Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 145: Không hối tiếc
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Một người phụ nữ chỉ cần nhìn lướt qua là có thể khiếnanh ta cảm thấy lạnh run, thú vị hơn nhiều so với nhữngngười phụ nữ chủ động vây quanh khi nhìn thấy anh ta.Hơn nữa, dù cho có lạnh lùng đến đâu, cuối cùng thìcô ấy cũng phải leo lên giường của anh ta mà thôi.Bởi vì hai người họ là đối tượng liên hôn của nhà họ Cơvà tập đoàn Lưu Thị!Chỉ cần nghĩ đến điều đó là Lưu Quân Bồi đã khôngthể nhẫn nại nổi.Lời nói phụ họa của Cơ Ôn Thư khiến cho Cơ HươngNgưng phải liếc qua một cái. Nhưng cô ấy cũng không nóilại anh ta, chỉ nói với Lưu Quân Bồi: “Vậy thì tôi sẽ gọi anhlà Quân Bồi, chúng ta đi ngắm cảnh trước đã, hay là…”“Đi ngắm cảnh thì có ích lợi gì? Chúng ta hãy tìm mộtnơi để uống cà phê đi. Thật ra tôi rất muốn nói chuyệnnhiều hơn với cô Hương Ngưng để làm quen với nhau.Điều này sẽ giúp vun đắp mối quan hệ của chúng ta trongtương lai”.Cơ Hương Ngưng đương nhiên sẽ không phản đối.Nhưng Cơ Ôn Thư đã nhìn Hoắc Khải và nói: “Tổng giámđốc của anh muốn đi ăn tối với chồng tương lai của cô ấy,nên chúng ta cũng không cần phải đi theo đâu. Tìm mộtchỗ nghỉ ngơi trước đi”.Theo quan điểm của Cơ Ôn Thư, một trợ lý như HoắcKhải mà có thể nói chuyên trực tiếp với anh ta, coi như làđã được xem trọng lắm rồi.Nếu không phải vì nhìn thấy Lưu Quân Bồi thích CơHương Ngưng như vậy, anh ta thậm chí sẽ không thèm lên tiếng.Tuy nhiên, bất ngờ thay, Hoắc Khải lại không đáp ứngyêu cầu của Cơ Ôn Thư, chỉ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôikhông phải trợ lý của anh, tôi chỉ tuân theo chỉ thị củatổng giám đốc Cơ!”Lưu Quân Bồi cũng nghe thấy những lời này, quay đầulại nhìn, sau đó nói với Cơ Hương Ngưng: “Người trợ lýnày của cô đúng là cũng có chút cá tính”.“Tôi là một người phụ nữ yếu đuối, dễ bị người khácbắt nạt, vì vậy tôi đương nhiên phải tìm một trợ lý có tínhcách mạnh mẽ hơn để hỗ trợ cho bản thân”, Cơ HươngNgưng cười nói: “Anh họ, tôi đã quen với việc có trợ lý đitheo, nên không cần phiền lòng đến anh”.“Cô dạy cấp dưới của mình như thế nào vậy hả, sao lạidám nói chuyện vô lễ với tôi như thế!”, Cơ Ôn Thư mắng.Không cần Cơ Hương Ngưng lên tiếng, Lưu Quân Bồiđã tỏ ra không vui mà nói: “Người anh em, người ta đã nóilà quen có trợ lý đi theo rồi, anh làm gì mà nhiều chuyệnnhư vậy”.Cơ Ôn Thư có thể xem thường lời nói của Cơ HươngNgưng và Hoắc Khải, nhưng lời nói của Lưu Quân Bồi thìchắc chắn không dám không nghe.Người này đối với nhà họ Cơ quan trọng đến mức nào,Cơ Ôn Thư cũng biết rõ, đừng nghĩ anh ta bình thườnglàm việc phách lối, chứ thực chất đều có thể phân địnhđược rõ ràng người trước mặt là ai.Trước mặt Cơ Trấn Hùng, ai còn dám hung hăn cànquấy?Trừng mắt nhìn Hoắc Khải, Cơ Ôn Thư nói: “Vì cậu Lưuđã nói thế rồi, nên chuyện này bỏ qua”.Lưu Quân Bồi thể diện lên cao, có chút đắc ý nói vớiCơ Hương Ngưng: “Được rồi, chỉ là một chuyện nhỏ, còncó tôi ở đây. Đi thôi, chúng ta tìm một nơi để uống trà!”Cơ Hương Ngưng không phản đối, ngồi bên cạnh rấtngoan ngoãn.Để lấy lòng Lưu Quân Bồi, Cơ Ôn Thư cố tình tìm mộtquán trà cao cấp và có tính riêng tư cao.Bên trong có ghế ngồi riêng, ngoài ra còn có các gianphòng nhỏ riêng biệt.Khi bước vào một gian phòng, Lưu Quân Bồi và CơHương Ngưng đi vào trước, sau đó Cơ Ôn Thư liền chặncửa: “Cậu Lưu và Hương Ngưng có chuyện riêng muốnnói với nhau. Những người khác tự tìm một chỗ uống trà”.Hoắc Khải đứng trước mặt anh ta nói: “Tôi chưa từngnghe tổng giám đốc nói như vậy”.