Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Thấy Ninh Quốc Năng đã đồng ý, Đặng Tuấn Maicũng suy nghĩ một chút, lại bị Ninh Thần khuyên nhủ,nên bà cũng không phản đối nữa.Dù sao thì những loại trái cây cao cấp đó cũngkhông bán được, mà cứ để ở đó cũng chẳng để làmgì.Mặc dù hoạt động đã được quyết định, nhưngđương nhiên không phải cứ nói xong thì liền có thểlàm ngay được.Ít nhất cũng phải chuẩn bị những chậu trái cây tựphục vụ, vì vậy đối với việc bày trí cửa hàng còn cầnphải có những điều chỉnh nhất định.Hoắc Khải đã giúp bọn họ điều chỉnh cách bày tríđể mặt tiền của cửa hàng trở nên ngăn nắp và mớimẻ, có thể thu hút người khác hơn.Người mua trái cây đều có mối quan tâm khôngnhỏ đến vấn đề vệ sinh, nếu như cửa hàng trôngkhông ngăn nắp sạch sẽ, chắc chắn họ sẽ không đếnmua hàng.Khả năng bố trí mọi thứ của Hoắc Khải thì khôngChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềucần phải bàn, tất cả đều trở nên gọn gàng ngăn nắp,dù là Đặng Tuấn Mai hay Ninh Thần, khi nhìn thấy cửahàng dường như đã hoàn toàn thay đổi, họ đều gậtđầu tỏ ý tán thành.Phần còn lại thì phải chờ Đặng Tuấn Mai về rồi mớinói tiếp.Mải lo bận rộn làm việc, buổi trưa đã đến từ lúcnào.Đặng Tuấn Mai đi ra ngoài, không lâu sau thì bàquay lại cửa hàng, dẫn theo một cặp vợ chồng cũngtrạc tuổi với bà.“Ninh Thần, chào chú Hồ đi con”, Đặng Tuấn Mainhắc nhở.Ninh Thần chủ động bước tới chào hỏi Hồ KiếnTân.Hồ Kiến Tân là một người đàn ông trông có vẻ rấtthông minh, ông ta vui vẻ nói: “Con bé Ninh Thần nàymấy năm rồi không về thăm nhà đây? Nay về thì tốtrồi, bố mẹ cháu ngày nào cũng nhắc về cháu, cháukhông thể gả cho người ấy thì không bao giờ về nhà,có đúng không?”Vừa nói, ông ta lại vừa nhìn về phía của Hoắc Khải,rồi quay đầu lại hỏi Ninh Quốc Năng: “Ổ, đây là con rểcủa anh sao? Tên là gì vậy?”Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều“Lý Phong”, Ninh Quốc Năng trả lời ông ta với mộtgiọng điệu có phần miễn cưỡng, rõ ràng là ông đặcbiệt không thích thừa nhận tư cách con rể của LýPhong trước mặt người khác.“Ừm, cũng tốt”, Hồ Kiến Tân cười nói, cũng khôngbiết là được cái gì, tốt cái gì nữa.Đặng Tuấn Mai đứng một bên nói: “Thời gian cũngkhông còn sớm, hay là đi đến quán ăn trước đi. LãoHồ, con trai anh khi nào thì tới?”“Chút nữa thì nó tan làm rồi”, Hồ Kiến Tân nói.Đặng Tuấn Mai cũng không nói nhiều, lên lầu lấy vítiền, sau đó cùng Ninh Quốc Năng đóng cửa hàng.Cả nhóm đi trên hai chiếc taxi đến địa điểm ăntrưa.Nơi họ đến là một nhà hàng không quá cao cấp,nhưng được coi là một thương hiệu lâu đời ở địaphương.Sau khi xuống xe, Hồ Kiến Tân vỗ vỗ eo nói vớiNinh Quốc Năng: “Lớn tuổi rồi, eo cũng không hoạtđộng tốt được, đi xe điện rất là mệt. Tử Hàng vẫn bảotôi đi thi bằng lái xe, nói cái gì mà hai năm nữa sẽ muacho tôi một chiếc ô tô để lái. Anh nói xem tôi đã lớnđến cái tuổi này rồi còn đi học thi lấy bằng lái xe thìkhông phải là lãng phí thời gian sao? Muốn đi đâu chơiChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềuthì cứ bắt xe taxi mà đi, còn đỡ phải suy nghĩ tìm chỗđậu xe”.Ninh Quốc Năng biết thừa ông ta đang nhân cơhội để thể hiện khả năng của con trai mình. So với haingười con của ông, Ninh Ngọc Lâm đã đi làm đượcmấy năm nhưng vẫn chưa tạo dựng được thành tựugì.Còn Ninh Thần, từ sau khi kết hôn với Lý Phong,gia đình gần như không thể ngẩng cao đầu với mọingười vì cô.Không có so sánh thì không có đau thương. Điềunày khiến cho Ninh Quốc Năng không nhịn được màphải quay sang trừng mắt một cái với Hoắc Khải.Đặng Tuấn Mai sợ ông sẽ làm chuyện mất mặt,liền nói nhanh phụ họa với Hồ Kiến Tân: “Tử Hàng quảthật không tệ, có bản lĩnh lại còn hiếu thuận, lão Hồ,nửa đời sau của ông chỉ cần ngồi nhà hưởng phúc màthôi”.“Không không, anh chị cũng như vậy, Ngọc Lâmnhà anh chị cũng ngày ngày bận bịu công việc mà”.