#1 Một hôm trời âm u không mấy đẹp đẽ, vẫn như bao ngày khác, tôi tại phòng giám đốc báo cáo công việc. Giọng nói lưu loát rõ ràng rành mạch, nội dung chi tiết tỉ mỉ chính xác. Gương mặt tập trung không chút sao nhãng, chuyên nghiệp bình tĩnh như nước chảy chiều thu, trái ngược với bầu trời gió giật sóng gầm như thể sắp mưa hai ngày hai đêm ngoài kia. Minh Thần dáng vẻ điềm nhiên, nét mặt ung dung ngồi nghe tôi trình bày. Đến khi tôi báo cáo xong, anh ta mới từ từ hạ bút xuống bàn, rời mắt khỏi người tôi, đưa ra đánh giá tổng thể một vòng. "Rất tốt." Tôi đưa tầm mắt khẽ nhìn lên, điệu bộ vô cùng kính cẩn, "Cảm ơn giám đốc!" "Trang phục hôm nay nhìn khá ổn." "Đều nhờ mắt nhìn tinh tế của giám đốc ạ!" Tôi cúi đầu nhẹ nhàng, dùng nụ cười công nghiệp: chín phần thương mại, một phần chỉn chu, không phần hữu ý, khách sáo đáp lại anh ta. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng qua được một ngày. "Nhưng hôm nay giày cô đi sai màu với tổng thể." - Anh ta thản nhiên nói với tôi. Lại nữa! Mí…

Chương 21: Đại Tuyết

Biến Số Bắt BuộcTác giả: Minh Mị Yêu NhiêuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình#1 Một hôm trời âm u không mấy đẹp đẽ, vẫn như bao ngày khác, tôi tại phòng giám đốc báo cáo công việc. Giọng nói lưu loát rõ ràng rành mạch, nội dung chi tiết tỉ mỉ chính xác. Gương mặt tập trung không chút sao nhãng, chuyên nghiệp bình tĩnh như nước chảy chiều thu, trái ngược với bầu trời gió giật sóng gầm như thể sắp mưa hai ngày hai đêm ngoài kia. Minh Thần dáng vẻ điềm nhiên, nét mặt ung dung ngồi nghe tôi trình bày. Đến khi tôi báo cáo xong, anh ta mới từ từ hạ bút xuống bàn, rời mắt khỏi người tôi, đưa ra đánh giá tổng thể một vòng. "Rất tốt." Tôi đưa tầm mắt khẽ nhìn lên, điệu bộ vô cùng kính cẩn, "Cảm ơn giám đốc!" "Trang phục hôm nay nhìn khá ổn." "Đều nhờ mắt nhìn tinh tế của giám đốc ạ!" Tôi cúi đầu nhẹ nhàng, dùng nụ cười công nghiệp: chín phần thương mại, một phần chỉn chu, không phần hữu ý, khách sáo đáp lại anh ta. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng qua được một ngày. "Nhưng hôm nay giày cô đi sai màu với tổng thể." - Anh ta thản nhiên nói với tôi. Lại nữa! Mí… #28Sáng hôm sau tôi tiễn anh ấy về thành phố còn mình ở lại với mẹ thêm mấy hôm.Minh Thần đứng bên cửa xe chần chừ không bước vào."Hay anh cũng xin nghỉ phép, trốn việc cũng được."Tôi nhìn bàn tay anh vẫn còn đang nắm lấy tay mình không chịu buông."Anh...sao lại tha hóa đến mức làm giám đốc còn đòi trốn việc?""Vì em."Không có giày cao gót nên tôi phải nhón chân mới có thể thong thả vuốt vuốt tóc anh:"Anh về trước đi, mấy hôm nữa em sẽ về mà.""Không được lâu quá đó." Minh Thần dùng vẻ mặt tủi thân nhìn tôi.Tôi thở dài, rồi nói đùa: "Nếu không thì sao, anh sẽ trừ lương em à?""Nếu như nhớ em quá thì cũng có khả năng..." ra vẻ đăm chiêu nhìn tôi."Anh nỡ lòng...?""Khả năng lại lái xe xuống đây để gặp em."Đối phương còn vừa nói vừa dùng ánh mắt thâm tình, hào quan bá đạo như nam chính ngôn tình xoa xoa đầu tôi.Ầy...!Sao trước đây tôi không biết anh ấy còn có cái nhân cách sến súa mà không hề đỏ mặt như thế này nhỉ? Cuối cùng Minh Thần cũng chịu lên xe trở về thành phố.Tôi cảm thấy như bản thân mình đang sống trong một câu chuyện cổ tích, rực rỡ và xa hoa, ấm áp và hạnh phúc.Nhưng những điều đẹp đẽ thường đi cùng với những nỗi sợ trong lòng...Tôi nhìn vẻ mặt bâng khuâng của mẹ mình khi nói về tôi và Minh Thần, bản thân cũng tự hiểu thực tế như thế nào.Minh Thần đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, tôi lại không hay biết gì cả.Giống như một rạn san hô nhỏ bé được đại dương bao la ôm ấp, tôi cảm thấy việc mình đến với Minh Thần có phải là quá mơ tưởng rồi không...Những điều tốt đẹp nhất mà anh ấy xứng đáng có được, liệu có tôi ở trong đó hay không...Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, lúc lại cảm thấy bản thân mình không xứng, lúc lại muốn ích kỉ cứ thế ở bên anh ấy không rời.Đến khi tôi trở về thành phố, định tạo bất ngờ nên không nói trước cho Minh Thần.Nhưng cuối cùng, sự thật dù thế nào cũng sẽ diễn ra, chủ tịch đề nghị gặp mặt tôi.Tôi cảm thấy như câu chuyện của chúng tôi sắp sửa đến hồi kết, không chỉ bởi vì buổi gặp mặt kia mà còn vì ở công ty Minh Thần lại nhìn thấy thứ mà tôi tải sẵn trong máy tính lúc nóng vội.Ấy thế rồi anh đã biết được kế hoạch ly hôn phân chia tài sản kia trong chính thời điểm nao lòng này..

