Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 186: Người suy xét toàn diện

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Liêu Thiên Bằng khá thẳng thắn, ngoài video đủ để uyhiếp một số người trong nhà họ Hoắc thì ông ta còn đềnbù thêm cho Hoắc Khải, dù là về mặt kinh tế hay phươngdiện nào khác thì đều sẽ làm Hoắc Khải vừa lòng.Có một số chuyện không nhất thiết phải nói quá rõràng.Liêu Thiên Bằng kiểm soát phương diện này rất đúngmực, Hoắc Khải cũng thế.Sau đó, Liêu Thiên Bằng đá Đồng Hải Lượng một cáirồi mắng: “Còn không đi hả!”Đồng Hải Lượng run như cầy sấy, ngoan ngoãn bò từmặt đất lên.Lúc bọn họ sắp ra ngoài, Hoắc Khải bỗng hô lên: “Đợi đã”Liêu Thiên Bằng dừng chân quay đầu lại thì thấy mộtcái chai bay lướt qua vai mình, tiếng kêu đau đớn vang lêntừ đẳng sau, quay đầu lại nhìn thì thấy tên xăm mình bị cáichai đập vào trán. Một tay hắn ôm lấy trán, máu chảy ròngròng qua kẽ ngón tay.Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Khải vọng tới: “Cái nàytrả lại cho mày”.Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Khải, Liêu ThiênBằng hít sâu một hơi, chắp tay với anh rồi im lặng rời khỏiđó.Ông ta biết cú ném ấy của Hoắc Khải là để cảnh cáo,đồng thời muốn biểu đạt một tin tức. Chỉ cần làkẻ làm anh bị thương thì anh nhất định sẽ không bỏ qua, có thù ắt sẽ báo!Nếu là trong một tình huống khác và là người khác làmthế thì có lẽ Liêu Thiên Bằng sẽ cảm thấy người đó khôngcó lòng độ lượng, nhưng hôm nay ông ta không hề nghĩthế, ngược lại quyết tâm không được trở thành kẻ địchcủa Hoắc Khải càng kiên định hơn.Đám Đồng Hải Lượng không dám nói gì về hành độngtrả thù của Hoắc Khải, nếu không thì lại phải ăn thêm mộttrận đòn nữa mất.Lúc ra ngoài, Liêu Thiên Bằng lạnh lùng nói với ĐồngHải Lượng: “Đừng nói tôi không cảnh cáo cậu, làm tốtchuyện này thì tôi sẽ cho cậu một triệu, trong vòng nămnăm đừng quay lại nữa. Nếu làm không tốt thì một triệunày sẽ là phí chu cấp cho vợ cậu”Đồng Hải Lượng chẳng dám ho he gì, chỉ có thể cúiđầu đáp lại.Hiện tại hắn đang khóc không ra nước mắt, cảm thấyhối hận vô cùng.Lúc này ở trong nhà, Ninh Quốc Năng đi tới bên cạnhHoắc Khải, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: “Saorồi? Có bị thương nặng không?”Mặc dù câu nói này nghe rất lạnh nhạt, nhưng giọngđiệu lại quan tâm thấy rõ. Hoắc Khải lắc đầu nói: “Khôngcó vấn đề gì lớn, chỉ bị thương ngoài da thôi”.“Anh rể, thằng đó là kẻ đã bắt anh à?” Ninh Ngọc Lâmhỏi. Thấy Hoắc Khải gật đầu, cậu ta lập tức làm ầm lên:“Thế còn chờ gì nữa, mau báo cảnh sát bắt chúng lại!”“Anh nói ít thôi cho tôi nhờ, muốn bắt mà còn phải chờđến lúc này hả?” dù sao Ninh Quốc Năng cũng hơn contrai mấy chục tuổi, nhìn nhận nhiều chuyện thấu triệt hơn.Chỉ có điều trong lòng ông cũng thấy không thoải mái,bèn nói với Hoắc Khải: “Nhìn dáng vẻ của cậu thì hình nhưchỉ cần hắn đồng ý tìm lại video thì cậu sẽ không truy cứunữa nhỉ?”“Liêu Thiên Bằng cũng giống với ông anh PhươngXương Thịnh, đều là ông trùm vùng này, có gốc rễ chắcchắn. Có thể sau này con sẽ càng ngày càng bận, nhữnglúc đi công tác xa ít nhiều gì cũng có bọn họ quan tâm tớimọi người, vậy nên không nhất thiết phải làm to chuyện.Hơn nữa tên đầu trọc đó chỉ bị lợi dụng thôi, có bắt hắnhay không cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Nhưngnếu hắn giúp con bắt được nhược điểm của nhà họ Hoắcthì sẽ có lợi hơn, vừa làm Liêu Thiên Bằng phải mang ơn,vừa bắt được thóp của nhà họ Hoắc, bắt hắn làm gì cơchứ!” Hoắc Khải nói.Mấy người Ninh Quốc Năng nghe mà trợn mắt hámồm. Bọn họ đều là người bình thường, nếu gặp chuyệntương tự như thế thì đều nghĩ tới chuyện báo thù.