Ngày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi…
Chương 118: Chương 118
Anh Mãi Là Đường Về Của EmTác giả: Đặng HuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi… Đường Uyển để chiếc khăn trong tay sang một bên, vươn tay ôm lấy anh, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”“Năm anh lớp 6.”“Nhưng mà, chuyện này không liên quan đến anh.” lúc đó hắn mới mười hai mười ba tuổi, còn là một đứa trẻ“Có liên quan…” Từ Thiệu Châu nắm chặt tay cô, trong lòng đè nén cảm giác áy náy, anh lẩm bẩm lặp lại: “Có liên quan đến anh.”Nhìn phản ứng của anh, Đường Uyển cảm thấy rằng trong đó có vấn đề gì, có thể có bí mật gì đó, “A Châu, có phải có chuyện gì anh không muốn nói cho em biết?”Lông mi run rẩy, ngữ khí có chút khó khăn, “Anh chỉ là! không nghĩ ra nên nói với em như thế nào.”Trong tiềm thức, anh không muốn để cô biết trải nghiệm đau đớn này.Đường Uyển khẽ thở dài, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt v3 giữa hai hàng lông mày đang cau lại của anh, khẽ cười nói: “Không sao, nếu anh chưa biết phải nói như thế nào thì không phải nói nữa, bao giờ anh suy nghĩ xong lại nói với em sau."Cô ngừng hỏi.Từ Thiệu Châu chăm chú nhìn cô, đôi mắt anh sâu thẳm và đen tối, hai giây sau, anh cúi xuống và dựa vào vai cô trong tuyệt vọng, yết hầu của anh khẽ di chuyển, và thấp giọng ậm ừ.Còn ba ngày nữa mới tới Thần Thành tham gia trại hè Olympic toán học, Đường Uyển trân trọng từng phút từng giây ở bên anh.Trong ba ngày này, cô và anh tay trong tay đi mua sắm, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi công viên giải trí… Họ đã trải qua hầu hết các việc mà cặp đôi hẹn hò nhau nhất định sẽ làmTừ Thiệu Châu không đến tham dự ngày giỗ của bố Hứa Tử Khâm, nhưng hôm đó tâm trạng anh ấy đặc biệt u uất, khi từ bên ngoài trở về, anh nằm bất động trên ghế sô pha, rèm cửa lại được kéo lên.Đường Uyển không nói gì, chỉ cởi giày leo lên ghế sofa ngồi khoanh chân bên cạnh để đi cùng anh.Một lúc sau, anh rướn người về phía trước và ôm cô bằng đôi tay và đôi chân dài.Cả hai không nói gì, chỉ ngồi yên lặng trong bóng tối của căn phòng.Vào buổi chiều trước khi Đường Uyển đến Thần Thành, cô quay lại nhà mình thu dọn đồ đạc nhưng không để Từ Thiệu Châu đi theoBảy giờ tối, cô kéo một chiếc vali lớn trở về căn nhà cho thuê, xếp một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày vào vali.Từ Thiệu Châu dựa vào khung cửa của căn phòng, một tay đút túi, nhìn bóng dáng bận rộn ra vào của cô gái, hơi nheo đôi mắt đen hẹp lại, cảm thấy có chút không ổn.Dự kiến sẽ đi một tháng, một khoảng thời gian dài.Anh bắt đầu hối hận vì đã thuyết phục cô tham gia cuộc thi này.Vốn hai người vừa mới ở bên nhau, giờ sẽ chỉ còn lại một mình anh trong căn phòng trống, ánh mắt anh chợt cay xè.Khi cô đi ngang qua anh để đi vào phòng khách, chàng trai giơ tay ôm bạn gái, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự anh không đi cùng được sao?” Thấy bạn trai bám riết mình Đường Uyển cười cười nâng tay lên đưa tay sờ sờ đầu của anh, “Em ở ký túc xá đó, anh đi cũng không thể ở cùng em ban ngày còn phải đi lên lớp, không có thời gian… Ngoan, ở nhà học đi lúc nào quay lại em sẽ kiểm tra bài vở của anh.”“…”Nghĩ rằng mình đang được nghỉ, Từ Thiệu Châu, người không hiểu sao lại có thêm vài bài kiểm tra, kéo tay cô xuống và hừ lạnhYo, bạn trai cô đã mất bình tĩnh nhưng trông nó khá hấp dẫn.Một nụ cười thoáng qua trong mắt Đường Uyển.Cô kiễng chân giơ tay lên, mỉm cười đưa cho anh một chiếc kẹo, vì chênh lệch chiều cao nên động tác của cô không hề bá đạo, ngược lại tựa như đang dựa vào anh, ngọt ngào mềm mại.“Được, đừng tức giận, chỉ là mấy bộ bài thi, rất nhanh sẽ xong, coi như là phần thưởng, đêm nay tùy tiện hôn em một cái được không?”.
