Edit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1…
Chương 21: 21: Chị Mạnh Đừng Manh Động
Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ RồiTác giả: Hồ Lô BiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1… Edit: Lục Trà Cuồng Ma.===Đúng 8 giờ 59 phút.Diêm Tống đã chép phạt đủ 50 lần.Tôi mang theo quyển sổ hắn vừa chép, phía sau tôi là Lâm Niên và Diêm Tống, 3 chúng tôi đi trên đường với tư thế nghênh ngang như thể bố mày là nhất.Trên đường đi, những tiểu quỷ khác không ngừng liếc nhìn tôi.Danh sách đó lớn đến mức dù cách xa 50 mét tôi vẫn có thể nhìn rõ được.==========[Công bố danh sách các hành vi vi phạm pháp luật, kỷ luật của cán bộ chính quyền địa phương]Hạng 1: Cán bộ Cục Luân Hồi - Mạnh Tư Tương==========Lại còn cố ý tô đỏ cái tên cho rực rỡ, thực sự khiến cho tôi cảm thấy chói cả mắt."Thật đúng là đầu bảng."Giọng nói của Diêm Tống từ phía sau truyền đến, 2 tai tôi lập tức đỏ bừng.- -- Nhục quá quá, ở đây có cái hố nào không?Tôi túm lấy Lâm Niên đang định bỏ chạy."Cậu cố ý đấy à?""Chị Mạnh."Lâm Niên kéo tay tôi."Chị Mạnh, em sao dám, em thật sự không biết mà, Diêm vương cũng có nói rõ ràng đâu."Tôi đang định đánh cho Lâm Niên một trận, Diêm Tống bên cạnh đã kéo tay tôi ra."Chị Mạnh, ở đây có nhiều người như vậy, muốn nói gì thì nói, đừng có động thủ."- -- Lại còn xen vào việc của người khác?- -- Tôi không chỉ muốn động thủ mà muốn cho Lâm Niên mấy bát canh nữa kìa.Tiếc là chưa kịp làm gì thì có người đã ôm ngang lưng tôi."Chị Mạnh, đừng manh động."Tay tôi thả lỏng ra, Lâm Niên nhân cơ hội đó vội vàng chạy biến.Mới chạy được vài bước thì hắn đã quay đầu lại."Xin lỗi chị Mạnh."Lâm Niên móc ra đống hạt dưa trong túi rồi bỏ lại vào tay tôi."Đúng rồi, em không nhận quà mừng này của chị được."- -- Cậu tạ lại dám kháy đểu tôi!"Ngài giúp hắn, sao ngài còn dám giúp hắn!"Lâm Niên đã biến mất, cơn tức giận của tôi đã chuyển sang tên thủ phạm phía sau lưng mình."Ngài lại đi giúp người ngoài, ngài có biết vừa rồi tôi mất mặt thế nào không?"Tôi tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, tên thủ phạm chẳng những không có chút xấu hổ nào.- -- Thậm chí hắn còn nở nụ cười.- -- Lại còn cười?"Mạnh Tư Tương."Lần đầu tiên hắn gọi tên đầy đủ của tôi."Cuối cùng nàng cũng thừa nhận ta là người nhà của nàng rồi."[HẾT CHƯƠNG 21].
Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ RồiTác giả: Hồ Lô BiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1… Edit: Lục Trà Cuồng Ma.===Đúng 8 giờ 59 phút.Diêm Tống đã chép phạt đủ 50 lần.Tôi mang theo quyển sổ hắn vừa chép, phía sau tôi là Lâm Niên và Diêm Tống, 3 chúng tôi đi trên đường với tư thế nghênh ngang như thể bố mày là nhất.Trên đường đi, những tiểu quỷ khác không ngừng liếc nhìn tôi.Danh sách đó lớn đến mức dù cách xa 50 mét tôi vẫn có thể nhìn rõ được.==========[Công bố danh sách các hành vi vi phạm pháp luật, kỷ luật của cán bộ chính quyền địa phương]Hạng 1: Cán bộ Cục Luân Hồi - Mạnh Tư Tương==========Lại còn cố ý tô đỏ cái tên cho rực rỡ, thực sự khiến cho tôi cảm thấy chói cả mắt."Thật đúng là đầu bảng."Giọng nói của Diêm Tống từ phía sau truyền đến, 2 tai tôi lập tức đỏ bừng.- -- Nhục quá quá, ở đây có cái hố nào không?Tôi túm lấy Lâm Niên đang định bỏ chạy."Cậu cố ý đấy à?""Chị Mạnh."Lâm Niên kéo tay tôi."Chị Mạnh, em sao dám, em thật sự không biết mà, Diêm vương cũng có nói rõ ràng đâu."Tôi đang định đánh cho Lâm Niên một trận, Diêm Tống bên cạnh đã kéo tay tôi ra."Chị Mạnh, ở đây có nhiều người như vậy, muốn nói gì thì nói, đừng có động thủ."