Đoàn xe chạy chầm chậm trên sườn núi quanh co uốn lượn.Đã mấy ngày nay trời không mưa nên bụi đất mù mịt. Con đường núi gồ ghề nhỏ hẹp chỉ đủ cho một chiếc xe chạy qua. Ngụy Diễn nhìn ra ngoài cửa kính, cảm thấy chiếc xe chỉ cần chạy lệch vài centimet nữa thôi là sẽ lật nhào xuống vách núi dựng đứng. Ngụy Diễn dán sát người vào lưng ghế theo quán tính, không khỏi phàn nàn: “Đường xấu thế này, thảo nào mà anh lại bảo tôi không lái được.”Anh ta vốn tự nhận mình là người có kỹ thuật lái xe cực “đỉnh”, song cũng phải chịu thua trước cung đường này.Người lái xe là dân địa phương do Trương Trí Viễn sắp xếp. Bọn họ đã quen lái trên đường núi kiểu này, vì thế vừa can đảm lại vừa cẩn thận. Người lái xe của Ngụy Diễn là một chàng trai với nước da đen nhẻm. Nghe anh ta nói vậy, cậu ta chỉ mỉm cười hồn hậu. Trương Trí Viễn ngồi trên ghế lái phụ, cười đáp: “Đường xá ở đây kém xa đường trong thành phố, cậu thực sự không lái xe được đâu.”“Còn cách bản của các anh bao xa?” Ngụy Diễn cảm thấy ruột gan…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...