Việt Minh Khê nhận lấy ly trà từ người hầu trà, nhẹ nhàng thổi hơi nước trước mặt, nhấp nháp từng ngụm một. Quán trà dưới núi U Tranh rất ít khách qua lại, ngoại trừ hắn ra chỉ có mấy người hiệp khách du lịch rảnh rỗi, người hầu trà này cũng là người biết nhìn khách, thấy y ăn mặc ngăn ngắp, cử chỉ phú quý, liền lấy chén trà ngon nhất tinh túy nhất cho y, không quan tâm đến mấy người khác có uống được trà cũ pha từ hôm qua hay không. Tháng ba ở núi U Tranh rơi mưa xuân triền miên, Việt Minh Khê nhàn nhã ngồi bên cửa sổ uống trà ngắm cảnh, không hề giống một đệ tử bưởng bình vừa mới bị trục xuất khỏi sư môn, lại càng giống như một thiếu gia đi du sơn ngoạn thủy hơn. Nửa năm trước y bị cha mẹ đưa tới Trúc Gian Phái tập võ, mỗi ngày đều phải đi theo một đám tú tài già nghèo rách ngâm thơ luyện kiếm, hắn đã ngán đến tận cổ rồi. Ai ngờ hắn còn chưa kịp bỏ gánh thì đã bị chưởng môn tức giận đuổi đi, trong lòng có hơi buồn bực. Ấy vậy là không thể về nhà được, nhưng cũng không biết nên tính…
Chương 14
Qua Sông Hái SenTác giả: Thi Hoa La PhạnTruyện Đam MỹViệt Minh Khê nhận lấy ly trà từ người hầu trà, nhẹ nhàng thổi hơi nước trước mặt, nhấp nháp từng ngụm một. Quán trà dưới núi U Tranh rất ít khách qua lại, ngoại trừ hắn ra chỉ có mấy người hiệp khách du lịch rảnh rỗi, người hầu trà này cũng là người biết nhìn khách, thấy y ăn mặc ngăn ngắp, cử chỉ phú quý, liền lấy chén trà ngon nhất tinh túy nhất cho y, không quan tâm đến mấy người khác có uống được trà cũ pha từ hôm qua hay không. Tháng ba ở núi U Tranh rơi mưa xuân triền miên, Việt Minh Khê nhàn nhã ngồi bên cửa sổ uống trà ngắm cảnh, không hề giống một đệ tử bưởng bình vừa mới bị trục xuất khỏi sư môn, lại càng giống như một thiếu gia đi du sơn ngoạn thủy hơn. Nửa năm trước y bị cha mẹ đưa tới Trúc Gian Phái tập võ, mỗi ngày đều phải đi theo một đám tú tài già nghèo rách ngâm thơ luyện kiếm, hắn đã ngán đến tận cổ rồi. Ai ngờ hắn còn chưa kịp bỏ gánh thì đã bị chưởng môn tức giận đuổi đi, trong lòng có hơi buồn bực. Ấy vậy là không thể về nhà được, nhưng cũng không biết nên tính… êm…………Đêm xuống, Việt Minh Khê treo qua đầu tường ngăn Thương Hải cư, im lặng lẻn vào phòng Triệt Liên đang nghỉ. Sau khi rời khỏi Diễn Võ Đường sặc mùi đao kiếm, y vẫn luôn thấp thỏm không yên, đêm xuống đã khuya mà vẫn không ngủ được, thế là tìm đại mỹ nhân nói chuyện.Y cầm ngọn đèn đang cháy đặt đầu giường, phát hiện đại mỹ nhân không ở đây, chỉ còn hơi ấm của ngoại bào đặt trên giường, hình nhưng cũng thức khuya.Ném vật tùy thân sang bên, biết đại mỹ nhân nhàn nhã ung dung, hoàn toàn không để mấy chuyện xảy ra ban ngày trong lòng, Việt Minh Khê tâm tình phức tạp ngồi xuống bên giường, chẳng hiểu nổi mình đang sầu lo nỗi gì. Ánh mắt y chú mục vào quần áo đã cởi của Triệt Liên, chả hiểu thế nào lại cầm lên ngửi ngửi.Mùi hương nhạt thanh mát len vào mũi, Việt Minh Khê cảm thấy an tâm hẳn, những lo lắng bất an trước đó cũng dần biến mất, đang muốn bỏ lại ngoại bào kia, thừa lúc đại mỹ nhan chưa trở lại chuồn về phòng mình, y ngẩng đầu theo bản năng, thấy Triệt Liên đang tựa mình vào cột nhà nhìn y.