Tác giả:

Một cơn gió lạnh vừa lướt qua khiến Thiên Đức rùng mình tỉnh giấc. Người thư ký đã đứng trước bàn làm việc từ bao giờ. Thiên Đức sửa lại tư thế ngồi. Không chờ câu hỏi của anh, Trần Lương đã nói: -Đã có tin tức của người đó thưa chủ tịch! -Vậy sao? Thiên Đức không giấu nổi sự bồn chồn, anh vội lật tập hồ sơ trước mặt: - Ông ta đang ở đâu? Giọng thư ký Trần đột nhiên trầm xuống: -Đang ở bệnh viện ạ! Tình hình có vẻ không tốt lắm! Thiên Đức bỗng khựng lại, im lặng vài giây, anh vội lấy chiếc áo khoác rồi đứng dậy: -Chuẩn bị xe, đến đó đi! Chiếc xe đen bóng loáng đổ xịch trước tiền sảnh bệnh viện. Thiên Đức hạ cửa kính. Ở ngay đó anh chứng kiến cảnh tượng một cô gái khốn khổ đang níu áo người bảo vệ van xin. Giọng cô ta lạc đi trong dòng nước mắt:"Xin đừng làm vậy, chỉ một tiếng nữa nếu không được thở oxy ông ấy sẽ chết mất. Làm ơn hãy cứu bố tôi, tôi cầu xin các người. Chiều nay tôi sẽ đem viện phí đến mà, tôi hứa đấy". Thiên Đức nhớ lại mười năm trước anh cũng đã cầu xin người bác sĩ…

Chương 51: Chương 49

Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám ĐốcTác giả: kiaraTruyện Ngôn TìnhMột cơn gió lạnh vừa lướt qua khiến Thiên Đức rùng mình tỉnh giấc. Người thư ký đã đứng trước bàn làm việc từ bao giờ. Thiên Đức sửa lại tư thế ngồi. Không chờ câu hỏi của anh, Trần Lương đã nói: -Đã có tin tức của người đó thưa chủ tịch! -Vậy sao? Thiên Đức không giấu nổi sự bồn chồn, anh vội lật tập hồ sơ trước mặt: - Ông ta đang ở đâu? Giọng thư ký Trần đột nhiên trầm xuống: -Đang ở bệnh viện ạ! Tình hình có vẻ không tốt lắm! Thiên Đức bỗng khựng lại, im lặng vài giây, anh vội lấy chiếc áo khoác rồi đứng dậy: -Chuẩn bị xe, đến đó đi! Chiếc xe đen bóng loáng đổ xịch trước tiền sảnh bệnh viện. Thiên Đức hạ cửa kính. Ở ngay đó anh chứng kiến cảnh tượng một cô gái khốn khổ đang níu áo người bảo vệ van xin. Giọng cô ta lạc đi trong dòng nước mắt:"Xin đừng làm vậy, chỉ một tiếng nữa nếu không được thở oxy ông ấy sẽ chết mất. Làm ơn hãy cứu bố tôi, tôi cầu xin các người. Chiều nay tôi sẽ đem viện phí đến mà, tôi hứa đấy". Thiên Đức nhớ lại mười năm trước anh cũng đã cầu xin người bác sĩ… Ánh sáng dìu dịu bên ngoài khiến Tuyết Vũ tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt. Ngón tay vô thức sờ lên khóe môi, hình như có gì đó chạm vào thì phải. Tuyết Vũ lặng người, cô sờ lên chỗ bên cạnh cảm thấy vẫn còn hơi ấm. Chẳng lẽ là anh đến. Tuyết Vũ ngây ngẩn cả người. Đến khi cô y tá vào thay bình nước, Tuyết Vũ dè dặt hỏi. Người y tá kia cười cười bảo:- Chị thật may mắn, tối qua đã trễ lắm nhưng anh ấy vẫn đến, còn dặn chúng tôi sáng nay mang nước ấm đến cho chị. Mấy cô y tá trực đêm quên cả buồn ngủ vì anh ấy đẹp trai quá mà. Anh ấy là bạn trai chị sao?Tuyết Vũ bần thần đến nỗi không trả lời câu hỏi của người y tá kia. Cả buổi sáng cô luôn nghĩ tới chuyện anh đến thăm cô. Là anh thật tình lo lắng hay chỉ là thương hại? Cô cười lạnh, sao anh có thể lo lắng cho cô được, chỉ là chút thương hại cho cô vợ trước một thân một mình đau ốm mà thôi. Tuyết Vũ xin ngày mai ra viện, sau đó cô sẽ lên máy bay về thẳng Đà Nẵng, cô không muốn một chút quan hệ nào với anh nữa. Được anh thương hại, cô không cần.