“Nó sao?” Ninh Quốc Năng khịt mũi nói: “Cả ngàybận rộn, cũng không biết có được cái trò trống gìkhông”.Ninh Thần vừa nghe người lớn nói chuyện, vừa lenChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềulén liếc mắt nhìn Hoắc Khải. Thấy hắn sắc mặt củaanh không thay đổi, cô cũng không lên tiếng.Bọn họ chọn một gian trong nhà hàng để ngồi,Ninh Quốc Năng lấy thực đơn từ người phục vụ và nóivới Hồ Kiến Tân: “Anh chọn món đi”.“Mọi người gọi món đi, tôi thì ăn cái gì cũng được.Tử Hàng mỗi khi rảnh rỗi thường thích lướt mạng muamột số loại hải sản hay đồ ăn vặt nhập khẩu. Anhcũng biết đấy, giới trẻ hiện nay thích mua mấy thứ độclạ và đắt đỏ. Có điều, tôi mỗi ngày chỉ muốn ăn rauxào, củ cải muối,… thanh đạm một chút”. Hồ Kiến Tânnói.“Vậy trước tiên chúng ta cứ gọi mấy món đơngiản, nấm xào rau xanh, củ sen xào thì sao?”. NinhQuốc Năng hỏi.“Được, ăn cái gì cũng được. Chúng ta cũng đâuphải là người ngoài, nhường qua nhường lại làm gìchứ”, Hồ Kiến Tân xua tay, tỏ ý bảo ông Ninh QuốcNăng muốn chọn thế nào thì ông ta cũng đồng ý.Vợ của ông ta, bà Lý Mỹ Lan đang ngồi bên cạnhcủa Ninh Thần, hỏi cô: “Con gái của cháu đang họcmẫu giáo hay học tiểu học rồi?”“Bé nó học lớp hai rồi ạ”, Ninh Thần đáp.“Nhanh như vậy rồi sao, bình thường thì ai đưaChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềuđón cô bé?”, Lý Mỹ Lan lại hỏi.“Thường thì cháu sẽ đón bé nhiều hơn, Lý Phongcòn bận rộn nhiều công việc”Lý Mỹ Lan liếc nhìn Lý Phong, mặc dù bà ta khôngcó biểu hiện gì khác lạ, nhưng cái nhìn thoáng quanày cũng cho thấy rõ ràng rằng bà ta không tin vàocâu trả lời của Ninh Thần.Ai mà chẳng biết Lý Phong này là một tên mọtsách, không bao giờ ra khỏi nhà để tiếp xúc với ngườingoài, đi xe điện còn té lên té xuống, cũng chính làmột tên ngu ngốc.Một người đàn ông như vậy thì làm gì có công việcđể mà bận rộn, sao có thể làm nên trò trống gì được?Tuy nhiên bà ta và Đặng Tuấn Mai có mối quan hệrất tốt, nên bà ta sẽ không tự nhiên nói ra mấy cáinhận xét phiền phức này. Bà ta chỉ nói: “Có việc đểbận rộn cũng tốt. Mấy đứa sắp dỡ nhà và chuyển đinơi khác rồi, khi ấy cứ để Tử Hàng giúp mấy đứa chọnmột căn nhà tốt hơn căn nhà hiện tại. Có điều là cóthể sẽ phải bù thêm nhiều tiền để mua nhà mới,khoảng hai ba trăm ngàn, trong nhà có đủ tiềnkhông?”Nghe bà ta hỏi câu này, Ninh Thần có phần hơilúng túng. Cô không muốn nói dối, nhưng nếu nói thậtChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềura là trong nhà không có đủ tiền thì cũng rất xấu hổ.Ninh Quốc Năng trong lòng cảm thấy ngột ngạt,liền lên tiếng: “Nó không có đủ, thì tôi vẫn có tiềnđây”.Hồ Kiến Tân lắc đầu nói: “Lão Ninh, không phải làtôi nói anh chứ, bây giờ áp lực cạnh tranh của xã hộirất lớn, anh không thể lúc nào cũng bảo bọc con cáicủa mình được. Anh phải để chúng tự học cách chịuđựng áp lực, để chúng tự lớn lên. Giống như Tử Hàngnhà tôi, từ khi học đại học, mỗi tháng tôi chỉ cho nóhai trăm tệ tiền ăn. Muốn mua quần áo, muốn muamáy tính gì đó thì tự mình đi xin việc phục vụ hay rửabát cho người khác để kiếm tiền! Người trẻ mà khôngcó trải nghiệm thì tương lai làm sao mà thành côngđược”.Ninh Quốc Năng càng nghe lại càng cảm thấy khóchịu, vợ chồng ông chỉ cho con trai hai trăm tệ còncòn không phải vì nghèo quá hay sao! Ngoại trừ cănnhà hai phòng, mỗi tháng chỉ tiêu tất cả đều chỉ dựavào đồng lương hơn một ngàn tệ thì đào đâu ra tiềnmà cho thêm con trai.Cứ mở miệng ra là Tử Hàng của chúng tôi thế này,Tử Hàng của chúng tôi thế kia, đây chính là điều khiếncho Ninh Quốc Năng bực mình nhất.Tại sao mọi người đều thích khen ngợi con củaChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềumình trước mặt ông kia chứ?Còn không phải là do Ninh Thần kết hôn với mộtđứa rác rưởi, lại còn nghĩ là bản thân rất giỏi hay sao?Hoặc là nói, nếu như Lý Phong không quá vô dụngnhư vậy, thì ông cũng sẽ không bị người khác làmnhục đến mức này.Vậy nên cuối cùng Ninh Quốc Năng đã trút hết mọitức giận lên người của Hoắc Khải.