Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 147: Ngòi nổ
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Cơ Ôn Thư ngồi bên nghe vậy thì rất vui vẻ. Năm trămtriệu đó, bây giờ thứ nhà họ Cơ thiếu nhất chính là dòngtiền. Có những món tiền vì nhiều nguyên nhân mà khôngthể thu hồi về, mà dù có lấy lại được thì cũng sẽ phảiphân chia ra cho vô số con cháu. Số tiền vào được tàikhoản của công ty đã ít lại càng thêm ít.Năm trăm triệu của tập đoàn Lưu Thị đủ để cho nhàhọ Cơ chống đỡ được thêm một thời gian dài mà khôngcần lo về chuồi vồn.Vì vậy, Cơ Ôn Thư vốn đang có ý nịnh nọt Lưu QuânBồi, bèn cười khà khà nói: “Theo tôi, hai người đã là vợchồng rồi thì sao có thể uống rượu kiểu bình thườngđược, phải uống kiểu giao bôi cơ”.Lưu Quân Bồi cũng híp mắt cười, nhưng vẫn nói: “Vậykhông hay lắm đâu…“Sao mà không hay, đằng nào cũng là vợ chồng, uốngrượu giao bôi trước thì có gì mà xấu. Hương Ngưng, cônói phải không nào?“ Cơ Ôn Thư hỏi.Cơ Hương Ngưng lại nâng ly lên, cười nói: “Ở nơi côngkhai thế này ít nhiều cũng phải chú ý một chút chứ. Vầyđi, tôi mời Quân Bồi một ly, anh họ cũng mời cùng tôi,được chứ”.Thái độ của cô tuy khách sáo nhưng lại không hề đitheo kịch bản của Cơ Ôn Thư.Cơ Ôn Thư cười như không cười, nói: “Đây là chuyệncủa hai vợ chồng nhà cô, sao tôi có thể chen vào được”.“Chúng tôi vẫn chưa phải vợ chồng mà” Cơ HươngNgưng nói.Cô nói xong, Lưu Quân Bồi nghe vậy thì không mấyVui.Hai ngày mời cơm đã không mời được rồi, hôm naykhó khăn lắm mới đến đây mà còn không chịu nể mặtuống một ly giao bôi.“Xem ra cô Hương Ngưng vẫn chưa quen nhỉ”. LưuQuân Bồi nói: “Vậy đi, không uống rượu giao bôi nữa. Cònnhiều cách để diễn tả thái độ thân thiết mà. Chỉ cần côHương Ngưng ngồi trên đùi tôi và uống hết cốc này thì cógiao bôi hay không cũng chẳng quan trọng nữa”.Cơ Hương Ngưng nhìn anh ta, nói: “Nên chờ sau khikết hôn thì hơn, nơi này là nơi công cộng, chúng ta…““Cơ Hương Ngưng, cô đừng có mà quá đáng!” Cơ ÔnThư đột ngột vỗ bàn đứng dậy: “Ăn cơm cô không tới,rượu cũng không uống, không nể mặt chút nào hết, côđịnh làm gì vậy hả! Đừng quên, anh Lưu là ân nhân củanhà họ Cơ chúng ta. Sau này cô còn phải làm vợ của anhấy đấy, cô ở đây giả vờ làm cái gì hả!”Lưu Quân Bồi cũng nhìn Cơ Hương Ngưng, híp mắtnói: “Cô Hương Ngưng thật sự muốn từ chối sao? Chỉ bảocô ngồi lên đùi tôi uống một ly thôi mà cũng không chịunể mặt sao?”“Tôi xin lỗi” Cơ Hương Ngưng từ từ đặt ly rượu xuống,nói: “Người tới là khách, tôi tôn trọng anh Lưu thì cũngmong anh Lưu tôn trọng lại tôi”.Giọng của cô rất lạnh lùng, ngữ khí khi gần khi xa, khác hẳn ban nấy.Lưu Quân Bồi nghe vậy liền trở nên giận dữ. Hai hômnay anh ta đã nhịn không nổi nữa rồi, lúc này Cơ HươngNgưng lại năm lần bảy lượt nói lời từ chối, không nể mặtanh ta. Giọng anh ta đanh lại: “Tôi cho cô thêm một cơ hộinữa. Cô qua đây ngồi lên đùi tôi!”Tính cách của Cơ Hương Ngưng vốn không thích nghelệnh của người khác, huống hồ cô lại rất ghét cái loạikhông làm mà chỉ thích tiêu hoang như Lưu Quân Bồi.Nếu là thời gian khác thì cô đã đá bay cái tên này đi từ lâurồi.Nhưng cái tên này lại có liên quan đến kế hoạch saunày của cô ấy, nên cô ấy không thể làm căng lên được.Cho nên, Cơ Hương Ngưng nhịn xuống sự ghét bỏtrong lòng mà hòa hoãn nói: “Anh xem kìa, sao lại tức giậnthế rồi. Tôi đã nói tôi sẽ lấy anh mà, sao phải gấp