…Đến tối, ma xui quỷ khiến thế nào, Thiên Đức lại chạy tới bệnh viện. Việc hôm qua khiến anh rất vui, hôm nay vừa tan làm đã muốn chạy tới ngay bên cô nhưng lại sợ bị cô hạ lệnh đuổi người. Anh đành giết thời gian, đến 9h mới dám đi vào. Vừa đi đến ngang chỗ tiếp tân ,Thiên Đức đã nghe thấy hai người y tá đang nói về Tuyết Vũ, anh khựng lại. Giọng hai cô gái vang lên đều đều.- Cậu có biết bệnh nhân ở phòng 214 không?Cô y tá kia hai mắt sáng rực hỏi lại:- Cô gái có bạn là anh chàng đẹp trai đó hả?Cô còn lại gật đầu rồi khẽ than:- Ừ, hôm nay thay bình nước tớ mới nhận ra cô ấy. Số cô ấy thật khổ!Thiên Đức lặng người, sao cô y tá kia lại nói vậy. Cô y tá trẻ ngạc nhiên:- Sao vậy?- Cậu mới chuyển đến nên không biết. Mấy năm trước, cô ấy được chuyển vào đây. Lúc đó cô ấy bị tai nạn trên người đầy máu, xui cho tớ phải trực ca đêm, nhìn cảnh đó mà lạnh người.Trong lòng Thiên Đức nổi lên tia nghi ngờ, Tuyết Vũ bị tai nạn lúc nào mà anh không biết. Thiên Đức càng tò mò hơn, anh sáp lại gần. Cô y tá trẻ lại hỏi:- Bây giờ chẳng phải cô ấy rất khỏe mạnh sao?Cô kia thở dài:- Cậu không biết đó thôi, vụ tai nạn khiến cô ấy bị sẩy thai, suốt ngày trong bệnh viện khóc đến ngất lên ngất xuống, đến khi kiệt sức thì ngồi lặng bên cửa sổ tay cầm cuộn len lẩm nhẩm cái gì đó, ai nhìn thấy cũng đều không cầm nôri nước mắt.Thiên Đức không tin nổi vào tai mình. Lời anh vừa nghe là là thật sao? Không phải Tuyết Vũ phá thai mà là bị tai nạn nên sẩy thai ư? Anh bàng hoàng, sao lại như vậy? Thiên Đức không nhịn được, anh sải bước tới chỗ quầy tiếp tân, hai cô y tá thấy khí lạnh tỏa ra từ người anh thì run rẩy. Giọng Thiên Đức vang lên lạnh lẽo cố đè nén cảm xúc lẫn lộn:- Nói cho tôi biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì với cô ấy!

Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám ĐốcTác giả: kiaraTruyện Ngôn TìnhMột cơn gió lạnh vừa lướt qua khiến Thiên Đức rùng mình tỉnh giấc. Người thư ký đã đứng trước bàn làm việc từ bao giờ. Thiên Đức sửa lại tư thế ngồi. Không chờ câu hỏi của anh, Trần Lương đã nói: -Đã có tin tức của người đó thưa chủ tịch! -Vậy sao? Thiên Đức không giấu nổi sự bồn chồn, anh vội lật tập hồ sơ trước mặt: - Ông ta đang ở đâu? Giọng thư ký Trần đột nhiên trầm xuống: -Đang ở bệnh viện ạ! Tình hình có vẻ không tốt lắm! Thiên Đức bỗng khựng lại, im lặng vài giây, anh vội lấy chiếc áo khoác rồi đứng dậy: -Chuẩn bị xe, đến đó đi! Chiếc xe đen bóng loáng đổ xịch trước tiền sảnh bệnh viện. Thiên Đức hạ cửa kính. Ở ngay đó anh chứng kiến cảnh tượng một cô gái khốn khổ đang níu áo người bảo vệ van xin. Giọng cô ta lạc đi trong dòng nước mắt:"Xin đừng làm vậy, chỉ một tiếng nữa nếu không được thở oxy ông ấy sẽ chết mất. Làm ơn hãy cứu bố