Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 116: Nhạc Văn Văn mất tích

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Vài ngày sau, lại là một đêm thứ sáu khác, bầu trờitối đen u ám. Không lâu sau khi Hoắc Khải đi làm về,trời bắt đầu đổ mưa.Anh vừa bước vào cửa, Đường Đường đã chạy tới,hỏi: “Bố, bố thật sự không đến nhà của dì Cố sao?”“Sau tự nhiên con lại hỏi chuyện này?” Hoắc Khảihỏi.“Bởi vì Nhạc Văn Văn mấy ngày nay hay hỏi conkhi nào thì bố sẽ đến làm đồ ăn ngon cho cậu ấy. Buổichiều tan học dì Cố không đến đón cậu ấy, con nghĩrằng cậu ấy rất buồn”, Đường Đường nói.Ninh Thần xoay người rời khỏi bàn máy tính nói:“Cố Phi Dương hình như do bận công việc ở phòngtập nhảy nên đến đón cô bé trễ, cô ấy cũng đã gọiđiện thoại cho giáo viên rồi”.Hoắc Khải khẽ khịt mũi, quỳ xuống xoa đầu congái nói: “Chúng ta không thể tùy tiện đến nhà ngườikhác, nhất định phải nhận được lời mời của họ mớiđược”.“Nhạc Văn Văn mời bố mà!” Đường Đường nói“Nhưng mẹ của cô bé thì không”, Hoắc Khải đáp.Nét mặt Đường Đường đầy khó chịu. Hoắc Khảinhìn Ninh Thần, thấy cô cũng có vẻ bất lực.Biết rằng hai đứa trẻ có mối quan hệ rất tốt, nênHoắc Khải cũng có thể hiểu được tình cảm của cô bé.Đối với bọn trẻ, ngoại trừ cha mẹ thì người thân thuộcnhất chính là bạn bè của mình.Sau khi ăn xong, Ninh Thần trông Đường Đườnglàm bài tập, trong khi Hoắc Khải ngồi trước máy tínhđể giúp cô quảng bá sản phẩm.Kết quả là mới ngồi xuống được chừng hai phút,trên đầu anh liền bị dính phải một giọt nước.Ngẩng đầu lên, anh thấy nước mưa từ trên trầnnhà đang rỉ xuống đầu mình.Ninh Thần vội vàng cầm chậu nước rửa mặt tớihứng, đồng thời phàn nàn: “Lần trước bảo Ngọc Lâmtìm người sửa, chưa được bao lâu lại bắt đầu rỉ nước,thật không đáng tin cậy! Lần sau gặp được thằngnhóc đó, em nhất định không tha cho nó!”“Rất khó để sửa chữa hoàn toàn mái nhà bị dột.Thay vì đổ lỗi cho cậu ta, tốt hơn là nên mua một ngôinhà mới sớm”, Hoắc Khải nói.Gần đây, công việc kinh doanh trên Taobao rất tốt,lợi nhuận mỗi ngày hơn mười ngàn tệ, chỉ trong vàituần đã có rất nhiều tiền được đổ vào tài khoản.Ngoài ra, trước đó Hoắc Khải đã nhận được hàngchục ngàn tiền thưởng từ Hoàng Hữu Sơn, và anhcũng còn có khoảng tiền gửi hơn hai trăm ngàn.Mặc dù vẫn chưa đủ khả năng mua một biệt thựsang trọng, nhưng khoản tiền trả trước cho một cănhộ ba phòng ngủ bình thường vẫn có thể đủ.Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai sau khi nhìnthấy khả năng kinh doanh và giao thiệp của HoắcKhải, cũng đã không còn ép anh mua nhà ở đây nữa.Theo ý tưởng của Hoắc Khải thì nhà ở khu Tây Bắclà sự lựa chọn tốt nhất.Giá nhà ngày nay cũng rẻ, một căn hộ ba phòngngủ rộng hơn một trắm mét vuông chỉ có giá khoảngmột triệu tệ.Đối với những người bình thường, khoản vay từbảy trăm ngàn đến tám trăm ngàn nhân dân tệ có thểsẽ khiến cho họ rất căng thẳng, nhưng đối với HoắcKhải thì đó chỉ là một khoảng nhỏ.Nói cách khác, nhà dột nhiều quá, anh cũngkhông muốn vợ mình phải khổ thêm nữa, nếu không,đợi hai tháng sau mua được căn nhà đắt tiền hơncũng không phải là mơ.Ninh Thần cũng không có ý phản đối, người HoaHạ ở phương diện này vẫn rất thống nhất, có tiền thìmua nhà trước, mọi thú vui khác đều gác lại.