Anh Mãi Là Đường Về Của EmTác giả: Đặng HuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi… Đường Uyển để chiếc khăn trong tay sang một bên, vươn tay ôm lấy anh, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”“Năm anh lớp 6.”“Nhưng mà, chuyện này không liên quan đến anh.” lúc đó hắn mới mười hai mười ba tuổi, còn là một đứa trẻ“Có liên quan…” Từ Thiệu Châu nắm chặt tay cô, trong lòng đè nén cảm giác áy náy, anh lẩm bẩm lặp lại: “Có liên quan đến anh.”Nhìn phản ứng của anh, Đường Uyển cảm thấy rằng trong đó có vấn đề gì, có thể có bí mật gì đó, “A Châu, có phải có chuyện gì anh không muốn nói cho em biết?”Lông mi run rẩy, ngữ khí có chút khó khăn, “Anh chỉ là! không nghĩ ra nên nói với em như thế nào.”Trong tiềm thức, anh không muốn để cô biết trải nghiệm đau đớn này.Đường Uyển khẽ thở dài, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt v3 giữa hai hàng lông mày đang cau lại của anh, khẽ cười nói: “Không sao, nếu anh chưa biết phải nói như thế nào thì không phải nói nữa, bao giờ anh suy nghĩ xong lại nói với em sau."Cô ngừng hỏi.Từ Thiệu Châu chăm chú nhìn cô, đôi mắt anh sâu thẳm và đen tối, hai giây sau, anh cúi xuống và dựa vào vai cô trong tuyệt vọng, yết hầu của anh khẽ di chuyển, và thấp giọng ậm ừ.Còn ba ngày nữa mới tới Thần Thành tham gia trại hè Olympic toán học, Đường Uyển trân trọng từng phút từng giây ở bên anh.Trong ba ngày này, cô và anh tay trong tay đi mua sắm, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi công viên giải trí… Họ đã trải qua hầu hết các việc mà cặp đôi hẹn hò nhau nhất định sẽ làmTừ Thiệu Châu không đến tham dự ngày giỗ của bố Hứa Tử Khâm, nhưng hôm đó tâm trạng anh ấy đặc biệt u uất, khi từ bên ngoài trở về, anh nằm bất động trên ghế sô pha, rèm cửa lại được kéo lên.Đường Uyển không nói gì, chỉ cởi giày leo lên ghế sofa ngồi khoanh chân bên cạnh để đi cùng anh.Một lúc sau, anh rướn người về phía trước và ôm cô bằng đôi tay và đôi chân dài.Cả hai không nói gì, chỉ ngồi yên lặng trong bóng tối của căn phòng.Vào buổi chiều trước khi Đường Uyển đến Thần Thành, cô quay lại nhà mình thu dọn đồ đạc nhưng không để Từ Thiệu Châu đi theoBảy giờ tối, cô kéo một chiếc vali lớn trở về căn nhà cho thuê, xếp một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày vào vali.Từ Thiệu Châu dựa vào khung cửa của căn phòng, một tay đút túi, nhìn bóng dáng bận rộn ra vào của cô gái, hơi nheo đôi mắt đen hẹp lại, cảm thấy có chút không ổn.Dự kiến sẽ đi một tháng, một khoảng thời gian dài.Anh bắt đầu hối hận vì đã thuyết phục cô tham gia cuộc thi này.Vốn hai người vừa mới ở bên nhau, giờ sẽ chỉ còn lại một mình anh trong căn phòng trống, ánh mắt anh chợt cay xè.Khi cô đi ngang qua anh để đi vào phòng khách, chàng trai giơ tay ôm bạn gái, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự anh không đi cùng được sao?” Thấy bạn trai bám riết mình Đường Uyển cười cười nâng tay lên đưa tay sờ sờ đầu của anh, “Em ở ký túc xá đó, anh đi cũng không thể ở cùng em ban ngày còn phải đi lên lớp, không có thời gian… Ngoan, ở nhà học đi lúc nào quay lại em sẽ kiểm tra bài vở của anh.”“…”Nghĩ rằng mình đang được nghỉ, Từ Thiệu Châu, người không hiểu sao lại có thêm vài bài kiểm tra, kéo tay cô xuống và hừ lạnhYo, bạn trai cô đã mất bình tĩnh nhưng trông nó khá hấp dẫn.Một nụ cười thoáng qua trong mắt Đường Uyển.Cô kiễng chân giơ tay lên, mỉm cười đưa cho anh một chiếc kẹo, vì chênh lệch chiều cao nên động tác của cô không hề bá đạo, ngược lại tựa như đang dựa vào anh, ngọt ngào mềm mại.“Được, đừng tức giận, chỉ là mấy bộ bài thi, rất nhanh sẽ xong, coi như là phần thưởng, đêm nay tùy tiện hôn em một cái được không?”.
