Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 124: Không tham
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Lã Đông Hiền nhìn thấy hết mọi biểu cảm của NinhThần, bèn cảm thấy khá nghi hoặc.Một người được Phương Xương Thịnh khen giỏi,tại sao vợ của cậu ấy lại kích động đến thế chỉ vì chútlợi lộc đáng giá triệu tệ?Nhưng ông ấy không thể hiện vẻ nghỉ hoặc củamình ra ngoài, cũng không hỏi, chỉ dặn dò thư ký đíchthân đi làm thủ tục mua nhà.Hoắc Khải lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra giaocho Ninh Thần, đồng thời nói: “Bên trong có một triệutệ, trả hết toàn bộ đi, không cần đặt cọc!”“Một triệu tệ?” Ninh Thần nhìn anh mà sững sờ:“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”“Cố gắng làm việc nên được Cơ Hương Ngưngthưởng” Hoắc Khải mỉm cười.Ninh Thần kinh ngạc trong lòng, nhưng không hềnghỉ ngờ. Biểu hiện của chồng cô thời gian này thựcsự xuất sắc, tuy rằng khoản tiền thưởng một triệu tệquá nhiều, nhưng cũng không phải không thể. Chí ít lànó chân thực hơn việc suy đoán anh đi cướp ngân hàng.“Chẳng trách ban nãy anh dám quẹt thẻ, hóa ra vìcó đủ tự tin”, Ninh Thần trách anh, ban nãy cô hoảnghốt vô cùng, suýt nữa bụm mặt không dám nhìn ainữa.Nhưng nếu đã có một triệu tệ, nghĩ tới việc LãĐông Hiền nói có thể giảm 50%, vậy thì một căn nhàcũng chỉ đáng giá sáu bảy trăm ngàn tệ thôi. Với sốtiền mà họ đang có trong tay, hoàn toàn có thể muahai căn.Một căn giảm 50%, hai căn tương đương với muamột tặng một, đã không thể dùng hai chữ “tiết kiệm”để hình dung.Nghĩ tới đây, hai mắt Ninh Thần nóng lên, côkhông kiềm chế được mà nói với Hoắc Khải: “Hay làchúng ta…”“Đi quẹt thẻ đi, mua một căn là đủ rồi, anh thấycăn hộ ba phòng ngủ kia rất ổn đấy” Hoắc Khải ngắtlời cô.Nhìn nụ cười trên mặt chồng mình, Ninh Thần biếtngay anh biết rõ mình đang nghĩ gì. Lời nói của anhcũng đồng nghĩa với từ chối.Tuy không biết tại sao phải chủ động từ chốichuyện tốt như vậy, nhưng nếu anh không đồng ý,Ninh Thần cũng không cố ép uổng.Từ đầu đến cuối cô vẫn là một hình mẫu phụ nữtruyền thống điển hình, tất cả để chồng mình quyếtđịnh, có lẽ không cực đoan đến độ “tam tòng tứ đức”,nhưng cũng khá nghe lời rồi.Thấy Ninh Thần cầm thẻ ngân hàng đi theo thư ký,Hoắc Khải mới quay đầu nói với Lã Đông Hiền: “Cảmơn chủ tịch Lã, phen này tiết kiệm cho tôi cả triệu tệ.Trưa nay hãy để tôi mời khách, cũng coi như cảm ơnsự khảng khái của chủ tịch Lã và anh Phương!”Mua một tặng một quả thực không thể nào tiếtkiệm hơn, nhưng Hoắc Khải biết, đối với một ngườilàm ăn, kiếm tiền mới là mục đích hàng đầu.Lã Đông Hiền có thể nể mặt Phương Xương Thịnhmà chiết khấu nhiều như thế đã là nể mặt lắm rồi. Nếumình còn không biết tốt xấu gì mà đòi thêm một cănchẳng khác nào cướp miếng ăn trên tay người khác,không biết phép tắc gì.Một số loại tiền có thể tham được, một số loại thìkhông.Mà quá trình trao đổi của Hoắc Khải và Ninh Thầncũng lọt vào mắt Lã Đông Hiền.Ánh mắt của Ninh Thần cùng lời nói nửa chừngcủa cô, ông ấy đâu đến mức không hiểu, chỉ đơn giảnlà thấy giá nhà rẻ quá, muốn thêm một căn.Vốn dĩ trong lòng ông ấy còn thấy không vui lắm,mình với hai người này không quen không biết, vừagặp đã giúp nhau bớt được cả triệu tệ là khá lắm rồi,người phụ nữ này thật tham lam.Nhưng điều khiến ông ấy không ngờ là Hoắc Khảikhông đợi vợ mình nói hết đã gạt bỏ ý định của cô,không hề muốn chiếm lợi nhiều hơn.Cho dù xác định được gia đình này không nhiềutiền như tưởng tượng của ông, nhưng hành vi củaHoắc Khải vẫn khiến hảo cảm mà Lã Đông Hiền dànhcho anh tăng thêm rất nhiều.Càng là người không có tiền càng dễ nảy lòngtham. Hoắc Khải thì ngược lại, cho thấy khả năng tựkhống chế bản thân của anh rất mạnh.Phàm là người có khả năng tự khống chế bản thânmạnh mẽ thì không một ai có năng lực thấp kém cả.Có lẽ Phương Xương Thịnh khen anh giỏi giang cũngkhông phải chém gió.Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Lã Đông Hiền cũngtươi tắn hơn: “Cậu Lý đúng là khách sáo quá. Nếu đãnhư thế, tôi cũng không ống ẹo. Trưa nay chúng ta ănmột bữa rồi làm quen đàng hoàng, sau này chưa biếtchừng thời gian qua lại còn dài”.Phương Xương Thịnh ở bên cạnh cười ha hả: “Ônggià này có mắt nhìn người phết đấy, kết giao với cậuem này tuyệt đối không thiệt thòi gì đâu. Đừng tưởngphải móc túi một triệu tệ là lỗ vốn, lợi ích sau này đủkhiến ông cười cả ngày đấy”.Hoắc Khải tỏ ra khiêm tốn: “Anh Phương biết tângbốc quá, trước mặt hai vị, tôi có gì đáng kể đâu!”Anh cố tình hạ thấp mình để Lã Đông Hiền vàPhương Xương Thịnh thấy thoải mái trong lòng.Con người ai cũng vậy cả mà. Càng thấy người giỏigiang cúi đầu trước mặt mình thì cảm giác thành tựucàng tăng cao.Có lẽ Lã Đông Hiền thấy đỡ hơn, chứ cảm giác củaPhương Xương Thịnh là rõ ràng nhất.Trong mắt gã ta, Hoắc Khải là một người giỏi giangcó tầm nhìn chiến lược, có thể từ số liệu chung chungmà dự đoán được xu thế chính trong tương lai,chuyện này phải giỏi cỡ nào chứ.Mà người như thế này cúi đầu trước mặt gã ta,Phương Xương Thịnh hoan hỉ vô cùng.Cũng vì Hoắc Khải không nói mua thêm căn nữa,nếu không, gã ta cũng muốn tặng không cho cậu emnày một căn rồi.Có thư ký của ông tổng tới đích thân làm thủ tụcnên tốc độ nhanh đến khiếp sợ, chỉ chưa đầy mườiphút đã xong hết rồi.Ninh Thần tới đó cũng không làm gì, chỉ báo sốchứng minh nhân dân, số điện thoại, họ tên, rồi quẹtthẻ là xong.Bởi vì khu nhà Phong Hoa là tòa nhà đã xây xong,cho nên khi viết tên chủ hộ trong sổ đỏ, Ninh Thầnthoáng chần chừ, sau cùng vẫn phải tới hỏi ý kiến củaHoắc Khải.Chỉ một căn nhà hơn một triệu tệ, Hoắc Khải đâuđể tâm, anh mỉm cười: “Nếu đã là cả gia đình tới muathì tất nhiên phải viết tên của cả nhà lên rồi”.Cũng vì cảm thấy tài sản trong hôn nhân dù khôngviết tên cũng được tính một nửa, nếu không, HoắcKhải lười đến mức không muốn thêm tên mình.Ninh Thần vui vẻ quay đầu nói với thư ký: “Vậy thìviết hết tên của ba người nhà tôi lên đó!”“Được ngay!” thư ký xác nhận tên tuổi ba ngườirồi thêm vào tư liệu, đợi đến thứ hai là có thể đi làmthủ tục nhà đất rồi.Vì thế, chuyện mua nhà coi như kết thúc. Theo lờiHoắc Khải đã nói trước đó, anh mời Lã Đông Hiền vàPhương Xương Thịnh tới một nhà hàng khá cao cấptrong thành phố ăn cơm.Lã Đông Hiền vốn định để Hoắc Khải ngồi xe củaông ấy, thế mà bị Phương Xương Thịnh lôi đi: “Mới thếnào mà đã bắt đầu cướp người của tôi rồi, ông cóMaybach, tôi không có chắc? Đi, ngồi xe của tôi! Emdâu, cháu gái, đi cùng nhau thôi, đừng tạo cơ hội choông già kia!”Lã Đông Hiền bật cười: “Ông đúng thật là…”Nói thì nói vậy chứ ông ấy cũng biết PhươngXương Thịnh rất coi trọng chàng thanh niên tên LýPhong này, mình mới tỏ ra muốn lôi kéo anh một tí đãkhiến gã ta muốn lật bàn rồi.Quá trình dùng bữa cũng rất vui vẻ, hành động cửchỉ của Hoắc Khải khiến hảo cảm của Lã Đông Hiềntăng vọt. Bất kể ông ấy nói đến chủ đề nào, chàngthanh niên này cũng có thể tham gia vào một cách tựnhiên. Mức độ lão luyện của anh thậm chí còn hơnông ấy một bậc.Vả lại, anh có một số quan điểm mới mẻ khiến LãĐông Hiền nghe xong mà hai mắt sáng lên.Tuy rằng ông ấy là một phú ông với tài sản bạc tỷ,nhưng dù sao cũng chỉ phát triển ở một thành phốhạng hai hạng ba này, có cách biệt rất lớn với “ngôisao hi vọng của nhà họ Hoắc” về mặt tầm nhìn.Hoắc Khải càng nói nhiều thì Lã Đông Hiền càngthấy chấn động, đồng thời vẻ tán thưởng dành chochàng thanh niên này càng thêm rõ rệt.