vậy chứ.Anh cũng biết gia tộc chúng tôi quản giáo con gái rấtnghiêm mà. Ở nơi đông người thế này tôi thật sự là khônglàm được…”Dáng vẻ đáng thương của Cơ Hương Ngưng không hềlàm cho Lưu Quân Bồi hài lòng. Anh ta đột ngột đứng dậynắm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo cô sang bên mình:“Đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.Nếu không vì cô xinh đẹp thì cô nghĩ tôi sẽ tốn thời gianvới cô chắc? Bảo cô uống rượu thôi mà như kiểu tôi bắtcô lên giường với tôi vậy, làm gì cũng không được. Để tôixem hôm nay cô có chịu hay không!”Cơ Hương Ngưng cũng chưa tính đến trường hợp này,nhưng sự cố bất ngờ khiến cô trở nên hoảng hốt. Thêmnữa, cô còn lo cho kế hoạch phía sau, sợ bản thân phảnkháng mãnh liệt quá sẽ khiến mọi chuyện hỏng bét.Một chút do dự của cô đã khiến cô ngã vào trong lòngLưu Quân Bồi.Cơ Hương Ngưng đơ ra làm Lưu Quân Bồi tưởng là côấy đã sợ hãi quyền thế của mình. Đến cả Cơ Ôn Thư còncười ha hả ở bên cạnh xem kịch, không cả có ý định giúpđỡ.Một người phụ nữ nhánh phụ của nhà họ Cơ thôi màcòn thích giả thanh cao như thế. Sớm muộn gì cũng làmvợ nhà người ta rồi mà còn tốn thời gian thế làm gì.Vào lúc này, một bóng người đột nhiên xông tới trướcmặt Lưu Quân Bồi và đấm cho anh ta một cú.Quả đấm đột ngột vung tới khiến cho Lưu Quân Bồikêu la oai oái. Anh ta thả Cơ Hương Ngưng ra và khôngngừng lui về sau. Nếu không vì phía sau còn có ghế thìchắc anh ta sẽ ngã quỳ ra ghế mất.Sắc mặt Cơ Ôn Thư trắng bệnh, anh ta vội vàng hétlên: “Họ Lý kia, anh điên rồi!”Nói xong, Cơ Ôn Thư vội vàng chạy qua đỡ Lưu QuânBồi dậy: “Anh Lưu, anh có sao không? Anh có bị thươngkhông?”“Mẹ kiếp, cậu dám đánh tôi? Nhà họ Cơ các người giỏilắm, còn dám đánh cả tôi!” Lưu Quân Bồi ôm mặt, phẫnnô gào lên.Cơ Ôn Thư nhìn sang Cơ Hương Ngưng: “Không mauqua đây đỡ anh Lưu dậy đi! Còn cả anh nữa, mau quỳxuống xin lỗi đi! Nếu không anh sẽ không được chết thoảimái đâu!”Sắc mặt của Cơ Hương Ngưng cũng không đẹp chútnào.Cô ấy không ngờ Hoắc Khải lại đột ngột đánh ngườinhư thế. Nhìn vết hẳn trên mặt Lưu Quân Bồi thì rõ ràng làanh đã dùng toàn bộ sức lực để đánh.Điều này khiến cho cô ấy hơi lo lắng, đồng thời cũngkhông hiểu. Chẳng phải đã nói là nịnh nọt Lưu Quân Bồiđể ngụy tạo bằng chứng giả hay sao? Giờ lại đánh ngườithì còn diễn thế nào được nữa?Hoắc Khải khẽ gật đầu với cô, tỏ ý không cần lo, sauđó nhìn sang Lưu Quân Bồi và Cơ Ôn Thư, lạnh nhạt nói:“Đánh cũng đánh rồi, hai người làm gì được tôi?”“Làm gì?“ Lưu Quân Bồi đẩy Cơ Ôn Thư ra, chỉ vàomặt Hoắc Khải mà mắng: “Mẹ kiếp, cậu chờ đó cho ông!Tôi sẽ nói với bố tôi là không kết hôn nữa, để xem nhà họCơ sẽ xử cậu thế nào!”Nói rồi, Lưu Quân Bồi định đi ra ngoài.Dáng vẻ tức giận của anh ta làm Cơ Ôn Thư sợ chếtkhiếp. Cơ Ôn Thư vội vàng kéo anh ta lại: “Anh Lưu, anh Lưu, có gì từ từ nói. Tên họ Lý kia, mau qua đây…”“Anh dám chửi thêm một câu nữa thì tôi sẽ đánh cảanh đấy!”, Hoắc Khải lạnh lùng nói.Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến Cơ Ôn Thư sợ hãi.Sau đó, Hoắc Khải nói tiếp: “Anh Lưu, anh có lẽ hiểulầm chuyện này rồi”.