Ở góc đường núi, có một bãi cỏ, trên bãi có nhỏ hẹp, mọc sừng sững một thân lãm nhân thụ (cây bàng) rất cao. Vào đầu mùa thu, lãm nhân thụ bắt đầu chuyển sang sắc đỏ. Có lẽ là vì địa chất đặc biệt, lá cây trở nên đỏ tươi, tựa như lưu ly trong suốt. Mỗi một phiến lá rụng xuống, lại giống như bàn tay của người thợ thủ công điêu khắc châu báu cổ, tạo thành từng điểm huyết sắc trên nền cỏ. Cuối hè, lá trên thân lãm nhân thụ vẫn rơi xuống bãi cỏ xanh miết đó, một thân lãm nhân thụ lại kiêu hãnh, mang phong thái của một vị quốc vương kiêu ngạo, tự hào tuyên bố đã chiếm trọn toàn bộ lãnh thổ. Lãm nhân thụ mỹ lệ cỡ nào cũng không thể "bảo" lữ khách đi đường nán lại dừng chân mà chiêm ngưỡng. Bọn họ chỉ cảm thấy kỳ lạ với dáng vẻ xinh đẹp đó, rồi vội vàng rời đi. Một giây đồng hồ cũng không thèm lưu luyến. Cũng khó có thể nhìn thêm lãm nhân thụ lâu hơn. Bởi vì cây cao lớn lại tựa thân vào một vách núi, tại khúc cua đường, quay 90 độ bên cạnh, phía dưới chính là sườn núi nguy hiểm. Bên kia…
Chương 41
Yêu Cô Gái 300 TuổiTác giả: Ngô Đạm NhưTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhỞ góc đường núi, có một bãi cỏ, trên bãi có nhỏ hẹp, mọc sừng sững một thân lãm nhân thụ (cây bàng) rất cao. Vào đầu mùa thu, lãm nhân thụ bắt đầu chuyển sang sắc đỏ. Có lẽ là vì địa chất đặc biệt, lá cây trở nên đỏ tươi, tựa như lưu ly trong suốt. Mỗi một phiến lá rụng xuống, lại giống như bàn tay của người thợ thủ công điêu khắc châu báu cổ, tạo thành từng điểm huyết sắc trên nền cỏ. Cuối hè, lá trên thân lãm nhân thụ vẫn rơi xuống bãi cỏ xanh miết đó, một thân lãm nhân thụ lại kiêu hãnh, mang phong thái của một vị quốc vương kiêu ngạo, tự hào tuyên bố đã chiếm trọn toàn bộ lãnh thổ. Lãm nhân thụ mỹ lệ cỡ nào cũng không thể "bảo" lữ khách đi đường nán lại dừng chân mà chiêm ngưỡng. Bọn họ chỉ cảm thấy kỳ lạ với dáng vẻ xinh đẹp đó, rồi vội vàng rời đi. Một giây đồng hồ cũng không thèm lưu luyến. Cũng khó có thể nhìn thêm lãm nhân thụ lâu hơn. Bởi vì cây cao lớn lại tựa thân vào một vách núi, tại khúc cua đường, quay 90 độ bên cạnh, phía dưới chính là sườn núi nguy hiểm. Bên kia… Chiếc xe xuyên đi vào nửa đêm đen, vòng qua mấy đường lớn trong nội thành, càng chạy, ánh đèn càng hiếm thấy, đảo mắt một cái đã thấy vùng núi.Hạ Mi giúp anh mở cửa sổ xuống một chút, gió núi điên cuồng gào thét, chốc lát đã tràn vào trong xe, thổi tóc Lâm Tổ Ninh bay phất phới, ướp lạnh trán anh.Anh nửa tỉnh lại, mở mắt:"Đây..là chỗ nào?"Anh nhìn ra cửa sổ xe, lại thấy màn hình biểu thị tốc độ, kinh ngạc:"Này này! Cô chạy tốc 120 à, tính đua xe hả?""Nhìn