Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 120: Đổi séc thành tiền mặt
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Vừa đúng lúc, Hoắc Khải bưng nồi cháo ra khỏiphòng bếp, hỏi bừa: “Cái gì đáng ngạc nhiên?”Sắc mặt Cố Phi Dương càng đỏ hơn. Vỗn dĩ cố ấyrất cẩn trọng trước mặt Hoắc Khải, bây giờ càng cảmthấy thẹn thùng hơn.Ninh Thần hừ một tiếng: “Chuyện của phụ nữ vớinhau, sao phải nói cho anh biết!”“Được thôi. Đường Đường, con muốn uống sữahay canh trứng gà?” Hoắc Khải quay đầu hỏi.Đường Đường không trả lời ngay mà nhìn NhạcVăn Văn: “Cậu chọn cái nào?”“Tớ muốn ăn cháo…“ Nhạc Văn Văn đáp.Đường Đường quay đầu lại nói: “Bố, bọn con muốnăn cháo”.Hoắc Khải bất lực, con gái dù ở độ tuổi nào, tư duytrả lời câu hỏi luôn lệch hướng như vậy sao?May là Ninh Thần và Cố Phi Dương vẫn đang ngồicạnh, hai người mẹ đi tới khuyên bảo vài câu, hai côbé đều đổi sang uống sữa, nếu không, chắc HoắcKhải phải nấu bữa sáng này hết cả nửa tiếng nữa.Thần đang định đưa Đường Đường đến lớp học thêm.Nhân cơ hội này, Cố Phi Dương cũng nói rằng họphải đi về, chỉ có điều Nhạc Văn Văn không chịubuông tha Hoắc Khải, nói gì cũng không chịu đi.Kể cả Cố Phi Dương tỏ vẻ tức giận, con bé cũngvẫn không chịu.Cuối cùng, Hoắc Khải đồng ý với cô bé rằng vàingày nữa sẽ làm đồ ngon cho cô bé ăn, khuyên nhủcả nửa ngày, có thêm Đường Đường đứng bên cạnhlàm chứng nữa, Nhạc Văn Văn mới miễn cưỡng đồngý.Cho dù như vậy, lúc đi, tròng mắt cô bé vẫn đỏhoe, vẫy vẫy tay với Hoắc Khải: “Chú Lý, chú phải đếnsớm đó, mấy ngày tới cháu sẽ không ăn cơm, nếu chúkhông tới làm cơm cho cháu ăn, cháu sẽ chết đóiđấy!”Hoắc Khải cũng bị cô bé chọc cười, đây là lấy chếtđe dọa anh sao.“Tạm biệt bố, đừng quên là trưa đến đón con vớimẹ để cùng đi xem nhà nha!” Đường Đường vẫy vẫybàn tay nhỏ tạm biệt Hoắc Khải.“Bố biết rồi, không quên đâu”, Hoắc Khải đáp.Nếu Đường Đường không nhắc, suýt chút nữaHoắc Khải cũng quên chuyện hôm nay cả gia đìnhcùng nhau đi xem nhà.Nghĩ một lúc, anh gọi điện cho Phương XươngThịnh, thông báo kế hoạch của mình ngày hôm nay.Biết được chuyện Hoắc Khải vẫn quyết định muanhà ở khu vực tây bắc, Phương Xương Thịnh tỏ ra rấtvui mừng.Bởi vì dù tiềm năng của mảnh đất ở phía tây bắcđã được Sở quy hoạch xác định nhưng trong lòngPhương Xương Thịnh, hành động của Hoắc Khải cósức thuyết phục hơn bất kỳ nguồn tin tức nào.Bây giờ, Hoắc Khải muốn mua nhà ở phía tây bắc,chuyện này coi như đã chốt rồi.“Bên đó có mấy căn nhà khá ổn, mấy ông bạn giàcủa tôi tìm ra. Hay là vậy đi, trưa nay tôi đi với cậu,vừa hay gọi mấy người bọn họ ăn bữa cơm. Chuyệngiá cả cậu cứ nói lại với em dâu yên tâm đi, nếu khôngký được hợp đồng giảm hai mươi phần trăm, ông anhnày tự vặn đầu mình xuống cho em dâu làm bóng đểđá” Phương Xương Thịnh vỗ ngực bảo đảm.“Môn thể thao kinh dị thế, chắc cô ấy không vui vẻtham gia đâu!” Hoắc Khải cười đáp.Phương Xương Thịnh cười lớn. Một trong nhữngnguyên nhân khiến gã ta đánh giá cao Hoắc Khải là vìmặc dù điều kiện gia đình anh không quá giàu cónhưng lại không hề cầu cạnh những người lắm tiềnnhiều của như mấy người nghèo.