Du Quân chống cằm nhìn ra ngoài, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ thờ ơ. Chiếc taxi đã chạy được hơn bốn giờ đồng hồ từ thành phố phồn hoa về tới vùng ngoại ô vắng vẻ. Dọc triền đê dài, hoa cỏ mọc um tùm. Gió lồng lộng thổi làm mái tóc đen nhánh của cậu rung rinh. - Mẹ nên đưa thằng nhóc Khôi đi thay vì con. Quân thở dài phàn nàn. Đôi mắt đỏ rượu chán nản nhắm lại. Mẹ cậu vẫn hớn hở với chiếc máy ảnh mới và nói với cậu: - Có đứa trẻ năm tuổi nào lại tối ngày chúi đầu vào máy tính như con đâu chứ? Kì này mẹ phải đưa con ra ngoài một chuyến. Đến nơi, hai mẹ con bước xuống xe và xếp đồ vào phòng trọ. Bốn bề không gian xung quanh là những đồi cỏ mênh mông, sông suối uốn lượn chảy dọc qua ngôi làng nhỏ thanh bình. - Gần nơi mẹ tác nghiệp có một trại trẻ mồ côi đấy. Con nên tới đó để tìm một vài người bạn mới. Du phu nhân nói, rồi bà nhanh chóng mang theo thẻ phóng viên và chiếc máy ảnh đi khỏi sau khi đã xếp gọn bữa trưa vào tủ lạnh cho con trai. Cậu Du tay đút túi quần, thở dài ngao ngán, bắt…
Chương 50: 50: Nơi Nguy Hiểm Nhất
Tình Đầu Mãi MãiTác giả: KleTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngDu Quân chống cằm nhìn ra ngoài, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ thờ ơ. Chiếc taxi đã chạy được hơn bốn giờ đồng hồ từ thành phố phồn hoa về tới vùng ngoại ô vắng vẻ. Dọc triền đê dài, hoa cỏ mọc um tùm. Gió lồng lộng thổi làm mái tóc đen nhánh của cậu rung rinh. - Mẹ nên đưa thằng nhóc Khôi đi thay vì con. Quân thở dài phàn nàn. Đôi mắt đỏ rượu chán nản nhắm lại. Mẹ cậu vẫn hớn hở với chiếc máy ảnh mới và nói với cậu: - Có đứa trẻ năm tuổi nào lại tối ngày chúi đầu vào máy tính như con đâu chứ? Kì này mẹ phải đưa con ra ngoài một chuyến. Đến nơi, hai mẹ con bước xuống xe và xếp đồ vào phòng trọ. Bốn bề không gian xung quanh là những đồi cỏ mênh mông, sông suối uốn lượn chảy dọc qua ngôi làng nhỏ thanh bình. - Gần nơi mẹ tác nghiệp có một trại trẻ mồ côi đấy. Con nên tới đó để tìm một vài người bạn mới. Du phu nhân nói, rồi bà nhanh chóng mang theo thẻ phóng viên và chiếc máy ảnh đi khỏi sau khi đã xếp gọn bữa trưa vào tủ lạnh cho con trai. Cậu Du tay đút túi quần, thở dài ngao ngán, bắt… Được ăn ngon, Bạch Hồng vui như Tết, quên hẳn việc mắng anh vì dám tự tiện ôm mình.Nhìn cô gái vừa nhai vừa tấm tắc khen, Du Quân ăn cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.Kết thúc bữa tối, bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, những giọt mưa rơi lộp bộp trên mái tôn.Du Quân bị Bạch Hồng sai đi rửa bát, còn cô thì nằm ườn ra sàn đọc sách.Anh xếp bát đĩa gọn gàng lên tủ bếp, rồi chợt nhận ra bản thân bây giờ không khác người giúp việc là mấy.Nhưng không sao, đây sẽ là bộ phim về anh giúp việc may mắn.Du Quân bước tới, vòng tay qua eo Bạch Hồng rồi xách cô lên như xách heo.Sau đó, anh cứ thế mà đặt cô lên ghế sô pha.