Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 106: Bị đánh bại nhanh chóng

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Khi Hoắc Khải đến nhà ông Triệu vào ngày hôm sau,thái độ của ông gác cổng già rõ ràng đã càng trở nênkhách khí hơn.Mặc dù lỗi của cháu trai không liên quan gì đến ôngta, nhưng dù sao thì ông ta cũng đã đến đó, nên khôngtránh khỏi cảm giác có lỗi.Hoắc Khải cũng không quan tâm lắm, chỉ hỏi ông ta:“Trà gừng mùi vị có được không ông?”Ông gác cổng già gật đầu cười nói: “Mùi vị rất ngon,giáo sư rất thích”.“Vậy khi quay về tôi sẽ mang thêm cho mọi người”.“Được được, đứa trẻ tốt này”Hai người nói chuyện một chút thì Hoắc Giai Minhcũng đến. Nhìn thấy Hoắc Khải còn đến sớm hơn mình,Hoắc Giai Minh liền chủ động chào hỏi.Giữa những người trẻ tuổi vẫn thường có sự tranhgiành háo thắng, nhưng họ vẫn nên lịch sự với nhau.Lúc này có thêm hai người nữa bước vào, một ngườicười to: “Giai Minh, cậu thật siêng năng. Cậu đến sớmnhư vậy, thế mà tôi còn tưởng rằng tôi có thể đến trướccậu”.Nhìn thấy người kia bước tới, Hoắc Giai Minh khẽ nhíumày nói: “Không phải anh cũng đến sớm quá rồi sao?”“Tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, nên đi lung tung,đâu có giống cậu”, người mới đến là Hoắc Tư Viễn, ngườimà Hoắc Giai Minh cực kì không thích.Đều nằm trong nhánh phụ, biển số xe của Hoắc HoắcĐình Viễn là 20017, chỉ xếp trước Hoắc Giai Minh một chữSỐ.Mặc dù so sánh các dãy số ở nhánh phụ là không có ýnghĩa gì, nhưng Hoắc Đình Viễn lại thường xuyên lấychuyện này ra trêu đùa hết lần này tới lần khác. Bố củahắn ta ở nhà họ Hoắc có quyền lực hơn bố của Hoắc GiaiMinh nhiều, cho nên dù có ghét cay ghét đắng hắn ta đếnmức nào đi nữa thì Hoắc Giai Minh cũng không thể đối xửquá đáng với hắn ta.Hoắc Đình Viễn nhìn cách bày trí trong sân, bĩu môi:“Giáo sư Triệu thật giống như lời đồn đại, ngày ngày trồngrau nuôi gà. Rảnh rỗi vậy sao không về hẳn nông thôn màở, kiểu đó mới thú vị chứ”.Sắc mặt của Hoắc Giai Minh lại càng tệ hơn, lên tiếngmắng: “Ông Triệu làm gì, người như anh có thể đánh giásao! Sao anh nhiều chuyện quá vậy!”Hoắc Đình Viễn cười cợt nói: “Tôi cũng không có nóicái gì xấu, tại sao cậu lại phản ứng mạnh thế?”Hoắc Giai Minh phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn ta, biết rõtên này đang cố ý gây sự.Tuy hai người không phải anh em ruột thịt cùng chacùng mẹ, nhưng đều là người của nhà họ Hoắc. Nếu HoắcĐình Viễn làm phiền lòng Triệu Vĩnh An, thì mối quan hệgiữa ông ấy và nhà họ Hoắc làm sao có thể duy trì tốt đẹpđược.Ông gác cổng già cũng tức giận nhìn Hoắc Đình Viễn,ai tới làm khách cũng đều tỏ ra nhã nhặn với giáo sư, tênkhốn nạn như vậy lại ở đâu chui ra đây?Lúc này, Triệu Vĩnh An từ trong đại sảnh đi ra, nhìnthấy có mấy người đứng ở đó, liền vẫy tay: “Mọi người đãđến thì mau vào nhà ngồi đi. Sao lại đứng ở đó? Mà này,cậu là ai2”Hoắc Đình Viễn đương nhiên biết ông ấy đang hỏimình. Hắn ta cười rồi tự giới thiệu: “Tôi tên là Hoắc ĐìnhViễn, tôi là anh họ của Hoắc Giai Minh. Nghe nói về uydanh của ông Triệu đã lâu, nay tôi đến đây mong đượcdiện kiến một lần”.Triệu Vĩnh An ồ lên một tiếng, tuy rằng ông ấy chưatừng nhìn thấy Hoắc Đình Viễn, nhưng hắn ta cũng làngười nhà họ Hoắc, không dễ đuổi ra ngoài, vì vậy ông ấyliền bảo tất cả vào trong nhà.Trước khi bước vào trong, Hoắc Giai Minh không chútgiấu giếm kéo Hoắc Đình Viễn qua một bên, nghiêm giọngnói: “Tôi biết anh đang có ý đồ gây sự, nhưng tốt nhất làanh đừng có mà lộn xôn. Đây là giáo sư Triệu, gây chuyệnvới ông ấy thì ngay cả bố của anh cũng không cứu anhđược đâu”.