ra được số cũng không tệ, xem như anh tỉnh rồi! Biết tôi là ai không?""Cô..cô là Hạ Mi! Tôi cũng không phải đồ ngớ ngẩn, vậy mà đi hỏi tôi loại vấn đề này!""Aizz! Có khi anh thật sự bị mắc chứng hay quên nghiêm trọng."Chiếc xe rẽ một khúc cua lớn gần 60 độ, đầu Lâm Tổ Ninh suýt nữa va nứt cửa sổ xe!"Eh này này! Tiểu thư! Rốt cuộc cô có bằng lái xe không vậy?""Tôi lái xe nhiều năm rồi, anh tấu hài à! Sao lại không có bằng lái?" – Hạ Mi vội vàng đáp lại, hai tay vội vàng nhanh chóng di chuyển tay lái, rẽ ngoặt.Lần này trọng lượng toàn thân Lâm Tổ Ninh tựa như bị té xuống đất."Ông trời của tôi!" – Anh nhớ lại kỹ thuật điều khiển xe của cô kêu lên: "Cô chẳng những không dừng xe, mà còn không biết lái xe! Quả thực là nữ bá chủ đường phố mà!" Nói bậy! Tôi không gây ra tai nạn gì, không giống như anh, ba ngày, đã hết hai ngày bị xe tông bể đầu gãy chân.."Thắng xe thắng lại khẩn cấp ---------------Có một con động vật nhỏ từ trong núi đang vọt qua đường, có thể là chó hoang." Haizzz! "" Anh đừng thở dài.Thấy tôi nhẫn nhịn nói chuyện với anh mà suýt chút nữa hủy đi mạng nhỏ của nó rồi! A Di Đà Phật! Thiện tai thiện tai! "" Rốt cuộc chúng ta định đi đâu? "" Vừa rồi anh uống say kinh khủng a! Lúc nãy còn bảo muốn tôi dẫn đến chỗ lãm nhân thụ nha! "" Lãm nhân thụ? "Lâm Tổ Ninh đã quên vừa rồi mình đã nói bậy nói bạ cái gì rồi.Nhưng ba chữ này, anh tuyệt đối không quên.Lãm nhân thụ - đó là nơi đầu tiên anh nhìn thấy thiên sứ." Đừng ngây người ra chứ? Anh bị ngớ ngẩn hả? "– Hạ Mi vẫn tiếp tục lái xe với vận tốc cũ, còn vừa nói vừa cười:" Cách phía trước không còn xa mấy!"Lại một khúc cua lớn.Đã tiến vào đoạn đường nguy hiểm nhất vùng núi này.Xa xa, chỉ có một cái đèn chiếu sáng, cảm giác dường như toàn thân bị chìm trong mây mù.Sương mù dày đặc từng đợt đánh tới..
Yêu Cô Gái 300 TuổiTác giả: Ngô Đạm NhưTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhỞ góc đường núi, có một bãi cỏ, trên bãi có nhỏ hẹp, mọc sừng sững một thân lãm nhân thụ (cây bàng) rất cao. Vào đầu mùa thu, lãm nhân thụ bắt đầu chuyển sang sắc đỏ. Có lẽ là vì địa chất đặc biệt, lá cây trở nên đỏ tươi, tựa như lưu ly trong suốt. Mỗi một phiến lá rụng xuống, lại giống như bàn tay của người thợ thủ công điêu khắc châu báu cổ, tạo thành từng điểm huyết sắc trên nền cỏ. Cuối hè, lá trên thân lãm nhân thụ vẫn rơi xuống bãi cỏ xanh miết đó, một thân lãm nhân thụ lại kiêu hãnh, mang phong thái của một vị quốc vương kiêu ngạo, tự hào tuyên bố đã chiếm trọn toàn bộ lãnh thổ. Lãm nhân thụ mỹ lệ cỡ nào cũng không thể "bảo" lữ khách đi đường nán lại dừng chân mà