- Nằm đất lạnh bụngDu Quân nói, ánh mắt lơ đãng hướng ra cửa sổ.Bạch Hồng lăn dài trên ghế, bật TV lên xem.Cảnh tượng ấm cúng này...nhìn rất giống một gia đình.Du Quân nhìn cô một hồi, cất giọng hỏi:- Bé nhỏ này.- Hửm?- Hình mẫu lí tưởng của cậu là gì?Bạch Hồng trầm ngâm.Cô liếc liếc sang Du Quân.Thấy anh vẫn chăm chú dõi theo bộ phim đang chiếu trên màn hình, Bạch Hồng mới trả lời:- Một người ngoài lạnh nhưng trong ấm, cho tôi cảm giác an toàn mỗi khi ở bên.Du Quân im lặng.Anh cứ nghĩ bản thân là kẻ khô khan mà không biết rằng mọi hành động, lời nói của mình đối với người đó đều vô cùng ấm áp.Bộ phim đã kết thúc.Nhưng đó lại là một cái kết buồn.Tiếng mưa rơi như làm u sầu thêm.Hai nhân vật chính đã xa nhau mãi mãi.Có những điều tưởng chừng như bền chặt, lại dễ dàng tan vỡ trong một giây phút mong manh.Du Quân cũng đã bước từ trong nhà tắm ra, anh đưa tay rũ rũ mái đầu ướt.Kim đồng hồ điểm mười giờ.- Lát nữa cậu chịu khó ngủ trên sô pha.Ông tôi không thích người khác bước vào phòng của ông.Du Quân nheo mắt.Cái ghế nhỏ xíu đó, anh nằm chắc chắn phải thừa nguyên một đoạn chân.Bạch Hồng ngáp dài, mắt đã bắt đầu lim dim.Cô đứng lên và lò dò đi về phòng ngủ.Nhưng chưa kịp đóng thì cách cửa đã bị chặn lại.Du Quân thò đầu vào, nói:- Cậu đối xử với khách thế à?- Cũng đâu còn chỗ nào khác đâu.- Phòng của cậu.Du Quân nhếch môi cười gian tà.Anh ngang nhiên đẩy cửa đi vào.Căn phòng nhỏ hiện ra trước mắt Du Quân.Người đời nói không sai, nơi nguy hiểm nhất chính là phòng của phụ nữ.Bạch Hồng tuy chưa phải phụ nữ, nhưng lại càng nguy hiểm hơn khi cô là con gái mới lớn.Mùi hương thiếu nữ thoang thoảng, ôm trọn khứu giác Du Quân.Đồ đạc không nhiều, được sắp xếp gọn gàng.Chiếc giường cũng chỉ bé xíu, vừa cho một người nằm.Bạch Hồng lật đật lôi một tấm chiếu trải ra sàn, lấy chiếc chăn trên giường mình quăng xuống.- Chỗ của cậu ở đó.Chạy vào đánh răng xong, Bạch Hồng liền lăn đùng ra nằm.Căn phòng tĩnh lặng giờ chỉ còn lại ánh vàng mờ mờ của chiếc đèn ngủ.Du Quân cũng nằm xuống, anh mở chăn, chùm lên người.Ngay lập tức, hơi Bạch Hồng ám trong vải tỏa ra, cảm giác như đang được ôm cô vào lòng.Du Quân nhắm nghiền mắt, say mê với chiếc chăn trong tay.Nếu chiếc chăn này đột nhiên biến thành Bạch Hồng, thì không biết khả năng kiềm chế của Du Quân sẽ đạt tới mức độ nào nữa.3 giờ sáng.- Đừng...đừng đi...Bạch Hồng khẽ lắp bắp yếu ớt.Hàng lông mày chau lại.Hơi thở trở nên gấp gáp, nặng nề.Lồng ngực cô không ngừng phập phồng lên xuống.Tại sao đúng ngày này mỗi tháng, hàng loạt giấc mơ cứ ùa về, chân thực đến khiến cô phải cười, phải khóc, phải hoảng sợ.Một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay cô.Từng nếp nhăn trên gương mặt trắng bệch được vuốt nhẹ.Không biết từ bao giờ, Bạch Hồng đã lấy lại được nhịp thở đều đều, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ yên.Sáng hôm sau, nhưng giọt nước mưa trên phiến lá xanh như đọng màu nắng sớm.Ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng.Ngày thứ bảy ghé đến bên Bạch Hồng và Du Quân.
