#1 Một hôm trời âm u không mấy đẹp đẽ, vẫn như bao ngày khác, tôi tại phòng giám đốc báo cáo công việc. Giọng nói lưu loát rõ ràng rành mạch, nội dung chi tiết tỉ mỉ chính xác. Gương mặt tập trung không chút sao nhãng, chuyên nghiệp bình tĩnh như nước chảy chiều thu, trái ngược với bầu trời gió giật sóng gầm như thể sắp mưa hai ngày hai đêm ngoài kia. Minh Thần dáng vẻ điềm nhiên, nét mặt ung dung ngồi nghe tôi trình bày. Đến khi tôi báo cáo xong, anh ta mới từ từ hạ bút xuống bàn, rời mắt khỏi người tôi, đưa ra đánh giá tổng thể một vòng. "Rất tốt." Tôi đưa tầm mắt khẽ nhìn lên, điệu bộ vô cùng kính cẩn, "Cảm ơn giám đốc!" "Trang phục hôm nay nhìn khá ổn." "Đều nhờ mắt nhìn tinh tế của giám đốc ạ!" Tôi cúi đầu nhẹ nhàng, dùng nụ cười công nghiệp: chín phần thương mại, một phần chỉn chu, không phần hữu ý, khách sáo đáp lại anh ta. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng qua được một ngày. "Nhưng hôm nay giày cô đi sai màu với tổng thể." - Anh ta thản nhiên nói với tôi. Lại nữa! Mí…

Chương 9: Mang Chủng

Biến Số Bắt BuộcTác giả: Minh Mị Yêu NhiêuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình#1 Một hôm trời âm u không mấy đẹp đẽ, vẫn như bao ngày khác, tôi tại phòng giám đốc báo cáo công việc. Giọng nói lưu loát rõ ràng rành mạch, nội dung chi tiết tỉ mỉ chính xác. Gương mặt tập trung không chút sao nhãng, chuyên nghiệp bình tĩnh như nước chảy chiều thu, trái ngược với bầu trời gió giật sóng gầm như thể sắp mưa hai ngày hai đêm ngoài kia. Minh Thần dáng vẻ điềm nhiên, nét mặt ung dung ngồi nghe tôi trình bày. Đến khi tôi báo cáo xong, anh ta mới từ từ hạ bút xuống bàn, rời mắt khỏi người tôi, đưa ra đánh giá tổng thể một vòng. "Rất tốt." Tôi đưa tầm mắt khẽ nhìn lên, điệu bộ vô cùng kính cẩn, "Cảm ơn giám đốc!" "Trang phục hôm nay nhìn khá ổn." "Đều nhờ mắt nhìn tinh tế của giám đốc ạ!" Tôi cúi đầu nhẹ nhàng, dùng nụ cười công nghiệp: chín phần thương mại, một phần chỉn chu, không phần hữu ý, khách sáo đáp lại anh ta. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng qua được một ngày. "Nhưng hôm nay giày cô đi sai màu với tổng thể." - Anh ta thản nhiên nói với tôi. Lại nữa! Mí… #14Nói gì thì nói, anh ta không trừ lương tôi được, sau đó thế mà vẫn gọi lông xù là Body.Thật không hiểu kiểu gì...Hôm sau tôi dậy sớm tự giác bắt bus đi làm, nhưng nhà anh rõ là xa trạm xe bus, cuối cùng tôi phải chạy vội chạy vàng đội cả mưa đến thẳng công ty.Mới sáng sớm Minh Thần đã gọi tôi vào văn phòng, tôi còn tưởng có chuyện gì gấp, nhưng bước vào chỉ thấy một phần sandwich mua sẵn.Vẻ mặt ân cần, anh ta nói với tôi:"Ăn sáng đi."Tôi