Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 554: Chương 554
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Tần Tiền Dư ngồi bên cạnh nhìn cô, nhìn vậy cũng đủ rồi.Đúng là mèo con tham ăn.“Mèo con tham ăn, em cũng ăn nhiều rồi, anh đưa em đi kiểm tra môi.”“Không được, món ăn rất ngon, em muốn ăn hếtĐường Tuế nhíu mày, cúi đầu, tiếp tục ăn, không muốn lãng phí.Tần Tiền Dư nhìn biểu cảm của cô, cũng không nói thêm gì, chỉ có thể nhìn co oăn.Rốt cuộc Đường Tuế cũng ăn xong, đặt muỗng xuống, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt.Cô tủi thân nhìn Tần Tiền Dư: “Miệng của em đau quá!”Tần Tiền Dư vừa tức giận vừa buồn cười, đứng dậy đi tới trước mặt Đường Tuế, cầm tay nhỏ của cô.“Chúng ta đi thôi, anh đưa em đi gặp bác sĩ.”“Ừm.”Đường Tuế gật đầu, tay nhỏ nắm một ngón tay của Tần Tiền Dư, nước mắt lưng tròng đi theo anh ra ngoài.Truyện Việt NamTần Tiền Dư quay đầu lại nhìn cô, thấy cô khụt khịt, đôi mắt sưng đỏ, vô cùng đáng thương, anh rất đau lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, gần đây có một bệnh viện tư nhân.”Đường Tuế không muốn hai cánh môi chạm vào nhau nên luôn phải há miệng.Vừa rồi cô ăn ngon cho nên mới chịu đựng, hiện tại đã không có đồ ăn ngon, thật sự không khống chế được nước mắt của mình.“Còn rất đau sao?”Hai người đứng trong thang máy, Tần Tiền Dư đau lòng sờ đầu cô.“Đau lắm.”Giọng nói Đường Tuế không rõ ràng lắm, trên môi cũng sưng to lên.“Vậy em cố nhịn một chút.”Tần Tiền Dư có chút đau lòng.Đường Tuế ngửa đầu, chu miệng, phía trên còn có một bong bóng, nhìn có chút buồn cười.Nhưng trong ánh mắt của Tần Tiền Dư lại tràn đầy không nỡ.Tần Tiền Dư cúi đầu, hai tay nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng thổi mấy lần.“Đỡ hơn một chút.”Khuôn mặt của Đường Tuế đỏ lên.Ting --Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.Người bên ngoài đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên thấy được khung cảnh trước mắt, mọi người ngây ra.Vật đổi sao dời, đôi tình nhân này đang làm gì trong thang máy???Chậc chậc chậc.Tần Tiền Dư không thay đổi sắc mặt nắm tay nhỏ của Đường Tuế đi qua đám người ra ngoài.Đến khi hai người ngồi vào xe, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Đường Tuế mới dịu đi một chút, cô đưa tay quạt khuôn mặt mình, quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút xấu hổ.Tần Tiền Dư đến gần.Cả người Đường Tuế bỗng nhiên cứng đờ.Nhất là Tần Tiền Dư đột nhiên tới tới gần, hơi thở nóng bỏng của anh thổi lên người cô.Anh mãi không động đậy, cứ bất động như thế, không khí cũng ngày càng mập mờ.Đường Tuế cứng đờ người, chậm rãi quay đầu nhìn Tần Tiền Dư một cái.“Anh, anh muốn làm cái gì.”Trong giọng nói của cô có chút mong chờ, còn mang theo sự run rẩy.“Cạch…” một tiếng Đường Tuế nghe thấy dây an toàn bên mình được cài vào.Á, khó trách cô cảm thấy tay của Tần Tiền Dư vẫn luôn sờ tới sờ lui trên eo mình, ban đầu còn tưởng rằng mình muốn làm gì đó.Cô còn cảm thấy Tần Tiền Dư quá thích mình, muốn sờ mình, hôn mình hay không.Không ngờ anh chỉ muốn thắt dây an toàn cho mình, Đường Tuế lập tức đỏ bừng cả mặt.Vô cùng ngại ngùng.Thật là quá xấu hổ.Hình như mình có vẻ tưởng bở quá rồi..