Ăn xong một bữa cơm, ông ấy đã hiểu đại khái tạisao Phương Xương Thịnh coi trọng Hoắc Khải như thếrồi.Còn trẻ như vậy mà đã có vốn kiến thức phongphú, thực sự rất đáng gờm. Nếu bồi dưỡng thêm vàinăm nữa, chỉ e là tài tình đến mức vô lý.Ăn cơm xong, Lã Đông Hiền nhiệt tình kéo tayHoắc Khải, hăng hái mời anh lần sau tụ tập tiếp. Nếumuốn mua nhà thì cứ tới tìm ông ấy, khu vực Tây Bắcnày muốn chọn thế nào thì chọn thế ấy. Nếu không lấyđược chiết khấu như ngày hôm nay thì cứ viết lộnngược tên ông ấy đi!Phương Xương Thịnh ở bên cạnh tỏ ra không vui,khu Tây Bắc này là của nhà ông à? Muốn tìm ngườigiúp đỡ cũng phải tìm tôi chứ, ông muốn người ta nợông ân tình cũng phải xếp sau tôi, biết chưa?Vả lại, mẹ kiếp, ông họ Lã, viết ngược lại vẫn làchữ Lã đấy thôi? (Trong tiếng Hán thì chữ Lã đượcghép từ hai bộ khẩu, đảo ngược thứ tự trên dướikhông ảnh hưởng gì.)Hai ông tổng nhiệt tình quá nên Hoắc Khải chỉ mỉmcười đồng ý, nói vài câu khách sáo rồi bị PhươngXương Thịnh kéo lên xe.Tiễn gia đình này tới tận nhà, Phương XươngThịnh nấc một cái, cười ha hả vẫy tay bảo: “Được rồi,anh về nhà ngủ đây, sau này muốn mua nhà cứ gọiđiện thoại cho anh”.“Cảm ơn anh Phương, sau này nhà mới xong xuôi,mời anh tới nhà ăn bữa cơm!”“Đương nhiên rồi, đến lúc đó anh phải đi đòi lạivốn!”Đưa mắt tiễn ông tổng này rời đi, Ninh Thần ở bêncạnh cảm khái nói: “Anh Phương đúng là người tốt!”“Anh ấy đã đòi tới đòi lại vốn rồi mà em còn khenngười ta tốt!”“Người ta chỉ đùa thôi mà, với cả, chẳng phải điềunày chứng minh quan hệ của hai người rất tốt à?”,gương mặt Ninh Thần hiện vẻ tự hào. Chồng cô nóichuyện trên bàn cơm với hai ông tổng mà không hề tỏra yếu thế, từng hành động từng lời nói đều nho nhãcao quý khiến cô cực kỳ tự hào.Chỉ là nhớ tới chuyện mua nhà, cô vẫn không hiểulắm, bèn hỏi: “Tại sao trước đó anh không mua thêmmột căn?”“Há miệng mắc quai mà, huống hồ lần đầu gặpmặt, hưởng lợi một lần là được rồi, hưởng hai lần thìquá đáng quá. Qua lại với mấy người này đâu chỉ mộthai lần, ngày sau thời gian còn dài, lần đầu tiên đã làmngười ta sợ quá chạy mất, sau này làm sao còn chiếmđược món hời nữa?” Hoắc Khải mỉm cười giải thích.Ninh Thần bụm miệng cười: “Em thấy hả, là do anhkiêu ngạo, coi thường chút tiền này, cũng sợ người tanói anh quá tham, còn cố tình nói dễ nghe như vậynữa chứ”.Hoắc Khải cười cười, câu này cũng không sai.Sau khi vào nhà, Hoắc Khải nhớ tới mấy món đồtrong phòng vệ sinh nên nói với Ninh Thần: “Quần áocủa cô Cố để lại nhà mình rồi, sau này có thời gian thìem đưa qua cho cô ấy!”
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Lã Đông Hiền nhìn thấy hết mọi biểu cảm của NinhThần, bèn cảm thấy khá nghi hoặc.Một người được Phương Xương Thịnh khen giỏi,tại sao vợ của cậu ấy lại kích động đến thế chỉ vì chútlợi lộc đáng giá triệu tệ?Nhưng ông ấy không thể hiện vẻ nghỉ hoặc củamình ra ngoài, cũng không hỏi, chỉ dặn dò thư ký đíchthân đi làm thủ tục mua nhà.Hoắc Khải lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra giaocho Ninh Thần, đồng thời nói: “Bên trong có một triệutệ, trả hết toàn bộ đi, không cần đặt cọc!”“Một triệu tệ?” Ninh Thần nhìn anh mà sững sờ:“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”“Cố gắng làm việc nên được Cơ Hương Ngưngthưởng” Hoắc Khải mỉm cười.Ninh Thần kinh ngạc trong lòng, nhưng không hềnghỉ ngờ. Biểu hiện của chồng cô thời gian này thựcsự xuất sắc, tuy rằng khoản tiền thưởng một triệu tệquá nhiều, nhưng cũng không phải không thể. Chí ít lànó chân thực hơn việc suy đoán anh đi cướp ngân hàng.