Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 509: Chương 509
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… “Hu hu hu.”Tống Nhuyễn Nhuyễn chật vật quỳ dưới đất khóc một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi bò dậy, chạy ra bên ngoài.Có lẽ lần này đã hoàn toàn đẩy Tống Nhuyễn Nhuyễn xuống đáy vực sâu.Hiện tại Tống Nhuyễn Nhuyễn sẽ không còn chỗ đứng trong sự nghiệp, mẹ của Lục Dữ Phong cũng sẽ không coi trọng đứa con dâu như vậy.Cho nên…Đường Tuế cười khẽ một tiếng, không đáng nhắc tới.Tất cả con đường đều bị phá nát, Lục Dữ Phong cũng không còn là Lục Dữ Phong lợi hại trong kịch bản gốc nữa.Nhưng…Đường Tuế bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, trong kịch bản gốc không nói qua.Lục Thời Minh lợi hại như vậy, vẫn luôn khống chế công ty trong tay, sao cuối cùng Lục Dữ Phong lại có được mọi thứ chứ.Cô cảm thấy kỳ lạ, sau đó Trương Thành ngồi ở vị trí phía sau, vẻ mặt hoảng loạn nghe điện thoại.“Làm sao vậy?”Đường Tuế thấy vẻ mặt Trương Thành kỳ lạ thì lập tức hỏi.“Không có việc gì, không có việc gì.”Trương Thành lắc đầu.“Mau nói đi.” Đường Tuế nhíu mày, nhìn Trương Thành như vậy thì biết chắc chắn Lục Thời Minh xảy ra chuyện“Ông chủ bỗng nhiên ngất xỉu, được đưa bệnh viện, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.”Đường Tuế đứng dậy, xách váy nhanh chóng đi ra ngoài.Trương Thành đen mặt lại, nhanh chóng đuổi theo.Hai người lái xe đến bệnh viện, người nhà họ Lục lại không có ai ở đây.Đường Tuế thay đổi quần áo, đến phòng chăm sóc đặc biệt.Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Thời Minh, đưa tay nhỏ mềm mại đặt lên cánh tay Lục Thời Minh.Đường Tuế: Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?Luân Hồi Kính: Tôi, tôi cũng không biết.Đường Tuế nhìn xung quanh, lấy ra đồ cắt móng tay trong túi xách của mình, sau đó cắt ngón tay, bóp ngón tay cho máu chảy vào miệng của Lục Thời Minh.Hy vọng máu của mình có hiệu quả với Lục Thời Minh.Lục Thời Minh vẫn luôn nhắm hai mắt, lông mày của anh vẫn nhíu chặt lại, dường như có tâm sự.Đường Tuế đưa tay nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào lông mày của Lục Thời Minh.Cô vuốt ve mấy lần, lông mày của anh cũng dần dần thả lỏng.“Lục Thời Minh, mau tỉnh lại đi.”…“Gọi Lục Thời Minh cái gì, gọi anh là chồng.”Lục Thời Minh thấp giọng nói một câu, có chút yếu ớt mở mắt ra.“Anh tỉnh rồi.”Đường Tuế vui mừng nắm chặt tay của anh, trong đôi mắt đen nhánh đầy nước mắt.“Ừm.”Lục Thời Minh nắm lấy tay nhỏ của Đường Tuế, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của cô vào lòng bàn tay mình.“Em đã cứu anh.”Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn chằm chằm Đường Tuế.“Hả?”Sao anh biết được.Rõ ràng lúc đó anh đang hôn mê.“Trong khi anh hôn mê vẫn có ý thức, em làm chuyện gì, anh cũng biết hết.”“Trước đó anh cho rằng mình không thể sống tiếp được nữa, có lẽ không thể… Anh cũng không dám nói với em.”“Hiện tại anh tốt hơn rồi, Tuế Tuế, anh có lời muốn nói với em.”Tay Lục Thời Minh bỗng nhiên dùng sức.“Anh muốn nói gì với em!”Đường Tuế chớp mắt, lông mi dài rung lên“Anh yêu em.”Con ngươi Lục Thời Minh giống như biển sâu, làm cho người ta đắm chìm vào đó..