Tần Tiền Dư ngồi bên cạnh nhìn cô, nhìn vậy cũng đủ rồi.
Đúng là mèo con tham ăn.
“Mèo con tham ăn, em cũng ăn nhiều rồi, anh đưa em đi kiểm tra môi.
”
“Không được, món ăn rất ngon, em muốn ăn hết
Đường Tuế nhíu mày, cúi đầu, tiếp tục ăn, không muốn lãng phí.
Tần Tiền Dư nhìn biểu cảm của cô, cũng không nói thêm gì, chỉ có thể nhìn co oăn.
Rốt cuộc Đường Tuế cũng ăn xong, đặt muỗng xuống, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt.
Cô tủi thân nhìn Tần Tiền Dư: “Miệng của em đau quá!”
Tần Tiền Dư vừa tức giận vừa buồn cười, đứng dậy đi tới trước mặt Đường Tuế, cầm tay nhỏ của cô.
“Chúng ta đi thôi, anh đưa em đi gặp bác sĩ.
”
“Ừm.
”
Đường Tuế gật đầu, tay nhỏ nắm một ngón tay của Tần Tiền Dư, nước mắt lưng tròng đi theo anh ra ngoài.
Truyện Việt Nam
Tần Tiền Dư quay đầu lại nhìn cô, thấy cô khụt khịt, đôi mắt sưng đỏ, vô cùng đáng thương, anh rất đau lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, gần đây có một bệnh viện tư nhân.
”
Đường Tuế không muốn hai cánh môi chạm vào nhau nên luôn phải há miệng.
Vừa rồi cô ăn ngon cho nên mới chịu đựng, hiện tại đã không có đồ ăn ngon, thật sự không khống chế được nước mắt của mình.
“Còn rất đau sao?”
Hai người đứng trong thang máy, Tần Tiền Dư đau lòng sờ đầu cô.
“Đau lắm.
”
Giọng nói Đường Tuế không rõ ràng lắm, trên môi cũng sưng to lên.
“Vậy em cố nhịn một chút.
”
Tần Tiền Dư có chút đau lòng.
Đường Tuế ngửa đầu, chu miệng, phía trên còn có một bong bóng, nhìn có chút buồn cười.
Nhưng trong ánh mắt của Tần Tiền Dư lại tràn đầy không nỡ.
Tần Tiền Dư cúi đầu, hai tay nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng thổi mấy lần.
“Đỡ hơn một chút.
”
Khuôn mặt của Đường Tuế đỏ lên.
Ting --
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Người bên ngoài đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên thấy được khung cảnh trước mắt, mọi người ngây ra.
Vật đổi sao dời, đôi tình nhân này đang làm gì trong thang máy???
Chậc chậc chậc.
Tần Tiền Dư không thay đổi sắc mặt nắm tay nhỏ của Đường Tuế đi qua đám người ra ngoài.
Đến khi hai người ngồi vào xe, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Đường Tuế mới dịu đi một chút, cô đưa tay quạt khuôn mặt mình, quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút xấu hổ.
Tần Tiền Dư đến gần.
Cả người Đường Tuế bỗng nhiên cứng đờ.
Nhất là Tần Tiền Dư đột nhiên tới tới gần, hơi thở nóng bỏng của anh thổi lên người cô.
Anh mãi không động đậy, cứ bất động như thế, không khí cũng ngày càng mập mờ.
Đường Tuế cứng đờ người, chậm rãi quay đầu nhìn Tần Tiền Dư một cái.
“Anh, anh muốn làm cái gì.
”
Trong giọng nói của cô có chút mong chờ, còn mang theo sự run rẩy.
“Cạch…” một tiếng Đường Tuế nghe thấy dây an toàn bên mình được cài vào.
Á, khó trách cô cảm thấy tay của Tần Tiền Dư vẫn luôn sờ tới sờ lui trên eo mình, ban đầu còn tưởng rằng mình muốn làm gì đó.
Cô còn cảm thấy Tần Tiền Dư quá thích mình, muốn sờ mình, hôn mình hay không.
Không ngờ anh chỉ muốn thắt dây an toàn cho mình, Đường Tuế lập tức đỏ bừng cả mặt.
Vô cùng ngại ngùng.
Thật là quá xấu hổ.
