Tác giả:

Edit + beta : Linhlady Căn phòng lấy màu cà phê làm chủ đạo, trong phòng có một nữ sinh khuôn mặt lạnh nhạt ngồi ở chỗ kia, trước mặt cô, là một cái chùm sáng màu trắng. "Vì sao tôi lại muốn đi làm cái gì mà phát sóng trực tiếp kia?" Vẻ mặt Mạc Vân Quả không kiên nhẫn, nhìn đầu xỏ quấy rầy đến giấc ngủ của cô! "Bởi vì cô có sự ràng buộc với tôi!" Thanh âm lạnh nhạt vô tình trả lời Mạc Vân Quả, thành công làm sắc mặt Mạc Vân Quả càng thêm lạnh lẽo. "Ràng buộc với cậu thì tôi phải đi làm phát sóng trực tiếp? Thật là khôi hài!" Mạc Vân Quả hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, vô cùng không vui. "Đúng vậy!" Vẫn cứ là cái thanh âm lạnh nhạt kia, "Nếu cô không đi làm nhiệm vụ để thăng cấp, rất nhanh cô sẽ chết!" Nụ cười lạnh lẽo trên mặt Mạc Vân Quả càng sâu hơn "Ngươi cho rằng, ta sợ chết?" Làm một thiên tài có chỉ số thông minh cao nhân cách tính ******, chết? Thiết ~ Nghe vậy ánh sáng quanh chùm sáng kia ảm đạm đi một phần, tạm dừng nửa ngày, lúc sau, nó nói: "Cô không làm nhiệm vụ…

Chương 258: Nhân tra bổn nguyệt (Phiên ngoại Dung Tu)

Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!Tác giả: Giáng HàmTruyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + beta : Linhlady Căn phòng lấy màu cà phê làm chủ đạo, trong phòng có một nữ sinh khuôn mặt lạnh nhạt ngồi ở chỗ kia, trước mặt cô, là một cái chùm sáng màu trắng. "Vì sao tôi lại muốn đi làm cái gì mà phát sóng trực tiếp kia?" Vẻ mặt Mạc Vân Quả không kiên nhẫn, nhìn đầu xỏ quấy rầy đến giấc ngủ của cô! "Bởi vì cô có sự ràng buộc với tôi!" Thanh âm lạnh nhạt vô tình trả lời Mạc Vân Quả, thành công làm sắc mặt Mạc Vân Quả càng thêm lạnh lẽo. "Ràng buộc với cậu thì tôi phải đi làm phát sóng trực tiếp? Thật là khôi hài!" Mạc Vân Quả hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, vô cùng không vui. "Đúng vậy!" Vẫn cứ là cái thanh âm lạnh nhạt kia, "Nếu cô không đi làm nhiệm vụ để thăng cấp, rất nhanh cô sẽ chết!" Nụ cười lạnh lẽo trên mặt Mạc Vân Quả càng sâu hơn "Ngươi cho rằng, ta sợ chết?" Làm một thiên tài có chỉ số thông minh cao nhân cách tính ******, chết? Thiết ~ Nghe vậy ánh sáng quanh chùm sáng kia ảm đạm đi một phần, tạm dừng nửa ngày, lúc sau, nó nói: "Cô không làm nhiệm vụ… Edit:LinhladySau khi tôi đứng trên đỉnh kim tự pháp, khi quay đầu nhìn lại quá khứ, mới phát hiện, cả đời tôi lại xuất sắc như vậy.Từ lúc sinh ra đã là thiên tài, sau đó lại bị em trai cùng cha khác mẹ hãm hại thành phế vật, rồi quật khởi, một đường đi lên cho tới bây giờ.Quãng đường đi này có thể viết thành sách giáo khoa.Trên thực tế, cả cuộc đời tôi đã được viết thành sách, trở thành điển phạm.Nhưng mà, bọn họ chỉ thấy được thành công bây giờ của tôi, lại không biết cả quá trình đó tôi đã trãi qua chuyện gì.Trong cuộc đời dài dằng dẵng của tôi, kí ức sâu nhất không phải là giây phút khi tôi bị phế đi, cũng không phải là khi đã đứng trên đỉnh cao nhìn xuống mọi người.Mà là ngày đó, tôi đánh bại cự long, hệ thống đổi mới tôi bị đá hạ tuyến kia, trong nháy mắt.Tôi thấy rất kỳ quái, vì sao tôi vẫn nhớ kĩ chuyện đó, nhớ kĩ cô gái kia.Nói đến cùng, cô gái kia chỉ là một NPC mà thôi, nhưng mà, thật là như thế sao?Tôi vô số lần tự hỏi qua bản thân, lại nhận được đáp án không giống nhau.Đến sau, tôi cũng lười hỏi, tất cả đều không có ý nghĩa nữa, cô gái kia cũng không bao giờ trở về nữa.Tôi còn nhớ rõ khi cô không màng ý nguyện của tôi nhận tôi làm đồ đệ, trong lòng tôi bài xích.Tôi còn nhớ rõ khi cô bày ra lực lượng cường đại, trong lòng tôi ghen ghét.Tôi còn nhớ rõ trong khi cô trầm mê với hoàng kim, trong lòng tôi lại bình thản, ngươi xem, ngay cả một người cường đại như vậy cũng có nhược điểm.Tôi vẫn luôn đều biết, mình không phải một người tốt, khi nghe tất ả mội người nói tôi là bá chủ, là anh hùng, là một người tốt.Vì thế tôi thừa nhận, nhìn những người đó trách trời thương dân thảm thiết cầu xin tôi giúp đỡ, tôi cao cao tại thượng nhìn kẻ thù bất kham, xem! Tất cả tốt đẹp biết bao nhiêu, tất cả đều phục dưới chân tôi.Rất nhiều rất nhiều năm về sau, tôi tay cầm quyền cao, quyền khuynh thiên hạ.Rất nhiều rất nhiều năm sau, tôi vẫn như cũ nhớ cô gái kia, cô ấy ở trước mặt tôi nhảy một điệu múa tuyệt mỹ lại tàn nhẫn, ở trước mặt tôi tham luyến hoàng kim đầy tục khí.Khi tôi cảm nhận được thời điểm mình sắp rời khỏi nhân thế không xa, tôi tự tay viết một quyển sách.Mỗi một chữ đều từ tự tay tôi viết xuống, mỗi một câu đều là chứng minh của sự thật.Nhưng mà tôi lại không nhắc đến cô ấy, một chữ cũng không nhắc đến.Ta nghĩ, nếu như cô ấy thật sự đã từng tồn tại, như vậy để cho cô ấy vĩnh viễn tồn tại trong lòng tôi, chỉ một mình tôi mà thôi.Lại nói tiếp, trò chơi《 thiên hạ 》chơi rất tốt, nhưng sau khi tôi nắm quyền lực trong tay tôi lại yêu cầu hủy nó đi.Tôi sẽ không cho ai biết, tất cả mọi thứ hiện tại tôi đang có đề là 《 thiên hạ 》 cho tôi, đều do một cô gái kì quái là NPC cho tôi.Tôi sẽ không cho người khác biết, tất cả chật vật trước kia của tôi, danh xưng "Phế vật" kia, vĩnh viễn không được nhắc lại.Đương nhiên, quan trọng nhất đó là, sau khi cô gái kia biết mất, ngay cả số liệu trong trò chơi theo đó cũng tan biến, giống như thật sự không tồn tại ở thế giới này.Tôi nghĩ tất cả nên kết thúc, không có người biết quá khứ của tôi, cũng không ai dám nhắc tới, bọn họ nhìn đến, chỉ là một người anh hùng vô cùng cường đại.Chỉ là, vì sao ở đêm khuya tĩnh lặng, tôi vẫn như cũ sẽ nhớ tới khuôn mặt lạnh nhạt chuyên chú của cô ấy đây?- ------Edit: Có bạn hỏi ta có thể full thế giới này được không, ta nói cho ta 2-3 ngày, không ngờ nhiều chuyện khiến kéo dài như vậy, cho nên dùng thời gian ngắn nhất full thế giới đây. moaz......

