Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 70: Khát khao của con trẻ

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Cao dán mà cô Ninh đưa rất hiệu quả, giờ tôi đãđỡ nhiều, có thể đi lại được rồi!”Cố Phi Dương vừa nói vừa đi tới đi lui cạnh bàn ăn.Tuy cô ấy tỏ ra khá bình thường nhưng thỉnhthoảng lông mày vẫn nhu lại, chứng tỏ vết thương ởmắt cá chân vẫn chưa khỏi hẳn.Hoắc Khải có thể nhìn ra được, cô ấy cố ky tronglòng nên mới nói ra lời này.Nếu đã hiểu ý của đối phương anh cũng không nóigì thêm, chỉ đáp: “Vậy được rồi, nhưng dù chân đãsắp lành nhưng cô vẫn phải uống thuốc cho tiêu máubầm hai lần một ngày. Với lại, cô đừng làm việc nặng,tránh cho vết thương tái phát’.“Tôi biết rồi!” Cố Phi Dương gật đầu.Lúc này, Nhạc Văn Văn cũng chạy tới, gương mặtnhỏ nhắn nhăn tít vào: “Chú Lý, sau này chú không tớinữa sao?”Hoắc Khải gật đầu đáp: “Chân của mẹ cháu đãlành rồi, chú sẽ không tới nữa, cháu ở nhà phải nghelời mẹ, biết không?”“Nhưng, nhưng…, Nhạc Văn Văn bĩu môi, nhíumày, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã.Cố Phi Dương kéo cô bé lại, nói: “Chú Lý rất bận,không thể tới giúp nhà mình mãi được, con chào tạmbiệt chú đi nào!”“Con không muốn chào tạm biệt!“ Nhạc Văn Vănla lớn.Cố Phi Dương xấu hổ nhìn Hoắc Khải: “Ngại quá,thường ngày tôi ít dạy dỗ con bé…”“Không sao, tôi rất thích bé! Không quấy rầy haimẹ con nữa, tạm biệt!“ Hoắc Khải nói xong thì nắmtay Đường Đường, xoay người ra về.Nhạc Văn Văn nhìn theo bóng lưng của anh, hétlớn: “Chú Lý!”Cô bé vừa gọi vừa chạy tới cửa ra vào.Cố Phi Dương vội tiến lên túm con lại, Hoắc Khảiquay đầu lại nhìn thấy Cố Phi Dương đang nhanhchóng đóng cửa.Copy của truyên.one Nhưng động tác của cô ấy vẫn khôngđủ nhanh, cửa vừa đóng vào một nửa thì anh thấy cô bé buộctóc hai bên bĩu môi, òa lên nức nở.“Cháu muốn ăn cơm chú nấu!”Tiếng khóc của trẻ con vẫn vọng ra dù cách mộtcánh cửa.Chương 70: Khát khao của con trẻTuy Cố Phi Dương đóng cửa kịp lúc nhưng vẫnkhông thể chặn lại mọi âm thanh.Nhạc Văn Văn khóc rất đau lòng, Hoắc Khải có thểđoán được có lẽ cô bé này đang giãy giụa kịch liệt,muốn ra ngoài gặp mình một lần.Nhưng Cố Phi Dương lại đang ôm chặt con gái.Bởi vì người phụ nữ sẽ không dễ gì trao hết mọi tínnhiệm cho người khác.“Chú ơi! Chú quay lại đi mà!” tiếng khóc của NhạcVăn Văn lớn hơn.Đường Đường ngẩng đầu, nhìn bố mình, khóemiệng bĩu ra, dường như cô bé cũng muốn khócnhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.Tuy cô bé còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, biết khinào nên nói và khi nào không nên lên tiếng.Cúi đầu nhìn con gái đang buồn bã vì bạn thân,Hoắc Khải thở dài: “Chúng ta đi thôi!”Đường Đường ừ một tiếng, rũ đầu, nắm tay HoắcKhải xuống lầu.Tiếng bước chân truyền vào phòng khiến tiếngkhóc của Nhạc Văn Văn lớn hơn nữa.Sau cánh cửa, đúng như những gì Hoắc Khảiđoán, Cố Phi Dương đang ôm chặt con gái, cố gắngkhông cho bé mở cửa ra ngoài.Chương 70: Khát khao của con trẻCô không mắng con gái mình quậy phá càn rỡ, vìchính cô biết con gái mình thiếu hụt tình thương củabố quá nhiều.Hiếm khi gặp được một người đàn ông thật lòngmuốn giúp đỡ bọn họ, đứa trẻ tất nhiên sẽ dễ sinh racảm giác ỷ lại.Không nói gì đến con gái, chính Cố Phi Dươngcũng như vậy.Copy của truyên.one Càng hiểu Hoắc Khải là người tốt, CốPhi Dương càng không dám tiếp xúc với anh, cô sợ mình sẽ đắmchìm bên trong, giống con gái.Dù chỉ là một chút ý nghĩ, đó cũng là thứ khôngnên có.