Đây là năng lực của cá nhân đem lại nền tảng vàsự tự tin cho một người.Có những lúc con người kỳ lạ vậy đấy. Bạn càng tỏra thấp kém, người ta lại càng không muốn để ý đếnbạn nhưng bạn dám ngồi ngang hàng với người ta,người ta sẽ muốn đến gần bạn.Bản thân Hoắc Khải là người đứng trên cao, đươngnhiên anh hiểu phải “đối phó” như thế nào với loạingười như Phương Xương Thịnh.Sau khi bàn bạc qua loa chuyện gặp mặt lúc trưa,Hoắc Khải lại gọi điện cho Cơ Hương Ngưng, nói vớicô ấy rằng hôm nay anh phải đi xem nhà nên khôngđến công ty nữa.Chuyện Hoắc Khải không coi quy định của công tyra gì cũng chẳng phải là việc mới mẻ.Trước kia, khi anh chưa thể hiện ra năng lực vượttrội trong công ty, anh đã dám nghỉ làm một, hai thángtrời, bây giờ đã lên chức rồi, đương nhiên Hoắc Khảicàng chẳng sợ gì.Đương nhiên vẫn có chút khác biệt. Ít nhất thì bâygiờ anh biết đường gọi điện để thể hiện sự tôn trọng.Dù sao gần đây, công ty không có chuyện gì cầnđến anh. Cơ Hương Ngưng cũng biết, loại người nhưHoắc Khải không cần suốt ngày ở lại công ty giốngnhư những nhân viên bình thường khác.Người tài cần dùng đúng lúc, khi cần, anh chịuxuất hiện là được rồi.Không nói gì nhiều, chỉ mỗi việc Hoắc Khải uốn batấc lưỡi đã có thể lôi kéo được Cơ Xuyên Hải khiến CơHương Ngưng có được cơ hội tăng lên hai bậc. Cônglao to lớn này đã đủ cho anh ta muốn làm gì thì làmrồi.“Cần tôi giới thiệu cho anh người bên công ty nhàđất không? Ờ? Phương Xương Thịnh? Anh còn quenông ta?”. nghe thấy Hoắc Khải nói rằng quen biết vớiPhương Xương Thịnh, Cơ Hương Ngưng không nói gìthêm, chỉ đáp: “Tấm séc lần trước, tôi đã nói phòngtài chính đổi ra tiền để chuyển khoản vào thẻ của anhrồi, lát nữa kiểm tra xem”.Hoắc Khải hơi ngơ ngác một lát, mãi mới nhớ ra,lúc trước khi giả vờ thu mua, để diễn cho thật hơn,Hoắc Khải đã đến tiệm in làm giả tờ séc, bên trên ghimột triệu.Lúc đó chỉ để lừa đám người Cơ Xuyên Hải màthôi, không có ý gì khác. Ai ngờ rằng, Cơ HươngNgưng lại đổi tờ séc đó thành tiền thật.“Không cần cảm ơn tôi. Đây là phần thường anhđáng được nhận. Mặc dù tất cả mọi người đều biết tôicho anh một tấm séc tiền triệu nhưng nó đáng thuộcvề anh!” Cơ Hương Ngưng nói.Hoắc Khải cười nói: “Cô đang muốn dùng tiền đểtrói buộc tôi sao?”“Nếu như có thể dùng tiền giữ chân anh, tôi rất vuikhi làm thế” Cơ Hương Ngưng đáp.Cả hai người đều không bàn quá sâu về chuyệnnày, có giữ được chân hay không, không cần phải nóithẳng ra, ít nhất thì trong giai đoạn này, mọi chuyệnđều rất lạc quan.Hoắc Khải cũng chẳngg làm bộ làm tịch vờ nhưkhông cần khoản tiền này. Tiền không phải thứ gì đórất tốt nhưng nó vẫn là thứ tốt.Lúc cần dùng nó để làm việc thì sẽ rất tốt.Vốn dĩ Hoắc Khải định dùng số tiền tiết kiệm trongnhà để trả tiền cọc cho căn nhà ba tầng tầm một trămmét vuông. Nhưng giờ đã có một triệu ở đây rồi, cóthể xem xét xem có nên mua căn nhà bốn tầngkhông? Hoặc là căn nhà một tầng có diện tích to chútcũng được, cũng có thể mua hai căn, dù gì giá nhàphía tây bắc sau này chỉ có lên chứ không có xuống.Bỏ biệt thự qua một bên đi, trước đây anh đã ởđến phát chán rồi. Đối với Hoắc Khải, căn biệt thựrộng năm, sáu trắm mét vuông còn ở không thoải máibằng căn phòng vài chục mét vuông.Những nơi anh dùng tới khi sinh hoạt hằng ngàycũng chỉ có vài chục mét vuông, mua rộng quá chỉ làđể cho người khác ngắm thôi.Có vài người mua nhà chỉ để làm cái mác nhằmthỏa mãn lòng hư vinh, còn Hoắc Khải không cần.Sau khi tắt điện thoại Hoắc Khải quay vào nhà, thudọn một chút mới nhận ra, quần áo to quần áo nhỏcủa Cố Phi Dương đều treo hết lên mắc trong nhàtắm, có lẽ lúc đi vội quá nên quên lấy.Có điều quần áo vẫn còn ướt sũng, cầm về cũngvô dụng.Nhìn đám đồ lót nhỏ bé đầy bắt mắt trên