Tác giả:

Du Quân chống cằm nhìn ra ngoài, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ thờ ơ. Chiếc taxi đã chạy được hơn bốn giờ đồng hồ từ thành phố phồn hoa về tới vùng ngoại ô vắng vẻ. Dọc triền đê dài, hoa cỏ mọc um tùm. Gió lồng lộng thổi làm mái tóc đen nhánh của cậu rung rinh. - Mẹ nên đưa thằng nhóc Khôi đi thay vì con. Quân thở dài phàn nàn. Đôi mắt đỏ rượu chán nản nhắm lại. Mẹ cậu vẫn hớn hở với chiếc máy ảnh mới và nói với cậu: - Có đứa trẻ năm tuổi nào lại tối ngày chúi đầu vào máy tính như con đâu chứ? Kì này mẹ phải đưa con ra ngoài một chuyến. Đến nơi, hai mẹ con bước xuống xe và xếp đồ vào phòng trọ. Bốn bề không gian xung quanh là những đồi cỏ mênh mông, sông suối uốn lượn chảy dọc qua ngôi làng nhỏ thanh bình. - Gần nơi mẹ tác nghiệp có một trại trẻ mồ côi đấy. Con nên tới đó để tìm một vài người bạn mới. Du phu nhân nói, rồi bà nhanh chóng mang theo thẻ phóng viên và chiếc máy ảnh đi khỏi sau khi đã xếp gọn bữa trưa vào tủ lạnh cho con trai. Cậu Du tay đút túi quần, thở dài ngao ngán, bắt…

Chương 67: 67: Chờ Đợi

Tình Đầu Mãi MãiTác giả: KleTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngDu Quân chống cằm nhìn ra ngoài, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ thờ ơ. Chiếc taxi đã chạy được hơn bốn giờ đồng hồ từ thành phố phồn hoa về tới vùng ngoại ô vắng vẻ. Dọc triền đê dài, hoa cỏ mọc um tùm. Gió lồng lộng thổi làm mái tóc đen nhánh của cậu rung rinh. - Mẹ nên đưa thằng nhóc Khôi đi thay vì con. Quân thở dài phàn nàn. Đôi mắt đỏ rượu chán nản nhắm lại. Mẹ cậu vẫn hớn hở với chiếc máy ảnh mới và nói với cậu: - Có đứa trẻ năm tuổi nào lại tối ngày chúi đầu vào máy tính như con đâu chứ? Kì này mẹ phải đưa con ra ngoài một chuyến. Đến nơi, hai mẹ con bước xuống xe và xếp đồ vào phòng trọ. Bốn bề không gian xung quanh là những đồi cỏ mênh mông, sông suối uốn lượn chảy dọc qua ngôi làng nhỏ thanh bình. - Gần nơi mẹ tác nghiệp có một trại trẻ mồ côi đấy. Con nên tới đó để tìm một vài người bạn mới. Du phu nhân nói, rồi bà nhanh chóng mang theo thẻ phóng viên và chiếc máy ảnh đi khỏi sau khi đã xếp gọn bữa trưa vào tủ lạnh cho con trai. Cậu Du tay đút túi quần, thở dài ngao ngán, bắt… Thời tiết dễ chịu cùng khung cảnh thanh bình làm Bạch Hồng ngủ một mạch tới chiều.Lúc cô tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong vòng tay anh.Du Quân còn đang mải mê nghịch ngợm đuôi tóc xoăn sóng của cô mà không để ý.Có lúc anh còn đưa lên mũi hít hà và thậm chí là bặm môi ngậm thử.Bạch Hồng cất giọng:- Tự nhiên quá ha?- ỪmDu Quân trả lời.Rồi cô lại hỏi tiếp:- Ngứa đòn quá ha?Bạch Hồng gằn giọng.Và bây giờ thì Du Quân mới nhận ra là cô đã thức dậy.Anh buông đuôi tóc kia ra, nói như chẳng có gì là ngượng miệng:- Ừm.Cứ đánh tôi đi, kích thích lắm.Bạch Hồng nhăn mặt bất lực trước cái thần kinh không ổn định này.Cô thật muốn bổ não anh ra xem rốt cuộc trong đó chứa cái gì mà lại vô sỉ đến thế.Quả nhiên Bạch Hồng động thủ thật.Cô thúc vào bụng anh một phát.Nhưng Du Quân cũng chỉ hơi co người lại, có vẻ cú đá vừa rồi chẳng hề hấn gì đối với anh.- Sao nào? Muốn chiêm ngưỡng bức vách rắn chắc của tôi không?Du Quân hả hê chỉ vào bụng mình.Ba năm tập gym và chơi thể thao của anh cuối cùng đã không hề uổng phí.Dạo này Du Quân lại càng tăng cường độ rèn luyện, không chỉ vì sức khỏe, mà cốt là để sau này còn "mê hoặc" ai kia.Anh vẫn nhớ rõ Bạch Hồng từng nói rằng "Tôi cũng có nhu cầu thưởng thức cái đẹp chứ."Nhưng điều Du Quân không ngờ nhất lại là cái gật đầu của cô.Anh cứ tưởng rằng bé mèo nhỏ này sẽ lại thẹn quá hóa giận như những lần trước mà lao vào đấm anh te tua tơi tả.Thế mà lần này ai đã cho cô cái gan không biết ngại là gì:- Có.Tôi muốn ngắm thử.Và thế là Du Quân đã thành người thua thiệt.Anh thấy mình vẫn chưa đủ hoàn mỹ, hơn nữa đây còn là người con gái anh thầm rung động, sao mà dám làm chuyện đó.- Hử? Tưởng bức vách kiên cố lắm mà? Cho tôi xem đi.Bạch Hồng tò mò chạm vào bụng anh, vờ ngây thơ để trêu chọc.Du Quân gạt tay cô ra, bình thản an ủi:- Chịu khó chờ thêm một thời gian nữa.Lúc đó, nhất định sẽ được ngắm mỗi ngày.Bạch Hồng dù chưa hiểu được ẩn ý đậm mùi ham muốn của Du Quân nhưng vẫn gật đầu bừa.Tối đó sau khi trở về, Bạch Hồng và Du Quân lại cùng ra xích đu ở sân vườn ngồi hóng gió.Ánh trăng sáng trong.Du Quân giọng trầm trầm, hỏi Bạch Hồng:- Nếu được tỏ tình thì cậu sẽ làm gì?Cô mơ hồ đáp:- Từ chối.Quả thật là ở những thời khắc của tuổi trẻ, Bạch Hồng không muốn phí hoài thanh xuân và sức sống vào việc chìm đắm trong mớ cảm xúc mù quáng.Thay vào đó, cô muốn được theo đuổi đam mê, được khám phá và phát triển bản thân mình.Nhưng tình yêu là gì, chính Bạch Hồng cũng không rõ.Cô chỉ là đột nhiên thấy lo sợ, sợ bị tổn thương, sợ mai này, cô sẽ lỡ không thể kìm lòng mà yêu một ai đó...!Bạch Hồng không muốn một lần nữa đánh mất đi thứ cô yêu thương, như cách ông đã rời xa cô.Du Quân nghe lời nói của Bạch Hồng mà có chút thất vọng.Anh đã nghĩ mình có thể lấp đầy khoảng trống thiếu vắng tình thương trong cô, nhưng xem ra cô bé mồ côi này vẫn còn đang tự bảo vệ lấy trái tim mong manh của mình bằng một lớp rào chắn vô hình.Đã nhiều lần Du Quân xuyên qua được lớp vỏ ấy, nhưng để thật sự chạm tới trái tim cô, anh nhất định cần kiên trì và nỗ lực hơn.Miễn là Bạch Hồng, Du Quân nguyện chờ bao lâu cũng được.Anh sẵn sàng chờ ngày cô mở lòng, dù cho có phải mất một đời đi chăng nữa.

