Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 157: Tặng hoa

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Rời khỏi nhà họ Cơ thì trời đã quá trưa, Hoắc Khảikhông trở về nhà ngay, cũng chưa gọi điện thoại cho NinhThần, mà đi đến tiệm bán hoa một chuyến trước.“Đến đây làm gì vậy?” Cơ Hương Ngưng hỏi khi cô ấybước ra khỏi xe.“Đương nhiên đi đến tiệm bán hoa là để mua hoa rồi”,Hoắc Khải trả lời.Cơ Hương Ngưng ngẩn người, không biết cô ấy đangnghĩ đến điều gì, nét mặt đột nhiên lại có chút mất tựnhiên.Cô ấy đang nhầm tưởng rằng Hoắc Khải muốn muahoa tặng mình. Là một người phụ nữ không có nhiều kinhnghiệm trong tình yêu, hiểu biết duy nhất của cô ấy vềviệc tặng hoa cho ai đó chỉ là để thể hiện hảo cảm đối vớingười đó.Hoắc Khải bước vào tiệm hoa, liếc mắt nhìn rồi chỉ vàohoa hướng dương trước mặt và nói: “Phiền cô gói giúp tôimấy bông hoa này”.Nhân viên tiệm đi tới cầm mấy bông hoa hướng dươnglên, gói lại một cách đơn giản, không có gì quá nổi bật.Nhưng chỉ riêng màu vàng đơn thuần của hoa hướngdương cũng đã rất rực rỡ rồi, rực rỡ như ánh mặt trời trêncao vậy.Hoắc Khải nhìn quanh, sau đó hỏi Cơ Hương Ngưng:“Bó hoa này trông thế nào?”Cơ Hương Ngưng cảm thấy hơi bối rối, ngập ngừngnói: “Cái đó… cũng được. Chỉ có điều hình như không cóai chỉ tặng mỗi hoa hướng dương cho con gái…”“Nói như vậy cũng đúng”, Hoắc Khải suy nghĩ mộtchút. Sau đó anh chọn thêm hai bông hoa tulip, một tráimột phải cắm bên cạnh hoa hướng dương, trông giốngnhư hai người bảo vệ. Có vẻ như anh thấy nó rất buồncười, nên đã bật cười mấy lần.Cơ Hương Ngưng lại càng thêm bối rối, thậm chí còncảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy Hoắc Khải như thế. KhiHoắc Khải trả tiền xong, cô ấy khẽ cúi đầu đi theo phíasau anh rời khỏi tiệm hoa.Kết quả là vừa mở cửa xe, Hoắc Khải không lên xe màchỉ đứng đó nói: “Cô đi trước đi, tôi còn phải đi chợ. Conbé Đường Đường nhà tôi hẳn là đang muốn ăn món sườnxào chua ngọt lắm”.Cơ Hương Ngưng đang ngồi trên xe lại ngẩn ngườithêm một lúc, sau đó mới nhận ra rằng bó hoa này khôngphải mua cho cô ấy mà là mua cho Ninh Thần.Làm mới vừa rồi cô ấy còn tự mình đa tình, suy nghĩchờ một hồi sau khi anh tặng hoa thì cô ấy phải làm nhưthế nào để ra vẻ thờ ơ một chút.Bây giờ thì tốt rồi, chỉ là do cô suy nghĩ lung tung màthôi.“Ờ, vậy thì anh đi đi, dù sao tôi cũng rất bận”, CơHương Ngưng cô găng khiên cho giọng nói của mình trởnên bình thường, nhưng dù có giả vờ như thế nào đichăng nữa, đôi mắt của cô ấy vẫn vô thức nhìn vào bó hoahướng dương.Cô ấy không phải là một người phụ nữ thích hoa. Mấythứ hoa hòe này không mài ra ăn được, nên chỉ là thứ vôdụng trong mắt của Cơ Hương Ngưng.Nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, cô ấy lại chỉmong nhận được món quà như vậy từ một ai đó.Có phải là bị ma nhập rồi không?Trong lòng Cơ Hương Ngưng tự nhiên lại cảm thấy cóchút mất mát, chỉ có thể cố gạt đi những suy nghĩ hỗnloạn, rồi nói với tài xế: “Lái xe đi”.Lúc này, Hoắc Khải mới đột nhiên nói: “Suýt chút nữaquên mất, cái này là cho cô”.Một mùi thơm thoang thoảng bay vào, Cơ HươngNgưng vừa quay đầu lại thì thấy Hoắc Khải đã cầm mộtđóa hoa ly hồng đưa vào cửa kính xe.