móc phơiđồ, Hoắc Khải có phần ngạc nhiên, cơ thể của Cố PhiDương nóng bỏng đến thế sao? Chẳng trách cô ấydám mở lớp dạy múa, xem ra là có “vốn liếng” sẵn.Anh không nhìn thêm nữa, cũng không động đếnmấy thứ đồ có thể khiến Ninh Thần hiểu lầm. HoắcKhải quay vào phòng khách, mở máy tính, bắt đầu tìmkiếm thông tin về nhà cửa ở khu vực phía tây bắc.Mặc dù Phương Xương Thịnh giúp anh chuyện giánhà nhưng vị trí cụ thể vẫn cần phải xem xét kỹ lượng.Dù sao ông cha ta cũng có câu, mua nhà cần phảichú ý đến ba vấn đề, phong thủy, phong thủy, vẫn làphong thủy.Không lâu sau, Ninh Thần quay lại nhà, hai ngườicùng nhau xem xét cẩn thận hơn hai tiếng đồng hồ,lúc ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì cũng sắp đến giờ, lúcnày hai người mới đứng dậy đi đón con.Sau khi đón Đường Đường ở lớp học thêm, bangười cùng nhau đi đến văn phòng bất động sản nàođó mới mở ở khu vực tây bắc, đợi tầm khoảng nămphút thì Phương Xương Thịnh xuất hiện.Ông anh này vẫn chẳng khác gì lúc trước, mặcchiếc quần đùi và áo ba lỗ, nếu mà còn đi thêm đôitông lào nữa thì nói rằng gã ta đi tắm cũng có ngườitin.“Anh Phương, cách anh ăn mặc chẳng hợp với giacảnh gì cả”. Ninh Thần lên tiếng, có lẽ vì quen thân vớiPhương Xương Thịnh, cộng thêm gã nhà giàu nàykhông tỏ ra sang chảnh nên trước mặt gã, Ninh Thầncảm thấy không cần câu nệ.Phương Xương Thịnh cười hi hi ha ha nói: “Ngườita có gia tài cả chục tỉ, trăm tỉ vẫn còn đi con xe đạpcũ rích để bảo vệ môi trường, tôi ăn mặc như nàycũng là để tiết kiệm vải vóc cho nhà nước thôi”.“Chú Phương kỉ bo thật! Đường Đường đứng mộtbên làm mặt quỷ.Phương Xương Thịnh giận dữ nói: “Ai nói chú kibo? Lát nữa cho cô nhóc cháu biết thế nào là hàophóng! Đi! Mua nhà!”Ninh Thần trộm cười, đi cùng với bọn họ vào trongphòng giao dịch bất động sản.Thật ra người trong phòng bất động sản đã trôngthấy bọn họ từ sớm rồi nhưng không rõ có phải donhà ở phía tây bắc khó bán quá nên mấy nhân viênchăm sóc khách hàng không có hứng thú chủ độngchào mời.Nhất là cái cách ăn mặc như đi tắm nơi công cộngcủa Phương Xương Thịnh lại càng khiến người ta nhìnvào là tụt hứng.Mấy người bọn họ bước vào phòng giao dịch bấtđộng sản nhưng lại chẳng ai chủ động tiếp đón.Phương Xương Thịnh liếc ngang ngó dọc một hồi,cuối cùng bực mình hét: “Chỗ mấy người không có aitiếp khách sao?”
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Vừa đúng lúc, Hoắc Khải bưng nồi cháo ra khỏiphòng bếp, hỏi bừa: “Cái gì đáng ngạc nhiên?”Sắc mặt Cố Phi Dương càng đỏ hơn. Vỗn dĩ cố ấyrất cẩn trọng trước mặt Hoắc Khải, bây giờ càng cảmthấy thẹn thùng hơn.Ninh Thần hừ một tiếng: “Chuyện của phụ nữ vớinhau, sao phải nói cho anh biết!”“Được thôi. Đường Đường, con muốn uống sữahay canh trứng gà?” Hoắc Khải quay đầu hỏi.Đường Đường không trả lời ngay mà nhìn NhạcVăn Văn: “Cậu chọn cái nào?”“Tớ muốn ăn cháo…“ Nhạc Văn Văn đáp.Đường Đường quay đầu lại nói: “Bố, bọn con muốnăn cháo”.Hoắc Khải bất lực, con gái dù ở độ tuổi nào, tư duytrả lời câu hỏi luôn lệch hướng như vậy sao?May là Ninh Thần và Cố Phi Dương vẫn đang ngồicạnh, hai người mẹ đi tới khuyên bảo vài câu, hai côbé đều đổi sang uống sữa, nếu không, chắc HoắcKhải phải nấu bữa sáng này hết cả nửa tiếng nữa.Thần đang định đưa Đường Đường đến lớp học thêm.Nhân cơ hội này, Cố Phi Dương cũng nói rằng họphải đi về, chỉ có điều Nhạc Văn Văn không chịubuông tha Hoắc Khải, nói gì cũng không chịu