Sắp tới Tết Nguyên Đán, Trì Uyên gọi vô số cuộc gọi cho cha anh, muốn đón cha lên thành phố ăn tết, nhưng cuộc gọi nào cũng kết thúc trong sự khó chịu, im lặng hoặc cãi vã, cha anh sống chết không muốn rời đi nơi thôn quê kia, làm cho Trì Uyên đau đầu. Lại một ngày tăng ca tới khuya, Trì Uyên mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, còn chưa được nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong không gian tĩnh mịch. Là cha. Trì Uyên bắt máy “Cha? Trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?” Tâm trạng cha Trì vô cùng tốt, “Con trai, Tết Nguyên Đán mày về ngày nào? Cha không giục mày cưới vợ nữa, còn không mau lăn về.” Trì Uyên nheo mắt lại, “Cha, cha lại đang nghĩ tới cái gì vậy?” Không thúc giục anh cưới vợ sao? Có quỷ mới tin, anh còn không biết cha của mình? Mỗi ngày ông đều mong anh mau mau sinh cháu cho ông bồng. Cha Trì vui tươi hớn hở, hỏi lại, “Rốt cuộc là bao giờ mày về? Có về kịp để ăn Tết không?” Trì Uyên bất lực, “Hai ngày nữa, con sắp xếp công việc ổn thoải, để về còn có thời gian chăm…

Chương 14

Em, Em Là Của AnhTác giả: Sầu Vân Thương BaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịSắp tới Tết Nguyên Đán, Trì Uyên gọi vô số cuộc gọi cho cha anh, muốn đón cha lên thành phố ăn tết, nhưng cuộc gọi nào cũng kết thúc trong sự khó chịu, im lặng hoặc cãi vã, cha anh sống chết không muốn rời đi nơi thôn quê kia, làm cho Trì Uyên đau đầu. Lại một ngày tăng ca tới khuya, Trì Uyên mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, còn chưa được nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong không gian tĩnh mịch. Là cha. Trì Uyên bắt máy “Cha? Trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?” Tâm trạng cha Trì vô cùng tốt, “Con trai, Tết Nguyên Đán mày về ngày nào? Cha không giục mày cưới vợ nữa, còn không mau lăn về.” Trì Uyên nheo mắt lại, “Cha, cha lại đang nghĩ tới cái gì vậy?” Không thúc giục anh cưới vợ sao? Có quỷ mới tin, anh còn không biết cha của mình? Mỗi ngày ông đều mong anh mau mau sinh cháu cho ông bồng. Cha Trì vui tươi hớn hở, hỏi lại, “Rốt cuộc là bao giờ mày về? Có về kịp để ăn Tết không?” Trì Uyên bất lực, “Hai ngày nữa, con sắp xếp công việc ổn thoải, để về còn có thời gian chăm… Tết Nguyên Tiêu, 15 tháng giêng âm lịch, nhằm ngày 14 tháng 2 trên.Trì Uyên lái xe quẹo vào khu trung tâm nhìn thấy Thư Ưu, không biết hắn chổng mông ở bên đường làm gì.Khi bước vào văn phòng, Trì Uyên đã hiểuTrì Uyên gần như bất lực, “Trợ lý Thư.”Gần đây tính tình Trì Uyên không được tốt lắm, Thư Ưu nghe anh kêu lớn như vậy, trong lòng có hơi sợ.Trì Uyên tiếp tục nói, “Cậu giải thích cho tôi biết, đây là cái gì?”“Hôm nay Tết Nguyên Tiêu, còn có tuyết rơi như vậy…”“Cho nên?”“Cho nên tôi nhìn thấy một bà cụ ngồi ven đường bán cái này, một cái năm đồng, tôi lập tức mua hết, chia cho nhân viên của chúng ta vừa vặn hết hai mươi mấy đồng.”Trì Uyên: “……”“Tôi cố ý để lại thuyền đẹp nhất cho anh.”Trì Uyên xoay hai vòng tại chỗ, phiền muốn nổ tung, “Tôi hỏi cậu.”Thư Ưu nói, “Anh hỏi.” Giọng điệu chân thành, hy vọng hòa hợp với cơn giận của ông chủ.“Tôi hỏi cậu… Tôi… Tôi hỏi cậu a… Tôi…”Thư Ưu thấy anh vài lần muốn nói lại thôi, cũng không dám thúc giục.Cuối cùng Trì Uyên dựa vào bên cạnh bàn, cười khổ.“Quên đi, cậu đi ra ngoài.”Trong văn phòng chỉ còn lại tiếng tích tắc của kim giây.Trì Uyên cầm con thuyền được làm bằng tay, giống như của Hàng Tuyên, lại giống như không giống.Con thuyền nho nhỏ, rất nhẹ, anh đặt nó trong lòng bàn tay nhìn một chút.Nghĩ đến câu nói của Hàng Tuyên “Mắt không thấy tâm mới không phiền”.Nói dối.Khó chịu trong lòng anh còn chưa dừng lại, bây giờ lại thấy con thuyền nhỏ này.Trì Uyên lấy điện thoại ra, gọi cho cha.Chuông reo hồi lâu mới có người nhấc máy, tín hiệu không tốt lắm, có lẽ do tuyết rơi dày đặc trên núi.Cha Trì nói, “Con trai, mày mới đi vài ngày đã gọi?”Đi mấy ngày rồi? Đã mười một ngày rồi.So với mấy tháng mới gọi một cuộc mà nói, đúng là “Mới mấy ngày”.Nhưng mấy ngày nay quá dài nha.“Cha, trong nhà có lạnh không?”Cha Trì giống như thấy quỷ, “Mày hỏi khùng điên gì vậy?”“Trong nhà có đủ củi dùng không?”Cha Trì dừng một chút, “Hiểu rồi, mày không phải nhớ cha mày, mày đây là đang nhớ vợ.”Trì Uyên không nhiều lời, “Người kia đâu, kêu cậu nói chuyện một chút.”Cha Trì khịt khịt mũi, “Chờ.”

