Giang Hoài và Thẩm Ngọc yêu nhau. Vì thế mà ở tiệc tốt nghiệp trung học, ai cũng muốn xem trò cười của tôi. Đùa gì vậy, đàn ông thôi mà, chị đây đâu có thiếu. Bỏ qua những ánh mắt hiếu kì đó, tôi một mình đi lên phòng chờ ở tầng 3. Lúc ở hành lang, tôi vô tình gặp một người đàn ông. Anh ta mặc vest, cà vạt màu đen được thắt tỉ mỉ, gương mặt lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần. Xung quanh anh ta có mấy người vệ sĩ, họ chặn tôi lại. "Tiểu thư, vui lòng dừng bước." Dù chỉ là gặp thoáng qua nhưng từ cái nhìn đầu tiên tôi đã biết rằng người đàn ông này chắc chắn dành cho tôi. Lạnh lùng, khó gần thì sao chứ, chị đây thích. Nghĩ là làm, tôi rút điện thoại và gọi cho quản gia: "Trong vòng ba giây, tôi muốn biết tất cả thông tin về anh ấy." "Vâng cô chủ, nhưng người muốn biết thông tin về ai? Anh ta ở đâu?" "Đến tầng 3 của nhà hàng tôi đi tiệc tối nay đi, người anh cần tìm hiểu là người đàn ông đẹp trai nhất ở đây." Hóa ra anh ta là người quen. Giang Chí Đình. Con trai cả của nhà họ…
Chương 7
Trêu Chọc - Sơn QủyTác giả: Sơn QuỷTruyện Ngôn TìnhGiang Hoài và Thẩm Ngọc yêu nhau. Vì thế mà ở tiệc tốt nghiệp trung học, ai cũng muốn xem trò cười của tôi. Đùa gì vậy, đàn ông thôi mà, chị đây đâu có thiếu. Bỏ qua những ánh mắt hiếu kì đó, tôi một mình đi lên phòng chờ ở tầng 3. Lúc ở hành lang, tôi vô tình gặp một người đàn ông. Anh ta mặc vest, cà vạt màu đen được thắt tỉ mỉ, gương mặt lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần. Xung quanh anh ta có mấy người vệ sĩ, họ chặn tôi lại. "Tiểu thư, vui lòng dừng bước." Dù chỉ là gặp thoáng qua nhưng từ cái nhìn đầu tiên tôi đã biết rằng người đàn ông này chắc chắn dành cho tôi. Lạnh lùng, khó gần thì sao chứ, chị đây thích. Nghĩ là làm, tôi rút điện thoại và gọi cho quản gia: "Trong vòng ba giây, tôi muốn biết tất cả thông tin về anh ấy." "Vâng cô chủ, nhưng người muốn biết thông tin về ai? Anh ta ở đâu?" "Đến tầng 3 của nhà hàng tôi đi tiệc tối nay đi, người anh cần tìm hiểu là người đàn ông đẹp trai nhất ở đây." Hóa ra anh ta là người quen. Giang Chí Đình. Con trai cả của nhà họ… Tưởng chừng, Giang Chí Đình sẽ nổi giận và đá tôi ra ngoài nhưng không, anh nắm cằm tôi, mặt chúng tôi gần sát nhau đến mức hơi thở như quyện vào nhau. Tim tôi đập thịch thịch, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh. Ánh mắt Giang Chí Đình tối lại, anh khàn khàn hỏi tôi:“ Cô Thẩm, biết vì sao đến giờ tôi không có phụ nữ không?”Tôi cố trấn tĩnh, giọng đầy khiêu khích:“ Chẳng nhẽ, đúng như tôi nghĩ, anh đồng tính hay là…anh không được?”Anh nâng cằm tôi, môi chúng tôi khẽ chạm nhau.Toàn thân tôi như điện giật, cả người bất động, quên mất phải đẩy anh ra.Giang Chí Đình nhếch miệng, anh lùi lại, trông thong dong như chưa có gì xảy ra.“Cô còn trẻ, vẫn là xốc nổi, không biết tự lượng sức mình.”Khi Giang Chí Đình đi ra mở cửa, tôi đứng sau lưng anh, cố gắng lấy lại bình tĩnh, khẽ hỏi:" Mấy năm qua, anh ở Myanmar thấy thế nào?""Còn thế nào? Chả phải người ta vẫn nói, ở Myanmar người không thể tồn tại được, sống được ở đó đều không phải là người ư?"