“Văn Văn, đừng khóc nữa được không? Mẹ nấu đồăn ngon cho con nhé!” Cố Phi Dương dịu dàng nói.“Không cần! Không muốn! Con không cần!” NhạcVăn Văn giãy giụa kịch liệt, muốn nắm lấy khóa cửa:“Con muốn chú Lý, con không muốn chú ấy đi!”Cố Phi Dương siết chặt vòng tay hơn, giọng nóivẫn rất mềm mỏng: “Chú ấy đi rồi, sẽ không quay lạinữa đâu. Nhưng mẹ vẫn ở đây, mẹ sẽ ở bên con… mãimãi ở bên con mà”.Giọng nói của cô càng lúc càng trầm xuống, cànglúc càng tràn ngập đau đớn.Chương 70: Khát khao của con trẻAnh đã đi rồi, sẽ không quay lại nữa.Câu này không chỉ nói về Hoắc Khải. Năm xưa,Văn Văn nhìn bố mình được đi hỏa táng cũng từnghỏi, bố đi đâu thế hả mẹ?Khi ấy, Cố Phi Dương cũng trả lời con gái bằng câunày.Bố đã di rồi…Bố sẽ không quay lại nữa…Ôm chặt con gái mình, nước mắt liên tục trào rakhỏi hốc mắt, Cố Phi Dương không biết bản thân đangđau khổ vì điều gì. Đang đau khổ vì vận mệnh quá trắctrở?Hay đang đau khổ vì đột nhiên thấy không quenkhi không còn ai tới nữa?Hai mẹ con cứ dựa vào nhau mà khóc sau cánhcửa.Đau thương và buồn bã trong giây phút này đâygiống như cả thế giới đang ruồng bỏ họ.Hoắc Khải và Đường Đường lúc này đã xuống tớidưới tầng.Đường Đường ngoái cổ nhìn về phía căn nhà củaCố Phi Dương, đột nhiên hỏi: “Bố ơi, hai người họ vẫnđang khóc ạ?”Hoắc Khải không quay đầu nhìn lại, chỉ lắc đầu:Chương 70: Khát khao của con trẻ“Bố nghĩ chắc là không khóc nữa đâu. Văn Văn cũnggiống như con vậy, hai đứa rất dũng cảm”.Đường Đường ồ một tiếng, cúi đầu, lát sau lại cấttiếng hỏi: “Thế sau này bố nấu đồ gì ngon, con có thểmang thêm một phần cho bạn ấy không?”“Được nhiên là được!” Hoắc Khải gật đầu.“Bố là tốt nhất luôn!” Đường Đường hoan hỉ reolên, sau đó lại ủ rũ cúi đầu xuống. Cô bé ngoảnh lạinhìn lên tầng ba: “Thật mong bạn ấy cũng có đượcmột người bố”.Lời nói của trẻ con hoàn toàn ngây thơ, nhưngcũng đại diện cho mọi sự thuần khiết.Không có chút toan tính nào, chỉ nói ra khát vọngsâu thẳm nhất trong lòng chúng.Tấm lòng lương thiện của con gái khiến Hoắc Khảicàng thêm thương yêu. Bản thân anh phải may mắncỡ nào mới gặp được thiên thần nhỏ này giữa dòngngười hối hả.“Cô bé sẽ có thôi” Hoắc Khải an ủi.“Thật chứ ạ? Bao giờ thì có ạ?”“Chuyện này thì bố không biết đâu, có lẽ phải đợitới khi con mập như Peppa vậy”.“Con không muốn biến thành heo Peppa đâu!”“Thế con muốn biến thành George ư? Thế thìChương 70: Khát khao của con trẻkhông được đâu”.“Con cũng không muốn làm George! Bố xấu ghê!Không chơi với bố nữa!”Hoắc Khải bật cười ha hả, thành công di dời đượcsự chú ý của con bé. Hai bố con, một lớn một nhỏ,nắm tay nhau nghênh đón những tia nắng cuối cùngcủa buổi chiều.Nếu đã không cần giúp đỡ Cố Phi Dương nữa,Hoắc Khải cũng không cần đưa Đường Đường đi học,quay về chuyên tâm giúp đỡ Cơ Hương Ngưng sắpxếp kế hoạch phát triển khá phức tạp của cô.Nhất là tuần sau Cơ Hương Ngưng định đưa anh đitham gia hội đàm của đại diện thương mại toàn tỉnh.