“Chẳng trách ban nãy anh dám quẹt thẻ, hóa ra vìcó đủ tự tin”, Ninh Thần trách anh, ban nãy cô hoảnghốt vô cùng, suýt nữa bụm mặt không dám nhìn ainữa.Nhưng nếu đã có một triệu tệ, nghĩ tới việc LãĐông Hiền nói có thể giảm 50%, vậy thì một căn nhàcũng chỉ đáng giá sáu bảy trăm ngàn tệ thôi. Với sốtiền mà họ đang có trong tay, hoàn toàn có thể muahai căn.Một căn giảm 50%, hai căn tương đương với muamột tặng một, đã không thể dùng hai chữ “tiết kiệm”để hình dung.Nghĩ tới đây, hai mắt Ninh Thần nóng lên, côkhông kiềm chế được mà nói với Hoắc Khải: “Hay làchúng ta…”“Đi quẹt thẻ đi, mua một căn là đủ rồi, anh thấycăn hộ ba phòng ngủ kia rất ổn đấy” Hoắc Khải ngắtlời cô.Nhìn nụ cười trên mặt chồng mình, Ninh Thần biếtngay anh biết rõ mình đang nghĩ gì. Lời nói của anhcũng đồng nghĩa với từ chối.Tuy không biết tại sao phải chủ động từ chốichuyện tốt như vậy, nhưng nếu anh không đồng ý,Ninh Thần cũng không cố ép uổng.Từ đầu đến cuối cô vẫn là một hình mẫu phụ nữtruyền thống điển hình, tất cả để chồng mình quyếtđịnh, có lẽ không cực đoan đến độ “tam tòng tứ đức”,nhưng cũng khá nghe lời rồi.Thấy Ninh Thần cầm thẻ ngân hàng đi theo thư ký,Hoắc Khải mới quay đầu nói với Lã Đông Hiền: “Cảmơn chủ tịch Lã, phen này tiết kiệm cho tôi cả triệu tệ.Trưa nay hãy để tôi mời khách, cũng coi như cảm ơnsự khảng khái của chủ tịch Lã và anh Phương!”Mua một tặng một quả thực không thể nào tiếtkiệm hơn, nhưng Hoắc Khải biết, đối với một ngườilàm ăn, kiếm tiền mới là mục đích hàng đầu.Lã Đông Hiền có thể nể mặt Phương Xương Thịnhmà chiết khấu nhiều như thế đã là nể mặt lắm rồi. Nếumình còn không biết tốt xấu gì mà đòi thêm một cănchẳng khác nào cướp miếng ăn trên tay người khác,không biết phép tắc gì.Một số loại tiền có thể tham được, một số loại thìkhông.Mà quá trình trao đổi của Hoắc Khải và Ninh Thầncũng lọt vào mắt Lã Đông Hiền.Ánh mắt của Ninh Thần cùng lời nói nửa chừngcủa cô, ông ấy đâu đến mức không hiểu, chỉ đơn giảnlà thấy giá nhà rẻ quá, muốn thêm một căn.Vốn dĩ trong lòng ông ấy còn thấy không vui lắm,mình với hai người này không quen không biết, vừagặp đã giúp nhau bớt được cả triệu tệ là khá lắm rồi,người phụ nữ này thật tham lam.Nhưng điều khiến ông ấy không ngờ là Hoắc Khảikhông đợi vợ mình nói hết đã gạt bỏ ý định của cô,không hề muốn chiếm lợi nhiều hơn.Cho dù xác định được gia đình này không nhiềutiền như tưởng tượng của ông, nhưng hành vi củaHoắc Khải vẫn khiến hảo cảm mà Lã Đông Hiền dànhcho anh tăng thêm rất nhiều.Càng là người không có tiền càng dễ nảy lòngtham. Hoắc Khải thì ngược lại, cho thấy khả năng tựkhống chế bản thân của anh rất mạnh.Phàm là người có khả năng tự khống chế bản thânmạnh mẽ thì không một ai có năng lực thấp kém cả.Có lẽ Phương Xương Thịnh khen anh giỏi giang cũngkhông phải chém gió.Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Lã Đông Hiền cũngtươi tắn hơn: “Cậu Lý đúng là khách sáo quá. Nếu đãnhư thế, tôi cũng không ống ẹo. Trưa nay chúng ta ănmột bữa rồi làm quen đàng hoàng, sau này chưa biếtchừng thời gian qua lại còn dài”.Phương Xương Thịnh ở bên cạnh cười ha hả: “Ônggià này có mắt nhìn người phết đấy, kết giao với cậuem này tuyệt đối không thiệt thòi gì đâu. Đừng tưởngphải móc túi một triệu tệ là lỗ vốn, lợi ích sau này đủkhiến ông cười cả ngày đấy”.Hoắc Khải tỏ ra khiêm tốn: “Anh Phương biết tângbốc quá, trước mặt hai vị, tôi có gì đáng kể đâu!”Anh cố tình hạ thấp mình để Lã Đông Hiền vàPhương Xương Thịnh thấy thoải mái trong lòng.Con người ai cũng vậy cả mà. Càng thấy người giỏigiang cúi đầu trước mặt mình thì cảm giác thành tựucàng tăng cao.Có lẽ Lã Đông Hiền thấy đỡ hơn, chứ cảm giác củaPhương Xương Thịnh là rõ ràng nhất.Trong mắt gã ta, Hoắc Khải là một người giỏi giangcó tầm nhìn chiến lược, có thể từ số liệu chung chungmà dự đoán được xu thế chính trong tương lai,chuyện này phải giỏi cỡ nào chứ.Mà người như thế này cúi