Tết Nguyên Tiêu, 15 tháng giêng âm lịch, nhằm ngày 14 tháng 2 trên.

Trì Uyên lái xe quẹo vào khu trung tâm nhìn thấy Thư Ưu, không biết hắn chổng mông ở bên đường làm gì.

Khi bước vào văn phòng, Trì Uyên đã hiểu

Trì Uyên gần như bất lực, “Trợ lý Thư.”

Gần đây tính tình Trì Uyên không được tốt lắm, Thư Ưu nghe anh kêu lớn như vậy, trong lòng có hơi sợ.

Trì Uyên tiếp tục nói, “Cậu giải thích cho tôi biết, đây là cái gì?”

“Hôm nay Tết Nguyên Tiêu, còn có tuyết rơi như vậy…”

“Cho nên?”

“Cho nên tôi nhìn thấy một bà cụ ngồi ven đường bán cái này, một cái năm đồng, tôi lập tức mua hết, chia cho nhân viên của chúng ta vừa vặn hết hai mươi mấy đồng.”

Trì Uyên: “……”

“Tôi cố ý để lại thuyền đẹp nhất cho anh.”

Trì Uyên xoay hai vòng tại chỗ, phiền muốn nổ tung, “Tôi hỏi cậu.”

Thư Ưu nói, “Anh hỏi.” Giọng điệu chân thành, hy vọng hòa hợp với cơn giận của ông chủ.

“Tôi hỏi cậu… Tôi… Tôi hỏi cậu a… Tôi…”

Thư Ưu thấy anh vài lần muốn nói lại thôi, cũng không dám thúc giục.

Cuối cùng Trì Uyên dựa vào bên cạnh bàn, cười khổ.

“Quên đi, cậu đi ra ngoài.”

Trong văn phòng chỉ còn lại tiếng tích tắc của kim giây.

Trì Uyên cầm con thuyền được làm bằng tay, giống như của Hàng Tuyên, lại giống như không giống.

Con thuyền nho nhỏ, rất nhẹ, anh đặt nó trong lòng bàn tay nhìn một chút.

Nghĩ đến câu nói của Hàng Tuyên “Mắt không thấy tâm mới không phiền”.

Nói dối.

Khó chịu trong lòng anh còn chưa dừng lại, bây giờ lại thấy con thuyền nhỏ này.

Trì Uyên lấy điện thoại ra, gọi cho cha.

Chuông reo hồi lâu mới có người nhấc máy, tín hiệu không tốt lắm, có lẽ do tuyết rơi dày đặc trên núi.

Cha Trì nói, “Con trai, mày mới đi vài ngày đã gọi?”

Đi mấy ngày rồi? Đã mười một ngày rồi.

So với mấy tháng mới gọi một cuộc mà nói, đúng là “Mới mấy ngày”.

Nhưng mấy ngày nay quá dài nha.

“Cha, trong nhà có lạnh không?”

Cha Trì giống như thấy quỷ, “Mày hỏi khùng điên gì vậy?”

“Trong nhà có đủ củi dùng không?”

Cha Trì dừng một chút, “Hiểu rồi, mày không phải nhớ cha mày, mày đây là đang nhớ vợ.”

Trì Uyên không nhiều lời, “Người kia đâu, kêu cậu nói chuyện một chút.”

Cha Trì khịt khịt mũi, “Chờ.”

