1. Tôi ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ Cố Viễn đá bóng xong như bình thường. Trên sân, Cố Viễn đang ra sức chạy để tranh bóng. Cậu mặc bộ quần áo đồng phục màu trắng, dáng người cậu cao lớn, đường nét khuôn mặt sắc sảo đẹp đẽ, vẫn giống như chàng thiếu niên ngày nào trong trí nhớ của tôi. Nhìn mấy bạn nữ đứng bên ngoài sân thét chói tai cổ vũ cho cậu, trong lòng tôi chua loè. Người yêu thầm dở hơi như vậy đấy! Tôi thích Cố Viễn, vừa sợ cậu biết lại vừa sợ cậu không biết. Tôi đã do dự rất nhiều năm rồi nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định lấy thân phận bạn bè để ở bên cạnh cậu. Tôi nghĩ đây chính là cách mà tôi có thể được đứng gần cậu nhất. Trận đấu được kết thúc bằng chiến thắng đến từ đội của Cố Viễn. Cố Viễn vén áo của mình lên, vuốt qua những sợi tóc rối của mình rồi đi đến chỗ tôi. Cơ bụng đẹp đẽ của cậu bị lộ ra dẫn tới mấy cô gái đứng ngoài sân càng ầm ĩ hơn. Hình như bọn họ còn định qua đây xin WeChat của Cố Viễn. “Thế nào? Nhìn tớ đẹp trai quá cậu đứng hình luôn rồi à?” Cố Viễn nhướng…

Chương 31: 【 Ngoại truyện: Đỉnh núi 】

Không Thể Nói Dối AnhTác giả: Anh Đào Tiểu TửuTruyện Ngôn Tình1. Tôi ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ Cố Viễn đá bóng xong như bình thường. Trên sân, Cố Viễn đang ra sức chạy để tranh bóng. Cậu mặc bộ quần áo đồng phục màu trắng, dáng người cậu cao lớn, đường nét khuôn mặt sắc sảo đẹp đẽ, vẫn giống như chàng thiếu niên ngày nào trong trí nhớ của tôi. Nhìn mấy bạn nữ đứng bên ngoài sân thét chói tai cổ vũ cho cậu, trong lòng tôi chua loè. Người yêu thầm dở hơi như vậy đấy! Tôi thích Cố Viễn, vừa sợ cậu biết lại vừa sợ cậu không biết. Tôi đã do dự rất nhiều năm rồi nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định lấy thân phận bạn bè để ở bên cạnh cậu. Tôi nghĩ đây chính là cách mà tôi có thể được đứng gần cậu nhất. Trận đấu được kết thúc bằng chiến thắng đến từ đội của Cố Viễn. Cố Viễn vén áo của mình lên, vuốt qua những sợi tóc rối của mình rồi đi đến chỗ tôi. Cơ bụng đẹp đẽ của cậu bị lộ ra dẫn tới mấy cô gái đứng ngoài sân càng ầm ĩ hơn. Hình như bọn họ còn định qua đây xin WeChat của Cố Viễn. “Thế nào? Nhìn tớ đẹp trai quá cậu đứng hình luôn rồi à?” Cố Viễn nhướng… 31.【 Ngoại truyện: Đỉnh núi 】*Minh An: Ngoại truyện thứ hai này tác giả viết dưới góc nhìn của nữ chính nha mọi người, tức người xưng "tôi" là chị nữ chính áTôi vừa xoa eo vừa dọn đống đèn trên bãi cỏ.Hôm qua lãng mạn bao nhiêu thì hôm nay mệt mỏi mấy nhiêu.Không biết Cố Viễn đã trang trí chỗ này bao lâu, cả núi chỗ nào cũng có đèn. Tối qua đẹp đến nhường này thì nay mệt đến nhường đó.Thu đã đi rồi, bây giờ ngọn núi này chỉ còn toàn tuyết.“A, tớ hết chịu nổi rồi. Cố Viễn, cậu là đồ tồi. Hai người muốn lãng mạn thì cứ lãng mạn với mỗi nhau đi, lôi cả chúng tớ vào dọn cùng làm gì chứ??”Trương Thải Vi hùng hổ lôi kéo dây đèn từ trên cây xuống.“Tống Phỉ, tối qua hai người có, ha ha ha ha…”Nhìn Trương Thải Vi nói với giọng điệu mờ ám, mặt tôi đỏ lên.“Tống Phỉ, nói thật với cậu, tớ mệt chết rồi.”Cố Viễn thở hồng hộc ngồi xuống cạnh tôi.“Đêm nay đến nhà tớ, ưm…”*Đoạn này là ông nam chính ổng nói cụm “Nói thật” nên bà nữ chính bả nói lời trong lòng mình. Sau đó ổng mới bịt miệng bà lại á ~Lần này Cố Viễn lại chặn miệng tôi trước.“Hai người các cậu làm người đi chứ!!!”Tiếng kêu r3n của Trương Thải Vi vang khắp núi rừng.