đi.Kể cả Cố Phi Dương tỏ vẻ tức giận, con bé cũngvẫn không chịu.Cuối cùng, Hoắc Khải đồng ý với cô bé rằng vàingày nữa sẽ làm đồ ngon cho cô bé ăn, khuyên nhủcả nửa ngày, có thêm Đường Đường đứng bên cạnhlàm chứng nữa, Nhạc Văn Văn mới miễn cưỡng đồngý.Cho dù như vậy, lúc đi, tròng mắt cô bé vẫn đỏhoe, vẫy vẫy tay với Hoắc Khải: “Chú Lý, chú phải đếnsớm đó, mấy ngày tới cháu sẽ không ăn cơm, nếu chúkhông tới làm cơm cho cháu ăn, cháu sẽ chết đóiđấy!”Hoắc Khải cũng bị cô bé chọc cười, đây là lấy chếtđe dọa anh sao.“Tạm biệt bố, đừng quên là trưa đến đón con vớimẹ để cùng đi xem nhà nha!” Đường Đường vẫy vẫybàn tay nhỏ tạm biệt Hoắc Khải.“Bố biết rồi, không quên đâu”, Hoắc Khải đáp.Nếu Đường Đường không nhắc, suýt chút nữaHoắc Khải cũng quên chuyện hôm nay cả gia đìnhcùng nhau đi xem nhà.Nghĩ một lúc, anh gọi điện cho Phương XươngThịnh, thông báo kế hoạch của mình ngày hôm nay.Biết được chuyện Hoắc Khải vẫn quyết định muanhà ở khu vực tây bắc, Phương Xương Thịnh tỏ ra rấtvui mừng.Bởi vì dù tiềm năng của mảnh đất ở phía tây bắcđã được Sở quy hoạch xác định nhưng trong lòngPhương Xương Thịnh, hành động của Hoắc Khải cósức thuyết phục hơn bất kỳ nguồn tin tức nào.Bây giờ, Hoắc Khải muốn mua nhà ở phía tây bắc,chuyện này coi như đã chốt rồi.“Bên đó có mấy căn nhà khá ổn, mấy ông bạn giàcủa tôi tìm ra. Hay là vậy đi, trưa nay tôi đi với cậu,vừa hay gọi mấy người bọn họ ăn bữa cơm. Chuyệngiá cả cậu cứ nói lại với em dâu yên tâm đi, nếu khôngký được hợp đồng giảm hai mươi phần trăm, ông anhnày tự vặn đầu mình xuống cho em dâu làm bóng đểđá” Phương Xương Thịnh vỗ ngực bảo đảm.“Môn thể thao kinh dị thế, chắc cô ấy không vui vẻtham gia đâu!” Hoắc Khải cười đáp.Phương Xương Thịnh cười lớn. Một trong nhữngnguyên nhân khiến gã ta đánh giá cao Hoắc Khải là vìmặc dù điều kiện gia đình anh không quá giàu cónhưng lại không hề cầu cạnh những người lắm tiềnnhiều của như mấy người nghèo.Đây là năng lực của cá nhân đem lại nền tảng vàsự tự tin cho một người.Có những lúc con người kỳ lạ vậy đấy. Bạn càng tỏra thấp kém, người ta lại càng không muốn để ý đếnbạn nhưng bạn dám ngồi ngang hàng với người ta,người ta sẽ muốn đến gần bạn.Bản thân Hoắc Khải là người đứng trên cao, đươngnhiên anh hiểu phải “đối phó” như thế nào với loạingười như Phương Xương Thịnh.Sau khi bàn bạc qua loa chuyện gặp mặt lúc trưa,Hoắc Khải lại gọi điện cho Cơ Hương Ngưng, nói vớicô ấy rằng hôm nay anh phải đi xem nhà nên khôngđến công ty nữa.Chuyện Hoắc Khải không coi quy định của công tyra gì cũng chẳng phải là việc mới mẻ.Trước kia, khi anh chưa thể hiện ra năng lực vượttrội trong công ty, anh đã dám nghỉ làm một, hai thángtrời, bây giờ đã lên chức rồi, đương nhiên Hoắc Khảicàng chẳng sợ gì.Đương nhiên vẫn có chút khác biệt. Ít nhất thì bâygiờ anh biết đường gọi điện để thể hiện sự tôn trọng.Dù sao gần đây, công ty không có chuyện gì cầnđến anh. Cơ Hương Ngưng cũng biết, loại người nhưHoắc Khải không cần suốt ngày ở lại công ty giốngnhư những nhân viên bình thường khác.Người tài cần dùng đúng lúc, khi cần, anh chịuxuất hiện là được rồi.Không nói gì nhiều, chỉ mỗi việc Hoắc Khải uốn batấc lưỡi đã có thể lôi kéo được Cơ Xuyên Hải khiến CơHương Ngưng có được cơ hội tăng lên hai bậc. Cônglao to lớn này đã đủ cho anh ta muốn làm gì thì làmrồi.“Cần tôi giới thiệu cho anh người bên công ty nhàđất không? Ờ? Phương Xương Thịnh? Anh còn quenông ta?”