Ngày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi…
Chương 134: 134: Mối Quan Hệ Của Họ Là Gì
Anh Mãi Là Đường Về Của EmTác giả: Đặng HuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi… Khi Đường Uyển từ phòng tắm đi ra, cô thấy bầu không khí giữa hai người họ trong có chút kì lạ.Sau khi quan sát một lúc, cô nhìn Lâm Đồng sau đó bước tới bàn học của cô ấy thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”“Không có gì…”Lâm Đồng mím môi và khẽ lắc đầu.Tôn Giai Nghiên khịt mũi, “Cô ấy chỉ đứng ra bảo vệ cô, nói rằng tôi làm khó cô và muốn biết lí do.”Đường Uyển hơi sửng sốt.Cô không ngờ là do bản thân mình“Cho nên, cãi nhau không phân thắng bại?” Khi cô cúi đầu nói lời này, ngữ khí cùng ánh mắt đều rất ôn hòa, “Không sao đâu, cảm ơn cậu.”Sự oán hận trong lòng Lâm Đồng nhất thời biến mất.Cô ấy cựa quậy góc áo, cảm thấy hơi xấu hổ vì cuộc cãi vã không phân thắng bại này.Đường Uyển bình tĩnh liếc nhìn Tôn Giai Nghiên nhưng cô không nói gìCô có thể đoán được cô ta đang nghĩ gì, chẳng qua là điểm số của cô ta luôn cao nhưng lại bị học sinh bình thường như cô vượt qua, cô ta không tin, còn có chút ghen tị.Cùng với việc yêu sớm của cô, nó đã tạo cho cô ta một ấn tượng xấu.Đường Uyển có thể hiểu được suy nghĩ của cô ta.Ngoài ra, điều này cũng chứng minh sự xuất sắc của cô từ mặt tiêu cực, phải không?Tuy nhiên, cô đến đây để học tập chứ không phải để giải quyết các mối quan hệ giữa các cá nhân.Nếu bạn cùng phòng có thể hòa thuận với nhau, cô không ngại kết thêm bạn mới, nhưng nếu ai đó không thích cô cô cũng sẽ không ép buộc, càng không có việc sẽ cảm thấy buồn vì vấn đề đó.Chỉ là bị ghét bởi một người tầm thường thôi, nên đừng quá coi trọng nó.Tôn Giai Nghiên không hài lòng trước ánh mắt của Đường Uyển.Cô ta đảo mắt dữ dội, và quay lưng lại với hai người họ lẩm bẩm.Thật sự.Thật khó chịu khi nhìn thấy bọn họ!…Buổi trưa nắng gắt, một cơn gió thoảng qua không mang lại sự mát mẻ mà là một đợt hơi nóng cuồn cuộn.Đường Uyển cầm ô bước nhanh về phía cổng trường, góc váy trắng vẽ nên một vòng cung uốn lượn.Lúc này, chàng trai đang lặng lẽ đứng dưới bóng cây đợi cô như đã thỏa thuận.Sau khi nhìn thấy anh, cô vội vàng chạy về phía anh, "A Châu, xin lỗi vì để anh đợi lâu, cô giáo vừa nói với em một số vấn đề.”Từ Thiệu Châu ầm lấy lấy chiếc ô từ tay côTrên đầu cô, một giọng nói khàn khàn lạnh lùng xua tan cái nóng mùa hè."Không sao, không lâu.”Đường Uyển nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt quả hạnh cong thành vầng trăng khuyết: "Anh muốn đi ăn ở đâu? Để em giải thích trước, em không thể đi quá xa và phải về lúc 1:30 chiều.”Mặc dù anh ở đây, nhưng thời gian duy nhất hai người có thể ở bên nhau là vào giờ ăn trưa và buổi tối.Từ Thiệu Châu không quen thuộc với nơi này.Anh cúi đầu hỏi cô: "Không biết, em muốn ăn gì?Thực ra cô cũng không biết nhà hàng nào gần đây, ngày thường không ăn ở ngoài nhiều lắm, toàn ăn ở căng tin “Để em tìm xem”Đứng bên đường, Đường Uyển bấm vào điện thoại của để tìm kiếm các cửa hàng gần đó.Tìm một hồi, cô tìm thấy có một quán mì cũng không tệ.“Anh xem đánh giá đi.” Sau khi cho anh xem, cả hai đều thấy ổn nên quyết định ngay lập tức đến đó.Chỉ là sau khi vào cửa hàng, Đường Uyển đột nhiên nhìn thấy một người quen.Thầy Lý?Cô giáo Dương?Tại sao Chu Chấn Quân lại ở đây?Ba người ngồi ăn chung bàn.Tim Đường Uyển thắt lại.Cô dù dũng cảm đến mấy cũng không đủ lớn để dắt bạn trai đi ăn dưới con mắt của thầy cô.Cảm thấy khó xử và không thoải mái khi nghĩ về nó.Trước khi họ nhìn về phía này, Đường Uyển đã nhanh chóng quay lại che mặt và kéo Từ Thiệu Châu người không kịp phản ứng, ra khỏi tiệm mì.Trong nhà hàng.Chu Chấn Quân vô tình liếc ra ngoài cửa sổ thoáng thấy hai bóng người kia, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó cau mày suy tư.Anh lại thấy Đường Uyển đi cùng chàng trai đó…Mối quan hệ của họ là gì?.
