Trong sân bóng rổ của công viên, đèn đêm sáng tỏ soi bốn góc, một nhóm người tuổi tác không đồng đều đang chơi bóng bên trong. Phía ngoài hàng lưới bao quanh có một vòng người đứng xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại khen ngợi mấy câu. Phản ứng nồng nhiệt nhất là đám trẻ nhỏ đi đôi giày patin, chiếc giày trên chân mang theo tia chớp, lập lòe ánh sáng. Chúng hưng phấn bám lên lưới hô hào, không khác gì đang nhảy disco ở hiện trường. Cùng với những tiếng hét chói tai, bóng rổ "bộp" một cái, gọn gàng chui vào rổ. Người ghi bàn là một nam sinh cao lớn, hiện giờ đang giữ nguyên tư thế hơi ngửa người ra phía sau nhẹ nhàng rơi xuống đất. Vạt áo chơi bóng bay lên lộ ra đường cong cơ bụng mờ mờ. Trong những tiếng trầm trồ khen ngợi sôi nổi, không biết từ phương hướng nào có một giọng nữ vang lên: "Anh đẹp trai ơi!" dẫn tới một tràng cười vang dội. Nam sinh không quay đầu theo tiếng gọi, cũng chỉ cười cười theo mọi người, nét mặt ánh mắt đều rất thản nhiên. Chơi bóng nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Ngôn…

Chương 57: 57: Gió Lùa

Trúc Mã Khó ĐoánTác giả: Đông Cảm Siêu NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Đô ThịTrong sân bóng rổ của công viên, đèn đêm sáng tỏ soi bốn góc, một nhóm người tuổi tác không đồng đều đang chơi bóng bên trong. Phía ngoài hàng lưới bao quanh có một vòng người đứng xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại khen ngợi mấy câu. Phản ứng nồng nhiệt nhất là đám trẻ nhỏ đi đôi giày patin, chiếc giày trên chân mang theo tia chớp, lập lòe ánh sáng. Chúng hưng phấn bám lên lưới hô hào, không khác gì đang nhảy disco ở hiện trường. Cùng với những tiếng hét chói tai, bóng rổ "bộp" một cái, gọn gàng chui vào rổ. Người ghi bàn là một nam sinh cao lớn, hiện giờ đang giữ nguyên tư thế hơi ngửa người ra phía sau nhẹ nhàng rơi xuống đất. Vạt áo chơi bóng bay lên lộ ra đường cong cơ bụng mờ mờ. Trong những tiếng trầm trồ khen ngợi sôi nổi, không biết từ phương hướng nào có một giọng nữ vang lên: "Anh đẹp trai ơi!" dẫn tới một tràng cười vang dội. Nam sinh không quay đầu theo tiếng gọi, cũng chỉ cười cười theo mọi người, nét mặt ánh mắt đều rất thản nhiên. Chơi bóng nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Ngôn… Chuyện yêu đương, cho dù người chưa ăn thịt heo cũng đã từng nhìn thấy heo chạy.Ôm nhau, nắm tay! sau đó sẽ đi đến bước kế tiếp gì, lòng Thẩm Ngôn cũng tựa như gương sáng.Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy mình không thể nắm bắt được tiết tấu, không biết nên tiến lên lúc nào, cũng không biết nên lùi bước ra sao, cậu chưa từng yêu đương bao giờ nên thật sự cảm thấy rất mờ mịt.Ba ngày đã trôi qua mà mu bàn tay vẫn còn sót lại xúc cảm khác thường, giống như trên đó đã để lại một dấu ấn, tỉnh lại sau giấc ngủ vẫn cứ cảm thấy vùng da quanh đó dần nóng lên.Chu Ninh Ba không phải người miệng rộng, xưa nay cũng không hay hỏi han nhiều lời, ngoại trừ gửi tin nhắn [Chúc mừng chúng mày, tao cảm thấy chúng mày rất xứng đôi.