“Oắt con, đừng có mà đi quá xa. Anh cho rằng anhđang là nhân vật gì? Đây là nhà họ Cơ, còn anh chỉ là mộttrợ lý cỏn con, còn không biết điều?”, Cơ Ôn Thư tức giậnnói. Liên tục bị tên trợ lý này làm cho mất mặt, thật đúnglà không thể chịu nổi.Lần này thì Lưu Quân Bồi không nói một lời nào, anh tacũng muốn ở một mình với Cơ Hương Ngưng. Cách làmcủa Cơ Ôn Thư chính là điều mà anh ta muốn.Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, anh ta đã sớm khôngnhịn nổi muốn được tiếp xúc thân mật, mà xung quanh lạicó nhiều người, suy nghĩ một chút, động tay động châncũng không dễ dàng. Nhưng nếu như hai người bọn họ đãvào phòng riêng rồi, vừa đóng cửa lại, còn không phải làmuốn làm gì cũng được sao?Cho dù cô ấy là người của nhà họ Cơ, nhưng sớmmuộn gì cũng phải kết hôn, chẳng lẽ vẫn còn quan tâmđến chuyện này?Kết quả, Cơ Hương Ngưng đã nói nhanh: “Trợ lý củatôi cũng rất giỏi pha trà. Tôi tin rằng Quân Bồi sẽ khôngđể ý nếu như có thêm một người nữa trong phòng uốngtrà đúng không?”Lưu Quân Bồi giật mình, có để ý hay không sao?Anh ta tất nhiên là để ý rồi!Nhưng người đẹp đã lên tiếng, làm sao anh ta có thểtừ chối được. Không còn cách nào khác, anh ta đành phảicười nói: “Không ngại, không ngại, uống trà mà, càngnhiều người càng tốt”.Hoắc Khải nhìn Cơ Ôn Thư vẫn đang đứng ở cửa, nói:“Cậu Lưu và tổng giám đốc đã nói rồi. Nếu như anh khôngnghe rõ, tôi có thể thay mặt cô ấy truyền đạt lại”.Cơ Ôn Thư tức giận đến run lên, cái tên này thật quáláo xược, thật sự không sợ chết hay sao!Nếu không phải vì Lưu Quân Bồi còn ở đây, anh ta đãgọi người đến bắt trói và đánh đập Hoắc Khải từ lâu rồi.Cơ Ôn Thư miễn cưỡng rời đi và để cho Hoắc Khảibước vào trong. Cơ Ôn Thư thấy rõ ràng rằng biểu cảmcủa Lưu Quân Bồi thật sự không được tốt. Đặc biệt khiLưu Quân Bồi nhìn đến Hoắc Khải, anh ta lại càng tỏ ýkhông vui.Điều này khiến Cơ Ôn Thư biết rằng cậu chủ nhà họLưu kia đã không hài lòng với người trợ lý to gan này.Anh ta thầm chế giễu trong lòng, rằng cứ đợi đi. Đãkhiến cho cậu chủ nhà họ Lưu khó chịu, để đến khi anh tanói lại với công ty, xem tên trợ lý đó sẽ tiếp tục hống háchnhư thế nào!Vì sự tồn tại của Hoắc Khải nên Lưu Quân Bồi khôngdám làm gì sai trái trong phòng uống trà. Cuối cùng, anhta thậm chí còn không uống hết một ấm trà thì đã đứngdậy rời khỏi với lý do đói bụng và cần tìm một nơi để ăn.Vào buổi chiều, họ đi đến để ăn tối tại một nhà hàngrất cao cấp. Hoắc Khải đã đi cùng trên suốt quãng đường,không cho Lưu Quân Bồi bất kỳ cơ hội nào để ở một mìnhvới Cơ Hương Ngưng.Bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Quân Bồi cũngkhông muốn làm ra chuyện mất mặt, cho dù trong lòng vôcùng khó chịu với Hoắc Khải thì cũng chỉ có thể nhẫnnhịn.Không khó để trừng phạt một trợ lý nhỏ nhoi, nhưnganh ta không muốn làm như vậy ở trước mặt Cơ HươngNgưng.Vào buổi tối, Lưu Quân Bồi vốn định rủ Cơ HươngNgưng đi uống rượu ở quán bar, nhưng Cơ Hương Ngưngđã nói rằng cô ấy không khỏe và lấy lý do đó để đẩy anhta đi.Lưu Quân Bồi không nói gì, ngày hôm sau lại đến mời.Cơ Hương Ngưng thì vẫn thích uống trà hơn, cònHoắc Khải thì vẫn luôn đòi vào chung với cô ấy.Khi họ đi đến quán bar vào ban đêm, cô ấy lại rời đi vớilý do đau bụng.Hết lần này đến lần khác, Lưu Quân Bồi không thểkhông thấy rằng Cơ Hương Ngưng đang cố tình trốn tránhanh ta.“Cô Hương Ngưng, cô đang đùa giỡn với tôi sao? Hômqua không khỏe, hôm nay đau bụng, ngày mai có bị cảmsốt nhức đầu luôn không?”, vẻ mặt của Lưu Quân Bồi trànđầy khó chịu, và giọng điệu của anh ta không hề lịch sựnhư ngày đầu tiên.Cơ Ôn Thư ở bên cạnh nói: “Em họ Hương Ngưng à,cậu chủ nhà họ Lưu hai lần mời cô uống rượu cô đều từchối, có phải là quá đáng lắm không? Nếu thật sự khôngmuốn đi thì cứ nói, tại sao cứ phải vòng vo như thế”.