“Hiểu lầm cái khỉ khô gì, đánh rồi còn nói là hiểu lầm?Nằm mơ à! Tôi sẽ về hủy bỏ hôn lễ, nhà họ Cơ không xửchết cậu thì ông đây sẽ không cho qua đâu!” Lưu QuânBồi mắng.Hoắc Khải vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn lạnhlùng đáp: “Tôi nói hiểu lầm, là chỉ hôn ước của hai người,chứ không phải chỉ việc tôi đánh anh. Cái loại ăn chơi đànđúm như anh ấy, tôi đánh thì cũng đánh rồi, nhưng nếuanh đòi hủy hôn thì e là người đầu tiên không tha cho anhsẽ là bố anh đấy”.Lưu Quân Bồi đang định ra khỏi phòng, nghe vậy thìlại dừng lại.Cơ Ôn Thư mặc dù bị ánh mắt của Hoắc Khải dọa chosợ chết khiếp, không dám mắng nữa, nhưng lại vẫn nóivới một giọng điệu rất đáng ghét: “Đầu anh bị úng nướcà? Chuyện này rõ ràng là anh sai trước, chủ tịch Lưu saocó thể làm gì anh Lưu được…”“Tuổi trẻ nhà họ Cơ đúng là đáng thất vọng thật. Đếncả người trong hàng thừa kế thứ hai mà cũng ngu ngốcnhư vậy, thật đáng buồn”, Hoắc Khải nói làm cho Cơ ÔnThư giận run người. Nếu không phải anh ta cho rằng thânphận của anh ta không hợp để đánh nhau với một tên trợlý quèn thì có lẽ anh ta đã xông lên từ lâu rồi.Hoắc Khải lười nói với anh ta, mà chỉ quay sang nói vớiLưu Quân Bồi: “Đúng là nhà họ Cơ muốn tiền của tậpđoàn Lưu Thị, nhưng tập đoàn Lưu Thị chẳng lẽ lại khôngmuốn dùng mấy văn phòng chỉ nhánh quan trọng của nhàhọ Cơ để phát triển kinh doanh chắc. Nếu vì việc anh bịđấm một cái mà hủy bỏ hôn hước, dẫn đến vụ hợp tác trịgiá hơn một tỷ thất bại thì anh nghĩ chủ tịch Lưu sẽ đánhai đây? Anh kết hôn với cô ấy chứ không phải tôi. Màngười đòi hủy hôn cũng là anh. Cho nên, anh sẽ là ngườibị xử đầu tiên”.“Cậu, cậu ngậm máu phun người. Rõ là cậu đánh tôitrước!”“Tôi không phủ nhận, nhưng tôi cũng chỉ tính là ngòinổ mà thôi, anh mới là thuốc nổ đấy. Trước khi anh trừngphạt tôi thì anh sẽ bị nhận một bài học khó quên đó.Không thì giờ anh gọi cho chủ tịch Lưu hỏi xem, nếu anhkhông kết hôn thì sẽ có kết cục gì”, Hoắc Khải nói.Giọng nói bình tĩnh của anh lại khiến cho Lưu Quân Bồirun rẩy.Đừng nhìn cái dáng vẻ khoa trương của anh ta mà lầmtưởng. Thật ra chính anh ta rõ hơn ai hết, trong cuộc giaodịch này, mấy văn phòng chỉ nhánh của nhà họ Cơ mới làmục tiêu quan trọng nhất.Năm trăm triệu đối với tập đoàn Lưu Thị thì không tínhlà gì, nhưng nếu có được quyền khống chế mấy vănphòng chỉ nhánh kia trong tay thì lợi nhuận trong tương laisẽ lên đến con số hàng tỷ.Không nói đến thân phận thằng con trai mất nết nhưanh ta, dù có đổi lại là chính lão Lưu bị đấm ở đây thì cũngsẽ chẳng dám ý kiến gì.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Cơ Ôn Thư ngồi bên nghe vậy thì rất vui vẻ. Năm trămtriệu đó, bây giờ thứ nhà họ Cơ thiếu nhất chính là dòngtiền. Có những món tiền vì nhiều nguyên nhân mà khôngthể thu hồi về, mà dù có lấy lại được thì cũng sẽ phảiphân chia ra cho vô số con cháu. Số tiền vào được tàikhoản của công ty đã ít lại càng thêm ít.Năm trăm triệu của tập đoàn Lưu Thị đủ để cho nhàhọ Cơ chống đỡ được thêm một thời gian dài mà khôngcần lo về chuồi vồn.Vì vậy, Cơ Ôn Thư vốn đang có ý nịnh nọt Lưu QuânBồi, bèn cười khà khà nói: “Theo tôi, hai người đã là vợchồng rồi thì sao có thể uống rượu kiểu bình thườngđược, phải uống kiểu giao bôi cơ”.Lưu Quân Bồi cũng híp mắt cười, nhưng vẫn nói: “Vậykhông hay lắm đâu…“Sao mà không hay, đằng nào cũng là vợ chồng, uốngrượu giao bôi trước thì có gì mà xấu. Hương Ngưng, cônói phải không nào?“ Cơ Ôn Thư hỏi.Cơ Hương Ngưng lại nâng ly lên, cười nói: “Ở nơi côngkhai thế này ít nhiều cũng phải chú ý một chút chứ. Vầyđi, tôi mời Quân Bồi một ly, anh họ cũng mời cùng tôi,được chứ”.Thái độ của cô tuy khách sáo nhưng lại không hề đitheo kịch bản của Cơ Ôn Thư.Cơ Ôn Thư cười như không cười, nói: “Đây là chuyệncủa hai vợ chồng nhà cô, sao tôi có thể chen vào được”.