Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 100: Sùng bái
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Uống trà xong, Triệu Vĩnh An lật giở cuốn sách ẩmthực kia xem mấy trang, sau đó chỉ vào món ăn trongsách, hỏi Hoắc Khải vài câu.Câu hỏi của ông ấy cũng rất bình thường, nào làmón này nấu thế nào là ngon nhất, nguyên liệu phảisơ chế ra sao.Chỉ biết mua sách dạy nấu ăn làm người ta vuilòng thôi thì chưa đủ, quan trọng nhất là phải xem anhcó thật sự nghiên cứu thứ này hay không.May mà trên phương diện nấu nướng, Hoắc Khảicũng có trình độ nhất định, mấy câu hỏi của TriệuVĩnh An đều nhận được câu trả lời rất vừa ý.Hoắc Khải không chỉ trả lời các món ăn phải nấuthế nào mới ngon, còn tiện thể nói vài chuyện thú vịliên quan tới phong cảnh, con người.Anh nói chuyện rất sinh động và thú vị, Triệu VĩnhAn lắng nghe thỉnh thoảng cũng cười vài tiếng phụhọa, sau cùng còn cho phép Hoắc Khải đích thânxuống bếp, nấu vài món ăn.Triệu Vĩnh An không cho anh dùng nguyên liệu đãmua từ chợ, vì trong vườn nhà ông ấy trồng đủ loạirau cỏ, muốn ăn cứ nhổ cứ hái, vừa tươi mới, vừaxanh mát.Hoắc Khải xào rau cải với nấm, giá đỗ đảo giấm,thêm cả trứng xào cà chua rồi ngó sen xào, vân vân.Toàn là những món ăn gia đình rất đơn giản,nhưng qua bàn tay của anh, món nào cũng đầy đủsắc-hương-vị.Đến cả Triệu Vĩnh An cũng phải vỗ tay khen ngợi:“Mỹ vị thượng đẳng, đẹp hết chỗ nói. Tay nghề nấunướng này giỏi hơn tôi rồi!”Hoắc Khải mỉm cười khiêm tốn, đưa một đôi đũacho Triệu Vĩnh An.Đợi Triệu Vĩnh An gắp một đũa cà chua bỏ vàomiệng trước, nếm thử rồi cất lời khen ngợi đầy hàilòng, Hoắc Giai Minh mới động đũa.Mới ăn một miếng, cậu ta đã nhìn về phía HoắcKhải đầy kinh ngạc.Cũng không phải vì món ăn quá ngon, mà vì mùi vịnày cực kỳ giống với hương vị mà anh ba nấu trong trínhớ của cậu ta.Phải biết rằng, có lẽ quá trình nấu nướng khôngkhác gì mấy, nhưng vì nhiều nguyên nhân như khảnăng khống chế ngọn lửa, điều phối gia vị hay thậmChương 100: Sùng báichí đổ thức ăn nhanh chậm cũng dẫn đến sự khácbiệt trong mùi vị.Vị giác của Hoắc Giai Minh cực kỳ mẫn cảm, cậuta có thể nếm ra được hai mươi cốc nước muối tođùng với lượng muối chênh lệch chỉ 0,1 gam, đồngthời hương vị nào đã từng nếm thử sẽ không bao giờquên.Chỉ cần bưng cho cậu ta một đĩa thức ăn, cậu tacó thể dễ dàng đưa ra đáp án, đĩa thức ăn này đượcmua từ nhà hàng nào.Theo lời chú anh nói, cậu ta là kẻ sành ăn trời sinh.“Anh Lý, tài nghệ nấu nướng của anh khá lắm đấy,không kém gì anh ba của tôi. Nếu anh ấy biết trên đờinày có người nấu ra được món ăn giống hệt anh ấy,chắc chắn sẽ trở thành bạn với anh đấy” Hoắc GiaiMinh nói.Hoắc Khải liếc mắt nhìn cậu ta: “Anh ba của cậu làHoắc Khải à?”“Đương nhiên rồi!” Hoắc Giai Minh lộ rõ vẻ tự hào:“Anh ấy là ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc chúngtôi, là gia chủ đời sau được mọi người công nhận. Trênthế giới này, không một ai có thể so bì với anh ấy.Đương nhiên, ý tôi nói là nhóm người trẻ tuổi thôi, chứtông sư như ông Triệu không nằm trong phạm vi ấy”.Triệu Vĩnh An cười hả hả: “Thằng nhóc Hoắc Khảiđó quả thực rất giỏi, cậu cũng không cần phải nịnhnọt gì tôi. Trên phương diện văn học, có lẽ tôi với cậuấy một chín một mười, nhưng so tài kinh doanh thì tôicưỡi ngựa cũng không đuổi kịp cậu ấy”Hoắc Giai Minh cười hề hề: “Cái này thì đúng thật,đầu óc làm kinh doanh của anh ba quả là vô địch thiênhạ. Có anh ấy rồi, tương lai của nhà họ Hoắc khôngnằm trong giới hạn nào hết!”Câu nói này ít nhiều gì cũng lộ vẻ tự mãn. Nếu làtrước kia, chắc chắn Hoắc Khải sẽ quở trách cậu tavài câu.Nhưng bây giờ anh không phải Hoắc Khải, mà làLý Phong.