“Tôi không có nói vòng vo, lại càng không dám đùagiỡn với Quân Bồi”, Cơ Hương Ngưng trông có vẻ bực bộinói với Lưu Quân Bồi: “Hôm nay tôi thật sự bị đau bụng,và tôi không thể uống rượu. Hay là ngày mai đi đượckhông? Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau vào tối mai, tôi hứasẽ không có vấn đề gì xảy ra nữa!”Lưu Quân Bồi khịt mũi, vẫn có vẻ khó chịu.Cơ Hương Ngưng nắm lấy cánh tay của anh ta và lắcnó một cách gượng gạo, sau đó nói: “Đừng tức giận,chúng ta sẽ sớm kết hôn, trên thực tế, tôi chỉ muốn giảiquyết xong nhiều vấn đề ở công ty hơn trước khi kết hônvới anh. Tôi biết rằng sau khi kết hôn với anh, tôi có thểkhông còn làm việc trong nhà họ Cơ được nữa. Vănphòng chỉ nhánh còn nhiều việc chưa hoàn thành, nếubây giờ không giải quyết thì sau này sẽ trở thành mộtđống lộn xộn. Làm ơn đi mà, tối mai sau khi hoàn thànhxong công việc tôi sẽ đến với anh ngay lập tức, nhé?”Không thể không nói, Cơ Hương Ngưng bình thườnglà một người đẹp lạnh lùng, bây giờ lại nhõng nhễo nhưvậy, đúng là khiến cho người khác không thể không mềmlòng.Lưu Quân Bồi thấy cô ấy đột nhiên thay đổi thái độ, lạinghe thấy câu sắp thành vợ chồng, thì trong lòng lại càngbồi hồi xao xuyến.Sự không vui trước đó biến mất chỉ trong một tích tắc,anh ta mỉm cười nắm lấy tay Cơ Hương Ngưng, xoa xoamấy lần, nói: “Được rồi, vì cô đã nói như vậy, thì tôi cũngcó thể hiểu được. Vậy thì ngày mai, tuyệt đối không được nuốt lời nữa, nếu không tôi sẽ tức giận thật đấy”.Cơ Ôn Thư luôn theo dõi nhất cử nhất động của CơHương Ngưng, thấy Cơ Hương Ngưng không có ý rút tayvề, mà vẫn tiếp tục để cho Lưu Quân Bồi lợi dụng, sau đómỉm cười nói: “Tôi biết anh là người tốt nhất mà. Thật rathì tôi cũng muốn sớm xử lý xong việc của công ty, gả choanh, an tâm làm một phu nhân giàu có. Anh cũng khôngmuốn tôi cứ nghĩ về những điều hối tiếc này mỗi ngày saukhi kết hôn đúng không?”“Không muốn, tất nhiên là không muốn…”, đầu óc củaLưu Quân Bồi gần như đã mụ mị hết cả, còn có thể nóiđược gì nữa chứ.Chỉ cần nói vài lời để Lưu Quân Bồi vui, Cơ Ôn Thư đãđích thân lái xe đưa Lưu Quân Bồi trở về khách sạn.Đứng ở ven đường, Cơ Hương Ngưng vui vẻ vẫy tayĐứng ở ven đường, Cơ Hương Ngưng vui vẻ vẫy taychào tạm biệt, còn hôn gió một cái.Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trêngương mặt của cô ấy nhanh chóng vụt tắt.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Một người phụ nữ chỉ cần nhìn lướt qua là có thể khiếnanh ta cảm thấy lạnh run, thú vị hơn nhiều so với nhữngngười phụ nữ chủ động vây quanh khi nhìn thấy anh ta.Hơn nữa, dù cho có lạnh lùng đến đâu, cuối cùng thìcô ấy cũng phải leo lên giường của anh ta mà thôi.Bởi vì hai người họ là đối tượng liên hôn của nhà họ Cơvà tập đoàn Lưu Thị!Chỉ cần nghĩ đến điều đó là Lưu Quân Bồi đã khôngthể nhẫn nại nổi.Lời nói phụ họa của Cơ Ôn Thư khiến cho Cơ HươngNgưng phải liếc qua một cái. Nhưng cô ấy cũng không nóilại anh ta, chỉ nói với Lưu Quân Bồi: “Vậy thì tôi sẽ gọi anhlà Quân Bồi, chúng ta đi ngắm cảnh trước đã, hay là…”“Đi ngắm cảnh thì có ích lợi gì? Chúng ta hãy tìm mộtnơi để uống cà phê đi. Thật ra tôi rất muốn nói chuyệnnhiều hơn với cô Hương Ngưng để làm quen với nhau.