“Coi cậu nói kìa, tôi thành tâm đến thăm giáo sư, saocậu cứ luôn cho rằng tôi đến đây gây phiền toái?” HoắcĐình Viễn nhẹ nhàng đi lướt qua, sau đó nhìn về phíaHoắc Khải, có chút tò mò hỏi: “Còn nữa, tôi vẫn chưa hỏi,đây là ai?”“Anh ấy là Lý Phong, khách do ông Triệu mời đến”,Hoắc Giai Minh giới thiệu ngắn gọn.Hoắc Đình Viễn ồ lên một tiếng, tỏ vẻ không có hứngthú.Ở trong mắt người khác, khách của giáo sư Triệuđương nhiên sẽ được trọng vọng. Nhưng đối với hắn tamà nói, hắn vốn chẳng để tâm.Hoắc Khải cũng không chủ động nói chuyện với HoắcĐình Viễn. Trước đây ở nhà họ Hoắc, cái tên này mỗi lầnnhìn thấy anh đều khúm núm sợ hãi như chuột thấy mèo.Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Hoắc Khải đánh hắn ta khôngbiết bao nhiêu lần, hơn nữa lại còn đánh vô cùng tànnhẫn, có lần còn đánh đến mức hắn ta phải nhập viện tậnnửa năm.Đối với người em họ này, Hoắc Khải không có chútcảm tình nào, cả ngày rảnh rỗi chẳng được tích sự gì.Chỉ có trêu ghẹo phụ nữ thì hắn ta mới làm tốt thôi.Bản thân anh bây giờ không còn là cậu chủ của nhàhọ Hoắc, cho nên tự nhiên không cần dính dáng quánhiều đến loại người này.Sau khi vào trong, bọn họ nhìn thấy một bàn cờ đãđược sắp đặt sẵn, với các quân cờ đen trắng ở hai bên.Triệu Vĩnh An lấy bộ ấm trà ra, cười nói: “Hai cậu cứngồi xuống trước, tôi pha trà cho các cậu”.“Làm sao có thể phiền đến ông Triệu, hay là để tôi đi”,Hoắc Giai Minh vội vàng nói.Nhưng Hoắc Khải lại đáp: “Vậy làm phiền ông Triệurồi”.Câu trả lời của anh khiến Hoắc Giai Minh có chút giậtmình, theo phép lịch sự, không phải nên chủ động làmgiúp ông ấy hay sao? Người này hôm qua còn có thể tặngquà cho ông gác cổng, hôm nay sao lại tỏ ra thờ ơ vớichuyện ông Triệu đích thân đi pha trà? Hay là anh ta đãbắt đầu quá coi trọng bản thân rồi?Tuy nhiên, Triệu Vĩnh An không hề cảm thấy bất mãnvới thái độ này của Hoắc Khải, vẫn cười nói: “Được rồi, khiđánh cờ không được phân tâm, hơn nữa tôi cũng khôngphải là cái cây già héo rũ không di chuyển được. Chỉ làpha một bình trà, không thành vấn đề. Hơn nữa, cậu cònchưa uống qua trà tôi pha đúng không? Mỗi một ngườipha trà lại có cách pha trà khác nhau, từ đó mùi vị của tràcũng sẽ khác, lát nữa cứ nếm thử một chút xem”.Nghe đến đây, Hoắc Giai Minh mới chợt nhận ra.Triệu Vĩnh An muốn trổ tài pha trà của mình, tự nhiênsẽ không cần người khác làm thay.Cậu ta thấy bản thân thật ngốc, không nhìn ra suynghĩ của ông ấy.Trong lòng thầm khâm phục Hoắc Khải, Hoắc GiaMinh ngồi xuống bên cạnh bàn cờ.Lúc này, Hoắc Khải mới nói: “Tôi đã nói rồi đó. Cậucầm cờ đen đi trước, tôi nhường cậu bảy bước”.Hoắc Đình Viễn nhàn rỗi không có việc gì để làm,đứng một bên đang nhìn Triệu Vĩnh An pha trà, nghe vậythì vô cùng thích thú, quay đầu cười nói: “Giai Minh, cậuđúng là bị người ta khinh thường! Đã nhường cho đi trướcrồi lại còn nhường bảy bước nữa chứ, ha ha ha ha…”Tiếng cười của hắn ta giống như tiếng của một conquạ đen khiến cho Hoắc Khải chán ghét. Bị Hoắc ĐìnhViễn khiêu khích, Hoắc Giai Minh tức giận đỏ mặt nói: “Aicần anh nhường bảy bước, tôi còn đang định nói cho anhcầm cờ đen đi trước bảy bước nữa kia!”Thấy cậu ta khó chịu, Hoắc Khải cười nói: “Vậy thìkhông nhường nữa, cậu cầm cờ đen đi”.“Cầm cờ đen thì cầm cờ đen, nhắm thua rồi cũngđừng có giở trò đấy”, Hoắc Giai Minh bực mình nói.Tất nhiên là Hoắc Khải sẽ không giở trò, mặc dù mấynăm gần đây anh không luyện cờ, nhưng chỉ là một HoắcGiai Minh thì anh vẫn có thể đối phó được.Triệu Vĩnh An pha ra sáu tách trà.Hoắc Đình Viễn còn không đợi được mời, trực tiếpbưng lấy một tách, uống cạn một hơi.Nhìn thấy hành động lỗ mãng của hắn ta, Triệu VĩnhAn hơi giật mình, nhưng cũng không nói nhiều.