Biến Số Bắt BuộcTác giả: Minh Mị Yêu NhiêuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình#1 Một hôm trời âm u không mấy đẹp đẽ, vẫn như bao ngày khác, tôi tại phòng giám đốc báo cáo công việc. Giọng nói lưu loát rõ ràng rành mạch, nội dung chi tiết tỉ mỉ chính xác. Gương mặt tập trung không chút sao nhãng, chuyên nghiệp bình tĩnh như nước chảy chiều thu, trái ngược với bầu trời gió giật sóng gầm như thể sắp mưa hai ngày hai đêm ngoài kia. Minh Thần dáng vẻ điềm nhiên, nét mặt ung dung ngồi nghe tôi trình bày. Đến khi tôi báo cáo xong, anh ta mới từ từ hạ bút xuống bàn, rời mắt khỏi người tôi, đưa ra đánh giá tổng thể một vòng. "Rất tốt." Tôi đưa tầm mắt khẽ nhìn lên, điệu bộ vô cùng kính cẩn, "Cảm ơn giám đốc!" "Trang phục hôm nay nhìn khá ổn." "Đều nhờ mắt nhìn tinh tế của giám đốc ạ!" Tôi cúi đầu nhẹ nhàng, dùng nụ cười công nghiệp: chín phần thương mại, một phần chỉn chu, không phần hữu ý, khách sáo đáp lại anh ta. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng qua được một ngày. "Nhưng hôm nay giày cô đi sai màu với tổng thể." - Anh ta thản nhiên nói với tôi. Lại nữa! Mí… #28Sáng hôm sau tôi tiễn anh ấy về thành phố còn mình ở lại với mẹ thêm mấy hôm.Minh Thần đứng bên cửa xe chần chừ không bước vào."Hay anh cũng xin nghỉ phép, trốn việc cũng được."Tôi nhìn bàn tay anh vẫn còn đang nắm lấy tay mình không chịu buông."Anh...sao lại tha hóa đến mức làm giám đốc còn đòi trốn việc?""Vì em."Không có giày cao gót nên tôi phải nhón chân mới có thể thong thả vuốt vuốt tóc anh:"Anh về trước đi, mấy hôm nữa em sẽ về mà.""Không được lâu quá đó." Minh Thần dùng vẻ mặt tủi thân nhìn tôi.Tôi thở dài, rồi nói đùa: "Nếu không thì sao, anh sẽ trừ lương em à?""Nếu như nhớ em quá thì cũng có khả năng..." ra vẻ đăm chiêu nhìn tôi."Anh nỡ lòng...?""Khả năng lại lái xe xuống đây để gặp em."Đối phương còn vừa nói vừa dùng ánh mắt thâm tình, hào quan bá đạo như nam chính ngôn tình xoa xoa đầu tôi.Ầy...!Sao trước đây tôi không biết anh ấy còn có cái nhân cách sến súa mà không hề đỏ mặt như thế này nhỉ? Cuối cùng Minh Thần cũng chịu lên xe trở về thành phố.Tôi cảm thấy như bản thân mình đang sống trong một câu chuyện cổ tích, rực rỡ và xa hoa, ấm áp và hạnh phúc.Nhưng những điều đẹp đẽ thường đi cùng với những nỗi sợ trong lòng...Tôi nhìn vẻ mặt bâng khuâng của mẹ mình khi nói về tôi và Minh Thần, bản thân cũng tự hiểu thực tế như thế nào.Minh Thần đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, tôi lại không hay biết gì cả.Giống như một rạn san hô nhỏ bé được đại dương bao la ôm ấp, tôi cảm thấy việc mình đến với Minh Thần có phải là quá mơ tưởng rồi không...Những điều tốt đẹp nhất mà anh ấy xứng đáng có được, liệu có tôi ở trong đó hay không...Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, lúc lại cảm thấy bản thân mình không xứng, lúc lại muốn ích kỉ cứ thế ở bên anh ấy không rời.Đến khi tôi trở về thành phố, định tạo bất ngờ nên không nói trước cho Minh Thần.Nhưng cuối cùng, sự thật dù thế nào cũng sẽ diễn ra, chủ tịch đề nghị gặp mặt tôi.Tôi cảm thấy như câu chuyện của chúng tôi sắp sửa đến hồi kết, không chỉ bởi vì buổi gặp mặt kia mà còn vì ở công ty Minh Thần lại nhìn thấy thứ mà tôi tải sẵn trong máy tính lúc nóng vội.Ấy thế rồi anh đã biết được kế hoạch ly hôn phân chia tài sản kia trong chính thời điểm nao lòng này..