Trêu Chọc - Sơn QủyTác giả: Sơn QuỷTruyện Ngôn TìnhGiang Hoài và Thẩm Ngọc yêu nhau. Vì thế mà ở tiệc tốt nghiệp trung học, ai cũng muốn xem trò cười của tôi. Đùa gì vậy, đàn ông thôi mà, chị đây đâu có thiếu. Bỏ qua những ánh mắt hiếu kì đó, tôi một mình đi lên phòng chờ ở tầng 3. Lúc ở hành lang, tôi vô tình gặp một người đàn ông. Anh ta mặc vest, cà vạt màu đen được thắt tỉ mỉ, gương mặt lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần. Xung quanh anh ta có mấy người vệ sĩ, họ chặn tôi lại. "Tiểu thư, vui lòng dừng bước." Dù chỉ là gặp thoáng qua nhưng từ cái nhìn đầu tiên tôi đã biết rằng người đàn ông này chắc chắn dành cho tôi. Lạnh lùng, khó gần thì sao chứ, chị đây thích. Nghĩ là làm, tôi rút điện thoại và gọi cho quản gia: "Trong vòng ba giây, tôi muốn biết tất cả thông tin về anh ấy." "Vâng cô chủ, nhưng người muốn biết thông tin về ai? Anh ta ở đâu?" "Đến tầng 3 của nhà hàng tôi đi tiệc tối nay đi, người anh cần tìm hiểu là người đàn ông đẹp trai nhất ở đây." Hóa ra anh ta là người quen. Giang Chí Đình. Con trai cả của nhà họ… Tưởng chừng, Giang Chí Đình sẽ nổi giận và đá tôi ra ngoài nhưng không, anh nắm cằm tôi, mặt chúng tôi gần sát nhau đến mức hơi thở như quyện vào nhau. Tim tôi đập thịch thịch, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh. Ánh mắt Giang Chí Đình tối lại, anh khàn khàn hỏi tôi:“ Cô Thẩm, biết vì sao đến giờ tôi không có phụ nữ không?”Tôi cố trấn tĩnh, giọng đầy khiêu khích:“ Chẳng nhẽ, đúng như tôi nghĩ, anh đồng tính hay là…anh không được?”Anh nâng cằm tôi, môi chúng tôi khẽ chạm nhau.Toàn thân tôi như điện giật, cả người bất động, quên mất phải đẩy anh ra.Giang Chí Đình nhếch miệng, anh lùi lại, trông thong dong như chưa có gì xảy ra.“Cô còn trẻ, vẫn là xốc nổi, không biết tự lượng sức mình.”Khi Giang Chí Đình đi ra mở cửa, tôi đứng sau lưng anh, cố gắng lấy lại bình tĩnh, khẽ hỏi:" Mấy năm qua, anh ở Myanmar thấy thế nào?""Còn thế nào? Chả phải người ta vẫn nói, ở Myanmar người không thể tồn tại được, sống được ở đó đều không phải là người ư?"
Trêu Chọc - Sơn QủyTác giả: Sơn QuỷTruyện Ngôn TìnhGiang Hoài và Thẩm Ngọc yêu nhau. Vì thế mà ở tiệc tốt nghiệp trung học, ai cũng muốn xem trò cười của tôi. Đùa gì vậy, đàn ông thôi mà, chị đây đâu có thiếu. Bỏ qua những ánh mắt hiếu kì đó, tôi một mình đi lên phòng chờ ở tầng 3. Lúc ở hành lang, tôi vô tình gặp một người đàn ông. Anh ta mặc vest, cà vạt màu đen được thắt tỉ mỉ, gương mặt lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần. Xung quanh anh ta có mấy người vệ sĩ, họ chặn tôi lại. "Tiểu thư, vui lòng dừng bước." Dù chỉ là gặp thoáng qua nhưng từ cái nhìn đầu tiên tôi đã biết rằng người đàn ông này chắc chắn dành cho tôi. Lạnh lùng, khó gần thì sao chứ, chị đây thích. Nghĩ là làm, tôi rút điện thoại và gọi cho quản gia: "Trong vòng ba giây, tôi muốn biết tất cả thông tin về anh ấy." "Vâng cô chủ, nhưng người muốn biết thông tin về ai? Anh ta ở đâu?" "Đến tầng 3 của nhà hàng tôi đi tiệc tối nay đi, người anh cần tìm hiểu là người đàn ông đẹp trai nhất ở đây." Hóa ra anh ta là người quen. Giang Chí Đình. Con trai cả của nhà họ… Tưởng chừng, Giang Chí Đình sẽ nổi giận và đá tôi ra ngoài nhưng không, anh nắm cằm tôi, mặt chúng tôi gần sát nhau đến mức hơi thở như quyện vào nhau. Tim tôi đập thịch thịch, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh. Ánh mắt Giang Chí Đình tối lại, anh khàn khàn hỏi tôi:“ Cô Thẩm, biết vì sao đến giờ tôi không có phụ nữ không?”Tôi cố trấn tĩnh, giọng đầy khiêu khích:“ Chẳng nhẽ, đúng như tôi nghĩ, anh đồng tính hay là…anh không được?”Anh nâng cằm tôi, môi chúng tôi khẽ chạm nhau.Toàn thân tôi như điện giật, cả người bất động, quên mất phải đẩy anh ra.Giang Chí Đình nhếch miệng, anh lùi lại, trông thong dong như chưa có gì xảy ra.“Cô còn trẻ, vẫn là xốc nổi, không biết tự lượng sức mình.”Khi Giang Chí Đình đi ra mở cửa, tôi đứng sau lưng anh, cố gắng lấy lại bình tĩnh, khẽ hỏi:" Mấy năm qua, anh ở Myanmar thấy thế nào?""Còn thế nào? Chả phải người ta vẫn nói, ở Myanmar người không thể tồn tại được, sống được ở đó đều không phải là người ư?"