Khi Đường Uyển từ phòng tắm đi ra, cô thấy bầu không khí giữa hai người họ trong có chút kì lạ.
Sau khi quan sát một lúc, cô nhìn Lâm Đồng sau đó bước tới bàn học của cô ấy thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì…”
Lâm Đồng mím môi và khẽ lắc đầu.
Tôn Giai Nghiên khịt mũi, “Cô ấy chỉ đứng ra bảo vệ cô, nói rằng tôi làm khó cô và muốn biết lí do.”
Đường Uyển hơi sửng sốt.
Cô không ngờ là do bản thân mình
“Cho nên, cãi nhau không phân thắng bại?” Khi cô cúi đầu nói lời này, ngữ khí cùng ánh mắt đều rất ôn hòa, “Không sao đâu, cảm ơn cậu.”
Sự oán hận trong lòng Lâm Đồng nhất thời biến mất.Cô ấy cựa quậy góc áo, cảm thấy hơi xấu hổ vì cuộc cãi vã không phân thắng bại này.
Đường Uyển bình tĩnh liếc nhìn Tôn Giai Nghiên nhưng cô không nói gì
Cô có thể đoán được cô ta đang nghĩ gì, chẳng qua là điểm số của cô ta luôn cao nhưng lại bị học sinh bình thường như cô vượt qua, cô ta không tin, còn có chút ghen tị.
Cùng với việc yêu sớm của cô, nó đã tạo cho cô ta một ấn tượng xấu.
Đường Uyển có thể hiểu được suy nghĩ của cô ta.
Ngoài ra, điều này cũng chứng minh sự xuất sắc của cô từ mặt tiêu cực, phải không?
Tuy nhiên, cô đến đây để học tập chứ không phải để giải quyết các mối quan hệ giữa các cá nhân.
Nếu bạn cùng phòng có thể hòa thuận với nhau, cô không ngại kết thêm bạn mới, nhưng nếu ai đó không thích cô cô cũng sẽ không ép buộc, càng không có việc sẽ cảm thấy buồn vì vấn đề đó.
Chỉ là bị ghét bởi một người tầm thường thôi, nên đừng quá coi trọng nó.
Tôn Giai Nghiên không hài lòng trước ánh mắt của Đường Uyển.
Cô ta đảo mắt dữ dội, và quay lưng lại với hai người họ lẩm bẩm.
Thật sự.
Thật khó chịu khi nhìn thấy bọn họ!
…
Buổi trưa nắng gắt, một cơn gió thoảng qua không mang lại sự mát mẻ mà là một đợt hơi nóng cuồn cuộn.
Đường Uyển cầm ô bước nhanh về phía cổng trường, góc váy trắng vẽ nên một vòng cung uốn lượn.
Lúc này, chàng trai đang lặng lẽ đứng dưới bóng cây đợi cô như đã thỏa thuận.
Sau khi nhìn thấy anh, cô vội vàng chạy về phía anh, "A Châu, xin lỗi vì để anh đợi lâu, cô giáo vừa nói với em một số vấn đề.”
Từ Thiệu Châu ầm lấy lấy chiếc ô từ tay cô
Trên đầu cô, một giọng nói khàn khàn lạnh lùng xua tan cái nóng mùa hè.
"Không sao, không lâu.”