Được ăn ngon, Bạch Hồng vui như Tết, quên hẳn việc mắng anh vì dám tự tiện ôm mình.
Nhìn cô gái vừa nhai vừa tấm tắc khen, Du Quân ăn cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.
Kết thúc bữa tối, bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, những giọt mưa rơi lộp bộp trên mái tôn.
Du Quân bị Bạch Hồng sai đi rửa bát, còn cô thì nằm ườn ra sàn đọc sách.
Anh xếp bát đĩa gọn gàng lên tủ bếp, rồi chợt nhận ra bản thân bây giờ không khác người giúp việc là mấy.
Nhưng không sao, đây sẽ là bộ phim về anh giúp việc may mắn.
Du Quân bước tới, vòng tay qua eo Bạch Hồng rồi xách cô lên như xách heo.
Sau đó, anh cứ thế mà đặt cô lên ghế sô pha.
- Nằm đất lạnh bụng
Du Quân nói, ánh mắt lơ đãng hướng ra cửa sổ.
Bạch Hồng lăn dài trên ghế, bật TV lên xem.
Cảnh tượng ấm cúng này...nhìn rất giống một gia đình.
Du Quân nhìn cô một hồi, cất giọng hỏi:
- Bé nhỏ này.
- Hửm?
- Hình mẫu lí tưởng của cậu là gì?
Bạch Hồng trầm ngâm.
Cô liếc liếc sang Du Quân.
Thấy anh vẫn chăm chú dõi theo bộ phim đang chiếu trên màn hình, Bạch Hồng mới trả lời:
- Một người ngoài lạnh nhưng trong ấm, cho tôi cảm giác an toàn mỗi khi ở bên.
Du Quân im lặng.
Anh cứ nghĩ bản thân là kẻ khô khan mà không biết rằng mọi hành động, lời nói của mình đối với người đó đều vô cùng ấm áp.
Bộ phim đã kết thúc.
Nhưng đó lại là một cái kết buồn.
Tiếng mưa rơi như làm u sầu thêm.
Hai nhân vật chính đã xa nhau mãi mãi.
Có những điều tưởng chừng như bền chặt, lại dễ dàng tan vỡ trong một giây phút mong manh.
Du Quân cũng đã bước từ trong nhà tắm ra, anh đưa tay rũ rũ mái đầu ướt.
Kim đồng hồ điểm mười giờ.
- Lát nữa cậu chịu khó ngủ trên sô pha.
Ông tôi không thích người khác bước vào phòng của ông.
Du Quân nheo mắt.
Cái ghế nhỏ xíu đó, anh nằm chắc chắn phải thừa nguyên một đoạn chân.
Bạch Hồng ngáp dài, mắt đã bắt đầu lim dim.
Cô đứng lên và lò dò đi về phòng ngủ.
Nhưng chưa kịp đóng thì cách cửa đã bị chặn lại.
Du Quân thò đầu vào, nói:
- Cậu đối xử với khách thế à?
- Cũng đâu còn chỗ nào khác đâu.
- Phòng của cậu.
Du Quân nhếch môi cười gian tà.
Anh ngang nhiên đẩy cửa đi vào.
Căn phòng nhỏ hiện ra trước mắt Du Quân.
Người đời nói không sai, nơi nguy hiểm nhất chính là phòng của phụ nữ.
Bạch Hồng tuy chưa phải phụ nữ, nhưng lại càng nguy hiểm hơn khi cô là con gái mới lớn.
Mùi hương thiếu nữ thoang thoảng, ôm trọn khứu giác Du Quân.
Đồ đạc không nhiều, được sắp xếp gọn gàng.
Chiếc giường cũng chỉ bé xíu, vừa cho một người nằm.
Bạch Hồng lật đật lôi một tấm chiếu trải ra sàn, lấy chiếc chăn trên giường mình quăng xuống.
- Chỗ của cậu ở đó.
Chạy vào đánh răng xong, Bạch Hồng liền lăn đùng ra nằm.