“Chúng tôi vẫn chưa phải vợ chồng mà” Cơ HươngNgưng nói.Cô nói xong, Lưu Quân Bồi nghe vậy thì không mấyVui.Hai ngày mời cơm đã không mời được rồi, hôm naykhó khăn lắm mới đến đây mà còn không chịu nể mặtuống một ly giao bôi.“Xem ra cô Hương Ngưng vẫn chưa quen nhỉ”. LưuQuân Bồi nói: “Vậy đi, không uống rượu giao bôi nữa. Cònnhiều cách để diễn tả thái độ thân thiết mà. Chỉ cần côHương Ngưng ngồi trên đùi tôi và uống hết cốc này thì cógiao bôi hay không cũng chẳng quan trọng nữa”.Cơ Hương Ngưng nhìn anh ta, nói: “Nên chờ sau khikết hôn thì hơn, nơi này là nơi công cộng, chúng ta…““Cơ Hương Ngưng, cô đừng có mà quá đáng!” Cơ ÔnThư đột ngột vỗ bàn đứng dậy: “Ăn cơm cô không tới,rượu cũng không uống, không nể mặt chút nào hết, côđịnh làm gì vậy hả! Đừng quên, anh Lưu là ân nhân củanhà họ Cơ chúng ta. Sau này cô còn phải làm vợ của anhấy đấy, cô ở đây giả vờ làm cái gì hả!”Lưu Quân Bồi cũng nhìn Cơ Hương Ngưng, híp mắtnói: “Cô Hương Ngưng thật sự muốn từ chối sao? Chỉ bảocô ngồi lên đùi tôi uống một ly thôi mà cũng không chịunể mặt sao?”“Tôi xin lỗi” Cơ Hương Ngưng từ từ đặt ly rượu xuống,nói: “Người tới là khách, tôi tôn trọng anh Lưu thì cũngmong anh Lưu tôn trọng lại tôi”.Giọng của cô rất lạnh lùng, ngữ khí khi gần khi xa, khác hẳn ban nấy.Lưu Quân Bồi nghe vậy liền trở nên giận dữ. Hai hômnay anh ta đã nhịn không nổi nữa rồi, lúc này Cơ HươngNgưng lại năm lần bảy lượt nói lời từ chối, không nể mặtanh ta. Giọng anh ta đanh lại: “Tôi cho cô thêm một cơ hộinữa. Cô qua đây ngồi lên đùi tôi!”Tính cách của Cơ Hương Ngưng vốn không thích nghelệnh của người khác, huống hồ cô lại rất ghét cái loạikhông làm mà chỉ thích tiêu hoang như Lưu Quân Bồi.Nếu là thời gian khác thì cô đã đá bay cái tên này đi từ lâurồi.Nhưng cái tên này lại có liên quan đến kế hoạch saunày của cô ấy, nên cô ấy không thể làm căng lên được.Cho nên, Cơ Hương Ngưng nhịn xuống sự ghét bỏtrong lòng mà hòa hoãn nói: “Anh xem kìa, sao lại tức giậnthế rồi. Tôi đã nói tôi sẽ lấy anh mà, sao phải gấp vậy chứ.Anh cũng biết gia tộc chúng tôi quản giáo con gái rấtnghiêm mà. Ở nơi đông người thế này tôi thật sự là khônglàm được…”Dáng vẻ đáng thương của Cơ Hương Ngưng không hềlàm cho Lưu Quân Bồi hài lòng. Anh ta đột ngột đứng dậynắm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo cô sang bên mình:“Đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.Nếu không vì cô xinh đẹp thì cô nghĩ tôi sẽ tốn thời gianvới cô chắc? Bảo cô uống rượu thôi mà như kiểu tôi bắtcô lên giường với tôi vậy, làm gì cũng không được. Để tôixem hôm nay cô có chịu hay không!”Cơ Hương Ngưng cũng chưa tính đến trường hợp này,nhưng sự cố bất ngờ khiến cô trở nên hoảng hốt. Thêmnữa, cô còn lo cho kế hoạch phía sau, sợ bản thân phảnkháng mãnh liệt quá sẽ khiến mọi chuyện hỏng bét.Một chút do dự của cô đã khiến cô ngã vào trong lòngLưu Quân Bồi.Cơ Hương Ngưng đơ ra làm Lưu Quân Bồi tưởng là côấy đã sợ hãi quyền thế của mình. Đến cả Cơ Ôn Thư còncười ha hả ở bên cạnh xem kịch, không cả có ý định giúpđỡ.Một người phụ nữ nhánh phụ của nhà họ Cơ thôi màcòn thích giả thanh cao như thế. Sớm muộn gì cũng làmvợ nhà người ta rồi mà