“Anh còn ngẩn người ngồi ở đó làm gì, không biếtrót nước cho chú Hồ và dì Lý sao hả! Sao cứ đực ranhư khúc gỗ vậy!” Ninh Quốc Năng nghiêm nghị nói.Hoắc Khải không hề để bụng, ngay lập tức đứngdậy, cầm ấm trà lên rót trà cho Hồ Kiến Tân và Lý MỹLan.“Được rồi, được rồi, rất tốt”, Hồ Kiến Tân nhận lấytách trà, mỉm cười nhìn Lý Phong rồi nói: “Cháu đã đilàm rồi phải không? Một tháng cháu kiếm được baonhiêu tiền?”“Cũng không nhiều, đủ dùng thôi ạ” Hoắc Khảikhiêm tốn đáp.Lương tháng của anh ở công ty của nhà họ Cơthật ra vẫn rất tốt, khi còn là tài xế thì lương cơ bảnmỗi tháng là bảy ngàn, bây giờ anh đã lên chức trợ lýtổng giám đốc, lương cơ bản mỗi tháng đã lên đếnChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềumức mười bốn ngàn.Ngoài ra còn có trợ cấp đi lại, trợ cấp sức khỏe,thực phẩm bổ sung và những thứ tương tự.Cộng tới cộng lui bảy tám phần lương thưởng, thìsố tiền một tháng Hoắc Khải kiếm được không dướimười sáu ngàn.Vẫn còn tiền thưởng cuối năm, đó lại là chuyệnkhác.“Đủ dùng là không được rồi, người trẻ tuổi khôngthể dễ dàng thỏa mãn như vậy” Hồ Kiến Tân lắc đầunói: “Giống như Tử Hàng nhà chúng tôi, làm trong lĩnhvực bất động sản, mỗi ngày giới thiệu khách hàng đikhắp nơi, có thể nhận được hơn hai mươi ngàn tệ tiềnhoa hồng hàng tháng. Nhưng nó vẫn không hài lòngvới điều này, tháng nào cũng là quán quân doanh sốcủa công ty, kiếm được mấy chục ngàn mỗi tháng, màvẫn luôn hướng đến mục tiêu đạt được mức tiền hoahồng cao hơn. Không phải tôi khen nó, nhưng TửHàng nhà chúng tôi thật sự rất có chí tiến thủ. LýPhong à, hai đứa tuổi tác cũng gần nhau, cháu vẫnnên học hỏi từ nó. Ninh Thần hồi đó là hoa khôi củakhu này, người đến cầu hôn con bé xếp hàng dày đặcở cửa hàng của lão Ninh. Bây giờ con bé đã gả chocháu, cháu nhất định phải cho con bé một cuộc sốngtốt mới được!”Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiềuHồ Kiến Tân luôn so sánh con trai mình là Hồ TửHàng với Hoắc Khải, điều này khiến cho Ninh Thầnkhông mấy thích thú.Điều quan trọng nhất là cô không hề cho rằngthực lực của Hồ Tử Hàng cao hơn Hoắc Khải.Bất kể là khả năng kiếm tiền hay chí cầu tiến, HoắcKhải bây giờ cũng đang làm rất tốt.Cô không nhịn được mà thốt lên: “Chú Hồ, LýPhong rất tốt. Gần đây anh ấy mở có mở một cửahàng trên Taobao cho cháu, cũng kiếm được rất nhiềutiền”“Cửa hàng trên Taobao à? Có ích lợi gì đâu, mỗitháng kiếm được hai ngàn tệ hay sao? Hiện tại có quánhiều người làm việc này, chú có biết một người hàngxóm là lão Lục, con gái của ông ta không có việc làm,ở nhà chăm con, cũng đã mở một cửa hàng trênTaobao. Kiếm được một ngàn tệ mỗi tháng mà phảilàm đến kiệt sức, số tiền đó còn chẳng đủ để làm gì”,Hồ Kiến Tân có vẻ như biết rất rõ điều đó.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Thấy Ninh Quốc Năng đã đồng ý, Đặng Tuấn Maicũng suy nghĩ một chút, lại bị Ninh Thần khuyên nhủ,nên bà cũng không phản đối nữa.Dù sao thì những loại trái cây cao cấp đó cũngkhông bán được, mà cứ để ở đó cũng chẳng để làmgì.Mặc dù hoạt động đã được quyết định, nhưngđương nhiên không phải cứ nói xong thì liền có thểlàm ngay được.Ít nhất cũng phải chuẩn bị những chậu trái cây tựphục vụ, vì vậy đối với việc bày trí cửa hàng còn cầnphải có những điều chỉnh nhất định.Hoắc Khải đã giúp bọn họ điều chỉnh cách bày tríđể mặt tiền của cửa hàng trở nên ngăn nắp và mớimẻ, có thể thu hút người khác hơn.Người mua trái cây đều có mối quan tâm khôngnhỏ đến vấn đề vệ sinh, nếu như cửa hàng trôngkhông ngăn nắp sạch sẽ, chắc chắn họ sẽ không đếnmua hàng.Khả năng bố trí mọi thứ của Hoắc Khải thì khôngChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềucần phải bàn, tất cả đều trở nên gọn gàng ngăn nắp,dù là Đặng Tuấn Mai hay Ninh Thần, khi nhìn thấy cửahàng dường như đã hoàn toàn thay đổi, họ đều gậtđầu tỏ ý tán thành.Phần còn lại thì phải chờ Đặng Tuấn Mai về rồi mớinói tiếp.Mải lo bận rộn làm việc, buổi trưa đã đến từ lúcnào.Đặng Tuấn Mai đi ra ngoài, không lâu sau thì bàquay lại cửa hàng, dẫn theo một cặp vợ chồng cũngtrạc tuổi với bà.