Đứng ở vị trí của bọn họ thì rất khó để hiểu được suynghĩ của Hoắc Khải.Bị người ta bắt rồi đánh cho một trận mà cứ bỏ quathế à?Làm người phải có cốt khí chứ!Đối với Hoắc Khải, cái cốt khí trước mắt này cùng lắmchỉ mang đến khoái cảm nhất thời mà thôi, nhưng nếu bắtđược thóp của nhà họ Hoắc thì sau này thiếu gì cốt khí!Một điều nhịn chưa chắc đã mang đến chín điều lành,nhưng lại mang đến nhiều sự lựa chọn hơn, cũng có thểlàm con đường trong tương lai càng thêm thông thuận.Hoắc Khải đã từng đứng trên đỉnh cao, anh sẽ khôngso đo hơn thua nhất thời, muốn làm chuyện lớn thì phảibiết suy xét toàn diện.Có một câu nói rất hay: Người không biết suy xét toàndiện sẽ không đủ tài trí để lên kế hoạch cho một phươngdiện, người không biết nhìn xa trông rộng sẽ chẳng thểlàm tốt chuyện trước mắt.Nếu Hoắc Khải là một người có tầm nhìn hạn hẹp thìanh cũng không thể trở thành hi vọng của nhà họ Hoắcđược.Hoắc Khải không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, anhnhìn mọi người, nói: “Mọi người phải lo lắng cho con rồi,con xin lỗi”.“Anh nói gì thế, chúng ta là người nhà mà” Ninh NgọcLâm nói.Đặng Tuấn Mai cũng tán thành: “Đúng thế, tự nhiênkhách sáo cái gì thế hả? Thực ra mẹ cảm thấy con làmvậy rất tốt, một điều nhịn là chín điều lành, thêm bạn làthêm đường, mẹ không phản đối chuyện con không trảthù. Có điều hai mẹ con Ninh Thần và Đường Đường lolắng suốt hai ngày hai đêm rồi đấy”.“Con biết”. Hoắc Khải gật đầu rồi nhìn hai mẹ con vớivẻ mặt dịu dàng, anh nói: “Trông bọn họ gầy đi nhiều rồi,cũng tại con không tốt”.“Đâu phải tại anh không tốt, đây không phải lỗi củaanh”, Ninh Thần ôm lấy cánh tay anh, nói một cách dịudàng: “Tuy rằng phải lo lắng hai ngày, nhưng thấy anh trởvề an toàn là em yên tâm rồi”.“Bố ơi, con đói, con muốn ăn sườn xào chua ngọt”,Đường Đường đột nhiên lắc cánh tay Hoắc Khải và nói.Đặng Tuấn Mai khuyên nhủ: “Đường Đường, bố conmới về, phải nghỉ ngơi đã, mấy ngày nữa hãy ăn có đượckhông?”“Không, con muốn ăn bây giờ cơ!“ Đường Đườngphồng má nói.Hoắc Khải biết cô bé quá sợ hãi nên muốn chứngminh không có gì thay đổi cả.“Mẹ, không sao, con bé muốn ăn thì con sẽ làm. NgọcLâm, cậu đi mua xương sườn giúp tôi, mua loại ít thịt ấy,nhiều thịt quá con bé sẽ thấy không tơi“ Hoắc Khải vừadặn dò Ninh Ngọc Lâm vừa bế Đường Đường lên. Mặc dùbị trói suốt hai ngày, đến giờ cánh tay vẫn còn hơi đau,nhưng anh không hề để lộ ra mặt, chỉ tươi cười một cáchtự nhiên: “Mèo tham ăn, ngoài sườn xào chua ngọt ra thìcòn muốn ăn gì nữa?”“Con muốn ăn cả cá chép tỏi, miến xào thịt, thịt khodưa, bún xào rau… Đường Đường đếm bằng ngón tay,bắt đầu đọc tên món ăn.“Được, lát nữa bố sẽ làm cho con ăn”. Hoắc Khải nóirồi nhìn về phía Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai: “Bốmẹ, trưa nay bố mẹ cũng ở lại ăn cơm đi”.Nếu là trước kia thì chắc chắn Ninh Quốc Năng sẽ từchối ngay, nhưng hôm nay ông nhìn Ninh Thần và cô béĐường Đường đang ôm cổ bố không chịu buông ra, cuốicùng nói: “Tôi đi mua chai rượu để trưa uống mấy chén”.