“Tới rồi?”Triệt Liên vừa tắm rửa trở về, trên người vẫn còn âm ẩm, hơi thở ấm áp phả và gò má Việt Minh Khế, từ từ c.ởi quần áo rất tự nhiên trước mặt y.Việt Minh Khê ngây người một lúc lâu, mới chợt nhớ tới hứa hẹn ban ngày của bọn họ, máu mũi thi nhau chảy xuống, đồng thời gấp gáp che mắt giải thích: “Đại mỹ nhân, ý ta không phải thế này, chuyện ban ngày…”
Qua Sông Hái SenTác giả: Thi Hoa La PhạnTruyện Đam MỹViệt Minh Khê nhận lấy ly trà từ người hầu trà, nhẹ nhàng thổi hơi nước trước mặt, nhấp nháp từng ngụm một. Quán trà dưới núi U Tranh rất ít khách qua lại, ngoại trừ hắn ra chỉ có mấy người hiệp khách du lịch rảnh rỗi, người hầu trà này cũng là người biết nhìn khách, thấy y ăn mặc ngăn ngắp, cử chỉ phú quý, liền lấy chén trà ngon nhất tinh túy nhất cho y, không quan tâm đến mấy người khác có uống được trà cũ pha từ hôm qua hay không. Tháng ba ở núi U Tranh rơi mưa xuân triền miên, Việt Minh Khê nhàn nhã ngồi bên cửa sổ uống trà ngắm cảnh, không hề giống một đệ tử bưởng bình vừa mới bị trục xuất khỏi sư môn, lại càng giống như một thiếu gia đi du sơn ngoạn thủy hơn. Nửa năm trước y bị cha mẹ đưa tới Trúc Gian Phái tập võ, mỗi ngày đều phải đi theo một đám tú tài già nghèo rách ngâm thơ luyện kiếm, hắn đã ngán đến tận cổ rồi. Ai ngờ hắn còn chưa kịp bỏ gánh thì đã bị chưởng môn tức giận đuổi đi, trong lòng có hơi buồn bực. Ấy vậy là không thể về nhà được, nhưng cũng không biết nên tính… êm…………Đêm xuống, Việt Minh Khê treo qua đầu tường ngăn Thương Hải cư, im lặng lẻn vào phòng Triệt Liên đang nghỉ. Sau khi rời khỏi Diễn Võ Đường sặc mùi đao kiếm, y vẫn luôn thấp thỏm không yên, đêm xuống đã khuya mà vẫn không ngủ được, thế là tìm đại mỹ nhân nói chuyện.Y cầm ngọn đèn đang cháy đặt đầu giường, phát hiện đại mỹ nhân không ở đây, chỉ còn hơi ấm của ngoại bào đặt trên giường, hình nhưng cũng thức khuya.Ném vật tùy thân sang bên, biết đại mỹ nhân nhàn nhã ung dung, hoàn toàn không để mấy chuyện xảy ra ban ngày trong lòng, Việt Minh Khê tâm tình phức tạp ngồi xuống bên giường, chẳng hiểu nổi mình đang sầu lo nỗi gì. Ánh mắt y chú mục vào quần áo đã cởi của Triệt Liên, chả hiểu thế nào lại cầm lên ngửi ngửi.Mùi hương nhạt thanh mát len vào mũi, Việt Minh Khê cảm thấy an tâm hẳn, những lo lắng bất an trước đó cũng dần biến mất, đang muốn bỏ lại ngoại bào kia, thừa lúc đại mỹ nhan chưa trở lại chuồn về phòng mình, y ngẩng đầu theo bản năng, thấy Triệt Liên đang tựa mình vào cột nhà nhìn y.“Tới rồi?”Triệt Liên vừa tắm rửa trở về, trên người vẫn còn âm ẩm, hơi thở ấm áp phả và gò má Việt Minh Khế, từ từ c.ởi quần áo rất tự nhiên trước mặt y.Việt Minh Khê ngây người một lúc lâu, mới chợt nhớ tới hứa hẹn ban ngày của bọn họ, máu mũi thi nhau chảy xuống, đồng thời gấp gáp che mắt giải thích: “Đại mỹ nhân, ý ta không phải thế này, chuyện ban ngày…”