Đây là lần đầu tiên Cơ Hương Ngưng xuất hiện trongHiệp hội Thương mại, nhất định phải để lại ấn tượngtốt cho doanh nghiệp đầu ngành trong các lĩnh vực.Cơ Hương Ngưng vô cùng chú trọng việc này, cômuốn chuẩn bị một phần kế hoạch thật bắt mắt.Với tư cách là trợ lý tổng giám đốc, đồng thời cũnglà người được cô tin tưởng và coi trọng nhất ở thờiđiểm hiện tại, Hoắc Khải tất nhiên cũng bận rộn khôngkém gì.Thứ sáu, Cố Phi Dương dè dặt bước xuống khỏi xebuýt. Qua vài ngày nghỉ ngơi, chân cô đã đỡ hơn rấtChương 70: Khát khao của con trẻnhiều. Tuy thỉnh thoảng vẫn thấy khó chịu, nhưngkhông còn quá đau đớn nữa.Khi cô đang chậm chạp bước tới cổng trường thìmột giọng nói dễ nghe vang lên từ phía sau: “Chị Cố,chân đã đỡ hơn chưa?”Cố Phi Dương ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy NinhThần lái xe điện chạy tới.Tuy rằng loại phương tiện giao thông này cũng ởmột đẳng cấp thấp, nhưng Ninh Thần vốn xinh đẹp,dù chỉ lái xe điện cũng không ảnh hưởng tới tần suấtđàn ông con trai ngoái đầu nhìn cô.Nhìn người phụ nữ có tướng mạo không thua kémgì mình nhưng trông sáng sủa và hạnh phúc hơn hẳn,Cố Phi Dương bỗng chốc cảm thấy tự ti và mất mátkhó nói thành lời đang trào lên trong lòng.Bởi vì Ninh Thần đến đây có nghĩa là Hoắc Khải sẽkhông đi đón con nữa.Những lời cô nói ngày hôm qua dường như đãthành sự thật, anh ấy không bao giờ quay lại nữa.Thấy Cố Phi Dương không nói gì, Ninh Thần có vẻnghỉ hoặc: “Chị Cố, chị sao thế? Cơ thể không khỏeà?“Hả? À không sao, đang mải nghĩ vài chuyện. Hômnay cô đi đón con à?“ Cố Phi Dương hỏi, sau đó gòChương 70: Khát khao của con trẻmá cô thoáng ửng lên, bởi vì câu hỏi này nghe thậtthừa thãi.Ninh Thần là một người rất lương thiện, dù chocâu hỏi của đối phương ngốc nghếch cỡ nào cũngkhông muốn khiến cô phải khó xử.“Bố con bé bận công việc nên tôi tới đón con, àphải rồi, chân của chị không sao chứ?”, Ninh Thần hỏi.“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cao dán của cô nha, hiệuquả tốt lắm!“ Cố Phi Dương đáp.“Vậy thì tốt rồi!” Ninh Thần gật đầu.Cổng trường mở ra, các học sinh được giáo viêndẫn ra ngoài.Đường Đường và Nhạc Văn Văn nắm tay nhau,tung tăng chạy ra.“Mẹ ơi!“ Đường Đường phấn khích hô lên.Mà Nhạc Văn Văn thì nhìn tới ngó lui, không tìmthấy người mình muốn gặp, bèn hỏi: “Chú Lý khôngtới ạ?”Cố Phi Dương rất lúng túng, ngay trước mặt vợngười ta mà con mình còn hỏi chú Lý ở đâu.“Văn Văn, hoa quả cô đưa cho cháu mấy hômtrước ăn được chứ?” Ninh Thần cười hỏi.“Ngon lắm ạ!” Nhạc Văn Văn thừa nhận rồi hỏithêm: “Dì Ninh ơi, chú Lý không tới đón Đường Đường

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Cao dán mà cô Ninh đưa rất hiệu quả, giờ tôi đãđỡ nhiều, có thể đi lại được rồi!”Cố Phi Dương vừa nói vừa đi tới đi lui cạnh bàn ăn.Tuy cô ấy tỏ ra khá bình thường nhưng thỉnhthoảng lông mày vẫn nhu lại, chứng tỏ vết thương ởmắt cá chân vẫn chưa khỏi hẳn.Hoắc Khải có thể nhìn ra được, cô ấy cố ky tronglòng nên mới nói ra lời này.Nếu đã hiểu ý của đối phương anh cũng không nóigì thêm, chỉ đáp: “Vậy được rồi, nhưng dù chân đãsắp lành nhưng cô vẫn phải uống thuốc cho tiêu máubầm hai lần một ngày. Với lại, cô đừng làm việc nặng,tránh cho vết thương tái phát’.“Tôi biết rồi!” Cố Phi Dương gật đầu.Lúc này, Nhạc Văn Văn cũng chạy tới, gương mặtnhỏ nhắn nhăn tít vào: “Chú Lý, sau này chú không tớinữa sao?”Hoắc Khải gật đầu đáp: “Chân của mẹ cháu đãlành rồi, chú sẽ không tới nữa, cháu ở nhà phải nghelời mẹ, biết không?”“Nhưng, nhưng…, Nhạc Văn Văn bĩu môi, nhíumày, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã.Cố Phi Dương kéo cô bé lại, nói: “Chú Lý rất bận,không thể tới giúp nhà mình mãi được, con chào tạmbiệt chú đi nào!”