. nghe thấy Hoắc Khải nói rằng quen biết vớiPhương Xương Thịnh, Cơ Hương Ngưng không nói gìthêm, chỉ đáp: “Tấm séc lần trước, tôi đã nói phòngtài chính đổi ra tiền để chuyển khoản vào thẻ của anhrồi, lát nữa kiểm tra xem”.Hoắc Khải hơi ngơ ngác một lát, mãi mới nhớ ra,lúc trước khi giả vờ thu mua, để diễn cho thật hơn,Hoắc Khải đã đến tiệm in làm giả tờ séc, bên trên ghimột triệu.Lúc đó chỉ để lừa đám người Cơ Xuyên Hải màthôi, không có ý gì khác. Ai ngờ rằng, Cơ HươngNgưng lại đổi tờ séc đó thành tiền thật.“Không cần cảm ơn tôi. Đây là phần thường anhđáng được nhận. Mặc dù tất cả mọi người đều biết tôicho anh một tấm séc tiền triệu nhưng nó đáng thuộcvề anh!” Cơ Hương Ngưng nói.Hoắc Khải cười nói: “Cô đang muốn dùng tiền đểtrói buộc tôi sao?”“Nếu như có thể dùng tiền giữ chân anh, tôi rất vuikhi làm thế” Cơ Hương Ngưng đáp.Cả hai người đều không bàn quá sâu về chuyệnnày, có giữ được chân hay không, không cần phải nóithẳng ra, ít nhất thì trong giai đoạn này, mọi chuyệnđều rất lạc quan.Hoắc Khải cũng chẳngg làm bộ làm tịch vờ nhưkhông cần khoản tiền này. Tiền không phải thứ gì đórất tốt nhưng nó vẫn là thứ tốt.Lúc cần dùng nó để làm việc thì sẽ rất tốt.Vốn dĩ Hoắc Khải định dùng số tiền tiết kiệm trongnhà để trả tiền cọc cho căn nhà ba tầng tầm một trămmét vuông. Nhưng giờ đã có một triệu ở đây rồi, cóthể xem xét xem có nên mua căn nhà bốn tầngkhông? Hoặc là căn nhà một tầng có diện tích to chútcũng được, cũng có thể mua hai căn, dù gì giá nhàphía tây bắc sau này chỉ có lên chứ không có xuống.Bỏ biệt thự qua một bên đi, trước đây anh đã ởđến phát chán rồi. Đối với Hoắc Khải, căn biệt thựrộng năm, sáu trắm mét vuông còn ở không thoải máibằng căn phòng vài chục mét vuông.Những nơi anh dùng tới khi sinh hoạt hằng ngàycũng chỉ có vài chục mét vuông, mua rộng quá chỉ làđể cho người khác ngắm thôi.Có vài người mua nhà chỉ để làm cái mác nhằmthỏa mãn lòng hư vinh, còn Hoắc Khải không cần.Sau khi tắt điện thoại Hoắc Khải quay vào nhà, thudọn một chút mới nhận ra, quần áo to quần áo nhỏcủa Cố Phi Dương đều treo hết lên mắc trong nhàtắm, có lẽ lúc đi vội quá nên quên lấy.Có điều quần áo vẫn còn ướt sũng, cầm về cũngvô dụng.Nhìn đám đồ lót nhỏ bé đầy bắt mắt trên móc phơiđồ, Hoắc Khải có phần ngạc nhiên, cơ thể của Cố PhiDương nóng bỏng đến thế sao? Chẳng trách cô ấydám mở lớp dạy múa, xem ra là có “vốn liếng” sẵn.Anh không nhìn thêm nữa, cũng không động đếnmấy thứ đồ có thể khiến Ninh Thần hiểu lầm. HoắcKhải quay vào phòng khách, mở máy tính, bắt đầu tìmkiếm thông tin về nhà cửa ở khu vực phía tây bắc.Mặc dù Phương Xương Thịnh giúp anh chuyện giánhà nhưng vị trí cụ thể vẫn cần phải xem xét kỹ lượng.Dù sao ông cha ta cũng có câu, mua nhà cần phảichú ý đến ba vấn đề, phong thủy, phong thủy, vẫn làphong thủy.Không lâu sau, Ninh Thần quay lại nhà, hai ngườicùng nhau xem xét cẩn thận hơn hai tiếng đồng hồ,lúc ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì cũng sắp đến giờ, lúcnày hai người mới đứng dậy đi đón con.Sau khi đón Đường Đường ở lớp học thêm, bangười cùng nhau đi đến văn phòng bất động sản nàođó mới mở ở khu vực tây bắc, đợi tầm khoảng nămphút thì Phương Xương Thịnh xuất hiện.Ông anh này vẫn chẳng khác gì lúc trước, mặcchiếc quần đùi và áo ba lỗ, nếu mà còn đi thêm đôitông lào nữa thì nói rằng gã ta đi tắm cũng có ngườitin.