“Không thành vấn đề”, Hoắc Khải cười nói.Sau đó Ninh Quốc Năng kéo Ninh Ngọc Lâm ra ngoàimua rượu và thức ăn. Vừa ra khỏi cửa thì Cơ HươngNgưng cũng vội vàng chạy tới.“Chị Hương Ngưng…” Ninh Ngọc Lâm vẫy tay chàohỏi.“Lý Phong đâu?” Cơ Hương Ngưng sốt sắng hỏi.“Ở trong phòng đó”, Ninh Ngọc Lâm nói ngay.Cơ Hương Ngưng không đáp lại mà chạy thẳng vàonhà. Thời khắc nhìn thấy Hoắc Khải đứng đó bế ĐườngĐường, cô ấy vô thức định chạy tới ôm lấy người đàn ôngnày, nhưng tiếng gọi của Ninh Thần khiến cô lập tức dừnglại.Cơ Hương Ngưng hít sâu vài hơi để bình ổn nỗi lòng.Sau khi gạt suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu, cô ấy nhìnHoắc Khải nói: “Về là được rồi, không biết gọi điện cho tôigì cả”.Giọng điệu trách cứ này không có gì khác thường cả,chỉ có thể nghe ra được sự quan tâm.Ninh Thần chủ động giải thích cho Hoắc Khải: “Anh ấymới về thôi, hơn nữa vừa rồi bọn bắt…”“Thực sự xin lỗi, mới yên tĩnh được một lát, còn chưakịp nuốt nước bọt nữa. Thế này đi, trưa nay ăn cơm vớinhau, coi như tôi xin lỗi với cô” Hoắc Khải nói.“Một bữa cơm là thanh toán xong hả?”, Cơ HươngNgưng nói bằng giọng bất mãn.Ninh Thần giật tay áo Hoắc Khải, nói: “Hai ngày nayHương Ngưng cũng chạy ngược chạy xuôi vì chuyện củaanh, còn mệt mỏi hơn cả bọn em nữa”.“Vậy thì…“ Hoắc Khải ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là đợi vềcông ty tôi pha cho cô một cốc cà phê?”“Đồ keo kiệt!” Cơ Hương Ngưng nhe răng nói: “Chỉmỗi chuyện dùng các mối quan hệ để lấy được video thôimà bộ phận pháp chế và bộ phận quan hệ công chúngcủa cả công ty phải ra mặt, một cốc cà phê là xongchắc?”“Vậy cô muốn thế nào?”Cơ Hương Ngưng cũng không biết là mình muốn làmgì, chỉ cảm thấy nếu cứ bỏ qua cho Hoắc Khải như thế thìtrong lòng cô ấy sẽ rất khó chịu, một bữa cơm và một cốccà phê là xong à?Nhưng cô ấy cũng chẳng nghĩ ra được nên bắt HoắcKhải làm gì để bù lại, cuối cùng chỉ có thể giậm chân nói:“Chẳng buồn nói với anh nữa. Công ty còn bao chuyện,hai ngày rồi không xử lý nên sắp vỡ chợ rồi, làm gì có thờigian ở đây ăn cơm. Ninh Thần, anh ta về rồi thì tớ đi trướcđây”.“Hơ, cậu không ở lại ăn cơm thật à?”. Ninh Thần vộivàng huých Hoắc Khải một cái, ra hiệu anh lên tiếngkhuyên vài câu.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Liêu Thiên Bằng khá thẳng thắn, ngoài video đủ để uyhiếp một số người trong nhà họ Hoắc thì ông ta còn đềnbù thêm cho Hoắc Khải, dù là về mặt kinh tế hay phươngdiện nào khác thì đều sẽ làm Hoắc Khải vừa lòng.Có một số chuyện không nhất thiết phải nói quá rõràng.Liêu Thiên Bằng kiểm soát phương diện này rất đúngmực, Hoắc Khải cũng thế.Sau đó, Liêu Thiên Bằng đá Đồng Hải Lượng một cáirồi mắng: “Còn không đi hả!”Đồng Hải Lượng run như cầy sấy, ngoan ngoãn bò từmặt đất lên.Lúc bọn họ sắp ra ngoài, Hoắc Khải bỗng hô lên: “Đợi đã”Liêu Thiên Bằng dừng chân quay đầu lại thì thấy mộtcái chai bay lướt qua vai mình, tiếng kêu đau đớn vang lêntừ đẳng sau, quay đầu lại nhìn thì thấy tên xăm mình bị cáichai đập vào trán. Một tay hắn ôm lấy trán, máu chảy ròngròng qua kẽ ngón tay.Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Khải vọng tới: “Cái nàytrả lại cho mày”.Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Khải, Liêu ThiênBằng hít sâu một hơi, chắp tay với anh rồi im lặng rời khỏiđó.