Điều này sẽ giúp vun đắp mối quan hệ của chúng ta trongtương lai”.Cơ Hương Ngưng đương nhiên sẽ không phản đối.Nhưng Cơ Ôn Thư đã nhìn Hoắc Khải và nói: “Tổng giámđốc của anh muốn đi ăn tối với chồng tương lai của cô ấy,nên chúng ta cũng không cần phải đi theo đâu. Tìm mộtchỗ nghỉ ngơi trước đi”.Theo quan điểm của Cơ Ôn Thư, một trợ lý như HoắcKhải mà có thể nói chuyên trực tiếp với anh ta, coi như làđã được xem trọng lắm rồi.Nếu không phải vì nhìn thấy Lưu Quân Bồi thích CơHương Ngưng như vậy, anh ta thậm chí sẽ không thèm lên tiếng.Tuy nhiên, bất ngờ thay, Hoắc Khải lại không đáp ứngyêu cầu của Cơ Ôn Thư, chỉ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôikhông phải trợ lý của anh, tôi chỉ tuân theo chỉ thị củatổng giám đốc Cơ!”Lưu Quân Bồi cũng nghe thấy những lời này, quay đầulại nhìn, sau đó nói với Cơ Hương Ngưng: “Người trợ lýnày của cô đúng là cũng có chút cá tính”.“Tôi là một người phụ nữ yếu đuối, dễ bị người khácbắt nạt, vì vậy tôi đương nhiên phải tìm một trợ lý có tínhcách mạnh mẽ hơn để hỗ trợ cho bản thân”, Cơ HươngNgưng cười nói: “Anh họ, tôi đã quen với việc có trợ lý đitheo, nên không cần phiền lòng đến anh”.“Cô dạy cấp dưới của mình như thế nào vậy hả, sao lạidám nói chuyện vô lễ với tôi như thế!”, Cơ Ôn Thư mắng.Không cần Cơ Hương Ngưng lên tiếng, Lưu Quân Bồiđã tỏ ra không vui mà nói: “Người anh em, người ta đã nóilà quen có trợ lý đi theo rồi, anh làm gì mà nhiều chuyệnnhư vậy”.Cơ Ôn Thư có thể xem thường lời nói của Cơ HươngNgưng và Hoắc Khải, nhưng lời nói của Lưu Quân Bồi thìchắc chắn không dám không nghe.Người này đối với nhà họ Cơ quan trọng đến mức nào,Cơ Ôn Thư cũng biết rõ, đừng nghĩ anh ta bình thườnglàm việc phách lối, chứ thực chất đều có thể phân địnhđược rõ ràng người trước mặt là ai.Trước mặt Cơ Trấn Hùng, ai còn dám hung hăn cànquấy?Trừng mắt nhìn Hoắc Khải, Cơ Ôn Thư nói: “Vì cậu Lưuđã nói thế rồi, nên chuyện này bỏ qua”.Lưu Quân Bồi thể diện lên cao, có chút đắc ý nói vớiCơ Hương Ngưng: “Được rồi, chỉ là một chuyện nhỏ, còncó tôi ở đây. Đi thôi, chúng ta tìm một nơi để uống trà!”Cơ Hương Ngưng không phản đối, ngồi bên cạnh rấtngoan ngoãn.Để lấy lòng Lưu Quân Bồi, Cơ Ôn Thư cố tình tìm mộtquán trà cao cấp và có tính riêng tư cao.Bên trong có ghế ngồi riêng, ngoài ra còn có các gianphòng nhỏ riêng biệt.Khi bước vào một gian phòng, Lưu Quân Bồi và CơHương Ngưng đi vào trước, sau đó Cơ Ôn Thư liền chặncửa: “Cậu Lưu và Hương Ngưng có chuyện riêng muốnnói với nhau. Những người khác tự tìm một chỗ uống trà”.Hoắc Khải đứng trước mặt anh ta nói: “Tôi chưa từngnghe tổng giám đốc nói như vậy”.“Oắt con, đừng có mà đi quá xa. Anh cho rằng anhđang là nhân vật gì? Đây là nhà họ Cơ, còn anh chỉ là mộttrợ lý cỏn con, còn không biết điều?”, Cơ Ôn Thư tức giậnnói. Liên tục bị tên trợ lý này làm cho mất mặt, thật đúnglà không thể chịu nổi.Lần này thì Lưu Quân Bồi không nói một lời nào, anh tacũng muốn ở một mình với Cơ Hương Ngưng. Cách làmcủa Cơ Ôn Thư chính là điều mà anh ta muốn.Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, anh ta đã sớm khôngnhịn nổi muốn được tiếp xúc thân mật, mà xung quanh lạicó nhiều người, suy nghĩ một chút, động tay động châncũng không dễ dàng. Nhưng nếu như hai người bọn họ đãvào phòng riêng rồi, vừa đóng cửa lại, còn không phải làmuốn làm gì cũng được sao?Cho dù cô ấy là người của nhà họ Cơ, nhưng sớmmuộn gì cũng phải kết hôn, chẳng lẽ vẫn còn quan tâmđến chuyện này?Kết quả, Cơ Hương Ngưng đã nói nhanh: “Trợ lý củatôi cũng rất giỏi pha trà. Tôi tin rằng Quân Bồi sẽ khôngđể ý nếu như có thêm một người nữa trong phòng uốngtrà đúng không?”Lưu Quân Bồi giật mình, có để ý hay không sao?Anh ta tất nhiên là để ý rồi!Nhưng người đẹp đã lên tiếng, làm sao anh ta có thểtừ chối được. Không còn cách nào khác, anh ta đành phảicười nói: “Không ngại, không ngại, uống trà mà, càngnhiều người càng tốt”.Hoắc Khải nhìn