“Tôi đồng ý đưa con về.” Nhan Lôi ngồi trên ghế sofa làm bằng da thật, vẻ mặt bình tĩnh nói ra câu vừa rồi. Người đàn ông đối diện nghe vậy thì nhíu mày, anh ta khẽ híp mắt lại. Mọi biểu cảm của Nhan Lôi đều không có chỗ nào che giấu, tất cả đều rơi vào ánh mắt của anh ta. Sắc mặt của Nhan Lôi hơi đỏ lên, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nhưng bờ vai đang run rẩy và đôi tay đang nắm chặt thành quyền ở dưới bàn vẫn đang bán đứng sự lo lắng và thấp thỏm của cô. “Thật sự không chạy nữa?” Người đàn ông hỏi lại. “Ừ, tôi không chạy nữa.” Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo sự đe dọa kia. “Vậy thì mau chóng đưa đứa bé trở về. Chuyện còn lại đợi đến khi nó về rồi thì nói tiếp.” Người đàn ông thản nhiên đáp. “Tôi hiểu rồi.” Nói đến đây, Nhan Lôi len lén liếc nhìn anh ta, chỉ thấy Lục Gia Nhiên có chút thả lỏng cơ thể ngả người về phía sau, trên gương mặt tuấn tú không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có một đôi mắt thâm thúy đang nhìn cô chằm chằm. Dường như trong ánh mắt uy nghiêm của nam…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...