còn tốn thời gian thế làm gì.Vào lúc này, một bóng người đột nhiên xông tới trướcmặt Lưu Quân Bồi và đấm cho anh ta một cú.Quả đấm đột ngột vung tới khiến cho Lưu Quân Bồikêu la oai oái. Anh ta thả Cơ Hương Ngưng ra và khôngngừng lui về sau. Nếu không vì phía sau còn có ghế thìchắc anh ta sẽ ngã quỳ ra ghế mất.Sắc mặt Cơ Ôn Thư trắng bệnh, anh ta vội vàng hétlên: “Họ Lý kia, anh điên rồi!”Nói xong, Cơ Ôn Thư vội vàng chạy qua đỡ Lưu QuânBồi dậy: “Anh Lưu, anh có sao không? Anh có bị thươngkhông?”“Mẹ kiếp, cậu dám đánh tôi? Nhà họ Cơ các người giỏilắm, còn dám đánh cả tôi!” Lưu Quân Bồi ôm mặt, phẫnnô gào lên.Cơ Ôn Thư nhìn sang Cơ Hương Ngưng: “Không mauqua đây đỡ anh Lưu dậy đi! Còn cả anh nữa, mau quỳxuống xin lỗi đi! Nếu không anh sẽ không được chết thoảimái đâu!”Sắc mặt của Cơ Hương Ngưng cũng không đẹp chútnào.Cô ấy không ngờ Hoắc Khải lại đột ngột đánh ngườinhư thế. Nhìn vết hẳn trên mặt Lưu Quân Bồi thì rõ ràng làanh đã dùng toàn bộ sức lực để đánh.Điều này khiến cho cô ấy hơi lo lắng, đồng thời cũngkhông hiểu. Chẳng phải đã nói là nịnh nọt Lưu Quân Bồiđể ngụy tạo bằng chứng giả hay sao? Giờ lại đánh ngườithì còn diễn thế nào được nữa?Hoắc Khải khẽ gật đầu với cô, tỏ ý không cần lo, sauđó nhìn sang Lưu Quân Bồi và Cơ Ôn Thư, lạnh nhạt nói:“Đánh cũng đánh rồi, hai người làm gì được tôi?”“Làm gì?“ Lưu Quân Bồi đẩy Cơ Ôn Thư ra, chỉ vàomặt Hoắc Khải mà mắng: “Mẹ kiếp, cậu chờ đó cho ông!Tôi sẽ nói với bố tôi là không kết hôn nữa, để xem nhà họCơ sẽ xử cậu thế nào!”Nói rồi, Lưu Quân Bồi định đi ra ngoài.Dáng vẻ tức giận của anh ta làm Cơ Ôn Thư sợ chếtkhiếp. Cơ Ôn Thư vội vàng kéo anh ta lại: “Anh Lưu, anh Lưu, có gì từ từ nói. Tên họ Lý kia, mau qua đây…”“Anh dám chửi thêm một câu nữa thì tôi sẽ đánh cảanh đấy!”, Hoắc Khải lạnh lùng nói.Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến Cơ Ôn Thư sợ hãi.Sau đó, Hoắc Khải nói tiếp: “Anh Lưu, anh có lẽ hiểulầm chuyện này rồi”.“Hiểu lầm cái khỉ khô gì, đánh rồi còn nói là hiểu lầm?Nằm mơ à! Tôi sẽ về hủy bỏ hôn lễ, nhà họ Cơ không xửchết cậu thì ông đây sẽ không cho qua đâu!” Lưu QuânBồi mắng.Hoắc Khải vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn lạnhlùng đáp: “Tôi nói hiểu lầm, là chỉ hôn ước của hai người,chứ không phải chỉ việc tôi đánh anh. Cái loại ăn chơi đànđúm như anh ấy, tôi đánh thì cũng đánh rồi, nhưng nếuanh đòi hủy hôn thì e là người đầu tiên không tha cho anhsẽ là bố anh đấy”.Lưu Quân Bồi đang định ra khỏi phòng, nghe vậy thìlại dừng lại.Cơ Ôn Thư mặc dù bị ánh mắt của Hoắc Khải dọa chosợ chết khiếp, không dám mắng nữa, nhưng lại vẫn nóivới một giọng điệu rất đáng ghét: “Đầu anh bị úng nướcà? Chuyện này rõ ràng là anh sai trước, chủ tịch Lưu saocó thể làm gì anh Lưu được…”“Tuổi trẻ nhà họ Cơ đúng là đáng thất vọng thật. Đếncả người trong hàng thừa kế thứ hai mà cũng ngu ngốcnhư vậy, thật đáng buồn”, Hoắc Khải nói làm cho Cơ ÔnThư giận run người. Nếu không phải anh ta cho rằng thânphận của anh ta không hợp để đánh nhau với một tên trợlý quèn thì có lẽ anh ta đã xông lên từ lâu rồi.Hoắc Khải lười nói với anh ta, mà chỉ quay sang nói vớiLưu Quân Bồi: “Đúng là nhà họ Cơ muốn tiền của tậpđoàn Lưu Thị, nhưng tập đoàn Lưu Thị chẳng lẽ lại khôngmuốn dùng mấy văn phòng chỉ nhánh quan trọng của nhàhọ Cơ để phát triển kinh doanh chắc. Nếu vì việc anh bịđấm một cái mà hủy bỏ hôn hước, dẫn đến vụ hợp tác trịgiá hơn một tỷ thất bại thì anh nghĩ chủ tịch Lưu sẽ đánhai đây? Anh kết hôn với cô ấy chứ không phải tôi. Màngười đòi hủy hôn cũng là anh. Cho nên, anh sẽ là ngườibị xử đầu tiên”.