Cơ Ôn Thư vẫn đang đứng ở cửa, nói:“Cậu Lưu và tổng giám đốc đã nói rồi. Nếu như anh khôngnghe rõ, tôi có thể thay mặt cô ấy truyền đạt lại”.Cơ Ôn Thư tức giận đến run lên, cái tên này thật quáláo xược, thật sự không sợ chết hay sao!Nếu không phải vì Lưu Quân Bồi còn ở đây, anh ta đãgọi người đến bắt trói và đánh đập Hoắc Khải từ lâu rồi.Cơ Ôn Thư miễn cưỡng rời đi và để cho Hoắc Khảibước vào trong. Cơ Ôn Thư thấy rõ ràng rằng biểu cảmcủa Lưu Quân Bồi thật sự không được tốt. Đặc biệt khiLưu Quân Bồi nhìn đến Hoắc Khải, anh ta lại càng tỏ ýkhông vui.Điều này khiến Cơ Ôn Thư biết rằng cậu chủ nhà họLưu kia đã không hài lòng với người trợ lý to gan này.Anh ta thầm chế giễu trong lòng, rằng cứ đợi đi. Đãkhiến cho cậu chủ nhà họ Lưu khó chịu, để đến khi anh tanói lại với công ty, xem tên trợ lý đó sẽ tiếp tục hống háchnhư thế nào!Vì sự tồn tại của Hoắc Khải nên Lưu Quân Bồi khôngdám làm gì sai trái trong phòng uống trà. Cuối cùng, anhta thậm chí còn không uống hết một ấm trà thì đã đứngdậy rời khỏi với lý do đói bụng và cần tìm một nơi để ăn.Vào buổi chiều, họ đi đến để ăn tối tại một nhà hàngrất cao cấp. Hoắc Khải đã đi cùng trên suốt quãng đường,không cho Lưu Quân Bồi bất kỳ cơ hội nào để ở một mìnhvới Cơ Hương Ngưng.Bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Quân Bồi cũngkhông muốn làm ra chuyện mất mặt, cho dù trong lòng vôcùng khó chịu với Hoắc Khải thì cũng chỉ có thể nhẫnnhịn.Không khó để trừng phạt một trợ lý nhỏ nhoi, nhưnganh ta không muốn làm như vậy ở trước mặt Cơ HươngNgưng.Vào buổi tối, Lưu Quân Bồi vốn định rủ Cơ HươngNgưng đi uống rượu ở quán bar, nhưng Cơ Hương Ngưngđã nói rằng cô ấy không khỏe và lấy lý do đó để đẩy anhta đi.Lưu Quân Bồi không nói gì, ngày hôm sau lại đến mời.Cơ Hương Ngưng thì vẫn thích uống trà hơn, cònHoắc Khải thì vẫn luôn đòi vào chung với cô ấy.Khi họ đi đến quán bar vào ban đêm, cô ấy lại rời đi vớilý do đau bụng.Hết lần này đến lần khác, Lưu Quân Bồi không thểkhông thấy rằng Cơ Hương Ngưng đang cố tình trốn tránhanh ta.“Cô Hương Ngưng, cô đang đùa giỡn với tôi sao? Hômqua không khỏe, hôm nay đau bụng, ngày mai có bị cảmsốt nhức đầu luôn không?”, vẻ mặt của Lưu Quân Bồi trànđầy khó chịu, và giọng điệu của anh ta không hề lịch sựnhư ngày đầu tiên.Cơ Ôn Thư ở bên cạnh nói: “Em họ Hương Ngưng à,cậu chủ nhà họ Lưu hai lần mời cô uống rượu cô đều từchối, có phải là quá đáng lắm không? Nếu thật sự khôngmuốn đi thì cứ nói, tại sao cứ phải vòng vo như thế”.“Tôi không có nói vòng vo, lại càng không dám đùagiỡn với Quân Bồi”, Cơ Hương Ngưng trông có vẻ bực bộinói với Lưu Quân Bồi: “Hôm nay tôi thật sự bị đau bụng,và tôi không thể uống rượu. Hay là ngày mai đi đượckhông? Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau vào tối mai, tôi hứasẽ không có vấn đề gì xảy ra nữa!”Lưu Quân Bồi khịt mũi, vẫn có vẻ khó chịu.Cơ Hương Ngưng nắm lấy cánh tay của anh ta và lắcnó một cách gượng gạo, sau đó nói: “Đừng tức giận,chúng ta sẽ sớm kết hôn, trên thực tế, tôi chỉ muốn giảiquyết xong nhiều vấn đề ở công ty hơn trước khi kết hônvới anh. Tôi biết rằng sau khi kết hôn với anh, tôi có thểkhông còn làm việc trong nhà họ Cơ được nữa. Vănphòng chỉ nhánh còn nhiều việc chưa hoàn thành, nếubây giờ không giải quyết thì sau này sẽ trở thành mộtđống lộn xộn. Làm ơn đi mà, tối mai sau khi hoàn thànhxong công việc tôi sẽ đến với anh ngay lập tức, nhé?”Không thể không nói, Cơ Hương Ngưng bình thườnglà một người đẹp lạnh lùng, bây giờ lại nhõng nhễo nhưvậy, đúng là khiến cho người khác không thể không mềmlòng.Lưu Quân Bồi thấy cô ấy đột nhiên thay đổi thái