“Tôi nghe nói rằng hoa ly hồng tượng trưng cho sựthuần khiết và sang trọng, nó rất hợp với cô” Hoắc Khảigiải thích.Sự hưng phấn vô cớ chiếm trọn lấy trái tim của CơHương Ngưng, khóe miệng của cô ấy đã hơi nhếch lênnhưng vẫn phải tỏ ra thản nhiên nói: “Mua cái thứ vô dụngnày làm gì không biết”.Nói qua nói lại, cuối cùng tay cũng nhanh chóng nhậnlấy đóa hoa đó.Nhận lấy đóa hoa ly hồng rồi, Cơ Hương Ngưng lại bấtgiác cúi đầu, ngửi hương thơm tỏa ra từ nhụy hoa.Hoắc Khải đứng bên cạnh xe cười nói: “Thế nào, cóthơm không?”Có lẽ do bị Hoắc Khải phát hiện cô ấy như vậy mà lạiđể ý đến đóa hoa này, Cơ Hương Ngưng ngay lập tức cảmthấy xấu hổ, hừ một tiếng nói: “Không thơm chút nào,cũng không có ai tặng hoa mà chỉ tặng có một đóa, đồkeo kiệt. Thôi tôi không để ý đến anh nữa, tài xế, lái xe!”Người tài xế khởi động xe và chiếc ô tô từ từ lăn bánhrời khỏi vị trí ban đầu.Từ gương chiếu hậu, có thể thấy Hoắc Khải vẫn đangđứng bên đường vẫy tay chào cô ấy.Ở trong xe, hương hoa nhàn nhạt tiếp tục lan tỏa ra,khiến cho tâm trạng của Cơ Hương Ngưng càng lúc càngtốt lên.Một lúc lâu sau, cho đến khi không còn nhìn thấyHoắc Khải trong gương chiếu hậu, cô ấy mới nhìn xuốngđóa hoa ly hồng trên tay mình.Nét mặt của cô ấy bây giờ trông vô cùng phức tạp,nửa như vui vẻ, nửa lại u buồn.Thở dài, cô ấy đặt đóa hoa ly hồng xuống bên cạnh,như thể cô chưa từng cầm nó trong tay. Cũng có chứngminh được điều gì đâu chứ.Hoắc Khải bắt một chiếc taxi đến khu chợ gần nhà.Anh không hề biết rằng, ở phía bên kia đường, PhanTư Mễ đang ngồi trên xe của mình và nhìn chằm chằm vàoanh.Mười phút trước, Phan Tư Mễ đến mua đồ gần đó, vừalên xe đã thấy Hoắc Khải và một người phụ nữ xinh đẹpbước xuống xe, cùng nhau đi vào tiệm hoa.Cân nhắc một chút, cô ấy quyết định không quấy rối,mà lặng lẽ đợi mọi chuyện phát triển thêm.Sau vài phút, cô ấy nhìn thấy Hoắc Khải bước ra, trêntay cầm một bó hoa hướng dương, đứng trước xe nóichuyện với người đẹp. Để rồi như đang làm ảo thuật, anhlấy ra một đóa hoa ly hồng và đưa nó cho người phụ nữkia.Phan Tư Mễ không biết hai người đó nói gì với nhau,nhưng là một bác sĩ tâm lý, cô ấy có thể nhìn thấy nhữngthay đổi biểu cảm tinh tế trên nét mặt của người phụ nữngồi trong xe qua cửa kính xe, nét mặt đó rõ ràng là đangthể hiện một niềm vui kín đáo.Sau khi chiếc xe đó rời đi, Hoắc Khải cũng bắt mộtchiếc taxi khác rồi rời đi một mình.Nếu như không phải trên tay Hoắc Khải vẫn còn cầmtheo một bó hoa hướng dương, Phan Tư Mễ có thể chắcchắn rằng hai người này là tình nhân của nhau. Nhưng bâygiờ có thêm bó hoa hướng dương đó, nên cô ấy cũngkhông thể khẳng định chắc chắn.Dù cho có chuyện gì thì cũng không nên đưa ra phánđoán một cách tùy tiện.Sau một hồi suy nghĩ, Phan Tư Mễ mới từ bỏ ý địnhgọi điện cho Ninh Thần, bản thân cố ấy chỉ ghi nhớ vấn đềnày, sau đó cô ấy sẽ lên kế hoạch để tìm cơ hội thăm dòHoắc Khải.Hoắc Khải nào đâu biết bác sĩ tâm lý của mình lại tìnhcờ xuất hiện ở bên kia đường, anh chỉ chuyên tâm đi chợ,cẩn thận chọn hai miếng sườn và mua thêm một ít rautươi trước khi trở về nhà.Anh gõ cửa nhà, sau khoảng mười giây thì cánh cửamở ra.Nhìn Ninh Thần đang đứng ở cửa với vẻ mặt ngẩn ngơ,Hoắc Khải mỉm cười đưa bó hoa hướng dương trong tayanh cho cô rồi nói: “Tặng cho em đó. Mấy ngày nay mộtmình ở nhà đã cực khổ rồi”.Hoa hướng dương không phải là loài hoa có mùihương quá đặc biệt, nhưng nhìn những bông hoa vàngrực rỡ trước mặt, lại nghe những lời nói tâm tình của anh,trái tim của Ninh Thần như muốn tan chảy.Cô là một người phụ nữ dễ hài lòng. Cô không cần gìnhiều ngoài chồng con của mình.Trước đây, Lý Phong chưa bao giờ dành tặng cho côbất cứ điều gì bất ngờ, kể cả sau khi kết hôn, cô cũngluôn cảm thấy buồn tẻ và lạc lõng.Nhưng bây giờ thì khác. Đây là ngày đầu tiên anh biếtmua hoa tặng cho cô khi về nhà.Mặc dù Ninh Thần cũng cảm thấy hoa là món quà vônghĩa giống như Cơ Hương Ngưng, nhưng cô ấy sẽ khôngtừ chối một món quà như vậy từ chồng của mình, ngượclại còn rất thích nó.Bởi ý nghĩa đằng sau những bông hoa chính là tượngtrưng cho tình yêu của người đàn ông dành cho ngườiphụ nữ của mình.Nếu như ghét một người, chúng ta sẽ không bao giờtặng hoa cho người đó.