“Ninh Thần, chào chú Hồ đi con”, Đặng Tuấn Mainhắc nhở.Ninh Thần chủ động bước tới chào hỏi Hồ KiếnTân.Hồ Kiến Tân là một người đàn ông trông có vẻ rấtthông minh, ông ta vui vẻ nói: “Con bé Ninh Thần nàymấy năm rồi không về thăm nhà đây? Nay về thì tốtrồi, bố mẹ cháu ngày nào cũng nhắc về cháu, cháukhông thể gả cho người ấy thì không bao giờ về nhà,có đúng không?”Vừa nói, ông ta lại vừa nhìn về phía của Hoắc Khải,rồi quay đầu lại hỏi Ninh Quốc Năng: “Ổ, đây là con rểcủa anh sao? Tên là gì vậy?”Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều“Lý Phong”, Ninh Quốc Năng trả lời ông ta với mộtgiọng điệu có phần miễn cưỡng, rõ ràng là ông đặcbiệt không thích thừa nhận tư cách con rể của LýPhong trước mặt người khác.“Ừm, cũng tốt”, Hồ Kiến Tân cười nói, cũng khôngbiết là được cái gì, tốt cái gì nữa.Đặng Tuấn Mai đứng một bên nói: “Thời gian cũngkhông còn sớm, hay là đi đến quán ăn trước đi. LãoHồ, con trai anh khi nào thì tới?”“Chút nữa thì nó tan làm rồi”, Hồ Kiến Tân nói.Đặng Tuấn Mai cũng không nói nhiều, lên lầu lấy vítiền, sau đó cùng Ninh Quốc Năng đóng cửa hàng.Cả nhóm đi trên hai chiếc taxi đến địa điểm ăntrưa.Nơi họ đến là một nhà hàng không quá cao cấp,nhưng được coi là một thương hiệu lâu đời ở địaphương.Sau khi xuống xe, Hồ Kiến Tân vỗ vỗ eo nói vớiNinh Quốc Năng: “Lớn tuổi rồi, eo cũng không hoạtđộng tốt được, đi xe điện rất là mệt. Tử Hàng vẫn bảotôi đi thi bằng lái xe, nói cái gì mà hai năm nữa sẽ muacho tôi một chiếc ô tô để lái. Anh nói xem tôi đã lớnđến cái tuổi này rồi còn đi học thi lấy bằng lái xe thìkhông phải là lãng phí thời gian sao? Muốn đi đâu chơiChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềuthì cứ bắt xe taxi mà đi, còn đỡ phải suy nghĩ tìm chỗđậu xe”.Ninh Quốc Năng biết thừa ông ta đang nhân cơhội để thể hiện khả năng của con trai mình. So với haingười con của ông, Ninh Ngọc Lâm đã đi làm đượcmấy năm nhưng vẫn chưa tạo dựng được thành tựugì.Còn Ninh Thần, từ sau khi kết hôn với Lý Phong,gia đình gần như không thể ngẩng cao đầu với mọingười vì cô.Không có so sánh thì không có đau thương. Điềunày khiến cho Ninh Quốc Năng không nhịn được màphải quay sang trừng mắt một cái với Hoắc Khải.Đặng Tuấn Mai sợ ông sẽ làm chuyện mất mặt,liền nói nhanh phụ họa với Hồ Kiến Tân: “Tử Hàng quảthật không tệ, có bản lĩnh lại còn hiếu thuận, lão Hồ,nửa đời sau của ông chỉ cần ngồi nhà hưởng phúc màthôi”.“Không không, anh chị cũng như vậy, Ngọc Lâmnhà anh chị cũng ngày ngày bận bịu công việc mà”.“Nó sao?” Ninh Quốc Năng khịt mũi nói: “Cả ngàybận rộn, cũng không biết có được cái trò trống gìkhông”.Ninh Thần vừa nghe người lớn nói chuyện, vừa lenChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềulén liếc mắt nhìn Hoắc Khải. Thấy hắn sắc mặt củaanh không thay đổi, cô cũng không lên tiếng.Bọn họ chọn một gian trong nhà hàng để ngồi,Ninh Quốc Năng lấy thực đơn từ người phục vụ và nóivới Hồ Kiến Tân: “Anh chọn món đi”.“Mọi người gọi món đi, tôi thì ăn cái gì cũng được.Tử Hàng mỗi khi rảnh rỗi thường thích lướt mạng muamột số loại hải sản hay đồ ăn vặt nhập khẩu. Anhcũng biết đấy, giới trẻ hiện nay thích mua mấy thứ độclạ và đắt đỏ. Có điều, tôi mỗi ngày chỉ muốn ăn rauxào, củ cải muối,… thanh đạm một chút”. Hồ Kiến Tânnói.“Vậy trước tiên chúng ta cứ gọi mấy món đơngiản, nấm xào rau xanh, củ sen xào thì sao?”. NinhQuốc Năng hỏi.“Được, ăn cái gì cũng được. Chúng ta cũng đâuphải là người ngoài, nhường qua nhường lại làm gìchứ”, Hồ Kiến Tân xua tay, tỏ ý bảo ông Ninh QuốcNăng muốn chọn thế nào thì ông ta cũng đồng ý.Vợ của ông ta, bà Lý Mỹ Lan đang ngồi bên cạnhcủa Ninh Thần, hỏi cô: “Con gái của cháu đang họcmẫu giáo hay học tiểu học rồi?”“Bé nó học lớp hai rồi ạ”, Ninh Thần đáp.“Nhanh như vậy rồi sao, bình thường thì ai đưaChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềuđón cô bé?”, Lý Mỹ Lan lại hỏi.