Đang định gọi Hoắc Khải cùng Hoắc Giai Minh đếnuống trà, Triệu Vĩnh An tình cờ liếc nhìn bàn cờ, liền kinhngạc phát hiện, cờ đen của Hoắc Giai Minh đã bị cờ trắngcủa Hoắc Khải vây chặt, thắng bại xem như là đã định.Thời gian đã trôi qua bao lâu? Từ lúc bắt đầu pha tràđến giờ tối đa chỉ mất năm sáu phút?Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà thắng bại đãcó thể phân định rõ ràng?Hoắc Giai Minh mặt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồhôi. Trên tay cậu ta cầm một quân cờ đen, do dự hồi lâukhông biết phải đặt ở đâu.Khi mới bắt đầu chơi cờ, cậu ta thấy thái độ của HoắcKhải thật thản nhiên, xuống cờ cũng không theo một quytắc nào. Cho nên cậu ta đã nghĩ người đàn ông này chỉ cókỹ năng chơi cờ ở mức trung bình.Ai biết được chỉ sau hai mươi bước, cậu ta liền thấy cờđen của mình đã bị cờ trắng của đối phương chia cắt hết.Đầu đuôi không cách nào có thể nối liền, thế cờ trànngập nguy cơ, dưới tình huống này, chỉ cần hơi hiểu chútquy tắc cờ vây cũng có thể nói được, Hoắc Khải vốn đãmang quân của Hoắc Giai Minh ra giết đến không cònmanh giáp.“Cậu thua rồi”, Hoắc Khải thản nhiên nói.“Anh…”Hoắc Giai Minh trên tay cầm cờ đen, mặt đỏ nhưmông khi. Cậu ta rất muốn mạnh miệng nói mình chưa cóthua, nhưng sự thật đã đặt ở trước mắt, chừng hai bachục bước nữa, nếu còn chơi sẽ lại càng thua thảm hạihơn.Ngày hôm qua còn không phục, muốn cùng người taphân cao thấp trên bàn cờ vây. Kết quả bị đánh bại nhanhchóng, trong lòng Hoắc Giai Minh không tránh khỏi khóchịu.“Cách cậu xuống cờ quá cứng nhắc nên ảnh hưởngnhiều đến tâm lý, nếu không cũng sẽ không thua nhanhnhư vậy”, Hoắc Khải nhận xét đơn giản, sau đó bưng haitách trà từ trên khay trà ra, đưa một tách cho Hoắc GiaiMinh: “Uống một tách trà, trong lòng thanh tịnh”.Triệu Vĩnh An cười nói: “Tôi còn chưa kịp xem hai cậuđánh cờ mà đã kết thúc rồi à”.Hoắc Giai Minh nhận lấy tách trà với vẻ mặt đầy xấuhổ, không có gì để bào chữa.Hoắc Đình Viễn ở bên cạnh cười đến mức méo mó nói:“Chẳng trách người ta muốn nhường cậu bảy bước. Xemra người ta từ sớm đã biết cậu quá kém”.Sự phê bình của Hoắc Khải cộng với sự trêu chọc củaTriệu Vĩnh An, Hoắc Giai Minh cũng không cho là cóchuyện gì to tát, dù sao tài đánh cờ của hai người nàycũng hơn hẳn mình. Nhưng Hoắc Đình Viễn là thứ gì chứ?Một tên vô sỉ tư chất kém như hắn ta, mà lại dám cườinhạo cậu sao?“Có giỏi thì vào đây! Để tôi xem anh lợi hại cỡ nào!”,Hoắc Giai Minh tức giận đứng dậy bước sang một bên.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Khi Hoắc Khải đến nhà ông Triệu vào ngày hôm sau,thái độ của ông gác cổng già rõ ràng đã càng trở nênkhách khí hơn.Mặc dù lỗi của cháu trai không liên quan gì đến ôngta, nhưng dù sao thì ông ta cũng đã đến đó, nên khôngtránh khỏi cảm giác có lỗi.Hoắc Khải cũng không quan tâm lắm, chỉ hỏi ông ta:“Trà gừng mùi vị có được không ông?”Ông gác cổng già gật đầu cười nói: “Mùi vị rất ngon,giáo sư rất thích”.“Vậy khi quay về tôi sẽ mang thêm cho mọi người”.“Được được, đứa trẻ tốt này”Hai người nói chuyện một chút thì Hoắc Giai Minhcũng đến. Nhìn thấy Hoắc Khải còn đến sớm hơn mình,Hoắc Giai Minh liền chủ động chào hỏi.Giữa những người trẻ tuổi vẫn thường có sự tranhgiành háo thắng, nhưng họ vẫn nên lịch sự với nhau.Lúc này có thêm hai người nữa bước vào, một ngườicười to: “Giai Minh, cậu thật siêng năng. Cậu đến sớmnhư vậy, thế mà tôi còn tưởng rằng tôi có thể đến trướccậu”.Nhìn thấy người kia bước tới, Hoắc Giai Minh khẽ nhíumày nói: “Không phải anh cũng đến sớm quá rồi sao?”“Tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, nên đi lung tung,đâu có giống cậu”, người mới đến là Hoắc Tư Viễn, ngườimà Hoắc Giai Minh cực kì không thích.