Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 484: Chương 484
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Lục Thời Minh hít sâu một hơi, suy nghĩ dù sao vòng bạn bè hai người cũng không có bạn chung.Sau đó nhìn xuống phía dưới có rất nhiều bình luận.Cậu cả của Quốc Tế Đỉnh Thịnh: Đúng là đằm thắm, hâm mộ chết đi được.Tập đoàn Thanh Phong: Chúc mừng, chúc mừng, trai tài gái sắc, làm cho người người hâm mộ.Cô cả của Vương Thị: Đã kết hôn?? Sao lại không mời tôi đến hôn lễ?Lục Thời Minh vừa đọc xong, điện thoại của anh bắt đầu vang lên không dứt.“Tiểu Lục, sao cậu kết hôn mà không nói cho anh già này biết thế! Đúng là quá đáng.”“Tiểu Lục, dù sao chú và ba cháu cũng có quan hệ lâu năm, sao cháu kết hôn lại không nói cho chú một tiếng.”“Người anh em, anh và viên ngọc sáng của Hải Thị lại kết hôn, quá trâu bò! Lặng lẽ không tiếng động đào góc tường của cháu trai mình, thật là bội phục.”Cuối cùng có không ít người gọi điện thoại đến.Bởi vì chuyện nhỏ này, Lục Thời Minh phải giải thích hơn một giờ, lúc này mới kết thúc.Anh tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi hét một tiếng: “Đường Tuế!!”Đường Tuế vừa mua một túi dâu tây về, không khỏi hắt xì một cái.“Ai đang nói xấu tôi vậy.”Luân Hồi Kính: Cô chơi Lục Thời Minh như thế, cô cảm thấy ai nói xấu mình??Đường Tuế cầm hộp lớn hộp nhỏ dâu tây bỏ vào tủ lạnh.“Sao nói là chơi, mi nói chuyện quá thô tục.”Giọng của Đường Tuế mềm mại.Nhất là nhìn tủ lạnh dâu tây, tâm trạng rất tốt.Cô tưởng tượng buổi tối Lục Thời Minh sẽ ăn hết dâu tây thì cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.Ai bảo ban ngày anh lạnh như băng!Luân Hồi Kính: Trong phòng có lắp máy giám sát.Đường Tuế: Tất cả các phòng luôn sao??Đường Tuế suy nghĩ, nhìn xung quanh, không ngờ Lục Thời Minh lại biến thái như vậy.Luân Hồi Kính: Phải.Nhưng lắp thì lắp đi.Dù sao cuối cùng người làm cho người khác mở rộng tầm mắt sẽ là cô.Đường Tuế suy nghĩ, che miệng cười.Cô ngáp một cái, nhìn trong nhà sạch sẽ, rõ ràng dì đã đến quét dọn, hai mắt ngấn lệ, sau đó cô vào phòng, vừa chuẩn bị đi ngủ, điện thoại vang lên tin nhắn.Đường Tuế nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.Cô mở điện thoại ra thấy thám tử gửi đến không ít ảnh chụp của Tống Nhuyễn Nhuyễn và Lục Dữ Phong, rất nhiều hình ảnh hạn chế độ tuổi.Đường Tuế vừa nhìn thấy những thứ này thì lập tức lên tinh thần.Tốt lắm! Mấy người Tống Nhuyễn Nhuyễn không làm cho mình thất vọng.Đường Tuế nắm trên giường, đưa tay xoa cằm, ngón tay trắng nõn xem ảnh chụp.Ừm, mấy ngày nữa đến ngày Tống Nhuyễn Nhuyễn tham gia tiệc tối, hay là mình tặng món quà lớn cho cô ta!Đường Tuế cong môi cười, ném điện thoại đi, nghiêng người nhắm mắt lại.Hiện tại Tống Nhuyễn Nhuyễn đừng hòng lợi dụng mình lấy được lợi ích.Nằm mơ đi.Chậc.Sau này hình tượng của anh ta nhất định rất đẹp!Đường Tuế đắc ý ngủ thiếp đi.Giấc ngủ này rất ngon, khi cô tỉnh lại thì thấy một cái đầu vẫn luôn lắc lư trước mặt mình.“Làm gì?”Đường Tuế vẫn chưa ngủ đủ, có chút bực bội.Nhưng giọng nói của cô vô cùng mềm mại, lúc này gọi một tiếng làm cho người ta cảm thấy cô đang làm nũng mà thôi..