đầu trước mặt gã ta,Phương Xương Thịnh hoan hỉ vô cùng.Cũng vì Hoắc Khải không nói mua thêm căn nữa,nếu không, gã ta cũng muốn tặng không cho cậu emnày một căn rồi.Có thư ký của ông tổng tới đích thân làm thủ tụcnên tốc độ nhanh đến khiếp sợ, chỉ chưa đầy mườiphút đã xong hết rồi.Ninh Thần tới đó cũng không làm gì, chỉ báo sốchứng minh nhân dân, số điện thoại, họ tên, rồi quẹtthẻ là xong.Bởi vì khu nhà Phong Hoa là tòa nhà đã xây xong,cho nên khi viết tên chủ hộ trong sổ đỏ, Ninh Thầnthoáng chần chừ, sau cùng vẫn phải tới hỏi ý kiến củaHoắc Khải.Chỉ một căn nhà hơn một triệu tệ, Hoắc Khải đâuđể tâm, anh mỉm cười: “Nếu đã là cả gia đình tới muathì tất nhiên phải viết tên của cả nhà lên rồi”.Cũng vì cảm thấy tài sản trong hôn nhân dù khôngviết tên cũng được tính một nửa, nếu không, HoắcKhải lười đến mức không muốn thêm tên mình.Ninh Thần vui vẻ quay đầu nói với thư ký: “Vậy thìviết hết tên của ba người nhà tôi lên đó!”“Được ngay!” thư ký xác nhận tên tuổi ba ngườirồi thêm vào tư liệu, đợi đến thứ hai là có thể đi làmthủ tục nhà đất rồi.Vì thế, chuyện mua nhà coi như kết thúc. Theo lờiHoắc Khải đã nói trước đó, anh mời Lã Đông Hiền vàPhương Xương Thịnh tới một nhà hàng khá cao cấptrong thành phố ăn cơm.Lã Đông Hiền vốn định để Hoắc Khải ngồi xe củaông ấy, thế mà bị Phương Xương Thịnh lôi đi: “Mới thếnào mà đã bắt đầu cướp người của tôi rồi, ông cóMaybach, tôi không có chắc? Đi, ngồi xe của tôi! Emdâu, cháu gái, đi cùng nhau thôi, đừng tạo cơ hội choông già kia!”Lã Đông Hiền bật cười: “Ông đúng thật là…”Nói thì nói vậy chứ ông ấy cũng biết PhươngXương Thịnh rất coi trọng chàng thanh niên tên LýPhong này, mình mới tỏ ra muốn lôi kéo anh một tí đãkhiến gã ta muốn lật bàn rồi.Quá trình dùng bữa cũng rất vui vẻ, hành động cửchỉ của Hoắc Khải khiến hảo cảm của Lã Đông Hiềntăng vọt. Bất kể ông ấy nói đến chủ đề nào, chàngthanh niên này cũng có thể tham gia vào một cách tựnhiên. Mức độ lão luyện của anh thậm chí còn hơnông ấy một bậc.Vả lại, anh có một số quan điểm mới mẻ khiến LãĐông Hiền nghe xong mà hai mắt sáng lên.Tuy rằng ông ấy là một phú ông với tài sản bạc tỷ,nhưng dù sao cũng chỉ phát triển ở một thành phốhạng hai hạng ba này, có cách biệt rất lớn với “ngôisao hi vọng của nhà họ Hoắc” về mặt tầm nhìn.Hoắc Khải càng nói nhiều thì Lã Đông Hiền càngthấy chấn động, đồng thời vẻ tán thưởng dành chochàng thanh niên này càng thêm rõ rệt.Ăn xong một bữa cơm, ông ấy đã hiểu đại khái tạisao Phương Xương Thịnh coi trọng Hoắc Khải như thếrồi.Còn trẻ như vậy mà đã có vốn kiến thức phongphú, thực sự rất đáng gờm. Nếu bồi dưỡng thêm vàinăm nữa, chỉ e là tài tình đến mức vô lý.Ăn cơm xong, Lã Đông Hiền nhiệt tình kéo tayHoắc Khải, hăng hái mời anh lần sau tụ tập tiếp. Nếumuốn mua nhà thì cứ tới tìm ông ấy, khu vực Tây Bắcnày muốn chọn thế nào thì chọn thế ấy. Nếu không lấyđược chiết khấu như ngày hôm nay thì cứ viết lộnngược tên ông ấy đi!Phương Xương Thịnh ở bên cạnh tỏ ra không vui,khu Tây Bắc này là của nhà ông à? Muốn tìm ngườigiúp đỡ cũng phải tìm tôi chứ, ông muốn người ta nợông ân tình cũng phải xếp sau tôi, biết chưa?Vả lại, mẹ kiếp, ông họ Lã, viết ngược lại vẫn làchữ Lã đấy thôi? (Trong tiếng Hán thì chữ Lã đượcghép từ hai bộ khẩu, đảo ngược thứ tự trên dướikhông ảnh hưởng gì.)Hai ông tổng nhiệt tình quá nên Hoắc Khải chỉ mỉmcười đồng ý, nói vài câu khách sáo rồi bị PhươngXương Thịnh kéo lên xe.Tiễn gia đình này tới tận nhà, Phương XươngThịnh nấc một cái, cười ha hả vẫy tay bảo: “Được rồi,anh về nhà ngủ đây, sau này muốn mua nhà cứ gọiđiện thoại cho anh”.“Cảm ơn anh Phương, sau này nhà mới xong xuôi,mời anh tới nhà ăn bữa cơm!”“Đương nhiên rồi, đến lúc đó anh phải đi đòi lạivốn!”