Đều nằm trong nhánh phụ, biển số xe của Hoắc HoắcĐình Viễn là 20017, chỉ xếp trước Hoắc Giai Minh một chữSỐ.Mặc dù so sánh các dãy số ở nhánh phụ là không có ýnghĩa gì, nhưng Hoắc Đình Viễn lại thường xuyên lấychuyện này ra trêu đùa hết lần này tới lần khác. Bố củahắn ta ở nhà họ Hoắc có quyền lực hơn bố của Hoắc GiaiMinh nhiều, cho nên dù có ghét cay ghét đắng hắn ta đếnmức nào đi nữa thì Hoắc Giai Minh cũng không thể đối xửquá đáng với hắn ta.Hoắc Đình Viễn nhìn cách bày trí trong sân, bĩu môi:“Giáo sư Triệu thật giống như lời đồn đại, ngày ngày trồngrau nuôi gà. Rảnh rỗi vậy sao không về hẳn nông thôn màở, kiểu đó mới thú vị chứ”.Sắc mặt của Hoắc Giai Minh lại càng tệ hơn, lên tiếngmắng: “Ông Triệu làm gì, người như anh có thể đánh giásao! Sao anh nhiều chuyện quá vậy!”Hoắc Đình Viễn cười cợt nói: “Tôi cũng không có nóicái gì xấu, tại sao cậu lại phản ứng mạnh thế?”Hoắc Giai Minh phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn ta, biết rõtên này đang cố ý gây sự.Tuy hai người không phải anh em ruột thịt cùng chacùng mẹ, nhưng đều là người của nhà họ Hoắc. Nếu HoắcĐình Viễn làm phiền lòng Triệu Vĩnh An, thì mối quan hệgiữa ông ấy và nhà họ Hoắc làm sao có thể duy trì tốt đẹpđược.Ông gác cổng già cũng tức giận nhìn Hoắc Đình Viễn,ai tới làm khách cũng đều tỏ ra nhã nhặn với giáo sư, tênkhốn nạn như vậy lại ở đâu chui ra đây?Lúc này, Triệu Vĩnh An từ trong đại sảnh đi ra, nhìnthấy có mấy người đứng ở đó, liền vẫy tay: “Mọi người đãđến thì mau vào nhà ngồi đi. Sao lại đứng ở đó? Mà này,cậu là ai2”Hoắc Đình Viễn đương nhiên biết ông ấy đang hỏimình. Hắn ta cười rồi tự giới thiệu: “Tôi tên là Hoắc ĐìnhViễn, tôi là anh họ của Hoắc Giai Minh. Nghe nói về uydanh của ông Triệu đã lâu, nay tôi đến đây mong đượcdiện kiến một lần”.Triệu Vĩnh An ồ lên một tiếng, tuy rằng ông ấy chưatừng nhìn thấy Hoắc Đình Viễn, nhưng hắn ta cũng làngười nhà họ Hoắc, không dễ đuổi ra ngoài, vì vậy ông ấyliền bảo tất cả vào trong nhà.Trước khi bước vào trong, Hoắc Giai Minh không chútgiấu giếm kéo Hoắc Đình Viễn qua một bên, nghiêm giọngnói: “Tôi biết anh đang có ý đồ gây sự, nhưng tốt nhất làanh đừng có mà lộn xôn. Đây là giáo sư Triệu, gây chuyệnvới ông ấy thì ngay cả bố của anh cũng không cứu anhđược đâu”.“Coi cậu nói kìa, tôi thành tâm đến thăm giáo sư, saocậu cứ luôn cho rằng tôi đến đây gây phiền toái?” HoắcĐình Viễn nhẹ nhàng đi lướt qua, sau đó nhìn về phíaHoắc Khải, có chút tò mò hỏi: “Còn nữa, tôi vẫn chưa hỏi,đây là ai?”“Anh ấy là Lý Phong, khách do ông Triệu mời đến”,Hoắc Giai Minh giới thiệu ngắn gọn.Hoắc Đình Viễn ồ lên một tiếng, tỏ vẻ không có hứngthú.Ở trong mắt người khác, khách của giáo sư Triệuđương nhiên sẽ được trọng vọng. Nhưng đối với hắn tamà nói, hắn vốn chẳng để tâm.Hoắc Khải cũng không chủ động nói chuyện với HoắcĐình Viễn. Trước đây ở nhà họ Hoắc, cái tên này mỗi lầnnhìn thấy anh đều khúm núm sợ hãi như chuột thấy mèo.Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Hoắc Khải đánh hắn ta khôngbiết bao nhiêu lần, hơn nữa lại còn đánh vô cùng tànnhẫn, có lần còn đánh đến mức hắn ta phải nhập viện tậnnửa năm.Đối với người em họ này, Hoắc Khải không có chútcảm tình nào, cả ngày rảnh rỗi chẳng được tích sự gì.Chỉ có trêu ghẹo phụ nữ thì hắn ta mới làm tốt thôi.Bản thân anh bây giờ không còn là cậu chủ của nhàhọ Hoắc, cho nên tự nhiên không cần dính dáng quánhiều đến loại người này.Sau khi vào trong, bọn họ nhìn thấy một bàn cờ đãđược sắp đặt sẵn, với các quân cờ đen trắng ở hai bên.Triệu Vĩnh An lấy bộ ấm trà ra, cười nói: “Hai cậu cứngồi xuống trước, tôi pha trà cho các cậu”.