độ, lạinghe thấy câu sắp thành vợ chồng, thì trong lòng lại càngbồi hồi xao xuyến.Sự không vui trước đó biến mất chỉ trong một tích tắc,anh ta mỉm cười nắm lấy tay Cơ Hương Ngưng, xoa xoamấy lần, nói: “Được rồi, vì cô đã nói như vậy, thì tôi cũngcó thể hiểu được. Vậy thì ngày mai, tuyệt đối không được nuốt lời nữa, nếu không tôi sẽ tức giận thật đấy”.Cơ Ôn Thư luôn theo dõi nhất cử nhất động của CơHương Ngưng, thấy Cơ Hương Ngưng không có ý rút tayvề, mà vẫn tiếp tục để cho Lưu Quân Bồi lợi dụng, sau đómỉm cười nói: “Tôi biết anh là người tốt nhất mà. Thật rathì tôi cũng muốn sớm xử lý xong việc của công ty, gả choanh, an tâm làm một phu nhân giàu có. Anh cũng khôngmuốn tôi cứ nghĩ về những điều hối tiếc này mỗi ngày saukhi kết hôn đúng không?”“Không muốn, tất nhiên là không muốn…”, đầu óc củaLưu Quân Bồi gần như đã mụ mị hết cả, còn có thể nóiđược gì nữa chứ.Chỉ cần nói vài lời để Lưu Quân Bồi vui, Cơ Ôn Thư đãđích thân lái xe đưa Lưu Quân Bồi trở về khách sạn.Đứng ở ven đường, Cơ Hương Ngưng vui vẻ vẫy tayĐứng ở ven đường, Cơ Hương Ngưng vui vẻ vẫy taychào tạm biệt, còn hôn gió một cái.Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trêngương mặt của cô ấy nhanh chóng vụt tắt.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Một người phụ nữ chỉ cần nhìn lướt qua là có thể khiếnanh ta cảm thấy lạnh run, thú vị hơn nhiều so với nhữngngười phụ nữ chủ động vây quanh khi nhìn thấy anh ta.Hơn nữa, dù cho có lạnh lùng đến đâu, cuối cùng thìcô ấy cũng phải leo lên giường của anh ta mà thôi.Bởi vì hai người họ là đối tượng liên hôn của nhà họ Cơvà tập đoàn Lưu Thị!Chỉ cần nghĩ đến điều đó là Lưu Quân Bồi đã khôngthể nhẫn nại nổi.Lời nói phụ họa của Cơ Ôn Thư khiến cho Cơ HươngNgưng phải liếc qua một cái. Nhưng cô ấy cũng không nóilại anh ta, chỉ nói với Lưu Quân Bồi: “Vậy thì tôi sẽ gọi anhlà Quân Bồi, chúng ta đi ngắm cảnh trước đã, hay là…”“Đi ngắm cảnh thì có ích lợi gì? Chúng ta hãy tìm mộtnơi để uống cà phê đi. Thật ra tôi rất muốn nói chuyệnnhiều hơn với cô Hương Ngưng để làm quen với nhau.Điều này sẽ giúp vun đắp mối quan hệ của chúng ta trongtương lai”.Cơ Hương Ngưng đương nhiên sẽ không phản đối.Nhưng Cơ Ôn Thư đã nhìn Hoắc Khải và nói: “Tổng giámđốc của anh muốn đi ăn tối với chồng tương lai của cô ấy,nên chúng ta cũng không cần phải đi theo đâu. Tìm mộtchỗ nghỉ ngơi trước đi”.Theo quan điểm của Cơ Ôn Thư, một trợ lý như HoắcKhải mà có thể nói chuyên trực tiếp với anh ta, coi như làđã được xem trọng lắm rồi.Nếu không phải vì nhìn thấy Lưu Quân Bồi thích CơHương Ngưng như vậy, anh ta thậm chí sẽ không thèm lên tiếng.Tuy nhiên, bất ngờ thay, Hoắc Khải lại không đáp ứngyêu cầu của Cơ Ôn Thư, chỉ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôikhông phải trợ lý của anh, tôi chỉ tuân theo chỉ thị củatổng giám đốc Cơ!”Lưu Quân Bồi cũng nghe thấy những lời này, quay đầulại nhìn, sau đó nói với Cơ Hương Ngưng: “Người trợ lýnày của cô đúng là cũng có chút cá tính”.“Tôi là một người phụ nữ yếu đuối, dễ bị người khácbắt nạt, vì vậy tôi đương nhiên phải tìm một trợ lý có tínhcách mạnh mẽ hơn để hỗ trợ cho bản thân”, Cơ HươngNgưng cười nói: “Anh họ, tôi đã quen với việc có trợ lý đitheo, nên không cần phiền lòng đến anh”.