Lục Thời Minh hít sâu một hơi, suy nghĩ dù sao vòng bạn bè hai người cũng không có bạn chung.
Sau đó nhìn xuống phía dưới có rất nhiều bình luận.
Cậu cả của Quốc Tế Đỉnh Thịnh: Đúng là đằm thắm, hâm mộ chết đi được.
Tập đoàn Thanh Phong: Chúc mừng, chúc mừng, trai tài gái sắc, làm cho người người hâm mộ.
Cô cả của Vương Thị: Đã kết hôn?? Sao lại không mời tôi đến hôn lễ?
Lục Thời Minh vừa đọc xong, điện thoại của anh bắt đầu vang lên không dứt.
“Tiểu Lục, sao cậu kết hôn mà không nói cho anh già này biết thế! Đúng là quá đáng.
”
“Tiểu Lục, dù sao chú và ba cháu cũng có quan hệ lâu năm, sao cháu kết hôn lại không nói cho chú một tiếng.
”
“Người anh em, anh và viên ngọc sáng của Hải Thị lại kết hôn, quá trâu bò! Lặng lẽ không tiếng động đào góc tường của cháu trai mình, thật là bội phục.
”
Cuối cùng có không ít người gọi điện thoại đến.
Bởi vì chuyện nhỏ này, Lục Thời Minh phải giải thích hơn một giờ, lúc này mới kết thúc.
Anh tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi hét một tiếng: “Đường Tuế!!”
Đường Tuế vừa mua một túi dâu tây về, không khỏi hắt xì một cái.
“Ai đang nói xấu tôi vậy.
”
Luân Hồi Kính: Cô chơi Lục Thời Minh như thế, cô cảm thấy ai nói xấu mình??
Đường Tuế cầm hộp lớn hộp nhỏ dâu tây bỏ vào tủ lạnh.
“Sao nói là chơi, mi nói chuyện quá thô tục.
”
Giọng của Đường Tuế mềm mại.
Nhất là nhìn tủ lạnh dâu tây, tâm trạng rất tốt.
Cô tưởng tượng buổi tối Lục Thời Minh sẽ ăn hết dâu tây thì cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.
Ai bảo ban ngày anh lạnh như băng!
Luân Hồi Kính: Trong phòng có lắp máy giám sát.
Đường Tuế: Tất cả các phòng luôn sao??
Đường Tuế suy nghĩ, nhìn xung quanh, không ngờ Lục Thời Minh lại biến thái như vậy.
Luân Hồi Kính: Phải.
Nhưng lắp thì lắp đi.
Dù sao cuối cùng người làm cho người khác mở rộng tầm mắt sẽ là cô.
Đường Tuế suy nghĩ, che miệng cười.
Cô ngáp một cái, nhìn trong nhà sạch sẽ, rõ ràng dì đã đến quét dọn, hai mắt ngấn lệ, sau đó cô vào phòng, vừa chuẩn bị đi ngủ, điện thoại vang lên tin nhắn.
Đường Tuế nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Cô mở điện thoại ra thấy thám tử gửi đến không ít ảnh chụp của Tống Nhuyễn Nhuyễn và Lục Dữ Phong, rất nhiều hình ảnh hạn chế độ tuổi.
Đường Tuế vừa nhìn thấy những thứ này thì lập tức lên tinh thần.
Tốt lắm! Mấy người Tống Nhuyễn Nhuyễn không làm cho mình thất vọng.
Đường Tuế nắm trên giường, đưa tay xoa cằm, ngón tay trắng nõn xem ảnh chụp.
Ừm, mấy ngày nữa đến ngày Tống Nhuyễn Nhuyễn tham gia tiệc tối, hay là mình tặng món quà lớn cho cô ta!
Đường Tuế cong môi cười, ném điện thoại đi, nghiêng người nhắm mắt lại.
Hiện tại Tống Nhuyễn Nhuyễn đừng hòng lợi dụng mình lấy được lợi ích.
Nằm mơ đi.
Chậc.
Sau này hình tượng của anh ta nhất định rất đẹp!
Đường Tuế đắc ý ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất ngon, khi cô tỉnh lại thì thấy một cái đầu vẫn luôn lắc lư trước mặt mình.
“Làm gì?”
Đường Tuế vẫn chưa ngủ đủ, có chút bực bội.
Nhưng giọng nói của cô vô cùng mềm mại, lúc này gọi một tiếng làm cho người ta cảm thấy cô đang làm nũng mà thôi.
