“Mẹ ơi, con muốn ra ngoài kia chơi với các bạn.” Hàn Bội Bội chạy đến bên Hàn phu nhân, nắm lấy vạt váy bà khẽ giật nhẹ rồi nhìn bà bằng đôi mắt to tròn long lanh, miệng khẽ chu lại năn nỉ sau khi ngồi bên cửa sổ nhìn những đứa bé chơi đùa vui vẻ một lúc lâu. Bà mỉm cười, dịu dàng xoa đầu Hàn Bội Bội nói, “Tất nhiên là được rồi, nhưng con phải mang theo vệ sĩ thì mẹ mới đồng ý.” “Nhưng mang theo vệ sĩ thì sẽ không thoải mái,” Hàn Bội Bội nhăn mày phụng phịu nói. “Nhưng nếu không mang vệ sĩ, mẹ sẽ không yên tâm.” “Vậy tại sao các bạn ấy vẫn có thể chơi bình thường mà không cần mang theo vệ sĩ?” Hàn Bội Bội chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi. “Con khác, Tiểu Bội,” Hàn phu nhân cười bất đắc dĩ. “Nhưng, nhưng mà… nếu con mang theo vệ sĩ, các bạn ấy sẽ không vui…” Những đứa trẻ đang chơi ở bên ngoài chỉ tầm năm sáu tuổi, lúc đang vui đùa tự nhiên sẽ không thích có người lớn kè kè ở bên, lại còn trưng mặt lạnh nhìn bọn họ chằm chằm như vậy. Năn nỉ hoài mà không được, Hàn Bội Bội bắt đầu rơm rớm nước…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...