Biến Số Bắt BuộcTác giả: Minh Mị Yêu NhiêuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình#1 Một hôm trời âm u không mấy đẹp đẽ, vẫn như bao ngày khác, tôi tại phòng giám đốc báo cáo công việc. Giọng nói lưu loát rõ ràng rành mạch, nội dung chi tiết tỉ mỉ chính xác. Gương mặt tập trung không chút sao nhãng, chuyên nghiệp bình tĩnh như nước chảy chiều thu, trái ngược với bầu trời gió giật sóng gầm như thể sắp mưa hai ngày hai đêm ngoài kia. Minh Thần dáng vẻ điềm nhiên, nét mặt ung dung ngồi nghe tôi trình bày. Đến khi tôi báo cáo xong, anh ta mới từ từ hạ bút xuống bàn, rời mắt khỏi người tôi, đưa ra đánh giá tổng thể một vòng. "Rất tốt." Tôi đưa tầm mắt khẽ nhìn lên, điệu bộ vô cùng kính cẩn, "Cảm ơn giám đốc!" "Trang phục hôm nay nhìn khá ổn." "Đều nhờ mắt nhìn tinh tế của giám đốc ạ!" Tôi cúi đầu nhẹ nhàng, dùng nụ cười công nghiệp: chín phần thương mại, một phần chỉn chu, không phần hữu ý, khách sáo đáp lại anh ta. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng qua được một ngày. "Nhưng hôm nay giày cô đi sai màu với tổng thể." - Anh ta thản nhiên nói với tôi. Lại nữa! Mí… #28Sáng hôm sau tôi tiễn anh ấy về thành phố còn mình ở lại với mẹ thêm mấy hôm.Minh Thần đứng bên cửa xe chần chừ không bước vào."Hay anh cũng xin nghỉ phép, trốn việc cũng được."Tôi nhìn bàn tay anh vẫn còn đang nắm lấy tay mình không chịu buông."Anh...sao lại tha hóa đến mức làm giám đốc còn đòi trốn việc?""Vì em."Không có giày cao gót nên tôi phải nhón chân mới có thể thong thả vuốt vuốt tóc anh:"Anh về trước đi, mấy hôm nữa em sẽ về mà.""Không được lâu quá đó." Minh Thần dùng vẻ mặt tủi thân nhìn tôi.Tôi thở dài, rồi nói đùa: "Nếu không thì sao, anh sẽ trừ lương em à?""Nếu như nhớ em quá thì cũng có khả năng..." ra vẻ đăm chiêu nhìn tôi."Anh nỡ lòng...?""Khả năng lại lái xe xuống đây để gặp em."Đối phương còn vừa nói vừa dùng ánh mắt thâm tình, hào quan bá đạo như nam chính ngôn tình xoa xoa đầu tôi.Ầy...!Sao trước đây tôi không biết anh ấy còn có cái nhân cách sến súa mà không hề đỏ mặt như thế này nhỉ? Cuối cùng Minh Thần cũng chịu lên xe trở về thành phố.Tôi cảm thấy như bản thân mình đang sống trong một câu chuyện cổ tích, rực rỡ và xa hoa, ấm áp và hạnh phúc.Nhưng những điều đẹp đẽ thường đi cùng với những nỗi sợ trong lòng...Tôi nhìn vẻ mặt bâng khuâng của mẹ mình khi nói về tôi và Minh Thần, bản thân cũng tự hiểu thực tế như thế nào.Minh Thần đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, tôi lại không hay biết gì cả.Giống như một rạn san hô nhỏ bé được đại dương bao la ôm ấp, tôi cảm thấy việc mình đến với Minh Thần có phải là quá mơ tưởng rồi không...Những điều tốt đẹp nhất mà anh ấy xứng đáng có được, liệu có tôi ở trong đó hay không...Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, lúc lại cảm thấy bản thân mình không xứng, lúc lại muốn ích kỉ cứ thế ở bên anh ấy không rời.Đến khi tôi trở về thành phố, định tạo bất ngờ nên không nói trước cho Minh Thần.Nhưng cuối cùng, sự thật dù thế nào cũng sẽ diễn ra, chủ tịch đề nghị gặp mặt tôi.Tôi cảm thấy như câu chuyện của chúng tôi sắp sửa đến hồi kết, không chỉ bởi vì buổi gặp mặt kia mà còn vì ở công ty Minh Thần lại nhìn thấy thứ mà tôi tải sẵn trong máy tính lúc nóng vội.Ấy thế rồi anh đã biết được kế hoạch ly hôn phân chia tài sản kia trong chính thời điểm nao lòng này..

Chương 21: Đại Tuyết