“Sao anh không hỏi anh Phương? Anh ấy là trùmbất động sản, chắc chắn là quen biết rất nhiều, có thểmua rẻ hơn”, Ninh Thần đề nghị.Theo như ý của Hoắc Khải, ngay cả anh em ruộtthịt cũng không đáng tin cậy, tìm người quen có khi lạiquá dễ dàng mắc bẫy. Nhưng mà Phương XươngThịnh kể ra cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ không lừagạt anh, hơn nữa tư tưởng của Ninh Thần vốn dĩ rấtđơn giản, nếu như phản đối ý tưởng này của cô, có lẽcô sẽ không vui trong một thời gian dài.Chỉ tiêu thêm chút tiền, nếu như có thể khiến chovợ mình vui vẻ, tại sao lại không làm chứ?“Vậy ngày mai anh gọi điện thoại cho anh Phươnghỏi một chút, sau khi dẫn Đường Đường đến lớp họcthêm thì chúng ta cũng đi xem nhà ở bên kia trước”,Hoắc Khải nói.“Con cũng muốn đi! Con cũng muốn đi nữa!”,Đường Đường lập tức hét lớn.“Được được được, đợi con học xong, chúng tacùng nhau đi” Hoắc Khải cười nói.“Con bé ngày nào cũng phải học lớp luyện thị,chút thời gian còn lại có thể xem được mấy nhà, anhcũng đừng quá nuông chiều nó!”, Ninh Thần nói nhưcó vẻ không vui, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.Rất nhiều người có tư tưởng trọng nam khinh nữnhưng chồng của cô thì không, lại còn rất cưng chiềucon gái nên khiến cho cô rất vui.Vì vậy, gia đình họ đã thống nhất kế hoạch chongày mai và ngày mốt.Đường Đường sau khi hoàn thành bài tập về nhàthì tắm rửa và đi ngủ như thường lệ.Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, mới tờ mờ sáng,Hoắc Khải đã đứng dậy đi ra ngoài đổ cái chậu đãhứng đầy nước mưa. Sau đó, anh còn cố tình lấy khăntrải lên chậu nước để tiếng nước nhỏ giọt không ảnhhưởng đến giấc ngủ của hai mẹ con.Kết quả sau khi làm xong việc đó, anh thấy NinhThần cũng đã thức dậy rồi. Cô đang dựa lưng vào cửaphòng ngủ và mỉm cười nhìn anh.“Ngủ không lo ngủ, em đứng đây cười cái gì?”,Hoắc Khải hỏi.“Em đứng nhìn chồng em quan tâm đến cuộcsống của mẹ con em” Ninh Thần cười đáp.“Em nhìn xong chưa nè?”“Nhìn xong rồi, nhưng sau này vẫn muốn nhìn thấynữa”.Hoắc Khải nghe xong liền đau đầu, cô nàng này tựnhiên lại học được cách nói chuyện yêu đương,chuyện này làm sao mà anh có thể chịu được!Lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.Hoắc Khải vô thức ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồtrên tường, mới hai giờ rưỡi khuya, ai lại đến đây vàolúc này?Ninh Thần rụt rè lo lắng, đi tới kéo tay anh nói:“Hỏi xem là ai trước, lỡ đâu là cướp”.“Trời mưa to mà lại đi cướp muộn thế này, đúng làyêu nghề làm sao”, Hoắc Khải cười đùa, nhưng anhvẫn hỏi: “Ai đó?”Bên ngoài có một giọng nói run rẩy: “Là tôi…”Giọng nói nghe có phần quen thuộc, nhưng nhấtthời anh không nhớ ra được. Về phương diện này,Ninh Thần lại có trí nhớ tốt hơn anh. Cô nghe thấy liềnnói: “Hình như là cô Cố”.“Cố Phi Dương?”, Hoắc Khải bước tới mở cửa, nhìnthấy Cố Phi Dương đang đứng ở đó.Người cô ấy bị nước mưa làm cho ướt sũng, trênchân còn có thể nhìn thấy rất nhiều nước bùn, nhưthể cô ấy đã chạy vội đến đây.Một cơn gió thổi qua khiến cho cô ấy rùng mình vìlạnh.Ninh Thần nhanh chóng nói: “Đúng là cô Cố rồi,vào đi, vào đi! Sao cô lại dầm mưa thế này?”Cố Phi Dương không đi vào. Cô ấy nhìn Ninh Thần,sau đó nhìn sang Hoắc Khải, rồi lo lắng hỏi: “Hai ngườicó gặp con gái của tôi không?”“Nhạc Văn Văn sao? Chúng tôi không gặp cô bé”,Ninh Thần lắc đầu nói.Hoắc Khải như nhìn ra chuyện gì đó, liền cau màyhỏi: “Có chuyện gì? Sao buổi tối cô bé lại chạy rangoài?”“Không, tôi đến đón con bé ở trường, giáo viên nóirằng con bé đã về nhà một mình. Nhưng đến bây giờtôi vẫn không tìm thấy con bé!”, sau khi nhìn NinhThần một lần nữa, Cố Phi Dương cắn môi nói: “Tôinghĩ con bé sẽ đến đây tìm Lý… tìm Đường Đường”.