“Tôi cũng từng nghe nói về người này, gần đây anhta thế nào?”. Hoắc Khải hỏi.“Bận rộn lắm, tôi cũng sắp một tháng chưa đượcgặp anh ấy rồi, nghe nói hình như mới nhận một dự ánquan trọng, đang mải nghiên cứu cùng ekip độc lập”,Hoắc Giai Minh không nghi ngờ gì, thẳng thắn đáp lời.Hoắc Khải nghe xong mà hai mắt khẽ híp lại. Quanhệ của anh và Hoắc Giai Minh cực kỳ tốt, nếu đến cảHoắc Giai Minh cũng gần một tháng chưa từng gặpanh, vậy thì cơ hội gặp mặt của những người khác cònít hơn.Vì lo sợ sẽ lộ ra sơ hở ư?Hoắc Khải hỉ mũi khinh thường cái gọi là “dự ánquan trọng” kia. Một thằng đóng thế thì có thể làmđược những gì? Chẳng qua đang cố tình kéo dài thờigian để tạo cơ hội cho hung thủ đứng sau thao túngnhà họ Hoắc thôi.Nhưng anh không thể nào nói câu này cho HoắcGiai Minh nghe. Nếu anh dám nói kẻ kia chỉ là một tênđóng thế, chỉ e Hoắc Giai Minh sẽ không tin anh, cònnhảy dựng lên tẩn anh một trận.Bởi vì đó là người mà cậu ta sùng bái nhất, khôngcho phép bất kỳ ai sỉ nhục.“Không biết có cơ hội được gặp mặt một lầnkhông nhỉ? Tôi rất tò mò về ngôi sao hi vọng của nhàhọ Hoắc trong truyền thuyết, muốn tận mắt xem xemngười này rốt cuộc là nhân tài như thế nào, có thểgánh nổi niềm vinh hạnh được sùng bái này không!”Hoắc Khải nói.Hoắc Giai Minh nghe thấy thế thì rất vui: “Đươngnhiên anh ba tôi xứng đáng với vinh hạnh này chứ,chuyện lớn khiến người ta kinh ngạc rớt cằm mà anhấy từng làm, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.Nếu anh muốn gặp anh ấy thì tôi có thể giúp anh đó,nhưng đợt này chắc không được rồi, dù sao thì anh ấyđang bận bù đầu bù cổ, tôi còn chẳng gặp được nữalà”“Không sao đâu, tôi kiên nhẫn lắm” Hoắc Khải nóirồi lấy điện thoại ra: “Nếu đã như thế, trao đổi Wechathoặc phương thức liên lạc nhé”.Hoắc Giai Minh cũng rất có cảm tình với người họcnhiều hiểu rộng, kiến thức uyên bác mà nấu nướngngon không kém gì anh ba này, không cần do dự quánhiều đã quét mã QR Wechat của Hoắc Khải, thậm chíđưa cả số điện thoại riêng cho anh.Vẫn là cái tính tản mạn và ngây thơ như thế, HoắcKhải thu điện thoại về, tiếp tục nói chuyện cùng TriệuVĩnh An.Có được bữa cơm này, quan hệ của mấy người họthân quen hơn rất nhiều, cộng thêm việc Hoắc Khảivốn rất chú trọng ngôn từ, nên khi nói chuyện, bầukhông khí rất hòa hợp.Tới khoảng một giờ trưa, Đường Thế Minh mớibước lên phía trước, nhắc nhở ông ấy: “Ông Triệu,đến giờ ngủ trưa rồi.Năm nay Triệu Vĩnh An đã gần tám mươi, tuy rằngcơ thể khỏe mạnh hơn người khác nhiều, nhưng mỗingày vẫn phải chợp mắt một lát vào khung giờ này,nếu không tỉnh thần không trụ nổi.Ông cụ ừm một tiếng rồi cười với Hoắc Khải vàHoắc Giai Minh: “Lớn tuổi rồi, thường hay buồn ngủ,hai cậu bỏ qua cho nhé. Hôm nay vui lắm, hiếm khi cóhai người bạn nhỏ ưng mắt đến vậy. À phải rồi, Phong,cậu biết chơi cờ vây chứ?”“Biết ạ!” Hoắc Khải gật đầu.Triệu Vĩnh An nói: “Vậy sáng sớm mai qua đây, vừauống trà, vừa chơi cờ”.Hoắc Giai Minh ở bên cạnh vội vàng chen lời: “ÔngTriệu, tôi cũng biết chơi cờ vây mà, sao ông không gọitôi?”“Cậu hả?” Triệu Vĩnh An liếc nhìn cậu ta rồi hỏi:“Khả năng chơi cờ của cậu so với bố cậu thì thế nào?”“Chỉ kém hơn ông ấy một chút… thật đó, chỉ kémhơn một chút xíu thôi!“ Hoắc Giai Minh nói.“Bố cậu chơi cờ dở như hạch, cậu còn không bằngnữa, không có hứng chơi”, Triệu Vĩnh An nói.