Tác giả:

Ngày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi…

Chương 132: 132: Điều Ước

Anh Mãi Là Đường Về Của EmTác giả: Đặng HuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi… Với một trái tim yên lặng và thành kính, Từ Thiệu Châu đã thực hiện điều ước sinh nhật đầu tiên của mình vào ngày anh tròn mười tám tuổi.——Anh muốn cùng Đường Uyển bạc đầu giai lão.Điều ước này không phải là cầu cho thần phật nghe, mà là cho chính bản thân mình.Mong muốn ở trong trái tim anh, anh muốn dùng cuộc sống của mình để thực hiện nó.Không ai có thể mang cô rời xa anh, kể cả bản thân anh…Từ Thiệu Châu hơi cong mi, sau đó từ từ mở mắt ra, ánh mắt càng lúc càng sâu.“A Châu, nhìn bên này.”Nghe thấy thanh âm, anh quay đầu lại nhìn cô, hơi nghiêng đầu.Đường Uyển đã chụp được một bức ảnh khác.Nhìn những bức ảnh đẹp trai mới chụp của bạn trai trong album điện thoại, cô mãn nguyện ngồi xuống, thúc giục: " A Châu, thổi nến đi."Anh làm theo, một hơi thổi tắt.Đường Uyển lấy ngọn nến đã tắt ra khỏi chiếc bánh, rồi cắt cho anh một miếng bánh lớn.Cô cắt phần có chữ “A Châu” cho mình và bắt đầu nếm nó bằng một cái nĩa nhỏ.Tai của Từ Thiệu Châu đã đỏ bừng.Nhìn cô cuộn kem vào đầu lưỡi, lại li3m li3m đôi môi đỏ tươi, ánh mắt anh càng sâu, khi cô nhìn sang anh vội cụp mi xuống, anh cố gắng ăn miếng dâu tây trên bánh để che đi, nhưng anh lại không giấu được sự bồn chồn trong lòng.Sau khi cắn hai miếng, anh đặt nĩa xuống, nhìn cô gái bên cạnh, khàn giọng nói: " Uyển Uyển, anh muốn nếm thử của em."“ Không phải tất cả đều giống nhau sao?”Đường Uyển dở khóc dở cười đưa miếng bánh của mình cho anhAnh nếm thử, mặt không đổi sắc, “Ngọt hơn.”“?..?”Thấy anh nghiêm túc nghiêm túc như vậy, Đường Uyển không khỏi tò mò, “Có thật không?”Cô dùng nĩa chọc một miếng bánh nhỏ của anh, cẩn thận nếm thử rồi khẽ lẩm bẩm: “Không, chúng đều ngọt như nhau.” Sau khi so sánh, cô đoán: “Có lẽ của em có nhiều kem hơn.”Từ Thiệu Châu:“.…Chắc là thế.”Hai người họ cùng nhau ăn hết chiếc bánh.Sau khi thu dọn bừa bộn, Đường Uyển nhấc một túi rác ra cửa.Đã chín giờ tối rồi.Cổng trường sẽ đóng lúc 10 giờCô vẫn còn thời gian ở lại đây với anh lâu hơn một chút.Đường Uyển giẫm dép lê của cô nhảy vào người anh, ngồi nghiêng trên đùi anh, ôm mặt nhìn trái nhìn phải, sau đó nhéo một chút thịt trên mặt anh, không vui lắm: “Sao anh lại gầy như vậy?”Từ Thiệu Châu nhìn vô tội: " Anh vẫn ăn cơm mà."“Gầy quá cũng không tốt, sẽ không có cơ bắp.”Đường Uyển ánh mắt khẽ chuyển, bắt đầu có hứng thú chơi đùa, liền hướng anh vẫy vẫy tay.tay: “A Châu, thử đi, xem anh có thể bế em làm động tác đứng lên ngồi xuống bao nhiêu lần.”Chắc là hắn chưa từng thử qua loại vận động này.Từ Thiệu Châu ôm cô, một tay luồn qua chân cô, tay kia đặt lên eo cô, anh đỡ cô và đứng dậy khỏi ghế một cách dễ dàng, nhưng động tác ngồi xổm có chút khó khăn.Đường Uyển đặt tay lên vai anh và đếm hộ anh.“1.”“2.Nào.”“…”“9.”“10—”Khi đếm đến 10, trán anh đã rịn mồ hôi, sắc mặt hơi ửng hồng vì cố gắng.Anh nghiến răng, miễn cưỡng đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng thẳng, anh đã lảo đảo, ôm cô gái trong ngực ngã về phía trước.Sắc mặt anh hơi thay đổi, anh nhanh chóng ôm chặt lấy cô, đổi hướng ngã về phía chiếc giường bên cạnh.Cả hai cùng ngã xuống chiếc giường trắng muốt.Nửa người trên giường, nửa người dưới đất.Cú ngã không đau chút nào, Đường Uyển thậm chí còn có tâm trạng để cười.“Phì ha ha ha ha…”Cô lật người nằm sấp trên người anh, nụ cười trên mặt dù như thế nào cũng không ngừng được."A Châu, anh yếu quá ".