“Cô vào nhà trước đi” Hoắc Khải đưa tay kéo côấy vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.Ô cửa đã chắn bớt gió lạnh khiến cho Cố PhiDương cảm thấy thoải mái hơn. Ninh Thần nhanhchóng lấy khăn sạch lau nước mưa trên người cô ấy.Hoắc Khải hỏi kỹ tình hình, sau đó mới nhận rarằng do hôm nay ở phòng tập nhảy của Cố Phi Dươngcũng có phụ huynh đến đón con muộn, cô ấy quá cótrách nhiệm nên đã đợi đến bảy giờ trước khi bố mẹcủa những đứa trẻ đến đầy đủ.Sau đó cô ấy đến trường, tìm không thấy con gáinên gọi điện cho cô giáo thì cô giáo nói Nhạc Văn Vănđã tự về nhà vào khoảng sáu giờ ba mươi.Ban đầu giáo viên cũng muốn dắt cô bé về, nhưngNhạc Văn Văn khẳng định rằng cô bé biết đường vềnhà.Nhìn thấy tận mắt cô bé bước lên xe buýt, nêngiáo viên cũng không xen vào nữa.Cố Phi Dương vội vàng quay lại phòng tập nhảynhưng vẫn không thấy con gái đâu.Kể từ khi dọn ra khỏi nhà chồng, cô ấy đã sốngtrong phòng tập nhảy mà cô ấy thuê. Đó là lý do màNhạc Văn Văn phải trở về đó khi tan học.“Cô đã tìm ở ngôi nhà trước đây hai mẹ con ởchưa?” Hoắc Khải hỏi.“Tôi đã tìm ở đó, nhưng không có. Tôi đã tìm kiếmtất cả những nơi con bé có thể đã đến, nhưng vì tôikhông thể tìm thấy, tôi nghĩ rằng con bé có thể đếnđây…” Cố Phi Dương nói, những giọt nước mắt lo lắngrơi xuống: “Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên đóncon bé muộn như vậy, con bé chắc chắn đã bị kẻ xấubắt cóc rồi!”“Đừng bi quan như vậy, có lẽ cô bé chỉ vừa mới đilạc, cô đã gọi cảnh sát chưa?”. Hoắc Khải lại hỏi.“Tôi đã báo rồi, nhưng họ nói rằng thời gian mấttích chưa đủ để thành lập án, bảo tôi tự đi tìm trước”,Cố Phi Dương vừa khóc vừa nói: “Nhưng dù tìm cáchnào thì tôi cũng không thể tìm thấy con bé!”“Đừng lo lắng. Ninh Thần, em rót cho cô Cố mộtcốc nước nóng trước, sau đó dẫn cô ấy đi thay quầnáo khô, đừng để bị cảm, anh sẽ gọi điện thoại”, HoắcKhải nói.“Được rồi, cô Cố, cô đi với tôi”, Ninh Thần nói.Nhưng mà, Cố Phi Dương nào có chịu đi, vốn dĩchạy tới nơi này tìm con gái đã khiến cho cô ấy ngạilắm rồi. Mặc dù cô ấy cùng với Hoắc Khải không cóphát sinh chuyện gì quá đáng, nhưng cô ấy luôn cảmthấy con gái mình rất thích người đàn ông này, muốnanh ấy trở thành bố. Đối với chuyện này, cô ấy cảmthấy bản thân như đang mắc nợ Ninh Thần.Nếu không phải quả thật tìm không ra con gái củamình thì cô ấy đã không đến đây.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Vài ngày sau, lại là một đêm thứ sáu khác, bầu trờitối đen u ám. Không lâu sau khi Hoắc Khải đi làm về,trời bắt đầu đổ mưa.Anh vừa bước vào cửa, Đường Đường đã chạy tới,hỏi: “Bố, bố thật sự không đến nhà của dì Cố sao?”“Sau tự nhiên con lại hỏi chuyện này?” Hoắc Khảihỏi.“Bởi vì Nhạc Văn Văn mấy ngày nay hay hỏi conkhi nào thì bố sẽ đến làm đồ ăn ngon cho cậu ấy. Buổichiều tan học dì Cố không đến đón cậu ấy, con nghĩrằng cậu ấy rất buồn”, Đường Đường nói.Ninh Thần xoay người rời khỏi bàn máy tính nói:“Cố Phi Dương hình như do bận công việc ở phòngtập nhảy nên đến đón cô bé trễ, cô ấy cũng đã gọiđiện thoại cho giáo viên rồi”.Hoắc Khải khẽ khịt mũi, quỳ xuống xoa đầu congái nói: “Chúng ta không thể tùy tiện đến nhà ngườikhác, nhất định phải nhận được lời mời của họ mớiđược”.“Nhạc Văn Văn mời bố mà!” Đường Đường nói“Nhưng mẹ của cô bé thì không”, Hoắc Khải đáp.Nét mặt Đường Đường đầy khó chịu. Hoắc Khảinhìn Ninh Thần, thấy cô cũng có vẻ bất lực.Biết rằng hai đứa trẻ có mối quan hệ rất tốt, nênHoắc Khải cũng có thể hiểu được tình cảm của cô bé.