“Nhưng ông cũng không biết tài nghệ chơi cờ củaanh Lý thế nào mà, lỡ như anh ấy còn không bằng tôithì sao?” Hoắc Giai Minh tủi thân lắm.Triệu Vĩnh An cười ha hả: “Cái thằng nhóc quỷ này,học thói cắn người từ ai thế hả. Nhưng tôi có thể đánhcược với cậu, ngày mai cậu tới trước, chơi với cậuPhong một ván, nếu cậu thắng, tôi đích thân xuốngbếp nấu cơm cho cậu ăn, nếu cậu không thắng nổi,cậu phải làm chú bé nhặt cờ cho chúng tôi cả ngàynhé”.“Chơi thì chơi!” Hoắc Giai Minh tỏ ra không phục.Triệu Vĩnh An nhìn về phía Hoắc Khải: “Cậu thấythế nào?”Hoắc Khải mỉm cười điểm nhiên: “Có thể nhườngbảy quân rưỡi tốt!”Triệu Vĩnh An cười to hơn, Hoắc Giai Minh thì đỏbừng cả mặt.Trong cờ vây, dù chỉ nhường nửa quân tốt, thậmchí đi trước một bước thôi, đã là ưu thế rất lớn rồi.Bảy quân rưỡi, có thể nói là khoảng cách tuyệt đốigiữa cao thủ với người mới chơi.Bị một người mới gặp lần đầu coi thường như thế,Hoắc Giai Minh làm sao có thể vui được, cậu ta nói vớiHoắc Khải: “Đừng tưởng ông Triệu khen anh là anhghê gớm lắm. Tôi từng lấy top 10 cờ vây thanh thiếuniên toàn quốc nhé, nói về chơi cờ, chí ít cũng phảinằm ở trình độ của cờ thủ chuyên nghiệp giai đoạnđầu. Đến lúc đó thua rồi anh đừng tỏ ra không phục!”Hoắc Khải vẫn mỉm cười thản nhiên: “Phải chơimới biết được!”Triệu Vĩnh An vỗ tay nói: “Được, thanh niên là phảinhiệt huyết như thế, không được để người ta cưỡi lênđầu lên cổ rồi mà còn nhún nhường xin thôi. Chín giờsáng mai, hai đứa quyết định thắng thua trên bàn cờ.Ai thua thì buổi trưa không có cơm ăn!”Thấy hai người đồng ý rồi, Triệu Vĩnh An mới đượcĐường Thế Minh đỡ dậy, đi về phía phòng ngủ.Chủ nhân di rồi, khách khứa ở lại cũng chẳng có ýnghĩa gì. Hoắc Khải, Hoắc Giai Minh và Vương HạnDật cũng đi ra ngoài.Lúc rời đi, Hoắc Giai Minh vẫn có vẻ không phụclắm, cậu ta nói với Hoắc Khải: “Tuy rằng anh có vẻgiống với anh ba tôi, nhưng đừng tưởng rằng vì điềunày mà tôi sẽ nhường anh khi chơi cờ!”Hoắc Khải liếc nhìn cậu ta: “Thắng thua chưa xácđịnh mà đã không kiềm được mình rồi. Nếu cậu thắngthì lời nói hôm nay còn có lý, nếu cậu thua, chẳng phảilà vừa mất mặt vừa thua cờ à? Chẳng còn nhỏ nhắn gìnữa, phải học cách trầm ổn hơn, rèn giữa cái nết đi”.“TÔI ˆHoắc Giai Minh vô thức muốn phản bác, nhưngnhìn biểu cảm, thần thái của Hoắc Khải, rồi nghegiọng điệu của anh, không hiểu sao cứ có cảm giácquái lạ, như thể đang bị anh ba của mình giáo huấnvậy.Cảm giác này khiến cậu ta không dám nói nhiềunữa, như một bản năng vậy, khí thế bị đè xuống trongvô hình.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Uống trà xong, Triệu Vĩnh An lật giở cuốn sách ẩmthực kia xem mấy trang, sau đó chỉ vào món ăn trongsách, hỏi Hoắc Khải vài câu.Câu hỏi của ông ấy cũng rất bình thường, nào làmón này nấu thế nào là ngon nhất, nguyên liệu phảisơ chế ra sao.Chỉ biết mua sách dạy nấu ăn làm người ta vuilòng thôi thì chưa đủ, quan trọng nhất là phải xem anhcó thật sự nghiên cứu thứ này hay không.May mà trên phương diện nấu nướng, Hoắc Khảicũng có trình độ nhất định, mấy câu hỏi của TriệuVĩnh An đều nhận được câu trả lời rất vừa ý.Hoắc Khải không chỉ trả lời các món ăn phải nấuthế nào mới ngon, còn tiện thể nói vài chuyện thú vịliên quan tới phong cảnh, con người.Anh nói chuyện rất sinh động và thú vị, Triệu VĩnhAn lắng nghe thỉnh thoảng cũng cười vài tiếng phụhọa, sau cùng còn cho phép Hoắc Khải đích thânxuống bếp, nấu vài món ăn.Triệu Vĩnh An không cho anh dùng nguyên liệu đãmua từ chợ, vì trong vườn nhà ông ấy trồng đủ loạirau cỏ, muốn ăn cứ nhổ cứ hái, vừa tươi mới, vừaxanh mát.Hoắc Khải xào rau cải với nấm, giá đỗ đảo giấm,thêm cả trứng xào cà chua rồi ngó sen xào, vân vân.Toàn là những món ăn gia đình rất đơn giản,nhưng qua bàn tay của anh, món nào cũng đầy đủsắc-hương-vị.