” Đường Tuế bật cười, liếc các ả, dường như cũng không đặt bọn họ vào mắt.“Mày, sắp chết đến nơi rồi, mà vẫn còn mạnh miệng.” Lena nghiến răng nghiến lợi.“Thật ồn ào!”Đường Tuế xoa xoa lỗ tai, không chỉ ồn mà còn chướng mắt.“Ngay mai tôi kết hôn, vốn không muốn thấy máu, nhưng giờ đột nhiên lại cảm thấy, máu cũng không có chỗ gì xấu, đỏ tươi, nhỉ?”Đường Tuế cười cợt, rõ ràng chỉ là nụ cười như bình thường, nhưng trong mắt bọn Đường Thiển Thiển lại thành bùa đòi mạng.“Cô nhanh lên!”Đường Thiển Thiển kéo Lena lại, muốn ả chắn trước mặt mình, để cô ta có thể chạy trốn.Sao Lena không biết ý của Đường Thiển Thiển được, nên lúc này ả kéo tóc Đường Thiển Thiển, không cần Đường Tuế động thủ, hai ả phụ nữ này đã tự làm nhau máu chảy đầu rơi rồi.Đường Tuế nâng ly rượu đổ, thản nhiên uống một hớp, vẻ mặt lười biếng dựa vào sofa, cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Lục Nghiễn. Hoắc Chi Châu dẫn một đám người tới.“Tuế Tuế, em không sao chứ!”Đường Tuế đang nghiêng người trên sofa, ánh mắt mông lung.Thấy Hoắc Chi Châu bất chợt vọt đến trước mặt mình thì khẽ nhếch môi cười rồi vòng tay ôm cổ anh: “Em cũng không gọi anh mà, sao anh lại đến.”“Anh lo cho em.”Hoắc Chi Châu sờ gò má của Đường Tuế, thấy cô bình yên vô sự, trái tim mới buông lỏng.Anh cúi đầu, hôn lên mặt cô một cái.Rồi giả bộ giận tái mặt: “Chuyện lớn như vậy, sao em chỉ nói cho Lục Nghiễn mà không nói với anh?”“Có lớn gì đâu, trong mắt em chỉ là chút chuyện nhỏ.” “Mặc quần áo vào.”Lúc này Hoắc Chi Châu mới phát hiện trên người cô chỉ khoác một áo ngủ tơ lụa thắt eo, anh nhanh chóng cởi áo khoác mình ra khoác lên người cô.“Cậu chủ, anh thế mà có thể đứng lên.”Lena trợn mắt lên, không thể tin nhìn Hoắc Chi Châu, cô ta đã ở đây một năm nhưng vẫn không phát hiện manh mối gì.Nghe vậy, Đường Thiển Thiển cũng nhìn sang.Thấy hai người bọn họ đứng đấy, Hoắc Chi Châu ôm chặt Đường Tuế vào lòng, động tác thân mật rất đỗi đẹp đôi, làm người ta ao ước.Vậy mà Hoắc Chi Châu lại có thể đứng trên mặt đất, anh vốn là không có chuyện gì.Anh không phải thằng què, cũng không có tâm lý biến thái, những lời kia, chỉ là người ta nói tào lao.Hiểu rõ điểm này, lòng Đường Thiển Thiển càng thêm hối hận.Sớm biết vậy, lúc đó sẽ không để Đường Tuế tới.Sớm biết vậy, cô ta...Thuốc hối hận ngàn vàng khó mua.“Dẫn bọn họ đi, cẩn thận thẩm vấn rõ ràng.”“Hễ là người có liên quan, ai cũng không được buông tha.”Hoắc Chi Châu ôm Đường Tuế, trong lòng đầy thỏa mãn, nhưng khi nhìn hai người kia, ánh mắt anh như hầm băng lạnh lẽo.“Cậu chủ, tha mạng!”.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1.Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!2.Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga3.Đợi Mùa Phượng Nở4.Đau Đến Mấy Vẫn Yêu=====================================“Cậu Hoắc, không liên quan gì đến tôi, thật sự không liên quan gì đến tôi.”.

Chương 457: Chương 457