- -- Lại còn xen vào việc của người khác?- -- Tôi không chỉ muốn động thủ mà muốn cho Lâm Niên mấy bát canh nữa kìa.Tiếc là chưa kịp làm gì thì có người đã ôm ngang lưng tôi."Chị Mạnh, đừng manh động."Tay tôi thả lỏng ra, Lâm Niên nhân cơ hội đó vội vàng chạy biến.Mới chạy được vài bước thì hắn đã quay đầu lại."Xin lỗi chị Mạnh."Lâm Niên móc ra đống hạt dưa trong túi rồi bỏ lại vào tay tôi."Đúng rồi, em không nhận quà mừng này của chị được."- -- Cậu tạ lại dám kháy đểu tôi!"Ngài giúp hắn, sao ngài còn dám giúp hắn!"Lâm Niên đã biến mất, cơn tức giận của tôi đã chuyển sang tên thủ phạm phía sau lưng mình."Ngài lại đi giúp người ngoài, ngài có biết vừa rồi tôi mất mặt thế nào không?"Tôi tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, tên thủ phạm chẳng những không có chút xấu hổ nào.- -- Thậm chí hắn còn nở nụ cười.- -- Lại còn cười?"Mạnh Tư Tương."Lần đầu tiên hắn gọi tên đầy đủ của tôi."Cuối cùng nàng cũng thừa nhận ta là người nhà của nàng rồi."[HẾT CHƯƠNG 21].
Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ RồiTác giả: Hồ Lô BiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1… Edit: Lục Trà Cuồng Ma.===Đúng 8 giờ 59 phút.Diêm Tống đã chép phạt đủ 50 lần.Tôi mang theo quyển sổ hắn vừa chép, phía sau tôi là Lâm Niên và Diêm Tống, 3 chúng tôi đi trên đường với tư thế nghênh ngang như thể bố mày là nhất.Trên đường đi, những tiểu quỷ khác không ngừng liếc nhìn tôi.Danh sách đó lớn đến mức dù cách xa 50 mét tôi vẫn có thể nhìn rõ được.==========[Công bố danh sách các hành vi vi phạm pháp luật, kỷ luật của cán bộ chính quyền địa phương]Hạng 1: Cán bộ Cục Luân Hồi - Mạnh Tư Tương==========Lại còn cố ý tô đỏ cái tên cho rực rỡ, thực sự khiến cho tôi cảm thấy chói cả mắt."Thật đúng là đầu bảng."Giọng nói của Diêm Tống từ phía sau truyền đến, 2 tai tôi lập tức đỏ bừng.- -- Nhục quá quá, ở đây có cái hố nào không?Tôi túm lấy Lâm Niên đang định bỏ chạy."Cậu cố ý đấy à?""Chị Mạnh."Lâm Niên kéo tay tôi."Chị Mạnh, em sao dám, em thật sự không biết mà, Diêm vương cũng có nói rõ ràng đâu."Tôi đang định đánh cho Lâm Niên một trận, Diêm Tống bên cạnh đã kéo tay tôi ra."Chị Mạnh, ở đây có nhiều người như vậy, muốn nói gì thì nói, đừng có động thủ."- -- Lại còn xen vào việc của người khác?- -- Tôi không chỉ muốn động thủ mà muốn cho Lâm Niên mấy bát canh nữa kìa.Tiếc là chưa kịp làm gì thì có người đã ôm ngang lưng tôi."Chị Mạnh, đừng manh động."Tay tôi thả lỏng ra, Lâm Niên nhân cơ hội đó vội vàng chạy biến.Mới chạy được vài bước thì hắn đã quay đầu lại."Xin lỗi chị Mạnh."Lâm Niên móc ra đống hạt dưa trong túi rồi bỏ lại vào tay tôi."Đúng rồi, em không nhận quà mừng này của chị được."- -- Cậu tạ lại dám kháy đểu tôi!"Ngài giúp hắn, sao ngài còn dám giúp hắn!"Lâm Niên đã biến mất, cơn tức giận của tôi đã chuyển sang tên thủ phạm phía sau lưng mình."Ngài lại đi giúp người ngoài, ngài có biết vừa rồi tôi mất mặt thế nào không?"Tôi tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, tên thủ phạm chẳng những không có chút xấu hổ nào.- -- Thậm chí hắn còn nở nụ cười.- -- Lại còn cười?"Mạnh Tư Tương."Lần đầu tiên hắn gọi tên đầy đủ của tôi."Cuối cùng nàng cũng thừa nhận ta là người nhà của nàng rồi."[HẾT CHƯƠNG 21].