Anh Mãi Là Đường Về Của EmTác giả: Đặng HuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi… Đường Uyển để chiếc khăn trong tay sang một bên, vươn tay ôm lấy anh, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”“Năm anh lớp 6.”“Nhưng mà, chuyện này không liên quan đến anh.” lúc đó hắn mới mười hai mười ba tuổi, còn là một đứa trẻ“Có liên quan…” Từ Thiệu Châu nắm chặt tay cô, trong lòng đè nén cảm giác áy náy, anh lẩm bẩm lặp lại: “Có liên quan đến anh.”Nhìn phản ứng của anh, Đường Uyển cảm thấy rằng trong đó có vấn đề gì, có thể có bí mật gì đó, “A Châu, có phải có chuyện gì anh không muốn nói cho em biết?”Lông mi run rẩy, ngữ khí có chút khó khăn, “Anh chỉ là! không nghĩ ra nên nói với em như thế nào.”Trong tiềm thức, anh không muốn để cô biết trải nghiệm đau đớn này.Đường Uyển khẽ thở dài, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt v3 giữa hai hàng lông mày đang cau lại của anh, khẽ cười nói: “Không sao, nếu anh chưa biết phải nói như thế nào thì không phải nói nữa, bao giờ anh suy nghĩ xong lại nói với em sau."Cô ngừng hỏi.Từ Thiệu Châu chăm chú nhìn cô, đôi mắt anh sâu thẳm và đen tối, hai giây sau, anh cúi xuống và dựa vào vai cô trong tuyệt vọng, yết hầu của anh khẽ di chuyển, và thấp giọng ậm ừ.Còn ba ngày nữa mới tới Thần Thành tham gia trại hè Olympic toán học, Đường Uyển trân trọng từng phút từng giây ở bên anh.Trong ba ngày này, cô và anh tay trong tay đi mua sắm, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi công viên giải trí… Họ đã trải qua hầu hết các việc mà cặp đôi hẹn hò nhau nhất định sẽ làmTừ Thiệu Châu không đến tham dự ngày giỗ của bố Hứa Tử Khâm, nhưng hôm đó tâm trạng anh ấy đặc biệt u uất, khi từ bên ngoài trở về, anh nằm bất động trên ghế sô pha, rèm cửa lại được kéo lên.Đường Uyển không nói gì, chỉ cởi giày leo lên ghế sofa ngồi khoanh chân bên cạnh để đi cùng anh.Một lúc sau, anh rướn người về phía trước và ôm cô bằng đôi tay và đôi chân dài.Cả hai không nói gì, chỉ ngồi yên lặng trong bóng tối của căn phòng.Vào buổi chiều trước khi Đường Uyển đến Thần Thành, cô quay lại nhà mình thu dọn đồ đạc nhưng không để Từ Thiệu Châu đi theoBảy giờ tối, cô kéo một chiếc vali lớn trở về căn nhà cho thuê, xếp một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày vào vali.Từ Thiệu Châu dựa vào khung cửa của căn phòng, một tay đút túi, nhìn bóng dáng bận rộn ra vào của cô gái, hơi nheo đôi mắt đen hẹp lại, cảm thấy có chút không ổn.Dự kiến sẽ đi một tháng, một khoảng thời gian dài.Anh bắt đầu hối hận vì đã thuyết phục cô tham gia cuộc thi này.Vốn hai người vừa mới ở bên nhau, giờ sẽ chỉ còn lại một mình anh trong căn phòng trống, ánh mắt anh chợt cay xè.Khi cô đi ngang qua anh để đi vào phòng khách, chàng trai giơ tay ôm bạn gái, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự anh không đi cùng được sao?” Thấy bạn trai bám riết mình Đường Uyển cười cười nâng tay lên đưa tay sờ sờ đầu của anh, “Em ở ký túc xá đó, anh đi cũng không thể ở cùng em ban ngày còn phải đi lên lớp, không có thời gian… Ngoan, ở nhà học đi lúc nào quay lại em sẽ kiểm tra bài vở của anh.”“…”Nghĩ rằng mình đang được nghỉ, Từ Thiệu Châu, người không hiểu sao lại có thêm vài bài kiểm tra, kéo tay cô xuống và hừ lạnhYo, bạn trai cô đã mất bình tĩnh nhưng trông nó khá hấp dẫn.Một nụ cười thoáng qua trong mắt Đường Uyển.Cô kiễng chân giơ tay lên, mỉm cười đưa cho anh một chiếc kẹo, vì chênh lệch chiều cao nên động tác của cô không hề bá đạo, ngược lại tựa như đang dựa vào anh, ngọt ngào mềm mại.“Được, đừng tức giận, chỉ là mấy bộ bài thi, rất nhanh sẽ xong, coi như là phần thưởng, đêm nay tùy tiện hôn em một cái được không?”.