Tác giả:

Mỗi lần đến nhà ga, Lâm Tú San đều cảm giác như đang chen chúc trong chuồng trại. Tiếng còi hơi tàu hỏa sinh động như tiếng tru tréo của đàn gia súc. Lúc thì giống tiếng trâu thở, khi lại nghe ra tiếng lừa hí, còn có lúc nghe như tiếng lợn kêu nhặng lên vì đói. Bởi vậy những đoàn tàu hỏa trong mắt cô cái nào cái nấy đều mang hình vẻ của một loài gia súc. Những chuyến tàu tốc hành lao vùn vụt như ngựa hoang mất cương, những chuyến tàu chạy thẳng không nhanh không chậm giống chú dê lanh lợi dạo bước trên đồng cỏ hoang. Chuyến tàu chậm cô thường đi thì giống một con trâu no cỏ, an nhàn tản bộ. Chuyến thăm Vương Nhuệ không báo trước, đây là chuyện Lâm Tú San chưa từng làm bao giờ. Vậy nên khoảnh khắc bước lên tàu hỏa, cô hơi kích động, thậm chí còn nóng mặt, tim đập dồn, cảm giác tựa như lần đầu Vương Nhuệ ôm cô vào lòng. Chuyến tàu chậm này chạy dọc từ Tề Tề Cáp Nhĩ đến Cáp Nhĩ Tân. Lâm Tú San làm việc trong căng-tin xưởng dệt len ở quận Nhượng Hồ Lộ, thuộc thành phố Đại Khánh. Vì vậy…

Chương 10: Hoàn

Dạo Bước Dưới Ánh TrăngTác giả: Trì Tử KiếnTruyện Ngôn TìnhMỗi lần đến nhà ga, Lâm Tú San đều cảm giác như đang chen chúc trong chuồng trại. Tiếng còi hơi tàu hỏa sinh động như tiếng tru tréo của đàn gia súc. Lúc thì giống tiếng trâu thở, khi lại nghe ra tiếng lừa hí, còn có lúc nghe như tiếng lợn kêu nhặng lên vì đói. Bởi vậy những đoàn tàu hỏa trong mắt cô cái nào cái nấy đều mang hình vẻ của một loài gia súc. Những chuyến tàu tốc hành lao vùn vụt như ngựa hoang mất cương, những chuyến tàu chạy thẳng không nhanh không chậm giống chú dê lanh lợi dạo bước trên đồng cỏ hoang. Chuyến tàu chậm cô thường đi thì giống một con trâu no cỏ, an nhàn tản bộ. Chuyến thăm Vương Nhuệ không báo trước, đây là chuyện Lâm Tú San chưa từng làm bao giờ. Vậy nên khoảnh khắc bước lên tàu hỏa, cô hơi kích động, thậm chí còn nóng mặt, tim đập dồn, cảm giác tựa như lần đầu Vương Nhuệ ôm cô vào lòng. Chuyến tàu chậm này chạy dọc từ Tề Tề Cáp Nhĩ đến Cáp Nhĩ Tân. Lâm Tú San làm việc trong căng-tin xưởng dệt len ở quận Nhượng Hồ Lộ, thuộc thành phố Đại Khánh. Vì vậy… Lâm Tú San mới thoáng thấy Vương Nhuệ thì phát hiện người anh vẹo sang một bên. Cô không biết do anh mệt quá nên choáng ngất, hay là bị làm sao. Cô tò mò muốn nhìn rõ, nhưng ô cửa có Vương Nhuệ ngày càng đi xa, cô không nhìn được gì cả.Bên này Vương Nhuệ đứng thẳng dậy ngó ra cửa sổ sau giây phút buồn bực thì đoàn tàu Lâm Tú San đang ngồi đã chuồn mất như một con rắn. Anh không hiểu vì sao tàu chậm lại biến mất nhanh như thế!Cuối cùng anh cũng ngộ ra, anh không nên coi con tàu như phong cảnh ngoài ô cửa, vì phong cảnh là vật cố định, còn đoàn tàu thì luôn chuyển động. Hai đoàn tàu chậm đi ngược chiều nhau, giây phút chúng giao nhau, tàu chậm sẽ trở thành tàu cao tốc.Thời khắc họ gặp gỡ, đồng thời cũng là lúc họ đang ngồi trên chuyến tàu cao tốc.Mặt trăng như chuyến tàu độc hành trên bầu trời cao kia, nó đã chạy đến giữa trời. Không biết con tàu đó đang chở gì bên trong, là Hằng Nga, Ngô Cương hay cây hoa quế?Đoàn tàu ấy luôn khởi hành trong đêm tối, và đích đến của nó cũng luôn là bình minh.HẾT