tôi, tôi cầu xin các người. Chiều nay tôi sẽ đem viện phí đến mà, tôi hứa đấy". Thiên Đức nhớ lại mười năm trước anh cũng đã cầu xin người bác sĩ… Ánh sáng dìu dịu bên ngoài khiến Tuyết Vũ tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt. Ngón tay vô thức sờ lên khóe môi, hình như có gì đó chạm vào thì phải. Tuyết Vũ lặng người, cô sờ lên chỗ bên cạnh cảm thấy vẫn còn hơi ấm. Chẳng lẽ là anh đến. Tuyết Vũ ngây ngẩn cả người. Đến khi cô y tá vào thay bình nước, Tuyết Vũ dè dặt hỏi. Người y tá kia cười cười bảo:- Chị thật may mắn, tối qua đã trễ lắm nhưng anh ấy vẫn đến, còn dặn chúng tôi sáng nay mang nước ấm đến cho chị. Mấy cô y tá trực đêm quên cả buồn ngủ vì anh ấy đẹp trai quá mà. Anh ấy là bạn trai chị sao?Tuyết Vũ bần thần đến nỗi không trả lời câu hỏi của người y tá kia. Cả buổi sáng cô luôn nghĩ tới chuyện anh đến thăm cô. Là anh thật tình lo lắng hay chỉ là thương hại? Cô cười lạnh, sao anh có thể lo lắng cho cô được, chỉ là chút thương hại cho cô vợ trước một thân một mình đau ốm mà thôi. Tuyết Vũ xin ngày mai ra viện, sau đó cô sẽ lên máy bay về thẳng Đà Nẵng, cô không muốn một chút quan hệ nào với anh nữa. Được anh thương hại, cô không cần.…Đến tối, ma xui quỷ khiến thế nào, Thiên Đức lại chạy tới bệnh viện. Việc hôm qua khiến anh rất vui, hôm nay vừa tan làm đã muốn chạy tới ngay bên cô nhưng lại sợ bị cô hạ lệnh đuổi người. Anh đành giết thời gian, đến 9h mới dám đi vào. Vừa đi đến ngang chỗ tiếp tân ,Thiên Đức đã nghe thấy hai người y tá đang nói về Tuyết Vũ, anh khựng lại. Giọng hai cô gái vang lên đều đều.- Cậu có biết bệnh nhân ở phòng 214 không?Cô y tá kia hai mắt sáng rực hỏi lại:- Cô gái có bạn là anh chàng đẹp trai đó hả?Cô còn lại gật đầu rồi khẽ than:- Ừ, hôm nay thay bình nước tớ mới nhận ra cô ấy. Số cô ấy thật khổ!Thiên Đức lặng người, sao cô y tá kia lại nói vậy. Cô y tá trẻ ngạc nhiên:- Sao vậy?- Cậu mới chuyển đến nên không biết. Mấy năm trước, cô ấy được chuyển vào đây. Lúc đó cô ấy bị tai nạn trên người đầy máu, xui cho tớ phải trực ca đêm, nhìn cảnh đó mà lạnh người.Trong lòng Thiên Đức nổi lên tia nghi ngờ, Tuyết Vũ bị tai nạn lúc nào mà anh không biết. Thiên Đức càng tò mò hơn, anh sáp lại gần. Cô y tá trẻ lại hỏi:- Bây giờ chẳng phải cô ấy rất khỏe mạnh sao?Cô kia thở dài:- Cậu không biết đó thôi, vụ tai nạn khiến cô ấy bị sẩy thai, suốt ngày trong bệnh viện khóc đến ngất lên ngất xuống, đến khi kiệt sức thì ngồi lặng bên cửa sổ tay cầm cuộn len lẩm nhẩm cái gì đó, ai nhìn thấy cũng đều không cầm nôri nước mắt.Thiên Đức không tin nổi vào tai mình. Lời anh vừa nghe là là thật sao? Không phải Tuyết Vũ phá thai mà là bị tai nạn nên sẩy thai ư? Anh bàng hoàng, sao lại như vậy? Thiên Đức không nhịn được, anh sải bước tới chỗ quầy tiếp tân, hai cô y tá thấy khí lạnh tỏa ra từ người anh thì run rẩy. Giọng Thiên Đức vang lên lạnh lẽo cố đè nén cảm xúc lẫn lộn:- Nói cho tôi biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì với cô ấy!

Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám ĐốcTác giả: kiaraTruyện Ngôn TìnhMột cơn gió lạnh vừa lướt qua khiến Thiên Đức rùng mình tỉnh giấc. Người thư ký đã đứng trước bàn làm việc từ bao giờ. Thiên Đức sửa lại tư thế ngồi. Không chờ câu hỏi của anh, Trần Lương đã nói: -Đã có tin tức của người đó thưa chủ tịch! -Vậy sao? Thiên Đức không giấu nổi sự bồn chồn, anh vội lật tập hồ sơ trước mặt: - Ông ta đang ở đâu? Giọng thư ký Trần đột nhiên trầm xuống: -Đang ở bệnh viện ạ! Tình hình có vẻ không tốt lắm! Thiên Đức bỗng khựng lại, im lặng vài giây, anh vội lấy chiếc áo khoác rồi đứng dậy: -Chuẩn bị xe, đến đó đi! Chiếc xe đen bóng loáng đổ xịch trước tiền sảnh bệnh viện. Thiên Đức hạ cửa kính. Ở ngay đó anh chứng kiến cảnh tượng một cô gái khốn khổ đang níu áo người bảo vệ van xin. Giọng cô ta lạc đi trong dòng nước mắt:"Xin đừng làm vậy, chỉ một tiếng nữa nếu không được thở oxy ông ấy sẽ chết mất. Làm ơn hãy cứu bố tôi, tôi cầu xin các người. Chiều nay tôi sẽ đem viện phí đến mà, tôi hứa đấy". Thiên Đức nhớ lại mười năm trước anh cũng đã cầu xin người bác sĩ… Ánh sáng dìu dịu bên ngoài khiến Tuyết Vũ tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt. Ngón tay vô thức sờ lên khóe môi, hình như có gì đó chạm vào thì phải. Tuyết Vũ lặng người, cô sờ lên chỗ bên cạnh cảm thấy vẫn còn hơi ấm. Chẳng lẽ là anh đến. Tuyết Vũ ngây ngẩn cả người. Đến khi cô y tá vào thay bình nước, Tuyết Vũ dè dặt hỏi. Người y tá kia cười cười bảo:- Chị thật may mắn, tối qua đã trễ lắm nhưng anh ấy vẫn đến, còn dặn chúng tôi sáng nay mang nước ấm đến cho chị. Mấy cô y tá trực đêm quên cả buồn ngủ vì anh ấy đẹp trai quá mà. Anh ấy là bạn trai chị sao?Tuyết Vũ bần thần đến nỗi không trả lời câu hỏi của người y tá kia. Cả buổi sáng cô luôn nghĩ tới chuyện anh đến thăm cô. Là anh thật tình lo lắng hay chỉ là thương hại? Cô cười lạnh, sao anh có thể lo lắng cho cô được, chỉ là chút thương hại cho cô vợ trước một thân một mình đau ốm mà thôi. Tuyết Vũ xin ngày mai ra viện, sau đó cô sẽ lên máy bay về thẳng Đà Nẵng, cô không muốn một chút quan hệ nào với anh nữa. Được anh thương hại, cô không cần.…Đến tối, ma xui quỷ khiến thế nào, Thiên Đức lại chạy tới bệnh viện. Việc hôm qua khiến anh rất vui, hôm nay vừa tan làm đã muốn chạy tới ngay bên cô nhưng lại sợ bị cô hạ lệnh đuổi người. Anh đành giết thời gian, đến 9h mới dám đi vào. Vừa đi đến ngang chỗ tiếp tân ,Thiên Đức đã nghe thấy hai người y tá đang nói về Tuyết Vũ, anh khựng lại. Giọng hai cô gái vang lên đều đều.- Cậu có biết bệnh nhân ở phòng 214 không?Cô y tá kia hai mắt sáng rực hỏi lại:- Cô gái có bạn là anh chàng đẹp trai đó hả?Cô còn lại gật đầu rồi khẽ than:- Ừ, hôm nay thay bình nước tớ mới nhận ra cô ấy. Số cô ấy thật khổ!Thiên Đức lặng người, sao cô y tá kia lại nói vậy. Cô y tá trẻ ngạc nhiên:- Sao vậy?- Cậu mới chuyển đến nên không biết. Mấy năm trước, cô ấy được chuyển vào đây. Lúc đó cô ấy bị tai nạn trên người đầy máu, xui cho tớ phải trực ca đêm, nhìn cảnh đó mà lạnh người.Trong lòng Thiên Đức nổi lên tia nghi ngờ, Tuyết Vũ bị tai nạn lúc nào mà anh không biết. Thiên Đức càng tò mò hơn, anh sáp lại gần. Cô y tá trẻ lại hỏi:- Bây giờ chẳng phải cô ấy rất khỏe mạnh sao?Cô kia thở dài:- Cậu không biết đó thôi, vụ tai nạn khiến cô ấy bị sẩy thai, suốt ngày trong bệnh viện khóc đến ngất lên ngất xuống, đến khi kiệt sức thì ngồi lặng bên cửa sổ tay cầm cuộn len lẩm nhẩm cái gì đó, ai nhìn thấy cũng đều không cầm nôri nước mắt.Thiên Đức không tin nổi vào tai mình. Lời anh vừa nghe là là thật sao? Không phải Tuyết Vũ phá thai mà là bị tai nạn nên sẩy thai ư? Anh bàng hoàng, sao lại như vậy? Thiên Đức không nhịn được, anh sải bước tới chỗ quầy tiếp tân, hai cô y tá thấy khí lạnh tỏa ra từ người anh thì run rẩy. Giọng Thiên Đức vang lên lạnh lẽo cố đè nén cảm xúc lẫn lộn:- Nói cho tôi biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì với cô ấy!

Chương 51: Chương 49