Đến cả Triệu Vĩnh An cũng phải vỗ tay khen ngợi:“Mỹ vị thượng đẳng, đẹp hết chỗ nói. Tay nghề nấunướng này giỏi hơn tôi rồi!”Hoắc Khải mỉm cười khiêm tốn, đưa một đôi đũacho Triệu Vĩnh An.Đợi Triệu Vĩnh An gắp một đũa cà chua bỏ vàomiệng trước, nếm thử rồi cất lời khen ngợi đầy hàilòng, Hoắc Giai Minh mới động đũa.Mới ăn một miếng, cậu ta đã nhìn về phía HoắcKhải đầy kinh ngạc.Cũng không phải vì món ăn quá ngon, mà vì mùi vịnày cực kỳ giống với hương vị mà anh ba nấu trong trínhớ của cậu ta.Phải biết rằng, có lẽ quá trình nấu nướng khôngkhác gì mấy, nhưng vì nhiều nguyên nhân như khảnăng khống chế ngọn lửa, điều phối gia vị hay thậmChương 100: Sùng báichí đổ thức ăn nhanh chậm cũng dẫn đến sự khácbiệt trong mùi vị.Vị giác của Hoắc Giai Minh cực kỳ mẫn cảm, cậuta có thể nếm ra được hai mươi cốc nước muối tođùng với lượng muối chênh lệch chỉ 0,1 gam, đồngthời hương vị nào đã từng nếm thử sẽ không bao giờquên.Chỉ cần bưng cho cậu ta một đĩa thức ăn, cậu tacó thể dễ dàng đưa ra đáp án, đĩa thức ăn này đượcmua từ nhà hàng nào.Theo lời chú anh nói, cậu ta là kẻ sành ăn trời sinh.“Anh Lý, tài nghệ nấu nướng của anh khá lắm đấy,không kém gì anh ba của tôi. Nếu anh ấy biết trên đờinày có người nấu ra được món ăn giống hệt anh ấy,chắc chắn sẽ trở thành bạn với anh đấy” Hoắc GiaiMinh nói.Hoắc Khải liếc mắt nhìn cậu ta: “Anh ba của cậu làHoắc Khải à?”“Đương nhiên rồi!” Hoắc Giai Minh lộ rõ vẻ tự hào:“Anh ấy là ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc chúngtôi, là gia chủ đời sau được mọi người công nhận. Trênthế giới này, không một ai có thể so bì với anh ấy.Đương nhiên, ý tôi nói là nhóm người trẻ tuổi thôi, chứtông sư như ông Triệu không nằm trong phạm vi ấy”.Triệu Vĩnh An cười hả hả: “Thằng nhóc Hoắc Khảiđó quả thực rất giỏi, cậu cũng không cần phải nịnhnọt gì tôi. Trên phương diện văn học, có lẽ tôi với cậuấy một chín một mười, nhưng so tài kinh doanh thì tôicưỡi ngựa cũng không đuổi kịp cậu ấy”Hoắc Giai Minh cười hề hề: “Cái này thì đúng thật,đầu óc làm kinh doanh của anh ba quả là vô địch thiênhạ. Có anh ấy rồi, tương lai của nhà họ Hoắc khôngnằm trong giới hạn nào hết!”Câu nói này ít nhiều gì cũng lộ vẻ tự mãn. Nếu làtrước kia, chắc chắn Hoắc Khải sẽ quở trách cậu tavài câu.Nhưng bây giờ anh không phải Hoắc Khải, mà làLý Phong.“Tôi cũng từng nghe nói về người này, gần đây anhta thế nào?”. Hoắc Khải hỏi.“Bận rộn lắm, tôi cũng sắp một tháng chưa đượcgặp anh ấy rồi, nghe nói hình như mới nhận một dự ánquan trọng, đang mải nghiên cứu cùng ekip độc lập”,Hoắc Giai Minh không nghi ngờ gì, thẳng thắn đáp lời.Hoắc Khải nghe xong mà hai mắt khẽ híp lại. Quanhệ của anh và Hoắc Giai Minh cực kỳ tốt, nếu đến cảHoắc Giai Minh cũng gần một tháng chưa từng gặpanh, vậy thì cơ hội gặp mặt của những người khác cònít hơn.Vì lo sợ sẽ lộ ra sơ hở ư?Hoắc Khải hỉ mũi khinh thường cái gọi là “dự ánquan trọng” kia. Một thằng đóng thế thì có thể làmđược những gì? Chẳng qua đang cố tình kéo dài thờigian để tạo cơ hội cho hung thủ đứng sau thao túngnhà họ Hoắc thôi.Nhưng anh không thể nào nói câu này cho HoắcGiai Minh nghe. Nếu anh dám nói kẻ kia chỉ là một tênđóng thế, chỉ e Hoắc Giai Minh sẽ không tin anh, cònnhảy dựng lên tẩn anh một trận.Bởi vì đó là người mà cậu ta sùng bái nhất, khôngcho phép bất kỳ ai sỉ nhục.