“Thường thì cháu sẽ đón bé nhiều hơn, Lý Phongcòn bận rộn nhiều công việc”Lý Mỹ Lan liếc nhìn Lý Phong, mặc dù bà ta khôngcó biểu hiện gì khác lạ, nhưng cái nhìn thoáng quanày cũng cho thấy rõ ràng rằng bà ta không tin vàocâu trả lời của Ninh Thần.Ai mà chẳng biết Lý Phong này là một tên mọtsách, không bao giờ ra khỏi nhà để tiếp xúc với ngườingoài, đi xe điện còn té lên té xuống, cũng chính làmột tên ngu ngốc.Một người đàn ông như vậy thì làm gì có công việcđể mà bận rộn, sao có thể làm nên trò trống gì được?Tuy nhiên bà ta và Đặng Tuấn Mai có mối quan hệrất tốt, nên bà ta sẽ không tự nhiên nói ra mấy cáinhận xét phiền phức này. Bà ta chỉ nói: “Có việc đểbận rộn cũng tốt. Mấy đứa sắp dỡ nhà và chuyển đinơi khác rồi, khi ấy cứ để Tử Hàng giúp mấy đứa chọnmột căn nhà tốt hơn căn nhà hiện tại. Có điều là cóthể sẽ phải bù thêm nhiều tiền để mua nhà mới,khoảng hai ba trăm ngàn, trong nhà có đủ tiềnkhông?”Nghe bà ta hỏi câu này, Ninh Thần có phần hơilúng túng. Cô không muốn nói dối, nhưng nếu nói thậtChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềura là trong nhà không có đủ tiền thì cũng rất xấu hổ.Ninh Quốc Năng trong lòng cảm thấy ngột ngạt,liền lên tiếng: “Nó không có đủ, thì tôi vẫn có tiềnđây”.Hồ Kiến Tân lắc đầu nói: “Lão Ninh, không phải làtôi nói anh chứ, bây giờ áp lực cạnh tranh của xã hộirất lớn, anh không thể lúc nào cũng bảo bọc con cáicủa mình được. Anh phải để chúng tự học cách chịuđựng áp lực, để chúng tự lớn lên. Giống như Tử Hàngnhà tôi, từ khi học đại học, mỗi tháng tôi chỉ cho nóhai trăm tệ tiền ăn. Muốn mua quần áo, muốn muamáy tính gì đó thì tự mình đi xin việc phục vụ hay rửabát cho người khác để kiếm tiền! Người trẻ mà khôngcó trải nghiệm thì tương lai làm sao mà thành côngđược”.Ninh Quốc Năng càng nghe lại càng cảm thấy khóchịu, vợ chồng ông chỉ cho con trai hai trăm tệ còncòn không phải vì nghèo quá hay sao! Ngoại trừ cănnhà hai phòng, mỗi tháng chỉ tiêu tất cả đều chỉ dựavào đồng lương hơn một ngàn tệ thì đào đâu ra tiềnmà cho thêm con trai.Cứ mở miệng ra là Tử Hàng của chúng tôi thế này,Tử Hàng của chúng tôi thế kia, đây chính là điều khiếncho Ninh Quốc Năng bực mình nhất.Tại sao mọi người đều thích khen ngợi con củaChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềumình trước mặt ông kia chứ?Còn không phải là do Ninh Thần kết hôn với mộtđứa rác rưởi, lại còn nghĩ là bản thân rất giỏi hay sao?Hoặc là nói, nếu như Lý Phong không quá vô dụngnhư vậy, thì ông cũng sẽ không bị người khác làmnhục đến mức này.Vậy nên cuối cùng Ninh Quốc Năng đã trút hết mọitức giận lên người của Hoắc Khải.“Anh còn ngẩn người ngồi ở đó làm gì, không biếtrót nước cho chú Hồ và dì Lý sao hả! Sao cứ đực ranhư khúc gỗ vậy!” Ninh Quốc Năng nghiêm nghị nói.Hoắc Khải không hề để bụng, ngay lập tức đứngdậy, cầm ấm trà lên rót trà cho Hồ Kiến Tân và Lý MỹLan.“Được rồi, được rồi, rất tốt”, Hồ Kiến Tân nhận lấytách trà, mỉm cười nhìn Lý Phong rồi nói: “Cháu đã đilàm rồi phải không? Một tháng cháu kiếm được baonhiêu tiền?”“Cũng không nhiều, đủ dùng thôi ạ” Hoắc Khảikhiêm tốn đáp.Lương tháng của anh ở công ty của nhà họ Cơthật ra vẫn rất tốt, khi còn là tài xế thì lương cơ bảnmỗi tháng là bảy ngàn, bây giờ anh đã lên chức trợ lýtổng giám đốc, lương cơ bản mỗi tháng đã lên đếnChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềumức mười bốn ngàn.Ngoài ra còn có trợ cấp đi lại, trợ cấp sức khỏe,thực phẩm bổ sung và những thứ tương tự.Cộng tới cộng lui bảy tám phần lương thưởng, thìsố tiền một tháng Hoắc Khải kiếm được không dướimười sáu ngàn.Vẫn còn tiền thưởng cuối năm, đó lại là chuyệnkhác.