“Con không muốn chào tạm biệt!“ Nhạc Văn Vănla lớn.Cố Phi Dương xấu hổ nhìn Hoắc Khải: “Ngại quá,thường ngày tôi ít dạy dỗ con bé…”“Không sao, tôi rất thích bé! Không quấy rầy haimẹ con nữa, tạm biệt!“ Hoắc Khải nói xong thì nắmtay Đường Đường, xoay người ra về.Nhạc Văn Văn nhìn theo bóng lưng của anh, hétlớn: “Chú Lý!”Cô bé vừa gọi vừa chạy tới cửa ra vào.Cố Phi Dương vội tiến lên túm con lại, Hoắc Khảiquay đầu lại nhìn thấy Cố Phi Dương đang nhanhchóng đóng cửa.Copy của truyên.one Nhưng động tác của cô ấy vẫn khôngđủ nhanh, cửa vừa đóng vào một nửa thì anh thấy cô bé buộctóc hai bên bĩu môi, òa lên nức nở.“Cháu muốn ăn cơm chú nấu!”Tiếng khóc của trẻ con vẫn vọng ra dù cách mộtcánh cửa.Chương 70: Khát khao của con trẻTuy Cố Phi Dương đóng cửa kịp lúc nhưng vẫnkhông thể chặn lại mọi âm thanh.Nhạc Văn Văn khóc rất đau lòng, Hoắc Khải có thểđoán được có lẽ cô bé này đang giãy giụa kịch liệt,muốn ra ngoài gặp mình một lần.Nhưng Cố Phi Dương lại đang ôm chặt con gái.Bởi vì người phụ nữ sẽ không dễ gì trao hết mọi tínnhiệm cho người khác.“Chú ơi! Chú quay lại đi mà!” tiếng khóc của NhạcVăn Văn lớn hơn.Đường Đường ngẩng đầu, nhìn bố mình, khóemiệng bĩu ra, dường như cô bé cũng muốn khócnhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.Tuy cô bé còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, biết khinào nên nói và khi nào không nên lên tiếng.Cúi đầu nhìn con gái đang buồn bã vì bạn thân,Hoắc Khải thở dài: “Chúng ta đi thôi!”Đường Đường ừ một tiếng, rũ đầu, nắm tay HoắcKhải xuống lầu.Tiếng bước chân truyền vào phòng khiến tiếngkhóc của Nhạc Văn Văn lớn hơn nữa.Sau cánh cửa, đúng như những gì Hoắc Khảiđoán, Cố Phi Dương đang ôm chặt con gái, cố gắngkhông cho bé mở cửa ra ngoài.Chương 70: Khát khao của con trẻCô không mắng con gái mình quậy phá càn rỡ, vìchính cô biết con gái mình thiếu hụt tình thương củabố quá nhiều.Hiếm khi gặp được một người đàn ông thật lòngmuốn giúp đỡ bọn họ, đứa trẻ tất nhiên sẽ dễ sinh racảm giác ỷ lại.Không nói gì đến con gái, chính Cố Phi Dươngcũng như vậy.Copy của truyên.one Càng hiểu Hoắc Khải là người tốt, CốPhi Dương càng không dám tiếp xúc với anh, cô sợ mình sẽ đắmchìm bên trong, giống con gái.Dù chỉ là một chút ý nghĩ, đó cũng là thứ khôngnên có.“Văn Văn, đừng khóc nữa được không? Mẹ nấu đồăn ngon cho con nhé!” Cố Phi Dương dịu dàng nói.“Không cần! Không muốn! Con không cần!” NhạcVăn Văn giãy giụa kịch liệt, muốn nắm lấy khóa cửa:“Con muốn chú Lý, con không muốn chú ấy đi!”Cố Phi Dương siết chặt vòng tay hơn, giọng nóivẫn rất mềm mỏng: “Chú ấy đi rồi, sẽ không quay lạinữa đâu. Nhưng mẹ vẫn ở đây, mẹ sẽ ở bên con… mãimãi ở bên con mà”.Giọng nói của cô càng lúc càng trầm xuống, cànglúc càng tràn ngập đau đớn.Chương 70: Khát khao của con trẻAnh đã đi rồi, sẽ không quay lại nữa.Câu này không chỉ nói về Hoắc Khải. Năm xưa,Văn Văn nhìn bố mình được đi hỏa táng cũng từnghỏi, bố đi đâu thế hả mẹ?Khi ấy, Cố Phi Dương cũng trả lời con gái bằng câunày.Bố đã di rồi…Bố sẽ không quay lại nữa…Ôm chặt con gái mình, nước mắt liên tục trào rakhỏi hốc mắt, Cố Phi Dương không biết bản thân đangđau khổ vì điều gì. Đang đau khổ vì vận mệnh quá trắctrở?Hay đang đau khổ vì đột nhiên thấy không quenkhi không còn ai tới nữa?Hai mẹ con cứ dựa vào nhau mà khóc sau cánhcửa.