“Hu hu hu.
”
Tống Nhuyễn Nhuyễn chật vật quỳ dưới đất khóc một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi bò dậy, chạy ra bên ngoài.
Có lẽ lần này đã hoàn toàn đẩy Tống Nhuyễn Nhuyễn xuống đáy vực sâu.
Hiện tại Tống Nhuyễn Nhuyễn sẽ không còn chỗ đứng trong sự nghiệp, mẹ của Lục Dữ Phong cũng sẽ không coi trọng đứa con dâu như vậy.
Cho nên…
Đường Tuế cười khẽ một tiếng, không đáng nhắc tới.
Tất cả con đường đều bị phá nát, Lục Dữ Phong cũng không còn là Lục Dữ Phong lợi hại trong kịch bản gốc nữa.
Nhưng…
Đường Tuế bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, trong kịch bản gốc không nói qua.
Lục Thời Minh lợi hại như vậy, vẫn luôn khống chế công ty trong tay, sao cuối cùng Lục Dữ Phong lại có được mọi thứ chứ.
Cô cảm thấy kỳ lạ, sau đó Trương Thành ngồi ở vị trí phía sau, vẻ mặt hoảng loạn nghe điện thoại.
“Làm sao vậy?”
Đường Tuế thấy vẻ mặt Trương Thành kỳ lạ thì lập tức hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì.
”
Trương Thành lắc đầu.
“Mau nói đi.
” Đường Tuế nhíu mày, nhìn Trương Thành như vậy thì biết chắc chắn Lục Thời Minh xảy ra chuyện
“Ông chủ bỗng nhiên ngất xỉu, được đưa bệnh viện, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.
”
Đường Tuế đứng dậy, xách váy nhanh chóng đi ra ngoài.
Trương Thành đen mặt lại, nhanh chóng đuổi theo.
Hai người lái xe đến bệnh viện, người nhà họ Lục lại không có ai ở đây.
Đường Tuế thay đổi quần áo, đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Thời Minh, đưa tay nhỏ mềm mại đặt lên cánh tay Lục Thời Minh.
Đường Tuế: Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Luân Hồi Kính: Tôi, tôi cũng không biết.
Đường Tuế nhìn xung quanh, lấy ra đồ cắt móng tay trong túi xách của mình, sau đó cắt ngón tay, bóp ngón tay cho máu chảy vào miệng của Lục Thời Minh.
Hy vọng máu của mình có hiệu quả với Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh vẫn luôn nhắm hai mắt, lông mày của anh vẫn nhíu chặt lại, dường như có tâm sự.
Đường Tuế đưa tay nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào lông mày của Lục Thời Minh.
Cô vuốt ve mấy lần, lông mày của anh cũng dần dần thả lỏng.
“Lục Thời Minh, mau tỉnh lại đi.
”
…
“Gọi Lục Thời Minh cái gì, gọi anh là chồng.
”
Lục Thời Minh thấp giọng nói một câu, có chút yếu ớt mở mắt ra.
“Anh tỉnh rồi.
”
Đường Tuế vui mừng nắm chặt tay của anh, trong đôi mắt đen nhánh đầy nước mắt.
“Ừm.
”
Lục Thời Minh nắm lấy tay nhỏ của Đường Tuế, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của cô vào lòng bàn tay mình.
“Em đã cứu anh.
”
Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn chằm chằm Đường Tuế.
“Hả?”
Sao anh biết được.
Rõ ràng lúc đó anh đang hôn mê.
“Trong khi anh hôn mê vẫn có ý thức, em làm chuyện gì, anh cũng biết hết.
”
“Trước đó anh cho rằng mình không thể sống tiếp được nữa, có lẽ không thể… Anh cũng không dám nói với em.
”
“Hiện tại anh tốt hơn rồi, Tuế Tuế, anh có lời muốn nói với em.
”
Tay Lục Thời Minh bỗng nhiên dùng sức.
“Anh muốn nói gì với em!”
Đường Tuế chớp mắt, lông mi dài rung lên
“Anh yêu em.
”
Con ngươi Lục Thời Minh giống như biển sâu, làm cho người ta đắm chìm vào đó.