Edit:Linhlady

Sau khi tôi đứng trên đỉnh kim tự pháp, khi quay đầu nhìn lại quá khứ, mới phát hiện, cả đời tôi lại xuất sắc như vậy.

Từ lúc sinh ra đã là thiên tài, sau đó lại bị em trai cùng cha khác mẹ hãm hại thành phế vật, rồi quật khởi, một đường đi lên cho tới bây giờ.

Quãng đường đi này có thể viết thành sách giáo khoa.

Trên thực tế, cả cuộc đời tôi đã được viết thành sách, trở thành điển phạm.

Nhưng mà, bọn họ chỉ thấy được thành công bây giờ của tôi, lại không biết cả quá trình đó tôi đã trãi qua chuyện gì.

Trong cuộc đời dài dằng dẵng của tôi, kí ức sâu nhất không phải là giây phút khi tôi bị phế đi, cũng không phải là khi đã đứng trên đỉnh cao nhìn xuống mọi người.

Mà là ngày đó, tôi đánh bại cự long, hệ thống đổi mới tôi bị đá hạ tuyến kia, trong nháy mắt.

Tôi thấy rất kỳ quái, vì sao tôi vẫn nhớ kĩ chuyện đó, nhớ kĩ cô gái kia.

Nói đến cùng, cô gái kia chỉ là một NPC mà thôi, nhưng mà, thật là như thế sao?

Tôi vô số lần tự hỏi qua bản thân, lại nhận được đáp án không giống nhau.

Đến sau, tôi cũng lười hỏi, tất cả đều không có ý nghĩa nữa, cô gái kia cũng không bao giờ trở về nữa.

Tôi còn nhớ rõ khi cô không màng ý nguyện của tôi nhận tôi làm đồ đệ, trong lòng tôi bài xích.

Tôi còn nhớ rõ khi cô bày ra lực lượng cường đại, trong lòng tôi ghen ghét.

Tôi còn nhớ rõ trong khi cô trầm mê với hoàng kim, trong lòng tôi lại bình thản, ngươi xem, ngay cả một người cường đại như vậy cũng có nhược điểm.

Tôi vẫn luôn đều biết, mình không phải một người tốt, khi nghe tất ả mội người nói tôi là bá chủ, là anh hùng, là một người tốt.

Vì thế tôi thừa nhận, nhìn những người đó trách trời thương dân thảm thiết cầu xin tôi giúp đỡ, tôi cao cao tại thượng nhìn kẻ thù bất kham, xem! Tất cả tốt đẹp biết bao nhiêu, tất cả đều phục dưới chân tôi.

Rất nhiều rất nhiều năm về sau, tôi tay cầm quyền cao, quyền khuynh thiên hạ.

Rất nhiều rất nhiều năm sau, tôi vẫn như cũ nhớ cô gái kia, cô ấy ở trước mặt tôi nhảy một điệu múa tuyệt mỹ lại tàn nhẫn, ở trước mặt tôi tham luyến hoàng kim đầy tục khí.

Khi tôi cảm nhận được thời điểm mình sắp rời khỏi nhân thế không xa, tôi tự tay viết một quyển sách.

Mỗi một chữ đều từ tự tay tôi viết xuống, mỗi một câu đều là chứng minh của sự thật.

Nhưng mà tôi lại không nhắc đến cô ấy, một chữ cũng không nhắc đến.

Ta nghĩ, nếu như cô ấy thật sự đã từng tồn tại, như vậy để cho cô ấy vĩnh viễn tồn tại trong lòng tôi, chỉ một mình tôi mà thôi.

Lại nói tiếp, trò chơi《 thiên hạ 》chơi rất tốt, nhưng sau khi tôi nắm quyền lực trong tay tôi lại yêu cầu hủy nó đi.