“Cô dạy cấp dưới của mình như thế nào vậy hả, sao lạidám nói chuyện vô lễ với tôi như thế!”, Cơ Ôn Thư mắng.Không cần Cơ Hương Ngưng lên tiếng, Lưu Quân Bồiđã tỏ ra không vui mà nói: “Người anh em, người ta đã nóilà quen có trợ lý đi theo rồi, anh làm gì mà nhiều chuyệnnhư vậy”.Cơ Ôn Thư có thể xem thường lời nói của Cơ HươngNgưng và Hoắc Khải, nhưng lời nói của Lưu Quân Bồi thìchắc chắn không dám không nghe.Người này đối với nhà họ Cơ quan trọng đến mức nào,Cơ Ôn Thư cũng biết rõ, đừng nghĩ anh ta bình thườnglàm việc phách lối, chứ thực chất đều có thể phân địnhđược rõ ràng người trước mặt là ai.Trước mặt Cơ Trấn Hùng, ai còn dám hung hăn cànquấy?Trừng mắt nhìn Hoắc Khải, Cơ Ôn Thư nói: “Vì cậu Lưuđã nói thế rồi, nên chuyện này bỏ qua”.Lưu Quân Bồi thể diện lên cao, có chút đắc ý nói vớiCơ Hương Ngưng: “Được rồi, chỉ là một chuyện nhỏ, còncó tôi ở đây. Đi thôi, chúng ta tìm một nơi để uống trà!”Cơ Hương Ngưng không phản đối, ngồi bên cạnh rấtngoan ngoãn.Để lấy lòng Lưu Quân Bồi, Cơ Ôn Thư cố tình tìm mộtquán trà cao cấp và có tính riêng tư cao.Bên trong có ghế ngồi riêng, ngoài ra còn có các gianphòng nhỏ riêng biệt.Khi bước vào một gian phòng, Lưu Quân Bồi và CơHương Ngưng đi vào trước, sau đó Cơ Ôn Thư liền chặncửa: “Cậu Lưu và Hương Ngưng có chuyện riêng muốnnói với nhau. Những người khác tự tìm một chỗ uống trà”.Hoắc Khải đứng trước mặt anh ta nói: “Tôi chưa từngnghe tổng giám đốc nói như vậy”.“Oắt con, đừng có mà đi quá xa. Anh cho rằng anhđang là nhân vật gì? Đây là nhà họ Cơ, còn anh chỉ là mộttrợ lý cỏn con, còn không biết điều?”, Cơ Ôn Thư tức giậnnói. Liên tục bị tên trợ lý này làm cho mất mặt, thật đúnglà không thể chịu nổi.Lần này thì Lưu Quân Bồi không nói một lời nào, anh tacũng muốn ở một mình với Cơ Hương Ngưng. Cách làmcủa Cơ Ôn Thư chính là điều mà anh ta muốn.Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, anh ta đã sớm khôngnhịn nổi muốn được tiếp xúc thân mật, mà xung quanh lạicó nhiều người, suy nghĩ một chút, động tay động châncũng không dễ dàng. Nhưng nếu như hai người bọn họ đãvào phòng riêng rồi, vừa đóng cửa lại, còn không phải làmuốn làm gì cũng được sao?Cho dù cô ấy là người của nhà họ Cơ, nhưng sớmmuộn gì cũng phải kết hôn, chẳng lẽ vẫn còn quan tâmđến chuyện này?Kết quả, Cơ Hương Ngưng đã nói nhanh: “Trợ lý củatôi cũng rất giỏi pha trà. Tôi tin rằng Quân Bồi sẽ khôngđể ý nếu như có thêm một người nữa trong phòng uốngtrà đúng không?”Lưu Quân Bồi giật mình, có để ý hay không sao?Anh ta tất nhiên là để ý rồi!Nhưng người đẹp đã lên tiếng, làm sao anh ta có thểtừ chối được. Không còn cách nào khác, anh ta đành phảicười nói: “Không ngại, không ngại, uống trà mà, càngnhiều người càng tốt”.Hoắc Khải nhìn Cơ Ôn Thư vẫn đang đứng ở cửa, nói:“Cậu Lưu và tổng giám đốc đã nói rồi. Nếu như anh khôngnghe rõ, tôi có thể thay mặt cô ấy truyền đạt lại”.Cơ Ôn Thư tức giận đến run lên, cái tên này thật quáláo xược, thật sự không sợ chết hay sao!Nếu không phải vì Lưu Quân Bồi còn ở đây, anh ta đãgọi người đến bắt trói và đánh đập Hoắc Khải từ lâu rồi.Cơ Ôn Thư miễn cưỡng rời đi và để cho Hoắc Khảibước vào trong. Cơ Ôn Thư thấy rõ ràng rằng biểu cảmcủa Lưu Quân Bồi thật sự không được tốt. Đặc biệt khiLưu Quân Bồi nhìn đến Hoắc Khải, anh ta lại càng tỏ ýkhông vui.Điều này khiến Cơ Ôn Thư biết rằng cậu chủ nhà họLưu kia đã không hài lòng với người trợ lý to gan này.Anh ta thầm chế giễu trong lòng, rằng cứ đợi đi. Đãkhiến cho cậu chủ nhà họ Lưu khó chịu, để đến khi anh tanói lại với công ty, xem tên trợ lý đó sẽ tiếp tục hống háchnhư thế nào!Vì sự tồn tại của Hoắc Khải nên Lưu Quân Bồi khôngdám làm gì sai trái trong phòng uống trà. Cuối cùng, anhta thậm chí còn không uống hết một ấm trà thì đã đứngdậy rời khỏi với lý do đói bụng và cần tìm một nơi để ăn.Vào buổi chiều, họ đi đến để ăn tối tại một nhà hàngrất cao cấp. Hoắc Khải đã đi cùng trên suốt quãng đường,không cho Lưu Quân Bồi bất kỳ cơ hội nào để