ngồi ở phòng mình ăn sandwich vừa nhìn trời mưa vừa nhớ đến chuyện trước đây.Có một lần, vẫn là tôi làm hết công việc tỉ mỉ đàng hoàng để gặp lại cuộc hẹn hôm trước.Cuộc hẹn đó vốn dĩ đi xem mắt, tôi thì lười cũng không thích chủ động nhưng là mẹ tôi giới thiệu bảo tôi nhất định đến gặp một lần.Lần đầu hẹn gặp đã để người ta leo cây, tôi cảm thấy rất có lỗi.Lần thứ hai hẹn gặp, tôi đã chắc chắn không còn gì khiến tên giám đốc đáng ghét có thể gọi tôi về.Lần này xin phép, anh ta đột nhiên không vui vẻ đồng ý nữa, lại dùng vẻ mặt ngờ vực nhìn tôi sau đó không ý kiến gì.Đến khi tôi vừa đến nơi hẹn đã nhìn thấy tin nhắn trong group chat của phòng kinh doanh:"Hạng mục X xảy ra lỗi, giám đốc yêu cầu mọi người phải có mặt 20 phút nữa họp gấp."Tôi đội mưa chạy như bay quay về, uy tín không quan trọng, lương mới quan trọng.Thật xin lỗi vị bằng hữu kia, tôi với cậu không có duyên.Cuối cùng về đến công ty, cái lỗi bé như con kiến, không có tôi cũng được.Mà thật ra, không họp cũng được luôn.Tôi cảm thấy, anh ta rõ ràng có hiềm khích với tôi, một năm tôi có xin về sớm mấy lần đâu chứ.Tôi bế anh ta lên blog cá nhân mà ghim thù vụ đó một thời gian dài.Hôm nay tan làm muộn mưa lại to, tôi đành xin anh ta cho đi ké xe về nhà.Trình bày hoàn cảnh đáng thương vì nhà anh ta xa trạm xe bus, lương nhân viên của tôi thật sự không đủ bắt xe về xa như vậy...Tôi thấy xin đi nhờ thế này cũng không phải cách hay.Thế nhưng hôm sau đến công ty nghe thấy phòng kế toán ra thông báo, tăng lương toàn thể nhân viên khuyến khích tinh thần vì thời tiết bất lợi?Đã bảo tôi cũng may mắn lắm mà, như thế này thì không cần chung xe với anh ta nữa!Nhưng niềm vui ngày mới chưa đến được bao lâu, thì tôi đã nghe bảo quầy chờ có người tìm.Mang theo sự ngạc nhiên xuống gặp thì tôi nhận ra chị gái tên Hân Nghiên gì đó đến tìm tôi..

Biến Số Bắt BuộcTác giả: Minh Mị Yêu NhiêuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình#1 Một hôm trời âm u không mấy đẹp đẽ, vẫn như bao ngày khác, tôi tại phòng giám đốc báo cáo công việc. Giọng nói lưu loát rõ ràng rành mạch, nội dung chi tiết tỉ mỉ chính xác. Gương mặt tập trung không chút sao nhãng, chuyên nghiệp bình tĩnh như nước chảy chiều thu, trái ngược với bầu trời gió giật sóng gầm như thể sắp mưa hai ngày hai đêm ngoài kia. Minh Thần dáng vẻ điềm nhiên, nét mặt ung dung ngồi nghe tôi trình bày. Đến khi tôi báo cáo xong, anh ta mới từ từ hạ bút xuống bàn, rời mắt khỏi người tôi, đưa ra đánh giá tổng thể một vòng. "Rất tốt." Tôi đưa tầm mắt khẽ nhìn lên, điệu bộ vô cùng kính cẩn, "Cảm ơn giám đốc!" "Trang phục hôm nay nhìn khá ổn." "Đều nhờ mắt nhìn tinh tế của giám đốc ạ!" Tôi cúi đầu nhẹ nhàng, dùng nụ cười công nghiệp: chín phần thương mại, một phần chỉn chu, không phần hữu ý, khách sáo đáp lại anh ta. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng qua được một ngày. "Nhưng hôm nay giày cô đi sai màu với tổng thể." - Anh ta thản nhiên nói với tôi. Lại nữa! Mí… #14Nói gì thì nói, anh ta không trừ lương tôi được, sau đó thế mà vẫn gọi lông xù là Body.Thật không hiểu kiểu gì...Hôm sau tôi dậy sớm tự giác bắt bus đi làm, nhưng nhà anh rõ là xa trạm xe bus, cuối cùng tôi phải chạy vội chạy vàng đội cả mưa đến thẳng công ty.Mới sáng sớm Minh Thần đã gọi tôi vào văn phòng, tôi còn tưởng có chuyện gì gấp, nhưng bước vào chỉ thấy một phần sandwich mua sẵn.Vẻ mặt ân cần, anh ta nói với tôi:"Ăn sáng đi."Tôi ngồi ở phòng mình ăn sandwich vừa nhìn trời mưa vừa nhớ đến chuyện trước đây.Có một lần, vẫn là tôi làm hết công việc tỉ mỉ đàng hoàng để gặp lại cuộc hẹn hôm trước.Cuộc hẹn đó vốn dĩ đi xem mắt, tôi thì lười cũng không thích chủ động nhưng là mẹ tôi giới thiệu bảo tôi nhất định đến gặp một lần.Lần đầu hẹn gặp đã để người ta leo cây, tôi cảm thấy rất có lỗi.Lần thứ hai hẹn gặp, tôi đã chắc chắn không còn gì khiến tên giám đốc đáng ghét có thể gọi tôi về.Lần này xin phép, anh ta đột nhiên không vui vẻ đồng ý nữa, lại dùng vẻ mặt ngờ vực nhìn tôi sau đó không ý kiến gì.Đến khi tôi vừa đến nơi hẹn đã nhìn thấy tin nhắn trong group chat của phòng kinh doanh:"Hạng mục X xảy ra lỗi, giám đốc yêu cầu mọi người phải có mặt 20 phút nữa họp gấp."Tôi đội mưa chạy như bay quay về, uy tín không quan trọng, lương mới quan trọng.Thật xin lỗi vị bằng hữu kia, tôi với cậu không có duyên.Cuối cùng về đến công ty, cái lỗi bé như con kiến, không có tôi cũng được.Mà thật ra, không họp cũng được luôn.Tôi cảm thấy, anh ta rõ ràng có hiềm khích với tôi, một năm tôi có xin về sớm mấy lần đâu chứ.Tôi bế anh ta lên blog cá nhân mà ghim thù vụ đó một thời gian dài.Hôm nay tan làm muộn mưa lại to, tôi đành xin anh ta cho đi ké xe về nhà.Trình bày hoàn cảnh đáng thương vì nhà anh ta xa trạm xe bus, lương nhân viên của tôi thật sự không đủ bắt xe về xa như vậy...Tôi thấy xin đi nhờ thế này cũng không phải cách hay.Thế nhưng hôm sau đến công ty nghe thấy phòng kế toán ra thông báo, tăng lương toàn thể nhân viên khuyến khích tinh thần vì thời tiết bất lợi?Đã bảo tôi cũng may mắn lắm mà, như thế này thì không cần chung xe với anh ta nữa!Nhưng niềm vui ngày mới chưa đến được bao lâu, thì tôi đã nghe bảo quầy chờ có người tìm.Mang theo sự ngạc nhiên xuống gặp thì tôi nhận ra chị gái tên Hân Nghiên gì đó đến tìm tôi..