Dạo Bước Dưới Ánh TrăngTác giả: Trì Tử KiếnTruyện Ngôn TìnhMỗi lần đến nhà ga, Lâm Tú San đều cảm giác như đang chen chúc trong chuồng trại. Tiếng còi hơi tàu hỏa sinh động như tiếng tru tréo của đàn gia súc. Lúc thì giống tiếng trâu thở, khi lại nghe ra tiếng lừa hí, còn có lúc nghe như tiếng lợn kêu nhặng lên vì đói. Bởi vậy những đoàn tàu hỏa trong mắt cô cái nào cái nấy đều mang hình vẻ của một loài gia súc. Những chuyến tàu tốc hành lao vùn vụt như ngựa hoang mất cương, những chuyến tàu chạy thẳng không nhanh không chậm giống chú dê lanh lợi dạo bước trên đồng cỏ hoang. Chuyến tàu chậm cô thường đi thì giống một con trâu no cỏ, an nhàn tản bộ. Chuyến thăm Vương Nhuệ không báo trước, đây là chuyện Lâm Tú San chưa từng làm bao giờ. Vậy nên khoảnh khắc bước lên tàu hỏa, cô hơi kích động, thậm chí còn nóng mặt, tim đập dồn, cảm giác tựa như lần đầu Vương Nhuệ ôm cô vào lòng. Chuyến tàu chậm này chạy dọc từ Tề Tề Cáp Nhĩ đến Cáp Nhĩ Tân. Lâm Tú San làm việc trong căng-tin xưởng dệt len ở quận Nhượng Hồ Lộ, thuộc thành phố Đại Khánh. Vì vậy… Lâm Tú San mới thoáng thấy Vương Nhuệ thì phát hiện người anh vẹo sang một bên. Cô không biết do anh mệt quá nên choáng ngất, hay là bị làm sao. Cô tò mò muốn nhìn rõ, nhưng ô cửa có Vương Nhuệ ngày càng đi xa, cô không nhìn được gì cả.Bên này Vương Nhuệ đứng thẳng dậy ngó ra cửa sổ sau giây phút buồn bực thì đoàn tàu Lâm Tú San đang ngồi đã chuồn mất như một con rắn. Anh không hiểu vì sao tàu chậm lại biến mất nhanh như thế!Cuối cùng anh cũng ngộ ra, anh không nên coi con tàu như phong cảnh ngoài ô cửa, vì phong cảnh là vật cố định, còn đoàn tàu thì luôn chuyển động. Hai đoàn tàu chậm đi ngược chiều nhau, giây phút chúng giao nhau, tàu chậm sẽ trở thành tàu cao tốc.Thời khắc họ gặp gỡ, đồng thời cũng là lúc họ đang ngồi trên chuyến tàu cao tốc.Mặt trăng như chuyến tàu độc hành trên bầu trời cao kia, nó đã chạy đến giữa trời. Không biết con tàu đó đang chở gì bên trong, là Hằng Nga, Ngô Cương hay cây hoa quế?Đoàn tàu ấy luôn khởi hành trong đêm tối, và đích đến của nó cũng luôn là bình minh.HẾT

Dạo Bước Dưới Ánh TrăngTác giả: Trì Tử KiếnTruyện Ngôn TìnhMỗi lần đến nhà ga, Lâm Tú San đều cảm giác như đang chen chúc trong chuồng trại. Tiếng còi hơi tàu hỏa sinh động như tiếng tru tréo của đàn gia súc. Lúc thì giống tiếng trâu thở, khi lại nghe ra tiếng lừa hí, còn có lúc nghe như tiếng lợn kêu nhặng lên vì đói. Bởi vậy những đoàn tàu hỏa trong mắt cô cái nào cái nấy đều mang hình vẻ của một loài gia súc. Những chuyến tàu tốc hành lao vùn vụt như ngựa hoang mất cương, những chuyến tàu chạy thẳng không nhanh không chậm giống chú dê lanh lợi dạo bước trên đồng cỏ hoang. Chuyến tàu chậm cô thường đi thì giống một con trâu no cỏ, an nhàn tản bộ. Chuyến thăm Vương Nhuệ không báo trước, đây là chuyện Lâm Tú San chưa từng làm bao giờ. Vậy nên khoảnh khắc bước lên tàu hỏa, cô hơi kích động, thậm chí còn nóng mặt, tim đập dồn, cảm giác tựa như lần đầu Vương Nhuệ ôm cô vào lòng. Chuyến tàu chậm này chạy dọc từ Tề Tề Cáp Nhĩ đến Cáp Nhĩ Tân. Lâm Tú San làm việc trong căng-tin xưởng dệt len ở quận Nhượng Hồ Lộ, thuộc thành phố Đại Khánh. Vì vậy… Lâm Tú San mới thoáng thấy Vương Nhuệ thì phát hiện người anh vẹo sang một bên. Cô không biết do anh mệt quá nên choáng ngất, hay là bị làm sao. Cô tò mò muốn nhìn rõ, nhưng ô cửa có Vương Nhuệ ngày càng đi xa, cô không nhìn được gì cả.Bên này Vương Nhuệ đứng thẳng dậy ngó ra cửa sổ sau giây phút buồn bực thì đoàn tàu Lâm Tú San đang ngồi đã chuồn mất như một con rắn. Anh không hiểu vì sao tàu chậm lại biến mất nhanh như thế!Cuối cùng anh cũng ngộ ra, anh không nên coi con tàu như phong cảnh ngoài ô cửa, vì phong cảnh là vật cố định, còn đoàn tàu thì luôn chuyển động. Hai đoàn tàu chậm đi ngược chiều nhau, giây phút chúng giao nhau, tàu chậm sẽ trở thành tàu cao tốc.Thời khắc họ gặp gỡ, đồng thời cũng là lúc họ đang ngồi trên chuyến tàu cao tốc.Mặt trăng như chuyến tàu độc hành trên bầu trời cao kia, nó đã chạy đến giữa trời. Không biết con tàu đó đang chở gì bên trong, là Hằng Nga, Ngô Cương hay cây hoa quế?Đoàn tàu ấy luôn khởi hành trong đêm tối, và đích đến của nó cũng luôn là bình minh.HẾT

Chương 10: Hoàn