Ông ta biết cú ném ấy của Hoắc Khải là để cảnh cáo,đồng thời muốn biểu đạt một tin tức. Chỉ cần làkẻ làm anh bị thương thì anh nhất định sẽ không bỏ qua, có thù ắt sẽ báo!Nếu là trong một tình huống khác và là người khác làmthế thì có lẽ Liêu Thiên Bằng sẽ cảm thấy người đó khôngcó lòng độ lượng, nhưng hôm nay ông ta không hề nghĩthế, ngược lại quyết tâm không được trở thành kẻ địchcủa Hoắc Khải càng kiên định hơn.Đám Đồng Hải Lượng không dám nói gì về hành độngtrả thù của Hoắc Khải, nếu không thì lại phải ăn thêm mộttrận đòn nữa mất.Lúc ra ngoài, Liêu Thiên Bằng lạnh lùng nói với ĐồngHải Lượng: “Đừng nói tôi không cảnh cáo cậu, làm tốtchuyện này thì tôi sẽ cho cậu một triệu, trong vòng nămnăm đừng quay lại nữa. Nếu làm không tốt thì một triệunày sẽ là phí chu cấp cho vợ cậu”Đồng Hải Lượng chẳng dám ho he gì, chỉ có thể cúiđầu đáp lại.Hiện tại hắn đang khóc không ra nước mắt, cảm thấyhối hận vô cùng.Lúc này ở trong nhà, Ninh Quốc Năng đi tới bên cạnhHoắc Khải, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: “Saorồi? Có bị thương nặng không?”Mặc dù câu nói này nghe rất lạnh nhạt, nhưng giọngđiệu lại quan tâm thấy rõ. Hoắc Khải lắc đầu nói: “Khôngcó vấn đề gì lớn, chỉ bị thương ngoài da thôi”.“Anh rể, thằng đó là kẻ đã bắt anh à?” Ninh Ngọc Lâmhỏi. Thấy Hoắc Khải gật đầu, cậu ta lập tức làm ầm lên:“Thế còn chờ gì nữa, mau báo cảnh sát bắt chúng lại!”“Anh nói ít thôi cho tôi nhờ, muốn bắt mà còn phải chờđến lúc này hả?” dù sao Ninh Quốc Năng cũng hơn contrai mấy chục tuổi, nhìn nhận nhiều chuyện thấu triệt hơn.Chỉ có điều trong lòng ông cũng thấy không thoải mái,bèn nói với Hoắc Khải: “Nhìn dáng vẻ của cậu thì hình nhưchỉ cần hắn đồng ý tìm lại video thì cậu sẽ không truy cứunữa nhỉ?”“Liêu Thiên Bằng cũng giống với ông anh PhươngXương Thịnh, đều là ông trùm vùng này, có gốc rễ chắcchắn. Có thể sau này con sẽ càng ngày càng bận, nhữnglúc đi công tác xa ít nhiều gì cũng có bọn họ quan tâm tớimọi người, vậy nên không nhất thiết phải làm to chuyện.Hơn nữa tên đầu trọc đó chỉ bị lợi dụng thôi, có bắt hắnhay không cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Nhưngnếu hắn giúp con bắt được nhược điểm của nhà họ Hoắcthì sẽ có lợi hơn, vừa làm Liêu Thiên Bằng phải mang ơn,vừa bắt được thóp của nhà họ Hoắc, bắt hắn làm gì cơchứ!” Hoắc Khải nói.Mấy người Ninh Quốc Năng nghe mà trợn mắt hámồm. Bọn họ đều là người bình thường, nếu gặp chuyệntương tự như thế thì đều nghĩ tới chuyện báo thù.Đứng ở vị trí của bọn họ thì rất khó để hiểu được suynghĩ của Hoắc Khải.Bị người ta bắt rồi đánh cho một trận mà cứ bỏ quathế à?Làm người phải có cốt khí chứ!Đối với Hoắc Khải, cái cốt khí trước mắt này cùng lắmchỉ mang đến khoái cảm nhất thời mà thôi, nhưng nếu bắtđược thóp của nhà họ Hoắc thì sau này thiếu gì cốt khí!Một điều nhịn chưa chắc đã mang đến chín điều lành,nhưng lại mang đến nhiều sự lựa chọn hơn, cũng có thểlàm con đường trong tương lai càng thêm thông thuận.Hoắc Khải đã từng đứng trên đỉnh cao, anh sẽ khôngso đo hơn thua nhất thời, muốn làm chuyện lớn thì phảibiết suy xét toàn diện.Có một câu nói rất hay: Người không biết suy xét toàndiện sẽ không đủ tài trí để lên kế hoạch cho một phươngdiện, người không biết nhìn xa trông rộng sẽ chẳng thểlàm tốt chuyện trước mắt.Nếu Hoắc Khải là một người có tầm nhìn hạn hẹp thìanh cũng không thể trở thành hi vọng của nhà họ Hoắcđược.Hoắc Khải không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, anhnhìn mọi người, nói: “Mọi người phải lo lắng cho con rồi,con xin lỗi”.