Căn phòng tĩnh lặng giờ chỉ còn lại ánh vàng mờ mờ của chiếc đèn ngủ.
Du Quân cũng nằm xuống, anh mở chăn, chùm lên người.
Ngay lập tức, hơi Bạch Hồng ám trong vải tỏa ra, cảm giác như đang được ôm cô vào lòng.
Du Quân nhắm nghiền mắt, say mê với chiếc chăn trong tay.
Nếu chiếc chăn này đột nhiên biến thành Bạch Hồng, thì không biết khả năng kiềm chế của Du Quân sẽ đạt tới mức độ nào nữa.
3 giờ sáng.
- Đừng...đừng đi...
Bạch Hồng khẽ lắp bắp yếu ớt.
Hàng lông mày chau lại.
Hơi thở trở nên gấp gáp, nặng nề.
Lồng ngực cô không ngừng phập phồng lên xuống.
Tại sao đúng ngày này mỗi tháng, hàng loạt giấc mơ cứ ùa về, chân thực đến khiến cô phải cười, phải khóc, phải hoảng sợ.
Một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay cô.
Từng nếp nhăn trên gương mặt trắng bệch được vuốt nhẹ.
Không biết từ bao giờ, Bạch Hồng đã lấy lại được nhịp thở đều đều, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ yên.
Sáng hôm sau, nhưng giọt nước mưa trên phiến lá xanh như đọng màu nắng sớm.
Ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng.
Ngày thứ bảy ghé đến bên Bạch Hồng và Du Quân.
Tình Đầu Mãi MãiTác giả: KleTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngDu Quân chống cằm nhìn ra ngoài, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ thờ ơ. Chiếc taxi đã chạy được hơn bốn giờ đồng hồ từ thành phố phồn hoa về tới vùng ngoại ô vắng vẻ. Dọc triền đê dài, hoa cỏ mọc um tùm. Gió lồng lộng thổi làm mái tóc đen nhánh của cậu rung rinh. - Mẹ nên đưa thằng nhóc Khôi đi thay vì con. Quân thở dài phàn nàn. Đôi mắt đỏ rượu chán nản nhắm lại. Mẹ cậu vẫn hớn hở với chiếc máy ảnh mới và nói với cậu: - Có đứa trẻ năm tuổi nào lại tối ngày chúi đầu vào máy tính như con đâu chứ? Kì này mẹ phải đưa con ra ngoài một chuyến. Đến nơi, hai mẹ con bước xuống xe và xếp đồ vào phòng trọ. Bốn bề không gian xung quanh là những đồi cỏ mênh mông, sông suối uốn lượn chảy dọc qua ngôi làng nhỏ thanh bình. - Gần nơi mẹ tác nghiệp có một trại trẻ mồ côi đấy. Con nên tới đó để tìm một vài người bạn mới. Du phu nhân nói, rồi bà nhanh chóng mang theo thẻ phóng viên và chiếc máy ảnh đi khỏi sau khi đã xếp gọn bữa trưa vào tủ lạnh cho con trai. Cậu Du tay đút túi quần, thở dài ngao ngán, bắt… Được ăn ngon, Bạch Hồng vui như Tết, quên hẳn việc mắng anh vì dám tự tiện ôm mình.Nhìn cô gái vừa nhai vừa tấm tắc khen, Du Quân ăn cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.Kết thúc bữa tối, bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, những giọt mưa rơi lộp bộp trên mái tôn.Du Quân bị Bạch Hồng sai đi rửa bát, còn cô thì nằm ườn ra sàn đọc sách.Anh xếp bát đĩa gọn gàng lên tủ bếp, rồi chợt nhận ra bản thân bây giờ không khác người giúp việc là mấy.Nhưng không sao, đây sẽ là bộ phim về anh giúp việc may mắn.Du Quân bước tới, vòng tay qua eo Bạch Hồng rồi xách cô lên như xách heo.Sau đó, anh cứ thế mà đặt cô lên ghế sô pha.