“Cảm ơn anh”, Ninh Thần nở nự cười tươi tắn, đón lấynhững bông hoa.“Bố ơi!”Nghe thấy giọng nói của Đường Đường, Hoắc Khảinhìn lên, nhưng ngạc nhiên khi thấy rằng ngoài mẹ conNinh Thần thì còn có Cố Phi Dương và Nhạc Văn Văncũng đang ở trong nhà.Khi nhìn thấy Hoắc Khải, vẻ mặt đang không được vuicủa Cố Phi Dương lại càng thêm mất tự nhiên. Nhất là khicô ấy nhìn thấy bó hoa trong tay Ninh Thần, cô ấy liềncảm thấy khó chịu như có đàn kiến đang bò trong lòng.Nhìn người khác càng hạnh phúc bao nhiêu thì cô ấycàng cảm thấy mình kém cỏi bấy nhiêu.Vì vậy, trước khi Hoắc Khải kịp hỏi tại sao họ lại ở đây,Cố Phi Dương đã trực tiếp đưa Nhạc Văn Văn đứng lên vànói: “Về nhà thôi con!”“Không! Con không muốn đi! Con muốn ở cùng vớichú Lý!”, Nhạc Văn Văn cố gắng vùng vẫy một cách tuyệtvọng, giọng nói chuyển từ vui sướng sang nghẹn ngào.Ninh Thần ở một bên giải thích: “Buổi trưa Văn Văncùng Đường Đường trở về từ trường học, cô bé nói mấyngày nay anh không đến nấu đồ ăn ngon cho cô bé. Emđã gọi điện cho cô Cố, cô ấy vừa đến thì anh cũng vừa vềnhà”.“Cháu muốn chú Lý chơi với cháu! Cháu cũng muốnăn bữa ăn do chú Lý nấu!”, Nhạc Văn Văn hét lớn: “Chú Lýđã hứa với mẹ con cháu, cháu…”“Bốp!“ một âm thanh giòn giã vang lên khiến căn nhàbỗng trở nên yên tĩnh.Tất cả mọi đều người kinh ngạc nhìn Cố Phi Dương,trong khi Cố Phi Dương lạnh lùng kéo con gái ra: “Đừngép mẹ phải đánh con nữa! Về nhà!”Ninh Thần lúc này cũng phản ứng lại, nhanh chóngthuyết phục: “Cô Cố, Văn Văn vẫn còn là một đứa trẻ, hơnnữa Lý Phong đã về rồi, mẹ con cô cũng ở lại ăn cơm đi”.“Cảm ơn cô Ninh vì lòng tốt của cô, nhưng có lẽchúng ta có cách giáo dục con cái khác nhau. Tôi khôngthể chịu đựng được việc con bé cứ chạy đến nhà ngườikhác vì miếng ăn! Vì vậy, chúng tôi nên về nhà thì hơn.Nếu như chúng tôi có gây phiền phức gì cho gia đình côthì cũng xin cô thứ lỗi cho”, Cố Phi Dương lạnh lùng nói,rồi cứng rắn kéo Nhạc Văn Văn ra ngoài.Ninh Thần muốn giữ cô ấy lại, nhưng đã bị Hoắc Khải ngắn cản.“Chú Lý! Chú Lý!”, Nhạc Văn Văn đưa tay về phía HoắcKhải, hy vọng rằng anh có thể giữ cô bé lại. Vừa rồi, saumột cái tát, một nửa bên má của cô bé đã bị sưng tấy, đủthấy rằng Cố Phi Dương đã dùng lực mạnh đến như thếnào.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Rời khỏi nhà họ Cơ thì trời đã quá trưa, Hoắc Khảikhông trở về nhà ngay, cũng chưa gọi điện thoại cho NinhThần, mà đi đến tiệm bán hoa một chuyến trước.“Đến đây làm gì vậy?” Cơ Hương Ngưng hỏi khi cô ấybước ra khỏi xe.“Đương nhiên đi đến tiệm bán hoa là để mua hoa rồi”,Hoắc Khải trả lời.Cơ Hương Ngưng ngẩn người, không biết cô ấy đangnghĩ đến điều gì, nét mặt đột nhiên lại có chút mất tựnhiên.Cô ấy đang nhầm tưởng rằng Hoắc Khải muốn muahoa tặng mình. Là một người phụ nữ không có nhiều kinhnghiệm trong tình yêu, hiểu biết duy nhất của cô ấy vềviệc tặng hoa cho ai đó chỉ là để thể hiện hảo cảm đối vớingười đó.Hoắc Khải bước vào tiệm hoa, liếc mắt nhìn rồi chỉ vàohoa hướng dương trước mặt và nói: “Phiền cô gói giúp tôimấy bông hoa này”.Nhân viên tiệm đi tới cầm mấy bông hoa hướng dươnglên, gói lại một cách đơn giản, không có gì quá nổi bật.Nhưng chỉ riêng màu vàng đơn thuần của hoa hướngdương cũng đã rất rực rỡ rồi, rực rỡ như ánh mặt trời trêncao vậy.Hoắc Khải nhìn quanh, sau đó hỏi Cơ Hương Ngưng:“Bó hoa này trông thế nào?”Cơ Hương Ngưng cảm thấy hơi bối rối, ngập