Đau thương và buồn bã trong giây phút này đâygiống như cả thế giới đang ruồng bỏ họ.Hoắc Khải và Đường Đường lúc này đã xuống tớidưới tầng.Đường Đường ngoái cổ nhìn về phía căn nhà củaCố Phi Dương, đột nhiên hỏi: “Bố ơi, hai người họ vẫnđang khóc ạ?”Hoắc Khải không quay đầu nhìn lại, chỉ lắc đầu:Chương 70: Khát khao của con trẻ“Bố nghĩ chắc là không khóc nữa đâu. Văn Văn cũnggiống như con vậy, hai đứa rất dũng cảm”.Đường Đường ồ một tiếng, cúi đầu, lát sau lại cấttiếng hỏi: “Thế sau này bố nấu đồ gì ngon, con có thểmang thêm một phần cho bạn ấy không?”“Được nhiên là được!” Hoắc Khải gật đầu.“Bố là tốt nhất luôn!” Đường Đường hoan hỉ reolên, sau đó lại ủ rũ cúi đầu xuống. Cô bé ngoảnh lạinhìn lên tầng ba: “Thật mong bạn ấy cũng có đượcmột người bố”.Lời nói của trẻ con hoàn toàn ngây thơ, nhưngcũng đại diện cho mọi sự thuần khiết.Không có chút toan tính nào, chỉ nói ra khát vọngsâu thẳm nhất trong lòng chúng.Tấm lòng lương thiện của con gái khiến Hoắc Khảicàng thêm thương yêu. Bản thân anh phải may mắncỡ nào mới gặp được thiên thần nhỏ này giữa dòngngười hối hả.“Cô bé sẽ có thôi” Hoắc Khải an ủi.“Thật chứ ạ? Bao giờ thì có ạ?”“Chuyện này thì bố không biết đâu, có lẽ phải đợitới khi con mập như Peppa vậy”.“Con không muốn biến thành heo Peppa đâu!”“Thế con muốn biến thành George ư? Thế thìChương 70: Khát khao của con trẻkhông được đâu”.“Con cũng không muốn làm George! Bố xấu ghê!Không chơi với bố nữa!”Hoắc Khải bật cười ha hả, thành công di dời đượcsự chú ý của con bé. Hai bố con, một lớn một nhỏ,nắm tay nhau nghênh đón những tia nắng cuối cùngcủa buổi chiều.Nếu đã không cần giúp đỡ Cố Phi Dương nữa,Hoắc Khải cũng không cần đưa Đường Đường đi học,quay về chuyên tâm giúp đỡ Cơ Hương Ngưng sắpxếp kế hoạch phát triển khá phức tạp của cô.Nhất là tuần sau Cơ Hương Ngưng định đưa anh đitham gia hội đàm của đại diện thương mại toàn tỉnh.Đây là lần đầu tiên Cơ Hương Ngưng xuất hiện trongHiệp hội Thương mại, nhất định phải để lại ấn tượngtốt cho doanh nghiệp đầu ngành trong các lĩnh vực.Cơ Hương Ngưng vô cùng chú trọng việc này, cômuốn chuẩn bị một phần kế hoạch thật bắt mắt.Với tư cách là trợ lý tổng giám đốc, đồng thời cũnglà người được cô tin tưởng và coi trọng nhất ở thờiđiểm hiện tại, Hoắc Khải tất nhiên cũng bận rộn khôngkém gì.Thứ sáu, Cố Phi Dương dè dặt bước xuống khỏi xebuýt. Qua vài ngày nghỉ ngơi, chân cô đã đỡ hơn rấtChương 70: Khát khao của con trẻnhiều. Tuy thỉnh thoảng vẫn thấy khó chịu, nhưngkhông còn quá đau đớn nữa.Khi cô đang chậm chạp bước tới cổng trường thìmột giọng nói dễ nghe vang lên từ phía sau: “Chị Cố,chân đã đỡ hơn chưa?”Cố Phi Dương ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy NinhThần lái xe điện chạy tới.Tuy rằng loại phương tiện giao thông này cũng ởmột đẳng cấp thấp, nhưng Ninh Thần vốn xinh đẹp,dù chỉ lái xe điện cũng không ảnh hưởng tới tần suấtđàn ông con trai ngoái đầu nhìn cô.Nhìn người phụ nữ có tướng mạo không thua kémgì mình nhưng trông sáng sủa và hạnh phúc hơn hẳn,Cố Phi Dương bỗng chốc cảm thấy tự ti và mất mátkhó nói thành lời đang trào lên trong lòng.Bởi vì Ninh Thần đến đây có nghĩa là Hoắc Khải sẽkhông đi đón con nữa.Những lời cô nói ngày hôm qua dường như đãthành sự thật, anh ấy không bao giờ quay lại nữa.Thấy Cố Phi Dương không nói gì, Ninh Thần có vẻnghỉ hoặc: “Chị Cố, chị sao thế? Cơ thể không khỏeà?