“Anh nói gì thế, chúng ta là người nhà mà” Ninh NgọcLâm nói.Đặng Tuấn Mai cũng tán thành: “Đúng thế, tự nhiênkhách sáo cái gì thế hả? Thực ra mẹ cảm thấy con làmvậy rất tốt, một điều nhịn là chín điều lành, thêm bạn làthêm đường, mẹ không phản đối chuyện con không trảthù. Có điều hai mẹ con Ninh Thần và Đường Đường lolắng suốt hai ngày hai đêm rồi đấy”.“Con biết”. Hoắc Khải gật đầu rồi nhìn hai mẹ con vớivẻ mặt dịu dàng, anh nói: “Trông bọn họ gầy đi nhiều rồi,cũng tại con không tốt”.“Đâu phải tại anh không tốt, đây không phải lỗi củaanh”, Ninh Thần ôm lấy cánh tay anh, nói một cách dịudàng: “Tuy rằng phải lo lắng hai ngày, nhưng thấy anh trởvề an toàn là em yên tâm rồi”.“Bố ơi, con đói, con muốn ăn sườn xào chua ngọt”,Đường Đường đột nhiên lắc cánh tay Hoắc Khải và nói.Đặng Tuấn Mai khuyên nhủ: “Đường Đường, bố conmới về, phải nghỉ ngơi đã, mấy ngày nữa hãy ăn có đượckhông?”“Không, con muốn ăn bây giờ cơ!“ Đường Đườngphồng má nói.Hoắc Khải biết cô bé quá sợ hãi nên muốn chứngminh không có gì thay đổi cả.“Mẹ, không sao, con bé muốn ăn thì con sẽ làm. NgọcLâm, cậu đi mua xương sườn giúp tôi, mua loại ít thịt ấy,nhiều thịt quá con bé sẽ thấy không tơi“ Hoắc Khải vừadặn dò Ninh Ngọc Lâm vừa bế Đường Đường lên. Mặc dùbị trói suốt hai ngày, đến giờ cánh tay vẫn còn hơi đau,nhưng anh không hề để lộ ra mặt, chỉ tươi cười một cáchtự nhiên: “Mèo tham ăn, ngoài sườn xào chua ngọt ra thìcòn muốn ăn gì nữa?”“Con muốn ăn cả cá chép tỏi, miến xào thịt, thịt khodưa, bún xào rau… Đường Đường đếm bằng ngón tay,bắt đầu đọc tên món ăn.“Được, lát nữa bố sẽ làm cho con ăn”. Hoắc Khải nóirồi nhìn về phía Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai: “Bốmẹ, trưa nay bố mẹ cũng ở lại ăn cơm đi”.Nếu là trước kia thì chắc chắn Ninh Quốc Năng sẽ từchối ngay, nhưng hôm nay ông nhìn Ninh Thần và cô béĐường Đường đang ôm cổ bố không chịu buông ra, cuốicùng nói: “Tôi đi mua chai rượu để trưa uống mấy chén”.“Không thành vấn đề”, Hoắc Khải cười nói.Sau đó Ninh Quốc Năng kéo Ninh Ngọc Lâm ra ngoàimua rượu và thức ăn. Vừa ra khỏi cửa thì Cơ HươngNgưng cũng vội vàng chạy tới.“Chị Hương Ngưng…” Ninh Ngọc Lâm vẫy tay chàohỏi.“Lý Phong đâu?” Cơ Hương Ngưng sốt sắng hỏi.“Ở trong phòng đó”, Ninh Ngọc Lâm nói ngay.Cơ Hương Ngưng không đáp lại mà chạy thẳng vàonhà. Thời khắc nhìn thấy Hoắc Khải đứng đó bế ĐườngĐường, cô ấy vô thức định chạy tới ôm lấy người đàn ôngnày, nhưng tiếng gọi của Ninh Thần khiến cô lập tức dừnglại.Cơ Hương Ngưng hít sâu vài hơi để bình ổn nỗi lòng.Sau khi gạt suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu, cô ấy nhìnHoắc Khải nói: “Về là được rồi, không biết gọi điện cho tôigì cả”.Giọng điệu trách cứ này không có gì khác thường cả,chỉ có thể nghe ra được sự quan tâm.Ninh Thần chủ động giải thích cho Hoắc Khải: “Anh ấymới về thôi, hơn nữa vừa rồi bọn bắt…”“Thực sự xin lỗi, mới yên tĩnh được một lát, còn chưakịp nuốt nước bọt nữa. Thế này đi, trưa nay ăn cơm vớinhau, coi như tôi xin lỗi với cô” Hoắc Khải nói.