Tôi sẽ không cho ai biết, tất cả mọi thứ hiện tại tôi đang có đề là 《 thiên hạ 》 cho tôi, đều do một cô gái kì quái là NPC cho tôi.

Tôi sẽ không cho người khác biết, tất cả chật vật trước kia của tôi, danh xưng "Phế vật" kia, vĩnh viễn không được nhắc lại.

Đương nhiên, quan trọng nhất đó là, sau khi cô gái kia biết mất, ngay cả số liệu trong trò chơi theo đó cũng tan biến, giống như thật sự không tồn tại ở thế giới này.

Tôi nghĩ tất cả nên kết thúc, không có người biết quá khứ của tôi, cũng không ai dám nhắc tới, bọn họ nhìn đến, chỉ là một người anh hùng vô cùng cường đại.

Chỉ là, vì sao ở đêm khuya tĩnh lặng, tôi vẫn như cũ sẽ nhớ tới khuôn mặt lạnh nhạt chuyên chú của cô ấy đây?

- ------

Edit: Có bạn hỏi ta có thể full thế giới này được không, ta nói cho ta 2-3 ngày, không ngờ nhiều chuyện khiến kéo dài như vậy, cho nên dùng thời gian ngắn nhất full thế giới đây. moaz......

Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!Tác giả: Giáng HàmTruyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + beta : Linhlady Căn phòng lấy màu cà phê làm chủ đạo, trong phòng có một nữ sinh khuôn mặt lạnh nhạt ngồi ở chỗ kia, trước mặt cô, là một cái chùm sáng màu trắng. "Vì sao tôi lại muốn đi làm cái gì mà phát sóng trực tiếp kia?" Vẻ mặt Mạc Vân Quả không kiên nhẫn, nhìn đầu xỏ quấy rầy đến giấc ngủ của cô! "Bởi vì cô có sự ràng buộc với tôi!" Thanh âm lạnh nhạt vô tình trả lời Mạc Vân Quả, thành công làm sắc mặt Mạc Vân Quả càng thêm lạnh lẽo. "Ràng buộc với cậu thì tôi phải đi làm phát sóng trực tiếp? Thật là khôi hài!" Mạc Vân Quả hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, vô cùng không vui. "Đúng vậy!" Vẫn cứ là cái thanh âm lạnh nhạt kia, "Nếu cô không đi làm nhiệm vụ để thăng cấp, rất nhanh cô sẽ chết!" Nụ cười lạnh lẽo trên mặt Mạc Vân Quả càng sâu hơn "Ngươi cho rằng, ta sợ chết?" Làm một thiên tài có chỉ số thông minh cao nhân cách tính ******, chết? Thiết ~ Nghe vậy ánh sáng quanh chùm sáng kia ảm đạm đi một phần, tạm dừng nửa ngày, lúc sau, nó nói: "Cô không làm nhiệm vụ… Edit:LinhladySau khi tôi đứng trên đỉnh kim tự pháp, khi quay đầu nhìn lại quá khứ, mới phát hiện, cả đời tôi lại xuất sắc như vậy.Từ lúc sinh ra đã là thiên tài, sau đó lại bị em trai cùng cha khác mẹ hãm hại thành phế vật, rồi quật khởi, một đường đi lên cho tới bây giờ.Quãng đường đi này có thể viết thành sách giáo khoa.Trên thực tế, cả cuộc đời tôi đã được viết thành sách, trở thành điển phạm.Nhưng mà, bọn họ chỉ thấy được thành công bây giờ của tôi, lại không biết cả quá trình đó tôi đã trãi qua chuyện gì.Trong cuộc đời dài dằng dẵng của tôi, kí ức sâu nhất không phải là giây phút khi tôi bị phế đi, cũng không phải là khi đã đứng trên đỉnh cao nhìn xuống mọi người.Mà là ngày đó, tôi đánh bại cự long, hệ thống đổi mới tôi bị đá hạ tuyến kia, trong nháy mắt.Tôi thấy rất kỳ quái, vì sao tôi vẫn nhớ kĩ chuyện đó, nhớ kĩ cô gái kia.Nói đến cùng, cô gái kia chỉ là một NPC mà thôi, nhưng mà, thật là như thế sao?Tôi vô số lần tự hỏi qua bản thân, lại nhận được đáp án không giống nhau.