Thời tiết dễ chịu cùng khung cảnh thanh bình làm Bạch Hồng ngủ một mạch tới chiều.

Lúc cô tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong vòng tay anh.

Du Quân còn đang mải mê nghịch ngợm đuôi tóc xoăn sóng của cô mà không để ý.

Có lúc anh còn đưa lên mũi hít hà và thậm chí là bặm môi ngậm thử.

Bạch Hồng cất giọng:

- Tự nhiên quá ha?

- Ừm

Du Quân trả lời.

Rồi cô lại hỏi tiếp:

- Ngứa đòn quá ha?

Bạch Hồng gằn giọng.

Và bây giờ thì Du Quân mới nhận ra là cô đã thức dậy.

Anh buông đuôi tóc kia ra, nói như chẳng có gì là ngượng miệng:

- Ừm.

Cứ đánh tôi đi, kích thích lắm.

Bạch Hồng nhăn mặt bất lực trước cái thần kinh không ổn định này.

Cô thật muốn bổ não anh ra xem rốt cuộc trong đó chứa cái gì mà lại vô sỉ đến thế.

Quả nhiên Bạch Hồng động thủ thật.

Cô thúc vào bụng anh một phát.

Nhưng Du Quân cũng chỉ hơi co người lại, có vẻ cú đá vừa rồi chẳng hề hấn gì đối với anh.

- Sao nào? Muốn chiêm ngưỡng bức vách rắn chắc của tôi không?

Du Quân hả hê chỉ vào bụng mình.

Ba năm tập gym và chơi thể thao của anh cuối cùng đã không hề uổng phí.