“Anh Phương, cách anh ăn mặc chẳng hợp với giacảnh gì cả”. Ninh Thần lên tiếng, có lẽ vì quen thân vớiPhương Xương Thịnh, cộng thêm gã nhà giàu nàykhông tỏ ra sang chảnh nên trước mặt gã, Ninh Thầncảm thấy không cần câu nệ.Phương Xương Thịnh cười hi hi ha ha nói: “Ngườita có gia tài cả chục tỉ, trăm tỉ vẫn còn đi con xe đạpcũ rích để bảo vệ môi trường, tôi ăn mặc như nàycũng là để tiết kiệm vải vóc cho nhà nước thôi”.“Chú Phương kỉ bo thật! Đường Đường đứng mộtbên làm mặt quỷ.Phương Xương Thịnh giận dữ nói: “Ai nói chú kibo? Lát nữa cho cô nhóc cháu biết thế nào là hàophóng! Đi! Mua nhà!”Ninh Thần trộm cười, đi cùng với bọn họ vào trongphòng giao dịch bất động sản.Thật ra người trong phòng bất động sản đã trôngthấy bọn họ từ sớm rồi nhưng không rõ có phải donhà ở phía tây bắc khó bán quá nên mấy nhân viênchăm sóc khách hàng không có hứng thú chủ độngchào mời.Nhất là cái cách ăn mặc như đi tắm nơi công cộngcủa Phương Xương Thịnh lại càng khiến người ta nhìnvào là tụt hứng.Mấy người bọn họ bước vào phòng giao dịch bấtđộng sản nhưng lại chẳng ai chủ động tiếp đón.Phương Xương Thịnh liếc ngang ngó dọc một hồi,cuối cùng bực mình hét: “Chỗ mấy người không có aitiếp khách sao?”
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Vừa đúng lúc, Hoắc Khải bưng nồi cháo ra khỏiphòng bếp, hỏi bừa: “Cái gì đáng ngạc nhiên?”Sắc mặt Cố Phi Dương càng đỏ hơn. Vỗn dĩ cố ấyrất cẩn trọng trước mặt Hoắc Khải, bây giờ càng cảmthấy thẹn thùng hơn.Ninh Thần hừ một tiếng: “Chuyện của phụ nữ vớinhau, sao phải nói cho anh biết!”“Được thôi. Đường Đường, con muốn uống sữahay canh trứng gà?” Hoắc Khải quay đầu hỏi.Đường Đường không trả lời ngay mà nhìn NhạcVăn Văn: “Cậu chọn cái nào?”“Tớ muốn ăn cháo…“ Nhạc Văn Văn đáp.Đường Đường quay đầu lại nói: “Bố, bọn con muốnăn cháo”.Hoắc Khải bất lực, con gái dù ở độ tuổi nào, tư duytrả lời câu hỏi luôn lệch hướng như vậy sao?May là Ninh Thần và Cố Phi Dương vẫn đang ngồicạnh, hai người mẹ đi tới khuyên bảo vài câu, hai côbé đều đổi sang uống sữa, nếu không, chắc HoắcKhải phải nấu bữa sáng này hết cả nửa tiếng nữa.Thần đang định đưa Đường Đường đến lớp học thêm.Nhân cơ hội này, Cố Phi Dương cũng nói rằng họphải đi về, chỉ có điều Nhạc Văn Văn không chịubuông tha Hoắc Khải, nói gì cũng không chịu đi.Kể cả Cố Phi Dương tỏ vẻ tức giận, con bé cũngvẫn không chịu.Cuối cùng, Hoắc Khải đồng ý với cô bé rằng vàingày nữa sẽ làm đồ ngon cho cô bé ăn, khuyên nhủcả nửa ngày, có thêm Đường Đường đứng bên cạnhlàm chứng nữa, Nhạc Văn Văn mới miễn cưỡng đồngý.Cho dù như vậy, lúc đi, tròng mắt cô bé vẫn đỏhoe, vẫy vẫy tay với Hoắc Khải: “Chú Lý, chú phải đếnsớm đó, mấy ngày tới cháu sẽ không ăn cơm, nếu chúkhông tới làm cơm cho cháu ăn, cháu sẽ chết đóiđấy!”Hoắc Khải cũng bị cô bé chọc cười, đây là lấy chếtđe dọa anh sao.“Tạm biệt bố, đừng quên là trưa đến đón con vớimẹ để cùng đi xem nhà nha!” Đường Đường vẫy vẫybàn tay nhỏ tạm biệt Hoắc Khải.“Bố biết rồi, không quên đâu”, Hoắc Khải đáp.Nếu Đường Đường không nhắc, suýt chút nữaHoắc Khải cũng quên chuyện hôm nay cả gia đìnhcùng nhau đi xem nhà.Nghĩ một lúc, anh gọi điện cho Phương XươngThịnh, thông báo kế hoạch của mình ngày hôm nay.Biết được chuyện Hoắc Khải vẫn quyết định muanhà ở khu vực tây bắc, Phương Xương Thịnh tỏ ra rấtvui mừng.Bởi vì dù tiềm năng của mảnh đất ở phía tây bắcđã được Sở quy hoạch xác định nhưng trong lòngPhương Xương Thịnh, hành động của Hoắc Khải cósức thuyết phục hơn bất kỳ nguồn tin tức nào.Bây giờ, Hoắc Khải muốn mua nhà ở phía tây bắc,chuyện này coi như đã chốt rồi.