.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Lục Thời Minh hít sâu một hơi, suy nghĩ dù sao vòng bạn bè hai người cũng không có bạn chung.Sau đó nhìn xuống phía dưới có rất nhiều bình luận.Cậu cả của Quốc Tế Đỉnh Thịnh: Đúng là đằm thắm, hâm mộ chết đi được.Tập đoàn Thanh Phong: Chúc mừng, chúc mừng, trai tài gái sắc, làm cho người người hâm mộ.Cô cả của Vương Thị: Đã kết hôn?? Sao lại không mời tôi đến hôn lễ?Lục Thời Minh vừa đọc xong, điện thoại của anh bắt đầu vang lên không dứt.“Tiểu Lục, sao cậu kết hôn mà không nói cho anh già này biết thế! Đúng là quá đáng.”“Tiểu Lục, dù sao chú và ba cháu cũng có quan hệ lâu năm, sao cháu kết hôn lại không nói cho chú một tiếng.”“Người anh em, anh và viên ngọc sáng của Hải Thị lại kết hôn, quá trâu bò! Lặng lẽ không tiếng động đào góc tường của cháu trai mình, thật là bội phục.”Cuối cùng có không ít người gọi điện thoại đến.Bởi vì chuyện nhỏ này, Lục Thời Minh phải giải thích hơn một giờ, lúc này mới kết thúc.Anh tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi hét một tiếng: “Đường Tuế!!”Đường Tuế vừa mua một túi dâu tây về, không khỏi hắt xì một cái.“Ai đang nói xấu tôi vậy.”Luân Hồi Kính: Cô chơi Lục Thời Minh như thế, cô cảm thấy ai nói xấu mình??Đường Tuế cầm hộp lớn hộp nhỏ dâu tây bỏ vào tủ lạnh.“Sao nói là chơi, mi nói chuyện quá thô tục.”Giọng của Đường Tuế mềm mại.Nhất là nhìn tủ lạnh dâu tây, tâm trạng rất tốt.Cô tưởng tượng buổi tối Lục Thời Minh sẽ ăn hết dâu tây thì cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.Ai bảo ban ngày anh lạnh như băng!Luân Hồi Kính: Trong phòng có lắp máy giám sát.Đường Tuế: Tất cả các phòng luôn sao??Đường Tuế suy nghĩ, nhìn xung quanh, không ngờ Lục Thời Minh lại biến thái như vậy.Luân Hồi Kính: Phải.Nhưng lắp thì lắp đi.Dù sao cuối cùng người làm cho người khác mở rộng tầm mắt sẽ là cô.Đường Tuế suy nghĩ, che miệng cười.Cô ngáp một cái, nhìn trong nhà sạch sẽ, rõ ràng dì đã đến quét dọn, hai mắt ngấn lệ, sau đó cô vào phòng, vừa chuẩn bị đi ngủ, điện thoại vang lên tin nhắn.Đường Tuế nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.Cô mở điện thoại ra thấy thám tử gửi đến không ít ảnh chụp của Tống Nhuyễn Nhuyễn và Lục Dữ Phong, rất nhiều hình ảnh hạn chế độ tuổi.Đường Tuế vừa nhìn thấy những thứ này thì lập tức lên tinh thần.Tốt lắm! Mấy người Tống Nhuyễn Nhuyễn không làm cho mình thất vọng.Đường Tuế nắm trên giường, đưa tay xoa cằm, ngón tay trắng nõn xem ảnh chụp.Ừm, mấy ngày nữa đến ngày Tống Nhuyễn Nhuyễn tham gia tiệc tối, hay là mình tặng món quà lớn cho cô ta!Đường Tuế cong môi cười, ném điện thoại đi, nghiêng người nhắm mắt lại.Hiện tại Tống Nhuyễn Nhuyễn đừng hòng lợi dụng mình lấy được lợi ích.Nằm mơ đi.Chậc.Sau này hình tượng của anh ta nhất định rất đẹp!Đường Tuế đắc ý ngủ thiếp đi.Giấc ngủ này rất ngon, khi cô tỉnh lại thì thấy một cái đầu vẫn luôn lắc lư trước mặt mình.“Làm gì?”Đường Tuế vẫn chưa ngủ đủ, có chút bực bội.Nhưng giọng nói của cô vô cùng mềm mại, lúc này gọi một tiếng làm cho người ta cảm thấy cô đang làm nũng mà thôi..