Tác giả:

Mùa hạ, bắc Hà Lan, nhà hát thành phố Amsterdam. Xây dựng từ thế kỷ mười chín lễ đường bên trong đặt thảm đỏ nhung, ghế sắt móng ngựa sắt đại biểu tới ngồi không còn chỗ. Tiếng đàn du dương ngân nga trong không khí, gậy chỉ huy từ từ lên xuống chỉ dẫn giữa hội đàn. Đêm nay, đoàn múa ba lê từ Giang Nam Trung Quốc tổ chức buổi diễn cuối cùng của tuần diễn Châu Âu. Ánh đèn màu trắng trên đỉnh đầu tắt, sắc màu xung quanh đã dần biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng lung linh chiếu trên sân khấu. Nữ ba lê đầu đội vương miệng đính viên ngọc màu xanh, mặc lụa mỏng xanh biếc hạ màu dần tới đầu gối, giơ cánh tay mềm mại như thiên nga lên, mũi chân chỉa xuống đất, chân tạo ra đường cong tuyệt đẹp. “Chân chị Dĩ Toàn bị thương cũng khống chế được, khó trách hai mươi mốt tuổi đã là múa đơn ba trong đoàn chúng ta rồi…” Đội múa đợi lên sân khấu phía sau rèm chờ, một cô gái mới vào đoàn cảm khái. “Cậu không biết rồi,” Người ở bên cạnh nói tiếp, “Chị ấy mười chín tuổi đã lên tới vị trí này rồi…

Chương 39: Bỏ Trốn

Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc DânTác giả: Cố Liễu ChiTruyện Ngôn TìnhMùa hạ, bắc Hà Lan, nhà hát thành phố Amsterdam. Xây dựng từ thế kỷ mười chín lễ đường bên trong đặt thảm đỏ nhung, ghế sắt móng ngựa sắt đại biểu tới ngồi không còn chỗ. Tiếng đàn du dương ngân nga trong không khí, gậy chỉ huy từ từ lên xuống chỉ dẫn giữa hội đàn. Đêm nay, đoàn múa ba lê từ Giang Nam Trung Quốc tổ chức buổi diễn cuối cùng của tuần diễn Châu Âu. Ánh đèn màu trắng trên đỉnh đầu tắt, sắc màu xung quanh đã dần biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng lung linh chiếu trên sân khấu. Nữ ba lê đầu đội vương miệng đính viên ngọc màu xanh, mặc lụa mỏng xanh biếc hạ màu dần tới đầu gối, giơ cánh tay mềm mại như thiên nga lên, mũi chân chỉa xuống đất, chân tạo ra đường cong tuyệt đẹp. “Chân chị Dĩ Toàn bị thương cũng khống chế được, khó trách hai mươi mốt tuổi đã là múa đơn ba trong đoàn chúng ta rồi…” Đội múa đợi lên sân khấu phía sau rèm chờ, một cô gái mới vào đoàn cảm khái. “Cậu không biết rồi,” Người ở bên cạnh nói tiếp, “Chị ấy mười chín tuổi đã lên tới vị trí này rồi… Edit: windyLương Dĩ Toàn sửng sốt nhìn về phía gương, thấy hai má với mang tai mình phiếm hồng.Cô lấy phấn lót đánh hạ xuống, trang điểm cũng không che được hơi nóng trên mặt.Biên Tự căn bản không phải đang nói má hồng.Anh đang trêu chọc cô.Lương Dĩ Toàn ngây lại, dơ tay đẩy Biên Tự: “Anh động tay động chân, tôi lại phải trang điểm lại rồi!”Chân mày Biên Tự cong lên, không khỏi buồn bực, lại vẫn thích thú khi bị cô đẩy ra, giống như cười, đứng thẳng lên, chỉnh lại cúc áo: “Làm phiền cô Lương rồi, cô Lương cứ làm đi.”Biên Tự lui về sau một bước rất xa, chậm rãi cửa sang lại cúc áo sơ mi với đuôi cánh.Lương Dĩ Toàn lại lấy má hồng ra phất phất, soi gương chia lại màu phấn.Đợi trang điểm xong, vừa cẩn thận xác nhận cúc sườn xám cài hết, đem sợi tóc rơi ra kẹp ra đằng sau.Làm xong, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hỏi của Biên Tự: “Đồ trang sức này…”“Làm sao vậy?”Biên Tự tinh tế đánh giá đóa hoa đính trên trâm cài búi tóc Lương Dĩ Toàn: “Đổi rồi?”“… Làm sao anh biết?” Bản.

Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc DânTác giả: Cố Liễu ChiTruyện Ngôn TìnhMùa hạ, bắc Hà Lan, nhà hát thành phố Amsterdam. Xây dựng từ thế kỷ mười chín lễ đường bên trong đặt thảm đỏ nhung, ghế sắt móng ngựa sắt đại biểu tới ngồi không còn chỗ. Tiếng đàn du dương ngân nga trong không khí, gậy chỉ huy từ từ lên xuống chỉ dẫn giữa hội đàn. Đêm nay, đoàn múa ba lê từ Giang Nam Trung Quốc tổ chức buổi diễn cuối cùng của tuần diễn Châu Âu. Ánh đèn màu trắng trên đỉnh đầu tắt, sắc màu xung quanh đã dần biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng lung linh chiếu trên sân khấu. Nữ ba lê đầu đội vương miệng đính viên ngọc màu xanh, mặc lụa mỏng xanh biếc hạ màu dần tới đầu gối, giơ cánh tay mềm mại như thiên nga lên, mũi chân chỉa xuống đất, chân tạo ra đường cong tuyệt đẹp. “Chân chị Dĩ Toàn bị thương cũng khống chế được, khó trách hai mươi mốt tuổi đã là múa đơn ba trong đoàn chúng ta rồi…” Đội múa đợi lên sân khấu phía sau rèm chờ, một cô gái mới vào đoàn cảm khái. “Cậu không biết rồi,” Người ở bên cạnh nói tiếp, “Chị ấy mười chín tuổi đã lên tới vị trí này rồi… Edit: windyLương Dĩ Toàn sửng sốt nhìn về phía gương, thấy hai má với mang tai mình phiếm hồng.Cô lấy phấn lót đánh hạ xuống, trang điểm cũng không che được hơi nóng trên mặt.Biên Tự căn bản không phải đang nói má hồng.Anh đang trêu chọc cô.Lương Dĩ Toàn ngây lại, dơ tay đẩy Biên Tự: “Anh động tay động chân, tôi lại phải trang điểm lại rồi!”Chân mày Biên Tự cong lên, không khỏi buồn bực, lại vẫn thích thú khi bị cô đẩy ra, giống như cười, đứng thẳng lên, chỉnh lại cúc áo: “Làm phiền cô Lương rồi, cô Lương cứ làm đi.”Biên Tự lui về sau một bước rất xa, chậm rãi cửa sang lại cúc áo sơ mi với đuôi cánh.Lương Dĩ Toàn lại lấy má hồng ra phất phất, soi gương chia lại màu phấn.Đợi trang điểm xong, vừa cẩn thận xác nhận cúc sườn xám cài hết, đem sợi tóc rơi ra kẹp ra đằng sau.Làm xong, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hỏi của Biên Tự: “Đồ trang sức này…”“Làm sao vậy?”Biên Tự tinh tế đánh giá đóa hoa đính trên trâm cài búi tóc Lương Dĩ Toàn: “Đổi rồi?”“… Làm sao anh biết?” Bản.

Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc DânTác giả: Cố Liễu ChiTruyện Ngôn TìnhMùa hạ, bắc Hà Lan, nhà hát thành phố Amsterdam. Xây dựng từ thế kỷ mười chín lễ đường bên trong đặt thảm đỏ nhung, ghế sắt móng ngựa sắt đại biểu tới ngồi không còn chỗ. Tiếng đàn du dương ngân nga trong không khí, gậy chỉ huy từ từ lên xuống chỉ dẫn giữa hội đàn. Đêm nay, đoàn múa ba lê từ Giang Nam Trung Quốc tổ chức buổi diễn cuối cùng của tuần diễn Châu Âu. Ánh đèn màu trắng trên đỉnh đầu tắt, sắc màu xung quanh đã dần biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng lung linh chiếu trên sân khấu. Nữ ba lê đầu đội vương miệng đính viên ngọc màu xanh, mặc lụa mỏng xanh biếc hạ màu dần tới đầu gối, giơ cánh tay mềm mại như thiên nga lên, mũi chân chỉa xuống đất, chân tạo ra đường cong tuyệt đẹp. “Chân chị Dĩ Toàn bị thương cũng khống chế được, khó trách hai mươi mốt tuổi đã là múa đơn ba trong đoàn chúng ta rồi…” Đội múa đợi lên sân khấu phía sau rèm chờ, một cô gái mới vào đoàn cảm khái. “Cậu không biết rồi,” Người ở bên cạnh nói tiếp, “Chị ấy mười chín tuổi đã lên tới vị trí này rồi… Edit: windyLương Dĩ Toàn sửng sốt nhìn về phía gương, thấy hai má với mang tai mình phiếm hồng.Cô lấy phấn lót đánh hạ xuống, trang điểm cũng không che được hơi nóng trên mặt.Biên Tự căn bản không phải đang nói má hồng.Anh đang trêu chọc cô.Lương Dĩ Toàn ngây lại, dơ tay đẩy Biên Tự: “Anh động tay động chân, tôi lại phải trang điểm lại rồi!”Chân mày Biên Tự cong lên, không khỏi buồn bực, lại vẫn thích thú khi bị cô đẩy ra, giống như cười, đứng thẳng lên, chỉnh lại cúc áo: “Làm phiền cô Lương rồi, cô Lương cứ làm đi.”Biên Tự lui về sau một bước rất xa, chậm rãi cửa sang lại cúc áo sơ mi với đuôi cánh.Lương Dĩ Toàn lại lấy má hồng ra phất phất, soi gương chia lại màu phấn.Đợi trang điểm xong, vừa cẩn thận xác nhận cúc sườn xám cài hết, đem sợi tóc rơi ra kẹp ra đằng sau.Làm xong, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hỏi của Biên Tự: “Đồ trang sức này…”“Làm sao vậy?”Biên Tự tinh tế đánh giá đóa hoa đính trên trâm cài búi tóc Lương Dĩ Toàn: “Đổi rồi?”“… Làm sao anh biết?” Bản.

Chương 39: Bỏ Trốn