“Một bữa cơm là thanh toán xong hả?”, Cơ HươngNgưng nói bằng giọng bất mãn.Ninh Thần giật tay áo Hoắc Khải, nói: “Hai ngày nayHương Ngưng cũng chạy ngược chạy xuôi vì chuyện củaanh, còn mệt mỏi hơn cả bọn em nữa”.“Vậy thì…“ Hoắc Khải ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là đợi vềcông ty tôi pha cho cô một cốc cà phê?”“Đồ keo kiệt!” Cơ Hương Ngưng nhe răng nói: “Chỉmỗi chuyện dùng các mối quan hệ để lấy được video thôimà bộ phận pháp chế và bộ phận quan hệ công chúngcủa cả công ty phải ra mặt, một cốc cà phê là xongchắc?”“Vậy cô muốn thế nào?”Cơ Hương Ngưng cũng không biết là mình muốn làmgì, chỉ cảm thấy nếu cứ bỏ qua cho Hoắc Khải như thế thìtrong lòng cô ấy sẽ rất khó chịu, một bữa cơm và một cốccà phê là xong à?Nhưng cô ấy cũng chẳng nghĩ ra được nên bắt HoắcKhải làm gì để bù lại, cuối cùng chỉ có thể giậm chân nói:“Chẳng buồn nói với anh nữa. Công ty còn bao chuyện,hai ngày rồi không xử lý nên sắp vỡ chợ rồi, làm gì có thờigian ở đây ăn cơm. Ninh Thần, anh ta về rồi thì tớ đi trướcđây”.“Hơ, cậu không ở lại ăn cơm thật à?”. Ninh Thần vộivàng huých Hoắc Khải một cái, ra hiệu anh lên tiếngkhuyên vài câu.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Liêu Thiên Bằng khá thẳng thắn, ngoài video đủ để uyhiếp một số người trong nhà họ Hoắc thì ông ta còn đềnbù thêm cho Hoắc Khải, dù là về mặt kinh tế hay phươngdiện nào khác thì đều sẽ làm Hoắc Khải vừa lòng.Có một số chuyện không nhất thiết phải nói quá rõràng.Liêu Thiên Bằng kiểm soát phương diện này rất đúngmực, Hoắc Khải cũng thế.Sau đó, Liêu Thiên Bằng đá Đồng Hải Lượng một cáirồi mắng: “Còn không đi hả!”Đồng Hải Lượng run như cầy sấy, ngoan ngoãn bò từmặt đất lên.Lúc bọn họ sắp ra ngoài, Hoắc Khải bỗng hô lên: “Đợi đã”Liêu Thiên Bằng dừng chân quay đầu lại thì thấy mộtcái chai bay lướt qua vai mình, tiếng kêu đau đớn vang lêntừ đẳng sau, quay đầu lại nhìn thì thấy tên xăm mình bị cáichai đập vào trán. Một tay hắn ôm lấy trán, máu chảy ròngròng qua kẽ ngón tay.Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Khải vọng tới: “Cái nàytrả lại cho mày”.Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Khải, Liêu ThiênBằng hít sâu một hơi, chắp tay với anh rồi im lặng rời khỏiđó.Ông ta biết cú ném ấy của Hoắc Khải là để cảnh cáo,đồng thời muốn biểu đạt một tin tức. Chỉ cần làkẻ làm anh bị thương thì anh nhất định sẽ không bỏ qua, có thù ắt sẽ báo!Nếu là trong một tình huống khác và là người khác làmthế thì có lẽ Liêu Thiên Bằng sẽ cảm thấy người đó khôngcó lòng độ lượng, nhưng hôm nay ông ta không hề nghĩthế, ngược lại quyết tâm không được trở thành kẻ địchcủa Hoắc Khải càng kiên định hơn.Đám Đồng Hải Lượng không dám nói gì về hành độngtrả thù của Hoắc Khải, nếu không thì lại phải ăn thêm mộttrận đòn nữa mất.Lúc ra ngoài, Liêu Thiên Bằng lạnh lùng nói với ĐồngHải Lượng: “Đừng nói tôi không cảnh cáo cậu, làm tốtchuyện này thì tôi sẽ cho cậu một triệu, trong vòng nămnăm đừng quay lại nữa. Nếu làm không tốt thì một triệunày sẽ là phí chu cấp cho vợ cậu”Đồng Hải Lượng chẳng dám ho he gì, chỉ có thể cúiđầu đáp lại.Hiện tại hắn đang khóc không ra nước mắt, cảm thấyhối hận vô cùng.Lúc này ở trong nhà, Ninh Quốc Năng đi tới bên cạnhHoắc Khải, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: “Saorồi? Có bị thương nặng không?”Mặc dù câu nói này nghe rất lạnh nhạt, nhưng giọngđiệu lại quan tâm thấy rõ. Hoắc Khải lắc đầu nói: “Khôngcó vấn đề gì lớn, chỉ bị thương ngoài da thôi”.