“Làm sao có thể phiền đến ông Triệu, hay là để tôi đi”,Hoắc Giai Minh vội vàng nói.Nhưng Hoắc Khải lại đáp: “Vậy làm phiền ông Triệurồi”.Câu trả lời của anh khiến Hoắc Giai Minh có chút giậtmình, theo phép lịch sự, không phải nên chủ động làmgiúp ông ấy hay sao? Người này hôm qua còn có thể tặngquà cho ông gác cổng, hôm nay sao lại tỏ ra thờ ơ vớichuyện ông Triệu đích thân đi pha trà? Hay là anh ta đãbắt đầu quá coi trọng bản thân rồi?Tuy nhiên, Triệu Vĩnh An không hề cảm thấy bất mãnvới thái độ này của Hoắc Khải, vẫn cười nói: “Được rồi, khiđánh cờ không được phân tâm, hơn nữa tôi cũng khôngphải là cái cây già héo rũ không di chuyển được. Chỉ làpha một bình trà, không thành vấn đề. Hơn nữa, cậu cònchưa uống qua trà tôi pha đúng không? Mỗi một ngườipha trà lại có cách pha trà khác nhau, từ đó mùi vị của tràcũng sẽ khác, lát nữa cứ nếm thử một chút xem”.Nghe đến đây, Hoắc Giai Minh mới chợt nhận ra.Triệu Vĩnh An muốn trổ tài pha trà của mình, tự nhiênsẽ không cần người khác làm thay.Cậu ta thấy bản thân thật ngốc, không nhìn ra suynghĩ của ông ấy.Trong lòng thầm khâm phục Hoắc Khải, Hoắc GiaMinh ngồi xuống bên cạnh bàn cờ.Lúc này, Hoắc Khải mới nói: “Tôi đã nói rồi đó. Cậucầm cờ đen đi trước, tôi nhường cậu bảy bước”.Hoắc Đình Viễn nhàn rỗi không có việc gì để làm,đứng một bên đang nhìn Triệu Vĩnh An pha trà, nghe vậythì vô cùng thích thú, quay đầu cười nói: “Giai Minh, cậuđúng là bị người ta khinh thường! Đã nhường cho đi trướcrồi lại còn nhường bảy bước nữa chứ, ha ha ha ha…”Tiếng cười của hắn ta giống như tiếng của một conquạ đen khiến cho Hoắc Khải chán ghét. Bị Hoắc ĐìnhViễn khiêu khích, Hoắc Giai Minh tức giận đỏ mặt nói: “Aicần anh nhường bảy bước, tôi còn đang định nói cho anhcầm cờ đen đi trước bảy bước nữa kia!”Thấy cậu ta khó chịu, Hoắc Khải cười nói: “Vậy thìkhông nhường nữa, cậu cầm cờ đen đi”.“Cầm cờ đen thì cầm cờ đen, nhắm thua rồi cũngđừng có giở trò đấy”, Hoắc Giai Minh bực mình nói.Tất nhiên là Hoắc Khải sẽ không giở trò, mặc dù mấynăm gần đây anh không luyện cờ, nhưng chỉ là một HoắcGiai Minh thì anh vẫn có thể đối phó được.Triệu Vĩnh An pha ra sáu tách trà.Hoắc Đình Viễn còn không đợi được mời, trực tiếpbưng lấy một tách, uống cạn một hơi.Nhìn thấy hành động lỗ mãng của hắn ta, Triệu VĩnhAn hơi giật mình, nhưng cũng không nói nhiều.Đang định gọi Hoắc Khải cùng Hoắc Giai Minh đếnuống trà, Triệu Vĩnh An tình cờ liếc nhìn bàn cờ, liền kinhngạc phát hiện, cờ đen của Hoắc Giai Minh đã bị cờ trắngcủa Hoắc Khải vây chặt, thắng bại xem như là đã định.Thời gian đã trôi qua bao lâu? Từ lúc bắt đầu pha tràđến giờ tối đa chỉ mất năm sáu phút?Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà thắng bại đãcó thể phân định rõ ràng?Hoắc Giai Minh mặt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồhôi. Trên tay cậu ta cầm một quân cờ đen, do dự hồi lâukhông biết phải đặt ở đâu.Khi mới bắt đầu chơi cờ, cậu ta thấy thái độ của HoắcKhải thật thản nhiên, xuống cờ cũng không theo một quytắc nào. Cho nên cậu ta đã nghĩ người đàn ông này chỉ cókỹ năng chơi cờ ở mức trung bình.Ai biết được chỉ sau hai mươi bước, cậu ta liền thấy cờđen của mình đã bị cờ trắng của đối phương chia cắt hết.Đầu đuôi không cách nào có thể nối liền, thế cờ trànngập nguy cơ, dưới tình huống này, chỉ cần hơi hiểu chútquy tắc cờ vây cũng có thể nói được, Hoắc Khải vốn đãmang quân của Hoắc Giai Minh ra giết đến không cònmanh giáp.“Cậu thua rồi”, Hoắc Khải thản nhiên nói.