Tác giả:

Thành phố An Thành, tỉnh Trung Châu. Máy bay đã hạ cánh. Khoảnh khắc Trần Thái Nhật bước ra khỏi sân bay, anh cảm nhận được cái se se lạnh đầu thu. An Thành, tôi đã trở lại! Anh siết chặt cổ áo khoác màu cà phê, nhìn thành phố xa lạ mà quen thuộc trước mặt, nhớ lại chuyện mười năm về trước, trong lòng không khỏi phiền muộn. Khi đó, bản thân anh chỉ là một thanh niên thiếu hiểu biết, mặc dù được người nhà họ Thẩm nhận làm con nuôi từ nhỏ, nhưng bố mẹ nuôi và em gái đều đối xử với anh rất tốt, cuộc sống rất êm đềm. Anh đem lòng yêu mối tình đầu Vân Vũ Tuệ, sau khi hai người ăn trái cấm khiến cô mang thai, bị người nhà ngăn cấm, mãi không có cách nào gặp lại Trần Thái Nhật. Trước sức ép quá lớn của nhà họ Vân, Vân Vũ Tuệ đã sinh đứa bé ra. Lúc Trần Thái Nhật biết tin mình được làm bố, anh hạnh phúc đến mức phát điên lên được! Tuy nhiên, tin tức ngày hôm sau đã mang đến cơn ác mộng vĩnh hằng. Trên đường đến nhà họ Vân, Trần Thái Nhật đột nhiên bị bắt cóc, hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh dậy,…