“Anh rể, thằng đó là kẻ đã bắt anh à?” Ninh Ngọc Lâmhỏi. Thấy Hoắc Khải gật đầu, cậu ta lập tức làm ầm lên:“Thế còn chờ gì nữa, mau báo cảnh sát bắt chúng lại!”“Anh nói ít thôi cho tôi nhờ, muốn bắt mà còn phải chờđến lúc này hả?” dù sao Ninh Quốc Năng cũng hơn contrai mấy chục tuổi, nhìn nhận nhiều chuyện thấu triệt hơn.Chỉ có điều trong lòng ông cũng thấy không thoải mái,bèn nói với Hoắc Khải: “Nhìn dáng vẻ của cậu thì hình nhưchỉ cần hắn đồng ý tìm lại video thì cậu sẽ không truy cứunữa nhỉ?”“Liêu Thiên Bằng cũng giống với ông anh PhươngXương Thịnh, đều là ông trùm vùng này, có gốc rễ chắcchắn. Có thể sau này con sẽ càng ngày càng bận, nhữnglúc đi công tác xa ít nhiều gì cũng có bọn họ quan tâm tớimọi người, vậy nên không nhất thiết phải làm to chuyện.Hơn nữa tên đầu trọc đó chỉ bị lợi dụng thôi, có bắt hắnhay không cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Nhưngnếu hắn giúp con bắt được nhược điểm của nhà họ Hoắcthì sẽ có lợi hơn, vừa làm Liêu Thiên Bằng phải mang ơn,vừa bắt được thóp của nhà họ Hoắc, bắt hắn làm gì cơchứ!” Hoắc Khải nói.Mấy người Ninh Quốc Năng nghe mà trợn mắt hámồm. Bọn họ đều là người bình thường, nếu gặp chuyệntương tự như thế thì đều nghĩ tới chuyện báo thù.Đứng ở vị trí của bọn họ thì rất khó để hiểu được suynghĩ của Hoắc Khải.Bị người ta bắt rồi đánh cho một trận mà cứ bỏ quathế à?Làm người phải có cốt khí chứ!Đối với Hoắc Khải, cái cốt khí trước mắt này cùng lắmchỉ mang đến khoái cảm nhất thời mà thôi, nhưng nếu bắtđược thóp của nhà họ Hoắc thì sau này thiếu gì cốt khí!Một điều nhịn chưa chắc đã mang đến chín điều lành,nhưng lại mang đến nhiều sự lựa chọn hơn, cũng có thểlàm con đường trong tương lai càng thêm thông thuận.Hoắc Khải đã từng đứng trên đỉnh cao, anh sẽ khôngso đo hơn thua nhất thời, muốn làm chuyện lớn thì phảibiết suy xét toàn diện.Có một câu nói rất hay: Người không biết suy xét toàndiện sẽ không đủ tài trí để lên kế hoạch cho một phươngdiện, người không biết nhìn xa trông rộng sẽ chẳng thểlàm tốt chuyện trước mắt.Nếu Hoắc Khải là một người có tầm nhìn hạn hẹp thìanh cũng không thể trở thành hi vọng của nhà họ Hoắcđược.Hoắc Khải không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, anhnhìn mọi người, nói: “Mọi người phải lo lắng cho con rồi,con xin lỗi”.“Anh nói gì thế, chúng ta là người nhà mà” Ninh NgọcLâm nói.Đặng Tuấn Mai cũng tán thành: “Đúng thế, tự nhiênkhách sáo cái gì thế hả? Thực ra mẹ cảm thấy con làmvậy rất tốt, một điều nhịn là chín điều lành, thêm bạn làthêm đường, mẹ không phản đối chuyện con không trảthù. Có điều hai mẹ con Ninh Thần và Đường Đường lolắng suốt hai ngày hai đêm rồi đấy”.“Con biết”. Hoắc Khải gật đầu rồi nhìn hai mẹ con vớivẻ mặt dịu dàng, anh nói: “Trông bọn họ gầy đi nhiều rồi,cũng tại con không tốt”.“Đâu phải tại anh không tốt, đây không phải lỗi củaanh”, Ninh Thần ôm lấy cánh tay anh, nói một cách dịudàng: “Tuy rằng phải lo lắng hai ngày, nhưng thấy anh trởvề an toàn là em yên tâm rồi”.“Bố ơi, con đói, con muốn ăn sườn xào chua ngọt”,Đường Đường đột nhiên lắc cánh tay Hoắc Khải và nói.Đặng Tuấn Mai khuyên nhủ: “Đường Đường, bố conmới về, phải nghỉ ngơi đã, mấy ngày nữa hãy ăn có đượckhông?”