Không Thể Nói Dối AnhTác giả: Anh Đào Tiểu TửuTruyện Ngôn Tình1. Tôi ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ Cố Viễn đá bóng xong như bình thường. Trên sân, Cố Viễn đang ra sức chạy để tranh bóng. Cậu mặc bộ quần áo đồng phục màu trắng, dáng người cậu cao lớn, đường nét khuôn mặt sắc sảo đẹp đẽ, vẫn giống như chàng thiếu niên ngày nào trong trí nhớ của tôi. Nhìn mấy bạn nữ đứng bên ngoài sân thét chói tai cổ vũ cho cậu, trong lòng tôi chua loè. Người yêu thầm dở hơi như vậy đấy! Tôi thích Cố Viễn, vừa sợ cậu biết lại vừa sợ cậu không biết. Tôi đã do dự rất nhiều năm rồi nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định lấy thân phận bạn bè để ở bên cạnh cậu. Tôi nghĩ đây chính là cách mà tôi có thể được đứng gần cậu nhất. Trận đấu được kết thúc bằng chiến thắng đến từ đội của Cố Viễn. Cố Viễn vén áo của mình lên, vuốt qua những sợi tóc rối của mình rồi đi đến chỗ tôi. Cơ bụng đẹp đẽ của cậu bị lộ ra dẫn tới mấy cô gái đứng ngoài sân càng ầm ĩ hơn. Hình như bọn họ còn định qua đây xin WeChat của Cố Viễn. “Thế nào? Nhìn tớ đẹp trai quá cậu đứng hình luôn rồi à?” Cố Viễn nhướng… 31.【 Ngoại truyện: Đỉnh núi 】*Minh An: Ngoại truyện thứ hai này tác giả viết dưới góc nhìn của nữ chính nha mọi người, tức người xưng "tôi" là chị nữ chính áTôi vừa xoa eo vừa dọn đống đèn trên bãi cỏ.Hôm qua lãng mạn bao nhiêu thì hôm nay mệt mỏi mấy nhiêu.Không biết Cố Viễn đã trang trí chỗ này bao lâu, cả núi chỗ nào cũng có đèn. Tối qua đẹp đến nhường này thì nay mệt đến nhường đó.Thu đã đi rồi, bây giờ ngọn núi này chỉ còn toàn tuyết.“A, tớ hết chịu nổi rồi. Cố Viễn, cậu là đồ tồi. Hai người muốn lãng mạn thì cứ lãng mạn với mỗi nhau đi, lôi cả chúng tớ vào dọn cùng làm gì chứ??”Trương Thải Vi hùng hổ lôi kéo dây đèn từ trên cây xuống.“Tống Phỉ, tối qua hai người có, ha ha ha ha…”Nhìn Trương Thải Vi nói với giọng điệu mờ ám, mặt tôi đỏ lên.“Tống Phỉ, nói thật với cậu, tớ mệt chết rồi.”Cố Viễn thở hồng hộc ngồi xuống cạnh tôi.“Đêm nay đến nhà tớ, ưm…”*Đoạn này là ông nam chính ổng nói cụm “Nói thật” nên bà nữ chính bả nói lời trong lòng mình. Sau đó ổng mới bịt miệng bà lại á ~Lần này Cố Viễn lại chặn miệng tôi trước.“Hai người các cậu làm người đi chứ!!!”Tiếng kêu r3n của Trương Thải Vi vang khắp núi rừng.