Chương 267: Lựa Chọn Hóc Búa

Chiến Thần Ngày Trở LạiTác giả: Mạt BắcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThành phố An Thành, tỉnh Trung Châu. Máy bay đã hạ cánh. Khoảnh khắc Trần Thái Nhật bước ra khỏi sân bay, anh cảm nhận được cái se se lạnh đầu thu. An Thành, tôi đã trở lại! Anh siết chặt cổ áo khoác màu cà phê, nhìn thành phố xa lạ mà quen thuộc trước mặt, nhớ lại chuyện mười năm về trước, trong lòng không khỏi phiền muộn. Khi đó, bản thân anh chỉ là một thanh niên thiếu hiểu biết, mặc dù được người nhà họ Thẩm nhận làm con nuôi từ nhỏ, nhưng bố mẹ nuôi và em gái đều đối xử với anh rất tốt, cuộc sống rất êm đềm. Anh đem lòng yêu mối tình đầu Vân Vũ Tuệ, sau khi hai người ăn trái cấm khiến cô mang thai, bị người nhà ngăn cấm, mãi không có cách nào gặp lại Trần Thái Nhật. Trước sức ép quá lớn của nhà họ Vân, Vân Vũ Tuệ đã sinh đứa bé ra. Lúc Trần Thái Nhật biết tin mình được làm bố, anh hạnh phúc đến mức phát điên lên được! Tuy nhiên, tin tức ngày hôm sau đã mang đến cơn ác mộng vĩnh hằng. Trên đường đến nhà họ Vân, Trần Thái Nhật đột nhiên bị bắt cóc, hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh dậy,… Đột nhiên, vô số tia laser đỏ rất mảnh vụt sáng khắp hành lang, góc rẽ, giữa không trung, bên trong và cả trên mặt đất phòng triển lãm quan trọng trong viện bảo tàng.Khoảng cách giữa các tia laser chỉ chừng nửa mét, kẽ hở rất nhỏ.Cùng lúc này, chiếc máy tính bảng cỡ 10 inch trong tay Genko xuất hiện bản vẽ 3D của cả viện bảo tàng.Trong bản vẽ, các điểm sáng nhỏ màu xanh lam dày đặc đang nhấp nháy một cách ổn định.Trong đại sảnh văn vật trên tầng bốn, hai chấm sáng xanh đại diện cho Trần Thái Nhật và Genko vô cùng chói mắt.Loại máy định vị laser này có thể phát giác ra bất cứ cử động gì bên trong viện bảo tàng.Khi có người chạm vào bất kỳ một tia laser nào thì tín hiệu cảnh báo sẽ lập tức truyền đến máy tính bảng của Genko.Trần Thái Nhật cảm nhận được vị trí tương đối của đối phương chỉ trong nháy mắt.“Chủ nhân! Có động tĩnh rồi!”Đột nhiên, trên màn hình máy tính bảng, một điểm sáng xanh đại diện cho phòng triển lãm bất chợt trở thành màu đỏ.Ngay sau đó là lối ra phòng triển lãm.Hành lang.Góc rẽ.Một đường quỹ đạo di động do các điểm sáng màu đỏ tạo nên liền hiện ra trước mắt hai người họ.Khoé miệng Trần Thái Nhật nở nụ cười nhạt.“Không ngờ bọn chúng lại mất kiên nhẫn như thế, bây giờ vẫn còn chưa đến nửa đêm cơ mà”.Nói xong, anh phất đuôi áo khoác gió ra rồi gọi Genko đi theo.Hai người chậm rãi bước đi, nhìn quỹ đạo trên máy tính bảng, hướng tới con đường mà mục tiêu nhất định sẽ đi qua.Chẳng bao lâu sau.Sau khi Trần Thái Nhật rẽ vào một góc thì vành tai bắt đầu không ngừng giật giật.Tiếng nhịp tim vừa biến mất trong nháy mắt đã bắt đầu xuất hiện dồn dập, hơn nữa còn càng lúc càng rõ hơn.Anh liếc mắt nhìn máy tính bảng trong tay Genko.Căn cứ theo vị trí của bản thân và vị trí của chấm đỏ cuối cùng để phán đoán khoảng cách.Vẫn còn sáu mươi mét.Tiếp tục tiến về phía trước, chấm đỏ vẫn di chuyển theo quy luật như cũ, hai bên sẽ gặp nhau ở một lối đi nào đó.Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!Chỉ còn lại ba mươi mét.Tiếng tim đập ổn định bên tai Trần Thái Nhật càng lúc càng lớn, đã hình thành nhịp tim bình thường.Giống như điện thoại đột nhiên bắt được sóng, tín hiệu bắt đầu thông suốt hơn.Màn hình máy tính bảng của Genko hiển thị chấm đỏ đột nhiên ngừng chuyển động.Có vẻ như đối phương đã phát giác ra.Sau thời gian ngắn dừng lại.Đột nhiên!Chấm đỏ bắt đầu tăng tốc, vội vã rẽ sang một hướng khác, quỹ đạo xuất hiện thay đổi rõ rệt.Genko hơi cuống lên.“Chủ nhân! Người này hình như đã phát hiện ra chúng ta rồi, có cần đuổi theo không?”Trần Thái Nhật vẫn điềm tĩnh, chậm rãi bước về phía trước.“Đừng nôn nóng, có phương hướng để đi theo là được rồi, cô đừng quên, đến tận bây giờ vẫn còn ba người chưa hề để lộ sơ hở”.“Điệu hổ ly sơn?”Trần Thái Nhật không phủ định.“Cũng có khả năng này, đáng tiếc là bọn chúng chỉ tốn công vô ích mà thôi”.…Trò chơi mèo vờn chuột xuất hiện cục diện kỳ lạ.Tên này lộ diện rõ ràng chỉ vì muốn dẫn Trần Thái Nhật đi xa khỏi Thanh Đồng Thần Thụ.Bất giác, Trần Thái Nhật đã đi thêm được năm phút.Lúc này, khoảng cách với phòng triển lãm Thanh Đồng Thần Thụ đã tương đối lớn, nhiều hành lang, lối cửa và góc ngoặt như vậy.Trong đáy mắt của Trần Thái Nhật đột nhiên loé lên một tia sáng đáng sợ.Đám cẩu tặc tán tận lương tâm của Hội Đông Vinh.Vậy mà lại đưa con tin vào trong viện bảo tàng!Bốn người đã ẩn nấp đi.Trong đó có hai tên của Hội Đông Vinh.Hai người còn lại là bố con Sài Phong hoàn toàn bị ép buộc!Đối phương nhất định có thuốc khiến cho nhịp tim dừng lại hoặc rơi vào trạng thái hôn mê.Chắc là đã cho hai bố con Sài Phong cùng uống, sau đó đánh thức Sài Phong dậy trước rồi ép buộc anh ta phải lộ diện để dụ mình đến một góc xa trong viện bảo tàng.Lúc này.Con tin Sài Phong đã sắp chết vì trúng độc.Sau ba mươi lăm giây, vị trí vẫn chưa thể xác định, cậu bé Sài Tiểu Kiệt vô tội vẫn đang hôn mê cũng sẽ trúng độc dược mà chết.Dù cho Trần Thái Nhật có thể cứu được Sài Phong trong khoảng thời gian nhanh nhất thì cũng không có cách nào lập tức tìm được vị trí của Sài Tiểu Kiệt.Dù cho tốn công tốn sức tìm ra tung tích của Sài Tiểu Kiệt thì cũng chưa chắc có thể kịp cứu sống cậu bé.Thanh Đồng Thần Thụ phải làm sao đây, xác suất bị phá huỷ quá lớn rồi, căn bản không kịp cứu bảo vật nữa!Ba vấn đề nan giải, ba vị trí khác nhau.Thời gian chỉ còn lại mấy chục giây ngắn ngủi.Mạng của người bố, mạng của đứa nhỏ, nền móng của Hoa Hạ.Trần Thái Nhật buộc phải đưa ra một lựa chọn duy nhất.- -------------------.