“Đủ dùng là không được rồi, người trẻ tuổi khôngthể dễ dàng thỏa mãn như vậy” Hồ Kiến Tân lắc đầunói: “Giống như Tử Hàng nhà chúng tôi, làm trong lĩnhvực bất động sản, mỗi ngày giới thiệu khách hàng đikhắp nơi, có thể nhận được hơn hai mươi ngàn tệ tiềnhoa hồng hàng tháng. Nhưng nó vẫn không hài lòngvới điều này, tháng nào cũng là quán quân doanh sốcủa công ty, kiếm được mấy chục ngàn mỗi tháng, màvẫn luôn hướng đến mục tiêu đạt được mức tiền hoahồng cao hơn. Không phải tôi khen nó, nhưng TửHàng nhà chúng tôi thật sự rất có chí tiến thủ. LýPhong à, hai đứa tuổi tác cũng gần nhau, cháu vẫnnên học hỏi từ nó. Ninh Thần hồi đó là hoa khôi củakhu này, người đến cầu hôn con bé xếp hàng dày đặcở cửa hàng của lão Ninh. Bây giờ con bé đã gả chocháu, cháu nhất định phải cho con bé một cuộc sốngtốt mới được!”Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiềuHồ Kiến Tân luôn so sánh con trai mình là Hồ TửHàng với Hoắc Khải, điều này khiến cho Ninh Thầnkhông mấy thích thú.Điều quan trọng nhất là cô không hề cho rằngthực lực của Hồ Tử Hàng cao hơn Hoắc Khải.Bất kể là khả năng kiếm tiền hay chí cầu tiến, HoắcKhải bây giờ cũng đang làm rất tốt.Cô không nhịn được mà thốt lên: “Chú Hồ, LýPhong rất tốt. Gần đây anh ấy mở có mở một cửahàng trên Taobao cho cháu, cũng kiếm được rất nhiềutiền”“Cửa hàng trên Taobao à? Có ích lợi gì đâu, mỗitháng kiếm được hai ngàn tệ hay sao? Hiện tại có quánhiều người làm việc này, chú có biết một người hàngxóm là lão Lục, con gái của ông ta không có việc làm,ở nhà chăm con, cũng đã mở một cửa hàng trênTaobao. Kiếm được một ngàn tệ mỗi tháng mà phảilàm đến kiệt sức, số tiền đó còn chẳng đủ để làm gì”,Hồ Kiến Tân có vẻ như biết rất rõ điều đó.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Thấy Ninh Quốc Năng đã đồng ý, Đặng Tuấn Maicũng suy nghĩ một chút, lại bị Ninh Thần khuyên nhủ,nên bà cũng không phản đối nữa.Dù sao thì những loại trái cây cao cấp đó cũngkhông bán được, mà cứ để ở đó cũng chẳng để làmgì.Mặc dù hoạt động đã được quyết định, nhưngđương nhiên không phải cứ nói xong thì liền có thểlàm ngay được.Ít nhất cũng phải chuẩn bị những chậu trái cây tựphục vụ, vì vậy đối với việc bày trí cửa hàng còn cầnphải có những điều chỉnh nhất định.Hoắc Khải đã giúp bọn họ điều chỉnh cách bày tríđể mặt tiền của cửa hàng trở nên ngăn nắp và mớimẻ, có thể thu hút người khác hơn.Người mua trái cây đều có mối quan tâm khôngnhỏ đến vấn đề vệ sinh, nếu như cửa hàng trôngkhông ngăn nắp sạch sẽ, chắc chắn họ sẽ không đếnmua hàng.Khả năng bố trí mọi thứ của Hoắc Khải thì khôngChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềucần phải bàn, tất cả đều trở nên gọn gàng ngăn nắp,dù là Đặng Tuấn Mai hay Ninh Thần, khi nhìn thấy cửahàng dường như đã hoàn toàn thay đổi, họ đều gậtđầu tỏ ý tán thành.Phần còn lại thì phải chờ Đặng Tuấn Mai về rồi mớinói tiếp.Mải lo bận rộn làm việc, buổi trưa đã đến từ lúcnào.Đặng Tuấn Mai đi ra ngoài, không lâu sau thì bàquay lại cửa hàng, dẫn theo một cặp vợ chồng cũngtrạc tuổi với bà.“Ninh Thần, chào chú Hồ đi con”, Đặng Tuấn Mainhắc nhở.Ninh Thần chủ động bước tới chào hỏi Hồ KiếnTân.Hồ Kiến Tân là một người đàn ông trông có vẻ rấtthông minh, ông ta vui vẻ nói: “Con bé Ninh Thần nàymấy năm rồi không về thăm nhà đây? Nay về thì tốtrồi, bố mẹ cháu ngày nào cũng nhắc về cháu, cháukhông thể gả cho người ấy thì không bao giờ về nhà,có đúng không?”Vừa nói, ông ta lại vừa nhìn về phía của Hoắc Khải,rồi quay đầu lại hỏi Ninh Quốc Năng: “Ổ, đây là con rểcủa anh sao? Tên là gì vậy?”Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều“Lý Phong”, Ninh Quốc Năng trả lời ông ta với mộtgiọng điệu có phần miễn cưỡng, rõ ràng là ông đặcbiệt không thích thừa nhận tư cách con rể của LýPhong trước mặt người khác.“Ừm, cũng tốt”, Hồ Kiến Tân cười nói, cũng khôngbiết là được cái gì, tốt cái gì nữa.Đặng Tuấn Mai đứng một bên nói: “Thời gian cũngkhông còn sớm, hay là đi đến quán ăn trước đi. LãoHồ, con trai anh khi nào thì tới?”“Chút nữa thì nó tan làm rồi”, Hồ Kiến Tân nói.