“Không biết có cơ hội được gặp mặt một lầnkhông nhỉ? Tôi rất tò mò về ngôi sao hi vọng của nhàhọ Hoắc trong truyền thuyết, muốn tận mắt xem xemngười này rốt cuộc là nhân tài như thế nào, có thểgánh nổi niềm vinh hạnh được sùng bái này không!”Hoắc Khải nói.Hoắc Giai Minh nghe thấy thế thì rất vui: “Đươngnhiên anh ba tôi xứng đáng với vinh hạnh này chứ,chuyện lớn khiến người ta kinh ngạc rớt cằm mà anhấy từng làm, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.Nếu anh muốn gặp anh ấy thì tôi có thể giúp anh đó,nhưng đợt này chắc không được rồi, dù sao thì anh ấyđang bận bù đầu bù cổ, tôi còn chẳng gặp được nữalà”“Không sao đâu, tôi kiên nhẫn lắm” Hoắc Khải nóirồi lấy điện thoại ra: “Nếu đã như thế, trao đổi Wechathoặc phương thức liên lạc nhé”.Hoắc Giai Minh cũng rất có cảm tình với người họcnhiều hiểu rộng, kiến thức uyên bác mà nấu nướngngon không kém gì anh ba này, không cần do dự quánhiều đã quét mã QR Wechat của Hoắc Khải, thậm chíđưa cả số điện thoại riêng cho anh.Vẫn là cái tính tản mạn và ngây thơ như thế, HoắcKhải thu điện thoại về, tiếp tục nói chuyện cùng TriệuVĩnh An.Có được bữa cơm này, quan hệ của mấy người họthân quen hơn rất nhiều, cộng thêm việc Hoắc Khảivốn rất chú trọng ngôn từ, nên khi nói chuyện, bầukhông khí rất hòa hợp.Tới khoảng một giờ trưa, Đường Thế Minh mớibước lên phía trước, nhắc nhở ông ấy: “Ông Triệu,đến giờ ngủ trưa rồi.Năm nay Triệu Vĩnh An đã gần tám mươi, tuy rằngcơ thể khỏe mạnh hơn người khác nhiều, nhưng mỗingày vẫn phải chợp mắt một lát vào khung giờ này,nếu không tỉnh thần không trụ nổi.Ông cụ ừm một tiếng rồi cười với Hoắc Khải vàHoắc Giai Minh: “Lớn tuổi rồi, thường hay buồn ngủ,hai cậu bỏ qua cho nhé. Hôm nay vui lắm, hiếm khi cóhai người bạn nhỏ ưng mắt đến vậy. À phải rồi, Phong,cậu biết chơi cờ vây chứ?”“Biết ạ!” Hoắc Khải gật đầu.Triệu Vĩnh An nói: “Vậy sáng sớm mai qua đây, vừauống trà, vừa chơi cờ”.Hoắc Giai Minh ở bên cạnh vội vàng chen lời: “ÔngTriệu, tôi cũng biết chơi cờ vây mà, sao ông không gọitôi?”“Cậu hả?” Triệu Vĩnh An liếc nhìn cậu ta rồi hỏi:“Khả năng chơi cờ của cậu so với bố cậu thì thế nào?”“Chỉ kém hơn ông ấy một chút… thật đó, chỉ kémhơn một chút xíu thôi!“ Hoắc Giai Minh nói.“Bố cậu chơi cờ dở như hạch, cậu còn không bằngnữa, không có hứng chơi”, Triệu Vĩnh An nói.“Nhưng ông cũng không biết tài nghệ chơi cờ củaanh Lý thế nào mà, lỡ như anh ấy còn không bằng tôithì sao?” Hoắc Giai Minh tủi thân lắm.Triệu Vĩnh An cười ha hả: “Cái thằng nhóc quỷ này,học thói cắn người từ ai thế hả. Nhưng tôi có thể đánhcược với cậu, ngày mai cậu tới trước, chơi với cậuPhong một ván, nếu cậu thắng, tôi đích thân xuốngbếp nấu cơm cho cậu ăn, nếu cậu không thắng nổi,cậu phải làm chú bé nhặt cờ cho chúng tôi cả ngàynhé”.“Chơi thì chơi!” Hoắc Giai Minh tỏ ra không phục.Triệu Vĩnh An nhìn về phía Hoắc Khải: “Cậu thấythế nào?”Hoắc Khải mỉm cười điểm nhiên: “Có thể nhườngbảy quân rưỡi tốt!”Triệu Vĩnh An cười to hơn, Hoắc Giai Minh thì đỏbừng cả mặt.Trong cờ vây, dù chỉ nhường nửa quân tốt, thậmchí đi trước một bước thôi, đã là ưu thế rất lớn rồi.Bảy quân rưỡi, có thể nói là khoảng cách tuyệt đốigiữa cao thủ với người mới chơi.Bị một người mới gặp lần đầu coi thường như thế,Hoắc Giai Minh làm sao có thể vui được, cậu ta nói vớiHoắc Khải: “Đừng tưởng ông Triệu khen anh là anhghê gớm lắm. Tôi từng lấy top 10 cờ vây thanh thiếuniên toàn quốc nhé, nói về chơi cờ, chí ít cũng phảinằm ở trình độ của cờ thủ chuyên nghiệp giai đoạnđầu. Đến lúc đó thua rồi anh đừng tỏ ra không phục!”Hoắc Khải vẫn mỉm cười thản nhiên: “Phải chơimới biết được!”Triệu Vĩnh An vỗ tay nói: “Được, thanh niên là phảinhiệt huyết như thế, không được để người ta cưỡi lênđầu lên cổ rồi mà còn nhún nhường xin thôi. Chín giờsáng mai, hai đứa quyết định thắng thua trên bàn cờ.Ai thua thì buổi trưa không có cơm ăn!”Thấy hai người đồng ý rồi, Triệu Vĩnh An mới đượcĐường Thế Minh đỡ dậy, đi về phía phòng ngủ.Chủ nhân di rồi, khách khứa ở lại cũng chẳng có ýnghĩa gì. Hoắc Khải, Hoắc Giai Minh và Vương HạnDật cũng đi ra ngoài.Lúc rời đi, Hoắc Giai Minh vẫn có vẻ không phụclắm, cậu ta nói với Hoắc Khải: “Tuy rằng anh có vẻgiống với anh ba tôi, nhưng đừng tưởng rằng vì điềunày mà tôi sẽ nhường anh khi chơi cờ!”Hoắc Khải liếc nhìn cậu ta: “Thắng thua chưa xácđịnh mà đã không kiềm được mình rồi. Nếu cậu thắngthì lời nói hôm nay còn có lý, nếu cậu thua, chẳng phảilà vừa mất mặt vừa thua cờ à? Chẳng còn nhỏ nhắn gìnữa, phải học cách trầm ổn hơn, rèn giữa cái nết đi”.“TÔI ˆHoắc Giai Minh vô thức muốn phản bác, nhưngnhìn biểu cảm, thần thái của Hoắc Khải, rồi nghegiọng điệu của anh, không hiểu sao cứ có cảm giácquái lạ, như thể đang bị anh ba của mình giáo huấnvậy.Cảm giác này khiến cậu ta không dám nói nhiềunữa, như một bản năng vậy, khí thế bị đè xuống trongvô hình.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Uống trà xong, Triệu Vĩnh An lật giở cuốn sách ẩmthực kia xem mấy trang, sau đó chỉ vào món ăn trongsách, hỏi Hoắc Khải vài câu.Câu hỏi của ông ấy cũng rất bình thường, nào làmón này nấu thế nào là ngon nhất, nguyên liệu phảisơ chế ra sao.Chỉ biết mua sách dạy nấu ăn làm người ta vuilòng thôi thì chưa đủ, quan trọng nhất là phải xem anhcó thật sự nghiên cứu thứ này hay không.May mà trên phương diện nấu nướng, Hoắc Khảicũng có trình độ nhất định, mấy câu hỏi của TriệuVĩnh An đều nhận được câu trả lời rất vừa ý.Hoắc Khải không chỉ trả lời các món ăn phải nấuthế nào mới ngon, còn tiện thể nói vài chuyện thú vịliên quan tới phong cảnh, con người.Anh nói chuyện rất sinh động và thú vị, Triệu VĩnhAn lắng nghe thỉnh thoảng cũng cười vài tiếng phụhọa, sau cùng còn cho phép Hoắc Khải đích thânxuống bếp, nấu vài món ăn.Triệu Vĩnh An không cho anh dùng nguyên liệu đãmua từ chợ, vì trong vườn nhà ông ấy trồng đủ loạirau cỏ, muốn ăn cứ nhổ cứ hái, vừa tươi mới, vừaxanh mát.Hoắc Khải xào rau cải với nấm, giá đỗ đảo giấm,thêm cả trứng xào cà chua rồi ngó sen xào, vân vân.Toàn là những món ăn gia đình rất đơn giản,nhưng qua bàn tay của anh, món nào cũng đầy đủsắc-hương-vị.Đến cả Triệu Vĩnh An cũng phải vỗ tay khen ngợi:“Mỹ vị thượng đẳng, đẹp hết chỗ nói. Tay nghề nấunướng này giỏi hơn tôi rồi!”Hoắc Khải mỉm cười khiêm tốn, đưa một đôi đũacho Triệu Vĩnh An.Đợi Triệu Vĩnh An gắp một đũa cà chua bỏ vàomiệng trước, nếm thử rồi cất lời khen ngợi đầy hàilòng, Hoắc Giai Minh mới động đũa.Mới ăn một miếng, cậu ta đã nhìn về phía HoắcKhải đầy kinh ngạc.Cũng không phải vì món ăn quá ngon, mà vì mùi vịnày cực kỳ giống với hương vị mà anh ba nấu trong trínhớ của cậu ta.Phải biết rằng, có lẽ quá trình nấu nướng khôngkhác gì mấy, nhưng vì nhiều nguyên nhân như khảnăng khống chế ngọn lửa, điều phối gia vị hay thậmChương 100: Sùng báichí đổ thức ăn nhanh chậm cũng dẫn đến sự khácbiệt trong mùi vị.Vị giác của Hoắc Giai Minh cực kỳ mẫn cảm, cậuta có thể nếm ra được hai mươi cốc nước muối tođùng với lượng muối chênh lệch chỉ 0,1 gam, đồngthời hương vị nào đã từng nếm thử sẽ không bao giờquên.Chỉ cần bưng cho cậu ta một đĩa thức ăn, cậu tacó thể dễ dàng đưa ra đáp án, đĩa thức ăn này đượcmua từ nhà hàng nào.Theo lời chú anh nói, cậu ta là kẻ sành ăn trời sinh.