Đột nhiên, vô số tia laser đỏ rất mảnh vụt sáng khắp hành lang, góc rẽ, giữa không trung, bên trong và cả trên mặt đất phòng triển lãm quan trọng trong viện bảo tàng.

Khoảng cách giữa các tia laser chỉ chừng nửa mét, kẽ hở rất nhỏ.

Cùng lúc này, chiếc máy tính bảng cỡ 10 inch trong tay Genko xuất hiện bản vẽ 3D của cả viện bảo tàng.

Trong bản vẽ, các điểm sáng nhỏ màu xanh lam dày đặc đang nhấp nháy một cách ổn định.

Trong đại sảnh văn vật trên tầng bốn, hai chấm sáng xanh đại diện cho Trần Thái Nhật và Genko vô cùng chói mắt.

Loại máy định vị laser này có thể phát giác ra bất cứ cử động gì bên trong viện bảo tàng.

Khi có người chạm vào bất kỳ một tia laser nào thì tín hiệu cảnh báo sẽ lập tức truyền đến máy tính bảng của Genko.

Trần Thái Nhật cảm nhận được vị trí tương đối của đối phương chỉ trong nháy mắt.

“Chủ nhân! Có động tĩnh rồi!”

Đột nhiên, trên màn hình máy tính bảng, một điểm sáng xanh đại diện cho phòng triển lãm bất chợt trở thành màu đỏ.

Ngay sau đó là lối ra phòng triển lãm.

Hành lang.

Góc rẽ.

Một đường quỹ đạo di động do các điểm sáng màu đỏ tạo nên liền hiện ra trước mắt hai người họ.

Khoé miệng Trần Thái Nhật nở nụ cười nhạt.

“Không ngờ bọn chúng lại mất kiên nhẫn như thế, bây giờ vẫn còn chưa đến nửa đêm cơ mà”.

Nói xong, anh phất đuôi áo khoác gió ra rồi gọi Genko đi theo.

Hai người chậm rãi bước đi, nhìn quỹ đạo trên máy tính bảng, hướng tới con đường mà mục tiêu nhất định sẽ đi qua.

Chẳng bao lâu sau.

Sau khi Trần Thái Nhật rẽ vào một góc thì vành tai bắt đầu không ngừng giật giật.

Tiếng nhịp tim vừa biến mất trong nháy mắt đã bắt đầu xuất hiện dồn dập, hơn nữa còn càng lúc càng rõ hơn.

Anh liếc mắt nhìn máy tính bảng trong tay Genko.

Căn cứ theo vị trí của bản thân và vị trí của chấm đỏ cuối cùng để phán đoán khoảng cách.