Đưa mắt tiễn ông tổng này rời đi, Ninh Thần ở bêncạnh cảm khái nói: “Anh Phương đúng là người tốt!”“Anh ấy đã đòi tới đòi lại vốn rồi mà em còn khenngười ta tốt!”“Người ta chỉ đùa thôi mà, với cả, chẳng phải điềunày chứng minh quan hệ của hai người rất tốt à?”,gương mặt Ninh Thần hiện vẻ tự hào. Chồng cô nóichuyện trên bàn cơm với hai ông tổng mà không hề tỏra yếu thế, từng hành động từng lời nói đều nho nhãcao quý khiến cô cực kỳ tự hào.Chỉ là nhớ tới chuyện mua nhà, cô vẫn không hiểulắm, bèn hỏi: “Tại sao trước đó anh không mua thêmmột căn?”“Há miệng mắc quai mà, huống hồ lần đầu gặpmặt, hưởng lợi một lần là được rồi, hưởng hai lần thìquá đáng quá. Qua lại với mấy người này đâu chỉ mộthai lần, ngày sau thời gian còn dài, lần đầu tiên đã làmngười ta sợ quá chạy mất, sau này làm sao còn chiếmđược món hời nữa?” Hoắc Khải mỉm cười giải thích.Ninh Thần bụm miệng cười: “Em thấy hả, là do anhkiêu ngạo, coi thường chút tiền này, cũng sợ người tanói anh quá tham, còn cố tình nói dễ nghe như vậynữa chứ”.Hoắc Khải cười cười, câu này cũng không sai.Sau khi vào nhà, Hoắc Khải nhớ tới mấy món đồtrong phòng vệ sinh nên nói với Ninh Thần: “Quần áocủa cô Cố để lại nhà mình rồi, sau này có thời gian thìem đưa qua cho cô ấy!”
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Lã Đông Hiền nhìn thấy hết mọi biểu cảm của NinhThần, bèn cảm thấy khá nghi hoặc.Một người được Phương Xương Thịnh khen giỏi,tại sao vợ của cậu ấy lại kích động đến thế chỉ vì chútlợi lộc đáng giá triệu tệ?Nhưng ông ấy không thể hiện vẻ nghỉ hoặc củamình ra ngoài, cũng không hỏi, chỉ dặn dò thư ký đíchthân đi làm thủ tục mua nhà.Hoắc Khải lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra giaocho Ninh Thần, đồng thời nói: “Bên trong có một triệutệ, trả hết toàn bộ đi, không cần đặt cọc!”“Một triệu tệ?” Ninh Thần nhìn anh mà sững sờ:“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”“Cố gắng làm việc nên được Cơ Hương Ngưngthưởng” Hoắc Khải mỉm cười.Ninh Thần kinh ngạc trong lòng, nhưng không hềnghỉ ngờ. Biểu hiện của chồng cô thời gian này thựcsự xuất sắc, tuy rằng khoản tiền thưởng một triệu tệquá nhiều, nhưng cũng không phải không thể. Chí ít lànó chân thực hơn việc suy đoán anh đi cướp ngân hàng.“Chẳng trách ban nãy anh dám quẹt thẻ, hóa ra vìcó đủ tự tin”, Ninh Thần trách anh, ban nãy cô hoảnghốt vô cùng, suýt nữa bụm mặt không dám nhìn ainữa.Nhưng nếu đã có một triệu tệ, nghĩ tới việc LãĐông Hiền nói có thể giảm 50%, vậy thì một căn nhàcũng chỉ đáng giá sáu bảy trăm ngàn tệ thôi. Với sốtiền mà họ đang có trong tay, hoàn toàn có thể muahai căn.Một căn giảm 50%, hai căn tương đương với muamột tặng một, đã không thể dùng hai chữ “tiết kiệm”để hình dung.Nghĩ tới đây, hai mắt Ninh Thần nóng lên, côkhông kiềm chế được mà nói với Hoắc Khải: “Hay làchúng ta…”“Đi quẹt thẻ đi, mua một căn là đủ rồi, anh thấycăn hộ ba phòng ngủ kia rất ổn đấy” Hoắc Khải ngắtlời cô.Nhìn nụ cười trên mặt chồng mình, Ninh Thần biếtngay anh biết rõ mình đang nghĩ gì. Lời nói của anhcũng đồng nghĩa với từ chối.Tuy không biết tại sao phải chủ động từ chốichuyện tốt như vậy, nhưng nếu anh không đồng ý,Ninh Thần cũng không cố ép uổng.Từ đầu đến cuối cô vẫn là một hình mẫu phụ nữtruyền thống điển hình, tất cả để chồng mình quyếtđịnh, có lẽ không cực đoan đến độ “tam tòng tứ đức”,nhưng cũng khá nghe lời rồi.Thấy Ninh Thần cầm thẻ ngân hàng đi theo thư ký,Hoắc Khải mới quay đầu nói với Lã Đông Hiền: “Cảmơn chủ tịch Lã, phen này tiết kiệm cho tôi cả triệu tệ.Trưa nay hãy để tôi mời khách, cũng coi như cảm ơnsự khảng khái của chủ tịch Lã và anh Phương!”Mua một tặng một quả thực không thể nào tiếtkiệm hơn, nhưng Hoắc Khải biết, đối với một ngườilàm ăn, kiếm tiền mới là mục đích hàng đầu.Lã Đông Hiền có thể nể mặt Phương Xương Thịnhmà chiết khấu nhiều như thế đã là nể mặt lắm rồi. Nếumình còn không biết tốt xấu gì mà đòi thêm một cănchẳng khác nào cướp miếng ăn trên tay người khác,không biết phép tắc gì.Một số loại tiền có thể tham được, một số loại thìkhông.Mà quá trình trao đổi của Hoắc Khải và Ninh Thầncũng lọt vào mắt Lã Đông Hiền.