Tác giả:

Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến cho khu rừng đang tĩnh lặng bỗng phát ra tiếng xào xạc qua lại, sâu trong khu rừng có hình bóng một cô gái đang dùng hết sức bình sinh bỏ chạy, vừa chạy cô vừa cố gắng gọi điện cho ai đó, đầu dây bên kia đổ vài hồi chuông thì có người bắt máy, cô mừng rỡ, vội nấp ở phía sau một cái cây cổ thụ, chỉ cần một câu nói trấn an của người đó thôi cô cũng sẽ vui mừng, cảm động mà cố gắng chạy trốn, cho dù có chết thì cô cũng không còn gì hối tiếc, nhưng đáng tiếc người đàn ông ở đầu dây bên kia vừa nghe máy đã lãnh đạm cất tiếng: “Hiện tại tôi đang rất bận, có gì đợi về nhà rồi nói.” Dứt lời, người đàn ông ấy đã cúp máy, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống lăn dài trên hai má của cô gái đáng thương, trái tim như bị ai đó đâm vào, đôi mắt tràn ngập sự đau khổ, bi thương, cô tuyệt vọng thốt lên: “Tống Tranh! Anh đúng là một kẻ vô tình, tàn nhẫn.” Nghe tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, Lưu Lan hoảng sợ, hớt hải tiếp tục bỏ chạy, chạy thêm được một lúc thì dừng…