Không Thể Nói Dối AnhTác giả: Anh Đào Tiểu TửuTruyện Ngôn Tình1. Tôi ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ Cố Viễn đá bóng xong như bình thường. Trên sân, Cố Viễn đang ra sức chạy để tranh bóng. Cậu mặc bộ quần áo đồng phục màu trắng, dáng người cậu cao lớn, đường nét khuôn mặt sắc sảo đẹp đẽ, vẫn giống như chàng thiếu niên ngày nào trong trí nhớ của tôi. Nhìn mấy bạn nữ đứng bên ngoài sân thét chói tai cổ vũ cho cậu, trong lòng tôi chua loè. Người yêu thầm dở hơi như vậy đấy! Tôi thích Cố Viễn, vừa sợ cậu biết lại vừa sợ cậu không biết. Tôi đã do dự rất nhiều năm rồi nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định lấy thân phận bạn bè để ở bên cạnh cậu. Tôi nghĩ đây chính là cách mà tôi có thể được đứng gần cậu nhất. Trận đấu được kết thúc bằng chiến thắng đến từ đội của Cố Viễn. Cố Viễn vén áo của mình lên, vuốt qua những sợi tóc rối của mình rồi đi đến chỗ tôi. Cơ bụng đẹp đẽ của cậu bị lộ ra dẫn tới mấy cô gái đứng ngoài sân càng ầm ĩ hơn. Hình như bọn họ còn định qua đây xin WeChat của Cố Viễn. “Thế nào? Nhìn tớ đẹp trai quá cậu đứng hình luôn rồi à?” Cố Viễn nhướng… 31.【 Ngoại truyện: Đỉnh núi 】*Minh An: Ngoại truyện thứ hai này tác giả viết dưới góc nhìn của nữ chính nha mọi người, tức người xưng "tôi" là chị nữ chính áTôi vừa xoa eo vừa dọn đống đèn trên bãi cỏ.Hôm qua lãng mạn bao nhiêu thì hôm nay mệt mỏi mấy nhiêu.Không biết Cố Viễn đã trang trí chỗ này bao lâu, cả núi chỗ nào cũng có đèn. Tối qua đẹp đến nhường này thì nay mệt đến nhường đó.Thu đã đi rồi, bây giờ ngọn núi này chỉ còn toàn tuyết.“A, tớ hết chịu nổi rồi. Cố Viễn, cậu là đồ tồi. Hai người muốn lãng mạn thì cứ lãng mạn với mỗi nhau đi, lôi cả chúng tớ vào dọn cùng làm gì chứ??”Trương Thải Vi hùng hổ lôi kéo dây đèn từ trên cây xuống.“Tống Phỉ, tối qua hai người có, ha ha ha ha…”Nhìn Trương Thải Vi nói với giọng điệu mờ ám, mặt tôi đỏ lên.“Tống Phỉ, nói thật với cậu, tớ mệt chết rồi.”Cố Viễn thở hồng hộc ngồi xuống cạnh tôi.“Đêm nay đến nhà tớ, ưm…”*Đoạn này là ông nam chính ổng nói cụm “Nói thật” nên bà nữ chính bả nói lời trong lòng mình. Sau đó ổng mới bịt miệng bà lại á ~Lần này Cố Viễn lại chặn miệng tôi trước.“Hai người các cậu làm người đi chứ!!!”Tiếng kêu r3n của Trương Thải Vi vang khắp núi rừng.

Chương 31: 【 Ngoại truyện: Đỉnh núi 】