“Anh Lý, tài nghệ nấu nướng của anh khá lắm đấy,không kém gì anh ba của tôi. Nếu anh ấy biết trên đờinày có người nấu ra được món ăn giống hệt anh ấy,chắc chắn sẽ trở thành bạn với anh đấy” Hoắc GiaiMinh nói.Hoắc Khải liếc mắt nhìn cậu ta: “Anh ba của cậu làHoắc Khải à?”“Đương nhiên rồi!” Hoắc Giai Minh lộ rõ vẻ tự hào:“Anh ấy là ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc chúngtôi, là gia chủ đời sau được mọi người công nhận. Trênthế giới này, không một ai có thể so bì với anh ấy.Đương nhiên, ý tôi nói là nhóm người trẻ tuổi thôi, chứtông sư như ông Triệu không nằm trong phạm vi ấy”.Triệu Vĩnh An cười hả hả: “Thằng nhóc Hoắc Khảiđó quả thực rất giỏi, cậu cũng không cần phải nịnhnọt gì tôi. Trên phương diện văn học, có lẽ tôi với cậuấy một chín một mười, nhưng so tài kinh doanh thì tôicưỡi ngựa cũng không đuổi kịp cậu ấy”Hoắc Giai Minh cười hề hề: “Cái này thì đúng thật,đầu óc làm kinh doanh của anh ba quả là vô địch thiênhạ. Có anh ấy rồi, tương lai của nhà họ Hoắc khôngnằm trong giới hạn nào hết!”Câu nói này ít nhiều gì cũng lộ vẻ tự mãn. Nếu làtrước kia, chắc chắn Hoắc Khải sẽ quở trách cậu tavài câu.Nhưng bây giờ anh không phải Hoắc Khải, mà làLý Phong.“Tôi cũng từng nghe nói về người này, gần đây anhta thế nào?”. Hoắc Khải hỏi.“Bận rộn lắm, tôi cũng sắp một tháng chưa đượcgặp anh ấy rồi, nghe nói hình như mới nhận một dự ánquan trọng, đang mải nghiên cứu cùng ekip độc lập”,Hoắc Giai Minh không nghi ngờ gì, thẳng thắn đáp lời.Hoắc Khải nghe xong mà hai mắt khẽ híp lại. Quanhệ của anh và Hoắc Giai Minh cực kỳ tốt, nếu đến cảHoắc Giai Minh cũng gần một tháng chưa từng gặpanh, vậy thì cơ hội gặp mặt của những người khác cònít hơn.Vì lo sợ sẽ lộ ra sơ hở ư?Hoắc Khải hỉ mũi khinh thường cái gọi là “dự ánquan trọng” kia. Một thằng đóng thế thì có thể làmđược những gì? Chẳng qua đang cố tình kéo dài thờigian để tạo cơ hội cho hung thủ đứng sau thao túngnhà họ Hoắc thôi.Nhưng anh không thể nào nói câu này cho HoắcGiai Minh nghe. Nếu anh dám nói kẻ kia chỉ là một tênđóng thế, chỉ e Hoắc Giai Minh sẽ không tin anh, cònnhảy dựng lên tẩn anh một trận.Bởi vì đó là người mà cậu ta sùng bái nhất, khôngcho phép bất kỳ ai sỉ nhục.“Không biết có cơ hội được gặp mặt một lầnkhông nhỉ? Tôi rất tò mò về ngôi sao hi vọng của nhàhọ Hoắc trong truyền thuyết, muốn tận mắt xem xemngười này rốt cuộc là nhân tài như thế nào, có thểgánh nổi niềm vinh hạnh được sùng bái này không!”Hoắc Khải nói.Hoắc Giai Minh nghe thấy thế thì rất vui: “Đươngnhiên anh ba tôi xứng đáng với vinh hạnh này chứ,chuyện lớn khiến người ta kinh ngạc rớt cằm mà anhấy từng làm, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.Nếu anh muốn gặp anh ấy thì tôi có thể giúp anh đó,nhưng đợt này chắc không được rồi, dù sao thì anh ấyđang bận bù đầu bù cổ, tôi còn chẳng gặp được nữalà”“Không sao đâu, tôi kiên nhẫn lắm” Hoắc Khải nóirồi lấy điện thoại ra: “Nếu đã như thế, trao đổi Wechathoặc phương thức liên lạc nhé”.Hoắc Giai Minh cũng rất có cảm tình với người họcnhiều hiểu rộng, kiến thức uyên bác mà nấu nướngngon không kém gì anh ba này, không cần do dự quánhiều đã quét mã QR Wechat của Hoắc Khải, thậm chíđưa cả số điện thoại riêng cho anh.Vẫn là cái tính tản mạn và ngây thơ như thế, HoắcKhải thu điện thoại về, tiếp tục nói chuyện cùng TriệuVĩnh An.Có được bữa cơm này, quan hệ của mấy người họthân quen hơn rất nhiều, cộng thêm việc Hoắc Khảivốn rất chú trọng ngôn từ, nên khi nói chuyện, bầukhông khí rất hòa hợp.Tới khoảng một giờ trưa, Đường Thế Minh mớibước lên phía trước, nhắc nhở ông ấy: “Ông Triệu,đến giờ ngủ trưa rồi.Năm nay Triệu Vĩnh An đã gần tám mươi, tuy rằngcơ thể khỏe mạnh hơn người khác nhiều, nhưng mỗingày vẫn phải chợp mắt một lát vào khung giờ này,nếu không tỉnh thần không trụ nổi.