Sắp tới Tết Nguyên Đán, Trì Uyên gọi vô số cuộc gọi cho cha anh, muốn đón cha lên thành phố ăn tết, nhưng cuộc gọi nào cũng kết thúc trong sự khó chịu, im lặng hoặc cãi vã, cha anh sống chết không muốn rời đi nơi thôn quê kia, làm cho Trì Uyên đau đầu. Lại một ngày tăng ca tới khuya, Trì Uyên mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, còn chưa được nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong không gian tĩnh mịch. Là cha. Trì Uyên bắt máy “Cha? Trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?” Tâm trạng cha Trì vô cùng tốt, “Con trai, Tết Nguyên Đán mày về ngày nào? Cha không giục mày cưới vợ nữa, còn không mau lăn về.” Trì Uyên nheo mắt lại, “Cha, cha lại đang nghĩ tới cái gì vậy?” Không thúc giục anh cưới vợ sao? Có quỷ mới tin, anh còn không biết cha của mình? Mỗi ngày ông đều mong anh mau mau sinh cháu cho ông bồng. Cha Trì vui tươi hớn hở, hỏi lại, “Rốt cuộc là bao giờ mày về? Có về kịp để ăn Tết không?” Trì Uyên bất lực, “Hai ngày nữa, con sắp xếp công việc ổn thoải, để về còn có thời gian chăm…
Chương 22
Em, Em Là Của AnhTác giả: Sầu Vân Thương BaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịSắp tới Tết Nguyên Đán, Trì Uyên gọi vô số cuộc gọi cho cha anh, muốn đón cha lên thành phố ăn tết, nhưng cuộc gọi nào cũng kết thúc trong sự khó chịu, im lặng hoặc cãi vã, cha anh sống chết không muốn rời đi nơi thôn quê kia, làm cho Trì Uyên đau đầu. Lại một ngày tăng ca tới khuya, Trì Uyên mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, còn chưa được nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong không gian tĩnh mịch. Là cha. Trì Uyên bắt máy “Cha? Trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?” Tâm trạng cha Trì vô cùng tốt, “Con trai, Tết Nguyên Đán mày về ngày nào? Cha không giục mày cưới vợ nữa, còn không mau lăn về.” Trì Uyên nheo mắt lại, “Cha, cha lại đang nghĩ tới cái gì vậy?” Không thúc giục anh cưới vợ sao? Có quỷ mới tin, anh còn không biết cha của mình? Mỗi ngày ông đều mong anh mau mau sinh cháu cho ông bồng. Cha Trì vui tươi hớn hở, hỏi lại, “Rốt cuộc là bao giờ mày về? Có về kịp để ăn Tết không?” Trì Uyên bất lực, “Hai ngày nữa, con sắp xếp công việc ổn thoải, để về còn có thời gian chăm… Quần áo đúng là rất lớn, chỗ vai quá rộng mà trễ xuống, tay áo thì che hết đầu ngón tay.Trên đầu Hàng Tuyên còn đang quấn khăn lông, nhìn Trì Uyên với đôi mắt ngấn nước, “Em, em tiếp theo…”Trì Uyên đưa máy sấy cho cậu, “Sấy khô.”Hàng Tuyên tự làm mình thành đầu xù.Trì Uyên tắm rửa qua loa, bước ra liền thấy cậu đầu bù tóc rối ngồi trên ghế lười ngoài ban công, trên tay cầm một quyển sách xem mê mẩn.Là cuốn khoa học viễn tưởng mà anh chưa có thời gian xem xong.Trì Uyên đến gần, không nhịn được xoa đầu cậu, “Đi thôi, trở về lại xem tiếp. Bây giờ vừa đúng giờ cơm tối, đi ăn cơm trước.”Hàng Tuyên đứng dậy, mặc quần áo Trì Uyên đã tìm cho cậu, bên trong là một cái áo sơ mi khoác ngoài áo len dệt kim cổ tròn màu xanh navy, quần jean xắn gấu, thoạt nhìn ngoan ngoãn không chịu được.Trì Uyên cảm giác mình “Bao dưỡng”, thỏa mãn dấy lên mùi vị xấu xa trong lòng.