ngừngnói: “Cái đó… cũng được. Chỉ có điều hình như không cóai chỉ tặng mỗi hoa hướng dương cho con gái…”“Nói như vậy cũng đúng”, Hoắc Khải suy nghĩ mộtchút. Sau đó anh chọn thêm hai bông hoa tulip, một tráimột phải cắm bên cạnh hoa hướng dương, trông giốngnhư hai người bảo vệ. Có vẻ như anh thấy nó rất buồncười, nên đã bật cười mấy lần.Cơ Hương Ngưng lại càng thêm bối rối, thậm chí còncảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy Hoắc Khải như thế. KhiHoắc Khải trả tiền xong, cô ấy khẽ cúi đầu đi theo phíasau anh rời khỏi tiệm hoa.Kết quả là vừa mở cửa xe, Hoắc Khải không lên xe màchỉ đứng đó nói: “Cô đi trước đi, tôi còn phải đi chợ. Conbé Đường Đường nhà tôi hẳn là đang muốn ăn món sườnxào chua ngọt lắm”.Cơ Hương Ngưng đang ngồi trên xe lại ngẩn ngườithêm một lúc, sau đó mới nhận ra rằng bó hoa này khôngphải mua cho cô ấy mà là mua cho Ninh Thần.Làm mới vừa rồi cô ấy còn tự mình đa tình, suy nghĩchờ một hồi sau khi anh tặng hoa thì cô ấy phải làm nhưthế nào để ra vẻ thờ ơ một chút.Bây giờ thì tốt rồi, chỉ là do cô suy nghĩ lung tung màthôi.“Ờ, vậy thì anh đi đi, dù sao tôi cũng rất bận”, CơHương Ngưng cô găng khiên cho giọng nói của mình trởnên bình thường, nhưng dù có giả vờ như thế nào đichăng nữa, đôi mắt của cô ấy vẫn vô thức nhìn vào bó hoahướng dương.Cô ấy không phải là một người phụ nữ thích hoa. Mấythứ hoa hòe này không mài ra ăn được, nên chỉ là thứ vôdụng trong mắt của Cơ Hương Ngưng.Nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, cô ấy lại chỉmong nhận được món quà như vậy từ một ai đó.Có phải là bị ma nhập rồi không?Trong lòng Cơ Hương Ngưng tự nhiên lại cảm thấy cóchút mất mát, chỉ có thể cố gạt đi những suy nghĩ hỗnloạn, rồi nói với tài xế: “Lái xe đi”.Lúc này, Hoắc Khải mới đột nhiên nói: “Suýt chút nữaquên mất, cái này là cho cô”.Một mùi thơm thoang thoảng bay vào, Cơ HươngNgưng vừa quay đầu lại thì thấy Hoắc Khải đã cầm mộtđóa hoa ly hồng đưa vào cửa kính xe.“Tôi nghe nói rằng hoa ly hồng tượng trưng cho sựthuần khiết và sang trọng, nó rất hợp với cô” Hoắc Khảigiải thích.Sự hưng phấn vô cớ chiếm trọn lấy trái tim của CơHương Ngưng, khóe miệng của cô ấy đã hơi nhếch lênnhưng vẫn phải tỏ ra thản nhiên nói: “Mua cái thứ vô dụngnày làm gì không biết”.Nói qua nói lại, cuối cùng tay cũng nhanh chóng nhậnlấy đóa hoa đó.Nhận lấy đóa hoa ly hồng rồi, Cơ Hương Ngưng lại bấtgiác cúi đầu, ngửi hương thơm tỏa ra từ nhụy hoa.Hoắc Khải đứng bên cạnh xe cười nói: “Thế nào, cóthơm không?”Có lẽ do bị Hoắc Khải phát hiện cô ấy như vậy mà lạiđể ý đến đóa hoa này, Cơ Hương Ngưng ngay lập tức cảmthấy xấu hổ, hừ một tiếng nói: “Không thơm chút nào,cũng không có ai tặng hoa mà chỉ tặng có một đóa, đồkeo kiệt. Thôi tôi không để ý đến anh nữa, tài xế, lái xe!”Người tài xế khởi động xe và chiếc ô tô từ từ lăn bánhrời khỏi vị trí ban đầu.Từ gương chiếu hậu, có thể thấy Hoắc Khải vẫn đangđứng bên đường vẫy tay chào cô ấy.Ở trong xe, hương hoa nhàn nhạt tiếp tục lan tỏa ra,khiến cho tâm trạng của Cơ Hương Ngưng càng lúc càngtốt lên.Một lúc lâu sau, cho đến khi không còn nhìn thấyHoắc Khải trong gương chiếu hậu, cô ấy mới nhìn xuốngđóa hoa ly hồng trên tay mình.Nét mặt của cô ấy bây giờ trông vô cùng phức tạp,nửa như vui vẻ, nửa lại u buồn.Thở dài, cô ấy đặt đóa hoa ly hồng xuống bên cạnh,như thể cô chưa từng cầm nó trong tay. Cũng có chứngminh được điều gì đâu chứ.Hoắc Khải bắt một chiếc taxi đến khu chợ gần nhà.Anh không hề biết rằng, ở phía bên kia đường, PhanTư Mễ đang ngồi trên xe của mình và nhìn chằm chằm vàoanh.Mười phút trước, Phan Tư Mễ đến