Đối với bọn trẻ, ngoại trừ cha mẹ thì người thân thuộcnhất chính là bạn bè của mình.Sau khi ăn xong, Ninh Thần trông Đường Đườnglàm bài tập, trong khi Hoắc Khải ngồi trước máy tínhđể giúp cô quảng bá sản phẩm.Kết quả là mới ngồi xuống được chừng hai phút,trên đầu anh liền bị dính phải một giọt nước.Ngẩng đầu lên, anh thấy nước mưa từ trên trầnnhà đang rỉ xuống đầu mình.Ninh Thần vội vàng cầm chậu nước rửa mặt tớihứng, đồng thời phàn nàn: “Lần trước bảo Ngọc Lâmtìm người sửa, chưa được bao lâu lại bắt đầu rỉ nước,thật không đáng tin cậy! Lần sau gặp được thằngnhóc đó, em nhất định không tha cho nó!”“Rất khó để sửa chữa hoàn toàn mái nhà bị dột.Thay vì đổ lỗi cho cậu ta, tốt hơn là nên mua một ngôinhà mới sớm”, Hoắc Khải nói.Gần đây, công việc kinh doanh trên Taobao rất tốt,lợi nhuận mỗi ngày hơn mười ngàn tệ, chỉ trong vàituần đã có rất nhiều tiền được đổ vào tài khoản.Ngoài ra, trước đó Hoắc Khải đã nhận được hàngchục ngàn tiền thưởng từ Hoàng Hữu Sơn, và anhcũng còn có khoảng tiền gửi hơn hai trăm ngàn.Mặc dù vẫn chưa đủ khả năng mua một biệt thựsang trọng, nhưng khoản tiền trả trước cho một cănhộ ba phòng ngủ bình thường vẫn có thể đủ.Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai sau khi nhìnthấy khả năng kinh doanh và giao thiệp của HoắcKhải, cũng đã không còn ép anh mua nhà ở đây nữa.Theo ý tưởng của Hoắc Khải thì nhà ở khu Tây Bắclà sự lựa chọn tốt nhất.Giá nhà ngày nay cũng rẻ, một căn hộ ba phòngngủ rộng hơn một trắm mét vuông chỉ có giá khoảngmột triệu tệ.Đối với những người bình thường, khoản vay từbảy trăm ngàn đến tám trăm ngàn nhân dân tệ có thểsẽ khiến cho họ rất căng thẳng, nhưng đối với HoắcKhải thì đó chỉ là một khoảng nhỏ.Nói cách khác, nhà dột nhiều quá, anh cũngkhông muốn vợ mình phải khổ thêm nữa, nếu không,đợi hai tháng sau mua được căn nhà đắt tiền hơncũng không phải là mơ.Ninh Thần cũng không có ý phản đối, người HoaHạ ở phương diện này vẫn rất thống nhất, có tiền thìmua nhà trước, mọi thú vui khác đều gác lại.“Sao anh không hỏi anh Phương? Anh ấy là trùmbất động sản, chắc chắn là quen biết rất nhiều, có thểmua rẻ hơn”, Ninh Thần đề nghị.Theo như ý của Hoắc Khải, ngay cả anh em ruộtthịt cũng không đáng tin cậy, tìm người quen có khi lạiquá dễ dàng mắc bẫy. Nhưng mà Phương XươngThịnh kể ra cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ không lừagạt anh, hơn nữa tư tưởng của Ninh Thần vốn dĩ rấtđơn giản, nếu như phản đối ý tưởng này của cô, có lẽcô sẽ không vui trong một thời gian dài.Chỉ tiêu thêm chút tiền, nếu như có thể khiến chovợ mình vui vẻ, tại sao lại không làm chứ?“Vậy ngày mai anh gọi điện thoại cho anh Phươnghỏi một chút, sau khi dẫn Đường Đường đến lớp họcthêm thì chúng ta cũng đi xem nhà ở bên kia trước”,Hoắc Khải nói.“Con cũng muốn đi! Con cũng muốn đi nữa!”,Đường Đường lập tức hét lớn.“Được được được, đợi con học xong, chúng tacùng nhau đi” Hoắc Khải cười nói.“Con bé ngày nào cũng phải học lớp luyện thị,chút thời gian còn lại có thể xem được mấy nhà, anhcũng đừng quá nuông chiều nó!”, Ninh Thần nói nhưcó vẻ không vui, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.Rất nhiều người có tư tưởng trọng nam khinh nữnhưng chồng của cô thì không, lại còn rất cưng chiềucon gái nên khiến cho cô rất vui.Vì vậy, gia đình họ đã thống nhất kế hoạch chongày mai và ngày mốt.Đường Đường sau khi hoàn thành bài tập về nhàthì tắm rửa và đi ngủ như thường lệ.Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, mới tờ mờ sáng,Hoắc Khải đã đứng dậy đi ra ngoài đổ cái chậu đãhứng đầy nước mưa. Sau đó, anh còn cố tình lấy khăntrải lên chậu nước để tiếng nước nhỏ giọt không ảnhhưởng đến giấc ngủ của hai mẹ con.Kết quả sau khi làm xong việc đó, anh thấy NinhThần cũng đã thức dậy rồi. Cô đang dựa lưng vào cửaphòng ngủ và mỉm cười nhìn anh.“Ngủ không lo ngủ, em đứng đây cười cái gì?”,Hoắc Khải hỏi.“Em đứng nhìn chồng em quan tâm đến cuộcsống của mẹ con em” Ninh Thần cười đáp.“Em nhìn xong chưa nè?”“Nhìn xong rồi, nhưng sau này vẫn muốn nhìn thấynữa”.Hoắc Khải nghe xong liền đau đầu, cô nàng này tựnhiên lại học được cách nói chuyện yêu đương,chuyện này làm sao mà anh có thể chịu được!Lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.Hoắc Khải vô thức ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồtrên tường, mới hai giờ rưỡi khuya, ai lại đến đây vàolúc này?Ninh Thần rụt rè lo lắng, đi tới kéo tay anh nói:“Hỏi xem là ai trước, lỡ đâu là cướp”.“Trời mưa to mà lại đi cướp muộn thế này, đúng làyêu nghề làm sao”, Hoắc Khải cười đùa, nhưng anhvẫn hỏi: “Ai đó?”Bên ngoài có một giọng nói run rẩy: “Là tôi…”Giọng nói nghe có phần quen thuộc, nhưng nhấtthời anh không nhớ ra được. Về phương diện này,Ninh Thần lại có trí nhớ tốt hơn anh. Cô nghe thấy liềnnói: “Hình như là cô Cố”.“Cố Phi Dương?”, Hoắc Khải bước tới mở cửa, nhìnthấy Cố Phi Dương đang đứng ở đó.Người cô ấy bị nước mưa làm cho ướt sũng, trênchân còn có thể nhìn thấy rất nhiều nước bùn, nhưthể cô ấy đã chạy vội đến đây.Một cơn gió thổi qua khiến cho cô ấy rùng mình vìlạnh.Ninh Thần nhanh chóng nói: “Đúng là cô Cố rồi,vào đi, vào đi! Sao cô lại dầm mưa thế này?”Cố Phi Dương không đi vào. Cô ấy nhìn Ninh Thần,sau đó nhìn sang Hoắc Khải, rồi lo lắng hỏi: “Hai ngườicó gặp con gái của tôi không?”“Nhạc Văn Văn sao? Chúng tôi không gặp cô bé”,Ninh Thần lắc đầu nói.Hoắc Khải như nhìn ra chuyện gì đó, liền cau màyhỏi: “Có chuyện gì? Sao buổi tối cô bé lại chạy rangoài?”“Không, tôi đến đón con bé ở trường, giáo viên nóirằng con bé đã về nhà một mình. Nhưng đến bây giờtôi vẫn không tìm thấy con bé!”, sau khi nhìn NinhThần một lần nữa, Cố Phi Dương cắn môi nói: “Tôinghĩ con bé sẽ đến đây tìm Lý… tìm Đường Đường”.“Cô vào nhà trước đi” Hoắc Khải đưa tay kéo côấy vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.Ô cửa đã chắn bớt gió lạnh khiến cho Cố PhiDương cảm thấy thoải mái hơn. Ninh Thần nhanhchóng lấy khăn sạch lau nước mưa trên người cô ấy.Hoắc Khải hỏi kỹ tình hình, sau đó mới nhận rarằng do hôm nay ở phòng tập nhảy của Cố Phi Dươngcũng có phụ huynh đến đón con muộn, cô ấy quá cótrách nhiệm nên đã đợi đến bảy giờ trước khi bố mẹcủa những đứa trẻ đến đầy đủ.Sau đó cô ấy đến trường, tìm không thấy con gáinên gọi điện cho cô giáo thì cô giáo nói Nhạc Văn Vănđã tự về nhà vào khoảng sáu giờ ba mươi.Ban đầu giáo viên cũng muốn dắt cô bé về, nhưngNhạc Văn Văn khẳng định rằng cô bé biết đường vềnhà.Nhìn thấy tận mắt cô bé bước lên xe buýt, nêngiáo viên cũng không xen vào nữa.Cố Phi Dương vội vàng quay lại phòng tập nhảynhưng vẫn không thấy con gái đâu.Kể từ khi dọn ra khỏi nhà chồng, cô ấy đã sốngtrong phòng tập nhảy mà cô ấy thuê. Đó là lý do màNhạc Văn Văn phải trở về đó khi tan học.“Cô đã tìm ở ngôi nhà trước đây hai mẹ con ởchưa?” Hoắc Khải hỏi.