Đáng tiếc…Giày mang không vừa.Hàng Tuyên giẫm lên đôi giày du lịch màu trắng gạo được giặt sạch sẽ, toàn thân không chỗ nào vừa vặn.Trì Uyên tìm một cái khăn quàng cổ mới quấn lên cho cậu, “Đầu có sợ lạnh không? Có muốn đội mũ không?”Hàng Tuyên muốn tất cả những gì Trì Uyên cho cậu.Thế là hai người trang bị đầy đủ vũ khí, xông pha ra cửa.Trong thang máy, Hàng Tuyên cắn cắn môi, có chút xấu hổ.“Trì Uyên.”Trì Uyên nhìn cậu, “Hả?”“Lát nữa em, nếu mà, tự nhiên biểu hiện … Ờm… Cái kia… Anh phải nhắc nhở em.”“Biểu hiện cái gì? Nhìn cái gì cũng tò mò?”Hàng Tuyên cảm thấy cách nói này so với suy nghĩ trong lòng mình “Dân quê lần đầu tiên lên thành phố nhìn cái gì cũng mới mẻ” đúng là hay hơn rất nhiều.“Em sợ làm anh mất mặt.”Thang máy dừng ở tầng giữa, có một ông chú đem theo bộ đàm ê ê a a bước vào.Mãi cho đến bãi đỗ xe ở tầng hầm, bước ra khỏi thang máy, Trì Uyên mới nói, “Không mất mặt. Muốn nhìn cái gì thì nhìn, tò mò thì hỏi. Chỉ có một điều em phải nghe theo tôi.”Hàng Tuyên muốn nói “Em cái gì cũng nghe theo anh”, nhưng lại sợ có vẻ quá mức nịnh nọt.Trì Uyên nói, “Tôi bỏ tiền ra mua đồ, em không được hé răng.”Hàng Tuyên ngơ ngác “Ồ” một tiếng, “Em sẽ không nói lung tung, tiền đó là do anh kiếm được.”Trì Uyên muốn thở ngắn than dài.Thật dễ lừa.===================
Quần áo đúng là rất lớn, chỗ vai quá rộng mà trễ xuống, tay áo thì che hết đầu ngón tay.
Trên đầu Hàng Tuyên còn đang quấn khăn lông, nhìn Trì Uyên với đôi mắt ngấn nước, “Em, em tiếp theo…”
Trì Uyên đưa máy sấy cho cậu, “Sấy khô.”
Hàng Tuyên tự làm mình thành đầu xù.
Trì Uyên tắm rửa qua loa, bước ra liền thấy cậu đầu bù tóc rối ngồi trên ghế lười ngoài ban công, trên tay cầm một quyển sách xem mê mẩn.
Là cuốn khoa học viễn tưởng mà anh chưa có thời gian xem xong.
Trì Uyên đến gần, không nhịn được xoa đầu cậu, “Đi thôi, trở về lại xem tiếp. Bây giờ vừa đúng giờ cơm tối, đi ăn cơm trước.”
Hàng Tuyên đứng dậy, mặc quần áo Trì Uyên đã tìm cho cậu, bên trong là một cái áo sơ mi khoác ngoài áo len dệt kim cổ tròn màu xanh navy, quần jean xắn gấu, thoạt nhìn ngoan ngoãn không chịu được.
Trì Uyên cảm giác mình “Bao dưỡng”, thỏa mãn dấy lên mùi vị xấu xa trong lòng.
Đáng tiếc…
Giày mang không vừa.
Hàng Tuyên giẫm lên đôi giày du lịch màu trắng gạo được giặt sạch sẽ, toàn thân không chỗ nào vừa vặn.
Trì Uyên tìm một cái khăn quàng cổ mới quấn lên cho cậu, “Đầu có sợ lạnh không? Có muốn đội mũ không?”
Hàng Tuyên muốn tất cả những gì Trì Uyên cho cậu.
Thế là hai người trang bị đầy đủ vũ khí, xông pha ra cửa.
Trong thang máy, Hàng Tuyên cắn cắn môi, có chút xấu hổ.
“Trì Uyên.”
Trì Uyên nhìn cậu, “Hả?”
“Lát nữa em, nếu mà, tự nhiên biểu hiện … Ờm… Cái kia… Anh phải nhắc nhở em.”
“Biểu hiện cái gì? Nhìn cái gì cũng tò mò?”
Hàng Tuyên cảm thấy cách nói này so với suy nghĩ trong lòng mình “Dân quê lần đầu tiên lên thành phố nhìn cái gì cũng mới mẻ” đúng là hay hơn rất nhiều.
“Em sợ làm anh mất mặt.”
Thang máy dừng ở tầng giữa, có một ông chú đem theo bộ đàm ê ê a a bước vào.
Mãi cho đến bãi đỗ xe ở tầng hầm, bước ra khỏi thang máy, Trì Uyên mới nói, “Không mất mặt. Muốn nhìn cái gì thì nhìn, tò mò thì hỏi. Chỉ có một điều em phải nghe theo tôi.”
Hàng Tuyên muốn nói “Em cái gì cũng nghe theo anh”, nhưng lại sợ có vẻ quá mức nịnh nọt.
Trì Uyên nói, “Tôi bỏ tiền ra mua đồ, em không được hé răng.”
Hàng Tuyên ngơ ngác “Ồ” một tiếng, “Em sẽ không nói lung tung, tiền đó là do anh kiếm được.”
Trì Uyên muốn thở ngắn than dài.
Thật dễ lừa.