Biến Số Bắt BuộcTác giả: Minh Mị Yêu NhiêuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình#1 Một hôm trời âm u không mấy đẹp đẽ, vẫn như bao ngày khác, tôi tại phòng giám đốc báo cáo công việc. Giọng nói lưu loát rõ ràng rành mạch, nội dung chi tiết tỉ mỉ chính xác. Gương mặt tập trung không chút sao nhãng, chuyên nghiệp bình tĩnh như nước chảy chiều thu, trái ngược với bầu trời gió giật sóng gầm như thể sắp mưa hai ngày hai đêm ngoài kia. Minh Thần dáng vẻ điềm nhiên, nét mặt ung dung ngồi nghe tôi trình bày. Đến khi tôi báo cáo xong, anh ta mới từ từ hạ bút xuống bàn, rời mắt khỏi người tôi, đưa ra đánh giá tổng thể một vòng. "Rất tốt." Tôi đưa tầm mắt khẽ nhìn lên, điệu bộ vô cùng kính cẩn, "Cảm ơn giám đốc!" "Trang phục hôm nay nhìn khá ổn." "Đều nhờ mắt nhìn tinh tế của giám đốc ạ!" Tôi cúi đầu nhẹ nhàng, dùng nụ cười công nghiệp: chín phần thương mại, một phần chỉn chu, không phần hữu ý, khách sáo đáp lại anh ta. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng qua được một ngày. "Nhưng hôm nay giày cô đi sai màu với tổng thể." - Anh ta thản nhiên nói với tôi. Lại nữa! Mí… #14Nói gì thì nói, anh ta không trừ lương tôi được, sau đó thế mà vẫn gọi lông xù là Body.Thật không hiểu kiểu gì...Hôm sau tôi dậy sớm tự giác bắt bus đi làm, nhưng nhà anh rõ là xa trạm xe bus, cuối cùng tôi phải chạy vội chạy vàng đội cả mưa đến thẳng công ty.Mới sáng sớm Minh Thần đã gọi tôi vào văn phòng, tôi còn tưởng có chuyện gì gấp, nhưng bước vào chỉ thấy một phần sandwich mua sẵn.Vẻ mặt ân cần, anh ta nói với tôi:"Ăn sáng đi."Tôi ngồi ở phòng mình ăn sandwich vừa nhìn trời mưa vừa nhớ đến chuyện trước đây.Có một lần, vẫn là tôi làm hết công việc tỉ mỉ đàng hoàng để gặp lại cuộc hẹn hôm trước.Cuộc hẹn đó vốn dĩ đi xem mắt, tôi thì lười cũng không thích chủ động nhưng là mẹ tôi giới thiệu bảo tôi nhất định đến gặp một lần.Lần đầu hẹn gặp đã để người ta leo cây, tôi cảm thấy rất có lỗi.Lần thứ hai hẹn gặp, tôi đã chắc chắn không còn gì khiến tên giám đốc đáng ghét có thể gọi tôi về.Lần này xin phép, anh ta đột nhiên không vui vẻ đồng ý nữa, lại dùng vẻ mặt ngờ vực nhìn tôi sau đó không ý kiến gì.Đến khi tôi vừa đến nơi hẹn đã nhìn thấy tin nhắn trong group chat của phòng kinh doanh:"Hạng mục X xảy ra lỗi, giám đốc yêu cầu mọi người phải có mặt 20 phút nữa họp gấp."Tôi đội mưa chạy như bay quay về, uy tín không quan trọng, lương mới quan trọng.Thật xin lỗi vị bằng hữu kia, tôi với cậu không có duyên.Cuối cùng về đến công ty, cái lỗi bé như con kiến, không có tôi cũng được.Mà thật ra, không họp cũng được luôn.Tôi cảm thấy, anh ta rõ ràng có hiềm khích với tôi, một năm tôi có xin về sớm mấy lần đâu chứ.Tôi bế anh ta lên blog cá nhân mà ghim thù vụ đó một thời gian dài.Hôm nay tan làm muộn mưa lại to, tôi đành xin anh ta cho đi ké xe về nhà.Trình bày hoàn cảnh đáng thương vì nhà anh ta xa trạm xe bus, lương nhân viên của tôi thật sự không đủ bắt xe về xa như vậy...Tôi thấy xin đi nhờ thế này cũng không phải cách hay.Thế nhưng hôm sau đến công ty nghe thấy phòng kế toán ra thông báo, tăng lương toàn thể nhân viên khuyến khích tinh thần vì thời tiết bất lợi?Đã bảo tôi cũng may mắn lắm mà, như thế này thì không cần chung xe với anh ta nữa!Nhưng niềm vui ngày mới chưa đến được bao lâu, thì tôi đã nghe bảo quầy chờ có người tìm.Mang theo sự ngạc nhiên xuống gặp thì tôi nhận ra chị gái tên Hân Nghiên gì đó đến tìm tôi..

Chương 9: Mang Chủng