ở một mìnhvới Cơ Hương Ngưng.Bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Quân Bồi cũngkhông muốn làm ra chuyện mất mặt, cho dù trong lòng vôcùng khó chịu với Hoắc Khải thì cũng chỉ có thể nhẫnnhịn.Không khó để trừng phạt một trợ lý nhỏ nhoi, nhưnganh ta không muốn làm như vậy ở trước mặt Cơ HươngNgưng.Vào buổi tối, Lưu Quân Bồi vốn định rủ Cơ HươngNgưng đi uống rượu ở quán bar, nhưng Cơ Hương Ngưngđã nói rằng cô ấy không khỏe và lấy lý do đó để đẩy anhta đi.Lưu Quân Bồi không nói gì, ngày hôm sau lại đến mời.Cơ Hương Ngưng thì vẫn thích uống trà hơn, cònHoắc Khải thì vẫn luôn đòi vào chung với cô ấy.Khi họ đi đến quán bar vào ban đêm, cô ấy lại rời đi vớilý do đau bụng.Hết lần này đến lần khác, Lưu Quân Bồi không thểkhông thấy rằng Cơ Hương Ngưng đang cố tình trốn tránhanh ta.“Cô Hương Ngưng, cô đang đùa giỡn với tôi sao? Hômqua không khỏe, hôm nay đau bụng, ngày mai có bị cảmsốt nhức đầu luôn không?”, vẻ mặt của Lưu Quân Bồi trànđầy khó chịu, và giọng điệu của anh ta không hề lịch sựnhư ngày đầu tiên.Cơ Ôn Thư ở bên cạnh nói: “Em họ Hương Ngưng à,cậu chủ nhà họ Lưu hai lần mời cô uống rượu cô đều từchối, có phải là quá đáng lắm không? Nếu thật sự khôngmuốn đi thì cứ nói, tại sao cứ phải vòng vo như thế”.“Tôi không có nói vòng vo, lại càng không dám đùagiỡn với Quân Bồi”, Cơ Hương Ngưng trông có vẻ bực bộinói với Lưu Quân Bồi: “Hôm nay tôi thật sự bị đau bụng,và tôi không thể uống rượu. Hay là ngày mai đi đượckhông? Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau vào tối mai, tôi hứasẽ không có vấn đề gì xảy ra nữa!”Lưu Quân Bồi khịt mũi, vẫn có vẻ khó chịu.Cơ Hương Ngưng nắm lấy cánh tay của anh ta và lắcnó một cách gượng gạo, sau đó nói: “Đừng tức giận,chúng ta sẽ sớm kết hôn, trên thực tế, tôi chỉ muốn giảiquyết xong nhiều vấn đề ở công ty hơn trước khi kết hônvới anh. Tôi biết rằng sau khi kết hôn với anh, tôi có thểkhông còn làm việc trong nhà họ Cơ được nữa. Vănphòng chỉ nhánh còn nhiều việc chưa hoàn thành, nếubây giờ không giải quyết thì sau này sẽ trở thành mộtđống lộn xộn. Làm ơn đi mà, tối mai sau khi hoàn thànhxong công việc tôi sẽ đến với anh ngay lập tức, nhé?”Không thể không nói, Cơ Hương Ngưng bình thườnglà một người đẹp lạnh lùng, bây giờ lại nhõng nhễo nhưvậy, đúng là khiến cho người khác không thể không mềmlòng.Lưu Quân Bồi thấy cô ấy đột nhiên thay đổi thái độ, lạinghe thấy câu sắp thành vợ chồng, thì trong lòng lại càngbồi hồi xao xuyến.Sự không vui trước đó biến mất chỉ trong một tích tắc,anh ta mỉm cười nắm lấy tay Cơ Hương Ngưng, xoa xoamấy lần, nói: “Được rồi, vì cô đã nói như vậy, thì tôi cũngcó thể hiểu được. Vậy thì ngày mai, tuyệt đối không được nuốt lời nữa, nếu không tôi sẽ tức giận thật đấy”.Cơ Ôn Thư luôn theo dõi nhất cử nhất động của CơHương Ngưng, thấy Cơ Hương Ngưng không có ý rút tayvề, mà vẫn tiếp tục để cho Lưu Quân Bồi lợi dụng, sau đómỉm cười nói: “Tôi biết anh là người tốt nhất mà. Thật rathì tôi cũng muốn sớm xử lý xong việc của công ty, gả choanh, an tâm làm một phu nhân giàu có. Anh cũng khôngmuốn tôi cứ nghĩ về những điều hối tiếc này mỗi ngày saukhi kết hôn đúng không?”“Không muốn, tất nhiên là không muốn…”, đầu óc củaLưu Quân Bồi gần như đã mụ mị hết cả, còn có thể nóiđược gì nữa chứ.Chỉ cần nói vài lời để Lưu Quân Bồi vui, Cơ Ôn Thư đãđích thân lái xe đưa Lưu Quân Bồi trở về khách sạn.Đứng ở ven đường, Cơ Hương Ngưng vui vẻ vẫy tayĐứng ở ven đường, Cơ Hương Ngưng vui vẻ vẫy taychào tạm biệt, còn hôn gió một cái.Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trêngương mặt của cô ấy nhanh chóng vụt tắt.