“Anh…”Hoắc Giai Minh trên tay cầm cờ đen, mặt đỏ nhưmông khi. Cậu ta rất muốn mạnh miệng nói mình chưa cóthua, nhưng sự thật đã đặt ở trước mắt, chừng hai bachục bước nữa, nếu còn chơi sẽ lại càng thua thảm hạihơn.Ngày hôm qua còn không phục, muốn cùng người taphân cao thấp trên bàn cờ vây. Kết quả bị đánh bại nhanhchóng, trong lòng Hoắc Giai Minh không tránh khỏi khóchịu.“Cách cậu xuống cờ quá cứng nhắc nên ảnh hưởngnhiều đến tâm lý, nếu không cũng sẽ không thua nhanhnhư vậy”, Hoắc Khải nhận xét đơn giản, sau đó bưng haitách trà từ trên khay trà ra, đưa một tách cho Hoắc GiaiMinh: “Uống một tách trà, trong lòng thanh tịnh”.Triệu Vĩnh An cười nói: “Tôi còn chưa kịp xem hai cậuđánh cờ mà đã kết thúc rồi à”.Hoắc Giai Minh nhận lấy tách trà với vẻ mặt đầy xấuhổ, không có gì để bào chữa.Hoắc Đình Viễn ở bên cạnh cười đến mức méo mó nói:“Chẳng trách người ta muốn nhường cậu bảy bước. Xemra người ta từ sớm đã biết cậu quá kém”.Sự phê bình của Hoắc Khải cộng với sự trêu chọc củaTriệu Vĩnh An, Hoắc Giai Minh cũng không cho là cóchuyện gì to tát, dù sao tài đánh cờ của hai người nàycũng hơn hẳn mình. Nhưng Hoắc Đình Viễn là thứ gì chứ?Một tên vô sỉ tư chất kém như hắn ta, mà lại dám cườinhạo cậu sao?“Có giỏi thì vào đây! Để tôi xem anh lợi hại cỡ nào!”,Hoắc Giai Minh tức giận đứng dậy bước sang một bên.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Khi Hoắc Khải đến nhà ông Triệu vào ngày hôm sau,thái độ của ông gác cổng già rõ ràng đã càng trở nênkhách khí hơn.Mặc dù lỗi của cháu trai không liên quan gì đến ôngta, nhưng dù sao thì ông ta cũng đã đến đó, nên khôngtránh khỏi cảm giác có lỗi.Hoắc Khải cũng không quan tâm lắm, chỉ hỏi ông ta:“Trà gừng mùi vị có được không ông?”Ông gác cổng già gật đầu cười nói: “Mùi vị rất ngon,giáo sư rất thích”.“Vậy khi quay về tôi sẽ mang thêm cho mọi người”.“Được được, đứa trẻ tốt này”Hai người nói chuyện một chút thì Hoắc Giai Minhcũng đến. Nhìn thấy Hoắc Khải còn đến sớm hơn mình,Hoắc Giai Minh liền chủ động chào hỏi.Giữa những người trẻ tuổi vẫn thường có sự tranhgiành háo thắng, nhưng họ vẫn nên lịch sự với nhau.Lúc này có thêm hai người nữa bước vào, một ngườicười to: “Giai Minh, cậu thật siêng năng. Cậu đến sớmnhư vậy, thế mà tôi còn tưởng rằng tôi có thể đến trướccậu”.Nhìn thấy người kia bước tới, Hoắc Giai Minh khẽ nhíumày nói: “Không phải anh cũng đến sớm quá rồi sao?”“Tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, nên đi lung tung,đâu có giống cậu”, người mới đến là Hoắc Tư Viễn, ngườimà Hoắc Giai Minh cực kì không thích.Đều nằm trong nhánh phụ, biển số xe của Hoắc HoắcĐình Viễn là 20017, chỉ xếp trước Hoắc Giai Minh một chữSỐ.Mặc dù so sánh các dãy số ở nhánh phụ là không có ýnghĩa gì, nhưng Hoắc Đình Viễn lại thường xuyên lấychuyện này ra trêu đùa hết lần này tới lần khác. Bố củahắn ta ở nhà họ Hoắc có quyền lực hơn bố của Hoắc GiaiMinh nhiều, cho nên dù có ghét cay ghét đắng hắn ta đếnmức nào đi nữa thì Hoắc Giai Minh cũng không thể đối xửquá đáng với hắn ta.Hoắc Đình Viễn nhìn cách bày trí trong sân, bĩu môi:“Giáo sư Triệu thật giống như lời đồn đại, ngày ngày trồngrau nuôi gà. Rảnh rỗi vậy sao không về hẳn nông thôn màở, kiểu đó mới thú vị chứ”.Sắc mặt của Hoắc Giai Minh lại càng tệ hơn, lên tiếngmắng: “Ông Triệu làm gì, người như anh có thể đánh giásao! Sao anh nhiều chuyện quá vậy!”Hoắc Đình Viễn cười cợt nói: “Tôi cũng không có nóicái gì xấu, tại sao cậu lại phản ứng mạnh thế?”Hoắc Giai Minh phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn ta, biết rõtên này đang cố ý gây sự.Tuy hai người không phải anh em ruột thịt cùng chacùng mẹ, nhưng đều là người của nhà họ Hoắc. Nếu HoắcĐình Viễn làm phiền lòng Triệu Vĩnh An, thì mối quan hệgiữa ông ấy và nhà họ Hoắc làm sao có thể duy trì tốt đẹpđược.