Chương 8: 8: Thụ Sủng Nhược Kinh

Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly HônTác giả: Ruby JoyTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTừng cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến cho khu rừng đang tĩnh lặng bỗng phát ra tiếng xào xạc qua lại, sâu trong khu rừng có hình bóng một cô gái đang dùng hết sức bình sinh bỏ chạy, vừa chạy cô vừa cố gắng gọi điện cho ai đó, đầu dây bên kia đổ vài hồi chuông thì có người bắt máy, cô mừng rỡ, vội nấp ở phía sau một cái cây cổ thụ, chỉ cần một câu nói trấn an của người đó thôi cô cũng sẽ vui mừng, cảm động mà cố gắng chạy trốn, cho dù có chết thì cô cũng không còn gì hối tiếc, nhưng đáng tiếc người đàn ông ở đầu dây bên kia vừa nghe máy đã lãnh đạm cất tiếng: “Hiện tại tôi đang rất bận, có gì đợi về nhà rồi nói.” Dứt lời, người đàn ông ấy đã cúp máy, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống lăn dài trên hai má của cô gái đáng thương, trái tim như bị ai đó đâm vào, đôi mắt tràn ngập sự đau khổ, bi thương, cô tuyệt vọng thốt lên: “Tống Tranh! Anh đúng là một kẻ vô tình, tàn nhẫn.” Nghe tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, Lưu Lan hoảng sợ, hớt hải tiếp tục bỏ chạy, chạy thêm được một lúc thì dừng… Điện thoại của Lưu Lan vẫn còn mở, người qua đường cầm lên báo cho Trương Minh Nguyệt biết tin Lưu Lan bị tai nạn.Trương Minh Nguyệt bàng hoàng, kinh hãi vội từ nơi quay phim chạy đến bệnh viện.Tập đoàn Tống thịĐinh Thất nhận được tin Lưu Lan xảy ra tai nạn từ Lê Trọng Hưng, cậu hốt hoảng chạy nhanh đến gõ cửa phòng họp, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.Tống Tranh đang nghe nhân viên báo cáo thấy Đinh Thất vào thì cau mày khó chịu hỏi: “Có chuyện gì?”Trợ lý Đinh bước nhanh đến khẽ nói vào tai của Tống Tranh: “Chủ tịch! Lê thiếu vừa gọi điện đến báo Lưu Lan tiểu thư bị tai nạn hiện đang nằm ở bệnh viện.”“Cái gì?” Tống Tranh cả kinh đứng bật dậy nhìn mọi người trong phòng họp: “Hôm nay họp đến đây thôi, tan họp.” Dứt lời anh nhanh chân rời khỏi phòng họp cùng Đinh Thất đi đến bệnh viện.Những nhân viên ở đấy nhìn nhau ngơ ngác, hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho chủ tịch của bọn họ gấp gáp, hốt hoảng như thế.Lê Trọng Hưng đã đứng đợi ở sảnh bệnh viện từ trước, thấy Tống Tranh hớt hải chạy đến thì nâng mày, khoé môi cong lên đầy thích thú, thật không ngờ có một ngày anh lại có thể chứng kiến bộ dạng khẩn trương, lo lắng của Tống Tranh, thế mà mạnh miệng bảo không rung động, không muốn để ý đến người ta.Tống Tranh điều chỉnh hơi thở, vẻ mặt lo lắng, gấp gáp hỏi: “Lưu Lan sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”“Không nguy hiểm đến tính mạng chỉ bị gãy chân mà thôi, phải bó bột một tháng, trong khoảng thời gian này nhớ đừng để vết thương đụng vào nước, trong hai ngày đầu hạn chế đi lại.” Lê Trọng Hưng đặt hai tay vào hai bên túi áo blouse chậm rãi nói.Tống Tranh thở phào một hơi, Lê Trọng Hưng dẫn bạn thân của mình vào phòng thăm bệnh.Lưu Lan đã tỉnh lại thấy Tống Tranh xuất hiện thì sửng sốt ngồi dậy ngay, đôi mắt mở to kinh ngạc thốt lên: “Tại sao anh lại đến đây?”Tống Tranh mở miệng chưa kịp nói thành lời thì cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa mở ra, Trương Minh Nguyệt chạy nhanh như bay lao đến ôm lấy Lưu Lan, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Dọa chết tớ rồi, cậu có biết lúc nghe cậu bị tai nạn tớ đã sợ cỡ nào không hả?” Trương Minh Nguyệt nhìn Lưu Lan từ trên xuống dưới ngoại trừ cái chân đang bị bó bột thì không có gì nghiêm trọng mới thật sự nhẹ nhõm, vẻ mặt của cô đột ngột thay đổi chuyển sang tức giận hỏi: “Lan! Chuyện này có khi nào là do tên khốn Thái Bách Trung làm ra không? Chiếc xe tông cậu chắc chắn là do tên cặn bã đó thuê rồi.” Vừa nói xong Trương Minh Nguyệt mới phát giác được bên trong phòng bệnh có người hơn nữa người đó còn là Tống Tranh, cô vội mím môi im lặng không dám nói gì nữa.Tống Tranh đứng gần đó nhíu chặt hai mày sau khi nghe Trương Minh Nguyệt nói, lại là Thái Bách Trung, anh bất giác nhớ lại chuyện của cô vào ngày hôm qua.Rốt cuộc giữa Lưu Lan và Thái Bách Trung có thù oán gì mà hắn lại năm lần bảy lượt muốn hại chết cô vậy chứ? Chuyện Lưu Lan bị tai nạn thật sự có liên quan đến hắn?