mua đồ gần đó, vừalên xe đã thấy Hoắc Khải và một người phụ nữ xinh đẹpbước xuống xe, cùng nhau đi vào tiệm hoa.Cân nhắc một chút, cô ấy quyết định không quấy rối,mà lặng lẽ đợi mọi chuyện phát triển thêm.Sau vài phút, cô ấy nhìn thấy Hoắc Khải bước ra, trêntay cầm một bó hoa hướng dương, đứng trước xe nóichuyện với người đẹp. Để rồi như đang làm ảo thuật, anhlấy ra một đóa hoa ly hồng và đưa nó cho người phụ nữkia.Phan Tư Mễ không biết hai người đó nói gì với nhau,nhưng là một bác sĩ tâm lý, cô ấy có thể nhìn thấy nhữngthay đổi biểu cảm tinh tế trên nét mặt của người phụ nữngồi trong xe qua cửa kính xe, nét mặt đó rõ ràng là đangthể hiện một niềm vui kín đáo.Sau khi chiếc xe đó rời đi, Hoắc Khải cũng bắt mộtchiếc taxi khác rồi rời đi một mình.Nếu như không phải trên tay Hoắc Khải vẫn còn cầmtheo một bó hoa hướng dương, Phan Tư Mễ có thể chắcchắn rằng hai người này là tình nhân của nhau. Nhưng bâygiờ có thêm bó hoa hướng dương đó, nên cô ấy cũngkhông thể khẳng định chắc chắn.Dù cho có chuyện gì thì cũng không nên đưa ra phánđoán một cách tùy tiện.Sau một hồi suy nghĩ, Phan Tư Mễ mới từ bỏ ý địnhgọi điện cho Ninh Thần, bản thân cố ấy chỉ ghi nhớ vấn đềnày, sau đó cô ấy sẽ lên kế hoạch để tìm cơ hội thăm dòHoắc Khải.Hoắc Khải nào đâu biết bác sĩ tâm lý của mình lại tìnhcờ xuất hiện ở bên kia đường, anh chỉ chuyên tâm đi chợ,cẩn thận chọn hai miếng sườn và mua thêm một ít rautươi trước khi trở về nhà.Anh gõ cửa nhà, sau khoảng mười giây thì cánh cửamở ra.Nhìn Ninh Thần đang đứng ở cửa với vẻ mặt ngẩn ngơ,Hoắc Khải mỉm cười đưa bó hoa hướng dương trong tayanh cho cô rồi nói: “Tặng cho em đó. Mấy ngày nay mộtmình ở nhà đã cực khổ rồi”.Hoa hướng dương không phải là loài hoa có mùihương quá đặc biệt, nhưng nhìn những bông hoa vàngrực rỡ trước mặt, lại nghe những lời nói tâm tình của anh,trái tim của Ninh Thần như muốn tan chảy.Cô là một người phụ nữ dễ hài lòng. Cô không cần gìnhiều ngoài chồng con của mình.Trước đây, Lý Phong chưa bao giờ dành tặng cho côbất cứ điều gì bất ngờ, kể cả sau khi kết hôn, cô cũngluôn cảm thấy buồn tẻ và lạc lõng.Nhưng bây giờ thì khác. Đây là ngày đầu tiên anh biếtmua hoa tặng cho cô khi về nhà.Mặc dù Ninh Thần cũng cảm thấy hoa là món quà vônghĩa giống như Cơ Hương Ngưng, nhưng cô ấy sẽ khôngtừ chối một món quà như vậy từ chồng của mình, ngượclại còn rất thích nó.Bởi ý nghĩa đằng sau những bông hoa chính là tượngtrưng cho tình yêu của người đàn ông dành cho ngườiphụ nữ của mình.Nếu như ghét một người, chúng ta sẽ không bao giờtặng hoa cho người đó.“Cảm ơn anh”, Ninh Thần nở nự cười tươi tắn, đón lấynhững bông hoa.“Bố ơi!”Nghe thấy giọng nói của Đường Đường, Hoắc Khảinhìn lên, nhưng ngạc nhiên khi thấy rằng ngoài mẹ conNinh Thần thì còn có Cố Phi Dương và Nhạc Văn Văncũng đang ở trong nhà.Khi nhìn thấy Hoắc Khải, vẻ mặt đang không được vuicủa Cố Phi Dương lại càng thêm mất tự nhiên. Nhất là khicô ấy nhìn thấy bó hoa trong tay Ninh Thần, cô ấy liềncảm thấy khó chịu như có đàn kiến đang bò trong lòng.Nhìn người khác càng hạnh phúc bao nhiêu thì cô ấycàng cảm thấy mình kém cỏi bấy nhiêu.Vì vậy, trước khi Hoắc Khải kịp hỏi tại sao họ lại ở đây,Cố Phi Dương đã trực tiếp đưa Nhạc Văn Văn đứng lên vànói: “Về nhà thôi con!”“Không! Con không muốn đi! Con muốn ở cùng vớichú Lý!”, Nhạc Văn Văn cố gắng vùng vẫy một cách tuyệtvọng, giọng nói chuyển từ vui sướng sang nghẹn ngào.Ninh Thần ở một bên giải thích: “Buổi trưa Văn Văncùng Đường Đường trở về từ trường học, cô bé nói mấyngày nay anh không đến nấu đồ ăn ngon cho cô bé. Emđã gọi điện cho cô Cố, cô ấy vừa đến thì anh cũng vừa vềnhà”.