“Hả? À không sao, đang mải nghĩ vài chuyện. Hômnay cô đi đón con à?“ Cố Phi Dương hỏi, sau đó gòChương 70: Khát khao của con trẻmá cô thoáng ửng lên, bởi vì câu hỏi này nghe thậtthừa thãi.Ninh Thần là một người rất lương thiện, dù chocâu hỏi của đối phương ngốc nghếch cỡ nào cũngkhông muốn khiến cô phải khó xử.“Bố con bé bận công việc nên tôi tới đón con, àphải rồi, chân của chị không sao chứ?”, Ninh Thần hỏi.“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cao dán của cô nha, hiệuquả tốt lắm!“ Cố Phi Dương đáp.“Vậy thì tốt rồi!” Ninh Thần gật đầu.Cổng trường mở ra, các học sinh được giáo viêndẫn ra ngoài.Đường Đường và Nhạc Văn Văn nắm tay nhau,tung tăng chạy ra.“Mẹ ơi!“ Đường Đường phấn khích hô lên.Mà Nhạc Văn Văn thì nhìn tới ngó lui, không tìmthấy người mình muốn gặp, bèn hỏi: “Chú Lý khôngtới ạ?”Cố Phi Dương rất lúng túng, ngay trước mặt vợngười ta mà con mình còn hỏi chú Lý ở đâu.“Văn Văn, hoa quả cô đưa cho cháu mấy hômtrước ăn được chứ?” Ninh Thần cười hỏi.“Ngon lắm ạ!” Nhạc Văn Văn thừa nhận rồi hỏithêm: “Dì Ninh ơi, chú Lý không tới đón Đường Đường

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Cao dán mà cô Ninh đưa rất hiệu quả, giờ tôi đãđỡ nhiều, có thể đi lại được rồi!”Cố Phi Dương vừa nói vừa đi tới đi lui cạnh bàn ăn.Tuy cô ấy tỏ ra khá bình thường nhưng thỉnhthoảng lông mày vẫn nhu lại, chứng tỏ vết thương ởmắt cá chân vẫn chưa khỏi hẳn.Hoắc Khải có thể nhìn ra được, cô ấy cố ky tronglòng nên mới nói ra lời này.Nếu đã hiểu ý của đối phương anh cũng không nóigì thêm, chỉ đáp: “Vậy được rồi, nhưng dù chân đãsắp lành nhưng cô vẫn phải uống thuốc cho tiêu máubầm hai lần một ngày. Với lại, cô đừng làm việc nặng,tránh cho vết thương tái phát’.“Tôi biết rồi!” Cố Phi Dương gật đầu.Lúc này, Nhạc Văn Văn cũng chạy tới, gương mặtnhỏ nhắn nhăn tít vào: “Chú Lý, sau này chú không tớinữa sao?”Hoắc Khải gật đầu đáp: “Chân của mẹ cháu đãlành rồi, chú sẽ không tới nữa, cháu ở nhà phải nghelời mẹ, biết không?”“Nhưng, nhưng…, Nhạc Văn Văn bĩu môi, nhíumày, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã.Cố Phi Dương kéo cô bé lại, nói: “Chú Lý rất bận,không thể tới giúp nhà mình mãi được, con chào tạmbiệt chú đi nào!”“Con không muốn chào tạm biệt!“ Nhạc Văn Vănla lớn.Cố Phi Dương xấu hổ nhìn Hoắc Khải: “Ngại quá,thường ngày tôi ít dạy dỗ con bé…”“Không sao, tôi rất thích bé! Không quấy rầy haimẹ con nữa, tạm biệt!“ Hoắc Khải nói xong thì nắmtay Đường Đường, xoay người ra về.Nhạc Văn Văn nhìn theo bóng lưng của anh, hétlớn: “Chú Lý!”Cô bé vừa gọi vừa chạy tới cửa ra vào.Cố Phi Dương vội tiến lên túm con lại, Hoắc Khảiquay đầu lại nhìn thấy Cố Phi Dương đang nhanhchóng đóng cửa.Copy của truyên.one Nhưng động tác của cô ấy vẫn khôngđủ nhanh, cửa vừa đóng vào một nửa thì anh thấy cô bé buộctóc hai bên bĩu môi, òa lên nức nở.“Cháu muốn ăn cơm chú nấu!”Tiếng khóc của trẻ con vẫn vọng ra dù cách mộtcánh cửa.Chương 70: Khát khao của con trẻTuy Cố Phi Dương đóng cửa kịp lúc nhưng vẫnkhông thể chặn lại mọi âm thanh.Nhạc Văn Văn khóc rất đau lòng, Hoắc Khải có thểđoán được có lẽ cô bé này đang giãy giụa kịch liệt,muốn ra ngoài gặp mình một lần.Nhưng Cố Phi Dương lại đang ôm chặt con gái.Bởi vì người phụ nữ sẽ không dễ gì trao hết mọi tínnhiệm cho người khác.“Chú ơi! Chú quay lại đi mà!” tiếng khóc của NhạcVăn Văn lớn hơn.