Ông gác cổng già cũng tức giận nhìn Hoắc Đình Viễn,ai tới làm khách cũng đều tỏ ra nhã nhặn với giáo sư, tênkhốn nạn như vậy lại ở đâu chui ra đây?Lúc này, Triệu Vĩnh An từ trong đại sảnh đi ra, nhìnthấy có mấy người đứng ở đó, liền vẫy tay: “Mọi người đãđến thì mau vào nhà ngồi đi. Sao lại đứng ở đó? Mà này,cậu là ai2”Hoắc Đình Viễn đương nhiên biết ông ấy đang hỏimình. Hắn ta cười rồi tự giới thiệu: “Tôi tên là Hoắc ĐìnhViễn, tôi là anh họ của Hoắc Giai Minh. Nghe nói về uydanh của ông Triệu đã lâu, nay tôi đến đây mong đượcdiện kiến một lần”.Triệu Vĩnh An ồ lên một tiếng, tuy rằng ông ấy chưatừng nhìn thấy Hoắc Đình Viễn, nhưng hắn ta cũng làngười nhà họ Hoắc, không dễ đuổi ra ngoài, vì vậy ông ấyliền bảo tất cả vào trong nhà.Trước khi bước vào trong, Hoắc Giai Minh không chútgiấu giếm kéo Hoắc Đình Viễn qua một bên, nghiêm giọngnói: “Tôi biết anh đang có ý đồ gây sự, nhưng tốt nhất làanh đừng có mà lộn xôn. Đây là giáo sư Triệu, gây chuyệnvới ông ấy thì ngay cả bố của anh cũng không cứu anhđược đâu”.“Coi cậu nói kìa, tôi thành tâm đến thăm giáo sư, saocậu cứ luôn cho rằng tôi đến đây gây phiền toái?” HoắcĐình Viễn nhẹ nhàng đi lướt qua, sau đó nhìn về phíaHoắc Khải, có chút tò mò hỏi: “Còn nữa, tôi vẫn chưa hỏi,đây là ai?”“Anh ấy là Lý Phong, khách do ông Triệu mời đến”,Hoắc Giai Minh giới thiệu ngắn gọn.Hoắc Đình Viễn ồ lên một tiếng, tỏ vẻ không có hứngthú.Ở trong mắt người khác, khách của giáo sư Triệuđương nhiên sẽ được trọng vọng. Nhưng đối với hắn tamà nói, hắn vốn chẳng để tâm.Hoắc Khải cũng không chủ động nói chuyện với HoắcĐình Viễn. Trước đây ở nhà họ Hoắc, cái tên này mỗi lầnnhìn thấy anh đều khúm núm sợ hãi như chuột thấy mèo.Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Hoắc Khải đánh hắn ta khôngbiết bao nhiêu lần, hơn nữa lại còn đánh vô cùng tànnhẫn, có lần còn đánh đến mức hắn ta phải nhập viện tậnnửa năm.Đối với người em họ này, Hoắc Khải không có chútcảm tình nào, cả ngày rảnh rỗi chẳng được tích sự gì.Chỉ có trêu ghẹo phụ nữ thì hắn ta mới làm tốt thôi.Bản thân anh bây giờ không còn là cậu chủ của nhàhọ Hoắc, cho nên tự nhiên không cần dính dáng quánhiều đến loại người này.Sau khi vào trong, bọn họ nhìn thấy một bàn cờ đãđược sắp đặt sẵn, với các quân cờ đen trắng ở hai bên.Triệu Vĩnh An lấy bộ ấm trà ra, cười nói: “Hai cậu cứngồi xuống trước, tôi pha trà cho các cậu”.“Làm sao có thể phiền đến ông Triệu, hay là để tôi đi”,Hoắc Giai Minh vội vàng nói.Nhưng Hoắc Khải lại đáp: “Vậy làm phiền ông Triệurồi”.Câu trả lời của anh khiến Hoắc Giai Minh có chút giậtmình, theo phép lịch sự, không phải nên chủ động làmgiúp ông ấy hay sao? Người này hôm qua còn có thể tặngquà cho ông gác cổng, hôm nay sao lại tỏ ra thờ ơ vớichuyện ông Triệu đích thân đi pha trà? Hay là anh ta đãbắt đầu quá coi trọng bản thân rồi?Tuy nhiên, Triệu Vĩnh An không hề cảm thấy bất mãnvới thái độ này của Hoắc Khải, vẫn cười nói: “Được rồi, khiđánh cờ không được phân tâm, hơn nữa tôi cũng khôngphải là cái cây già héo rũ không di chuyển được. Chỉ làpha một bình trà, không thành vấn đề. Hơn nữa, cậu cònchưa uống qua trà tôi pha đúng không? Mỗi một ngườipha trà lại có cách pha trà khác nhau, từ đó mùi vị của tràcũng sẽ khác, lát nữa cứ nếm thử một chút xem”.Nghe đến đây, Hoắc Giai Minh mới chợt nhận ra.Triệu Vĩnh An muốn trổ tài pha trà của mình, tự nhiênsẽ không cần người khác làm thay.Cậu ta thấy bản thân thật ngốc, không nhìn ra suynghĩ của ông ấy.Trong lòng thầm khâm phục Hoắc Khải, Hoắc GiaMinh ngồi xuống bên cạnh bàn cờ.Lúc này, Hoắc Khải mới nói: “Tôi đã nói rồi đó. Cậucầm