“Bên đó có mấy căn nhà khá ổn, mấy ông bạn giàcủa tôi tìm ra. Hay là vậy đi, trưa nay tôi đi với cậu,vừa hay gọi mấy người bọn họ ăn bữa cơm. Chuyệngiá cả cậu cứ nói lại với em dâu yên tâm đi, nếu khôngký được hợp đồng giảm hai mươi phần trăm, ông anhnày tự vặn đầu mình xuống cho em dâu làm bóng đểđá” Phương Xương Thịnh vỗ ngực bảo đảm.“Môn thể thao kinh dị thế, chắc cô ấy không vui vẻtham gia đâu!” Hoắc Khải cười đáp.Phương Xương Thịnh cười lớn. Một trong nhữngnguyên nhân khiến gã ta đánh giá cao Hoắc Khải là vìmặc dù điều kiện gia đình anh không quá giàu cónhưng lại không hề cầu cạnh những người lắm tiềnnhiều của như mấy người nghèo.Đây là năng lực của cá nhân đem lại nền tảng vàsự tự tin cho một người.Có những lúc con người kỳ lạ vậy đấy. Bạn càng tỏra thấp kém, người ta lại càng không muốn để ý đếnbạn nhưng bạn dám ngồi ngang hàng với người ta,người ta sẽ muốn đến gần bạn.Bản thân Hoắc Khải là người đứng trên cao, đươngnhiên anh hiểu phải “đối phó” như thế nào với loạingười như Phương Xương Thịnh.Sau khi bàn bạc qua loa chuyện gặp mặt lúc trưa,Hoắc Khải lại gọi điện cho Cơ Hương Ngưng, nói vớicô ấy rằng hôm nay anh phải đi xem nhà nên khôngđến công ty nữa.Chuyện Hoắc Khải không coi quy định của công tyra gì cũng chẳng phải là việc mới mẻ.Trước kia, khi anh chưa thể hiện ra năng lực vượttrội trong công ty, anh đã dám nghỉ làm một, hai thángtrời, bây giờ đã lên chức rồi, đương nhiên Hoắc Khảicàng chẳng sợ gì.Đương nhiên vẫn có chút khác biệt. Ít nhất thì bâygiờ anh biết đường gọi điện để thể hiện sự tôn trọng.Dù sao gần đây, công ty không có chuyện gì cầnđến anh. Cơ Hương Ngưng cũng biết, loại người nhưHoắc Khải không cần suốt ngày ở lại công ty giốngnhư những nhân viên bình thường khác.Người tài cần dùng đúng lúc, khi cần, anh chịuxuất hiện là được rồi.Không nói gì nhiều, chỉ mỗi việc Hoắc Khải uốn batấc lưỡi đã có thể lôi kéo được Cơ Xuyên Hải khiến CơHương Ngưng có được cơ hội tăng lên hai bậc. Cônglao to lớn này đã đủ cho anh ta muốn làm gì thì làmrồi.“Cần tôi giới thiệu cho anh người bên công ty nhàđất không? Ờ? Phương Xương Thịnh? Anh còn quenông ta?”. nghe thấy Hoắc Khải nói rằng quen biết vớiPhương Xương Thịnh, Cơ Hương Ngưng không nói gìthêm, chỉ đáp: “Tấm séc lần trước, tôi đã nói phòngtài chính đổi ra tiền để chuyển khoản vào thẻ của anhrồi, lát nữa kiểm tra xem”.Hoắc Khải hơi ngơ ngác một lát, mãi mới nhớ ra,lúc trước khi giả vờ thu mua, để diễn cho thật hơn,Hoắc Khải đã đến tiệm in làm giả tờ séc, bên trên ghimột triệu.Lúc đó chỉ để lừa đám người Cơ Xuyên Hải màthôi, không có ý gì khác. Ai ngờ rằng, Cơ HươngNgưng lại đổi tờ séc đó thành tiền thật.“Không cần cảm ơn tôi. Đây là phần thường anhđáng được nhận. Mặc dù tất cả mọi người đều biết tôicho anh một tấm séc tiền triệu nhưng nó đáng thuộcvề anh!” Cơ Hương Ngưng nói.Hoắc Khải cười nói: “Cô đang muốn dùng tiền đểtrói buộc tôi sao?”