Đường Đường ngẩng đầu, nhìn bố mình, khóemiệng bĩu ra, dường như cô bé cũng muốn khócnhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.Tuy cô bé còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, biết khinào nên nói và khi nào không nên lên tiếng.Cúi đầu nhìn con gái đang buồn bã vì bạn thân,Hoắc Khải thở dài: “Chúng ta đi thôi!”Đường Đường ừ một tiếng, rũ đầu, nắm tay HoắcKhải xuống lầu.Tiếng bước chân truyền vào phòng khiến tiếngkhóc của Nhạc Văn Văn lớn hơn nữa.Sau cánh cửa, đúng như những gì Hoắc Khảiđoán, Cố Phi Dương đang ôm chặt con gái, cố gắngkhông cho bé mở cửa ra ngoài.Chương 70: Khát khao của con trẻCô không mắng con gái mình quậy phá càn rỡ, vìchính cô biết con gái mình thiếu hụt tình thương củabố quá nhiều.Hiếm khi gặp được một người đàn ông thật lòngmuốn giúp đỡ bọn họ, đứa trẻ tất nhiên sẽ dễ sinh racảm giác ỷ lại.Không nói gì đến con gái, chính Cố Phi Dươngcũng như vậy.Copy của truyên.one Càng hiểu Hoắc Khải là người tốt, CốPhi Dương càng không dám tiếp xúc với anh, cô sợ mình sẽ đắmchìm bên trong, giống con gái.Dù chỉ là một chút ý nghĩ, đó cũng là thứ khôngnên có.“Văn Văn, đừng khóc nữa được không? Mẹ nấu đồăn ngon cho con nhé!” Cố Phi Dương dịu dàng nói.“Không cần! Không muốn! Con không cần!” NhạcVăn Văn giãy giụa kịch liệt, muốn nắm lấy khóa cửa:“Con muốn chú Lý, con không muốn chú ấy đi!”Cố Phi Dương siết chặt vòng tay hơn, giọng nóivẫn rất mềm mỏng: “Chú ấy đi rồi, sẽ không quay lạinữa đâu. Nhưng mẹ vẫn ở đây, mẹ sẽ ở bên con… mãimãi ở bên con mà”.Giọng nói của cô càng lúc càng trầm xuống, cànglúc càng tràn ngập đau đớn.Chương 70: Khát khao của con trẻAnh đã đi rồi, sẽ không quay lại nữa.Câu này không chỉ nói về Hoắc Khải. Năm xưa,Văn Văn nhìn bố mình được đi hỏa táng cũng từnghỏi, bố đi đâu thế hả mẹ?Khi ấy, Cố Phi Dương cũng trả lời con gái bằng câunày.Bố đã di rồi…Bố sẽ không quay lại nữa…Ôm chặt con gái mình, nước mắt liên tục trào rakhỏi hốc mắt, Cố Phi Dương không biết bản thân đangđau khổ vì điều gì. Đang đau khổ vì vận mệnh quá trắctrở?Hay đang đau khổ vì đột nhiên thấy không quenkhi không còn ai tới nữa?Hai mẹ con cứ dựa vào nhau mà khóc sau cánhcửa.Đau thương và buồn bã trong giây phút này đâygiống như cả thế giới đang ruồng bỏ họ.Hoắc Khải và Đường Đường lúc này đã xuống tớidưới tầng.Đường Đường ngoái cổ nhìn về phía căn nhà củaCố Phi Dương, đột nhiên hỏi: “Bố ơi, hai người họ vẫnđang khóc ạ?”Hoắc Khải không quay đầu nhìn lại, chỉ lắc đầu:Chương 70: Khát khao của con trẻ“Bố nghĩ chắc là không khóc nữa đâu. Văn Văn cũnggiống như con vậy, hai đứa rất dũng cảm”.Đường Đường ồ một tiếng, cúi đầu, lát sau lại cấttiếng hỏi: “Thế sau này bố nấu đồ gì ngon, con có thểmang thêm một phần cho bạn ấy không?”“Được nhiên là được!” Hoắc Khải gật đầu.“Bố là tốt nhất luôn!” Đường Đường hoan hỉ reolên, sau đó lại ủ rũ cúi đầu xuống. Cô bé ngoảnh lạinhìn lên tầng ba: “Thật mong bạn ấy cũng có đượcmột người bố”.Lời nói của trẻ con hoàn toàn ngây thơ, nhưngcũng đại diện cho mọi sự thuần khiết.Không có chút toan tính nào, chỉ nói ra khát vọngsâu thẳm nhất trong lòng chúng.Tấm lòng lương thiện của con gái khiến Hoắc Khảicàng thêm thương yêu. Bản thân anh phải may mắncỡ nào mới gặp được thiên thần nhỏ này giữa dòngngười hối hả.“Cô bé sẽ có thôi” Hoắc Khải an ủi.“Thật chứ ạ? Bao giờ thì có ạ?”