Đặng Tuấn Mai cũng không nói nhiều, lên lầu lấy vítiền, sau đó cùng Ninh Quốc Năng đóng cửa hàng.Cả nhóm đi trên hai chiếc taxi đến địa điểm ăntrưa.Nơi họ đến là một nhà hàng không quá cao cấp,nhưng được coi là một thương hiệu lâu đời ở địaphương.Sau khi xuống xe, Hồ Kiến Tân vỗ vỗ eo nói vớiNinh Quốc Năng: “Lớn tuổi rồi, eo cũng không hoạtđộng tốt được, đi xe điện rất là mệt. Tử Hàng vẫn bảotôi đi thi bằng lái xe, nói cái gì mà hai năm nữa sẽ muacho tôi một chiếc ô tô để lái. Anh nói xem tôi đã lớnđến cái tuổi này rồi còn đi học thi lấy bằng lái xe thìkhông phải là lãng phí thời gian sao? Muốn đi đâu chơiChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềuthì cứ bắt xe taxi mà đi, còn đỡ phải suy nghĩ tìm chỗđậu xe”.Ninh Quốc Năng biết thừa ông ta đang nhân cơhội để thể hiện khả năng của con trai mình. So với haingười con của ông, Ninh Ngọc Lâm đã đi làm đượcmấy năm nhưng vẫn chưa tạo dựng được thành tựugì.Còn Ninh Thần, từ sau khi kết hôn với Lý Phong,gia đình gần như không thể ngẩng cao đầu với mọingười vì cô.Không có so sánh thì không có đau thương. Điềunày khiến cho Ninh Quốc Năng không nhịn được màphải quay sang trừng mắt một cái với Hoắc Khải.Đặng Tuấn Mai sợ ông sẽ làm chuyện mất mặt,liền nói nhanh phụ họa với Hồ Kiến Tân: “Tử Hàng quảthật không tệ, có bản lĩnh lại còn hiếu thuận, lão Hồ,nửa đời sau của ông chỉ cần ngồi nhà hưởng phúc màthôi”.“Không không, anh chị cũng như vậy, Ngọc Lâmnhà anh chị cũng ngày ngày bận bịu công việc mà”.“Nó sao?” Ninh Quốc Năng khịt mũi nói: “Cả ngàybận rộn, cũng không biết có được cái trò trống gìkhông”.Ninh Thần vừa nghe người lớn nói chuyện, vừa lenChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềulén liếc mắt nhìn Hoắc Khải. Thấy hắn sắc mặt củaanh không thay đổi, cô cũng không lên tiếng.Bọn họ chọn một gian trong nhà hàng để ngồi,Ninh Quốc Năng lấy thực đơn từ người phục vụ và nóivới Hồ Kiến Tân: “Anh chọn món đi”.“Mọi người gọi món đi, tôi thì ăn cái gì cũng được.Tử Hàng mỗi khi rảnh rỗi thường thích lướt mạng muamột số loại hải sản hay đồ ăn vặt nhập khẩu. Anhcũng biết đấy, giới trẻ hiện nay thích mua mấy thứ độclạ và đắt đỏ. Có điều, tôi mỗi ngày chỉ muốn ăn rauxào, củ cải muối,… thanh đạm một chút”. Hồ Kiến Tânnói.“Vậy trước tiên chúng ta cứ gọi mấy món đơngiản, nấm xào rau xanh, củ sen xào thì sao?”. NinhQuốc Năng hỏi.“Được, ăn cái gì cũng được. Chúng ta cũng đâuphải là người ngoài, nhường qua nhường lại làm gìchứ”, Hồ Kiến Tân xua tay, tỏ ý bảo ông Ninh QuốcNăng muốn chọn thế nào thì ông ta cũng đồng ý.Vợ của ông ta, bà Lý Mỹ Lan đang ngồi bên cạnhcủa Ninh Thần, hỏi cô: “Con gái của cháu đang họcmẫu giáo hay học tiểu học rồi?”“Bé nó học lớp hai rồi ạ”, Ninh Thần đáp.“Nhanh như vậy rồi sao, bình thường thì ai đưaChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềuđón cô bé?”, Lý Mỹ Lan lại hỏi.“Thường thì cháu sẽ đón bé nhiều hơn, Lý Phongcòn bận rộn nhiều công việc”Lý Mỹ Lan liếc nhìn Lý Phong, mặc dù bà ta khôngcó biểu hiện gì khác lạ, nhưng cái nhìn thoáng quanày cũng cho thấy rõ ràng rằng bà ta không tin vàocâu trả lời của Ninh Thần.Ai mà chẳng biết Lý Phong này là một tên mọtsách, không bao giờ ra khỏi nhà để tiếp xúc với ngườingoài, đi xe điện còn té lên té xuống, cũng chính làmột tên ngu ngốc.Một người đàn ông như vậy thì làm gì có công việcđể mà bận rộn, sao có thể làm nên trò trống gì được?Tuy nhiên bà ta và Đặng Tuấn Mai có mối quan hệrất tốt, nên bà ta sẽ không tự nhiên nói ra mấy cáinhận xét phiền phức này. Bà ta chỉ nói: “Có việc đểbận rộn cũng tốt. Mấy đứa sắp dỡ nhà và chuyển đinơi khác rồi, khi ấy cứ để Tử Hàng giúp mấy đứa chọnmột căn nhà tốt hơn căn nhà hiện tại. Có điều là cóthể sẽ phải bù thêm nhiều tiền để mua nhà mới,khoảng hai ba trăm ngàn, trong nhà có đủ tiềnkhông?”Nghe bà ta hỏi câu này, Ninh Thần có phần hơilúng túng. Cô không muốn nói dối, nhưng nếu nói thậtChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềura là trong nhà không có đủ tiền thì cũng rất xấu hổ.Ninh Quốc Năng trong lòng cảm thấy ngột ngạt,liền lên tiếng: “Nó không có đủ, thì tôi vẫn có tiềnđây”.Hồ Kiến Tân lắc đầu nói: “Lão Ninh, không phải làtôi nói anh chứ, bây giờ áp lực cạnh tranh của xã hộirất lớn, anh không thể