Đang đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, Tống Tranh hơi giật mình khi Lê Trọng Hưng bất ngờ ghé sát tai hỏi: “Này, cô gái đang nói chuyện với người yêu cậu thật sự là diễn viên Trương Minh Nguyệt? Tớ không có nhìn lầm đúng không?”Tống Tranh gật gật đầu trả lời: “Bạn thân của Lưu Lan là Trương Minh Nguyệt, cậu đừng nói với tớ cậu thần tượng cô ta đấy?”Lê Trọng Hưng lắc đầu lia lịa, anh bận đầu tắt mặt tối, những lần hiếm hoi rảnh rỗi đều tụ họp với bạn bè thì làm gì có thời gian mà đi thần tượng ai đó chứ? Anh hơi nghiêng đầu trả lời: “Là mẹ tớ thần tượng, ngày nào cũng xem phim không có phim mới thì mở phim cũ xem đi xem lại, hình nền điện thoại cũng là Trương Minh Nguyệt, nhạc chuông điện thoại cũng là bài cô ấy hát, lát nữa tớ phải xin chữ ký mang về cho bà ấy mới được.” Mỗi lần nhắc đến mẹ của mình anh lại bất lực.Tống Tranh khẽ cười, quả là một người mẹ của năm, anh di chuyển tầm mắt về phía của Lưu Lan thì chợt đứng hình khi thấy cô cùng Trương Minh Nguyệt đang nhìn mình chằm chằm, anh giả vờ ho vài tiếng, cất giọng: “Bây giờ cô cũng đã ổn rồi, tôi đưa cô về nhà.”“Tôi có chuyện muốn nói riêng với Minh Nguyệt, phiền anh đợi một chút có được không?” Lưu Lan đáp lại với giọng điệu vô cùng khách sáo.Anh gật đầu sau đó cùng trợ lý và Lê Trọng Hưng đi ra bên ngoài, đợi ba người đi ra ngoài Lưu Lan liền nghiêm túc nói với Trương Minh Nguyệt: “Kiếp trước sau khi bài hát của tớ bị Thái Bách Trung ăn cắp thì tớ đã lên công ty làm ẫm ĩ một trận, sau đó tớ cũng bị tai nạn nhưng khi đó tớ không để tâm đến chỉ nghĩ là một vụ tai nạn bình thường mà thôi, bây giờ suy nghĩ kỹ lại quả thật là có vấn đề, nhưng mà do Thái Bách Trung hay là Cao Đạt thì tớ không biết.”“Tớ không biết ai trong hai người bọn họ, có khi bọn họ bắt tay hợp tác với nhau, mục đích chung của bọn họ chính là giết người diệt khẩu, chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng rồi chúng ta phải mau báo cảnh sát.” Trương Minh Nguyệt chỉ cần nghĩ tới Lưu Lan lại một lần suýt bị hại chết lại là tức giận sôi cả máu, hận không thể đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ sau đó tống bọn người cặn bã đó vào tù.“Tớ cũng muốn báo đấy nhưng chúng ta không có bằng chứng thì có báo cũng vô dụng thôi.Hiện tại cảnh sát đang truy bắt kẻ gây ra tai nạn, theo tớ thấy dù có bắt được thì kẻ đó cũng sẽ không khai ra người đứng sau đâu, sẽ tự nhận hết tội.” Lưu Lan điềm nhiên nói, cô dường như là nhìn thấy trước kết quả rồi.Trương Minh Nguyệt mím môi tức muốn phát điên, không thể làm gì hơn ngoại trừ dồn nén nó xuống, cô sẽ cố đợi mọi chuyện được phơi bày sau đó sẽ trút giận hết trong một lần.- ---------------------------------------------Trong hai ngày đầu sau khi chân bị bó bột, Tống Tranh không cho Lưu Lan đi lại cần gì cũng có người giúp việc khiến cho cô cảm thấy bản thân bỗng chốc trở thành phú bà được người khác hầu hạ chăm sóc, nhớ lại lúc từ bệnh viện trở về nhà Lưu Lan đã một phen hốt hoảng khi Tống Tranh đột ngột bế thốc cô lên phòng, muốn cần gì, làm gì anh cũng đều giúp đỡ.Lưu Lan thụ sủng nhược kinh, hoàn toàn không thể thích ứng được sự chăm sóc tận tình của anh, những lúc anh ở nhà cô đều ngoan ngoãn ở trong phòng vì sợ anh sẽ bế cô đi nữa.Dường như Lưu Lan còn phát hiện thêm một chuyện kinh thiên động địa đó là một người cuồng công việc như Tống Tranh lại tan làm đúng giờ..