Vẫn còn sáu mươi mét.

Tiếp tục tiến về phía trước, chấm đỏ vẫn di chuyển theo quy luật như cũ, hai bên sẽ gặp nhau ở một lối đi nào đó.

Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!

Chỉ còn lại ba mươi mét.

Tiếng tim đập ổn định bên tai Trần Thái Nhật càng lúc càng lớn, đã hình thành nhịp tim bình thường.

Giống như điện thoại đột nhiên bắt được sóng, tín hiệu bắt đầu thông suốt hơn.

Màn hình máy tính bảng của Genko hiển thị chấm đỏ đột nhiên ngừng chuyển động.

Có vẻ như đối phương đã phát giác ra.

Sau thời gian ngắn dừng lại.

Đột nhiên!

Chấm đỏ bắt đầu tăng tốc, vội vã rẽ sang một hướng khác, quỹ đạo xuất hiện thay đổi rõ rệt.

Genko hơi cuống lên.

“Chủ nhân! Người này hình như đã phát hiện ra chúng ta rồi, có cần đuổi theo không?”

Trần Thái Nhật vẫn điềm tĩnh, chậm rãi bước về phía trước.

“Đừng nôn nóng, có phương hướng để đi theo là được rồi, cô đừng quên, đến tận bây giờ vẫn còn ba người chưa hề để lộ sơ hở”.

“Điệu hổ ly sơn?”

Trần Thái Nhật không phủ định.

“Cũng có khả năng này, đáng tiếc là bọn chúng chỉ tốn công vô ích mà thôi”.

Trò chơi mèo vờn chuột xuất hiện cục diện kỳ lạ.

Tên này lộ diện rõ ràng chỉ vì muốn dẫn Trần Thái Nhật đi xa khỏi Thanh Đồng Thần Thụ.

Bất giác, Trần Thái Nhật đã đi thêm được năm phút.

Lúc này, khoảng cách với phòng triển lãm Thanh Đồng Thần Thụ đã tương đối lớn, nhiều hành lang, lối cửa và góc ngoặt như vậy.

Trong đáy mắt của Trần Thái Nhật đột nhiên loé lên một tia sáng đáng sợ.

Đám cẩu tặc tán tận lương tâm của Hội Đông Vinh.

Vậy mà lại đưa con tin vào trong viện bảo tàng!

Bốn người đã ẩn nấp đi.

Trong đó có hai tên của Hội Đông Vinh.

Hai người còn lại là bố con Sài Phong hoàn toàn bị ép buộc!

Đối phương nhất định có thuốc khiến cho nhịp tim dừng lại hoặc rơi vào trạng thái hôn mê.

Chắc là đã cho hai bố con Sài Phong cùng uống, sau đó đánh thức Sài Phong dậy trước rồi ép buộc anh ta phải lộ diện để dụ mình đến một góc xa trong viện bảo tàng.

Lúc này.

Con tin Sài Phong đã sắp chết vì trúng độc.

Sau ba mươi lăm giây, vị trí vẫn chưa thể xác định, cậu bé Sài Tiểu Kiệt vô tội vẫn đang hôn mê cũng sẽ trúng độc dược mà chết.

Dù cho Trần Thái Nhật có thể cứu được Sài Phong trong khoảng thời gian nhanh nhất thì cũng không có cách nào lập tức tìm được vị trí của Sài Tiểu Kiệt.

Dù cho tốn công tốn sức tìm ra tung tích của Sài Tiểu Kiệt thì cũng chưa chắc có thể kịp cứu sống cậu bé.

Thanh Đồng Thần Thụ phải làm sao đây, xác suất bị phá huỷ quá lớn rồi, căn bản không kịp cứu bảo vật nữa!

Ba vấn đề nan giải, ba vị trí khác nhau.

Thời gian chỉ còn lại mấy chục giây ngắn ngủi.

Mạng của người bố, mạng của đứa nhỏ, nền móng của Hoa Hạ.

Trần Thái Nhật buộc phải đưa ra một lựa chọn duy nhất.