“Cậu, cậu ngậm máu phun người. Rõ là cậu đánh tôitrước!”“Tôi không phủ nhận, nhưng tôi cũng chỉ tính là ngòinổ mà thôi, anh mới là thuốc nổ đấy. Trước khi anh trừngphạt tôi thì anh sẽ bị nhận một bài học khó quên đó.Không thì giờ anh gọi cho chủ tịch Lưu hỏi xem, nếu anhkhông kết hôn thì sẽ có kết cục gì”, Hoắc Khải nói.Giọng nói bình tĩnh của anh lại khiến cho Lưu Quân Bồirun rẩy.Đừng nhìn cái dáng vẻ khoa trương của anh ta mà lầmtưởng. Thật ra chính anh ta rõ hơn ai hết, trong cuộc giaodịch này, mấy văn phòng chỉ nhánh của nhà họ Cơ mới làmục tiêu quan trọng nhất.Năm trăm triệu đối với tập đoàn Lưu Thị thì không tínhlà gì, nhưng nếu có được quyền khống chế mấy vănphòng chỉ nhánh kia trong tay thì lợi nhuận trong tương laisẽ lên đến con số hàng tỷ.Không nói đến thân phận thằng con trai mất nết nhưanh ta, dù có đổi lại là chính lão Lưu bị đấm ở đây thì cũngsẽ chẳng dám ý kiến gì.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Cơ Ôn Thư ngồi bên nghe vậy thì rất vui vẻ. Năm trămtriệu đó, bây giờ thứ nhà họ Cơ thiếu nhất chính là dòngtiền. Có những món tiền vì nhiều nguyên nhân mà khôngthể thu hồi về, mà dù có lấy lại được thì cũng sẽ phảiphân chia ra cho vô số con cháu. Số tiền vào được tàikhoản của công ty đã ít lại càng thêm ít.Năm trăm triệu của tập đoàn Lưu Thị đủ để cho nhàhọ Cơ chống đỡ được thêm một thời gian dài mà khôngcần lo về chuồi vồn.Vì vậy, Cơ Ôn Thư vốn đang có ý nịnh nọt Lưu QuânBồi, bèn cười khà khà nói: “Theo tôi, hai người đã là vợchồng rồi thì sao có thể uống rượu kiểu bình thườngđược, phải uống kiểu giao bôi cơ”.Lưu Quân Bồi cũng híp mắt cười, nhưng vẫn nói: “Vậykhông hay lắm đâu…“Sao mà không hay, đằng nào cũng là vợ chồng, uốngrượu giao bôi trước thì có gì mà xấu. Hương Ngưng, cônói phải không nào?“ Cơ Ôn Thư hỏi.Cơ Hương Ngưng lại nâng ly lên, cười nói: “Ở nơi côngkhai thế này ít nhiều cũng phải chú ý một chút chứ. Vầyđi, tôi mời Quân Bồi một ly, anh họ cũng mời cùng tôi,được chứ”.Thái độ của cô tuy khách sáo nhưng lại không hề đitheo kịch bản của Cơ Ôn Thư.Cơ Ôn Thư cười như không cười, nói: “Đây là chuyệncủa hai vợ chồng nhà cô, sao tôi có thể chen vào được”.“Chúng tôi vẫn chưa phải vợ chồng mà” Cơ HươngNgưng nói.Cô nói xong, Lưu Quân Bồi nghe vậy thì không mấyVui.Hai ngày mời cơm đã không mời được rồi, hôm naykhó khăn lắm mới đến đây mà còn không chịu nể mặtuống một ly giao bôi.“Xem ra cô Hương Ngưng vẫn chưa quen nhỉ”. LưuQuân Bồi nói: “Vậy đi, không uống rượu giao bôi nữa. Cònnhiều cách để diễn tả thái độ thân thiết mà. Chỉ cần côHương Ngưng ngồi trên đùi tôi và uống hết cốc này thì cógiao bôi hay không cũng chẳng quan trọng nữa”.Cơ Hương Ngưng nhìn anh ta, nói: “Nên chờ sau khikết hôn thì hơn, nơi này là nơi công cộng, chúng ta…““Cơ Hương Ngưng, cô đừng có mà quá đáng!” Cơ ÔnThư đột ngột vỗ bàn đứng dậy: “Ăn cơm cô không tới,rượu cũng không uống, không nể mặt chút nào hết, côđịnh làm gì vậy hả! Đừng quên, anh Lưu là ân nhân củanhà họ Cơ chúng ta. Sau này cô còn phải làm vợ của anhấy đấy, cô ở đây giả vờ làm cái gì hả!”Lưu Quân Bồi cũng nhìn Cơ Hương Ngưng, híp mắtnói: “Cô Hương Ngưng thật sự muốn từ chối sao? Chỉ bảocô ngồi lên đùi tôi uống một ly thôi mà cũng không chịunể mặt sao?”