Dạo này Du Quân lại càng tăng cường độ rèn luyện, không chỉ vì sức khỏe, mà cốt là để sau này còn "mê hoặc" ai kia.

Anh vẫn nhớ rõ Bạch Hồng từng nói rằng "Tôi cũng có nhu cầu thưởng thức cái đẹp chứ."

Nhưng điều Du Quân không ngờ nhất lại là cái gật đầu của cô.

Anh cứ tưởng rằng bé mèo nhỏ này sẽ lại thẹn quá hóa giận như những lần trước mà lao vào đấm anh te tua tơi tả.

Thế mà lần này ai đã cho cô cái gan không biết ngại là gì:

- Có.

Tôi muốn ngắm thử.

Và thế là Du Quân đã thành người thua thiệt.

Anh thấy mình vẫn chưa đủ hoàn mỹ, hơn nữa đây còn là người con gái anh thầm rung động, sao mà dám làm chuyện đó.

- Hử? Tưởng bức vách kiên cố lắm mà? Cho tôi xem đi.

Bạch Hồng tò mò chạm vào bụng anh, vờ ngây thơ để trêu chọc.

Du Quân gạt tay cô ra, bình thản an ủi:

- Chịu khó chờ thêm một thời gian nữa.

Lúc đó, nhất định sẽ được ngắm mỗi ngày.

Bạch Hồng dù chưa hiểu được ẩn ý đậm mùi ham muốn của Du Quân nhưng vẫn gật đầu bừa.

Tối đó sau khi trở về, Bạch Hồng và Du Quân lại cùng ra xích đu ở sân vườn ngồi hóng gió.

Ánh trăng sáng trong.

Du Quân giọng trầm trầm, hỏi Bạch Hồng:

- Nếu được tỏ tình thì cậu sẽ làm gì?

Cô mơ hồ đáp:

- Từ chối.

Quả thật là ở những thời khắc của tuổi trẻ, Bạch Hồng không muốn phí hoài thanh xuân và sức sống vào việc chìm đắm trong mớ cảm xúc mù quáng.

Thay vào đó, cô muốn được theo đuổi đam mê, được khám phá và phát triển bản thân mình.

Nhưng tình yêu là gì, chính Bạch Hồng cũng không rõ.

Cô chỉ là đột nhiên thấy lo sợ, sợ bị tổn thương, sợ mai này, cô sẽ lỡ không thể kìm lòng mà yêu một ai đó...!Bạch Hồng không muốn một lần nữa đánh mất đi thứ cô yêu thương, như cách ông đã rời xa cô.

Du Quân nghe lời nói của Bạch Hồng mà có chút thất vọng.

Anh đã nghĩ mình có thể lấp đầy khoảng trống thiếu vắng tình thương trong cô, nhưng xem ra cô bé mồ côi này vẫn còn đang tự bảo vệ lấy trái tim mong manh của mình bằng một lớp rào chắn vô hình.

Đã nhiều lần Du Quân xuyên qua được lớp vỏ ấy, nhưng để thật sự chạm tới trái tim cô, anh nhất định cần kiên trì và nỗ lực hơn.

Miễn là Bạch Hồng, Du Quân nguyện chờ bao lâu cũng được.

Anh sẵn sàng chờ ngày cô mở lòng, dù cho có phải mất một đời đi chăng nữa.