“Chuyện này thì bố không biết đâu, có lẽ phải đợitới khi con mập như Peppa vậy”.“Con không muốn biến thành heo Peppa đâu!”“Thế con muốn biến thành George ư? Thế thìChương 70: Khát khao của con trẻkhông được đâu”.“Con cũng không muốn làm George! Bố xấu ghê!Không chơi với bố nữa!”Hoắc Khải bật cười ha hả, thành công di dời đượcsự chú ý của con bé. Hai bố con, một lớn một nhỏ,nắm tay nhau nghênh đón những tia nắng cuối cùngcủa buổi chiều.Nếu đã không cần giúp đỡ Cố Phi Dương nữa,Hoắc Khải cũng không cần đưa Đường Đường đi học,quay về chuyên tâm giúp đỡ Cơ Hương Ngưng sắpxếp kế hoạch phát triển khá phức tạp của cô.Nhất là tuần sau Cơ Hương Ngưng định đưa anh đitham gia hội đàm của đại diện thương mại toàn tỉnh.Đây là lần đầu tiên Cơ Hương Ngưng xuất hiện trongHiệp hội Thương mại, nhất định phải để lại ấn tượngtốt cho doanh nghiệp đầu ngành trong các lĩnh vực.Cơ Hương Ngưng vô cùng chú trọng việc này, cômuốn chuẩn bị một phần kế hoạch thật bắt mắt.Với tư cách là trợ lý tổng giám đốc, đồng thời cũnglà người được cô tin tưởng và coi trọng nhất ở thờiđiểm hiện tại, Hoắc Khải tất nhiên cũng bận rộn khôngkém gì.Thứ sáu, Cố Phi Dương dè dặt bước xuống khỏi xebuýt. Qua vài ngày nghỉ ngơi, chân cô đã đỡ hơn rấtChương 70: Khát khao của con trẻnhiều. Tuy thỉnh thoảng vẫn thấy khó chịu, nhưngkhông còn quá đau đớn nữa.Khi cô đang chậm chạp bước tới cổng trường thìmột giọng nói dễ nghe vang lên từ phía sau: “Chị Cố,chân đã đỡ hơn chưa?”Cố Phi Dương ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy NinhThần lái xe điện chạy tới.Tuy rằng loại phương tiện giao thông này cũng ởmột đẳng cấp thấp, nhưng Ninh Thần vốn xinh đẹp,dù chỉ lái xe điện cũng không ảnh hưởng tới tần suấtđàn ông con trai ngoái đầu nhìn cô.Nhìn người phụ nữ có tướng mạo không thua kémgì mình nhưng trông sáng sủa và hạnh phúc hơn hẳn,Cố Phi Dương bỗng chốc cảm thấy tự ti và mất mátkhó nói thành lời đang trào lên trong lòng.Bởi vì Ninh Thần đến đây có nghĩa là Hoắc Khải sẽkhông đi đón con nữa.Những lời cô nói ngày hôm qua dường như đãthành sự thật, anh ấy không bao giờ quay lại nữa.Thấy Cố Phi Dương không nói gì, Ninh Thần có vẻnghỉ hoặc: “Chị Cố, chị sao thế? Cơ thể không khỏeà?“Hả? À không sao, đang mải nghĩ vài chuyện. Hômnay cô đi đón con à?“ Cố Phi Dương hỏi, sau đó gòChương 70: Khát khao của con trẻmá cô thoáng ửng lên, bởi vì câu hỏi này nghe thậtthừa thãi.Ninh Thần là một người rất lương thiện, dù chocâu hỏi của đối phương ngốc nghếch cỡ nào cũngkhông muốn khiến cô phải khó xử.“Bố con bé bận công việc nên tôi tới đón con, àphải rồi, chân của chị không sao chứ?”, Ninh Thần hỏi.“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cao dán của cô nha, hiệuquả tốt lắm!“ Cố Phi Dương đáp.“Vậy thì tốt rồi!” Ninh Thần gật đầu.Cổng trường mở ra, các học sinh được giáo viêndẫn ra ngoài.Đường Đường và Nhạc Văn Văn nắm tay nhau,tung tăng chạy ra.“Mẹ ơi!“ Đường Đường phấn khích hô lên.Mà Nhạc Văn Văn thì nhìn tới ngó lui, không tìmthấy người mình muốn gặp, bèn hỏi: “Chú Lý khôngtới ạ?”Cố Phi Dương rất lúng túng, ngay trước mặt vợngười ta mà con mình còn hỏi chú Lý ở đâu.“Văn Văn, hoa quả cô đưa cho cháu mấy hômtrước ăn được chứ?” Ninh Thần cười hỏi.“Ngon lắm ạ!” Nhạc Văn Văn thừa nhận rồi hỏithêm: “Dì Ninh ơi, chú Lý không tới đón Đường Đường

Chương 70: Khát khao của con trẻ