lúc nào cũng bảo bọc con cáicủa mình được. Anh phải để chúng tự học cách chịuđựng áp lực, để chúng tự lớn lên. Giống như Tử Hàngnhà tôi, từ khi học đại học, mỗi tháng tôi chỉ cho nóhai trăm tệ tiền ăn. Muốn mua quần áo, muốn muamáy tính gì đó thì tự mình đi xin việc phục vụ hay rửabát cho người khác để kiếm tiền! Người trẻ mà khôngcó trải nghiệm thì tương lai làm sao mà thành côngđược”.Ninh Quốc Năng càng nghe lại càng cảm thấy khóchịu, vợ chồng ông chỉ cho con trai hai trăm tệ còncòn không phải vì nghèo quá hay sao! Ngoại trừ cănnhà hai phòng, mỗi tháng chỉ tiêu tất cả đều chỉ dựavào đồng lương hơn một ngàn tệ thì đào đâu ra tiềnmà cho thêm con trai.Cứ mở miệng ra là Tử Hàng của chúng tôi thế này,Tử Hàng của chúng tôi thế kia, đây chính là điều khiếncho Ninh Quốc Năng bực mình nhất.Tại sao mọi người đều thích khen ngợi con củaChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềumình trước mặt ông kia chứ?Còn không phải là do Ninh Thần kết hôn với mộtđứa rác rưởi, lại còn nghĩ là bản thân rất giỏi hay sao?Hoặc là nói, nếu như Lý Phong không quá vô dụngnhư vậy, thì ông cũng sẽ không bị người khác làmnhục đến mức này.Vậy nên cuối cùng Ninh Quốc Năng đã trút hết mọitức giận lên người của Hoắc Khải.“Anh còn ngẩn người ngồi ở đó làm gì, không biếtrót nước cho chú Hồ và dì Lý sao hả! Sao cứ đực ranhư khúc gỗ vậy!” Ninh Quốc Năng nghiêm nghị nói.Hoắc Khải không hề để bụng, ngay lập tức đứngdậy, cầm ấm trà lên rót trà cho Hồ Kiến Tân và Lý MỹLan.“Được rồi, được rồi, rất tốt”, Hồ Kiến Tân nhận lấytách trà, mỉm cười nhìn Lý Phong rồi nói: “Cháu đã đilàm rồi phải không? Một tháng cháu kiếm được baonhiêu tiền?”“Cũng không nhiều, đủ dùng thôi ạ” Hoắc Khảikhiêm tốn đáp.Lương tháng của anh ở công ty của nhà họ Cơthật ra vẫn rất tốt, khi còn là tài xế thì lương cơ bảnmỗi tháng là bảy ngàn, bây giờ anh đã lên chức trợ lýtổng giám đốc, lương cơ bản mỗi tháng đã lên đếnChương 73: Cháu phải học hỏi nhiềumức mười bốn ngàn.Ngoài ra còn có trợ cấp đi lại, trợ cấp sức khỏe,thực phẩm bổ sung và những thứ tương tự.Cộng tới cộng lui bảy tám phần lương thưởng, thìsố tiền một tháng Hoắc Khải kiếm được không dướimười sáu ngàn.Vẫn còn tiền thưởng cuối năm, đó lại là chuyệnkhác.“Đủ dùng là không được rồi, người trẻ tuổi khôngthể dễ dàng thỏa mãn như vậy” Hồ Kiến Tân lắc đầunói: “Giống như Tử Hàng nhà chúng tôi, làm trong lĩnhvực bất động sản, mỗi ngày giới thiệu khách hàng đikhắp nơi, có thể nhận được hơn hai mươi ngàn tệ tiềnhoa hồng hàng tháng. Nhưng nó vẫn không hài lòngvới điều này, tháng nào cũng là quán quân doanh sốcủa công ty, kiếm được mấy chục ngàn mỗi tháng, màvẫn luôn hướng đến mục tiêu đạt được mức tiền hoahồng cao hơn. Không phải tôi khen nó, nhưng TửHàng nhà chúng tôi thật sự rất có chí tiến thủ. LýPhong à, hai đứa tuổi tác cũng gần nhau, cháu vẫnnên học hỏi từ nó. Ninh Thần hồi đó là hoa khôi củakhu này, người đến cầu hôn con bé xếp hàng dày đặcở cửa hàng của lão Ninh. Bây giờ con bé đã gả chocháu, cháu nhất định phải cho con bé một cuộc sốngtốt mới được!”Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiềuHồ Kiến Tân luôn so sánh con trai mình là Hồ TửHàng với Hoắc Khải, điều này khiến cho Ninh Thầnkhông mấy thích thú.Điều quan trọng nhất là cô không hề cho rằngthực lực của Hồ Tử Hàng cao hơn Hoắc Khải.Bất kể là khả năng kiếm tiền hay chí cầu tiến, HoắcKhải bây giờ cũng đang làm rất tốt.Cô không nhịn được mà thốt lên: “Chú Hồ, LýPhong rất tốt. Gần đây anh ấy mở có mở một cửahàng trên Taobao cho cháu, cũng kiếm được rất nhiềutiền”“Cửa hàng trên Taobao à? Có ích lợi gì đâu, mỗitháng kiếm được hai ngàn tệ hay sao? Hiện tại có quánhiều người làm việc này, chú có biết một người hàngxóm là lão Lục, con gái của ông ta không có việc làm,ở nhà chăm con, cũng đã mở một cửa hàng trênTaobao. Kiếm được một ngàn tệ mỗi tháng mà phảilàm đến kiệt sức, số tiền đó còn chẳng đủ để làm gì”,Hồ Kiến Tân có vẻ như biết rất rõ điều đó.