Đến sau, tôi cũng lười hỏi, tất cả đều không có ý nghĩa nữa, cô gái kia cũng không bao giờ trở về nữa.Tôi còn nhớ rõ khi cô không màng ý nguyện của tôi nhận tôi làm đồ đệ, trong lòng tôi bài xích.Tôi còn nhớ rõ khi cô bày ra lực lượng cường đại, trong lòng tôi ghen ghét.Tôi còn nhớ rõ trong khi cô trầm mê với hoàng kim, trong lòng tôi lại bình thản, ngươi xem, ngay cả một người cường đại như vậy cũng có nhược điểm.Tôi vẫn luôn đều biết, mình không phải một người tốt, khi nghe tất ả mội người nói tôi là bá chủ, là anh hùng, là một người tốt.Vì thế tôi thừa nhận, nhìn những người đó trách trời thương dân thảm thiết cầu xin tôi giúp đỡ, tôi cao cao tại thượng nhìn kẻ thù bất kham, xem! Tất cả tốt đẹp biết bao nhiêu, tất cả đều phục dưới chân tôi.Rất nhiều rất nhiều năm về sau, tôi tay cầm quyền cao, quyền khuynh thiên hạ.Rất nhiều rất nhiều năm sau, tôi vẫn như cũ nhớ cô gái kia, cô ấy ở trước mặt tôi nhảy một điệu múa tuyệt mỹ lại tàn nhẫn, ở trước mặt tôi tham luyến hoàng kim đầy tục khí.Khi tôi cảm nhận được thời điểm mình sắp rời khỏi nhân thế không xa, tôi tự tay viết một quyển sách.Mỗi một chữ đều từ tự tay tôi viết xuống, mỗi một câu đều là chứng minh của sự thật.Nhưng mà tôi lại không nhắc đến cô ấy, một chữ cũng không nhắc đến.Ta nghĩ, nếu như cô ấy thật sự đã từng tồn tại, như vậy để cho cô ấy vĩnh viễn tồn tại trong lòng tôi, chỉ một mình tôi mà thôi.Lại nói tiếp, trò chơi《 thiên hạ 》chơi rất tốt, nhưng sau khi tôi nắm quyền lực trong tay tôi lại yêu cầu hủy nó đi.Tôi sẽ không cho ai biết, tất cả mọi thứ hiện tại tôi đang có đề là 《 thiên hạ 》 cho tôi, đều do một cô gái kì quái là NPC cho tôi.Tôi sẽ không cho người khác biết, tất cả chật vật trước kia của tôi, danh xưng "Phế vật" kia, vĩnh viễn không được nhắc lại.Đương nhiên, quan trọng nhất đó là, sau khi cô gái kia biết mất, ngay cả số liệu trong trò chơi theo đó cũng tan biến, giống như thật sự không tồn tại ở thế giới này.Tôi nghĩ tất cả nên kết thúc, không có người biết quá khứ của tôi, cũng không ai dám nhắc tới, bọn họ nhìn đến, chỉ là một người anh hùng vô cùng cường đại.Chỉ là, vì sao ở đêm khuya tĩnh lặng, tôi vẫn như cũ sẽ nhớ tới khuôn mặt lạnh nhạt chuyên chú của cô ấy đây?- ------Edit: Có bạn hỏi ta có thể full thế giới này được không, ta nói cho ta 2-3 ngày, không ngờ nhiều chuyện khiến kéo dài như vậy, cho nên dùng thời gian ngắn nhất full thế giới đây. moaz......

Chương 258: Nhân tra bổn nguyệt (Phiên ngoại Dung Tu)