Em, Em Là Của AnhTác giả: Sầu Vân Thương BaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịSắp tới Tết Nguyên Đán, Trì Uyên gọi vô số cuộc gọi cho cha anh, muốn đón cha lên thành phố ăn tết, nhưng cuộc gọi nào cũng kết thúc trong sự khó chịu, im lặng hoặc cãi vã, cha anh sống chết không muốn rời đi nơi thôn quê kia, làm cho Trì Uyên đau đầu. Lại một ngày tăng ca tới khuya, Trì Uyên mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, còn chưa được nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong không gian tĩnh mịch. Là cha. Trì Uyên bắt máy “Cha? Trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?” Tâm trạng cha Trì vô cùng tốt, “Con trai, Tết Nguyên Đán mày về ngày nào? Cha không giục mày cưới vợ nữa, còn không mau lăn về.” Trì Uyên nheo mắt lại, “Cha, cha lại đang nghĩ tới cái gì vậy?” Không thúc giục anh cưới vợ sao? Có quỷ mới tin, anh còn không biết cha của mình? Mỗi ngày ông đều mong anh mau mau sinh cháu cho ông bồng. Cha Trì vui tươi hớn hở, hỏi lại, “Rốt cuộc là bao giờ mày về? Có về kịp để ăn Tết không?” Trì Uyên bất lực, “Hai ngày nữa, con sắp xếp công việc ổn thoải, để về còn có thời gian chăm… Tết Nguyên Tiêu, 15 tháng giêng âm lịch, nhằm ngày 14 tháng 2 trên.Trì Uyên lái xe quẹo vào khu trung tâm nhìn thấy Thư Ưu, không biết hắn chổng mông ở bên đường làm gì.Khi bước vào văn phòng, Trì Uyên đã hiểuTrì Uyên gần như bất lực, “Trợ lý Thư.”Gần đây tính tình Trì Uyên không được tốt lắm, Thư Ưu nghe anh kêu lớn như vậy, trong lòng có hơi sợ.Trì Uyên tiếp tục nói, “Cậu giải thích cho tôi biết, đây là cái gì?”“Hôm nay Tết Nguyên Tiêu, còn có tuyết rơi như vậy…”“Cho nên?”“Cho nên tôi nhìn thấy một bà cụ ngồi ven đường bán cái này, một cái năm đồng, tôi lập tức mua hết, chia cho nhân viên của chúng ta vừa vặn hết hai mươi mấy đồng.”Trì Uyên: “……”“Tôi cố ý để lại thuyền đẹp nhất cho anh.”Trì Uyên xoay hai vòng tại chỗ, phiền muốn nổ tung, “Tôi hỏi cậu.”Thư Ưu nói, “Anh hỏi.” Giọng điệu chân thành, hy vọng hòa hợp với cơn giận của ông chủ.“Tôi hỏi cậu… Tôi… Tôi hỏi cậu a… Tôi…”Thư Ưu thấy anh vài lần muốn nói lại thôi, cũng không dám thúc giục.Cuối cùng Trì Uyên dựa vào bên cạnh bàn, cười khổ.“Quên đi, cậu đi ra ngoài.”Trong văn phòng chỉ còn lại tiếng tích tắc của kim giây.Trì Uyên cầm con thuyền được làm bằng tay, giống như của Hàng Tuyên, lại giống như không giống.Con thuyền nho nhỏ, rất nhẹ, anh đặt nó trong lòng bàn tay nhìn một chút.Nghĩ đến câu nói của Hàng Tuyên “Mắt không thấy tâm mới không phiền”.Nói dối.Khó chịu trong lòng anh còn chưa dừng lại, bây giờ lại thấy con thuyền nhỏ này.Trì Uyên lấy điện thoại ra, gọi cho cha.Chuông reo hồi lâu mới có người nhấc máy, tín hiệu không tốt lắm, có lẽ do tuyết rơi dày đặc trên núi.Cha Trì nói, “Con trai, mày mới đi vài ngày đã gọi?”Đi mấy ngày rồi? Đã mười một ngày rồi.So với mấy tháng mới gọi một cuộc mà nói, đúng là “Mới mấy ngày”.Nhưng mấy ngày nay quá dài nha.“Cha, trong nhà có lạnh không?”Cha Trì giống như thấy quỷ, “Mày hỏi khùng điên gì vậy?”“Trong nhà có đủ củi dùng không?”Cha Trì dừng một chút, “Hiểu rồi, mày không phải nhớ cha mày, mày đây là đang nhớ vợ.”Trì Uyên không nhiều lời, “Người kia đâu, kêu cậu nói chuyện một chút.”Cha Trì khịt khịt mũi, “Chờ.”

Chương 14