“Tôi xin lỗi” Cơ Hương Ngưng từ từ đặt ly rượu xuống,nói: “Người tới là khách, tôi tôn trọng anh Lưu thì cũngmong anh Lưu tôn trọng lại tôi”.Giọng của cô rất lạnh lùng, ngữ khí khi gần khi xa, khác hẳn ban nấy.Lưu Quân Bồi nghe vậy liền trở nên giận dữ. Hai hômnay anh ta đã nhịn không nổi nữa rồi, lúc này Cơ HươngNgưng lại năm lần bảy lượt nói lời từ chối, không nể mặtanh ta. Giọng anh ta đanh lại: “Tôi cho cô thêm một cơ hộinữa. Cô qua đây ngồi lên đùi tôi!”Tính cách của Cơ Hương Ngưng vốn không thích nghelệnh của người khác, huống hồ cô lại rất ghét cái loạikhông làm mà chỉ thích tiêu hoang như Lưu Quân Bồi.Nếu là thời gian khác thì cô đã đá bay cái tên này đi từ lâurồi.Nhưng cái tên này lại có liên quan đến kế hoạch saunày của cô ấy, nên cô ấy không thể làm căng lên được.Cho nên, Cơ Hương Ngưng nhịn xuống sự ghét bỏtrong lòng mà hòa hoãn nói: “Anh xem kìa, sao lại tức giậnthế rồi. Tôi đã nói tôi sẽ lấy anh mà, sao phải gấp vậy chứ.Anh cũng biết gia tộc chúng tôi quản giáo con gái rấtnghiêm mà. Ở nơi đông người thế này tôi thật sự là khônglàm được…”Dáng vẻ đáng thương của Cơ Hương Ngưng không hềlàm cho Lưu Quân Bồi hài lòng. Anh ta đột ngột đứng dậynắm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo cô sang bên mình:“Đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.Nếu không vì cô xinh đẹp thì cô nghĩ tôi sẽ tốn thời gianvới cô chắc? Bảo cô uống rượu thôi mà như kiểu tôi bắtcô lên giường với tôi vậy, làm gì cũng không được. Để tôixem hôm nay cô có chịu hay không!”Cơ Hương Ngưng cũng chưa tính đến trường hợp này,nhưng sự cố bất ngờ khiến cô trở nên hoảng hốt. Thêmnữa, cô còn lo cho kế hoạch phía sau, sợ bản thân phảnkháng mãnh liệt quá sẽ khiến mọi chuyện hỏng bét.Một chút do dự của cô đã khiến cô ngã vào trong lòngLưu Quân Bồi.Cơ Hương Ngưng đơ ra làm Lưu Quân Bồi tưởng là côấy đã sợ hãi quyền thế của mình. Đến cả Cơ Ôn Thư còncười ha hả ở bên cạnh xem kịch, không cả có ý định giúpđỡ.Một người phụ nữ nhánh phụ của nhà họ Cơ thôi màcòn thích giả thanh cao như thế. Sớm muộn gì cũng làmvợ nhà người ta rồi mà còn tốn thời gian thế làm gì.Vào lúc này, một bóng người đột nhiên xông tới trướcmặt Lưu Quân Bồi và đấm cho anh ta một cú.Quả đấm đột ngột vung tới khiến cho Lưu Quân Bồikêu la oai oái. Anh ta thả Cơ Hương Ngưng ra và khôngngừng lui về sau. Nếu không vì phía sau còn có ghế thìchắc anh ta sẽ ngã quỳ ra ghế mất.Sắc mặt Cơ Ôn Thư trắng bệnh, anh ta vội vàng hétlên: “Họ Lý kia, anh điên rồi!”Nói xong, Cơ Ôn Thư vội vàng chạy qua đỡ Lưu QuânBồi dậy: “Anh Lưu, anh có sao không? Anh có bị thươngkhông?”“Mẹ kiếp, cậu dám đánh tôi? Nhà họ Cơ các người giỏilắm, còn dám đánh cả tôi!” Lưu Quân Bồi ôm mặt, phẫnnô gào lên.Cơ Ôn Thư nhìn sang Cơ Hương Ngưng: “Không mauqua đây đỡ anh Lưu dậy đi! Còn cả anh nữa, mau quỳxuống xin lỗi đi! Nếu không anh sẽ không được chết thoảimái đâu!”Sắc mặt của Cơ Hương Ngưng cũng không đẹp chútnào.Cô ấy không ngờ Hoắc Khải lại đột ngột đánh ngườinhư thế. Nhìn vết hẳn trên mặt Lưu Quân Bồi thì rõ ràng làanh đã dùng toàn bộ sức lực để đánh.