===================
Em, Em Là Của AnhTác giả: Sầu Vân Thương BaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịSắp tới Tết Nguyên Đán, Trì Uyên gọi vô số cuộc gọi cho cha anh, muốn đón cha lên thành phố ăn tết, nhưng cuộc gọi nào cũng kết thúc trong sự khó chịu, im lặng hoặc cãi vã, cha anh sống chết không muốn rời đi nơi thôn quê kia, làm cho Trì Uyên đau đầu. Lại một ngày tăng ca tới khuya, Trì Uyên mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, còn chưa được nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong không gian tĩnh mịch. Là cha. Trì Uyên bắt máy “Cha? Trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?” Tâm trạng cha Trì vô cùng tốt, “Con trai, Tết Nguyên Đán mày về ngày nào? Cha không giục mày cưới vợ nữa, còn không mau lăn về.” Trì Uyên nheo mắt lại, “Cha, cha lại đang nghĩ tới cái gì vậy?” Không thúc giục anh cưới vợ sao? Có quỷ mới tin, anh còn không biết cha của mình? Mỗi ngày ông đều mong anh mau mau sinh cháu cho ông bồng. Cha Trì vui tươi hớn hở, hỏi lại, “Rốt cuộc là bao giờ mày về? Có về kịp để ăn Tết không?” Trì Uyên bất lực, “Hai ngày nữa, con sắp xếp công việc ổn thoải, để về còn có thời gian chăm… Quần áo đúng là rất lớn, chỗ vai quá rộng mà trễ xuống, tay áo thì che hết đầu ngón tay.Trên đầu Hàng Tuyên còn đang quấn khăn lông, nhìn Trì Uyên với đôi mắt ngấn nước, “Em, em tiếp theo…”Trì Uyên đưa máy sấy cho cậu, “Sấy khô.”Hàng Tuyên tự làm mình thành đầu xù.Trì Uyên tắm rửa qua loa, bước ra liền thấy cậu đầu bù tóc rối ngồi trên ghế lười ngoài ban công, trên tay cầm một quyển sách xem mê mẩn.Là cuốn khoa học viễn tưởng mà anh chưa có thời gian xem xong.Trì Uyên đến gần, không nhịn được xoa đầu cậu, “Đi thôi, trở về lại xem tiếp. Bây giờ vừa đúng giờ cơm tối, đi ăn cơm trước.”Hàng Tuyên đứng dậy, mặc quần áo Trì Uyên đã tìm cho cậu, bên trong là một cái áo sơ mi khoác ngoài áo len dệt kim cổ tròn màu xanh navy, quần jean xắn gấu, thoạt nhìn ngoan ngoãn không chịu được.Trì Uyên cảm giác mình “Bao dưỡng”, thỏa mãn dấy lên mùi vị xấu xa trong lòng.Đáng tiếc…Giày mang không vừa.Hàng Tuyên giẫm lên đôi giày du lịch màu trắng gạo được giặt sạch sẽ, toàn thân không chỗ nào vừa vặn.Trì Uyên tìm một cái khăn quàng cổ mới quấn lên cho cậu, “Đầu có sợ lạnh không? Có muốn đội mũ không?”Hàng Tuyên muốn tất cả những gì Trì Uyên cho cậu.Thế là hai người trang bị đầy đủ vũ khí, xông pha ra cửa.Trong thang máy, Hàng Tuyên cắn cắn môi, có chút xấu hổ.“Trì Uyên.”Trì Uyên nhìn cậu, “Hả?”“Lát nữa em, nếu mà, tự nhiên biểu hiện … Ờm… Cái kia… Anh phải nhắc nhở em.”“Biểu hiện cái gì? Nhìn cái gì cũng tò mò?”Hàng Tuyên cảm thấy cách nói này so với suy nghĩ trong lòng mình “Dân quê lần đầu tiên lên thành phố nhìn cái gì cũng mới mẻ” đúng là hay hơn rất nhiều.“Em sợ làm anh mất mặt.”Thang máy dừng ở tầng giữa, có một ông chú đem theo bộ đàm ê ê a a bước vào.Mãi cho đến bãi đỗ xe ở tầng hầm, bước ra khỏi thang máy, Trì Uyên mới nói, “Không mất mặt. Muốn nhìn cái gì thì nhìn, tò mò thì hỏi. Chỉ có một điều em phải nghe theo tôi.”Hàng Tuyên muốn nói “Em cái gì cũng nghe theo anh”, nhưng lại sợ có vẻ quá mức nịnh nọt.Trì Uyên nói, “Tôi bỏ tiền ra mua đồ, em không được hé răng.”Hàng Tuyên ngơ ngác “Ồ” một tiếng, “Em sẽ không nói lung tung, tiền đó là do anh kiếm được.”Trì Uyên muốn thở ngắn than dài.Thật dễ lừa.===================