Edit: Dờ Trong bóng tối mịt mù tràn ngập không khí lạnh lẽo, làn sương mờ ảo chậm rãi bay lên rồi bao vây lấy nó. Cảm giác buốt giá âm u khó tả thành lời, như thể có giòi bọ đang gặm nhấm vào tận xương tủy. Cảm giác ấy trói buộc lấy hồn ma khiến nó không thể động đậy. Lách tách. Nước Hoàng Tuyền nhỏ giọt xuống đóa Mạn Châu Sa Hoa, cánh hoa màu đỏ run rẩy mọc dài ra một chút, lá cây cũng theo đó mà rụng mất một nửa rồi tan vào bụi đất. Cùng lúc đó thì hồn ma đang cố giãy giụa, nó không tài nào mở nổi mắt. Nó đã đi qua cầu Nại Hà, đã uống canh Mạnh Bà, thế nhưng không biết vì sao mà lại bị thả ra ngoài. Hồn ma cô độc vất vưởng trong bóng đêm không biết bao nhiêu năm rồi. Nghe người ta nói hình như vì dương thọ của nó chưa hết, nó bị bắt nhầm. Loại hồn ma như nó không thể vào luân hồi luôn được, bọn âm sai thì lười quay về xử lý, thế là nó đành phải quanh quẩn bên cầu Nại Hà. Xui quá, đúng là xui tận mạng. "Này Dã Quỷ, ngày lành của ngươi đến rồi đấy." Một giọng nói già nua khẽ vang lên…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...