“Nếu như có thể dùng tiền giữ chân anh, tôi rất vuikhi làm thế” Cơ Hương Ngưng đáp.Cả hai người đều không bàn quá sâu về chuyệnnày, có giữ được chân hay không, không cần phải nóithẳng ra, ít nhất thì trong giai đoạn này, mọi chuyệnđều rất lạc quan.Hoắc Khải cũng chẳngg làm bộ làm tịch vờ nhưkhông cần khoản tiền này. Tiền không phải thứ gì đórất tốt nhưng nó vẫn là thứ tốt.Lúc cần dùng nó để làm việc thì sẽ rất tốt.Vốn dĩ Hoắc Khải định dùng số tiền tiết kiệm trongnhà để trả tiền cọc cho căn nhà ba tầng tầm một trămmét vuông. Nhưng giờ đã có một triệu ở đây rồi, cóthể xem xét xem có nên mua căn nhà bốn tầngkhông? Hoặc là căn nhà một tầng có diện tích to chútcũng được, cũng có thể mua hai căn, dù gì giá nhàphía tây bắc sau này chỉ có lên chứ không có xuống.Bỏ biệt thự qua một bên đi, trước đây anh đã ởđến phát chán rồi. Đối với Hoắc Khải, căn biệt thựrộng năm, sáu trắm mét vuông còn ở không thoải máibằng căn phòng vài chục mét vuông.Những nơi anh dùng tới khi sinh hoạt hằng ngàycũng chỉ có vài chục mét vuông, mua rộng quá chỉ làđể cho người khác ngắm thôi.Có vài người mua nhà chỉ để làm cái mác nhằmthỏa mãn lòng hư vinh, còn Hoắc Khải không cần.Sau khi tắt điện thoại Hoắc Khải quay vào nhà, thudọn một chút mới nhận ra, quần áo to quần áo nhỏcủa Cố Phi Dương đều treo hết lên mắc trong nhàtắm, có lẽ lúc đi vội quá nên quên lấy.Có điều quần áo vẫn còn ướt sũng, cầm về cũngvô dụng.Nhìn đám đồ lót nhỏ bé đầy bắt mắt trên móc phơiđồ, Hoắc Khải có phần ngạc nhiên, cơ thể của Cố PhiDương nóng bỏng đến thế sao? Chẳng trách cô ấydám mở lớp dạy múa, xem ra là có “vốn liếng” sẵn.Anh không nhìn thêm nữa, cũng không động đếnmấy thứ đồ có thể khiến Ninh Thần hiểu lầm. HoắcKhải quay vào phòng khách, mở máy tính, bắt đầu tìmkiếm thông tin về nhà cửa ở khu vực phía tây bắc.Mặc dù Phương Xương Thịnh giúp anh chuyện giánhà nhưng vị trí cụ thể vẫn cần phải xem xét kỹ lượng.Dù sao ông cha ta cũng có câu, mua nhà cần phảichú ý đến ba vấn đề, phong thủy, phong thủy, vẫn làphong thủy.Không lâu sau, Ninh Thần quay lại nhà, hai ngườicùng nhau xem xét cẩn thận hơn hai tiếng đồng hồ,lúc ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì cũng sắp đến giờ, lúcnày hai người mới đứng dậy đi đón con.Sau khi đón Đường Đường ở lớp học thêm, bangười cùng nhau đi đến văn phòng bất động sản nàođó mới mở ở khu vực tây bắc, đợi tầm khoảng nămphút thì Phương Xương Thịnh xuất hiện.Ông anh này vẫn chẳng khác gì lúc trước, mặcchiếc quần đùi và áo ba lỗ, nếu mà còn đi thêm đôitông lào nữa thì nói rằng gã ta đi tắm cũng có ngườitin.“Anh Phương, cách anh ăn mặc chẳng hợp với giacảnh gì cả”. Ninh Thần lên tiếng, có lẽ vì quen thân vớiPhương Xương Thịnh, cộng thêm gã nhà giàu nàykhông tỏ ra sang chảnh nên trước mặt gã, Ninh Thầncảm thấy không cần câu nệ.Phương Xương Thịnh cười hi hi ha ha nói: “Ngườita có gia tài cả chục tỉ, trăm tỉ vẫn còn đi con xe đạpcũ rích để bảo vệ môi trường, tôi ăn mặc như nàycũng là để tiết kiệm vải vóc cho nhà nước thôi”.“Chú Phương kỉ bo thật! Đường Đường đứng mộtbên làm mặt quỷ.Phương Xương Thịnh giận dữ nói: “Ai nói chú kibo? Lát nữa cho cô nhóc cháu biết thế nào là hàophóng! Đi! Mua nhà!”Ninh Thần trộm cười, đi cùng với bọn họ vào trongphòng giao dịch bất động sản.Thật ra người trong phòng bất động sản đã trôngthấy bọn họ từ sớm rồi nhưng không rõ có phải donhà ở phía tây bắc khó bán quá nên mấy nhân viênchăm sóc khách hàng không có hứng thú chủ độngchào mời.Nhất là cái cách ăn mặc như đi tắm nơi công cộngcủa Phương Xương Thịnh lại càng khiến người ta nhìnvào là tụt hứng.Mấy người bọn họ bước vào phòng giao dịch bấtđộng sản nhưng lại chẳng ai chủ động tiếp đón.Phương Xương Thịnh liếc ngang ngó dọc một hồi,cuối cùng bực mình hét: “Chỗ mấy người không có aitiếp khách sao?”