“Cháu muốn chú Lý chơi với cháu! Cháu cũng muốnăn bữa ăn do chú Lý nấu!”, Nhạc Văn Văn hét lớn: “Chú Lýđã hứa với mẹ con cháu, cháu…”“Bốp!“ một âm thanh giòn giã vang lên khiến căn nhàbỗng trở nên yên tĩnh.Tất cả mọi đều người kinh ngạc nhìn Cố Phi Dương,trong khi Cố Phi Dương lạnh lùng kéo con gái ra: “Đừngép mẹ phải đánh con nữa! Về nhà!”Ninh Thần lúc này cũng phản ứng lại, nhanh chóngthuyết phục: “Cô Cố, Văn Văn vẫn còn là một đứa trẻ, hơnnữa Lý Phong đã về rồi, mẹ con cô cũng ở lại ăn cơm đi”.“Cảm ơn cô Ninh vì lòng tốt của cô, nhưng có lẽchúng ta có cách giáo dục con cái khác nhau. Tôi khôngthể chịu đựng được việc con bé cứ chạy đến nhà ngườikhác vì miếng ăn! Vì vậy, chúng tôi nên về nhà thì hơn.Nếu như chúng tôi có gây phiền phức gì cho gia đình côthì cũng xin cô thứ lỗi cho”, Cố Phi Dương lạnh lùng nói,rồi cứng rắn kéo Nhạc Văn Văn ra ngoài.Ninh Thần muốn giữ cô ấy lại, nhưng đã bị Hoắc Khải ngắn cản.“Chú Lý! Chú Lý!”, Nhạc Văn Văn đưa tay về phía HoắcKhải, hy vọng rằng anh có thể giữ cô bé lại. Vừa rồi, saumột cái tát, một nửa bên má của cô bé đã bị sưng tấy, đủthấy rằng Cố Phi Dương đã dùng lực mạnh đến như thếnào.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Rời khỏi nhà họ Cơ thì trời đã quá trưa, Hoắc Khảikhông trở về nhà ngay, cũng chưa gọi điện thoại cho NinhThần, mà đi đến tiệm bán hoa một chuyến trước.“Đến đây làm gì vậy?” Cơ Hương Ngưng hỏi khi cô ấybước ra khỏi xe.“Đương nhiên đi đến tiệm bán hoa là để mua hoa rồi”,Hoắc Khải trả lời.Cơ Hương Ngưng ngẩn người, không biết cô ấy đangnghĩ đến điều gì, nét mặt đột nhiên lại có chút mất tựnhiên.Cô ấy đang nhầm tưởng rằng Hoắc Khải muốn muahoa tặng mình. Là một người phụ nữ không có nhiều kinhnghiệm trong tình yêu, hiểu biết duy nhất của cô ấy vềviệc tặng hoa cho ai đó chỉ là để thể hiện hảo cảm đối vớingười đó.Hoắc Khải bước vào tiệm hoa, liếc mắt nhìn rồi chỉ vàohoa hướng dương trước mặt và nói: “Phiền cô gói giúp tôimấy bông hoa này”.Nhân viên tiệm đi tới cầm mấy bông hoa hướng dươnglên, gói lại một cách đơn giản, không có gì quá nổi bật.Nhưng chỉ riêng màu vàng đơn thuần của hoa hướngdương cũng đã rất rực rỡ rồi, rực rỡ như ánh mặt trời trêncao vậy.Hoắc Khải nhìn quanh, sau đó hỏi Cơ Hương Ngưng:“Bó hoa này trông thế nào?”Cơ Hương Ngưng cảm thấy hơi bối rối, ngập ngừngnói: “Cái đó… cũng được. Chỉ có điều hình như không cóai chỉ tặng mỗi hoa hướng dương cho con gái…”“Nói như vậy cũng đúng”, Hoắc Khải suy nghĩ mộtchút. Sau đó anh chọn thêm hai bông hoa tulip, một tráimột phải cắm bên cạnh hoa hướng dương, trông giốngnhư hai người bảo vệ. Có vẻ như anh thấy nó rất buồncười, nên đã bật cười mấy lần.Cơ Hương Ngưng lại càng thêm bối rối, thậm chí còncảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy Hoắc Khải như thế. KhiHoắc Khải trả tiền xong, cô ấy khẽ cúi đầu đi theo phíasau anh rời khỏi tiệm hoa.Kết quả là vừa mở cửa xe, Hoắc Khải không lên xe màchỉ đứng đó nói: “Cô đi trước đi, tôi còn phải đi chợ. Conbé Đường Đường nhà tôi hẳn là đang muốn ăn món sườnxào chua ngọt lắm”.Cơ Hương Ngưng đang ngồi trên xe lại ngẩn ngườithêm một lúc, sau đó mới nhận ra rằng bó hoa này khôngphải mua cho cô ấy mà là mua cho Ninh Thần.Làm mới vừa rồi cô ấy còn tự mình đa tình, suy nghĩchờ một hồi sau khi anh tặng hoa thì cô ấy phải làm nhưthế nào để ra vẻ thờ ơ một chút.Bây giờ thì tốt rồi, chỉ là do cô suy nghĩ lung tung màthôi.