- Nằm đất lạnh bụngDu Quân nói, ánh mắt lơ đãng hướng ra cửa sổ.Bạch Hồng lăn dài trên ghế, bật TV lên xem.Cảnh tượng ấm cúng này...nhìn rất giống một gia đình.Du Quân nhìn cô một hồi, cất giọng hỏi:- Bé nhỏ này.- Hửm?- Hình mẫu lí tưởng của cậu là gì?Bạch Hồng trầm ngâm.Cô liếc liếc sang Du Quân.Thấy anh vẫn chăm chú dõi theo bộ phim đang chiếu trên màn hình, Bạch Hồng mới trả lời:- Một người ngoài lạnh nhưng trong ấm, cho tôi cảm giác an toàn mỗi khi ở bên.Du Quân im lặng.Anh cứ nghĩ bản thân là kẻ khô khan mà không biết rằng mọi hành động, lời nói của mình đối với người đó đều vô cùng ấm áp.Bộ phim đã kết thúc.Nhưng đó lại là một cái kết buồn.Tiếng mưa rơi như làm u sầu thêm.Hai nhân vật chính đã xa nhau mãi mãi.Có những điều tưởng chừng như bền chặt, lại dễ dàng tan vỡ trong một giây phút mong manh.Du Quân cũng đã bước từ trong nhà tắm ra, anh đưa tay rũ rũ mái đầu ướt.Kim đồng hồ điểm mười giờ.- Lát nữa cậu chịu khó ngủ trên sô pha.Ông tôi không thích người khác bước vào phòng của ông.Du Quân nheo mắt.Cái ghế nhỏ xíu đó, anh nằm chắc chắn phải thừa nguyên một đoạn chân.Bạch Hồng ngáp dài, mắt đã bắt đầu lim dim.Cô đứng lên và lò dò đi về phòng ngủ.Nhưng chưa kịp đóng thì cách cửa đã bị chặn lại.Du Quân thò đầu vào, nói:- Cậu đối xử với khách thế à?- Cũng đâu còn chỗ nào khác đâu.- Phòng của cậu.Du Quân nhếch môi cười gian tà.Anh ngang nhiên đẩy cửa đi vào.Căn phòng nhỏ hiện ra trước mắt Du Quân.Người đời nói không sai, nơi nguy hiểm nhất chính là phòng của phụ nữ.Bạch Hồng tuy chưa phải phụ nữ, nhưng lại càng nguy hiểm hơn khi cô là con gái mới lớn.Mùi hương thiếu nữ thoang thoảng, ôm trọn khứu giác Du Quân.Đồ đạc không nhiều, được sắp xếp gọn gàng.Chiếc giường cũng chỉ bé xíu, vừa cho một người nằm.Bạch Hồng lật đật lôi một tấm chiếu trải ra sàn, lấy chiếc chăn trên giường mình quăng xuống.- Chỗ của cậu ở đó.Chạy vào đánh răng xong, Bạch Hồng liền lăn đùng ra nằm.Căn phòng tĩnh lặng giờ chỉ còn lại ánh vàng mờ mờ của chiếc đèn ngủ.Du Quân cũng nằm xuống, anh mở chăn, chùm lên người.Ngay lập tức, hơi Bạch Hồng ám trong vải tỏa ra, cảm giác như đang được ôm cô vào lòng.Du Quân nhắm nghiền mắt, say mê với chiếc chăn trong tay.Nếu chiếc chăn này đột nhiên biến thành Bạch Hồng, thì không biết khả năng kiềm chế của Du Quân sẽ đạt tới mức độ nào nữa.3 giờ sáng.- Đừng...đừng đi...Bạch Hồng khẽ lắp bắp yếu ớt.Hàng lông mày chau lại.Hơi thở trở nên gấp gáp, nặng nề.Lồng ngực cô không ngừng phập phồng lên xuống.Tại sao đúng ngày này mỗi tháng, hàng loạt giấc mơ cứ ùa về, chân thực đến khiến cô phải cười, phải khóc, phải hoảng sợ.Một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay cô.Từng nếp nhăn trên gương mặt trắng bệch được vuốt nhẹ.Không biết từ bao giờ, Bạch Hồng đã lấy lại được nhịp thở đều đều, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ yên.Sáng hôm sau, nhưng giọt nước mưa trên phiến lá xanh như đọng màu nắng sớm.Ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng.Ngày thứ bảy ghé đến bên Bạch Hồng và Du Quân.