“Tôi đã tìm ở đó, nhưng không có. Tôi đã tìm kiếmtất cả những nơi con bé có thể đã đến, nhưng vì tôikhông thể tìm thấy, tôi nghĩ rằng con bé có thể đếnđây…” Cố Phi Dương nói, những giọt nước mắt lo lắngrơi xuống: “Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên đóncon bé muộn như vậy, con bé chắc chắn đã bị kẻ xấubắt cóc rồi!”“Đừng bi quan như vậy, có lẽ cô bé chỉ vừa mới đilạc, cô đã gọi cảnh sát chưa?”. Hoắc Khải lại hỏi.“Tôi đã báo rồi, nhưng họ nói rằng thời gian mấttích chưa đủ để thành lập án, bảo tôi tự đi tìm trước”,Cố Phi Dương vừa khóc vừa nói: “Nhưng dù tìm cáchnào thì tôi cũng không thể tìm thấy con bé!”“Đừng lo lắng. Ninh Thần, em rót cho cô Cố mộtcốc nước nóng trước, sau đó dẫn cô ấy đi thay quầnáo khô, đừng để bị cảm, anh sẽ gọi điện thoại”, HoắcKhải nói.“Được rồi, cô Cố, cô đi với tôi”, Ninh Thần nói.Nhưng mà, Cố Phi Dương nào có chịu đi, vốn dĩchạy tới nơi này tìm con gái đã khiến cho cô ấy ngạilắm rồi. Mặc dù cô ấy cùng với Hoắc Khải không cóphát sinh chuyện gì quá đáng, nhưng cô ấy luôn cảmthấy con gái mình rất thích người đàn ông này, muốnanh ấy trở thành bố. Đối với chuyện này, cô ấy cảmthấy bản thân như đang mắc nợ Ninh Thần.Nếu không phải quả thật tìm không ra con gái củamình thì cô ấy đã không đến đây.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Vài ngày sau, lại là một đêm thứ sáu khác, bầu trờitối đen u ám. Không lâu sau khi Hoắc Khải đi làm về,trời bắt đầu đổ mưa.Anh vừa bước vào cửa, Đường Đường đã chạy tới,hỏi: “Bố, bố thật sự không đến nhà của dì Cố sao?”“Sau tự nhiên con lại hỏi chuyện này?” Hoắc Khảihỏi.“Bởi vì Nhạc Văn Văn mấy ngày nay hay hỏi conkhi nào thì bố sẽ đến làm đồ ăn ngon cho cậu ấy. Buổichiều tan học dì Cố không đến đón cậu ấy, con nghĩrằng cậu ấy rất buồn”, Đường Đường nói.Ninh Thần xoay người rời khỏi bàn máy tính nói:“Cố Phi Dương hình như do bận công việc ở phòngtập nhảy nên đến đón cô bé trễ, cô ấy cũng đã gọiđiện thoại cho giáo viên rồi”.Hoắc Khải khẽ khịt mũi, quỳ xuống xoa đầu congái nói: “Chúng ta không thể tùy tiện đến nhà ngườikhác, nhất định phải nhận được lời mời của họ mớiđược”.“Nhạc Văn Văn mời bố mà!” Đường Đường nói“Nhưng mẹ của cô bé thì không”, Hoắc Khải đáp.Nét mặt Đường Đường đầy khó chịu. Hoắc Khảinhìn Ninh Thần, thấy cô cũng có vẻ bất lực.Biết rằng hai đứa trẻ có mối quan hệ rất tốt, nênHoắc Khải cũng có thể hiểu được tình cảm của cô bé.Đối với bọn trẻ, ngoại trừ cha mẹ thì người thân thuộcnhất chính là bạn bè của mình.Sau khi ăn xong, Ninh Thần trông Đường Đườnglàm bài tập, trong khi Hoắc Khải ngồi trước máy tínhđể giúp cô quảng bá sản phẩm.Kết quả là mới ngồi xuống được chừng hai phút,trên đầu anh liền bị dính phải một giọt nước.Ngẩng đầu lên, anh thấy nước mưa từ trên trầnnhà đang rỉ xuống đầu mình.Ninh Thần vội vàng cầm chậu nước rửa mặt tớihứng, đồng thời phàn nàn: “Lần trước bảo Ngọc Lâmtìm người sửa, chưa được bao lâu lại bắt đầu rỉ nước,thật không đáng tin cậy! Lần sau gặp được thằngnhóc đó, em nhất định không tha cho nó!”“Rất khó để sửa chữa hoàn toàn mái nhà bị dột.Thay vì đổ lỗi cho cậu ta, tốt hơn là nên mua một ngôinhà mới sớm”, Hoắc Khải nói.Gần đây, công việc kinh doanh trên Taobao rất tốt,lợi nhuận mỗi ngày hơn mười ngàn tệ, chỉ trong vàituần đã có rất nhiều tiền được đổ vào tài khoản.Ngoài ra, trước đó Hoắc Khải đã nhận được hàngchục ngàn tiền thưởng từ Hoàng Hữu Sơn, và anhcũng còn có khoảng tiền gửi hơn hai trăm ngàn.Mặc dù vẫn chưa đủ khả năng mua một biệt thựsang trọng, nhưng khoản tiền trả trước cho một cănhộ ba phòng ngủ bình thường vẫn có thể đủ.Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai sau khi nhìnthấy khả năng kinh doanh và giao thiệp của HoắcKhải, cũng đã không còn ép anh mua nhà ở đây nữa.Theo ý tưởng của Hoắc Khải thì nhà ở khu Tây Bắclà sự lựa chọn tốt nhất.Giá nhà ngày nay cũng rẻ, một căn hộ ba phòngngủ rộng hơn một trắm mét vuông chỉ có giá khoảngmột triệu tệ.Đối với những người bình thường, khoản vay từbảy trăm ngàn đến tám trăm ngàn nhân dân tệ có thểsẽ khiến cho họ rất căng thẳng, nhưng đối với HoắcKhải thì đó chỉ là một khoảng nhỏ.Nói cách khác, nhà dột nhiều quá, anh cũngkhông muốn vợ mình phải khổ thêm nữa, nếu không,đợi hai tháng sau mua được căn nhà đắt tiền hơncũng không phải là mơ.Ninh Thần cũng không có ý phản đối, người HoaHạ ở phương diện này vẫn rất thống nhất, có tiền thìmua nhà trước, mọi thú vui khác đều gác lại.“Sao anh không hỏi anh Phương? Anh ấy là trùmbất động sản, chắc chắn là quen biết rất nhiều, có thểmua rẻ hơn”, Ninh Thần đề nghị.Theo như ý của Hoắc Khải, ngay cả anh em ruộtthịt cũng không đáng tin cậy, tìm người quen có khi lạiquá dễ dàng mắc bẫy. Nhưng mà Phương XươngThịnh kể ra cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ không lừagạt anh, hơn nữa tư tưởng của Ninh Thần vốn dĩ rấtđơn giản, nếu như phản đối ý tưởng này của cô, có lẽcô sẽ không vui trong một thời gian dài.Chỉ tiêu thêm chút tiền, nếu như có thể khiến chovợ mình vui vẻ, tại sao lại không làm chứ?“Vậy ngày mai anh gọi điện thoại cho anh Phươnghỏi một chút, sau khi dẫn Đường Đường đến lớp họcthêm thì chúng ta cũng đi xem nhà ở bên kia trước”,Hoắc Khải nói.“Con cũng muốn đi! Con cũng muốn đi nữa!”,Đường Đường lập tức hét lớn.“Được được được, đợi con học xong, chúng tacùng nhau đi” Hoắc Khải cười nói.“Con bé ngày nào cũng phải học lớp luyện thị,chút thời gian còn lại có thể xem được mấy nhà, anhcũng đừng quá nuông chiều nó!”, Ninh Thần nói nhưcó vẻ không vui, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.Rất nhiều người có tư tưởng trọng nam khinh nữnhưng chồng của cô thì không, lại còn rất cưng chiềucon gái nên khiến cho cô rất vui.Vì vậy, gia đình họ đã thống nhất kế hoạch chongày mai và ngày mốt.Đường Đường sau khi hoàn thành bài tập về nhàthì tắm rửa và đi ngủ như thường lệ.Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, mới tờ mờ sáng,Hoắc Khải đã đứng dậy đi ra ngoài đổ cái chậu đãhứng đầy nước mưa. Sau đó, anh còn cố tình lấy khăntrải lên chậu nước để tiếng nước nhỏ giọt không ảnhhưởng đến giấc ngủ của hai mẹ con.Kết quả sau khi làm xong việc đó, anh thấy NinhThần cũng đã thức dậy rồi. Cô đang dựa lưng vào cửaphòng ngủ và mỉm cười nhìn anh.“Ngủ không lo ngủ, em đứng đây cười cái gì?”,Hoắc Khải hỏi.“Em đứng nhìn chồng em quan tâm đến cuộcsống của mẹ con em” Ninh Thần cười đáp.“Em nhìn xong chưa nè?”“Nhìn xong rồi, nhưng sau này vẫn muốn nhìn thấynữa”.Hoắc Khải nghe xong liền đau đầu, cô nàng này tựnhiên lại học được cách nói chuyện yêu đương,chuyện này làm sao mà anh có thể chịu được!Lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.Hoắc Khải vô thức ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồtrên tường, mới hai giờ rưỡi khuya, ai lại đến đây vàolúc này?Ninh Thần rụt rè lo lắng, đi tới kéo tay anh nói:“Hỏi xem là ai trước, lỡ đâu là cướp”.“Trời mưa to mà lại đi cướp muộn thế này, đúng làyêu nghề làm sao”, Hoắc Khải cười đùa, nhưng anhvẫn hỏi: “Ai đó?”Bên ngoài có một giọng nói run rẩy: “Là tôi…”Giọng nói nghe có phần quen thuộc, nhưng nhấtthời anh không nhớ ra được. Về phương diện này,Ninh Thần lại có trí nhớ tốt hơn anh. Cô nghe thấy liềnnói: “Hình như là cô Cố”.