“Con sói xám đứng trước cửa nhà của chú heo con thứ ba, nó hết thổi rồi lại đụng vào căn nhà xây bằng gạch nhưng căn nhà vẫn kiên cố không đổ. Nó tức lắm, dứt khoát trèo lên nóc nhà hòng chui vào từ đường ống khói. Chú heo thứ ba thấy vậy vội đốt lửa, đúng lúc con sói xám chui vào trong lò, cả cái đuôi đều bị cháy rụi. Nó lập tức ủ rũ bỏ chạy, không dám bắt nạt ba chú heo con nữa.” Giọng nói của Lục Dĩ Thành năm hai mươi tuổi trong trẻo, lúc đọc đến cuối truyện thì ngữ điệu dần trở nên trầm thấp, dỗ người nghe chìm vào giấc ngủ. Đáng tiếc là nhóc con năm tuổi lại phơi phới tinh thần, tràn trề năng lượng. Trong quyển truyện cổ tích có hai mươi câu chuyện, câu chuyện cuối cùng là “Ba chú heo con”, lúc này Lục Dĩ Thành đã miệng đắng lưỡi khô, buồn ngủ rã rời. Nhưng đôi mắt của nhóc con nằm bên cạnh anh vẫn sáng ngời, không có một tí dấu hiệu buồn ngủ nào. Lục Dĩ Thành: “…” Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ đêm, tinh lực của đứa nhỏ này thật sự tốt đến mức…
Chương 142: Chương 142:
Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của BéTác giả: LÂM MIÊN MIÊNTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Con sói xám đứng trước cửa nhà của chú heo con thứ ba, nó hết thổi rồi lại đụng vào căn nhà xây bằng gạch nhưng căn nhà vẫn kiên cố không đổ. Nó tức lắm, dứt khoát trèo lên nóc nhà hòng chui vào từ đường ống khói. Chú heo thứ ba thấy vậy vội đốt lửa, đúng lúc con sói xám chui vào trong lò, cả cái đuôi đều bị cháy rụi. Nó lập tức ủ rũ bỏ chạy, không dám bắt nạt ba chú heo con nữa.” Giọng nói của Lục Dĩ Thành năm hai mươi tuổi trong trẻo, lúc đọc đến cuối truyện thì ngữ điệu dần trở nên trầm thấp, dỗ người nghe chìm vào giấc ngủ. Đáng tiếc là nhóc con năm tuổi lại phơi phới tinh thần, tràn trề năng lượng. Trong quyển truyện cổ tích có hai mươi câu chuyện, câu chuyện cuối cùng là “Ba chú heo con”, lúc này Lục Dĩ Thành đã miệng đắng lưỡi khô, buồn ngủ rã rời. Nhưng đôi mắt của nhóc con nằm bên cạnh anh vẫn sáng ngời, không có một tí dấu hiệu buồn ngủ nào. Lục Dĩ Thành: “…” Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ đêm, tinh lực của đứa nhỏ này thật sự tốt đến mức… Năm Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành hai mươi sáu tuổi, Thư Hương Uyển chính thức mở phiên giao dịch. Thật ra, với năng lực của hai người họ cũng có thể mua được nhà tốt hơn chút so với Thư Hương Uyển. Nhưng sau khi cả hai bàn bạc với nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn nơi này. Điều thần kỳ là, họ cũng không cố ý muốn lựa chọn căn hộ đó, nhưng đến cuối cùng khi rút thăm lại tình cờ là phòng 1302, tòa 12 như ban đầu Tư Nghiên đã nói. Căn hộ không nhỏ, diện tích trong phòng khoảng hơn một trăm mét vuông. Chủ đầu tư còn tặng họ một ban công rất lớn. Nhưng có thể tưởng tượng được quãng đường tương lai còn rất dài, rất dài, họ cũng không có nhu cầu đổi căn hộ. Mảnh đất này đang được khai thác, lân cận đang tu sửa trạm tàu điện ngầm, cũng kèm theo công viên và trường học. Ngày giao phòng là mùng một Tết năm thứ hai, cho nên họ vẫn sống trong ngôi nhà cho thuê trước kia. Sau khi mua nhà xong, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều len lén thở phào nhẹ nhõm. Họ chỉ là người bình thường như thế, có được mái ấm thật sự thuộc về mình là một chuyện vui vẻ biết bao. Giang Nhược Kiều không hề làm trái với hứa hẹn của mình. Năm đó, cô đưa bản kiểm điểm mà ban đầu cô viết ở ký túc xá cho Lục Dĩ Thành, chân thành xin lỗi anh. Lục Dĩ Thành vung tay lên, viết xuống bên dưới câu “Bạn học Lục Dĩ Thành của năm năm sau ơi, cậu sẽ vẫn ở bên tôi chứ?”: [Vẫn ở, mong rằng mười năm hay năm mươi năm sau, anh cũng sẽ luôn ở bên em.]
Năm Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành hai mươi sáu tuổi, Thư Hương Uyển chính thức mở phiên giao dịch.