Điện thoại của Lưu Lan vẫn còn mở, người qua đường cầm lên báo cho Trương Minh Nguyệt biết tin Lưu Lan bị tai nạn.

Trương Minh Nguyệt bàng hoàng, kinh hãi vội từ nơi quay phim chạy đến bệnh viện.

Tập đoàn Tống thị

Đinh Thất nhận được tin Lưu Lan xảy ra tai nạn từ Lê Trọng Hưng, cậu hốt hoảng chạy nhanh đến gõ cửa phòng họp, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Tống Tranh đang nghe nhân viên báo cáo thấy Đinh Thất vào thì cau mày khó chịu hỏi: “Có chuyện gì?”

Trợ lý Đinh bước nhanh đến khẽ nói vào tai của Tống Tranh: “Chủ tịch! Lê thiếu vừa gọi điện đến báo Lưu Lan tiểu thư bị tai nạn hiện đang nằm ở bệnh viện.”

“Cái gì?” Tống Tranh cả kinh đứng bật dậy nhìn mọi người trong phòng họp: “Hôm nay họp đến đây thôi, tan họp.” Dứt lời anh nhanh chân rời khỏi phòng họp cùng Đinh Thất đi đến bệnh viện.

Những nhân viên ở đấy nhìn nhau ngơ ngác, hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho chủ tịch của bọn họ gấp gáp, hốt hoảng như thế.