Anh Mãi Là Đường Về Của EmTác giả: Đặng HuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi… Với một trái tim yên lặng và thành kính, Từ Thiệu Châu đã thực hiện điều ước sinh nhật đầu tiên của mình vào ngày anh tròn mười tám tuổi.——Anh muốn cùng Đường Uyển bạc đầu giai lão.Điều ước này không phải là cầu cho thần phật nghe, mà là cho chính bản thân mình.Mong muốn ở trong trái tim anh, anh muốn dùng cuộc sống của mình để thực hiện nó.Không ai có thể mang cô rời xa anh, kể cả bản thân anh…Từ Thiệu Châu hơi cong mi, sau đó từ từ mở mắt ra, ánh mắt càng lúc càng sâu.“A Châu, nhìn bên này.”Nghe thấy thanh âm, anh quay đầu lại nhìn cô, hơi nghiêng đầu.Đường Uyển đã chụp được một bức ảnh khác.Nhìn những bức ảnh đẹp trai mới chụp của bạn trai trong album điện thoại, cô mãn nguyện ngồi xuống, thúc giục: " A Châu, thổi nến đi."Anh làm theo, một hơi thổi tắt.Đường Uyển lấy ngọn nến đã tắt ra khỏi chiếc bánh, rồi cắt cho anh một miếng bánh lớn.Cô cắt phần có chữ “A Châu” cho mình và bắt đầu nếm nó bằng một cái nĩa nhỏ.Tai của Từ Thiệu Châu đã đỏ bừng.Nhìn cô cuộn kem vào đầu lưỡi, lại li3m li3m đôi môi đỏ tươi, ánh mắt anh càng sâu, khi cô nhìn sang anh vội cụp mi xuống, anh cố gắng ăn miếng dâu tây trên bánh để che đi, nhưng anh lại không giấu được sự bồn chồn trong lòng.Sau khi cắn hai miếng, anh đặt nĩa xuống, nhìn cô gái bên cạnh, khàn giọng nói: " Uyển Uyển, anh muốn nếm thử của em."“ Không phải tất cả đều giống nhau sao?”Đường Uyển dở khóc dở cười đưa miếng bánh của mình cho anhAnh nếm thử, mặt không đổi sắc, “Ngọt hơn.”“?..?”Thấy anh nghiêm túc nghiêm túc như vậy, Đường Uyển không khỏi tò mò, “Có thật không?”Cô dùng nĩa chọc một miếng bánh nhỏ của anh, cẩn thận nếm thử rồi khẽ lẩm bẩm: “Không, chúng đều ngọt như nhau.” Sau khi so sánh, cô đoán: “Có lẽ của em có nhiều kem hơn.”Từ Thiệu Châu:“.…Chắc là thế.”Hai người họ cùng nhau ăn hết chiếc bánh.Sau khi thu dọn bừa bộn, Đường Uyển nhấc một túi rác ra cửa.Đã chín giờ tối rồi.Cổng trường sẽ đóng lúc 10 giờCô vẫn còn thời gian ở lại đây với anh lâu hơn một chút.Đường Uyển giẫm dép lê của cô nhảy vào người anh, ngồi nghiêng trên đùi anh, ôm mặt nhìn trái nhìn phải, sau đó nhéo một chút thịt trên mặt anh, không vui lắm: “Sao anh lại gầy như vậy?”Từ Thiệu Châu nhìn vô tội: " Anh vẫn ăn cơm mà."“Gầy quá cũng không tốt, sẽ không có cơ bắp.”Đường Uyển ánh mắt khẽ chuyển, bắt đầu có hứng thú chơi đùa, liền hướng anh vẫy vẫy tay.tay: “A Châu, thử đi, xem anh có thể bế em làm động tác đứng lên ngồi xuống bao nhiêu lần.”Chắc là hắn chưa từng thử qua loại vận động này.Từ Thiệu Châu ôm cô, một tay luồn qua chân cô, tay kia đặt lên eo cô, anh đỡ cô và đứng dậy khỏi ghế một cách dễ dàng, nhưng động tác ngồi xổm có chút khó khăn.Đường Uyển đặt tay lên vai anh và đếm hộ anh.“1.”“2.Nào.”“…”“9.”“10—”Khi đếm đến 10, trán anh đã rịn mồ hôi, sắc mặt hơi ửng hồng vì cố gắng.Anh nghiến răng, miễn cưỡng đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng thẳng, anh đã lảo đảo, ôm cô gái trong ngực ngã về phía trước.Sắc mặt anh hơi thay đổi, anh nhanh chóng ôm chặt lấy cô, đổi hướng ngã về phía chiếc giường bên cạnh.Cả hai cùng ngã xuống chiếc giường trắng muốt.Nửa người trên giường, nửa người dưới đất.Cú ngã không đau chút nào, Đường Uyển thậm chí còn có tâm trạng để cười.“Phì ha ha ha ha…”Cô lật người nằm sấp trên người anh, nụ cười trên mặt dù như thế nào cũng không ngừng được."A Châu, anh yếu quá ".