.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… “Hu hu hu.”Tống Nhuyễn Nhuyễn chật vật quỳ dưới đất khóc một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi bò dậy, chạy ra bên ngoài.Có lẽ lần này đã hoàn toàn đẩy Tống Nhuyễn Nhuyễn xuống đáy vực sâu.Hiện tại Tống Nhuyễn Nhuyễn sẽ không còn chỗ đứng trong sự nghiệp, mẹ của Lục Dữ Phong cũng sẽ không coi trọng đứa con dâu như vậy.Cho nên…Đường Tuế cười khẽ một tiếng, không đáng nhắc tới.Tất cả con đường đều bị phá nát, Lục Dữ Phong cũng không còn là Lục Dữ Phong lợi hại trong kịch bản gốc nữa.Nhưng…Đường Tuế bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, trong kịch bản gốc không nói qua.Lục Thời Minh lợi hại như vậy, vẫn luôn khống chế công ty trong tay, sao cuối cùng Lục Dữ Phong lại có được mọi thứ chứ.Cô cảm thấy kỳ lạ, sau đó Trương Thành ngồi ở vị trí phía sau, vẻ mặt hoảng loạn nghe điện thoại.“Làm sao vậy?”Đường Tuế thấy vẻ mặt Trương Thành kỳ lạ thì lập tức hỏi.“Không có việc gì, không có việc gì.”Trương Thành lắc đầu.“Mau nói đi.” Đường Tuế nhíu mày, nhìn Trương Thành như vậy thì biết chắc chắn Lục Thời Minh xảy ra chuyện“Ông chủ bỗng nhiên ngất xỉu, được đưa bệnh viện, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.”Đường Tuế đứng dậy, xách váy nhanh chóng đi ra ngoài.Trương Thành đen mặt lại, nhanh chóng đuổi theo.Hai người lái xe đến bệnh viện, người nhà họ Lục lại không có ai ở đây.Đường Tuế thay đổi quần áo, đến phòng chăm sóc đặc biệt.Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Thời Minh, đưa tay nhỏ mềm mại đặt lên cánh tay Lục Thời Minh.Đường Tuế: Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?Luân Hồi Kính: Tôi, tôi cũng không biết.Đường Tuế nhìn xung quanh, lấy ra đồ cắt móng tay trong túi xách của mình, sau đó cắt ngón tay, bóp ngón tay cho máu chảy vào miệng của Lục Thời Minh.Hy vọng máu của mình có hiệu quả với Lục Thời Minh.Lục Thời Minh vẫn luôn nhắm hai mắt, lông mày của anh vẫn nhíu chặt lại, dường như có tâm sự.Đường Tuế đưa tay nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào lông mày của Lục Thời Minh.Cô vuốt ve mấy lần, lông mày của anh cũng dần dần thả lỏng.“Lục Thời Minh, mau tỉnh lại đi.”…“Gọi Lục Thời Minh cái gì, gọi anh là chồng.”Lục Thời Minh thấp giọng nói một câu, có chút yếu ớt mở mắt ra.“Anh tỉnh rồi.”Đường Tuế vui mừng nắm chặt tay của anh, trong đôi mắt đen nhánh đầy nước mắt.“Ừm.”Lục Thời Minh nắm lấy tay nhỏ của Đường Tuế, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của cô vào lòng bàn tay mình.“Em đã cứu anh.”Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn chằm chằm Đường Tuế.“Hả?”Sao anh biết được.Rõ ràng lúc đó anh đang hôn mê.“Trong khi anh hôn mê vẫn có ý thức, em làm chuyện gì, anh cũng biết hết.”“Trước đó anh cho rằng mình không thể sống tiếp được nữa, có lẽ không thể… Anh cũng không dám nói với em.”“Hiện tại anh tốt hơn rồi, Tuế Tuế, anh có lời muốn nói với em.”Tay Lục Thời Minh bỗng nhiên dùng sức.“Anh muốn nói gì với em!”Đường Tuế chớp mắt, lông mi dài rung lên“Anh yêu em.”Con ngươi Lục Thời Minh giống như biển sâu, làm cho người ta đắm chìm vào đó..