Lê Trọng Hưng đã đứng đợi ở sảnh bệnh viện từ trước, thấy Tống Tranh hớt hải chạy đến thì nâng mày, khoé môi cong lên đầy thích thú, thật không ngờ có một ngày anh lại có thể chứng kiến bộ dạng khẩn trương, lo lắng của Tống Tranh, thế mà mạnh miệng bảo không rung động, không muốn để ý đến người ta.

Tống Tranh điều chỉnh hơi thở, vẻ mặt lo lắng, gấp gáp hỏi: “Lưu Lan sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”

“Không nguy hiểm đến tính mạng chỉ bị gãy chân mà thôi, phải bó bột một tháng, trong khoảng thời gian này nhớ đừng để vết thương đụng vào nước, trong hai ngày đầu hạn chế đi lại.” Lê Trọng Hưng đặt hai tay vào hai bên túi áo blouse chậm rãi nói.

Tống Tranh thở phào một hơi, Lê Trọng Hưng dẫn bạn thân của mình vào phòng thăm bệnh.

Lưu Lan đã tỉnh lại thấy Tống Tranh xuất hiện thì sửng sốt ngồi dậy ngay, đôi mắt mở to kinh ngạc thốt lên: “Tại sao anh lại đến đây?”

Tống Tranh mở miệng chưa kịp nói thành lời thì cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa mở ra, Trương Minh Nguyệt chạy nhanh như bay lao đến ôm lấy Lưu Lan, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Dọa chết tớ rồi, cậu có biết lúc nghe cậu bị tai nạn tớ đã sợ cỡ nào không hả?” Trương Minh Nguyệt nhìn Lưu Lan từ trên xuống dưới ngoại trừ cái chân đang bị bó bột thì không có gì nghiêm trọng mới thật sự nhẹ nhõm, vẻ mặt của cô đột ngột thay đổi chuyển sang tức giận hỏi: “Lan! Chuyện này có khi nào là do tên khốn Thái Bách Trung làm ra không? Chiếc xe tông cậu chắc chắn là do tên cặn bã đó thuê rồi.” Vừa nói xong Trương Minh Nguyệt mới phát giác được bên trong phòng bệnh có người hơn nữa người đó còn là Tống Tranh, cô vội mím môi im lặng không dám nói gì nữa.

Tống Tranh đứng gần đó nhíu chặt hai mày sau khi nghe Trương Minh Nguyệt nói, lại là Thái Bách Trung, anh bất giác nhớ lại chuyện của cô vào ngày hôm qua.

Rốt cuộc giữa Lưu Lan và Thái Bách Trung có thù oán gì mà hắn lại năm lần bảy lượt muốn hại chết cô vậy chứ? Chuyện Lưu Lan bị tai nạn thật sự có liên quan đến hắn?

Đang đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, Tống Tranh hơi giật mình khi Lê Trọng Hưng bất ngờ ghé sát tai hỏi: “Này, cô gái đang nói chuyện với người yêu cậu thật sự là diễn viên Trương Minh Nguyệt? Tớ không có nhìn lầm đúng không?”

Tống Tranh gật gật đầu trả lời: “Bạn thân của Lưu Lan là Trương Minh Nguyệt, cậu đừng nói với tớ cậu thần tượng cô ta đấy?”

Lê Trọng Hưng lắc đầu lia lịa, anh bận đầu tắt mặt tối, những lần hiếm hoi rảnh rỗi đều tụ họp với bạn bè thì làm gì có thời gian mà đi thần tượng ai đó chứ? Anh hơi nghiêng đầu trả lời: “Là mẹ tớ thần tượng, ngày nào cũng xem phim không có phim mới thì mở phim cũ xem đi xem lại, hình nền điện thoại cũng là Trương Minh Nguyệt, nhạc chuông điện thoại cũng là bài cô ấy hát, lát nữa tớ phải xin chữ ký mang về cho bà ấy mới được.” Mỗi lần nhắc đến mẹ của mình anh lại bất lực.

Tống Tranh khẽ cười, quả là một người mẹ của năm, anh di chuyển tầm mắt về phía của Lưu Lan thì chợt đứng hình khi thấy cô cùng Trương Minh Nguyệt đang nhìn mình chằm chằm, anh giả vờ ho vài tiếng, cất giọng: “Bây giờ cô cũng đã ổn rồi, tôi đưa cô về nhà.”

“Tôi có chuyện muốn nói riêng với Minh Nguyệt, phiền anh đợi một chút có được không?” Lưu Lan đáp lại với giọng điệu vô cùng khách sáo.