Đường Uyển nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt quả hạnh cong thành vầng trăng khuyết: "Anh muốn đi ăn ở đâu? Để em giải thích trước, em không thể đi quá xa và phải về lúc 1:30 chiều.”
Mặc dù anh ở đây, nhưng thời gian duy nhất hai người có thể ở bên nhau là vào giờ ăn trưa và buổi tối.
Từ Thiệu Châu không quen thuộc với nơi này.
Anh cúi đầu hỏi cô: "Không biết, em muốn ăn gì?
Thực ra cô cũng không biết nhà hàng nào gần đây, ngày thường không ăn ở ngoài nhiều lắm, toàn ăn ở căng tin “Để em tìm xem”
Đứng bên đường, Đường Uyển bấm vào điện thoại của để tìm kiếm các cửa hàng gần đó.
Tìm một hồi, cô tìm thấy có một quán mì cũng không tệ.
“Anh xem đánh giá đi.” Sau khi cho anh xem, cả hai đều thấy ổn nên quyết định ngay lập tức đến đó.
Chỉ là sau khi vào cửa hàng, Đường Uyển đột nhiên nhìn thấy một người quen.
Thầy Lý?
Cô giáo Dương?
Tại sao Chu Chấn Quân lại ở đây?
Ba người ngồi ăn chung bàn.
Tim Đường Uyển thắt lại.
Cô dù dũng cảm đến mấy cũng không đủ lớn để dắt bạn trai đi ăn dưới con mắt của thầy cô.
Cảm thấy khó xử và không thoải mái khi nghĩ về nó.
Trước khi họ nhìn về phía này, Đường Uyển đã nhanh chóng quay lại che mặt và kéo Từ Thiệu Châu người không kịp phản ứng, ra khỏi tiệm mì.
Trong nhà hàng.
Chu Chấn Quân vô tình liếc ra ngoài cửa sổ thoáng thấy hai bóng người kia, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó cau mày suy tư.
Anh lại thấy Đường Uyển đi cùng chàng trai đó…Mối quan hệ của họ là gì?.
Anh Mãi Là Đường Về Của EmTác giả: Đặng HuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgày 7 tháng 5 năm 202X Đường Uyển 27 tuổi, được trọng sinh trở lại vào mười năm trước vì một tai nạn xe hơi, khi cô mở mắt ra, cô đã đứng trước bia mộ của cha mình. Hôm nay là tang lễ của bố. Trong màn mưa trắng xóa tại một nơi âm u lạnh lẽo là nghĩa trang. Đường Uyển mặc một chiếc váy đen đứng trong nghĩa trang, dáng người mảnh khảnh của cô phản chiếu trên mặt đất phủ đầy mưa với một sự im lặng và tan nát. Cô cụp mắt, yên lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo trước mặt, trong mắt hiện lên bi thương và thẫn thờ. Một bức ảnh đen trắng được gắn trên bia mộ. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, khuôn mặt đẹp. Khi bức ảnh được chụp, ông ấy đang nhìn vào máy ảnh và mỉm cười dịu dàng. Đường Uyển từ từ ngồi xổm xuống. Cô cụp mi, mê man dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, mặc cho hạt mưa to như thác đổ đập vào mặt và người, Cơn đau đớn mơ hồ này khiến cô từ từ tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Những giọt mưa chạy ngang qua bức ảnh đen trắng trên bia mộ. Người cha trong bức ảnh nở nụ cười hiền từ. Nhiều năm trôi… Khi Đường Uyển từ phòng tắm đi ra, cô thấy bầu không khí giữa hai người họ trong có chút kì lạ.Sau khi quan sát một lúc, cô nhìn Lâm Đồng sau đó bước tới bàn học của cô ấy thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”“Không có gì…”Lâm Đồng mím môi và khẽ lắc đầu.Tôn Giai Nghiên khịt mũi, “Cô ấy chỉ đứng ra bảo vệ cô, nói rằng tôi làm khó cô và muốn biết lí do.”