Điều này khiến cho cô ấy hơi lo lắng, đồng thời cũngkhông hiểu. Chẳng phải đã nói là nịnh nọt Lưu Quân Bồiđể ngụy tạo bằng chứng giả hay sao? Giờ lại đánh ngườithì còn diễn thế nào được nữa?Hoắc Khải khẽ gật đầu với cô, tỏ ý không cần lo, sauđó nhìn sang Lưu Quân Bồi và Cơ Ôn Thư, lạnh nhạt nói:“Đánh cũng đánh rồi, hai người làm gì được tôi?”“Làm gì?“ Lưu Quân Bồi đẩy Cơ Ôn Thư ra, chỉ vàomặt Hoắc Khải mà mắng: “Mẹ kiếp, cậu chờ đó cho ông!Tôi sẽ nói với bố tôi là không kết hôn nữa, để xem nhà họCơ sẽ xử cậu thế nào!”Nói rồi, Lưu Quân Bồi định đi ra ngoài.Dáng vẻ tức giận của anh ta làm Cơ Ôn Thư sợ chếtkhiếp. Cơ Ôn Thư vội vàng kéo anh ta lại: “Anh Lưu, anh Lưu, có gì từ từ nói. Tên họ Lý kia, mau qua đây…”“Anh dám chửi thêm một câu nữa thì tôi sẽ đánh cảanh đấy!”, Hoắc Khải lạnh lùng nói.Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến Cơ Ôn Thư sợ hãi.Sau đó, Hoắc Khải nói tiếp: “Anh Lưu, anh có lẽ hiểulầm chuyện này rồi”.“Hiểu lầm cái khỉ khô gì, đánh rồi còn nói là hiểu lầm?Nằm mơ à! Tôi sẽ về hủy bỏ hôn lễ, nhà họ Cơ không xửchết cậu thì ông đây sẽ không cho qua đâu!” Lưu QuânBồi mắng.Hoắc Khải vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn lạnhlùng đáp: “Tôi nói hiểu lầm, là chỉ hôn ước của hai người,chứ không phải chỉ việc tôi đánh anh. Cái loại ăn chơi đànđúm như anh ấy, tôi đánh thì cũng đánh rồi, nhưng nếuanh đòi hủy hôn thì e là người đầu tiên không tha cho anhsẽ là bố anh đấy”.Lưu Quân Bồi đang định ra khỏi phòng, nghe vậy thìlại dừng lại.Cơ Ôn Thư mặc dù bị ánh mắt của Hoắc Khải dọa chosợ chết khiếp, không dám mắng nữa, nhưng lại vẫn nóivới một giọng điệu rất đáng ghét: “Đầu anh bị úng nướcà? Chuyện này rõ ràng là anh sai trước, chủ tịch Lưu saocó thể làm gì anh Lưu được…”“Tuổi trẻ nhà họ Cơ đúng là đáng thất vọng thật. Đếncả người trong hàng thừa kế thứ hai mà cũng ngu ngốcnhư vậy, thật đáng buồn”, Hoắc Khải nói làm cho Cơ ÔnThư giận run người. Nếu không phải anh ta cho rằng thânphận của anh ta không hợp để đánh nhau với một tên trợlý quèn thì có lẽ anh ta đã xông lên từ lâu rồi.Hoắc Khải lười nói với anh ta, mà chỉ quay sang nói vớiLưu Quân Bồi: “Đúng là nhà họ Cơ muốn tiền của tậpđoàn Lưu Thị, nhưng tập đoàn Lưu Thị chẳng lẽ lại khôngmuốn dùng mấy văn phòng chỉ nhánh quan trọng của nhàhọ Cơ để phát triển kinh doanh chắc. Nếu vì việc anh bịđấm một cái mà hủy bỏ hôn hước, dẫn đến vụ hợp tác trịgiá hơn một tỷ thất bại thì anh nghĩ chủ tịch Lưu sẽ đánhai đây? Anh kết hôn với cô ấy chứ không phải tôi. Màngười đòi hủy hôn cũng là anh. Cho nên, anh sẽ là ngườibị xử đầu tiên”.“Cậu, cậu ngậm máu phun người. Rõ là cậu đánh tôitrước!”“Tôi không phủ nhận, nhưng tôi cũng chỉ tính là ngòinổ mà thôi, anh mới là thuốc nổ đấy. Trước khi anh trừngphạt tôi thì anh sẽ bị nhận một bài học khó quên đó.Không thì giờ anh gọi cho chủ tịch Lưu hỏi xem, nếu anhkhông kết hôn thì sẽ có kết cục gì”, Hoắc Khải nói.Giọng nói bình tĩnh của anh lại khiến cho Lưu Quân Bồirun rẩy.Đừng nhìn cái dáng vẻ khoa trương của anh ta mà lầmtưởng. Thật ra chính anh ta rõ hơn ai hết, trong cuộc giaodịch này, mấy văn phòng chỉ nhánh của nhà họ Cơ mới làmục tiêu quan trọng nhất.Năm trăm triệu đối với tập đoàn Lưu Thị thì không tínhlà gì, nhưng nếu có được quyền khống chế mấy vănphòng chỉ nhánh kia trong tay thì lợi nhuận trong tương laisẽ lên đến con số hàng tỷ.Không nói đến thân phận thằng con trai mất nết nhưanh ta, dù có đổi lại là chính lão Lưu bị đấm ở đây thì cũngsẽ chẳng dám ý kiến gì.