Thật ra, với năng lực của hai người họ cũng có thể mua được nhà tốt hơn chút so với Thư Hương Uyển. Nhưng sau khi cả hai bàn bạc với nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn nơi này. Điều thần kỳ là, họ cũng không cố ý muốn lựa chọn căn hộ đó, nhưng đến cuối cùng khi rút thăm lại tình cờ là phòng 1302, tòa 12 như ban đầu Tư Nghiên đã nói.
Căn hộ không nhỏ, diện tích trong phòng khoảng hơn một trăm mét vuông.
Chủ đầu tư còn tặng họ một ban công rất lớn.
Nhưng có thể tưởng tượng được quãng đường tương lai còn rất dài, rất dài, họ cũng không có nhu cầu đổi căn hộ. Mảnh đất này đang được khai thác, lân cận đang tu sửa trạm tàu điện ngầm, cũng kèm theo công viên và trường học. Ngày giao phòng là mùng một Tết năm thứ hai, cho nên họ vẫn sống trong ngôi nhà cho thuê trước kia. Sau khi mua nhà xong, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều len lén thở phào nhẹ nhõm. Họ chỉ là người bình thường như thế, có được mái ấm thật sự thuộc về mình là một chuyện vui vẻ biết bao.
Giang Nhược Kiều không hề làm trái với hứa hẹn của mình. Năm đó, cô đưa bản kiểm điểm mà ban đầu cô viết ở ký túc xá cho Lục Dĩ Thành, chân thành xin lỗi anh.
Lục Dĩ Thành vung tay lên, viết xuống bên dưới câu “Bạn học Lục Dĩ Thành của năm năm sau ơi, cậu sẽ vẫn ở bên tôi chứ?”:
[Vẫn ở, mong rằng mười năm hay năm mươi năm sau, anh cũng sẽ luôn ở bên em.]
Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của BéTác giả: LÂM MIÊN MIÊNTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Con sói xám đứng trước cửa nhà của chú heo con thứ ba, nó hết thổi rồi lại đụng vào căn nhà xây bằng gạch nhưng căn nhà vẫn kiên cố không đổ. Nó tức lắm, dứt khoát trèo lên nóc nhà hòng chui vào từ đường ống khói. Chú heo thứ ba thấy vậy vội đốt lửa, đúng lúc con sói xám chui vào trong lò, cả cái đuôi đều bị cháy rụi. Nó lập tức ủ rũ bỏ chạy, không dám bắt nạt ba chú heo con nữa.” Giọng nói của Lục Dĩ Thành năm hai mươi tuổi trong trẻo, lúc đọc đến cuối truyện thì ngữ điệu dần trở nên trầm thấp, dỗ người nghe chìm vào giấc ngủ. Đáng tiếc là nhóc con năm tuổi lại phơi phới tinh thần, tràn trề năng lượng. Trong quyển truyện cổ tích có hai mươi câu chuyện, câu chuyện cuối cùng là “Ba chú heo con”, lúc này Lục Dĩ Thành đã miệng đắng lưỡi khô, buồn ngủ rã rời. Nhưng đôi mắt của nhóc con nằm bên cạnh anh vẫn sáng ngời, không có một tí dấu hiệu buồn ngủ nào. Lục Dĩ Thành: “…” Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ đêm, tinh lực của đứa nhỏ này thật sự tốt đến mức… Năm Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành hai mươi sáu tuổi, Thư Hương Uyển chính thức mở phiên giao dịch. Thật ra, với năng lực của hai người họ cũng có thể mua được nhà tốt hơn chút so với Thư Hương Uyển. Nhưng sau khi cả hai bàn bạc với nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn nơi này. Điều thần kỳ là, họ cũng không cố ý muốn lựa chọn căn hộ đó, nhưng đến cuối cùng khi rút thăm lại tình cờ là phòng 1302, tòa 12 như ban đầu Tư Nghiên đã nói. Căn hộ không nhỏ, diện tích trong phòng khoảng hơn một trăm mét vuông. Chủ đầu tư còn tặng họ một ban công rất lớn. Nhưng có thể tưởng tượng được quãng đường tương lai còn rất dài, rất dài, họ cũng không có nhu cầu đổi căn hộ. Mảnh đất này đang được khai thác, lân cận đang tu sửa trạm tàu điện ngầm, cũng kèm theo công viên và trường học. Ngày giao phòng là mùng một Tết năm thứ hai, cho nên họ vẫn sống trong ngôi nhà cho thuê trước kia. Sau khi mua nhà xong, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều len lén thở phào nhẹ nhõm. Họ chỉ là người bình thường như thế, có được mái ấm thật sự thuộc về mình là một chuyện vui vẻ biết bao. Giang Nhược Kiều không hề làm trái với hứa hẹn của mình. Năm đó, cô đưa bản kiểm điểm mà ban đầu cô viết ở ký túc xá cho Lục Dĩ Thành, chân thành xin lỗi anh. Lục Dĩ Thành vung tay lên, viết xuống bên dưới câu “Bạn học Lục Dĩ Thành của năm năm sau ơi, cậu sẽ vẫn ở bên tôi chứ?”: [Vẫn ở, mong rằng mười năm hay năm mươi năm sau, anh cũng sẽ luôn ở bên em.]