Đường Uyển hơi sửng sốt.Cô không ngờ là do bản thân mình“Cho nên, cãi nhau không phân thắng bại?” Khi cô cúi đầu nói lời này, ngữ khí cùng ánh mắt đều rất ôn hòa, “Không sao đâu, cảm ơn cậu.”Sự oán hận trong lòng Lâm Đồng nhất thời biến mất.Cô ấy cựa quậy góc áo, cảm thấy hơi xấu hổ vì cuộc cãi vã không phân thắng bại này.Đường Uyển bình tĩnh liếc nhìn Tôn Giai Nghiên nhưng cô không nói gìCô có thể đoán được cô ta đang nghĩ gì, chẳng qua là điểm số của cô ta luôn cao nhưng lại bị học sinh bình thường như cô vượt qua, cô ta không tin, còn có chút ghen tị.Cùng với việc yêu sớm của cô, nó đã tạo cho cô ta một ấn tượng xấu.Đường Uyển có thể hiểu được suy nghĩ của cô ta.Ngoài ra, điều này cũng chứng minh sự xuất sắc của cô từ mặt tiêu cực, phải không?Tuy nhiên, cô đến đây để học tập chứ không phải để giải quyết các mối quan hệ giữa các cá nhân.Nếu bạn cùng phòng có thể hòa thuận với nhau, cô không ngại kết thêm bạn mới, nhưng nếu ai đó không thích cô cô cũng sẽ không ép buộc, càng không có việc sẽ cảm thấy buồn vì vấn đề đó.Chỉ là bị ghét bởi một người tầm thường thôi, nên đừng quá coi trọng nó.Tôn Giai Nghiên không hài lòng trước ánh mắt của Đường Uyển.Cô ta đảo mắt dữ dội, và quay lưng lại với hai người họ lẩm bẩm.Thật sự.Thật khó chịu khi nhìn thấy bọn họ!…Buổi trưa nắng gắt, một cơn gió thoảng qua không mang lại sự mát mẻ mà là một đợt hơi nóng cuồn cuộn.Đường Uyển cầm ô bước nhanh về phía cổng trường, góc váy trắng vẽ nên một vòng cung uốn lượn.Lúc này, chàng trai đang lặng lẽ đứng dưới bóng cây đợi cô như đã thỏa thuận.Sau khi nhìn thấy anh, cô vội vàng chạy về phía anh, "A Châu, xin lỗi vì để anh đợi lâu, cô giáo vừa nói với em một số vấn đề.”Từ Thiệu Châu ầm lấy lấy chiếc ô từ tay côTrên đầu cô, một giọng nói khàn khàn lạnh lùng xua tan cái nóng mùa hè."Không sao, không lâu.”Đường Uyển nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt quả hạnh cong thành vầng trăng khuyết: "Anh muốn đi ăn ở đâu? Để em giải thích trước, em không thể đi quá xa và phải về lúc 1:30 chiều.”Mặc dù anh ở đây, nhưng thời gian duy nhất hai người có thể ở bên nhau là vào giờ ăn trưa và buổi tối.Từ Thiệu Châu không quen thuộc với nơi này.Anh cúi đầu hỏi cô: "Không biết, em muốn ăn gì?Thực ra cô cũng không biết nhà hàng nào gần đây, ngày thường không ăn ở ngoài nhiều lắm, toàn ăn ở căng tin “Để em tìm xem”Đứng bên đường, Đường Uyển bấm vào điện thoại của để tìm kiếm các cửa hàng gần đó.Tìm một hồi, cô tìm thấy có một quán mì cũng không tệ.“Anh xem đánh giá đi.” Sau khi cho anh xem, cả hai đều thấy ổn nên quyết định ngay lập tức đến đó.Chỉ là sau khi vào cửa hàng, Đường Uyển đột nhiên nhìn thấy một người quen.Thầy Lý?Cô giáo Dương?Tại sao Chu Chấn Quân lại ở đây?Ba người ngồi ăn chung bàn.Tim Đường Uyển thắt lại.Cô dù dũng cảm đến mấy cũng không đủ lớn để dắt bạn trai đi ăn dưới con mắt của thầy cô.Cảm thấy khó xử và không thoải mái khi nghĩ về nó.Trước khi họ nhìn về phía này, Đường Uyển đã nhanh chóng quay lại che mặt và kéo Từ Thiệu Châu người không kịp phản ứng, ra khỏi tiệm mì.Trong nhà hàng.Chu Chấn Quân vô tình liếc ra ngoài cửa sổ thoáng thấy hai bóng người kia, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó cau mày suy tư.Anh lại thấy Đường Uyển đi cùng chàng trai đó…Mối quan hệ của họ là gì?.