Tình Đầu Mãi MãiTác giả: KleTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngDu Quân chống cằm nhìn ra ngoài, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ thờ ơ. Chiếc taxi đã chạy được hơn bốn giờ đồng hồ từ thành phố phồn hoa về tới vùng ngoại ô vắng vẻ. Dọc triền đê dài, hoa cỏ mọc um tùm. Gió lồng lộng thổi làm mái tóc đen nhánh của cậu rung rinh. - Mẹ nên đưa thằng nhóc Khôi đi thay vì con. Quân thở dài phàn nàn. Đôi mắt đỏ rượu chán nản nhắm lại. Mẹ cậu vẫn hớn hở với chiếc máy ảnh mới và nói với cậu: - Có đứa trẻ năm tuổi nào lại tối ngày chúi đầu vào máy tính như con đâu chứ? Kì này mẹ phải đưa con ra ngoài một chuyến. Đến nơi, hai mẹ con bước xuống xe và xếp đồ vào phòng trọ. Bốn bề không gian xung quanh là những đồi cỏ mênh mông, sông suối uốn lượn chảy dọc qua ngôi làng nhỏ thanh bình. - Gần nơi mẹ tác nghiệp có một trại trẻ mồ côi đấy. Con nên tới đó để tìm một vài người bạn mới. Du phu nhân nói, rồi bà nhanh chóng mang theo thẻ phóng viên và chiếc máy ảnh đi khỏi sau khi đã xếp gọn bữa trưa vào tủ lạnh cho con trai. Cậu Du tay đút túi quần, thở dài ngao ngán, bắt… Thời tiết dễ chịu cùng khung cảnh thanh bình làm Bạch Hồng ngủ một mạch tới chiều.Lúc cô tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong vòng tay anh.Du Quân còn đang mải mê nghịch ngợm đuôi tóc xoăn sóng của cô mà không để ý.Có lúc anh còn đưa lên mũi hít hà và thậm chí là bặm môi ngậm thử.Bạch Hồng cất giọng:- Tự nhiên quá ha?- ỪmDu Quân trả lời.Rồi cô lại hỏi tiếp:- Ngứa đòn quá ha?Bạch Hồng gằn giọng.Và bây giờ thì Du Quân mới nhận ra là cô đã thức dậy.Anh buông đuôi tóc kia ra, nói như chẳng có gì là ngượng miệng:- Ừm.Cứ đánh tôi đi, kích thích lắm.Bạch Hồng nhăn mặt bất lực trước cái thần kinh không ổn định này.Cô thật muốn bổ não anh ra xem rốt cuộc trong đó chứa cái gì mà lại vô sỉ đến thế.Quả nhiên Bạch Hồng động thủ thật.Cô thúc vào bụng anh một phát.Nhưng Du Quân cũng chỉ hơi co người lại, có vẻ cú đá vừa rồi chẳng hề hấn gì đối với anh.- Sao nào? Muốn chiêm ngưỡng bức vách rắn chắc của tôi không?Du Quân hả hê chỉ vào bụng mình.Ba năm tập gym và chơi thể thao của anh cuối cùng đã không hề uổng phí.Dạo này Du Quân lại càng tăng cường độ rèn luyện, không chỉ vì sức khỏe, mà cốt là để sau này còn "mê hoặc" ai kia.Anh vẫn nhớ rõ Bạch Hồng từng nói rằng "Tôi cũng có nhu cầu thưởng thức cái đẹp chứ."Nhưng điều Du Quân không ngờ nhất lại là cái gật đầu của cô.Anh cứ tưởng rằng bé mèo nhỏ này sẽ lại thẹn quá hóa giận như những lần trước mà lao vào đấm anh te tua tơi tả.Thế mà lần này ai đã cho cô cái gan không biết ngại là gì:- Có.Tôi muốn ngắm thử.Và thế là Du Quân đã thành người thua thiệt.Anh thấy mình vẫn chưa đủ hoàn mỹ, hơn nữa đây còn là người con gái anh thầm rung động, sao mà dám làm chuyện đó.- Hử? Tưởng bức vách kiên cố lắm mà? Cho tôi xem đi.Bạch Hồng tò mò chạm vào bụng anh, vờ ngây thơ để trêu chọc.Du Quân gạt tay cô ra, bình thản an ủi:- Chịu khó chờ thêm một thời gian nữa.Lúc đó, nhất định sẽ được ngắm mỗi ngày.Bạch Hồng dù chưa hiểu được ẩn ý đậm mùi ham muốn của Du Quân nhưng vẫn gật đầu bừa.Tối đó sau khi trở về, Bạch Hồng và Du Quân lại cùng ra xích đu ở sân vườn ngồi hóng gió.Ánh trăng sáng trong.Du Quân giọng trầm trầm, hỏi Bạch Hồng:- Nếu được tỏ tình thì cậu sẽ làm gì?Cô mơ hồ đáp:- Từ chối.Quả thật là ở những thời khắc của tuổi trẻ, Bạch Hồng không muốn phí hoài thanh xuân và sức sống vào việc chìm đắm trong mớ cảm xúc mù quáng.Thay vào đó, cô muốn được theo đuổi đam mê, được khám phá và phát triển bản thân mình.Nhưng tình yêu là gì, chính Bạch Hồng cũng không rõ.Cô chỉ là đột nhiên thấy lo sợ, sợ bị tổn thương, sợ mai này, cô sẽ lỡ không thể kìm lòng mà yêu một ai đó...!Bạch Hồng không muốn một lần nữa đánh mất đi thứ cô yêu thương, như cách ông đã rời xa cô.Du Quân nghe lời nói của Bạch Hồng mà có chút thất vọng.Anh đã nghĩ mình có thể lấp đầy khoảng trống thiếu vắng tình thương trong cô, nhưng xem ra cô bé mồ côi này vẫn còn đang tự bảo vệ lấy trái tim mong manh của mình bằng một lớp rào chắn vô hình.Đã nhiều lần Du Quân xuyên qua được lớp vỏ ấy, nhưng để thật sự chạm tới trái tim cô, anh nhất định cần kiên trì và nỗ lực hơn.Miễn là Bạch Hồng, Du Quân nguyện chờ bao lâu cũng được.Anh sẵn sàng chờ ngày cô mở lòng, dù cho có phải mất một đời đi chăng nữa.

Chương 67: 67: Chờ Đợi