“Ờ, vậy thì anh đi đi, dù sao tôi cũng rất bận”, CơHương Ngưng cô găng khiên cho giọng nói của mình trởnên bình thường, nhưng dù có giả vờ như thế nào đichăng nữa, đôi mắt của cô ấy vẫn vô thức nhìn vào bó hoahướng dương.Cô ấy không phải là một người phụ nữ thích hoa. Mấythứ hoa hòe này không mài ra ăn được, nên chỉ là thứ vôdụng trong mắt của Cơ Hương Ngưng.Nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, cô ấy lại chỉmong nhận được món quà như vậy từ một ai đó.Có phải là bị ma nhập rồi không?Trong lòng Cơ Hương Ngưng tự nhiên lại cảm thấy cóchút mất mát, chỉ có thể cố gạt đi những suy nghĩ hỗnloạn, rồi nói với tài xế: “Lái xe đi”.Lúc này, Hoắc Khải mới đột nhiên nói: “Suýt chút nữaquên mất, cái này là cho cô”.Một mùi thơm thoang thoảng bay vào, Cơ HươngNgưng vừa quay đầu lại thì thấy Hoắc Khải đã cầm mộtđóa hoa ly hồng đưa vào cửa kính xe.“Tôi nghe nói rằng hoa ly hồng tượng trưng cho sựthuần khiết và sang trọng, nó rất hợp với cô” Hoắc Khảigiải thích.Sự hưng phấn vô cớ chiếm trọn lấy trái tim của CơHương Ngưng, khóe miệng của cô ấy đã hơi nhếch lênnhưng vẫn phải tỏ ra thản nhiên nói: “Mua cái thứ vô dụngnày làm gì không biết”.Nói qua nói lại, cuối cùng tay cũng nhanh chóng nhậnlấy đóa hoa đó.Nhận lấy đóa hoa ly hồng rồi, Cơ Hương Ngưng lại bấtgiác cúi đầu, ngửi hương thơm tỏa ra từ nhụy hoa.Hoắc Khải đứng bên cạnh xe cười nói: “Thế nào, cóthơm không?”Có lẽ do bị Hoắc Khải phát hiện cô ấy như vậy mà lạiđể ý đến đóa hoa này, Cơ Hương Ngưng ngay lập tức cảmthấy xấu hổ, hừ một tiếng nói: “Không thơm chút nào,cũng không có ai tặng hoa mà chỉ tặng có một đóa, đồkeo kiệt. Thôi tôi không để ý đến anh nữa, tài xế, lái xe!”Người tài xế khởi động xe và chiếc ô tô từ từ lăn bánhrời khỏi vị trí ban đầu.Từ gương chiếu hậu, có thể thấy Hoắc Khải vẫn đangđứng bên đường vẫy tay chào cô ấy.Ở trong xe, hương hoa nhàn nhạt tiếp tục lan tỏa ra,khiến cho tâm trạng của Cơ Hương Ngưng càng lúc càngtốt lên.Một lúc lâu sau, cho đến khi không còn nhìn thấyHoắc Khải trong gương chiếu hậu, cô ấy mới nhìn xuốngđóa hoa ly hồng trên tay mình.Nét mặt của cô ấy bây giờ trông vô cùng phức tạp,nửa như vui vẻ, nửa lại u buồn.Thở dài, cô ấy đặt đóa hoa ly hồng xuống bên cạnh,như thể cô chưa từng cầm nó trong tay. Cũng có chứngminh được điều gì đâu chứ.Hoắc Khải bắt một chiếc taxi đến khu chợ gần nhà.Anh không hề biết rằng, ở phía bên kia đường, PhanTư Mễ đang ngồi trên xe của mình và nhìn chằm chằm vàoanh.Mười phút trước, Phan Tư Mễ đến mua đồ gần đó, vừalên xe đã thấy Hoắc Khải và một người phụ nữ xinh đẹpbước xuống xe, cùng nhau đi vào tiệm hoa.Cân nhắc một chút, cô ấy quyết định không quấy rối,mà lặng lẽ đợi mọi chuyện phát triển thêm.Sau vài phút, cô ấy nhìn thấy Hoắc Khải bước ra, trêntay cầm một bó hoa hướng dương, đứng trước xe nóichuyện với người đẹp. Để rồi như đang làm ảo thuật, anhlấy ra một đóa hoa ly hồng và đưa nó cho người phụ nữkia.Phan Tư Mễ không biết hai người đó nói gì với nhau,nhưng là một bác sĩ tâm lý, cô ấy có thể nhìn thấy nhữngthay đổi biểu cảm tinh tế trên nét mặt của người phụ nữngồi trong xe qua cửa kính xe, nét mặt đó rõ ràng là đangthể hiện một niềm vui kín đáo.Sau khi chiếc xe đó rời đi, Hoắc Khải cũng bắt mộtchiếc taxi khác rồi rời đi một mình.Nếu như không phải trên tay Hoắc Khải vẫn còn cầmtheo một bó hoa hướng dương, Phan Tư Mễ có thể chắcchắn rằng hai người này là tình nhân của nhau. Nhưng bâygiờ có thêm bó hoa hướng dương đó, nên cô ấy cũngkhông thể khẳng định chắc chắn.Dù cho có chuyện gì thì cũng không nên đưa ra phánđoán một cách tùy tiện.Sau một hồi suy nghĩ, Phan Tư Mễ mới từ bỏ ý địnhgọi điện cho Ninh Thần, bản thân cố ấy chỉ ghi nhớ vấn đềnày, sau đó cô ấy sẽ lên kế hoạch