Anh Mãi Là Đường Về Của EmTác giả: Đặng HuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi… Với một trái tim yên lặng và thành kính, Từ Thiệu Châu đã thực hiện điều ước sinh nhật đầu tiên của mình vào ngày anh tròn mười tám tuổi.——Anh muốn cùng Đường Uyển bạc đầu giai lão.Điều ước này không phải là cầu cho thần phật nghe, mà là cho chính bản thân mình.Mong muốn ở trong trái tim anh, anh muốn dùng cuộc sống của mình để thực hiện nó.Không ai có thể mang cô rời xa anh, kể cả bản thân anh…Từ Thiệu Châu hơi cong mi, sau đó từ từ mở mắt ra, ánh mắt càng lúc càng sâu.“A Châu, nhìn bên này.”Nghe thấy thanh âm, anh quay đầu lại nhìn cô, hơi nghiêng đầu.Đường Uyển đã chụp được một bức ảnh khác.Nhìn những bức ảnh đẹp trai mới chụp của bạn trai trong album điện thoại, cô mãn nguyện ngồi xuống, thúc giục: " A Châu, thổi nến đi."Anh làm theo, một hơi thổi tắt.Đường Uyển lấy ngọn nến đã tắt ra khỏi chiếc bánh, rồi cắt cho anh một miếng bánh lớn.Cô cắt phần có chữ “A Châu” cho mình và bắt đầu nếm nó bằng một cái nĩa nhỏ.Tai của Từ Thiệu Châu đã đỏ bừng.Nhìn cô cuộn kem vào đầu lưỡi, lại li3m li3m đôi môi đỏ tươi, ánh mắt anh càng sâu, khi cô nhìn sang anh vội cụp mi xuống, anh cố gắng ăn miếng dâu tây trên bánh để che đi, nhưng anh lại không giấu được sự bồn chồn trong lòng.Sau khi cắn hai miếng, anh đặt nĩa xuống, nhìn cô gái bên cạnh, khàn giọng nói: " Uyển Uyển, anh muốn nếm thử của em."“ Không phải tất cả đều giống nhau sao?”Đường Uyển dở khóc dở cười đưa miếng bánh của mình cho anhAnh nếm thử, mặt không đổi sắc, “Ngọt hơn.”“?..?”Thấy anh nghiêm túc nghiêm túc như vậy, Đường Uyển không khỏi tò mò, “Có thật không?”Cô dùng nĩa chọc một miếng bánh nhỏ của anh, cẩn thận nếm thử rồi khẽ lẩm bẩm: “Không, chúng đều ngọt như nhau.” Sau khi so sánh, cô đoán: “Có lẽ của em có nhiều kem hơn.”Từ Thiệu Châu:“.…Chắc là thế.”Hai người họ cùng nhau ăn hết chiếc bánh.Sau khi thu dọn bừa bộn, Đường Uyển nhấc một túi rác ra cửa.Đã chín giờ tối rồi.Cổng trường sẽ đóng lúc 10 giờCô vẫn còn thời gian ở lại đây với anh lâu hơn một chút.Đường Uyển giẫm dép lê của cô nhảy vào người anh, ngồi nghiêng trên đùi anh, ôm mặt nhìn trái nhìn phải, sau đó nhéo một chút thịt trên mặt anh, không vui lắm: “Sao anh lại gầy như vậy?”Từ Thiệu Châu nhìn vô tội: " Anh vẫn ăn cơm mà."“Gầy quá cũng không tốt, sẽ không có cơ bắp.”Đường Uyển ánh mắt khẽ chuyển, bắt đầu có hứng thú chơi đùa, liền hướng anh vẫy vẫy tay.tay: “A Châu, thử đi, xem anh có thể bế em làm động tác đứng lên ngồi xuống bao nhiêu lần.”Chắc là hắn chưa từng thử qua loại vận động này.Từ Thiệu Châu ôm cô, một tay luồn qua chân cô, tay kia đặt lên eo cô, anh đỡ cô và đứng dậy khỏi ghế một cách dễ dàng, nhưng động tác ngồi xổm có chút khó khăn.Đường Uyển đặt tay lên vai anh và đếm hộ anh.“1.”“2.Nào.”“…”“9.”“10—”Khi đếm đến 10, trán anh đã rịn mồ hôi, sắc mặt hơi ửng hồng vì cố gắng.Anh nghiến răng, miễn cưỡng đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng thẳng, anh đã lảo đảo, ôm cô gái trong ngực ngã về phía trước.Sắc mặt anh hơi thay đổi, anh nhanh chóng ôm chặt lấy cô, đổi hướng ngã về phía chiếc giường bên cạnh.Cả hai cùng ngã xuống chiếc giường trắng muốt.Nửa người trên giường, nửa người dưới đất.Cú ngã không đau chút nào, Đường Uyển thậm chí còn có tâm trạng để cười.“Phì ha ha ha ha…”Cô lật người nằm sấp trên người anh, nụ cười trên mặt dù như thế nào cũng không ngừng được."A Châu, anh yếu quá ".

Chương 132: 132: Điều Ước