Hình như mình có vẻ tưởng bở quá rồi.
.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Tần Tiền Dư ngồi bên cạnh nhìn cô, nhìn vậy cũng đủ rồi.Đúng là mèo con tham ăn.“Mèo con tham ăn, em cũng ăn nhiều rồi, anh đưa em đi kiểm tra môi.”“Không được, món ăn rất ngon, em muốn ăn hếtĐường Tuế nhíu mày, cúi đầu, tiếp tục ăn, không muốn lãng phí.Tần Tiền Dư nhìn biểu cảm của cô, cũng không nói thêm gì, chỉ có thể nhìn co oăn.Rốt cuộc Đường Tuế cũng ăn xong, đặt muỗng xuống, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt.Cô tủi thân nhìn Tần Tiền Dư: “Miệng của em đau quá!”Tần Tiền Dư vừa tức giận vừa buồn cười, đứng dậy đi tới trước mặt Đường Tuế, cầm tay nhỏ của cô.“Chúng ta đi thôi, anh đưa em đi gặp bác sĩ.”“Ừm.”Đường Tuế gật đầu, tay nhỏ nắm một ngón tay của Tần Tiền Dư, nước mắt lưng tròng đi theo anh ra ngoài.Truyện Việt NamTần Tiền Dư quay đầu lại nhìn cô, thấy cô khụt khịt, đôi mắt sưng đỏ, vô cùng đáng thương, anh rất đau lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, gần đây có một bệnh viện tư nhân.”Đường Tuế không muốn hai cánh môi chạm vào nhau nên luôn phải há miệng.Vừa rồi cô ăn ngon cho nên mới chịu đựng, hiện tại đã không có đồ ăn ngon, thật sự không khống chế được nước mắt của mình.“Còn rất đau sao?”Hai người đứng trong thang máy, Tần Tiền Dư đau lòng sờ đầu cô.“Đau lắm.”Giọng nói Đường Tuế không rõ ràng lắm, trên môi cũng sưng to lên.“Vậy em cố nhịn một chút.”Tần Tiền Dư có chút đau lòng.Đường Tuế ngửa đầu, chu miệng, phía trên còn có một bong bóng, nhìn có chút buồn cười.Nhưng trong ánh mắt của Tần Tiền Dư lại tràn đầy không nỡ.Tần Tiền Dư cúi đầu, hai tay nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng thổi mấy lần.“Đỡ hơn một chút.”Khuôn mặt của Đường Tuế đỏ lên.Ting --Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.Người bên ngoài đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên thấy được khung cảnh trước mắt, mọi người ngây ra.Vật đổi sao dời, đôi tình nhân này đang làm gì trong thang máy???Chậc chậc chậc.Tần Tiền Dư không thay đổi sắc mặt nắm tay nhỏ của Đường Tuế đi qua đám người ra ngoài.Đến khi hai người ngồi vào xe, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Đường Tuế mới dịu đi một chút, cô đưa tay quạt khuôn mặt mình, quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút xấu hổ.Tần Tiền Dư đến gần.Cả người Đường Tuế bỗng nhiên cứng đờ.Nhất là Tần Tiền Dư đột nhiên tới tới gần, hơi thở nóng bỏng của anh thổi lên người cô.Anh mãi không động đậy, cứ bất động như thế, không khí cũng ngày càng mập mờ.Đường Tuế cứng đờ người, chậm rãi quay đầu nhìn Tần Tiền Dư một cái.“Anh, anh muốn làm cái gì.”Trong giọng nói của cô có chút mong chờ, còn mang theo sự run rẩy.“Cạch…” một tiếng Đường Tuế nghe thấy dây an toàn bên mình được cài vào.Á, khó trách cô cảm thấy tay của Tần Tiền Dư vẫn luôn sờ tới sờ lui trên eo mình, ban đầu còn tưởng rằng mình muốn làm gì đó.Cô còn cảm thấy Tần Tiền Dư quá thích mình, muốn sờ mình, hôn mình hay không.Không ngờ anh chỉ muốn thắt dây an toàn cho mình, Đường Tuế lập tức đỏ bừng cả mặt.Vô cùng ngại ngùng.Thật là quá xấu hổ.Hình như mình có vẻ tưởng bở quá rồi..