“Không, con muốn ăn bây giờ cơ!“ Đường Đườngphồng má nói.Hoắc Khải biết cô bé quá sợ hãi nên muốn chứngminh không có gì thay đổi cả.“Mẹ, không sao, con bé muốn ăn thì con sẽ làm. NgọcLâm, cậu đi mua xương sườn giúp tôi, mua loại ít thịt ấy,nhiều thịt quá con bé sẽ thấy không tơi“ Hoắc Khải vừadặn dò Ninh Ngọc Lâm vừa bế Đường Đường lên. Mặc dùbị trói suốt hai ngày, đến giờ cánh tay vẫn còn hơi đau,nhưng anh không hề để lộ ra mặt, chỉ tươi cười một cáchtự nhiên: “Mèo tham ăn, ngoài sườn xào chua ngọt ra thìcòn muốn ăn gì nữa?”“Con muốn ăn cả cá chép tỏi, miến xào thịt, thịt khodưa, bún xào rau… Đường Đường đếm bằng ngón tay,bắt đầu đọc tên món ăn.“Được, lát nữa bố sẽ làm cho con ăn”. Hoắc Khải nóirồi nhìn về phía Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai: “Bốmẹ, trưa nay bố mẹ cũng ở lại ăn cơm đi”.Nếu là trước kia thì chắc chắn Ninh Quốc Năng sẽ từchối ngay, nhưng hôm nay ông nhìn Ninh Thần và cô béĐường Đường đang ôm cổ bố không chịu buông ra, cuốicùng nói: “Tôi đi mua chai rượu để trưa uống mấy chén”.“Không thành vấn đề”, Hoắc Khải cười nói.Sau đó Ninh Quốc Năng kéo Ninh Ngọc Lâm ra ngoàimua rượu và thức ăn. Vừa ra khỏi cửa thì Cơ HươngNgưng cũng vội vàng chạy tới.“Chị Hương Ngưng…” Ninh Ngọc Lâm vẫy tay chàohỏi.“Lý Phong đâu?” Cơ Hương Ngưng sốt sắng hỏi.“Ở trong phòng đó”, Ninh Ngọc Lâm nói ngay.Cơ Hương Ngưng không đáp lại mà chạy thẳng vàonhà. Thời khắc nhìn thấy Hoắc Khải đứng đó bế ĐườngĐường, cô ấy vô thức định chạy tới ôm lấy người đàn ôngnày, nhưng tiếng gọi của Ninh Thần khiến cô lập tức dừnglại.Cơ Hương Ngưng hít sâu vài hơi để bình ổn nỗi lòng.Sau khi gạt suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu, cô ấy nhìnHoắc Khải nói: “Về là được rồi, không biết gọi điện cho tôigì cả”.Giọng điệu trách cứ này không có gì khác thường cả,chỉ có thể nghe ra được sự quan tâm.Ninh Thần chủ động giải thích cho Hoắc Khải: “Anh ấymới về thôi, hơn nữa vừa rồi bọn bắt…”“Thực sự xin lỗi, mới yên tĩnh được một lát, còn chưakịp nuốt nước bọt nữa. Thế này đi, trưa nay ăn cơm vớinhau, coi như tôi xin lỗi với cô” Hoắc Khải nói.“Một bữa cơm là thanh toán xong hả?”, Cơ HươngNgưng nói bằng giọng bất mãn.Ninh Thần giật tay áo Hoắc Khải, nói: “Hai ngày nayHương Ngưng cũng chạy ngược chạy xuôi vì chuyện củaanh, còn mệt mỏi hơn cả bọn em nữa”.“Vậy thì…“ Hoắc Khải ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là đợi vềcông ty tôi pha cho cô một cốc cà phê?”“Đồ keo kiệt!” Cơ Hương Ngưng nhe răng nói: “Chỉmỗi chuyện dùng các mối quan hệ để lấy được video thôimà bộ phận pháp chế và bộ phận quan hệ công chúngcủa cả công ty phải ra mặt, một cốc cà phê là xongchắc?”“Vậy cô muốn thế nào?”Cơ Hương Ngưng cũng không biết là mình muốn làmgì, chỉ cảm thấy nếu cứ bỏ qua cho Hoắc Khải như thế thìtrong lòng cô ấy sẽ rất khó chịu, một bữa cơm và một cốccà phê là xong à?Nhưng cô ấy cũng chẳng nghĩ ra được nên bắt HoắcKhải làm gì để bù lại, cuối cùng chỉ có thể giậm chân nói:“Chẳng buồn nói với anh nữa. Công ty còn bao chuyện,hai ngày rồi không xử lý nên sắp vỡ chợ rồi, làm gì có thờigian ở đây ăn cơm. Ninh Thần, anh ta về rồi thì tớ đi trướcđây”.“Hơ, cậu không ở lại ăn cơm thật à?”. Ninh Thần vộivàng huých Hoắc Khải một cái, ra hiệu anh lên tiếngkhuyên vài câu.

Chương 186: Người suy xét toàn diện