Anh gật đầu sau đó cùng trợ lý và Lê Trọng Hưng đi ra bên ngoài, đợi ba người đi ra ngoài Lưu Lan liền nghiêm túc nói với Trương Minh Nguyệt: “Kiếp trước sau khi bài hát của tớ bị Thái Bách Trung ăn cắp thì tớ đã lên công ty làm ẫm ĩ một trận, sau đó tớ cũng bị tai nạn nhưng khi đó tớ không để tâm đến chỉ nghĩ là một vụ tai nạn bình thường mà thôi, bây giờ suy nghĩ kỹ lại quả thật là có vấn đề, nhưng mà do Thái Bách Trung hay là Cao Đạt thì tớ không biết.”

“Tớ không biết ai trong hai người bọn họ, có khi bọn họ bắt tay hợp tác với nhau, mục đích chung của bọn họ chính là giết người diệt khẩu, chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng rồi chúng ta phải mau báo cảnh sát.” Trương Minh Nguyệt chỉ cần nghĩ tới Lưu Lan lại một lần suýt bị hại chết lại là tức giận sôi cả máu, hận không thể đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ sau đó tống bọn người cặn bã đó vào tù.

“Tớ cũng muốn báo đấy nhưng chúng ta không có bằng chứng thì có báo cũng vô dụng thôi.

Hiện tại cảnh sát đang truy bắt kẻ gây ra tai nạn, theo tớ thấy dù có bắt được thì kẻ đó cũng sẽ không khai ra người đứng sau đâu, sẽ tự nhận hết tội.” Lưu Lan điềm nhiên nói, cô dường như là nhìn thấy trước kết quả rồi.

Trương Minh Nguyệt mím môi tức muốn phát điên, không thể làm gì hơn ngoại trừ dồn nén nó xuống, cô sẽ cố đợi mọi chuyện được phơi bày sau đó sẽ trút giận hết trong một lần.

- ---------------------------------------------

Trong hai ngày đầu sau khi chân bị bó bột, Tống Tranh không cho Lưu Lan đi lại cần gì cũng có người giúp việc khiến cho cô cảm thấy bản thân bỗng chốc trở thành phú bà được người khác hầu hạ chăm sóc, nhớ lại lúc từ bệnh viện trở về nhà Lưu Lan đã một phen hốt hoảng khi Tống Tranh đột ngột bế thốc cô lên phòng, muốn cần gì, làm gì anh cũng đều giúp đỡ.

Lưu Lan thụ sủng nhược kinh, hoàn toàn không thể thích ứng được sự chăm sóc tận tình của anh, những lúc anh ở nhà cô đều ngoan ngoãn ở trong phòng vì sợ anh sẽ bế cô đi nữa.

Dường như Lưu Lan còn phát hiện thêm một chuyện kinh thiên động địa đó là một người cuồng công việc như Tống Tranh lại tan làm đúng giờ..

Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly HônTác giả: Ruby JoyTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTừng cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến cho khu rừng đang tĩnh lặng bỗng phát ra tiếng xào xạc qua lại, sâu trong khu rừng có hình bóng một cô gái đang dùng hết sức bình sinh bỏ chạy, vừa chạy cô vừa cố gắng gọi điện cho ai đó, đầu dây bên kia đổ vài hồi chuông thì có người bắt máy, cô mừng rỡ, vội nấp ở phía sau một cái cây cổ thụ, chỉ cần một câu nói trấn an của người đó thôi cô cũng sẽ vui mừng, cảm động mà cố gắng chạy trốn, cho dù có chết thì cô cũng không còn gì hối tiếc, nhưng đáng tiếc người đàn ông ở đầu dây bên kia vừa nghe máy đã lãnh đạm cất tiếng: “Hiện tại tôi đang rất bận, có gì đợi về nhà rồi nói.” Dứt lời, người đàn ông ấy đã cúp máy, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống lăn dài trên hai má của cô gái đáng thương, trái tim như bị ai đó đâm vào, đôi mắt tràn ngập sự đau khổ, bi thương, cô tuyệt vọng thốt lên: “Tống Tranh! Anh đúng là một kẻ vô tình, tàn nhẫn.” Nghe tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, Lưu Lan hoảng sợ, hớt hải tiếp tục bỏ chạy, chạy thêm được một lúc thì dừng… Điện thoại của Lưu Lan vẫn còn mở, người qua đường cầm lên báo cho Trương Minh Nguyệt biết tin Lưu Lan bị tai nạn.Trương Minh Nguyệt bàng hoàng, kinh hãi vội từ nơi quay phim chạy đến bệnh viện.Tập đoàn Tống thịĐinh Thất nhận được tin Lưu Lan xảy ra tai nạn từ Lê Trọng Hưng, cậu hốt hoảng chạy nhanh đến gõ cửa phòng họp, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.Tống Tranh đang nghe nhân viên báo cáo thấy Đinh Thất vào thì cau mày khó chịu hỏi: “Có chuyện gì?”Trợ lý Đinh bước nhanh đến khẽ nói vào tai của Tống Tranh: “Chủ tịch! Lê thiếu vừa gọi điện đến báo Lưu Lan tiểu thư bị tai nạn hiện đang nằm ở bệnh viện.”“Cái gì?” Tống Tranh cả kinh đứng bật dậy nhìn mọi người trong phòng họp: “Hôm nay họp đến đây thôi, tan họp.” Dứt lời anh nhanh chân rời khỏi phòng họp cùng Đinh Thất đi đến bệnh viện.Những nhân viên ở đấy nhìn nhau ngơ ngác, hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho chủ tịch của bọn họ gấp gáp, hốt hoảng như thế.Lê Trọng Hưng đã đứng đợi ở sảnh bệnh viện từ trước, thấy Tống Tranh hớt hải chạy đến thì nâng mày, khoé môi cong lên đầy thích thú, thật không ngờ có một ngày anh lại có thể chứng kiến bộ dạng khẩn trương, lo lắng của Tống Tranh, thế mà mạnh miệng bảo không rung động, không muốn để ý đến người ta.Tống Tranh điều chỉnh hơi thở, vẻ mặt lo lắng, gấp gáp hỏi: “Lưu Lan sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”“Không nguy hiểm đến tính mạng chỉ bị gãy chân mà thôi, phải bó bột một tháng, trong khoảng thời gian này nhớ đừng để vết thương đụng vào nước, trong hai ngày đầu hạn chế đi lại.” Lê Trọng Hưng đặt hai tay vào hai bên túi áo blouse chậm rãi nói.Tống Tranh thở phào một hơi, Lê Trọng Hưng dẫn bạn thân của mình vào phòng thăm bệnh.Lưu Lan đã tỉnh lại thấy Tống Tranh xuất hiện thì sửng sốt ngồi dậy ngay, đôi mắt mở to kinh ngạc thốt lên: “Tại sao anh lại đến đây?”Tống Tranh mở miệng chưa kịp nói thành lời thì cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa mở ra, Trương Minh Nguyệt chạy nhanh như bay lao đến ôm lấy Lưu Lan, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Dọa chết tớ rồi, cậu có biết lúc nghe cậu bị tai nạn tớ đã sợ cỡ nào không hả?” Trương Minh Nguyệt nhìn Lưu Lan từ trên xuống dưới ngoại trừ cái chân đang bị bó bột thì không có gì nghiêm trọng mới thật sự nhẹ nhõm, vẻ mặt của cô đột ngột thay đổi chuyển sang tức giận hỏi: “Lan! Chuyện này có khi nào là do tên khốn Thái Bách Trung làm ra không? Chiếc xe tông cậu chắc chắn là do tên cặn bã đó thuê rồi.” Vừa nói xong Trương Minh Nguyệt mới phát giác được bên trong phòng bệnh có người hơn nữa người đó còn là Tống Tranh, cô vội mím môi im lặng không dám nói gì nữa.Tống Tranh đứng gần đó nhíu chặt hai mày sau khi nghe Trương Minh Nguyệt nói, lại là Thái Bách Trung, anh bất giác nhớ lại chuyện của cô vào ngày hôm qua.Rốt cuộc giữa Lưu Lan và Thái Bách Trung có thù oán gì mà hắn lại năm lần bảy lượt muốn hại chết cô vậy chứ? Chuyện Lưu Lan bị tai nạn thật sự có liên quan đến hắn?Đang đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, Tống Tranh hơi giật mình khi Lê Trọng Hưng bất ngờ ghé sát tai hỏi: “Này, cô gái đang nói chuyện với người yêu cậu thật sự là diễn viên Trương Minh Nguyệt? Tớ không có nhìn lầm đúng không?”Tống Tranh gật gật đầu trả lời: “Bạn thân của Lưu Lan là Trương Minh Nguyệt, cậu đừng nói với tớ cậu thần tượng cô ta đấy?”Lê Trọng Hưng lắc đầu lia lịa, anh bận đầu tắt mặt tối, những lần hiếm hoi rảnh rỗi đều tụ họp với bạn bè thì làm gì có thời gian mà đi thần tượng ai đó chứ? Anh hơi nghiêng đầu trả lời: “Là mẹ tớ thần tượng, ngày nào cũng xem phim không có phim mới thì mở phim cũ xem đi xem lại, hình nền điện thoại cũng là Trương Minh Nguyệt, nhạc chuông điện thoại cũng là bài cô ấy hát, lát nữa tớ phải xin chữ ký mang về cho bà ấy mới được.” Mỗi lần nhắc đến mẹ của mình anh lại bất lực.Tống Tranh khẽ cười, quả là một người mẹ của năm, anh di chuyển tầm mắt về phía của Lưu Lan thì chợt đứng hình khi thấy cô cùng Trương Minh Nguyệt đang nhìn mình chằm chằm, anh giả vờ ho vài tiếng, cất giọng: “Bây giờ cô cũng đã ổn rồi, tôi đưa cô về nhà.”“Tôi có chuyện muốn nói riêng với Minh Nguyệt, phiền anh đợi một chút có được không?” Lưu Lan đáp lại với giọng điệu vô cùng khách sáo.Anh gật đầu sau đó cùng trợ lý và Lê Trọng Hưng đi ra bên ngoài, đợi ba người đi ra ngoài Lưu Lan liền nghiêm túc nói với Trương Minh Nguyệt: “Kiếp trước sau khi bài hát của tớ bị Thái Bách Trung ăn cắp thì tớ đã lên công ty làm ẫm ĩ một trận, sau đó tớ cũng bị tai nạn nhưng khi đó tớ không để tâm đến chỉ nghĩ là một vụ tai nạn bình thường mà thôi, bây giờ suy nghĩ kỹ lại quả thật là có vấn đề, nhưng mà do Thái Bách Trung hay là Cao Đạt thì tớ không biết.”“Tớ không biết ai trong hai người bọn họ, có khi bọn họ bắt tay hợp tác với nhau, mục đích chung của bọn họ chính là giết người diệt khẩu, chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng rồi chúng ta phải mau báo cảnh sát.” Trương Minh Nguyệt chỉ cần nghĩ tới Lưu Lan lại một lần suýt bị hại chết lại là tức giận sôi cả máu, hận không thể đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ sau đó tống bọn người cặn bã đó vào tù.“Tớ cũng muốn báo đấy nhưng chúng ta không có bằng chứng thì có báo cũng vô dụng thôi.Hiện tại cảnh sát đang truy bắt kẻ gây ra tai nạn, theo tớ thấy dù có bắt được thì kẻ đó cũng sẽ không khai ra người đứng sau đâu, sẽ tự nhận hết tội.” Lưu Lan điềm nhiên nói, cô dường như là nhìn thấy trước kết quả rồi.Trương Minh Nguyệt mím môi tức muốn phát điên, không thể làm gì hơn ngoại trừ dồn nén nó xuống, cô sẽ cố đợi mọi chuyện được phơi bày sau đó sẽ trút giận hết trong một lần.- ---------------------------------------------Trong hai ngày đầu sau khi chân bị bó bột, Tống Tranh không cho Lưu Lan đi lại cần gì cũng có người giúp việc khiến cho cô cảm thấy bản thân bỗng chốc trở thành phú bà được người khác hầu hạ chăm sóc, nhớ lại lúc từ bệnh viện trở về nhà Lưu Lan đã một phen hốt hoảng khi Tống Tranh đột ngột bế thốc cô lên phòng, muốn cần gì, làm gì anh cũng đều giúp đỡ.Lưu Lan thụ sủng nhược kinh, hoàn toàn không thể thích ứng được sự chăm sóc tận tình của anh, những lúc anh ở nhà cô đều ngoan ngoãn ở trong phòng vì sợ anh sẽ bế cô đi nữa.Dường như Lưu Lan còn phát hiện thêm một chuyện kinh thiên động địa đó là một người cuồng công việc như Tống Tranh lại tan làm đúng giờ..

Chương 8: 8: Thụ Sủng Nhược Kinh