Trúc Mã Khó ĐoánTác giả: Đông Cảm Siêu NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Đô ThịTrong sân bóng rổ của công viên, đèn đêm sáng tỏ soi bốn góc, một nhóm người tuổi tác không đồng đều đang chơi bóng bên trong. Phía ngoài hàng lưới bao quanh có một vòng người đứng xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại khen ngợi mấy câu. Phản ứng nồng nhiệt nhất là đám trẻ nhỏ đi đôi giày patin, chiếc giày trên chân mang theo tia chớp, lập lòe ánh sáng. Chúng hưng phấn bám lên lưới hô hào, không khác gì đang nhảy disco ở hiện trường. Cùng với những tiếng hét chói tai, bóng rổ "bộp" một cái, gọn gàng chui vào rổ. Người ghi bàn là một nam sinh cao lớn, hiện giờ đang giữ nguyên tư thế hơi ngửa người ra phía sau nhẹ nhàng rơi xuống đất. Vạt áo chơi bóng bay lên lộ ra đường cong cơ bụng mờ mờ. Trong những tiếng trầm trồ khen ngợi sôi nổi, không biết từ phương hướng nào có một giọng nữ vang lên: "Anh đẹp trai ơi!" dẫn tới một tràng cười vang dội. Nam sinh không quay đầu theo tiếng gọi, cũng chỉ cười cười theo mọi người, nét mặt ánh mắt đều rất thản nhiên. Chơi bóng nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Ngôn… Chuyện yêu đương, cho dù người chưa ăn thịt heo cũng đã từng nhìn thấy heo chạy.Ôm nhau, nắm tay! sau đó sẽ đi đến bước kế tiếp gì, lòng Thẩm Ngôn cũng tựa như gương sáng.Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy mình không thể nắm bắt được tiết tấu, không biết nên tiến lên lúc nào, cũng không biết nên lùi bước ra sao, cậu chưa từng yêu đương bao giờ nên thật sự cảm thấy rất mờ mịt.Ba ngày đã trôi qua mà mu bàn tay vẫn còn sót lại xúc cảm khác thường, giống như trên đó đã để lại một dấu ấn, tỉnh lại sau giấc ngủ vẫn cứ cảm thấy vùng da quanh đó dần nóng lên.Chu Ninh Ba không phải người miệng rộng, xưa nay cũng không hay hỏi han nhiều lời, ngoại trừ gửi tin nhắn [Chúc mừng chúng mày, tao cảm thấy chúng mày rất xứng đôi.

Trúc Mã Khó ĐoánTác giả: Đông Cảm Siêu NhânTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Đô ThịTrong sân bóng rổ của công viên, đèn đêm sáng tỏ soi bốn góc, một nhóm người tuổi tác không đồng đều đang chơi bóng bên trong. Phía ngoài hàng lưới bao quanh có một vòng người đứng xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại khen ngợi mấy câu. Phản ứng nồng nhiệt nhất là đám trẻ nhỏ đi đôi giày patin, chiếc giày trên chân mang theo tia chớp, lập lòe ánh sáng. Chúng hưng phấn bám lên lưới hô hào, không khác gì đang nhảy disco ở hiện trường. Cùng với những tiếng hét chói tai, bóng rổ "bộp" một cái, gọn gàng chui vào rổ. Người ghi bàn là một nam sinh cao lớn, hiện giờ đang giữ nguyên tư thế hơi ngửa người ra phía sau nhẹ nhàng rơi xuống đất. Vạt áo chơi bóng bay lên lộ ra đường cong cơ bụng mờ mờ. Trong những tiếng trầm trồ khen ngợi sôi nổi, không biết từ phương hướng nào có một giọng nữ vang lên: "Anh đẹp trai ơi!" dẫn tới một tràng cười vang dội. Nam sinh không quay đầu theo tiếng gọi, cũng chỉ cười cười theo mọi người, nét mặt ánh mắt đều rất thản nhiên. Chơi bóng nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Ngôn… Chuyện yêu đương, cho dù người chưa ăn thịt heo cũng đã từng nhìn thấy heo chạy.Ôm nhau, nắm tay! sau đó sẽ đi đến bước kế tiếp gì, lòng Thẩm Ngôn cũng tựa như gương sáng.Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy mình không thể nắm bắt được tiết tấu, không biết nên tiến lên lúc nào, cũng không biết nên lùi bước ra sao, cậu chưa từng yêu đương bao giờ nên thật sự cảm thấy rất mờ mịt.Ba ngày đã trôi qua mà mu bàn tay vẫn còn sót lại xúc cảm khác thường, giống như trên đó đã để lại một dấu ấn, tỉnh lại sau giấc ngủ vẫn cứ cảm thấy vùng da quanh đó dần nóng lên.Chu Ninh Ba không phải người miệng rộng, xưa nay cũng không hay hỏi han nhiều lời, ngoại trừ gửi tin nhắn [Chúc mừng chúng mày, tao cảm thấy chúng mày rất xứng đôi.

Chương 57: 57: Gió Lùa