Ông cụ ừm một tiếng rồi cười với Hoắc Khải vàHoắc Giai Minh: “Lớn tuổi rồi, thường hay buồn ngủ,hai cậu bỏ qua cho nhé. Hôm nay vui lắm, hiếm khi cóhai người bạn nhỏ ưng mắt đến vậy. À phải rồi, Phong,cậu biết chơi cờ vây chứ?”“Biết ạ!” Hoắc Khải gật đầu.Triệu Vĩnh An nói: “Vậy sáng sớm mai qua đây, vừauống trà, vừa chơi cờ”.Hoắc Giai Minh ở bên cạnh vội vàng chen lời: “ÔngTriệu, tôi cũng biết chơi cờ vây mà, sao ông không gọitôi?”“Cậu hả?” Triệu Vĩnh An liếc nhìn cậu ta rồi hỏi:“Khả năng chơi cờ của cậu so với bố cậu thì thế nào?”“Chỉ kém hơn ông ấy một chút… thật đó, chỉ kémhơn một chút xíu thôi!“ Hoắc Giai Minh nói.“Bố cậu chơi cờ dở như hạch, cậu còn không bằngnữa, không có hứng chơi”, Triệu Vĩnh An nói.“Nhưng ông cũng không biết tài nghệ chơi cờ củaanh Lý thế nào mà, lỡ như anh ấy còn không bằng tôithì sao?” Hoắc Giai Minh tủi thân lắm.Triệu Vĩnh An cười ha hả: “Cái thằng nhóc quỷ này,học thói cắn người từ ai thế hả. Nhưng tôi có thể đánhcược với cậu, ngày mai cậu tới trước, chơi với cậuPhong một ván, nếu cậu thắng, tôi đích thân xuốngbếp nấu cơm cho cậu ăn, nếu cậu không thắng nổi,cậu phải làm chú bé nhặt cờ cho chúng tôi cả ngàynhé”.“Chơi thì chơi!” Hoắc Giai Minh tỏ ra không phục.Triệu Vĩnh An nhìn về phía Hoắc Khải: “Cậu thấythế nào?”Hoắc Khải mỉm cười điểm nhiên: “Có thể nhườngbảy quân rưỡi tốt!”Triệu Vĩnh An cười to hơn, Hoắc Giai Minh thì đỏbừng cả mặt.Trong cờ vây, dù chỉ nhường nửa quân tốt, thậmchí đi trước một bước thôi, đã là ưu thế rất lớn rồi.Bảy quân rưỡi, có thể nói là khoảng cách tuyệt đốigiữa cao thủ với người mới chơi.Bị một người mới gặp lần đầu coi thường như thế,Hoắc Giai Minh làm sao có thể vui được, cậu ta nói vớiHoắc Khải: “Đừng tưởng ông Triệu khen anh là anhghê gớm lắm. Tôi từng lấy top 10 cờ vây thanh thiếuniên toàn quốc nhé, nói về chơi cờ, chí ít cũng phảinằm ở trình độ của cờ thủ chuyên nghiệp giai đoạnđầu. Đến lúc đó thua rồi anh đừng tỏ ra không phục!”Hoắc Khải vẫn mỉm cười thản nhiên: “Phải chơimới biết được!”Triệu Vĩnh An vỗ tay nói: “Được, thanh niên là phảinhiệt huyết như thế, không được để người ta cưỡi lênđầu lên cổ rồi mà còn nhún nhường xin thôi. Chín giờsáng mai, hai đứa quyết định thắng thua trên bàn cờ.Ai thua thì buổi trưa không có cơm ăn!”Thấy hai người đồng ý rồi, Triệu Vĩnh An mới đượcĐường Thế Minh đỡ dậy, đi về phía phòng ngủ.Chủ nhân di rồi, khách khứa ở lại cũng chẳng có ýnghĩa gì. Hoắc Khải, Hoắc Giai Minh và Vương HạnDật cũng đi ra ngoài.Lúc rời đi, Hoắc Giai Minh vẫn có vẻ không phụclắm, cậu ta nói với Hoắc Khải: “Tuy rằng anh có vẻgiống với anh ba tôi, nhưng đừng tưởng rằng vì điềunày mà tôi sẽ nhường anh khi chơi cờ!”Hoắc Khải liếc nhìn cậu ta: “Thắng thua chưa xácđịnh mà đã không kiềm được mình rồi. Nếu cậu thắngthì lời nói hôm nay còn có lý, nếu cậu thua, chẳng phảilà vừa mất mặt vừa thua cờ à? Chẳng còn nhỏ nhắn gìnữa, phải học cách trầm ổn hơn, rèn giữa cái nết đi”.“TÔI ˆHoắc Giai Minh vô thức muốn phản bác, nhưngnhìn biểu cảm, thần thái của Hoắc Khải, rồi nghegiọng điệu của anh, không hiểu sao cứ có cảm giácquái lạ, như thể đang bị anh ba của mình giáo huấnvậy.Cảm giác này khiến cậu ta không dám nói nhiềunữa, như một bản năng vậy, khí thế bị đè xuống trongvô hình.