Qua Sông Hái SenTác giả: Thi Hoa La PhạnTruyện Đam MỹViệt Minh Khê nhận lấy ly trà từ người hầu trà, nhẹ nhàng thổi hơi nước trước mặt, nhấp nháp từng ngụm một. Quán trà dưới núi U Tranh rất ít khách qua lại, ngoại trừ hắn ra chỉ có mấy người hiệp khách du lịch rảnh rỗi, người hầu trà này cũng là người biết nhìn khách, thấy y ăn mặc ngăn ngắp, cử chỉ phú quý, liền lấy chén trà ngon nhất tinh túy nhất cho y, không quan tâm đến mấy người khác có uống được trà cũ pha từ hôm qua hay không. Tháng ba ở núi U Tranh rơi mưa xuân triền miên, Việt Minh Khê nhàn nhã ngồi bên cửa sổ uống trà ngắm cảnh, không hề giống một đệ tử bưởng bình vừa mới bị trục xuất khỏi sư môn, lại càng giống như một thiếu gia đi du sơn ngoạn thủy hơn. Nửa năm trước y bị cha mẹ đưa tới Trúc Gian Phái tập võ, mỗi ngày đều phải đi theo một đám tú tài già nghèo rách ngâm thơ luyện kiếm, hắn đã ngán đến tận cổ rồi. Ai ngờ hắn còn chưa kịp bỏ gánh thì đã bị chưởng môn tức giận đuổi đi, trong lòng có hơi buồn bực. Ấy vậy là không thể về nhà được, nhưng cũng không biết nên tính… êm…………Đêm xuống, Việt Minh Khê treo qua đầu tường ngăn Thương Hải cư, im lặng lẻn vào phòng Triệt Liên đang nghỉ. Sau khi rời khỏi Diễn Võ Đường sặc mùi đao kiếm, y vẫn luôn thấp thỏm không yên, đêm xuống đã khuya mà vẫn không ngủ được, thế là tìm đại mỹ nhân nói chuyện.Y cầm ngọn đèn đang cháy đặt đầu giường, phát hiện đại mỹ nhân không ở đây, chỉ còn hơi ấm của ngoại bào đặt trên giường, hình nhưng cũng thức khuya.Ném vật tùy thân sang bên, biết đại mỹ nhân nhàn nhã ung dung, hoàn toàn không để mấy chuyện xảy ra ban ngày trong lòng, Việt Minh Khê tâm tình phức tạp ngồi xuống bên giường, chẳng hiểu nổi mình đang sầu lo nỗi gì. Ánh mắt y chú mục vào quần áo đã cởi của Triệt Liên, chả hiểu thế nào lại cầm lên ngửi ngửi.Mùi hương nhạt thanh mát len vào mũi, Việt Minh Khê cảm thấy an tâm hẳn, những lo lắng bất an trước đó cũng dần biến mất, đang muốn bỏ lại ngoại bào kia, thừa lúc đại mỹ nhan chưa trở lại chuồn về phòng mình, y ngẩng đầu theo bản năng, thấy Triệt Liên đang tựa mình vào cột nhà nhìn y.“Tới rồi?”Triệt Liên vừa tắm rửa trở về, trên người vẫn còn âm ẩm, hơi thở ấm áp phả và gò má Việt Minh Khế, từ từ c.ởi quần áo rất tự nhiên trước mặt y.Việt Minh Khê ngây người một lúc lâu, mới chợt nhớ tới hứa hẹn ban ngày của bọn họ, máu mũi thi nhau chảy xuống, đồng thời gấp gáp che mắt giải thích: “Đại mỹ nhân, ý ta không phải thế này, chuyện ban ngày…”