Ánh mắt của Ninh Thần cùng lời nói nửa chừngcủa cô, ông ấy đâu đến mức không hiểu, chỉ đơn giảnlà thấy giá nhà rẻ quá, muốn thêm một căn.Vốn dĩ trong lòng ông ấy còn thấy không vui lắm,mình với hai người này không quen không biết, vừagặp đã giúp nhau bớt được cả triệu tệ là khá lắm rồi,người phụ nữ này thật tham lam.Nhưng điều khiến ông ấy không ngờ là Hoắc Khảikhông đợi vợ mình nói hết đã gạt bỏ ý định của cô,không hề muốn chiếm lợi nhiều hơn.Cho dù xác định được gia đình này không nhiềutiền như tưởng tượng của ông, nhưng hành vi củaHoắc Khải vẫn khiến hảo cảm mà Lã Đông Hiền dànhcho anh tăng thêm rất nhiều.Càng là người không có tiền càng dễ nảy lòngtham. Hoắc Khải thì ngược lại, cho thấy khả năng tựkhống chế bản thân của anh rất mạnh.Phàm là người có khả năng tự khống chế bản thânmạnh mẽ thì không một ai có năng lực thấp kém cả.Có lẽ Phương Xương Thịnh khen anh giỏi giang cũngkhông phải chém gió.Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Lã Đông Hiền cũngtươi tắn hơn: “Cậu Lý đúng là khách sáo quá. Nếu đãnhư thế, tôi cũng không ống ẹo. Trưa nay chúng ta ănmột bữa rồi làm quen đàng hoàng, sau này chưa biếtchừng thời gian qua lại còn dài”.Phương Xương Thịnh ở bên cạnh cười ha hả: “Ônggià này có mắt nhìn người phết đấy, kết giao với cậuem này tuyệt đối không thiệt thòi gì đâu. Đừng tưởngphải móc túi một triệu tệ là lỗ vốn, lợi ích sau này đủkhiến ông cười cả ngày đấy”.Hoắc Khải tỏ ra khiêm tốn: “Anh Phương biết tângbốc quá, trước mặt hai vị, tôi có gì đáng kể đâu!”Anh cố tình hạ thấp mình để Lã Đông Hiền vàPhương Xương Thịnh thấy thoải mái trong lòng.Con người ai cũng vậy cả mà. Càng thấy người giỏigiang cúi đầu trước mặt mình thì cảm giác thành tựucàng tăng cao.Có lẽ Lã Đông Hiền thấy đỡ hơn, chứ cảm giác củaPhương Xương Thịnh là rõ ràng nhất.Trong mắt gã ta, Hoắc Khải là một người giỏi giangcó tầm nhìn chiến lược, có thể từ số liệu chung chungmà dự đoán được xu thế chính trong tương lai,chuyện này phải giỏi cỡ nào chứ.Mà người như thế này cúi đầu trước mặt gã ta,Phương Xương Thịnh hoan hỉ vô cùng.Cũng vì Hoắc Khải không nói mua thêm căn nữa,nếu không, gã ta cũng muốn tặng không cho cậu emnày một căn rồi.Có thư ký của ông tổng tới đích thân làm thủ tụcnên tốc độ nhanh đến khiếp sợ, chỉ chưa đầy mườiphút đã xong hết rồi.Ninh Thần tới đó cũng không làm gì, chỉ báo sốchứng minh nhân dân, số điện thoại, họ tên, rồi quẹtthẻ là xong.Bởi vì khu nhà Phong Hoa là tòa nhà đã xây xong,cho nên khi viết tên chủ hộ trong sổ đỏ, Ninh Thầnthoáng chần chừ, sau cùng vẫn phải tới hỏi ý kiến củaHoắc Khải.Chỉ một căn nhà hơn một triệu tệ, Hoắc Khải đâuđể tâm, anh mỉm cười: “Nếu đã là cả gia đình tới muathì tất nhiên phải viết tên của cả nhà lên rồi”.Cũng vì cảm thấy tài sản trong hôn nhân dù khôngviết tên cũng được tính một nửa, nếu không, HoắcKhải lười đến mức không muốn thêm tên mình.Ninh Thần vui vẻ quay đầu nói với thư ký: “Vậy thìviết hết tên của ba người nhà tôi lên đó!”