- -------------------.

Chiến Thần Ngày Trở LạiTác giả: Mạt BắcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThành phố An Thành, tỉnh Trung Châu. Máy bay đã hạ cánh. Khoảnh khắc Trần Thái Nhật bước ra khỏi sân bay, anh cảm nhận được cái se se lạnh đầu thu. An Thành, tôi đã trở lại! Anh siết chặt cổ áo khoác màu cà phê, nhìn thành phố xa lạ mà quen thuộc trước mặt, nhớ lại chuyện mười năm về trước, trong lòng không khỏi phiền muộn. Khi đó, bản thân anh chỉ là một thanh niên thiếu hiểu biết, mặc dù được người nhà họ Thẩm nhận làm con nuôi từ nhỏ, nhưng bố mẹ nuôi và em gái đều đối xử với anh rất tốt, cuộc sống rất êm đềm. Anh đem lòng yêu mối tình đầu Vân Vũ Tuệ, sau khi hai người ăn trái cấm khiến cô mang thai, bị người nhà ngăn cấm, mãi không có cách nào gặp lại Trần Thái Nhật. Trước sức ép quá lớn của nhà họ Vân, Vân Vũ Tuệ đã sinh đứa bé ra. Lúc Trần Thái Nhật biết tin mình được làm bố, anh hạnh phúc đến mức phát điên lên được! Tuy nhiên, tin tức ngày hôm sau đã mang đến cơn ác mộng vĩnh hằng. Trên đường đến nhà họ Vân, Trần Thái Nhật đột nhiên bị bắt cóc, hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh dậy,… Đột nhiên, vô số tia laser đỏ rất mảnh vụt sáng khắp hành lang, góc rẽ, giữa không trung, bên trong và cả trên mặt đất phòng triển lãm quan trọng trong viện bảo tàng.Khoảng cách giữa các tia laser chỉ chừng nửa mét, kẽ hở rất nhỏ.Cùng lúc này, chiếc máy tính bảng cỡ 10 inch trong tay Genko xuất hiện bản vẽ 3D của cả viện bảo tàng.Trong bản vẽ, các điểm sáng nhỏ màu xanh lam dày đặc đang nhấp nháy một cách ổn định.Trong đại sảnh văn vật trên tầng bốn, hai chấm sáng xanh đại diện cho Trần Thái Nhật và Genko vô cùng chói mắt.Loại máy định vị laser này có thể phát giác ra bất cứ cử động gì bên trong viện bảo tàng.Khi có người chạm vào bất kỳ một tia laser nào thì tín hiệu cảnh báo sẽ lập tức truyền đến máy tính bảng của Genko.Trần Thái Nhật cảm nhận được vị trí tương đối của đối phương chỉ trong nháy mắt.“Chủ nhân! Có động tĩnh rồi!”Đột nhiên, trên màn hình máy tính bảng, một điểm sáng xanh đại diện cho phòng triển lãm bất chợt trở thành màu đỏ.Ngay sau đó là lối ra phòng triển lãm.Hành lang.Góc rẽ.Một đường quỹ đạo di động do các điểm sáng màu đỏ tạo nên liền hiện ra trước mắt hai người họ.Khoé miệng Trần Thái Nhật nở nụ cười nhạt.“Không ngờ bọn chúng lại mất kiên nhẫn như thế, bây giờ vẫn còn chưa đến nửa đêm cơ mà”.Nói xong, anh phất đuôi áo khoác gió ra rồi gọi Genko đi theo.Hai người chậm rãi bước đi, nhìn quỹ đạo trên máy tính bảng, hướng tới con đường mà mục tiêu nhất định sẽ đi qua.Chẳng bao lâu sau.Sau khi Trần Thái Nhật rẽ vào một góc thì vành tai bắt đầu không ngừng giật giật.Tiếng nhịp tim vừa biến mất trong nháy mắt đã bắt đầu xuất hiện dồn dập, hơn nữa còn càng lúc càng rõ hơn.Anh liếc mắt nhìn máy tính bảng trong tay Genko.Căn cứ theo vị trí của bản thân và vị trí của chấm đỏ cuối cùng để phán đoán khoảng cách.Vẫn còn sáu mươi mét.Tiếp tục tiến về phía trước, chấm đỏ vẫn di chuyển theo quy luật như cũ, hai bên sẽ gặp nhau ở một lối đi nào đó.Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!Chỉ còn lại ba mươi mét.Tiếng tim đập ổn định bên tai Trần Thái Nhật càng lúc càng lớn, đã hình thành nhịp tim bình thường.Giống như điện thoại đột nhiên bắt được sóng, tín hiệu bắt đầu thông suốt hơn.Màn hình máy tính bảng của Genko hiển thị chấm đỏ đột nhiên ngừng chuyển động.Có vẻ như đối phương đã phát giác ra.Sau thời gian ngắn dừng lại.Đột nhiên!Chấm đỏ bắt đầu tăng tốc, vội vã rẽ sang một hướng khác, quỹ đạo xuất hiện thay đổi rõ rệt.Genko hơi cuống lên.“Chủ nhân! Người này hình như đã phát hiện ra chúng ta rồi, có cần đuổi theo không?”Trần Thái Nhật vẫn điềm tĩnh, chậm rãi bước về phía trước.“Đừng nôn nóng, có phương hướng để đi theo là được rồi, cô đừng quên, đến tận bây giờ vẫn còn ba người chưa hề để lộ sơ hở”.“Điệu hổ ly sơn?”Trần Thái Nhật không phủ định.“Cũng có khả năng này, đáng tiếc là bọn chúng chỉ tốn công vô ích mà thôi”.…Trò chơi mèo vờn chuột xuất hiện cục diện kỳ lạ.Tên này lộ diện rõ ràng chỉ vì muốn dẫn Trần Thái Nhật đi xa khỏi Thanh Đồng Thần Thụ.Bất giác, Trần Thái Nhật đã đi thêm được năm phút.Lúc này, khoảng cách với phòng triển lãm Thanh Đồng Thần Thụ đã tương đối lớn, nhiều hành lang, lối cửa và góc ngoặt như vậy.Trong đáy mắt của Trần Thái Nhật đột nhiên loé lên một tia sáng đáng sợ.Đám cẩu tặc tán tận lương tâm của Hội Đông Vinh.Vậy mà lại đưa con tin vào trong viện bảo tàng!Bốn người đã ẩn nấp đi.Trong đó có hai tên của Hội Đông Vinh.Hai người còn lại là bố con Sài Phong hoàn toàn bị ép buộc!Đối phương nhất định có thuốc khiến cho nhịp tim dừng lại hoặc rơi vào trạng thái hôn mê.Chắc là đã cho hai bố con Sài Phong cùng uống, sau đó đánh thức Sài Phong dậy trước rồi ép buộc anh ta phải lộ diện để dụ mình đến một góc xa trong viện bảo tàng.Lúc này.Con tin Sài Phong đã sắp chết vì trúng độc.Sau ba mươi lăm giây, vị trí vẫn chưa thể xác định, cậu bé Sài Tiểu Kiệt vô tội vẫn đang hôn mê cũng sẽ trúng độc dược mà chết.Dù cho Trần Thái Nhật có thể cứu được Sài Phong trong khoảng thời gian nhanh nhất thì cũng không có cách nào lập tức tìm được vị trí của Sài Tiểu Kiệt.Dù cho tốn công tốn sức tìm ra tung tích của Sài Tiểu Kiệt thì cũng chưa chắc có thể kịp cứu sống cậu bé.Thanh Đồng Thần Thụ phải làm sao đây, xác suất bị phá huỷ quá lớn rồi, căn bản không kịp cứu bảo vật nữa!Ba vấn đề nan giải, ba vị trí khác nhau.Thời gian chỉ còn lại mấy chục giây ngắn ngủi.Mạng của người bố, mạng của đứa nhỏ, nền móng của Hoa Hạ.Trần Thái Nhật buộc phải đưa ra một lựa chọn duy nhất.- -------------------.

Chương 267: Lựa Chọn Hóc Búa