chiêm ngưỡng. Bọn họ chỉ cảm thấy kỳ lạ với dáng vẻ xinh đẹp đó, rồi vội vàng rời đi. Một giây đồng hồ cũng không thèm lưu luyến. Cũng khó có thể nhìn thêm lãm nhân thụ lâu hơn. Bởi vì cây cao lớn lại tựa thân vào một vách núi, tại khúc cua đường, quay 90 độ bên cạnh, phía dưới chính là sườn núi nguy hiểm. Bên kia… Chiếc xe xuyên đi vào nửa đêm đen, vòng qua mấy đường lớn trong nội thành, càng chạy, ánh đèn càng hiếm thấy, đảo mắt một cái đã thấy vùng núi.Hạ Mi giúp anh mở cửa sổ xuống một chút, gió núi điên cuồng gào thét, chốc lát đã tràn vào trong xe, thổi tóc Lâm Tổ Ninh bay phất phới, ướp lạnh trán anh.Anh nửa tỉnh lại, mở mắt:"Đây..là chỗ nào?"Anh nhìn ra cửa sổ xe, lại thấy màn hình biểu thị tốc độ, kinh ngạc:"Này này! Cô chạy tốc 120 à, tính đua xe hả?""Nhìn ra được số cũng không tệ, xem như anh tỉnh rồi! Biết tôi là ai không?""Cô..cô là Hạ Mi! Tôi cũng không phải đồ ngớ ngẩn, vậy mà đi hỏi tôi loại vấn đề này!""Aizz! Có khi anh thật sự bị mắc chứng hay quên nghiêm trọng."Chiếc xe rẽ một khúc cua lớn gần 60 độ, đầu Lâm Tổ Ninh suýt nữa va nứt cửa sổ xe!"Eh này này! Tiểu thư! Rốt cuộc cô có bằng lái xe không vậy?""Tôi lái xe nhiều năm rồi, anh tấu hài à! Sao lại không có bằng lái?" – Hạ Mi vội vàng đáp lại, hai tay vội vàng nhanh chóng di chuyển tay lái, rẽ ngoặt.Lần này trọng lượng toàn thân Lâm Tổ Ninh tựa như bị té xuống đất."Ông trời của tôi!" – Anh nhớ lại kỹ thuật điều khiển xe của cô kêu lên: "Cô chẳng những không dừng xe, mà còn không biết lái xe! Quả thực là nữ bá chủ đường phố mà!" Nói bậy! Tôi không gây ra tai nạn gì, không giống như anh, ba ngày, đã hết hai ngày bị xe tông bể đầu gãy chân.."Thắng xe thắng lại khẩn cấp ---------------Có một con động vật nhỏ từ trong núi đang vọt qua đường, có thể là chó hoang." Haizzz! "" Anh đừng thở dài.Thấy tôi nhẫn nhịn nói chuyện với anh mà suýt chút nữa hủy đi mạng nhỏ của nó rồi! A Di Đà Phật! Thiện tai thiện tai! "" Rốt cuộc chúng ta định đi đâu? "" Vừa rồi anh uống say kinh khủng a! Lúc nãy còn bảo muốn tôi dẫn đến chỗ lãm nhân thụ nha! "" Lãm nhân thụ? "Lâm Tổ Ninh đã quên vừa rồi mình đã nói bậy nói bạ cái gì rồi.Nhưng ba chữ này, anh tuyệt đối không quên.Lãm nhân thụ - đó là nơi đầu tiên anh nhìn thấy thiên sứ." Đừng ngây người ra chứ? Anh bị ngớ ngẩn hả? "– Hạ Mi vẫn tiếp tục lái xe với vận tốc cũ, còn vừa nói vừa cười:" Cách phía trước không còn xa mấy!"Lại một khúc cua lớn.Đã tiến vào đoạn đường nguy hiểm nhất vùng núi này.Xa xa, chỉ có một cái đèn chiếu sáng, cảm giác dường như toàn thân bị chìm trong mây mù.Sương mù dày đặc từng đợt đánh tới..