để tìm cơ hội thăm dòHoắc Khải.Hoắc Khải nào đâu biết bác sĩ tâm lý của mình lại tìnhcờ xuất hiện ở bên kia đường, anh chỉ chuyên tâm đi chợ,cẩn thận chọn hai miếng sườn và mua thêm một ít rautươi trước khi trở về nhà.Anh gõ cửa nhà, sau khoảng mười giây thì cánh cửamở ra.Nhìn Ninh Thần đang đứng ở cửa với vẻ mặt ngẩn ngơ,Hoắc Khải mỉm cười đưa bó hoa hướng dương trong tayanh cho cô rồi nói: “Tặng cho em đó. Mấy ngày nay mộtmình ở nhà đã cực khổ rồi”.Hoa hướng dương không phải là loài hoa có mùihương quá đặc biệt, nhưng nhìn những bông hoa vàngrực rỡ trước mặt, lại nghe những lời nói tâm tình của anh,trái tim của Ninh Thần như muốn tan chảy.Cô là một người phụ nữ dễ hài lòng. Cô không cần gìnhiều ngoài chồng con của mình.Trước đây, Lý Phong chưa bao giờ dành tặng cho côbất cứ điều gì bất ngờ, kể cả sau khi kết hôn, cô cũngluôn cảm thấy buồn tẻ và lạc lõng.Nhưng bây giờ thì khác. Đây là ngày đầu tiên anh biếtmua hoa tặng cho cô khi về nhà.Mặc dù Ninh Thần cũng cảm thấy hoa là món quà vônghĩa giống như Cơ Hương Ngưng, nhưng cô ấy sẽ khôngtừ chối một món quà như vậy từ chồng của mình, ngượclại còn rất thích nó.Bởi ý nghĩa đằng sau những bông hoa chính là tượngtrưng cho tình yêu của người đàn ông dành cho ngườiphụ nữ của mình.Nếu như ghét một người, chúng ta sẽ không bao giờtặng hoa cho người đó.“Cảm ơn anh”, Ninh Thần nở nự cười tươi tắn, đón lấynhững bông hoa.“Bố ơi!”Nghe thấy giọng nói của Đường Đường, Hoắc Khảinhìn lên, nhưng ngạc nhiên khi thấy rằng ngoài mẹ conNinh Thần thì còn có Cố Phi Dương và Nhạc Văn Văncũng đang ở trong nhà.Khi nhìn thấy Hoắc Khải, vẻ mặt đang không được vuicủa Cố Phi Dương lại càng thêm mất tự nhiên. Nhất là khicô ấy nhìn thấy bó hoa trong tay Ninh Thần, cô ấy liềncảm thấy khó chịu như có đàn kiến đang bò trong lòng.Nhìn người khác càng hạnh phúc bao nhiêu thì cô ấycàng cảm thấy mình kém cỏi bấy nhiêu.Vì vậy, trước khi Hoắc Khải kịp hỏi tại sao họ lại ở đây,Cố Phi Dương đã trực tiếp đưa Nhạc Văn Văn đứng lên vànói: “Về nhà thôi con!”“Không! Con không muốn đi! Con muốn ở cùng vớichú Lý!”, Nhạc Văn Văn cố gắng vùng vẫy một cách tuyệtvọng, giọng nói chuyển từ vui sướng sang nghẹn ngào.Ninh Thần ở một bên giải thích: “Buổi trưa Văn Văncùng Đường Đường trở về từ trường học, cô bé nói mấyngày nay anh không đến nấu đồ ăn ngon cho cô bé. Emđã gọi điện cho cô Cố, cô ấy vừa đến thì anh cũng vừa vềnhà”.“Cháu muốn chú Lý chơi với cháu! Cháu cũng muốnăn bữa ăn do chú Lý nấu!”, Nhạc Văn Văn hét lớn: “Chú Lýđã hứa với mẹ con cháu, cháu…”“Bốp!“ một âm thanh giòn giã vang lên khiến căn nhàbỗng trở nên yên tĩnh.Tất cả mọi đều người kinh ngạc nhìn Cố Phi Dương,trong khi Cố Phi Dương lạnh lùng kéo con gái ra: “Đừngép mẹ phải đánh con nữa! Về nhà!”Ninh Thần lúc này cũng phản ứng lại, nhanh chóngthuyết phục: “Cô Cố, Văn Văn vẫn còn là một đứa trẻ, hơnnữa Lý Phong đã về rồi, mẹ con cô cũng ở lại ăn cơm đi”.“Cảm ơn cô Ninh vì lòng tốt của cô, nhưng có lẽchúng ta có cách giáo dục con cái khác nhau. Tôi khôngthể chịu đựng được việc con bé cứ chạy đến nhà ngườikhác vì miếng ăn! Vì vậy, chúng tôi nên về nhà thì hơn.Nếu như chúng tôi có gây phiền phức gì cho gia đình côthì cũng xin cô thứ lỗi cho”, Cố Phi Dương lạnh lùng nói,rồi cứng rắn kéo Nhạc Văn Văn ra ngoài.Ninh Thần muốn giữ cô ấy lại, nhưng đã bị Hoắc Khải ngắn cản.“Chú Lý! Chú Lý!”, Nhạc Văn Văn đưa tay về phía HoắcKhải, hy vọng rằng anh có thể giữ cô bé lại. Vừa rồi, saumột cái tát, một nửa bên má của cô bé đã bị sưng tấy, đủthấy rằng Cố Phi Dương đã dùng lực mạnh đến như thếnào.

Chương 157: Tặng hoa