“Cố Phi Dương?”, Hoắc Khải bước tới mở cửa, nhìnthấy Cố Phi Dương đang đứng ở đó.Người cô ấy bị nước mưa làm cho ướt sũng, trênchân còn có thể nhìn thấy rất nhiều nước bùn, nhưthể cô ấy đã chạy vội đến đây.Một cơn gió thổi qua khiến cho cô ấy rùng mình vìlạnh.Ninh Thần nhanh chóng nói: “Đúng là cô Cố rồi,vào đi, vào đi! Sao cô lại dầm mưa thế này?”Cố Phi Dương không đi vào. Cô ấy nhìn Ninh Thần,sau đó nhìn sang Hoắc Khải, rồi lo lắng hỏi: “Hai ngườicó gặp con gái của tôi không?”“Nhạc Văn Văn sao? Chúng tôi không gặp cô bé”,Ninh Thần lắc đầu nói.Hoắc Khải như nhìn ra chuyện gì đó, liền cau màyhỏi: “Có chuyện gì? Sao buổi tối cô bé lại chạy rangoài?”“Không, tôi đến đón con bé ở trường, giáo viên nóirằng con bé đã về nhà một mình. Nhưng đến bây giờtôi vẫn không tìm thấy con bé!”, sau khi nhìn NinhThần một lần nữa, Cố Phi Dương cắn môi nói: “Tôinghĩ con bé sẽ đến đây tìm Lý… tìm Đường Đường”.“Cô vào nhà trước đi” Hoắc Khải đưa tay kéo côấy vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.Ô cửa đã chắn bớt gió lạnh khiến cho Cố PhiDương cảm thấy thoải mái hơn. Ninh Thần nhanhchóng lấy khăn sạch lau nước mưa trên người cô ấy.Hoắc Khải hỏi kỹ tình hình, sau đó mới nhận rarằng do hôm nay ở phòng tập nhảy của Cố Phi Dươngcũng có phụ huynh đến đón con muộn, cô ấy quá cótrách nhiệm nên đã đợi đến bảy giờ trước khi bố mẹcủa những đứa trẻ đến đầy đủ.Sau đó cô ấy đến trường, tìm không thấy con gáinên gọi điện cho cô giáo thì cô giáo nói Nhạc Văn Vănđã tự về nhà vào khoảng sáu giờ ba mươi.Ban đầu giáo viên cũng muốn dắt cô bé về, nhưngNhạc Văn Văn khẳng định rằng cô bé biết đường vềnhà.Nhìn thấy tận mắt cô bé bước lên xe buýt, nêngiáo viên cũng không xen vào nữa.Cố Phi Dương vội vàng quay lại phòng tập nhảynhưng vẫn không thấy con gái đâu.Kể từ khi dọn ra khỏi nhà chồng, cô ấy đã sốngtrong phòng tập nhảy mà cô ấy thuê. Đó là lý do màNhạc Văn Văn phải trở về đó khi tan học.“Cô đã tìm ở ngôi nhà trước đây hai mẹ con ởchưa?” Hoắc Khải hỏi.“Tôi đã tìm ở đó, nhưng không có. Tôi đã tìm kiếmtất cả những nơi con bé có thể đã đến, nhưng vì tôikhông thể tìm thấy, tôi nghĩ rằng con bé có thể đếnđây…” Cố Phi Dương nói, những giọt nước mắt lo lắngrơi xuống: “Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên đóncon bé muộn như vậy, con bé chắc chắn đã bị kẻ xấubắt cóc rồi!”“Đừng bi quan như vậy, có lẽ cô bé chỉ vừa mới đilạc, cô đã gọi cảnh sát chưa?”. Hoắc Khải lại hỏi.“Tôi đã báo rồi, nhưng họ nói rằng thời gian mấttích chưa đủ để thành lập án, bảo tôi tự đi tìm trước”,Cố Phi Dương vừa khóc vừa nói: “Nhưng dù tìm cáchnào thì tôi cũng không thể tìm thấy con bé!”“Đừng lo lắng. Ninh Thần, em rót cho cô Cố mộtcốc nước nóng trước, sau đó dẫn cô ấy đi thay quầnáo khô, đừng để bị cảm, anh sẽ gọi điện thoại”, HoắcKhải nói.“Được rồi, cô Cố, cô đi với tôi”, Ninh Thần nói.Nhưng mà, Cố Phi Dương nào có chịu đi, vốn dĩchạy tới nơi này tìm con gái đã khiến cho cô ấy ngạilắm rồi. Mặc dù cô ấy cùng với Hoắc Khải không cóphát sinh chuyện gì quá đáng, nhưng cô ấy luôn cảmthấy con gái mình rất thích người đàn ông này, muốnanh ấy trở thành bố. Đối với chuyện này, cô ấy cảmthấy bản thân như đang mắc nợ Ninh Thần.Nếu không phải quả thật tìm không ra con gái củamình thì cô ấy đã không đến đây.

Chương 116: Nhạc Văn Văn mất tích