Yêu Cô Gái 300 TuổiTác giả: Ngô Đạm NhưTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhỞ góc đường núi, có một bãi cỏ, trên bãi có nhỏ hẹp, mọc sừng sững một thân lãm nhân thụ (cây bàng) rất cao. Vào đầu mùa thu, lãm nhân thụ bắt đầu chuyển sang sắc đỏ. Có lẽ là vì địa chất đặc biệt, lá cây trở nên đỏ tươi, tựa như lưu ly trong suốt. Mỗi một phiến lá rụng xuống, lại giống như bàn tay của người thợ thủ công điêu khắc châu báu cổ, tạo thành từng điểm huyết sắc trên nền cỏ. Cuối hè, lá trên thân lãm nhân thụ vẫn rơi xuống bãi cỏ xanh miết đó, một thân lãm nhân thụ lại kiêu hãnh, mang phong thái của một vị quốc vương kiêu ngạo, tự hào tuyên bố đã chiếm trọn toàn bộ lãnh thổ. Lãm nhân thụ mỹ lệ cỡ nào cũng không thể "bảo" lữ khách đi đường nán lại dừng chân mà chiêm ngưỡng. Bọn họ chỉ cảm thấy kỳ lạ với dáng vẻ xinh đẹp đó, rồi vội vàng rời đi. Một giây đồng hồ cũng không thèm lưu luyến. Cũng khó có thể nhìn thêm lãm nhân thụ lâu hơn. Bởi vì cây cao lớn lại tựa thân vào một vách núi, tại khúc cua đường, quay 90 độ bên cạnh, phía dưới chính là sườn núi nguy hiểm. Bên kia… Chiếc xe xuyên đi vào nửa đêm đen, vòng qua mấy đường lớn trong nội thành, càng chạy, ánh đèn càng hiếm thấy, đảo mắt một cái đã thấy vùng núi.Hạ Mi giúp anh mở cửa sổ xuống một chút, gió núi điên cuồng gào thét, chốc lát đã tràn vào trong xe, thổi tóc Lâm Tổ Ninh bay phất phới, ướp lạnh trán anh.Anh nửa tỉnh lại, mở mắt:"Đây..là chỗ nào?"Anh nhìn ra cửa sổ xe, lại thấy màn hình biểu thị tốc độ, kinh ngạc:"Này này! Cô chạy tốc 120 à, tính đua xe hả?""Nhìn ra được số cũng không tệ, xem như anh tỉnh rồi! Biết tôi là ai không?""Cô..cô là Hạ Mi! Tôi cũng không phải đồ ngớ ngẩn, vậy mà đi hỏi tôi loại vấn đề này!""Aizz! Có khi anh thật sự bị mắc chứng hay quên nghiêm trọng."Chiếc xe rẽ một khúc cua lớn gần 60 độ, đầu Lâm Tổ Ninh suýt nữa va nứt cửa sổ xe!"Eh này này! Tiểu thư! Rốt cuộc cô có bằng lái xe không vậy?""Tôi lái xe nhiều năm rồi, anh tấu hài à! Sao lại không có bằng lái?" – Hạ Mi vội vàng đáp lại, hai tay vội vàng nhanh chóng di chuyển tay lái, rẽ ngoặt.Lần này trọng lượng toàn thân Lâm Tổ Ninh tựa như bị té xuống đất."Ông trời của tôi!" – Anh nhớ lại kỹ thuật điều khiển xe của cô kêu lên: "Cô chẳng những không dừng xe, mà còn không biết lái xe! Quả thực là nữ bá chủ đường phố mà!" Nói bậy! Tôi không gây ra tai nạn gì, không giống như anh, ba ngày, đã hết hai ngày bị xe tông bể đầu gãy chân.."Thắng xe thắng lại khẩn cấp ---------------Có một con động vật nhỏ từ trong núi đang vọt qua đường, có thể là chó hoang." Haizzz! "" Anh đừng thở dài.Thấy tôi nhẫn nhịn nói chuyện với anh mà suýt chút nữa hủy đi mạng nhỏ của nó rồi! A Di Đà Phật! Thiện tai thiện tai! "" Rốt cuộc chúng ta định đi đâu? "" Vừa rồi anh uống say kinh khủng a! Lúc nãy còn bảo muốn tôi dẫn đến chỗ lãm nhân thụ nha! "" Lãm nhân thụ? "Lâm Tổ Ninh đã quên vừa rồi mình đã nói bậy nói bạ cái gì rồi.Nhưng ba chữ này, anh tuyệt đối không quên.Lãm nhân thụ - đó là nơi đầu tiên anh nhìn thấy thiên sứ." Đừng ngây người ra chứ? Anh bị ngớ ngẩn hả? "– Hạ Mi vẫn tiếp tục lái xe với vận tốc cũ, còn vừa nói vừa cười:" Cách phía trước không còn xa mấy!"Lại một khúc cua lớn.Đã tiến vào đoạn đường nguy hiểm nhất vùng núi này.Xa xa, chỉ có một cái đèn chiếu sáng, cảm giác dường như toàn thân bị chìm trong mây mù.Sương mù dày đặc từng đợt đánh tới..