1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ…
Chương 3
Tiếng Lòng Sinh TửTác giả: 半岭石榴Truyện Ngôn Tình1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ… 3Trên đường đi, tôi đắm chìm trong sự bất ngờ khi nghe thấy tiếng Tạ Trạch, vừa buồn vừa vui, hoàn toàn không để ý đến Trữ Dịch bên cạnh.Phanh gấp đột ngột.Tôi lao về phía trước mạnh đến nỗi đầu tôi suýt va vào hộp đựng đồ phía trước.【Con mẹ nó anh có biết lái xe không? Làm cô ấy bị thương bây giờ!】Tiếng trách mắng của A Trạch xoa dịu nỗi sợ của tôi.Tôi định ngồi thẳng dậy, nhưng bị Trữ Dịch túm tay kéo trở lại chỗ ngồi.Sau đó, là một nụ hôn đầy mạnh bạo!Trong nháy mắt đó, đầu óc tôi trống rỗng.A Trạch!A Trạch vẫn ở đây!Tôi không muốn anh nhìn thấy cảnh này!Tôi đẩy Trữ Dịch ra theo bản năng, lại bị anh ấy giữ chặt.Và sau lưng tôi truyền đến một tiếng cười khổ:【Tim thật con mẹ nó đau!】
Tiếng Lòng Sinh TửTác giả: 半岭石榴Truyện Ngôn Tình1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ… 3Trên đường đi, tôi đắm chìm trong sự bất ngờ khi nghe thấy tiếng Tạ Trạch, vừa buồn vừa vui, hoàn toàn không để ý đến Trữ Dịch bên cạnh.Phanh gấp đột ngột.Tôi lao về phía trước mạnh đến nỗi đầu tôi suýt va vào hộp đựng đồ phía trước.【Con mẹ nó anh có biết lái xe không? Làm cô ấy bị thương bây giờ!】Tiếng trách mắng của A Trạch xoa dịu nỗi sợ của tôi.Tôi định ngồi thẳng dậy, nhưng bị Trữ Dịch túm tay kéo trở lại chỗ ngồi.Sau đó, là một nụ hôn đầy mạnh bạo!Trong nháy mắt đó, đầu óc tôi trống rỗng.A Trạch!A Trạch vẫn ở đây!Tôi không muốn anh nhìn thấy cảnh này!Tôi đẩy Trữ Dịch ra theo bản năng, lại bị anh ấy giữ chặt.Và sau lưng tôi truyền đến một tiếng cười khổ:【Tim thật con mẹ nó đau!】
Tiếng Lòng Sinh TửTác giả: 半岭石榴Truyện Ngôn Tình1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ… 3Trên đường đi, tôi đắm chìm trong sự bất ngờ khi nghe thấy tiếng Tạ Trạch, vừa buồn vừa vui, hoàn toàn không để ý đến Trữ Dịch bên cạnh.Phanh gấp đột ngột.Tôi lao về phía trước mạnh đến nỗi đầu tôi suýt va vào hộp đựng đồ phía trước.【Con mẹ nó anh có biết lái xe không? Làm cô ấy bị thương bây giờ!】Tiếng trách mắng của A Trạch xoa dịu nỗi sợ của tôi.Tôi định ngồi thẳng dậy, nhưng bị Trữ Dịch túm tay kéo trở lại chỗ ngồi.Sau đó, là một nụ hôn đầy mạnh bạo!Trong nháy mắt đó, đầu óc tôi trống rỗng.A Trạch!A Trạch vẫn ở đây!Tôi không muốn anh nhìn thấy cảnh này!Tôi đẩy Trữ Dịch ra theo bản năng, lại bị anh ấy giữ chặt.Và sau lưng tôi truyền đến một tiếng cười khổ:【Tim thật con mẹ nó đau!】