“Được ngay!” thư ký xác nhận tên tuổi ba ngườirồi thêm vào tư liệu, đợi đến thứ hai là có thể đi làmthủ tục nhà đất rồi.Vì thế, chuyện mua nhà coi như kết thúc. Theo lờiHoắc Khải đã nói trước đó, anh mời Lã Đông Hiền vàPhương Xương Thịnh tới một nhà hàng khá cao cấptrong thành phố ăn cơm.Lã Đông Hiền vốn định để Hoắc Khải ngồi xe củaông ấy, thế mà bị Phương Xương Thịnh lôi đi: “Mới thếnào mà đã bắt đầu cướp người của tôi rồi, ông cóMaybach, tôi không có chắc? Đi, ngồi xe của tôi! Emdâu, cháu gái, đi cùng nhau thôi, đừng tạo cơ hội choông già kia!”Lã Đông Hiền bật cười: “Ông đúng thật là…”Nói thì nói vậy chứ ông ấy cũng biết PhươngXương Thịnh rất coi trọng chàng thanh niên tên LýPhong này, mình mới tỏ ra muốn lôi kéo anh một tí đãkhiến gã ta muốn lật bàn rồi.Quá trình dùng bữa cũng rất vui vẻ, hành động cửchỉ của Hoắc Khải khiến hảo cảm của Lã Đông Hiềntăng vọt. Bất kể ông ấy nói đến chủ đề nào, chàngthanh niên này cũng có thể tham gia vào một cách tựnhiên. Mức độ lão luyện của anh thậm chí còn hơnông ấy một bậc.Vả lại, anh có một số quan điểm mới mẻ khiến LãĐông Hiền nghe xong mà hai mắt sáng lên.Tuy rằng ông ấy là một phú ông với tài sản bạc tỷ,nhưng dù sao cũng chỉ phát triển ở một thành phốhạng hai hạng ba này, có cách biệt rất lớn với “ngôisao hi vọng của nhà họ Hoắc” về mặt tầm nhìn.Hoắc Khải càng nói nhiều thì Lã Đông Hiền càngthấy chấn động, đồng thời vẻ tán thưởng dành chochàng thanh niên này càng thêm rõ rệt.Ăn xong một bữa cơm, ông ấy đã hiểu đại khái tạisao Phương Xương Thịnh coi trọng Hoắc Khải như thếrồi.Còn trẻ như vậy mà đã có vốn kiến thức phongphú, thực sự rất đáng gờm. Nếu bồi dưỡng thêm vàinăm nữa, chỉ e là tài tình đến mức vô lý.Ăn cơm xong, Lã Đông Hiền nhiệt tình kéo tayHoắc Khải, hăng hái mời anh lần sau tụ tập tiếp. Nếumuốn mua nhà thì cứ tới tìm ông ấy, khu vực Tây Bắcnày muốn chọn thế nào thì chọn thế ấy. Nếu không lấyđược chiết khấu như ngày hôm nay thì cứ viết lộnngược tên ông ấy đi!Phương Xương Thịnh ở bên cạnh tỏ ra không vui,khu Tây Bắc này là của nhà ông à? Muốn tìm ngườigiúp đỡ cũng phải tìm tôi chứ, ông muốn người ta nợông ân tình cũng phải xếp sau tôi, biết chưa?Vả lại, mẹ kiếp, ông họ Lã, viết ngược lại vẫn làchữ Lã đấy thôi? (Trong tiếng Hán thì chữ Lã đượcghép từ hai bộ khẩu, đảo ngược thứ tự trên dướikhông ảnh hưởng gì.)Hai ông tổng nhiệt tình quá nên Hoắc Khải chỉ mỉmcười đồng ý, nói vài câu khách sáo rồi bị PhươngXương Thịnh kéo lên xe.Tiễn gia đình này tới tận nhà, Phương XươngThịnh nấc một cái, cười ha hả vẫy tay bảo: “Được rồi,anh về nhà ngủ đây, sau này muốn mua nhà cứ gọiđiện thoại cho anh”.“Cảm ơn anh Phương, sau này nhà mới xong xuôi,mời anh tới nhà ăn bữa cơm!”“Đương nhiên rồi, đến lúc đó anh phải đi đòi lạivốn!”Đưa mắt tiễn ông tổng này rời đi, Ninh Thần ở bêncạnh cảm khái nói: “Anh Phương đúng là người tốt!”“Anh ấy đã đòi tới đòi lại vốn rồi mà em còn khenngười ta tốt!”“Người ta chỉ đùa thôi mà, với cả, chẳng phải điềunày chứng minh quan hệ của hai người rất tốt à?”,gương mặt Ninh Thần hiện vẻ tự hào. Chồng cô nóichuyện trên bàn cơm với hai ông tổng mà không hề tỏra yếu thế, từng hành động từng lời nói đều nho nhãcao quý khiến cô cực kỳ tự hào.Chỉ là nhớ tới chuyện mua nhà, cô vẫn không hiểulắm, bèn hỏi: “Tại sao trước đó anh không mua thêmmột căn?”“Há miệng mắc quai mà, huống hồ lần đầu gặpmặt, hưởng lợi một lần là được rồi, hưởng hai lần thìquá đáng quá. Qua lại với mấy người này đâu chỉ mộthai lần, ngày sau thời gian còn dài, lần đầu tiên đã làmngười ta sợ quá chạy mất, sau này làm sao còn chiếmđược món hời nữa?” Hoắc Khải mỉm cười giải thích.Ninh Thần bụm miệng cười: “Em thấy hả, là do anhkiêu ngạo, coi thường chút tiền này, cũng sợ người tanói anh quá tham, còn cố tình nói dễ nghe như vậynữa chứ”.Hoắc Khải cười cười, câu này cũng không sai.Sau khi vào nhà, Hoắc Khải nhớ tới mấy món đồtrong phòng vệ sinh nên nói với Ninh Thần: “Quần áocủa cô Cố để lại nhà mình rồi, sau này có thời gian thìem đưa qua cho cô ấy!”