cờ đen đi trước, tôi nhường cậu bảy bước”.Hoắc Đình Viễn nhàn rỗi không có việc gì để làm,đứng một bên đang nhìn Triệu Vĩnh An pha trà, nghe vậythì vô cùng thích thú, quay đầu cười nói: “Giai Minh, cậuđúng là bị người ta khinh thường! Đã nhường cho đi trướcrồi lại còn nhường bảy bước nữa chứ, ha ha ha ha…”Tiếng cười của hắn ta giống như tiếng của một conquạ đen khiến cho Hoắc Khải chán ghét. Bị Hoắc ĐìnhViễn khiêu khích, Hoắc Giai Minh tức giận đỏ mặt nói: “Aicần anh nhường bảy bước, tôi còn đang định nói cho anhcầm cờ đen đi trước bảy bước nữa kia!”Thấy cậu ta khó chịu, Hoắc Khải cười nói: “Vậy thìkhông nhường nữa, cậu cầm cờ đen đi”.“Cầm cờ đen thì cầm cờ đen, nhắm thua rồi cũngđừng có giở trò đấy”, Hoắc Giai Minh bực mình nói.Tất nhiên là Hoắc Khải sẽ không giở trò, mặc dù mấynăm gần đây anh không luyện cờ, nhưng chỉ là một HoắcGiai Minh thì anh vẫn có thể đối phó được.Triệu Vĩnh An pha ra sáu tách trà.Hoắc Đình Viễn còn không đợi được mời, trực tiếpbưng lấy một tách, uống cạn một hơi.Nhìn thấy hành động lỗ mãng của hắn ta, Triệu VĩnhAn hơi giật mình, nhưng cũng không nói nhiều.Đang định gọi Hoắc Khải cùng Hoắc Giai Minh đếnuống trà, Triệu Vĩnh An tình cờ liếc nhìn bàn cờ, liền kinhngạc phát hiện, cờ đen của Hoắc Giai Minh đã bị cờ trắngcủa Hoắc Khải vây chặt, thắng bại xem như là đã định.Thời gian đã trôi qua bao lâu? Từ lúc bắt đầu pha tràđến giờ tối đa chỉ mất năm sáu phút?Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà thắng bại đãcó thể phân định rõ ràng?Hoắc Giai Minh mặt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồhôi. Trên tay cậu ta cầm một quân cờ đen, do dự hồi lâukhông biết phải đặt ở đâu.Khi mới bắt đầu chơi cờ, cậu ta thấy thái độ của HoắcKhải thật thản nhiên, xuống cờ cũng không theo một quytắc nào. Cho nên cậu ta đã nghĩ người đàn ông này chỉ cókỹ năng chơi cờ ở mức trung bình.Ai biết được chỉ sau hai mươi bước, cậu ta liền thấy cờđen của mình đã bị cờ trắng của đối phương chia cắt hết.Đầu đuôi không cách nào có thể nối liền, thế cờ trànngập nguy cơ, dưới tình huống này, chỉ cần hơi hiểu chútquy tắc cờ vây cũng có thể nói được, Hoắc Khải vốn đãmang quân của Hoắc Giai Minh ra giết đến không cònmanh giáp.“Cậu thua rồi”, Hoắc Khải thản nhiên nói.“Anh…”Hoắc Giai Minh trên tay cầm cờ đen, mặt đỏ nhưmông khi. Cậu ta rất muốn mạnh miệng nói mình chưa cóthua, nhưng sự thật đã đặt ở trước mắt, chừng hai bachục bước nữa, nếu còn chơi sẽ lại càng thua thảm hạihơn.Ngày hôm qua còn không phục, muốn cùng người taphân cao thấp trên bàn cờ vây. Kết quả bị đánh bại nhanhchóng, trong lòng Hoắc Giai Minh không tránh khỏi khóchịu.“Cách cậu xuống cờ quá cứng nhắc nên ảnh hưởngnhiều đến tâm lý, nếu không cũng sẽ không thua nhanhnhư vậy”, Hoắc Khải nhận xét đơn giản, sau đó bưng haitách trà từ trên khay trà ra, đưa một tách cho Hoắc GiaiMinh: “Uống một tách trà, trong lòng thanh tịnh”.Triệu Vĩnh An cười nói: “Tôi còn chưa kịp xem hai cậuđánh cờ mà đã kết thúc rồi à”.Hoắc Giai Minh nhận lấy tách trà với vẻ mặt đầy xấuhổ, không có gì để bào chữa.Hoắc Đình Viễn ở bên cạnh cười đến mức méo mó nói:“Chẳng trách người ta muốn nhường cậu bảy bước. Xemra người ta từ sớm đã biết cậu quá kém”.Sự phê bình của Hoắc Khải cộng với sự trêu chọc củaTriệu Vĩnh An, Hoắc Giai Minh cũng không cho là cóchuyện gì to tát, dù sao tài đánh cờ của hai người nàycũng hơn hẳn mình. Nhưng Hoắc Đình Viễn là thứ gì chứ?Một tên vô sỉ tư chất kém như hắn ta, mà lại dám cườinhạo cậu sao?“Có giỏi thì vào đây! Để tôi xem anh lợi hại cỡ nào!”,Hoắc Giai Minh tức giận đứng dậy bước sang một bên.

Chương 106: Bị đánh bại nhanh chóng